Chương 24: Nhầm Lẫn Không Thể Sửa Chữa. ...


Phải nói loại đàn bà như Tào Ny Ny cưới làm vợ là thích hợp nhất, điều kiện tiên quyết là đàn ông có thể chịu được sự quản thúc của đàn bà tới một mức độ nào đó, đồng thời cũng có thể an tâm về cuộc sống gia đình.

Lúc Tào Ny Ny đưa tay ra vẫy taxi, Dương Phàm còn đang xem xét một vấn đề, bản thân mình là loại người có thể sống yên ổn hay sao? Đáp án rất rõ ràng, cho nên hình bóng hấp dẫn trước mặt hẳn là không có duyên phận gì với mình rồi?

Tào Ny Ny lúc này có điểm khẩn trương, sự thật thì sau khi lớn gan mời Dương Phàm về nhà ăn cơm, Tào Ny Ny cũng cảm thấy mạo muội. Thế nhưng lời đã nói ra, càng lo Dương Phàm sẽ từ chối. Lại nhắc đến việc Dương Phàm từ chối, năm đó tặng Dương Phàm quyển sổ kỷ niềm, ở trong còn kẹp một tấm vé xem phim. Lúc đó vốn cho rằng Dương Phàm sẽ tới, kết quả đứng ở rạp chờ tới lúc hết phim Dương Phàm cũng không xuất hiện. Mối tình đầu coi như bong bóng xà phòng tan vỡ theo mây khói. Nó cứ giống như cái gai cứ ẩn dấu trong lòng không thể nắm bắt, thỉnh thoảng lại khiến cho trái tim Tào Ny Ny đau nhói.

Nói tới mạo muội, tấm vé xem phim năm đó chả lẽ không phải mạo muội? Nếu đã mạo muội rồi, cần gì phải lo chuyện hiện nay nữa? Nghĩ tới đây Tào Ny Ny bất giác quay lại, lúc này mới phát hiện thân hình một mét tám của Dương Phàm phải ngước đầu lên mới nhìn thấy rõ khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đó. Tào Ny Ny rất muốn dựa về phía sau, làm nũng trong lòng người đứng sau để nói lên những nỗi nhớ mong và đau khổ mình phải chịu trong suốt bao năm qua.

Giả như lúc này Dương Phàm tiến lên phía trước khẽ ôm lấy eo Tào Ny Ny, Tào Ny Ny nhất định sẽ không do dự mà dựa về phía sau, đáng tiếc đây chỉ là một giả thiết. Dương Phàm không những không tiến về phía trước mà ngược lại còn lùi về phía sau một bước. Việc này bị Tào Ny Ny mẫn cảm cảm giác được, cũng không biết vì sao bước chân này của Dương Phàm lại tạo ra một loại cảm giác xa cách.

"Anh ấy nhất định không cố ý, anh ấy nhất định là đang ngượng." Vô cùng miễn cưỡng tìm lời nói đỡ cho Dương Phàm, Tào Ny Ny chưa kịp nghĩ nhiều thì taxi đã đỗ trước mặt.

Dương Phàm tiến về phía trước khom người mở cửa nói:" Lớp trưởng, xin mời."

Động tác này khiến cho Tào Ny Ny nhất thời tràn đầy vui sướng trong lòng, sau khi nở một nụ cười tươi rói như hoa với Dương Phàm thì liền lên xe, Dương Phàm ngồi lên theo, người của Tào Ny Ny cũng không biết vô tình hay cố ý mà dán chặt lại với Dương Phàm.

Dương Phàm bất đắc dĩ thở dài trong lòng, không đưa tay ra ôm lấy Tào Ny Ny như cô ta dự liệu mà chỉ hơi mỉm cười rồi ngồi ngay ngắn lại như cũ.

Đều nói:" Đàn ông theo đuổi đàn bà qua núi sông trùng trùng, đàn bà theo đuổi đàn ông chỉ cách một tờ giấy", Tào Ny Ny cảm thấy bản thân đã quá lộ liễu rồi, Dương Phàm lại không biết thời biết thế, càng thêm thất vọng không khỏi nghĩ ngợi nhiều hơn, có phải bàn thân còn biểu hiện chưa rõ ràng. Tử tế nghĩ lại, ba năm cao trung Dương Phàm nhận không ít thư của các bạn gái, nam sinh ưu tú từ xưa tới nay chưa bao giờ thiếu nữ sinh theo đuổi. Thế nhưng hình như Dương Phàm chưa hề yêu ai, chắc là vì đòi hỏi cao. Nghĩ tới việc này, tâm tình vui sướng của Tào Ny Ny không khỏi ảm đạm đi vài phần, địa phương như Bắc Kinh thì không cần phải nói, gái đẹp như vân. Mặc dù Tào Ny Ny cũng được coi là người đẹp, những nghĩ tới việc mình cao không bằng Dương Phàm, Tào Ny Ny đột nhiên cảm thấy thiếu tự tin.

