Chương 105: Bản Tính Lưu Manh


Động tác gần như làm nũng của Du Nhã Ny phối hợp với chiếc váy của nàng thực dễ dàng làm cho Dương Phàm nghĩ đến cuộc hẹn trong văn phòng lần đó.

- Không được, đang làm việc nên không tiện. Con sói nhỏ này đúng là biết chọn thời gian.Du Nhã Ny và Dương Phàm đã có quan hệ, liếc mắt một cái là nhìn ra ngọn lửa *** trong mắt Dương Phàm, lập tức dội một gáo nước lạnh dập tắt.

“Phù” Dương Phàm thở ra một hơi, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mở rèm tầng ba tám, lặng lẽ quan sát thành phố.

Phản ứng của Du Nhã Ny hơi thất vọng một chút, cái đó cứ như vậy quên đi sao? Có rất nhiều biện pháp giải quyết mà.

Từ từ đi tới bên cạnh Dương Phàm, lúc này hắn vẫn không có ý quay đầu lại. Du Nhã Ny phát hiện mình không thể nhìn rõ anh chàng trẻ tuổi trước mặt, không khỏi cười khanh khách dán sát lại, cả người gần như dựa vào Dương Phàm, nhỏ giọng thủ thỉ vào tai hắn:- Sao? Giả vờ thâm trầm à?

Dương Phàm rất nghiêm túc quay đầu lại, nhìn Du Nhã Ny, nghiêm trang nói:- Em đang suy nghĩ ý nghĩa của đời người.

Du Nhã Ny ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Dương Phàm, tay đặt trên trán hắn rồi nói:- Em không sốt mà.Chờ khi thấy nụ cười trên khóe miệng Dương Phàm, nàng mới có phản ứng, lại nói.

- AI. Con sói nhỏ đáng ghét này. Lúc biết em ra quan trường, chị mới đầu rất lo lắng. Thầm nghĩ tính cách em đạm bạc, không màng danh lợi, không giỏi dùng tâm kế. Bây giờ xem ra chị nghĩ nhiều rồi.

Dương Phàm cười khẽ, không trả lời, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn vào người đi đường vội vàng như kiến bên dưới.

- Chị nói những người này bận rộn, vội vã vì cái gì?Dương Phàm đột nhiên trở nên bình tĩnh, nói.

- Vì sao? Vấn đề này Thái Sử Công từ hai ngàn năm trước đã dùng máu để chỉ ra. Một chữ Lợi. Thánh hiền, danh nhân từ trước đến nay không phải đều bởi vì mối lợi mà khổ tâm sao? Em mới nói ý nghĩa của cuộc đời. Chị nói, sinh mạng có nghĩa gì đâu, chỉ có bản năng sinh tồn mới là mãi mãi.

Dương Phàm nghe xong không khỏi cảm thấy buồn cười. Lời này mặc dù hơi khó nghe nhưng rất chính xác. Từ ý nghĩa nào đó mà nói những lời này có thể áp dụng với tất cả mọi người.

Giờ phút này Dương Phàm đã hiểu ra một vấn đề. Lần này đến Nam Kinh, bề ngoài là vì tài chính mà tới, nhưng thực tế thì không phải. Ba người phụ nữ mà Dương Phàm đã trả qua đều lớn hơn hắn không ít. Địa vị của ba người này trong mắt Dương Phàm đều khác nhau. Ngô Yến, Dương Phàm cảm nhận được một trợ thủ có thể giúp mình. Chúc Vũ Hàm giống một người chị, làm việc gì đều là vì tốt cho Dương Phàm, thậm chí còn giống gà mái che chở gà con. Du Nhã Ny lại giống một người bạn, một tri kỷ, một người có thể nói ra mọi thứ.

Người đấu đá trong chốn quan trường, trong lòng có rất nhiều áp lực. Dương Phàm cũng đã trải qua áp lực đó. Đến Nam Kinh để nhận được lời hứa về tài chính, nhưng không bằng nói mục đích chính của hắn là tìm đến Du Nhã Ny để nói hết mọi chuyện, giải tỏa một chút áp lực trong lòng.

