Chương 157: Bị Tố Cáo


Dương Phàm ăn rất đơn giản, gọi xuống nhà khách lấy một xuất. Về vấn đề ăn uống, chưa bao giờ có yêu cầu cao, sơn hào hải vị cũng là một bữa, một bát mì tôm cũng là bữa.

Sau khi tắm rửa, thay đồ ngủ, Dương Phàm lấy bản báo cáo sẽ nói trong hội nghị ngày mai ra xem. Đối với văn chương trốn quan trường, Dương Phàm hoàn toàn ôm thái độ học tập để xem. Văn chương chốn quan trường thực ra là khảo nghiệm ngòi bút của từng cá nhân. Bởi vì văn chương người bình thường viết cũng được. Nhưng muốn cho lời văn có sinh khí, như vậy không thể khô khan, như vậy phải biết cách hành văn.

Bài phát biểu này do Lâm Đốn viết, có lẽ đã được Võ Cương sửa. Lâm Đốn một lần nữa sửa lại, nhìn cách hành văn lưu loát, Dương Phàm nhìn đã cảm thấy thoải mái. Trong bài phát biểu nhấn mạnh vấn đề kinh tế huyện Vĩ Huyền đang phát triển, gặp một cục diện mới, kết hợp với nội dung mấy chỉ thị gần đây của lãnh đạo thị ủy, kết hợp tình hình thực tế của Vĩ Huyền, nhấn mạnh tinh thần hội nghị thường ủy mấy lần gần đây, nhấn mạnh tầm quan trọng của mô hình kinh tế nông thôn mới. Bài phát biểu rõ ràng và thuyết phục.

Qua bài phát biểu này, Dương Phàm có thể thấy được cuộc sống năm năm qua của Lâm Đốn. Có thể viết một bài phát biểu vừa ngắn ngọn, vừa rõ ràng lại không khô khan, không mất bao nhiêu thời gian để viết ra, điều này nói rõ Lâm Đốn mặc dù ẩn trong văn phòng, nhưng luôn có khẩu hiệu “Sẵn sàng chuẩn bị”

Dương Phàm xem hết bài báo cáo, không có ý sửa, mà chỉ khẽ thở dài một tiếng, có cái nhìn mới về Lâm Đốn. Người như vậy, nếu khống chế tốt, tương lai sẽ là một trợ thủ rất được.

Xem hết bài báo cáo, lên mạng, vừa mở QQ ra thì thấy có tin nhắn, mở thì thấy là của Trương Tư Tề.

- Còn chưa nghỉ làm sao? Anh hôm nay có webcam, muốn thấy anh không. Mặt cười.

- Ha ha ha. Còn chưa xuất hiện, em đang rất chán. Gửi sang cho em

Dương Phàm có chút hối hận vì đã cho cô bé này QQ của mình, không ngờ lên QQ mà quên gọi điện thoại. Dương Phàm cười khổ nhắn lại, rất nhanh Trương Tư Tề đã có phản ứng, không kịp đợi đã mở webcam của mình ra. Thấy Dương Phàm không mở lại webcam của hắn, nàng vội vàng nháy hắn.

Dương Phàm đáp trả:- Bỏ đi, anh mà lên hình trông ngu ngu lắm. Sau này gọi điện đi, anh muốn nghe thấy giọng của em.

Trương Tư Tề vội vàng đóng webcam lại, không đầy phút sau, điện thoại di động của Dương Phàm vang lên, hai người nói chẳng có chủ đề cụ thể gì, giống như vấn đề gì cũng có thể nói. Cảm thấy hơi mệt, Dương Phàm nhìn đồng hồ, càng hoảng sợ, đã là mười hai giờ đêm, vội vàng nói gặp lại, đi ngủ.

Sáng hôm sau tiếng chuông điện thoại di động đánh thức Dương Phàm, vội vàng rửa mặt, xuống lầu thấy xe đang đứng ở cửa, Lâm Đốn cầm cặp đứng cạnh xe.

