Thạch Lỗi ở một bên nghe Trần Tuyết Oánh nói ba hoa chích choè một hồi, mặt mày nhăn nhó, có vẻ muốn nói lại không dám. Dương Phàm có thể cảm giác được, tính tình người này khá thẳng thắn, chỉ biết sống vì công việc. Đối với anh ta, những điều Trần Tuyết Oánh vừa nói chắc chắn có điểm không thoải mái.
Dương Phàm cười chờ Trần Tuyết Oánh nói xong, lúc này mới hỏi Thạch Lỗi:- Anh rể, anh có gì muốn nói thì nói đi. Anh là chuyên gia mà.
Một tiếng anh rể này khiến gương mặt Thạch Lỗi tươi như hoa nở, liên tiếp gật đầu cười, đắc ý nhìn thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tuyết Oánh, sau đó mới nói:- Đây là một công trình rất lớn, anh không rõ trong nước làm thế nào nhưng về mặt kỹ thuật thì anh cũng biết một chút. Một khu kinh tế công nghiệp tuần hoàn, điều quan trọng nhất là giải quyết vấn đề ô nhiễm môi trường. Về mặt kỹ thuật, ở nước ngoài có rất nhiều hình thức đã hoàn thiện, chúng ta có thể lớn mật tham khảo, hoặc là hợp tác với một số đơn vị hữu quan của quốc gia, cũng không khó giải quyết. Mấu chốt chính là vấn đề tài chính, xử lý nước thải, nhà máy nhiệt điện tuần hoàn tận dụng hơi nước. Hai hạng mục này cần phải làm. Không có hệ thống xử lý nước thải, chị của cậu...Nói tới đây, Thạch Lỗi cẩn thận liếc Trần Tuyết Oánh, sau đó mới chậm rãi nói:- Chị của cậu muốn rửa than, chính là làm hại cậu đó. Nếu làm như vậy, thà cậu cứ trực tiếp đào than ra bán còn hơn.
Trần Tuyết Oánh có lẽ đã quen với cách nói chuyện của người này, không hề tức giận, chỉ bất đắc dĩ nhún vai. Tiếp đó, Thạch Lỗi nói:- Công trình này lớn quá mức, một khi khởi động thì cần đầu tư nhân lực vật lực kinh người, cho nên trước đó cậu phải có sự chuẩn bị đầy đủ. Cậu là người trên quan trường, chỉ quen làm việc giấy tờ, tôi sợ cậu chỉ biết hô vài tiếng khẩu hiệu rồi cuối cùng chẳng nên cơm cháo gì, cuối cùng chỉ là một ông địa chủ chỉ biết bán than.
Dương Phàm thật không ngờ Thạch Lỗi cũng có lúc hài hước. Tuy nhiên, phải thừa nhận những gì anh ta nói đều đúng. Thoạt nhìn, kế hoạch mà Trần Tuyết Oánh cung cấp để xây dựng mỏ than thực ra có thể làm được, những điều khác thì mới chỉ là ý tưởng mà thôi.
- Anh rể, nếu em mời anh làm giúp một quy hoạch lâu dài, trong vòng ba tới năm năm sẽ xây dựng khu công nghiệp này, anh cảm thấy có được không?Dương Phàm nói đầy vẻ trịnh trọng, thái độ cũng nghiêm túc hẳn lên.
Thạch Lỗi vừa thấy thái độ của Dương Phàm, biết rằng Dương Phàm không phải người đưa ra chủ ý bán than cho Trần Tuyết Oánh. Quả thật, trong lòng Thạch Lỗi rất muốn nhắc nhở Dương Phàm về điểm này, Trần Tuyết Oánh đang nhắm thẳng vào việc bán than đá. Mấy năm nay, giá than đá luôn tăng, vẽ vời ra khu công nghiệp này nọ, bôi trơn quan hệ từ trên xuống dưới, mục đích cuối cùng chính là thu than đá vào tay mà thôi. Thạch Lỗi là người thông minh như vậy, chỉ cần khẽ động não một chút là biết rõ mọi việc ngay.