- Ha ha, ông ngoại em là một nhân vật trí thức cổ điển. Từ nhỏ đã dạy em nhân, lễ. Ông dạy những tri thức của Mạnh Tử. Sau đó em theo Chu Mạnh Đạo tiên sinh. Chu tiên sinh dạy em về việc thiên nhân hợp nhất. Tuy nhiên Chu tiên sinh cũng không bài xích, chỉ là nhấn mạnh mà thôi. Sau khi em bước lên quan trường thì đột nhiên phát hiện thế giới này hoàn toàn khác với tri thức trước kia em đã biết. Em một lần nữa nghi ngờ những gì mình đã học. Đến tận gần đây em coi như mới suy nghĩ ra một đạo lý. Lời Chu tiên sinh nói chính là lý luận về kiến trúc thượng tầng, nếu muốn đạt đến cảnh giới này đầu tiên em phải có một thực lực mà người khác không thể xem thường. Mà trước khi có thực lực đó, nói gì cũng là vô ích. Đó chính là đạo lý. Ở triều Tống chính là Ngụy Học. Đến đời Minh, bởi vì Chu Nguyên Chương muốn tô son trát phấn cho tổ tông mình, cho nên gán ghép Chu Hi thành đại sư. Điều này chứng minh cái gì? Nói một người sau khi đạt đến thực lực đó thì sẽ khống chế xung quanh mình, thậm chí khống chế cả thiên hạ.

Nói đến đây Dương Phàm dừng lại, quay đầu lại hung hăng nhìn Du Nhã Ny nói:- Điều em cần làm nhất bây giờ là đề cao thực lực của mình lên. Ai dám ngăn cản em đi tới, em sẽ dọn hắn đi, vứt vào đống cỏ dại bên đường.

Du Nhã Ny nghe xong lời này liền cười như một đóa hoa nở rộ, tiến lên dán sát vào mặt Dương Phàm:- Con sói nhỏ, chúc mừng em. Một người thấy rõ thế giới này không khó, thấy rõ bản thân mình mới là khó khăn nhất. Trên thế giới này, em muốn làm gì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình mà cố gắng. Người khác sẽ không bố thí không công cho em.

Dương Phàm lại thở ra một hơi nói:- Nói ra được với chị, em thoải mái hơn. Em cảm thấy em tìm đến chị, chỉ là vì tìm người nghe em nói chuyện. Ha ha, bây giờ em đã hết lời, bụng lại đói rồi.

Du Nhã Ny gật đầu nói:- Đi nào, chị đã có vị trí Kim Ưng.Nói xong Du Nhã Ny có chút không ngờ là Dương Phàm lại không nhắc đến Vĩnh Thái.

Hoàng Tử Vinh ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh khách sạn, đang suy nghĩ, hờ hững nhìn dòng người ra ra vào vào ở cửa. Đến Nam Kinh, mục đích cũng chỉ là vì tiến vào hệ thống bên trong bệnh viện quân đội, thị trường này mang lại một con số khủng bố. Hoàng Tử Vinh coi Nam Kinh là một điểm đột phá, chẳng qua chuyến này vẫn chưa có thu hoạch gì nhiều. Lãnh đạo bệnh viện quân đội không có ý nhả ra.

Đến trước giờ mời khách mười phút là truyền thống của Hoàng Tử Vinh, như vậy sẽ ra vẻ tôn trọng đối phương. Khi ngoài cửa xuất hiện mục tiêu hôm nay của Hoàng Tử Vinh, Tôn Tiềm viện trưởng một bệnh viện quân đội, Hoàng Tử Vinh vội vàng đứng lên, chỉnh lại quần áo ra đón, Hoàng Tử Vinh đột nhiên dừng lại.

Lúc này ngoài cửa có một đôi nam nữ đi vào. Nữ rất xinh đẹp, còn đẹp hơn mấy đám gọi là ngôi sao nhiều. Nam rất đẹp trai, nhưng lại đã quen biết. Đúng vì đã biết, lại thấy Tôn Tiềm nói chuyện với đôi nam nữ này cho nên Hoàng Tử Vinh mới đứng lại.

Du Nhã Ny cũng không nghĩ đến có thể gặp được Tôn Tiềm ở đây. Vị viện trưởng này mặc dù từ Mỹ về, nhưng thái độ xử thế lại là quan liêu.

Ba người gần như cùng lúc đến cửa, Tôn Tiềm nhận ra Du Nhã Ny, chủ động tiến lên, cười đưa tay ra nói:- Du tổng, chào cô. Hôm qua tôi kiểm tra sức khỏe cho chú cô, ông còn nhắc đến cô, nói nửa tháng cô không đến thăm ông.