Vẻ mặt Lâm Đốn đã thay đổi về chất so với hôm qua. Cái trán vốn lờ mờ ảm đạm bây giờ hơi tỏa sáng, ánh mắt mặc dù vẫn thu liễm, nhưng nhìn người đã hơi khác hơn. Đương nhiên lúc thấy Dương Phàm, Lâm Đốn vẫn hơi khom người, gật đầu nói:- Chào phó bí thư.

Dương Phàm nghe xong ngẩn ra, Lâm Đốn cười giải thích:- Trước kia gọi quen miệng, sáng nay vợ tôi nhắc nhở, tôi mới nhớ ra và sửa lại.

Tiểu Vương bên cạnh cũng nói:- Tôi cũng gọi thành quen. Hôm nay cũng nên sửa thành phó bí thư Dương.

Vừa vào phòng làm việc, Hồng Thành Cương đã gọi điện tới, tâm trạng rất tốt:- Phó bí thư Tiểu Dương, lúc nào thì chuyển sang bên đảng ủy đây.

Dương Phàm vừa nghe thấy không khỏi cười khổ. Hồng Thành Cương cho thêm chữ “Tiểu” nghe thân thiết rất nhiều, nhưng sao lại có cảm giác gì đó? Suy nghĩ một chút, Dương Phàm nói:- Qua một thời gian đã, gần đây đúng là không có thời gian để ý đến chuyện này.

Hồng Thành Cương dừng một chút, nói:- Bên phía ủy ban không có ý kiến là tốt.

Lời nói này, Dương Phàm nghe xong có chút không thoải mái. Hồng Thành Cương có ý gì? Dương Phàm cảm thấy một biểu hiện không tốt, nhưng vẫn cười nói:- Chờ cơ sở trồng dược liệu đi vào quỹ đạo, tôi sẽ chuyển.

Hồng Thành Cương cười hắc hắc nói:- Như vậy có được hay không, tôi bảo huyện ủy chuẩn bị phòng làm việc. Hôm nào cậu xuống xã, đưa chìa khóa bên đó cho chánh văn phòng Võ, tôi phái người sang chuyển đồ.Dương Phàm mơ hồ cảm thấy biến hóa trong lời nói của Hồng Thành Cương, hình như đang ám chỉ e ngại mình quá gần Hạ Tiểu Bình? Cảm thấy nên có nhân tố này, Dương Phàm cười nói:- Thực ra cũng không có gì để chuyển, chỉ là chút giấy tờ. Hơn nữa, tôi cũng kiêm chức phó chủ tịch, bên phía ủy ban chắc không vô tình như vậy đâu. Ha ha.

Dương Phàm đưa một cái đinh về, trong lòng hơi có chút phản cảm với Hồng Thành Cương. Tình hình bây giờ đang rất tốt, đáng lẽ phải làm thế nào kéo dài tình hình này, phát triển kinh tế cả huyện.

Hồng Thành Cương hình như không ngờ Dương Phàm sẽ nói như vậy, do dự một chút rồi khách khí nói hai câu rồi dập máy. Hồng Thành Cương dập máy xong, vẻ mặt có chút âm trầm, ngồi trên ghế mà suy nghĩ. Cẩn thận suy nghĩ, Dương Phàm gần đây chạy đông chạy tây, hình như không có ý muốn kết bè kết phái, trong lòng thoải mái hơn chút. Lại nghĩ đến Hạ Tiểu Bình chỉ luôn vùi đầu vào công việc, Hồng Thành Cương coi như mới hòa hoãn lại.

Sau khi dập máy, vẻ mặt Dương Phàm hơi khó coi, chủ yếu là bởi vì cảm thấy mình không đủ bình tĩnh, nói một câu không khách khí như vậy.

Lúc này Lâm Đốn nhỏ giọng nhắc:- Phó bí thư Dương, sắp khai mạc hội nghị.

