Cúp điện thoại thì xe cũng đi tới sân thị ủy, thấy Hứa Kha cúi đầu suy nghĩ đi phía trước, trong lòng Đường Đường thầm khinh bỉ. Tự nhủ thằng cha này có phải muốn trèo cao rồi hay không?
Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, Đường Đường vẫn mỉm cười tiến lên, chuyện hôm nay vẫn cần sự hợp tác của Hứa Kha. Hai người cùng ra mặt, nói như thế nào cũng tốt hơn so với một người.
Trong lòng Hứa Kha còn nặng nề hơn với Đường Đường, nguyên nhân là do tình cảnh của hắn tạo thành. Cái chức quan béo bở quản lý toàn bộ khu Khai Phát đã được dự tính, lúc trước còn có sự trợ giúp của Quý Vân Lâm, Hứa Kha xem như đã cơ bản khống chế vị trí. Làm thêm vài năm nữa, từ trên xuống dưới đều là người của mình.
Sau khi Quý Vân Lâm điều đi, cuộc sống của Hứa Kha tất nhiên không thể thư thái. Cũng may hai năm qua hắn làm người cũng được, Lý Thụ Đường cũng không biết nghĩ thế nào, cũng không còn động đến hắn. Sau Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn leo lên, bên trên không có ai mà Hứa Kha không ngầm cống nạp, bởi vậy hai người cũng không có ý động đến hắn.
Đến khi Dương Phàm quay trở về, vừa làm phó thị trưởng thường vụ kiêm phó bí thư thị ủy, quá trình này Hứa Kha nhìn thấy rõ ràng. Tuy nhiên hắn không dám giở trò với Dương Phàm, dù sao bên trên còn có chỗ dựa. Hứa Kha không dám tùy tiện để rơi vào cuộc đấu tranh của lãnh đạo, dựa theo tâm tư tự bảo vệ mình, nên cứ do dự đến đây.
Còn có một chuyện mà Hứa Kha suy nghĩ mãi không hiểu, Dương Phàm là phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng lại còn đang nắm quyền thu hút các nhà đầu tư, vì sao sau khi nhận chức chưa từng đến xem khu Khai Phát? Hứa Kha không nghĩ ra, không thể tưởng tượng được Dương Phàm chờ mình chủ động tới cửa, càng không thể ngờ được là Dương Phàm đã động sát cơ với mình.
Hai người đều mang tâm tư riêng bước lên trên lầu, Dương Phàm đang gặp một cấp dưới ở trong văn phòng, ai vậy? Trầm Hiệu Nông, một trong những phó trưởng ban thư ký.
Trầm Hiệu Nông tuy rằng là phó trưởng ban thư ký thị ủy, tuy nhiên hắn chủ yếu công tác ở khu công nghệ cao. Lúc trước Lý Thụ Đường giao khu công nghệ cao cho hắn và Điền Hằng phụ trách. Bởi vì Điền Hằng là họ hàng xa với Lý Thụ Đường, cho nên chuyện ở khu công nghệ cao Trầm Hiệu Nông có phần nói không được. Mặc dù sau đó Lý Thụ Đường đi rồi, nhưng cục diện này cũng không có thay đổi gì quá lớn cả.
Trầm Hiệu Nông đương nhiên không cam lòng, dù sao vị trí của hắn là ở trên Điền Hằng, phó trưởng ban thư ký thị ủy kiêm bí thư Đảng ủy khu Khai Phát.
Tin tức trên hội nghị thường ủy ngày hôm nay có thể nói là không cánh mà bay đi, Trầm Hiệu Nông vẫn luôn luôn chờ đợi lập tức nhào lên, báo cáo công tác tại khu công nghệ cao với Dương Phàm.
Dương Phàm tới thị ủy đã khá lâu, Trầm Hiệu Nông thân là phó trưởng ban thư ký, vẫn không hề tiếp cận mình, lúc này mới tiếp cận, Dương Phàm chẳng những không hề ưa hắn mà ngược lại có loại chán ghét như cỏ mọc đầu tường.
Cho nên Trầm Hiệu Nông báo cáo hưng phấn cả nửa ngày, Dương Phàm thủy chung vẫn bình tĩnh lắng nghe một cách tỉnh bơ, trên mặt nhìn không ra là vui hay giận. Kỳ thật Dương Phàm thầm so sánh hắn với Điền Hằng, mặc dù Điền Hằng không chủ động sẵn sàng góp sức, nhưng nếu nói về nhân phẩm thì cũng phải cao hơn Trầm Hiệu Nông gấp rưỡi.
