Đến nhà hàng, Dương Phàm thấy Hầu Đại Dũng đang chờ ở cửa, sau mấy câu khách sáo, Hầu Đại Dũng mời Dương Phàm đi vào. Vào trong thì thấy Mẫn Kiến đã ở trong đó, Dương Phàm không hề cảm thấy ngạc nhiên. Nếu Mẫn Kiến không xuất hiện, sau này Dương Phàm không thể không để phòng hắn một chút.
- Ha ha, xin lỗi, xin lỗi.Trông Mẫn Kiến chẳng có vẻ gì là muốn xin lỗi. Dương Phàm một cái nói:- Khách khí gì chứ, người một nhà mà.
Hai người cười cười với nhau, Hầu Đại Dũng lúc này mới cười hì hì đi vào. Sau đó một người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi đi vào. Hầu Đại Dũng chủ động giới thiệu với hai người:- Trữ Vũ, nhà hàng này do cô ấy mở. Đồ ăn nơi này cũng được, sau này mời hai vị lãnh đạo chiếu cố nhiều hơn.
Dương Phàm cười cười, thầm hiểu ý của Hầu Đại Dũng. Một người là cục trưởng cục Tài chính, một người là phó thị trưởng thường trực, mời khách ở nơi này. Uyển Lăng bây giờ đang thời buổi rối ren, người có chút đầu óc mở nhà hàng đều có chỗ dựa sau lưng. Chẳng qua Dương Phàm cũng bội phục Hầu Đại Dũng, không nói ra chức vụ của mình và Mẫn Kiến.
- Lão Hầu, anh không đúng rồi, có ai giới thiệu như anh chứ? Bà chị xinh đẹp như vậy, ít nhất cũng phải cho tôi làm quen chút chứ?Dương Phàm rất hợp tác chủ động đưa tay ra, ý là mày có thể nói rõ ràng.
Hầu Đại Dũng lúc này mới cười nói với Trữ Vũ:- Đây là phó thị trưởng Dương, lát nữa nhớ phải mời rượu, nếu không sẽ không chiếu cố chuyện làm ăn của cô.
Trữ Vũ không khỏi kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ khiếp sợ, cười cười bắt tay Dương Phàm:- Ồ, phó thị trưởng Dương thật trẻ tuổi.Vẻ mặt biến hoá làm Dương Phàm không khỏi buồn cười trong lòng. Trữ Vũ này thật biết giả vờ, rõ ràng trước đó đã biết mình là ai.
Dương Phàm cũng đóng giả, cười cười cầm tay Trữ Vũ, nhẹ nhàng buông ra, thản nhiên nói:- Còn trẻ có gì tốt chứ, ngoài miệng không râu, làm việc không tốt.
Dương Phàm nói một câu ẩn ý như vậy rồi ngồi xuống cầm chén trà lên. Trữ Vũ không biết nên nói gì nữa. Hầu Đại Dũng cười cười, thầm nói Dương Phàm vẫn còn nhớ cái chuyện mình thuận tay dắt bò. Chẳng qua nếu Dương Phàm đã đến, như vậy nói rõ không quá để ý chuyện này ở trong lòng. Chính là cho Hầu Đại Dũng mày cơ hội.
Hầu Đại Dũng cười cười với Trữ Vũ:- Hai phút sau thì mang đồ ăn lên, nhớ mang rượu.Vừa nói Hầu Đại Dũng cười cười với Mẫn Kiến, đưa mắt nhìn. Mẫn Kiến lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nhìn Dương Phàm nói:- Chuyện này không thể trách lão Hầu, là ý của tôi. Hắn trước đó đã đến bàn với tôi. Tôi nói trưa nay cùng nhau ăn cơm nói chuyện.
Mẫn Kiến đã đứng ra làm hòa, Dương Phàm sao lại không nhìn ra. Chẳng qua nếu Hầu Đại Dũng đã cố ý hạ mình, Dương Phàm sẽ không tiếp làm khó nữa.