Dương Phàm gật đầu, đi đến phòng họp huyện ủy. Bởi vì tham gia hội nghị đều là lãnh đạo các đơn vị, nhưng vì làm theo nguyên tắc tiết kiệm, hội nghị được tổ chức tại phòng họp lớn trụ sở huyện ủy.

Lãnh đạo tất các phòng ban huyện đều đến hội trường, Dương Phàm đi vào, phía dưới đã ngồi đầy người. Phó bí thư Tô Diệu Nga là người đầu tiên trong bốn thường ủy đứng đầu xuất hiện, đã ngồi trên bàn chủ tọa. Dương Phàm vội vàng đi tới, ngồi xuống vị trí của mình, cười cười với Tô Diệu Nga.

- Phó bí thư Tô đến sớm quá.

Tô Diệu Nga cười cười nói với hắn:- Cũng vừa đến.

Hai người đang nói chuyện thì Hạ Tiểu Bình vội vàng cúi đầu đi vào, cười cười với hai người rồi ngồi xuống. Hồng Thành Cương là người cuối cùng đi vào.

Sau khi người đến đông đủ, tuyên bố bắt đầu hội nghị. Đầu tiên là do Hồng Thành Cương nói, chủ đề là: “Nắm bắt cơ hội, phát triển kinh tế toàn khu” Mặc dù hội nghị về công tác kinh tế cả huyện, nhưng Hồng Thành Cương còn nói sang đề tài ngoài, nhấn mạnh tác dụng của các đảng viên, nhấn mạnh phong trào chống tham nhũng.

Hội nghị như thế này có đặc điểm luôn khá nặng nề. Hồng Thành Cương nói thế cho nên không khí cũng khá thấp. Chẳng qua các vị đang ngồi đây đều là mới nhận chức, tinh thần rất được, cho nên nghe lãnh đạo nói nửa tiếng vẫn không có ai ngáp dài buồn ngủ.

Đến lượt Hạ Tiểu Bình và Tô Diệu Nga lên tiếng, phía dưới dần dần xuất hiện dị dạng. Bắt đầu có người thất thần, tâm thần không yên. Dương Phàm không ho khan một tiếng như người khác, mà nhìn một vòng quan sát mấy người đang mong hội nghị sớm kết thúc.

Dương Phàm không lập tức đọc bài phát biểu, cười lớn nói:- Nghe báo cáo hơn một tiếng đồng hồ, mọi người đều mệt rồi hả? Ha ha, thực ra tôi cũng đã mệt.

Câu này vừa ra khỏi miệng, không khí bên dưới liền thoáng hơn, rất nhiều người đều không nhịn được mà cười thành tiếng. Những lời này của Dương Phàm làm tâm trạng mọi người đều thả lỏng ra.

- Mọi người kiên nhẫn khoảng mười phút nữa, tôi cam đoan trong vòng mười phút là nói xong.

Lúc này toàn trường đều nở nụ cười thật tâm. Nói thật ra hội nghị này chẳng cần trang trọng và nghiêm túc, nhưng luôn có thói quen nặng nề. Mọi người nghe Dương Phàm nói như vậy, tinh thần được đề cao.

Dương Phàm nói xong bắt đầu phát biểu, giọng điệu lưu loát, lời nói đúng tiêu chuẩn phổ thông làm người ta cảm thấy mới mẻ. Dương Phàm không đọc từ đầu đến cuối bài phát biểu, chọn trọng tâm mà nói, chọn mấy điểm mấu chốt mà nói, gần như không có một câu sáo rỗng, tất cả đều là sự thật và số liệu.

- Ha ha, tôi đã nói xong, mọi người xem đồng hồ sao.Một câu cuối cùng lại làm mọi người cười vang, sau đó là tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Mới sáng đã tham gia hội nghị, lúc ra khỏi phòng, Dương Phàm cảm thấy đầu óc choáng váng. Sau này nhất định phải tham gia họp, hội nghị rất nhiều, cần tăng cường rèn luyện. Khó trách hơn phân nửa quan chức đều bụng phệ, cả ngày ngồi như vậy rất dễ béo.