Lúc này đây Dương Phàm còn đang đau đầu suy nghĩ nên làm thế nào mới tốt, Tào Ny Ny theo đuổi mình thằng ngu cũng nhìn ra, việc qua rồi Dương Phàm không muốn nhắc lại nữa, sau này còn phải ở lại nơi đây lâu dài, rất nhiều việc phải nghĩ biện pháp nói rõ một chút.

Dương Phàm cảm thấy nếu bản thân mình tàn nhẫn một tẹo đã tốt, đau dài không bằng đau ngắn, trực tiếp nói rõ là xong. Đúng lúc Dương Phàm đang gặp khó khắn, điện thoại trong túi lại reo lên.

"Con à, đang ở đâu đấy? Ăn cơm với bố mẹ nhé."

Giọng nói của Dương Lệ Ảnh lúc này giống như tiếng trời vậy, Dương Phàm nhìn Tào Ny Ny đang nhìn mình với ánh mắt chờ mong, cười xấu hổ nói:" Mẹ à, con đang đi cùng bạn học, cơm trưa mẹ cứ ăn đi nha."

Tào Ny Ny nghe xong hỏi:" Mẹ cậu gọi có việc gì gấp à?"

Lúc này trong điện thoại là vọng tới tiếng của Trần Chính Hòa:" Mai bố phải đi rồi, cơ hội cũng nhau ăn cơm cũng khó mà có nữa, gọi bạn con tới cùng luôn đi, đỡ phải thất lễ."

Dương Phàm có chút do dự, nghĩ lại thì nếu dẫn Tào Ny Ny tới cùng còn tốt hơn là hai người với nhau, cho nên gật đầu trả lời:" Vậy cứ thế đi, bọn tôi cũng đang ở trên xe."

Dương Lệ Ảnh đặt điện thoại xuống oán giận nói với Trần Chính Hòa:" Sao ông lại bảo nó dẫn cả bạn học tới? Gia đinh khó khăn lắm mới được ăn cơm cùng nhau, gọi người ngoài tới làm gì."

Trần Chính Hòa mỉm cười, nắm lấy tay Dương Lệ Ảnh cười bảo:" Bên cạnh nó là bạn gái, bà không muốn xem mặt sao?"

Dương Lệ Ảnh vừa nghe là đã lấy lại tinh thần, vội vàng ngồi lên đùi Trần Chính Hòa nói:" Thế à? Dương Phàm từ bé đã được nhiều bạn gái thích rồi, đáng tiếc điều kiện gia đình khó khăn, tôi chưa từng nghe nó nói việc có bạn gái. Con gái thời nay đều hiện thực, không ngờ còn có một con bé nhãn quang không tồi."

Trần Chính Hòa nghe xong cảm khái nói:" Nhãn quang không tồi thì còn có bà nữa, năm đó khi tôi còn chỉ là một thằng nhãi con, bà hàng ngay đều lén đem đồ ngon cho tôi, chỉ đáng tiếc tạo hóa trêu người, cuối cùng lại là tôi phụ bà, bao năm nay cứ nghĩ lại đều ngủ không an giấc."

Có phụ nữ yêu cầu với đàn ông không cao, chỉ một câu nói là đủ, một lời hứa hẹn. Dương Lệ Ảnh chính là loại người này, nói tới chuyện xưa chỉ cười nhạt, nắm lấy tay Trần Chính Hòa nói:" Những việc năm đó đều đã là quá khứ rồi, chúng ta bây giờ không phải rất tốt hay sao?"

Dương Phàm cúp điện thoại rồi nói với lái xe:" Tới khách sạn Thiên Nam."

Tào Ny Ny có điểm bất an nói:" Tới gặp cô sao? Tớ đi có ổn không?"

Dương Phàm nghe xong cảm thấy chán nản, câu này hình như lúc này mình vừa nói qua, hiện tại lại bị người ta dùng lại.

"Cùng nhau ăn cơm mà thôi, có gì mà ổn vời không ổn. Chỉ là chưa hỏi xem cậu có chấp nhận hay không, thật là quá mạo muội rồi."

"Không sao, tớ nghe cậu." Tào Ny Ny nói câu này trong lòng Dương Phàm lại càng rối, thầm nói nghe tớ hả? Tớ nói lên khách sạn thuê phòng làm tình cậu cũng nghe sao? Dương Phàm không dám mở mồm để chứng thực. Trùng hợp chính là, Tào Ny Ny nói xong trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, cũng đang nghĩ, cho dù giờ cậu nói muốn tới nhà nghỉ, tớ cũng nghe. Đàn bà dính vào tình ái đều mất lý trí, Tào Ny Ny cũng không ngoại lệ.

Xe taxi đỗ trước cửa khách sạn, Lý bí thư đã mỉm cười chờ ở trước cửa. Thấy Dương Phàm dẫn một người phụ nữ tới, tiến lên chủ động trả tiền xe rồi nói:" Lãnh đạo đã chờ ở phòng ăn rồi, chúng ta đi thôi."