Ấn tượng đầu tiên của Dương Phàm và Tôn Tiềm đó chính là ra vẻ trưởng thượng. Chẳng qua thấy Du Nhã Ny có chút khó chịu, Dương Phàm thầm ghi nhớ trong lòng, không chủ động tiến lên bắt chuyện.

- Tôn viện trưởng khách sáo. Tôi là vãn bối mà.Du Nhã Ny đáp một câu, không giới thiệu Dương Phàm, điều này coi như ám chỉ Dương Phàm một chút.

Tôn Tiềm cũng là người có ánh mắt sắc bén, thấy Du Nhã Ny không nhiệt tình liền nói:- Vậy không làm phiền Du tổng và bạn ăn tối, tôi cũng có hẹn với người.

- Gặp lại.Du Nhã Ny kiêu căng gật đầu, kéo Dương Phàm đi vào.

Vừa mới đi qua một chỗ rẽ, Dương Phàm liền cười hỏi:- Người này là ai mà làm chị chán ghét như vậy?

Du Nhã Ny khinh thường cười nói:- Viện trưởng một bệnh viện quân y, là một lão già háo sắc, không biết đã chà đạp bao nhiêu cô gái đàng hoàng. Gần đây có người thù oán tố cáo hắn, có lẽ hắn nghe thấy tiếng gió gì đó, mỗi ngày đều chạy đến chỗ chú chị. Chú chị cũng rất phiền với hắn, nhưng lại không thể nói thẳng ra mặt.

- Ồ.Dương Phàm không hỏi chú Du Nhã Ny làm gì. Điểm này là một trong những phẩm chất ưu tú của Dương Phàm. Đây cũng là một trong những điểm mà Du Nhã Ny đánh giá cao Dương Phàm. Nghĩ xem hai người quen nhau bao nhiêu năm, Du Nhã Ny chưa bao giờ nghe Dương Phàm hỏi một câu về nhà mình. Nhưng thật ra Du Nhã Ny thông qua Trương Tư Tề và Trần Xương Bình nên cũng hơi hiểu một chút về quá khứ của Dương Phàm. Đúng là vì biết, Du Nhã Ny mới càng coi trọng Dương Phàm. Coi trọng Dương Phàm rõ ràng có cơ hội ở Bắc Kinh phồn hoa mà lại không cần đến.

Tuy rằng nói Dương Phàm bây giờ đã biến hóa không ít, nhưng Du Nhã Ny vẫn cho rằng biến hóa đó là bình thường. Trừ phi Dương Phàm không phải một người đàn ông. Là một người đàn ông, còn có thể khống chế cuộc sống ***, chẳng qua thế mạnh yếu của mỗi người về *** là khác nhau.

Dương Phàm không chủ động đáp lời Tôn Tiềm, khẽ ngẩng đầu lên không thèm nhìn Tôn Tiềm. Điều này làm Hoàng Tử Vinh đứng xa quan sát thầm kinh hãi. Lão già này là người từng trải. Tuy rằng hắn rất coi trọng Dương Phàm, nhưng nếu nói đến lợi ích thì sẽ không có chút nào qua loa, tính toán chi ly. Thực ra, chuyện Vĩnh Thái hoàn toàn có thể căn cứ vào dược liệu mà nhượng bộ. Đầu tư mấy chục triệu để có được cơ sở trồng dược liệu, đối với Hoàng Tử Vinh thì không phải chuyện gì lớn. Nhưng cáo già này lại tính toán, nhất định phải phải bắt Uyển Lăng làm ra một điểm gì đó mới đồng ý ký hợp đồng. Đúng là vì vậy, nên mới làm cho Dương Phàm gặp khó khăn.

Tuy nhiên bây giờ Hoàng Tử Vinh có chút hối hận. Hắn nghĩ đến thái độ của Dương Phàm với Y Đạt Hữu. Mới đầu hắn còn cảm thấy Dương Phàm trẻ tuổi nông nổi, bây giờ cảm thấy Dương Phàm đúng là có chút không sợ hãi. Nếu không dựa vào cái gì Tôn Tiềm là đại ta mà Dương Phàm không thèm chủ động bắt tay?

Hoàng Tử Vinh không có thời gian nghĩ nhiều bởi vì Tôn Tiềm đã đi tới.

- Tôn viện trưởng gặp người quen sao?Hoàng Tử Vinh ra vẻ không để ý hỏi.

Tôn Tiềm đắc ý cười nói:- Cũng không phải người quen gì, cháu gái của Du phó tư lệnh quân khu.