Kỳ thật Dương Phàm cũng hiểu được, cái gọi là khu công nghiệp trước mắt chỉ là lúc đói ăn bánh vẽ. Để xây dựng mỏ quặng còn cần bao nhiêu công sức, Trần Tuyết Oánh làm gì có tâm tư làm việc khác nữa chứ? Dương Phàm hiểu, Thạch Lỗi cũng hiểu, chỉ có điều cả hai đều không nói rõ ra mà thôi.
- Quy hoạch thì làm được, nhưng thời gian ba tới năm năm, cậu chờ nổi sao?Thạch Lỗi thản nhiên nhếch miệng cười trào phúng, hỏi.
Dương Phàm mỉm cười, cũng thản nhiên trả lời:- Năm năm thì khó nói nhưng ba năm thì khẳng định. Một kế hoạch lớn như vậy, chỉ riêng vấn đề phê duyệt có lẽ cũng phải mất nửa năm. Thời gian đã gấp rồi, cho nên cần phải bắt tay vào làm kế hoạch thật nhanh, có kế hoạch, em mới có cái để ra ngoài nói chuyện với người ta.
Khi hai người đàn ông nói chuyện, không ngờ Trần Tuyết Oánh lại ngậm miệng, không hề có ý xen vào, chỉ mỉm cười nhìn hai người đàn ông xuất sắc phân cao thấp với nhau.
Thạch Lỗi suy nghĩ một hồi, có vẻ phi thường do dự nói:- Để lập kế hoạch cũng phải mất thời gian một tháng, nhưng cậu có thực sự xác định là muốn làm một khu công nghiệp quy mô lớn như vậy không?
Dương Phàm cười ha hả vung mạnh tay lên nói:- Thiên thời địa lợi nhân hoà, em đều có đủ, vì sao không muốn làm? Nếu nói tài chính khó khăn, ha ha… về phương diện này em không dám nói mạnh nhưng vài ba chục triệu để khởi động thì trong vòng năm, ba ngày là em có thể kiếm ra. Vạn sự khởi đầu nan. Chỉ cần thông qua kế hoạch sơ bộ, mọi việc sẽ cứ thế tiếp tục thực hiện. Việc khác chỉ cần có niềm tin kiên định, có gì mà không thể làm được?
Dương Phàm nói ra những điều này một cách đầy khí thế và cực kỳ kiên quyết. Thạch Lỗi thấy dáng vẻ Dương Phàm như vậy, lại thấy Trần Tuyết Oánh đang nhìn mình với ánh mắt cổ vũ, bèn trầm tư suy nghĩ một lát, sau đó nói:- Thế này đi, anh còn ba tháng nghỉ đông chưa dùng tới, giờ sẽ sử dụng vào lần này. Sau khi xong triển lãm kỹ thuật cao, anh sẽ không đi mà ở lại xem cậu muốn làm thế nào, nếu làm tốt, anh sẽ không quay lại nước Đức nữa . Ở lại trong nước cũng chính là tâm nguyện của anh.
Dương Phàm giơ tay nói:- Đầy tiên bắt tay cái đã!
Hai người bắt tay thật chặt, Dương Phàm mỉm cười nói tiếp:- Cho anh thời gian ba ngày, chắc đủ để anh vạch ra kế hoạch sơ bộ nhỉ. Cần bao nhiêu nhân lực và tài chính, em sẽ thỏa mãn toàn bộ cho anh. Trong vòng nửa tháng, anh giao kế hoạch cho em, sau đó em sẽ đi chạy dự án, tranh thủ có thể kịp triển lãm kỹ thuật cao vào một tháng sau.
Dương Phàm nói xong, nhìn Trần Tuyết Oánh đầy thâm ý, nói:- Chị, sao chị không nói gì? Chị có thể làm được gì nào?
Trần Tuyết Oánh giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng, nói:- Chị có thể làm gì? Chị học quản lý cơ mà. Em học kinh tế, anh rể em là chuyên gia kỹ thuật. Đâu đến lượt chị chứ?