Dương Phàm thản nhiên nói:- Mang đồ ăn lên đi, sáng ăn không no, bây giờ bụng hơi đói.
Hầu Đại Dũng và Mẫn Kiến nhìn nhau cười cười, sau đó Hầu Đại Dũng đứng dậy nói:- Bụng đói, uống rượu không tốt.Vừa nói, Hầu Đại Dũng nói với nữ nhân viên phục vụ:- Bảo bà chủ Trữ tự mình chuẩn bị mấy bát mì.
Dương Phàm lúc này mới nhìn Hầu Đại Dũng nói:- Được đó, sao biết tôi thích cái này.
Mẫn Kiến lúc này nói:- Có gì đâu chứ, cái này còn có thể là bí mật sao? Phó thị trưởng Dương cậu đi đến đâu không phải đều hỏi có mì hay không à?
Ba người cùng nhau cười ha hả, tất cả khó chịu đều biến mất, không còn ngầm đấu gì với nhau nữa. Mơ hồ Dương Phàm ở thế trên, đây cũng là hợp tình hợp lý.
Rượu và đồ ăn rất nhanh được mang lên, Trữ Vũ bê một bát mì nóng hổi đặt trước mặt Dương Phàm, cười nói:- Không ngờ phó thị trưởng Dương còn thích cái này. Ngài có phải là người phía Nam không?
Dương Phàm cười cười:- Lúc học đại học, điều kiện khá khổ, hàng tuần đến quán trước cổng trường ăn mì, coi như cải thiện cuộc sống. Thói quen này vẫn còn đến tận bây giờ.
Trữ Vũ cười nói:- Phó thị trưởng Dương đúng là người hoài cổ.
Mẫn Kiến giơ ngón tay cái lên với Trữ Vũ:- Lời này rất đúng, phó thị trưởng Dương đúng là người hoài cổ. Điểm này cô chỉ cần hỏi thăm một chút là biết. Người đi theo phó thị trưởng, không ai bị bạc đãi cả.
Dương Phàm đang khá đói, không tiếp chuyện Mẫn Kiến, bưng bát mì lên cười nói:- Tôi ăn cho no bụng đã.
Hắn ăn hết bát mì. Ba người cười cười nhìn Dương Phàm ăn xong. Dương Phàm nói:- Mì không tồi.
Trữ Vũ lúc này mới mở chai Ngũ Lương Dịch ra, rót cho ba người rồi rót cho mình một chén, giơ chén rượu lên nói:- Ba vị lãnh đạo, tôi bên ngoài có chuyện, uống trước ba chén, mọi người cứ dùng.Vừa nói Trữ Vũ một hơi uống hết ba chén, cười cười đi ra ngoài.
Dương Phàm biết Trữ Vũ chủ động rời đi, để ba người nói chuyện. Hắn không hề khách khí giơ chén lên, cười nói với hai người:- Một người đã đi, có gì cứ nói. Cục trưởng Mẫn nếu đã ở đây, vậy chuyện gì cũng có thể nói ra.
Ba người cạn một chén, Mẫn Kiến bỏ chén rượu xuống, rót cho mọi người một chén đầy rồi cười ha hả nói:- Nếu phó thị trưởng Dương đã nói như vậy, tôi sẽ không giấu diếm. Tôi nói chuyện xảy ra lúc trước.
Mẫn Kiến cười cười bắt đầu nói. Chuyện đầu tiên là năm cuối cùng khi Dương Phàm còn ở Vĩ Huyền. Cục tài chính có một món tiền cấp cho Vĩ Huyền, lúc ấy Triệu Đức Minh ký tên với ý tạm dừng. Tạm dừng không nói bao giờ mới cấp xuống. Mẫn Kiến hiển nhiên không nể mặt Triệu Đức Minh, trực tiếp chuyển tiền xuống.