Theo nguyên tắc tiết kiệm, sau khi hội nghị kết thúc, mọi người giải tán, huyện ủy không lo cơm trưa.

- Phó bí thư Dương.Hồng Thành Cương gọi một tiếng. Dương Phàm đứng lại, nhìn thì thấy Hồng Thành Cương, Hạ Tiểu Bình và Tô Diệu Nga đang đứng ở cửa phòng họp lớn.

- Còn chút thời gian nữa mới hết giờ làm, chủ tịch Hạ có chút việc muốn bàn bạc.

Dương Phàm sửng sốt một chút, nói:- Được.

Cạnh phòng họp lớn có một phòng họp nhỏ, bốn người vào trong ngồi.

Hạ Tiểu Bình nói:- Ủy ban đã thu hồi quyền kinh doanh khách sạn Vân Lĩnh, bây giờ tôi có hai ý tưởng. Thứ nhất chính là đấu thầu quyền kinh doanh, thứ hai là đấu giá. Dù là phương án nào, sau này hai bên ủy ban và huyện ủy đều lấy khách sạn Vân Lĩnh làm điểm tiếp khách, coi như một chính sách ưu đãi cho người đầu tư.

Hồng Thành Cương nghiêm nghị nói:- Từ sau khi ban kỷ luật thị ủy vào đó, khách sạn Vân Lĩnh đến bây giờ vẫn chưa khôi phục kinh doanh, để không như vậy thật lãng phí.

Tô Diệu Nga nhìn Dương Phàm, cười nói:- Phó bí thư Dương, anh thấy thế nào?Dương Phàm là phó bí thư phụ trách kinh tế, việc này cũng là trong phụ trách của Dương Phàm. Tô Diệu Nga thành công chuyển ánh mắt của mọi người lên người Dương Phàm.

Khách sạn này nếu như lời Hạ Tiểu Bình nói, kinh doanh nhất định có lợi. Chẳng qua từ góc độ kinh doanh mà nói, nếu như đấu giá, có ai dùng nhiều tiền để mua như vậy? Điều này rõ ràng không quá hiện thực. Chẳng qua nếu như người kinh doanh là người của mình, sau này làm chuyện gì cũng tiện hơn.

Dương Phàm suy nghĩ một chút, nói:- Tôi cảm thấy bán đi là tốt nhất, giống như ném một chiếc áo đi vậy. Chẳng qua đấu giá hình như không được. Vĩ Huyền hơi xa, tình hình trước mắt rất khó hấp dẫn người đến đầu tư.

Dương Phàm nói giống như là điểm khó khăn, nhưng thực tế là đang ngầm mai phục một chút. Quả nhiên Tô Diệu Nga gật đầu nói:- Đúng vậy, đấu giá đúng là khó.

Hạ Tiểu Bình nói:- Không sai, nhưng mà làm thế nào đảm bảo tính công bằng của giá thành?

Hồng Thành Cương cười nói:- Chuyện này tôi thấy cứ giao cho phó bí thư Dương đi, cậu ta có bản lãnh lừa khách cực tốt.Vừa nói Hồng Thành Cương không nhịn được cười, ba người còn lại cũng cười theo.

Hạ Tiểu Bình nói:- Cứ quyết định như vậy đi, đầu tiên nghĩ biện pháp bán đi, giá cả đừng quá đáng, tôi liền ném được một chiếc áo đã lâu đi. Chẳng qua phó bí thư Dương phải nhanh chút, khách sạn để lâu không phải chuyện hay.

Dương Phàm lúc này mới tỏ thái độ:- Tôi sẽ tranh thủ trong vòng nửa tháng tìm được khách mua, nếu không được thì đấu thầu cho thuê.