Dương Phàm dùng người rất coi trọng nhân phẩm, Trầm Hiệu Nông là cái loại cỏ mọc đầu tường, tất nhiên không thể so sánh với cái loại người bị xa lánh như Lưu Ba. Một người bị xa lánh, nhất định là bởi vì vẫn còn rụt rè, bằng không với tình thế lúc trước, Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn chắc chắn sẽ không keo kiệt mà chấp nhận quy hàng.
Trầm Hiệu Nông còn có thể ngồi ở cái vị trí bí thư Đảng ủy khu Khai Phát cho tới hôm nay, so sánh với thời điểm Đổng Trung Hoa nhậm chức lúc trước, đã từng tới tận cửa báo cáo khẩn cấp chưa? Người như vậy, ngay cả Liễu Chính Dương cũng không bằng.
Hoàn toàn không ngờ rằng bản thân mình đã bị phán tử hình, Trầm Hiệu Nông còn đang nói như bắn liên thanh. Dương Phàm lộ ra vẻ mặt hơi sốt ruột, đưa tay nhìn đồng hồ tự nhủ đã hơn 10 phút, cũng nên tới rồi.
- Phó trưởng ban Trầm, hôm nay nói đến đây thôi, tôi còn có chút việc phải xử lý. Dương Phàm mở miệng cắt đứt Trầm Hiệu Nông đang thao thao bất tuyệt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước. Điều này làm cho Trầm Hiệu Nông không rõ nội tình, vội vàng cười lấy lòng:- Phó bí thư Dương, toàn thể khu công nghệ cao đều trông ngóng hy vọng ngài xuống dưới thị sát công tác.
Dương Phàm có phần chán ghét, gật đầu nói:- Biết rồi, có gì nói sau.
Lần này Trầm Hiệu Nông cũng không còn lý do gì tiếp tục ở lại, cười ngượng ngập hai tiếng đứng dậy cáo từ. Vừa mới ra đến cửa liền thấy Hứa Kha và Đường Đường đi vào, trong lòng sau khi hơi sửng sốt, liền cười gật gật đầu tránh ra. Hứa Kha và Điền Hằng mặc dù là đối thủ, nhưng quan hệ giữa hai người coi như là cố gắng chịu đựng, khi thấy Trầm Hiệu Nông trong lòng không khỏi nguội lạnh, tự nhủ lão Điền muốn phá hỏng miếng ăn rồi.
La Đạt Cương nhìn người rất là chuẩn, Dương Phàm quả thực không hề có ý so đo với đàn bà. Thực sự nếu muốn so đo thì hoàn toàn có thể tìm cách gây phiền toái với La Đạt Cương, bắt nạt một người đàn bà thì có bản lĩnh gì chứ?
Sau khi Lâm Đốn cúp điện thoại lúc trước, nếu không phải bởi vì có sự xuất hiện của Trầm Hiệu Nông, Dương Phàm còn định nói với Lâm Đốn một câu, để cho hắn hiểu được độc thủ đứng sau màn thật sư là ai. Tuy nhiên nghĩ lại thì Dương Phàm lại chọn bỏ đi, rất nhiều chuyện vẫn nên để tự bản thân ngộ ra. Hơn nữa Lâm Đốn gây khó dễ với Đường Đường cũng không phải là chuyện gì to tát. Chỉ cần đừng quá đáng, để cho người khác nói mình ức hiếp đàn bà, phụ nữ là được.
- Phó bí thư Dương, chủ nhiệm Hứa của khu Khai Phát và cục trưởng Đường cục Chiêu thương tới.Lâm Đốn đi vào khẽ thông báo, Dương Phàm hơi ngạc nhiên đứng lên. Tập đoàn Thiên Mỹ có mua một mảnh đất ở khu Khai Phát, cụ thể làm gì thì Dương Phàm cũng không rõ. Hứa Kha gia nhập vào nhóm tiếp đãi cũng hợp lẽ, tuy nhiên lại xuất hiện cùng Đường Đường là sao?
Sự xuất hiện của Hứa Kha lại thật sự làm xáo trộn tiết tấu của Dương Phàm, vốn định giấu diếm dấu vết gõ đầu Đường Đường một phen, bây giờ xem ra chỉ có thể chú ý phương pháp hơn.