Sau đó Triệu Đức Minh làm phó bí thư, Lý Thụ Đường được điều lên trên, định điều Mẫn Kiến từ chức cục trưởng cục Tài chính lên làm thư ký trưởng thị ủy và thường vụ Đảng ủy. Trường Chính Dương là thư ký trưởng giữ chức phó thị trưởng thường trực. Kết quả trong cuộc họp điều chuyển nhân sự, Triệu Đức Minh đưa ra một bản tài liệu về Mẫn Kiến. Nói vợ Mẫn Kiến mua chiếc xe Audi, cho rằng Mẫn Kiến có thể có vấn đề. Triệu Đức Minh làm như vậy, Uyển Lăng nhất định phải điều tra Mẫn Kiến. Kết quả điều tra phát hiện vợ Mẫn Kiến làm thêm ở cửa hàng bán xe hơi và có cổ phần ở đó. Mẫn Kiến không có vấn đề gì, nhưng việc thăng chức lại để đó.
Mẫn Kiến nói xong, hắn cười nói với Hầu Đại Dũng:- Đến lượt lão nói.Hầu Đại Dũng tiếp lời Mẫn Kiến:- Chuyện của tôi là như thế này....Hầu Đại Dũng nói lúc mình đảm nhiệm chức bí thư đảng ủy công an Uyển Lăng, cũng chính là năm Dương Phàm học ở trường Đảng trung ương. Lúc đó Tào Dĩnh Nguyên bị điều đi, chức phó bí thư thị ủy liền bỏ trống, vì chuyện này Hầu Đại Dũng đã cố gắng rất nhiều, coi như đã vận động hành lang xong. Mặt nào cũng tốt hơn Triệu Đức Minh.
Nhưng con trai Hầu Đại Dũng lại có không ít chuyện, có lần uống say mang lính đến bắt một sòng bạc, có một tên đánh bạc bỏ chạy, Hầu Thiếu Cường đuổi theo đá cho một cái. Khi đó trời hơi lạnh, đi giày da, đá vào bụng khiến người đó hộc máu, ngất đi.
Sau khi chuyện này diễn ra, nhà tên đánh bạc tố cáo Hầu Thiếu Cường dã man. Hầu Đại Dũng bỏ không ít tiền mới dẹp tan chuyện này đi. Kết quả lúc cạnh tranh chức phó bí thư thị ủy, Triệu Đức Minh lại đưa chuyện này ra. Lúc ấy Triệu Đức Minh còn nói Hầu Thiếu Cường nhiều lần ra tay ác độc khi hành xử. Dù Lý Thụ Đường lúc ấy nghĩ như thế nào, Hầu Đại Dũng cũng không thoát khỏi không bị liên lụy. Vì vậy Hầu Đại Dũng không thể làm chức phó bí thư thị ủy. Triệu Đức Minh lên chức. Hai chuyện này chính là nguyên nhân mà Hầu Đại Dũng và Mẫn Kiến đi cùng nhau.
Hai chuyện này đều nói rõ Triệu Đức Minh là kẻ thích chơi người ta từ phía sau. Hầu Đại Dũng và Mẫn Kiến cũng đã từng thu được nhược điểm của người này. Chẳng qua Triệu Đức Minh rất cẩn thận, ở kinh tế không có tật xấu gì, gái thì có dính vào. Chẳng qua hai người vẫn không có chứng cứ chính xác.
Hai người nói chuyện quá khứ ra cho Dương Phàm nghe, tự nhiên là có ý muốn thể hiện. Hầu Đại Dũng nói xong chuyện này liền nói tiếp:- Tôi làm bí thư đảng ủy công an Uyển Lăng cũng không dễ dàng gì. Cấp dưới hầu hết là quân của Tào Dĩnh Nguyên.
Hầu Đại Dũng coi như đã nói thật lòng, bây giờ phải xem ý của Dương Phàm.