Gặp mặt một lát, bốn người đều tản đi. Ra khỏi huyện ủy, Dương Phàm không khỏi suy nghĩ nên xử lý chuyện khách sạn Vân Lĩnh như thế nào. Quan trọng nhất là đưa ra một cái giá làm ủy ban có thể chấp nhận. Khách sạn Vân Lĩnh xây mất một trăm ba mươi triệu tệ. Trên thực tế có thể không đến con số này, trong đó có bao nhiêu tiền bị ăn chặn, bây giờ chỉ có bên ban kỷ luật thị ủy là hiểu. Thực ra điểm này ba vị vừa rồi cũng hiểu.

Ăn trưa trong phòng ăn ủy ban, Dương Phàm đang suy nghĩ vấn đề này, không để ý thấy Hạ Tiểu Bình đã bưng đĩa ngồi xuống cạnh mình.

- Nghĩ gì mà thất thần như vậy?

Dương Phàm quay đầu lại, cười nói:- Chào chủ tịch Hạ, còn không phải về khách sạn Vân Lĩnh sao? Thực ra tôi không rõ suy nghĩ của anh. Giá trị thực tế của khách sạn Vân Lĩnh thấp hơn rất nhiều so với mặt ngoài. Bây giờ đám kinh doanh tinh ranh hơn quỷ, tôi cảm thấy phải xác định một giá cả phù hợp mới được.

Hạ Tiểu Bình thở dài một tiếng:- Tôi cũng hy vọng bán được giá tốt, nhưng mà không mong đợi lắm.

Hạ Tiểu Bình không nói ra, Dương Phàm cũng không gấp. Chẳng qua trong lòng đã đặt giá khoảng năm triệu (Bản gốc mình thấy ghi năm trăm vạn, nhưng quá thấp) Về phần do ai ra mặt mua, Dương Phàm nghĩ Lưu Thiết là thích hợp nhất. Giao cho ai kinh doanh, Dương Phàm cũng đã nghĩ ra.

- Khách ở bên ngoài xem ra là phù hợp nhất. Tôi quen mấy người có tiền ở Uyển Lăng, lát nữa tôi sẽ liên lạc với bọn họ.Dương Phàm tiếp tục thăm dò ý Hạ Tiểu Bình.

Hạ Tiểu Bình nghe thấy thế, liền gật đầu nói:- Ừm, việc này phải làm gấp. Anh lập tức liên lạc. Buổi chiều về hỏi một câu, thời gian gấp gáp mà. Bây giờ khắp nơi đều kêu nghèo, bán được ít tiền, chúng tôi cũng ném được một chiếc áo cũ đi. Cũng không phải giống như trước kia, một tháng được có chục ngàn tiền thuê, chẳng đáng.

Cơm xong, Dương Phàm tỏ vẻ lập tức lên Uyển Lăng, về phòng làm việc nói với Lâm Đốn và Tiểu Vương một tiếng, một mình lái xe lên Uyển Lăng/

Vừa đến nội thành, điện thoại di động vang lên, Dương Phàm rút ra thì thấy là số lạ, hình như là điện thoại công cộng.

Nghe điện, nghe ra giọng của Bộ Yên:- Em được ra rồi.

Dương Phàm cả kinh, Bộ Yên bị người ban kỷ luật tỉnh ủy mang đi, nhanh như vậy đã được thả ra sao? Nói như vậy vụ án về cơ bản đã kết thúc.

- Cô đến tiểu khu lần trước, tôi đến đó ngay.Dương Phàm vội vàng nói. Bộ Yên sửng sốt một chút, hỏi:- Anh đang ở Uyển Lăng?

Dương Phàm cười nói:- Vừa đến nội thành, vừa lúc có chuyện cần bàn với cô.

Vội vàng chạy đến tiểu khu, lên lầu thì thấy Bộ Yên đã đứng trước cửa. Dương Phàm có chút kinh ngạc, vội vàng mở cửa cho Bộ Yên đi vào.