Hoàng Tử Vinh trong lòng vừa động, ra vẻ tùy ý nói:- Người rất đẹp. Đưa tay ra mời Tôn Tiềm, hai người đi vào trong phòng, Tôn Tiềm thở dài một tiếng:- Ông đừng xem thường Du tổng. Du phó tư lệnh không có con cái, đối với cô ta như con gái. Các mảnh đất trong quân khu chỗ nào tốt đều bị cô ta chiếm lấy, kiếm được rất nhiều tiền. Chồng trước cô ta còn lưa lại một tập đoàn điện tử, giá trị nghe nói còn hơn năm mươi triệu, là một nhân vật tự nhiên phát tài.

Ngồi xuống, tiếp nước, Hoàng Tử Vinh như tán dóc nói:- Tiểu tử bên cạnh cô ta là ai? Trông khá đẹp trai, thật xứng đôi, trông như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.

Lời này làm Tôn Tiềm khá buồn bực, bởi vì vừa nãy Dương Phàm không thèm nhìn hắn lấy một cái.

- Có trời mới biết là thiếu gia nhà nào ở Bắc Kinh. Tôi cũng không biết, Du tổng không giới thiệu, tôi cũng không tiện hỏi.

Hoàng Tử Vinh hơi cười đứng lên nói:- Xin lỗi, tôi đi rửa tay cái.Nói xong rời khỏi phòng, lấy điện thoại gọi, đầu bên kia nghe điện, Hoàng Tử Vinh rất kiên định nói:- Tra một người, Dương Phàm, đúng là thằng đó, trưởng khoa cục Chiêu thương.

Tắt điện thoại, Hoàng Tử Vinh liên tục cười khổ, không ngừng lẩm bẩm:- Trưởng khoa, ***

Một ngày trước khi Dương Phàm chính thức nhận chức thì nhận được điện thoại của Chu Phàm. Hai yêu cầu Dương Phàm nói với Lý Thụ Đường, Quý Vân Lâm đều đáp ứng. Trầm Ninh xuống Vĩ Huyền nhận chức thường ủy, cục trưởng công an, cấp bậc không đổi. Các hạng mục tài chính thành lập cơ sở trồng dược liệu và tổ công tác đều do Dương Phàm chủ trì việc hoạt động và sử dụng quỹ. Ngày mai trước khi Dương Phàm đi xuống nhận chức, chính quyền sẽ phát công văn xuống Vĩ Huyền.

Chu Phàm coi như biết ý, gọi điện thoại gấp, nói đơn giản vài ý rồi tắt máy. Kết quả này làm Dương Phàm có chút vui mừng, xem ra có những việc làm không uổng công.

Lúc nhận điện thoại, Dương Phàm đang ngồi trong phòng khu giải trí của Lưu Thiết. Lưu Thiết đang nói đến việc tiêu thụ ô tô. Mặc dù mới được một tuần, nhưng Lưu Thiết rất nhanh đã xử lý xong khá nhiều việc. Có mấy cửa hàng định gây chuyện, kết quả Lưu Thiết phái mười mấy đàn em, nửa đêm đến đập phá. Bọn này sau đó nghe ngóng là do Lưu Thiết làm, nên không dám làm ầm ĩ.

Lưu Thiết làm như vậy, Dương Phàm mặc dù cảm thấy có chút không đúng nhưng rất hiệu quả. Chu Tử Dương mạnh mẽ chuyển việc kinh doanh cho mày, chuyện nhỏ này mà không làm được thì chẳng bằng về nhà ôm con.

Trầm Ninh thời gian này cũng không rảnh rỗi, vểnh tai nghe Chu Phàm gọi điện tới, nở nụ cười âm hiểm nói:- Thằng ranh, mày giỏi đó. Cũng đặt mìn bên cạnh Quý Vân Lâm.

Dương Phàm mỉm cười nói:- Nói vớ vẩn, tin tức bình thường hắn nói cho tao biết. Nhưng việc lão già Quý Vân Lâm làm lúc trước, Chu Phàm có thể không biết sao? Vậy mà hắn không tiết lộ nửa lời.

Trầm Ninh thu hồi vẻ tươi cười, nhe răng nói:- Có mở đầu, sau này sẽ tốt. Lão tử bảo Lưu Thiết cho hắn hai cô em xinh tươi, làm hắn lên tiên, chụp mấy tấm ảnh thật rõ, không sợ hắn không vào khuôn phép.