Dương Phàm nghe xong, thản nhiên nói:- Tôi cũng không thích tên Triệu Đức Minh này. Bên hệ thống công an, tôi cũng không có quan hệ gì.Dương Phàm tỏ thái độ rất rõ ràng. Triệu Đức Minh để tôi, nhưng công an Uyển Lăng tôi không nhúng tay vào.
Mẫn Kiến lúc này mới cười nói:- Phó thị trưởng Dương, cậu rốt cuộc có quan hệ gì với trưởng ban Lý Quân.
Nhắc đến Lý Quân, Dương Phàm trong lòng vừa động, Lý Quân này lúc trước rất nhiệt tình với mình, nghe nói là bạn học của Dương Lệ Ảnh, là học trò của ông ngoại. Hình như lúc trước làm ở thị trấn Song Kiều.
- Quan hệ không nói đến. Chẳng qua đều là người Song Kiều, có thể nói chuyện được.Dương Phàm không biết chi tiết của Lý Quân, không dám nói gì. Dương Phàm cảm thấy phải đến gần Lý Quân một chút, nếu không khó mà nói.
Mẫn Kiến lúc này mới cười nói:- Cậu còn không biết sao, Lý Quân được lên làm trưởng ban Tổ chức cán bộ là do có thư của giám đốc Trầm Minh.Dương Phàm giật mình, vội vàng nhìn Mẫn Kiến, nói:- Có thật vậy không?
Mẫn Kiến cười nói:- Chuyện này trước đó tôi cũng không biết. Năm trước khi chúc tết lãnh đạo, gặp phải Lý Quân ở đó. Lúc ấy Lý Quân nói như vậy. Nói là không có lãnh đạo, không có hắn bây giờ.Tin tức này chưa xác định được, Dương Phàm đương nhiên có thể đi hỏi Trầm Minh.
Cho nên Dương Phàm gật đầu nói:- Tôi sẽ tìm cơ hội mời trưởng ban Lý dùng bữa.Có lời này, ba người coi như đã vào cùng mạng lưới quan hệ.
Hầu Đại Dũng cười cười giơ chén lên:- Nào, làm chén.
Sau khi cạn chén, nhân lúc rót rượu, Hầu Đại Dũng nói:- Tôi nghe nói một việc về tòa nhà Vũ Yến của tập đoàn Thiên Mỹ, không biết hai người biết chưa, Nam Bình mua hai căn hộ ở đó, được giảm 50%.
Mẫn Kiến lúc này mới cười lạnh nói:- Phó thị trưởng Dương không phải có quan hệ với Vương Thần mà? Đưa chút tài liệu chắc cũng không có gì khó mà.
Dương Phàm trừng mắt nhìn hắn:- Cục trưởng Mẫn, anh hơi bị quá đáng.
Mẫn Kiến vội vàng đứng dậy nói:- Tôi sai rồi, tôi tự phạt ba chén.Mẫn Kiến tự mình uống cạn ba chén, ngồi xuống ăn, rồi nói:- Uyển Lăng hôm nay rất thú vị.Vừa nói Mẫn Kiến liền nhìn Dương Phàm đầy ẩn ý. Dương Phàm thầm tính toán trong lòng. Trong thường vụ nếu tính Mẫn Kiến, Lý Quân, mình, Hầu Đại Dũng và phiếu bên phía quân đội, vậy là đã có sáu phiếu. Có sáu phiếu trong tay, tiếng nói sẽ rất nặng.
Vấn đề là Đổng Trung Hoa là bí thư thị ủy, nếu ban Tuyên giáo và một phó thị trưởng thường vụ bỏ phiếu cho hắn, vậy mới có bốn phiếu. Nguyên Chấn chưa biết sẽ nghiêng về phía nào. Cho nên còn ba phiếu thuộc về ai rất khó nói. Như vậy xem ra Triệu Đức Minh lại là kẻ cô đơn. Đây cũng là do kết quả vì cách làm người của hắn.