Bộ Yên vào cửa không khỏi lộ ra vẻ khinh bỉ, nhỏ giọng mắng:- Anh là đồ xấu xa, lần trước không ngờ mang em sang phòng đối diện, khó trách nhanh như vậy anh đã lấy được bàn chải, kem đánh răng.

Dương Phàm sa sầm mặt:- Da ngứa à?

Trong mắt Bộ Yên hiện ra vẻ đói khát, ưỡn ngực nói:- Đúng, anh đánh đi.

Dương Phàm lạnh lùng nói:- Ngồi im cho tôi, nói chính sự.

Phát hiện Dương Phàm đúng là hơi tức, Bộ Yên cũng im. Sau khi ngồi xuống, nhỏ giọng nói chuyện. Bộ Yên vẫn bị nhốt ở một khách sạn trong nội thành, giữa trưa nay ban kỷ luật tỉnh ủy thông báo với thị ủy, cuối cùng kết luận Bộ Yên ra tự thú, hơn nữa có lập công lớn, không cần truy cứu trách nhiệm hình sự. Sau khi thu lại hai mươi tám triệu gian lận, liền được thả ra. Chẳng qua trước khi vụ án hoàn toàn kết thúc, không được phép rời khỏi Uyển Lăng, mỗi ngày phải gọi điện báo cáo hành tung.

Sau khi được thả ra, Bộ Yên trực tiếp đi đến trước cửa tiểu khu, dùng điện thoại công cộng gọi cho Dương Phàm. Đây là nguyên nhân mà Bộ Yên xuất hiện trước Dương Phàm.

Bởi vì Bộ Yên là do Dương Phàm mang đi tự thú, cho nên Dương Phàm cũng không lo lắng người khác nghĩ gì. Sau khi biết rõ chuyện của Bộ Yên, Dương Phàm lấy một phong bì to trong phòng ra, đặt xuống trước mặt Bộ Yên:- Các thứ của cô ở trong đó, nhìn xem có thiếu gì không.

Bộ Yên mở ra xem, điện thoại di động của Dương Phàm reo lên, vừa nhìn thì thấy số của Vương Thần. Dương Phàm không khỏi sửng sốt một chút.

- Dương Phàm, Bộ Yên đến chỗ cậu hả?Vương Thần vừa nói, Dương Phàm giật mình, có chút hối hận vì đã mang Bộ Yên đến đây.

Dương Phàm không biểu hiện gì, nói:- Đúng, sao vậy? Cô ấy bây giờ không tin bất cứ ai, vừa lúc tôi đến Uyển Lăng có chút chuyện, liền mang cô ấy đến nhà mình.

Vương Thần cười nói:- Đến giờ làm thì đến phòng làm việc của tôi một chút.Vương Thần nói xong dập máy, Dương Phàm có chút khó hiểu, sao đột nhiên lại gọi điện tới, chẳng lẽ có quan hệ đến Bộ Yên sao?

Dương Phàm đang suy nghĩ, Bộ Yên lén lút đến gần, ôm eo Dương Phàm, đầu dựa vào ngực hắn, nhỏ giọng nói:- Xin lỗi, liên lụy anh, trách oan anh rồi.

Bộ Yên nhìn vào phong bì thấy không thiếu thứ gì, lúc này mới nói như vậy. Dương Phàm không khỏi thầm may mắn. Phong bì này hắn vốn định bảo Trần Thái Trung đưa vào ngân hàng, nhưng nghĩ lại liền vứt trong nhà. Bây giờ mình đưa cho Bộ Yên xem, có tác dụng làm ổn định tâm lý người phụ nữ này.

Sau khi ổn định được Bộ Yên, Dương Phàm mới nói tiếp được.

- Đừng làm loạn, ngồi im, có chuyện muốn nói với cô.Dương Phàm khẽ quát, Bộ Yên vội vàng chuồn về chỗ cũ, ngồi thẳng lưng, hai mắt lén lút nhìn Dương Phàm, bộ dạng rất ủy khuất.