Khi thấy Dương Phàm từ trong phòng đi ra, trong lòng Hứa Kha hơi nóng lên. Dựa vào biểu tình của Đường Đường sau khi nói chuyện điện thoại lúc trước, Hứa Kha có thể đoán được Dương Phàm ra cửa đón là bởi vì có sự xuất hiện của mình.
- Phó bí thư Dương. Thật ngại quá.Hứa Kha xông về phía trước, bắt chặt tay Dương Phàm, thiên ngôn vạn ngữ cũng đều ở trong cái bắt tay này.- Khách khí quá, đều là người xưa cả.Dương Phàm bình tĩnh nói một câu, nhưng tay hơi dùng sức một tí, truyền đạt ý tứ của mình. Chuyện quá khứ, bây giờ không cần giải thích, tôi đều cho anh qua, giờ có những lời này của anh là đủ rồi. Tương lai. Chuyện tương tai thì không phải ai cũng làm được?
Hứa Kha hiểu ý gật đầu cười cười, có vẻ mang theo vài phần cay đắng. Ngàn loại lo lắng, bất an không ngờ lại tan thành mây khói sau một cái bắt tay. Quả nhiên là thông hiểu vạn sự. Giả như Hứa Kha biết được ý niệm trong đầu Dương Phàm lúc trước, không biết còn có thể nghĩ như vậy hay không, e là mồ hôi đầm đề?
- Phó bí thư Dương.Đường Đường bước tới gọi một tiếng, Dương Phàm nhìn lướt qua. Bắt tay một cách lạnh nhạt với Đường Đường.
- Cục trưởng Đường gần đây quả thực là một người bận rộn đó, khó mà thấy mặt được một lần.Một câu này của Dương Phàm còn sắc bén hơn cả dao giải phẫu. Nếu không phải trên mặt Dương Phàm vẫn mỉm cười thì e là Đường Đường có thể đào lấy cái hố vùi mặt vào đó.
- Phó bí thư Dương, tôi làm việc không tốt, xin ngài cứ phê bình.Không thể nói thẳng rằng mình báo cáo trễ, Đường Đường chỉ có thể nói một câu kín đáo. Đồng thời trong lòng vẫn rất cảm kích Dương Phàm không có hạ đòn sát thủ, nếu không với sự có mặt Hứa Kha ở đây thì chắc là không còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người nữa rồi.
Dương Phàm tuy là không muốn so đo với Đường Đường, thế nhưng cũng không để sự tình cứ thế trôi qua. Cho nên Dương Phàm chỉ ừ một tiếng đơn giản tỏ vẻ với Đường Đường, đem trái tim Đường Đường treo vào giữa sườn núi, tạm thời cứ để cô thấp thỏm.- Tổng giám đốc Vương của tập đoàn Thiên Mỹ đang ở nhà khách, ngài xem có thể sang đó bây giờ được không?Đường Đường lo lắng không yên, chỉ đành kiên trì nói tiếp.
Dương Phàm đương nhiên không thể cứ thế đi như vậy, bằng không thì uy tín ở chỗ nào?
- Hai người hãy đi trước đi, tôi còn có chút việc phải xử lý. Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho tổng giám đốc Vương.
Một câu đuổi luôn cả hai người đi.
Lâm Đốn chờ hai người rời khỏi, lại gần cười nói: - Phó bí thư Dương, báo Uyển Lăng số mới nhất ngài đã xem chưa? Phó thị trưởng La thật sự là đường làm quan rộng mở đó. Trang đầu tiên còn chụp một tấm ảnh lớn, trông khá oai phong.
Lời này đương nhiên không phải là khiêu khích, mà là nhắc nhở. Thân là người Dương Phàm tín nhiệm nhất, Lâm Đốn đương nhiên phải nhắc nhở một chút, một số người gần đây rất sôi nổi đó.
Dương Phàm cười vỗ vỗ vai Lâm Đốn nói:- Vững vàng. Anh càng trầm ổn, có người trong lòng lại càng bất an. Khiến cho người khác không đoán ra được bước tiếp theo mình muốn làm gì, anh cần cố gắng lĩnh hội trình độ này cho tốt.
Trong lòng Lâm Đốn kích động một hồi. Biết ngụ ý của Dương Phàm là tương lai anh có đi ra ngoài đảm đương, phụ trách một phương thì có thể ứng dụng được không ít. Lâm Đốn đã gặp qua không ít lãnh đạo, nhưng nếu nói đến sức hấp dẫn cá nhân thì thực sự không ai có thể so với Dương Phàm.