Người này vì lên chức, như con lợn vào kho cám, gặp đâu hẩy hẩy đó. Làm khó người này, nên xuống tay như thế nào là tốt nhất?
- Nếu Triệu Đức Minh xảy ra chuyện gì, phó chủ tịch Lý có ý kiến gì không?Lúc này Dương Phàm đột nhiên hỏi một câu. Hầu Đại Dũng cười nói:- Phó chủ tịch Lý bây giờ đang rất nguy hiểm, làm sao có thời gian để ý đến Triệu Đức Minh. Hơn nữa Triệu Đức Minh sớm đã vụng trộm hướng đến Hà Thiếu Hoa. Nếu không đâu có ân cần, đối tốt với Hà Tiểu Mai như vậy?
Mẫn Kiến nói:- Người này là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy. Phó chủ tịch Lý có lẽ đã sớm thấy rõ, chẳng qua vẫn nhẫn nhịn mà thôi.
Nói đến nước này, Dương Phàm giơ chén lên nói:- Cạn chén, việc cần làm tôi tự nhiên sẽ đi làm.
Mẫn Kiến uống cạn chén, đột nhiên cười nói với Dương Phàm:- Cậu bảo thư ký Lâm gọi cho đài truyền hình, làm cho Mao Đài Trường hoảng hốt. Lão Mao quan hệ khá tốt với tôi, hỏi tôi là vì sao?
Dương Phàm thản nhiên nói:- Chuyện này nói đến thì dài.Vừa nói, Dương Phàm nói chuyện ở Bắc Kinh ra một lần. Đương nhiên chuyện hợp sức người nhà và Du Nhã Ny để chỉnh Thiên Mỹ trên thị trường chứng khoán, Dương Phàm không nói ra. Chỉ nói thấy Thu Vũ Yến quá kiêu ngạo nên muốn tìm chút quan hệ để dạy bảo, để Thiên Mỹ lỗ mấy trăm triệu.
Nghe thấy Dương Phàm đã từng làm phó cục trưởng ở Hiệp hội giám sát chứng khoán, Mẫn Kiến và Hầu Đại Dũng đều biến sắc. Hiệp hội giám sát chứng khoán là nơi nào, đâu phải ai cũng có thể vào. Vì vậy có thể thấy được bối cảnh của Dương Phàm. Ít nhất có một ủy viên Bộ Chính trị đứng sau lưng, hơn nữa quan hệ rất tốt.
Dương Phàm muốn sửa Thiên Mỹ, Hầu Đại Dũng hiển nhiên không bỏ qua cơ hội tốt này, cười nói:- Chiều mai tôi bảo bên đội Phòng cháy chữa cháy đi xem một chút, xem có hậu họa gì không?
Mẫn Kiến cũng cười nói:- Tôi cũng quen bên Thanh tra xây dựng, tòa nhà Vũ Yến được xưng là tòa nhà cao nhất Uyển Lăng, cao 35 tầng, chất lượng nhất định phải thật tốt.
Ba tên xấu xa ở cạnh nhau, nói cười đã khiến siêu thị và tòa nhà của Thiên Mỹ ở Uyển Lăng gặp náo động. Thực ra cũng không thể trách Dương Phàm. Thu Vũ Yến và mẹ ả đúng là có chút quan hệ, đều là dựa vào tiền muốn làm gì thì làm. Cũng phải cho bọn họ mở rộng tầm mắt. Trong lịch sử Trung Quốc, các thương nhân thành công có ai không có người trong chốn quan trường làm chỗ dựa chứ. Lã Bất Vi là minh chứng tốt nhất.
Bữa trưa kết thúc, Dương Phàm từ chối tham gia trò vui tiếp theo. Mẫn Kiến lên lầu làm tiếp vài chuyện. Trữ Vũ lúc này vào phòng nhỏ giọng nói với Hầu Đại Dũng:- Phó thị trưởng Dương này sao còn trẻ như vậy? Ánh mắt lại sắc như đao. Người ta sợ quá.