Người phụ nữ này không đi làm diễn viên thật uổng phí tài năng.

- Cô nghe cho kỹ đây. Trước khi vụ án kết thúc, cô không thể về Vĩ Huyền. Sau khi xong, cô có hai lựa chọn, thứ nhất ở lại nội thành giúp việc kinh doanh địa điểm bán xe ô tô của tôi. Thứ hai cô đến Thượng Hải, mở thị trường chè Vĩ Huyền. Nhưng phải nói trước, đến Thượng Hải làm ăn là của cô, tiền vốn cũng là cô bỏ ra.

Bộ Yên nghe xong cười nói:- Em nghe anh sắp xếp, bảo em đi đâu, em đi đó. Anh biết mười hai tài khoản của em có bao nhiêu tiền không?

Dương Phàm lắc đầu cười khổ:- Bận không được nghỉ chút làm, làm sao có thời gian quản tiền của cô. Chỉ lấy giấy sở hữu mỏ quặng và cổ phần các trang trại chè đi công chứng, cái khác tôi không muốn đụng vào.

Bộ Yên nghe xong cười vui:- Bác em nhìn người chuẩn thật. Bác đã sớm nói với em, anh bề ngoài thì tàn nhẫn, nhưng trên thực tế tim rất mềm. Em nói cho anh, mỗi tài khoản của em đều có ba triệu.

Dương Phàm chấn động, thất thanh hỏi:- Nhiều như vậy?

Bộ Yên bĩu môi nói:- Từng đó tiền của em đáng gì? Anh không thấy người ta làm đường sao, làm một mét là mấy ngàn tiền lãi. Anh tính đi, từ Uyển Lăng đến Vĩ Huyền là năm mươi km, bề ngoài là do hai đội thi công, trên thực tế đều là một nhà. Từng đó tiền của em mất hơn ba năm mới kiếm được đó.

Trong đầu Dương Phàm hiện lên con số mấy chục triệu, không khỏi thở dài một hơi.

Bộ Yên thấy Dương Phàm không nói gì, đi tới trước mặt hắn, hơi ưỡn ưỡn người vào hắn, nhỏ giọng nói:- Bại hoại, em nhớ anh.

Dương Phàm vừa thấy cô nàng ***, không khỏi thở dài một tiếng, nhìn thấy sắp đến giờ làm, vội vàng cười khổ nói:- Đừng làm loạn, vào giờ làm tôi phải lên ban kỷ luật thị ủy.

Bộ Yên giật mình, lập tức ngồi ngay ngắn lại, khẩn trương nói:- Không phải vì em đến chỗ anh đó chứ?

Dương Phàm cố tình làm cho Bộ Yên cảm thấy áy náy, lộ ra vẻ bất đắc dĩ:- Có trời mới biết. Chẳng qua lão tử cũng không sợ. Cùng lắm thì không làm quan chứ gì, đàn ông không chịu chút trách nhiệm còn mẹ gì là đàn ông? Cô ở đây nghỉ ngơi, muốn gì thì tự đi mua.Vừa nói Dương Phàm liền rút thẻ ATM trong ví ra đưa cho Bộ Yên, nói:- Dùng thẻ của tôi, tiền không nhiều nhưng đều sạch sẽ.

Vừa nói Dương Phàm đẩy Bộ Yên ra, đi ra cửa. Đến ban kỷ luật, tìm đến phòng làm việc của Vương Thần, gõ cửa đi vào. Vương Thần chờ Dương Phàm ngồi xuống liền nghiêm nghị nói:- Đồng chí Dương Phàm, có người tố cáo đồng chí, tôi thay mặt ban kỷ luật hỏi đồng chí mấy vấn đề. Đồng chí nhất định phải trả lời một cách rành mạch.

Sỹ Đồ Phong Lưu - Chương #157