Dương Phàm hiểu được Trần Tuyết Oánh đang nhắc nhở mình, không khỏi mỉm cười nói:- Kế hoạch lần này là mọi người cùng làm. Mỏ than, chính phủ, kỹ thuật, còn cả những nhà đầu tư trong tương lai, bốn đại cổ đông hợp tác chặt chẽ, về cơ bản sẽ thực hiện được hết mọi việc. Cụ thể về phương diện cính phủ, mua bán cổ phần thế nào, em sẽ lập kế hoạch chi tiết. Tuy nhiên, nếu chị muốn nắm lấy mỏ than, cũng phải bỏ ra tí máu chứ?
Làm mỏ than là ít rủi ro nhất, Trần Tuyết Oánh biết rõ điều này hơn ai khác. Bất kể chuyện này làm ra kết quả thế nào, về cơ bản thì Trần Tuyết Oánh đều không tổn thất gì. Điểm này đúng như Thạch Lỗi đã lên án lúc trước, cảm thấy người của Trần gia không thấy lợi là không làm, lúc nào trong đầu cũng có suy nghĩ của nhà quan, không phải thương nhân thuần túy. Tuy nhiên, trên thực tế, hiện tượng này cực kỳ phổ biến ở Trung Quốc hiện nay.
Dương Phàm đã đưa ra điều kiện, Trần Tuyết Oánh đương nhiên không thể không theo, nếu không, thằng nhóc này trở mặt, bóp chết kế hoạch từ trong trứng nước, hơn nữa việc này chính là bỏ tiền vào giỏ nhà mình, lọt sàng xuống nia, Trần Tuyết Oánh chẳng hề cảm thấy lo lắng chút nào.
- Thật là hai kẻ vô lương tâm, mới lần đầu gặp mặt mà đã như vậy, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Mới nói chuyện vài ba câu mà đã tính kế tôi. Hừ…Trần Tuyết Oánh bất mãn nói, nhưng nhìn vẻ tươi cười của hai người đàn ông, ra vẻ ngây thơ vô (số) tội, Trần Tuyết Oánh đành cười khổ nói:- Quên đi, sợ hai người rồi. Bác cả ở sở Công thương, chú hai ở ủy ban Kế hoạch và Phát triển, ông cụ vẫn trên đài, việc phê duyệt này chỉ cần trong tỉnh không ngăn trở, những vấn đề khác thì tôi sẽ đi nhờ ông cụ.
Dương Phàm thản nhiên nói:- Mỏ than thì sao?
Trần Tuyết Oánh trợn trắng mắt nói:- Thằng nhóc này cũng quá là tinh quái! Quên đi, không thèm tức giận thằng nhóc này nữa. Lão Đại lão Nhị đều là hào nhoáng bề ngoài, trên thực tế lại rất nghèo. Tuy nhiên, ý tứ của lão Đại là chủ yếu đi vay, ý tứ của chị là tìm các quỹ mạo hiểm, mấu chốt nhất trong chuyện này là thái độ của huyện ủy của em thôi. Cục Khai thác mỏ và các cơ quan hữu quan của thị đều có thể phê duyệt, huyện ủy của em không thể ngăn trở việc xây dựng đâu nha.
Dương Phàm giơ tay ra cười nói:- Nếu ban đầu chị có thể đầu tư một tỷ, chuyện này liền không thành vấn đề liễu. Nếu không có vấn đề gì thì hiện giờ bắt tay thống nhất.
Trần Tuyết Oánh hầm hừ nói:- Thằng nhóc này chỉ được cái thích ăn sẵn.Tuy nói vậy nhưng Trần Tuyết Oánh vẫn bắt tay thỏa hiệp.- Thằng nhóc này ngay cả chị nó mà nó cũng nói ngon nói ngọt để tính kế, đúng là chỉ biết tới tiền thôi.
Dương Phàm chờ Trần Tuyết Oánh nói xong, mỉm cười nói:- Hiện tại Vĩ Huyền có hai mỏ than nhỏ, sản lượng hàng năm ước chừng hai triệu tấn. Ha ha, kỳ thật em đã làm hơn một năm, chị có thể tùy tiện bỏ vào đó mấy chục triệu để mua lại, sau đó cứ theo khung mà thực hiện, sẽ đơn giản đi rất nhiều.
Trần Tuyết Oánh lập tức gi