Hầu Đại Dũng một cái nói:- Em đến chậm nên không biết sự lợi hại của phó thị trưởng. Lúc trước khi bí thư Lý còn đương chức cũng không làm gì được hắn. Còn có Hà Tiểu Mai, em cũng thấy chứ? Các chiêu giết người không thấy máu, người ta chơi quá quen rồi. Quan trọng nhà người ta biết chừng mực.
Trữ Vũ cười cười nắm tay Hầu Đại Dũng, để hắn lên ghế sô pha ngồi. Đấm đấm bắp đùi Hầu Đại Dũng, hỏi tiếp:- Hắn có háo sắc không? Em có một chị em trông rất xinh, trước kia còn ở đoàn ca múa quan đội.
Hầu Đại Dũng thản nhiên nói:- Chiêu này của em không có tác dụng gì với hắn. Bạn gái của hắn em không thấy, nhưng anh đã gặp ba người. Từ 16 tuổi đến 23, 24 tuổi đều có. Quan trọng là ai cũng rất xinh. Em mặc dù cũng xinh đó, chẳng qua so với ba bạn gái của hắn thì kém hẳn một bậc.
Trưa uống khá nhiều rượu, Dương Phàm hơi choáng đầu lên xe, nhắm mắt lại một chút. Lâm Đốn ngồi ghế trên cẩn thận đóng cửa xe lại, đề phòng Dương Phàm trúng gió. Khi xe về ủy ban, đột nhiên phía trước tắc đường, lại rất dài. Dương Phàm thầm nói Uyển Lăng một trăm năm chưa chắc tắc đường một lần, đúng là xui xẻo.
Tiểu Vương vội vàng dừng xe nói:- Tôi xuống xem một chút tình hình, không sẽ đi đường vòng.
Lâm Đốn vội vàng nói:- Hay là để tôi. Cậu lái xe sang ngõ bên cạnh, chờ tôi chút.Lúc này Dương Phàm ở phía sau đã ngủ, đang ngáy.
Chi nhánh tập đoàn Thiên Mỹ ở Uyển Lăng cũng đen đủi. Nguyên nhân gây tắc đường không ngờ là do tòa nhà Vũ Yến gây ra. Bảo hộ bên trong không biết sao lại bắt lửa. Lửa càng lúc càng lớn. Lúc Lâm Đốn chạy đến, nơi này đã là biển lửa, đầy khói bụi. Ở đây là đường trung tâm của Uyển Lăng, xe cảnh sát đến rất nhanh.
Dương Phàm vừa tỉnh lại phát hiện xe dừng lại ở ven đường, không khỏi có chút kỳ quái, thấy Lâm Đốn không ở đây. Đang định nói, Lâm Đốn vội vàng chạy về, mở cửa thì thấy Dương Phàm đã tỉnh, lập tức nói:- Tòa nhà Vũ Yến cháy.
Dương Phàm cười nói:- Nói đùa gì vậy, không phải đang hoàn thiện sao, sao lại cháy?
Lâm Đốn nói:- Tuyệt đối chính xác, vòng bảo vệ ở bên ngoài đã cháy, cốp pha cũng cũng cháy, cháy rất lớn, khói đen ngòm.
Dương Phàm vội vàng xuống xe, nhìn về phía Nam, quả nhiên là đang cháy.
- Ha ha, xem ra đây là ông trời có mắt. Đi, đi xem chút.Dương Phàm nhìn phía trước, cười ha hả. Lâm Đốn không biết tại sao Dương Phàm lại để ý đến Thiên Mỹ như vậy. Chẳng qua Dương Phàm không phải là kẻ thù dai, nhớ vặt. Xem ra Thiên Mỹ đã có điểm làm không đúng.