Tào Ny Ny ít nhiều cũng có chút khẩn trương, bất tự giác nắm lấy tay Dương Phàm để thêm lòng dùng cảm. Dương Phàm thở dài, ngoài mặt thì lại an ủi nhìn Tào Ny Ny một cái bảo:" Đừng sợ, mẹ tớ tốt lắm."

Tào Ny Ny gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ, hai người đi theo Lý bí thư tới phòng ăn, tới trước cửa một căn phòng, không đợi Lý bí thư gõ cửa, bên trong đã có người chủ động mở cửa, hiện ra khuôn mặt không đúng với tuổi tác của Dương Lệ Ảnh.

"Con à, con dẫn bạn tới thật hả?"

Dương Phàm quay lại nói với Tào Ny Ny:" Đây là mẹ tớ."

Tào Ny Ny như con chim nhỏ nép sau lưng Dương Phàm, lúc này bất chấp khó khăn tiến lên nhỏ giọng chào:" Cháu chào cô, xin lỗi đã làm phiền. Cháu tên Tào Ny Ny, là bạn học cao trung của Dương Phàm."

Vóc dáng của Dương Lệ Ảnh tương đương với Tào Ny Ny, vừa nhìn thấy Tào Ny Ny là lộ ra bộ dạng bỗng nhiên tỉnh ngộ, lòng nói:" Quả thật không hổ là hai cha con, toàn thích nhỏ nhắn xinh xắn." Lòng thì nghĩ vậy, trên mặt lại nở nụ cười ấm áp nói:" Không phiền gì cả, Dương Phàm chưa từng dẫn bạn gái tới gặp cô, cô muốn còn chưa được ấy chứ."

Dương Phàm vừa nhìn thấy biểu tình này của mẹ là biết chuyện càng lúc càng loạn rồi. Tử tế nghĩ lại thời gian gần đây, đàn bà bên cạnh mình tự nhiên ùn ùn xuất hiện, chắc phải đi bói một phát, xem xem có phải là bị động sao Hồng Loan hay không, tại sao tới đâu cũng có số đào hoa thế này.

Dương Lệ Ảnh thấy Tào Ny Ny không quen, mỉm cười tới nắm tay Tào Ny Ny, thân mật bảo:" Đừng câu nệ, đều là người nhà cả."

Ôi trời! Dương Phàm lại thở dài một cách bất đắc dĩ, mớ bòng bong này xem ra hôm nay không thể gỡ nổi rồi. Thôi thì cứ sống chết mặc bay, muốn yêu ai thì yêu? Vkl, ở Bắc Kinh còn có Du Nhã Ny, Chúc Vũ Hàm ở Vu Thành cũng có chút mập mờ. Cứ tới đây, càng đông càng náo nhiệt, loạn tùng phèo lên mới càng dễ đục nước béo cò.

Dương Phàm không có tinh thần mạo hiểm một chân đạp nhiều thuyền, thế nhưng thuyền tự động tới cho mình đạp, đây thật là có chút mất kiểm soát rồi. Đứng ở cửa hơi sững người một lát, Dương Phàm cười khổ tiến vào bên trong, bắt gặp khuôn mặt đang tươi cười của Trần Chính Hòa.

Vốn Dương Phàm cũng hơi đau đầu không biết giới thiệu Tào Ny Ny với Trần Chính Hòa như thế nào, Dương Lệ Ảnh kéo theo Tào Ny Ny đã chủ động nói trước:" Đây là chú Trần." Nhìn bộ dạng cười híp mắt của Dương Lệ Ảnh, hoàn toàn giống như mẹ chồng giới thiệu gia đình cho nàng dâu vậy, nghĩ lại những gì Chúc Vũ Hàm phải hứng chịu, Dương Phàm không khỏi vì Chúc Vũ Hàm mà cảm thấy bất bình, không phải chỉ lớn hơn mình mấy tuổi thôi sao? Sao lại đối xử khác nhau như thế? Mình thích máy bay bà già đó? Thì làm sao? Máy bay bà già mới nhiều kinh nghiệm!

Dương Phàm trong lòng không còn lời gì để diễn tả cảm xúc, Tào Ny Ny thấy Trần Chính Hòa lại có chút giật mình, khí độ cùa người làm quan chức tự nhiên là đã quá quen thuộc rồi, cảm giác đầu tiên của Tào Ny Ny là lai lịch của Trần Chính Hòa không nhỏ, rất có khả năng là lãnh đạo ở tỉnh cũng không chừng.

Bữa cơm này cũng coi như là có mấy phần hòa khí, lúc bàn tới vấn đề công tác của Dương Phàm, Trần Chính Hòa lại nhấn mạnh:" Đi làm rồi, phải nhớ nói ít làm nhiều. Bác Trầm Minh sắp xếp cho con như thế nào bố cũng không can thiệp, nhưng cấp bậc chính khoa của con hiện tại ai cũng biết, có lẽ không nên để còn làm nhân viên bình thường. Bố lo có lúc con xử lý không tốt những mối quan hệ với thuộc hạ, dù gì thì con cũng còn trẻ. Tóm lại, việc gì cũng phải khiêm tốn một chút."

Sỹ Đồ Phong Lưu - Chương #24