Dương Phàm đi về phía trước, hai xe cứu hỏa, bốn con rồng nước đang dập lửa. Dương Phàm nhìn hiện trường đoán có lẽ do chập điện. Mặc kệ là nguyên nhân gì, tóm lại Thiên Mỹ đáng chết, lần này coi như đã đụng phải nòng súng.
Nghỉ ngơi khoảng một tiếng, chiều đi làm bình thường. Mông còn chưa ngồi ấm chỗ, Hầu Đại Dũng đã gọi điện tới, cười nói:- Tòa nhà Vũ Yến cháy.
Dương Phàm nói:- Đúng thế, đó là khu trung tâm, phải diệt trừ hậu họa.
Dập máy, Dương Phàm vội vàng ra khỏi phòng làm việc, xuống lầu tham gia một cuộc họp của cục Chiêu thương. Vừa mới đi xuống thì thấy trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Quân từ trên lầu đi xuống. Dương Phàm lập tức cười nói với Lý Quân:- Cơn gió nào thổi trưởng ban Lý đến ủy ban vậy.
Lý Quân cười cười đi lên bắt tay:- Bí thư Đổng gần đây muốn điều chỉnh một chút cán bộ các cục, để tôi đến bàn bạc một chút chi tiết cụ thể với thị trưởng Nguyên.
Lý Quân nói rất nhỏ, hình như nói cho Dương Phàm biết, nhưng không có ý cho ai khác nghe. Dương Phàm ngầm hiểu quay đầu lại nhìn thấy không có ai. Lâm Đốn đứng cách mình khoảng năm bước.
- Tôi vẫn muốn tìm cơ hội cảm ơn trưởng ban Lý đã chiếu cố, nhưng không có cơ hội. Tôi biết một nhà hàng cũng được, tối trưởng ban Lý cùng ăn cơm chứ?Dương Phàm cười cười đưa ra lời mời. Lý Quân trầm ngâm một chút rồi nói:- Còn có ai khác không?
Dương Phàm ngẩn ra, suy nghĩ thật nhanh, cười nói:- Trưởng ban Lý mang bạn đến, Dương Phàm vui mừng không kịp.
Lý Quân thản nhiên nói:- Cũng không phải bạn, một đứa cháu mà thôi.
Dương Phàm cười nói:- Quyết định như vậy đi.
Đưa Lý Quân lên xe, Dương Phàm chờ xe Lý Quân rời đi rồi mới lên xe đến cục Chiêu Thương. Trên đường đi, Dương Phàm có chút buồn bực, Lý Quân có ý gì đây? Tìm việc cho họ hàng? Nói đùa à, với thân phận của hắn bây giờ, có đơn vị nào không nể mặt? Đầu mày có bị nước vào hay không mà đắc tội trưởng ban Tổ chức cán bộ?
Nghĩ đến đây, Dương Phàm có chút không yên trong cuộc họp. Ngô Yến không ngừng nháy mắt, Dương Phàm cũng không phát hiện. Lúc Dương Phàm đứng lên phát biểu, hắn mới thu hồi tâm trạng, nói đơn giản năm phút là kết thúc. Mọi người bên dưới đều vui vẻ, đều nói Dương Phàm nói nhanh thật.
Cuộc họp kết thúc, vào phòng làm việc của Ngô Yến. Ngô Yến vừa đóng cửa lại mới cười nói:- Trong cuộc họp sao em lại không bất an như vậy? Nghĩ đến người phụ nữ nào à?Ngô Yến nói trêu, Dương Phàm đưa tay lên bóp bóp ngực nàng. Ngô Yến mềm nhũn như con chi chi ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm.
Dương Phàm thu tay lại, Ngô Yến có chút ngạc nhiên nhìn Dương Phàm. Dương Phàm lúc này mới nói tiếp:- Hôm nay gặp trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Quân ở trụ sở ủy ban.