Dương Phàm nghe xong liên tục cười khổ, vô lực trừng mắt nhìn Trầm Ninh:- Tình hình bây giờ có cần làm như vậy không? Mày cũng không suy nghĩ xem, Chu Phàm là người rất cẩn thận, có thể dễ dàng mắc câu mày sao? Đừng làm không được mà lại đứt đầu mối này. Theo tao nói, về sau không thể không dùng chiêu độc, nhưng đối với dưới, không đối với trên, đối dân không đối với quan. Người trên quan trường, ai biết sau lưng hắn là ai? Người ra làm quan có ai là không nhẫn nại? Đừng làm cho người ta ghi hận mày, đâm cho mày một phát từ phía sau thì thảm đó.

Lưu Thiết cười ha hả ngồi xuống nói:- Đúng vậy, tao bây giờ đang nghĩ đến tẩy sạch quá khứ. Các chiêu nham hiểm sau này có thể không dùng sẽ không dùng. Dùng sẽ nghiện, chỗ tốt tới nhanh, về sau những chuyện này sớm muộn cũng bị xử lý.

Trầm Ninh cười ha hả nói:- Lão tử từ trong quân ngũ đi ra, tao không chân chính thì ai, sợ ai chứ?

Trầm Ninh đang nói chơi mà thôi, thực ra trong lòng hắn đã đồng ý với quan điểm này. Dương Phàm rất hiểu Trầm Ninh nên tự nhiên hiểu được suy nghĩ thật của hắn. Dương Phàm cười cười với Lưu Thiết, hai người cùng lúc giơ ngón tay cái lên với Trầm Ninh.

“Mẹ kiếp” ba người cùng nói, không khỏi nhìn nhau cười ha hả.

Cười vui một phen, Dương Phàm thu hồi vẻ tươi cười nói:- Được rồi, nói xem tìm được tin tức gì rồi?

Trầm Ninh nghe xong liền nhìn Lưu Thiết. Lưu Thiết dựa người vào ghế, èm èm một tiếng lấy giọng, ra vẻ đứng đắn, nhưng mở miệng nói thì lập tức lộ tẩy .

- Mẹ kiếp, tao phái mười mấy thằng đàn ekm xuống, mấy hôm nay hỏi thăm khắp nơi, coi như đụng đến mấy thứ. Bọn mày còn không nói, chính quyền Vĩ Huyền kia rất thảm.

Trầm Ninh không nể tình nói xen vào một câu:- Nói trọng tâm, trực tiếp chút, nói xong rồi hãy kể công.

- Được, tao nói trọng tâm. Lúc trước khi Y Đạt Hữu làm lãnh đạo cao nhất Vĩ Huyền thì đã tiêu phí rất nhiều tiền, không có hiệu quả kinh tế gì hết. Cái khác không nói, chỉ riêng tòa nhà chính quyền đã mất hơn tám chục triệu, quảng trường mất hơn năm chục triệu, còn có rất nhiều công trình tượng trưng. Chính quyền Vĩ Huyền bây giờ đang phải gánh rất nhiều. Nghe nói chỉ riêng ngân hàng đã thiếu hơn triệu. Bây giờ Y Đạt Hữu lên đây, tình thế hỗn loạn giao cho Hồng Thành Cương là người kế nhiệm. Hồng khu trưởng lên được một thời gian nhưng vẫn không dám đến tòa nhà chính quyền làm việc. Mỗi ngày đều có người đến văn phòng chính quyền đòi nợ, Từ sáng sớm đến khi tan ca, mười mấy người ở đó, mỗi người một chén trà ở lại trong văn phòng không đi, nói chuyện với nhau rất náo nhiệt. Đây là một cảnh tượng mới ở chính quyền Vĩ Huyền.

Dương Phàm nghe xong thầm giật mình trong lòng, may mắn mình không phải đi làm khu trưởng, nếu không gặp tình huống như vậy đúng là khó khăn.

- Nói về tình hình nông lâm nghiệp đi.Dương Phàm dừng một chút, chuyển sang chuyện khác.

Lưu Thiết gật đầu nói:- Nông lâm nghiệp càng gay go. Lúc Y Đạt Hữu còn đương chức đã ba bốn lần đưa vào trồng các loại cây công nghiệp, nhưng không lần nào làm nông dân đạt được lợi ích thực tế, mỗi lần có phóng viên xuống viết bài đều tuyên truyền lấy thành tích. Xa không nói, năm trước nông dân Vĩ Huyền trồng năm nghìn mẫu lê, nhưng lê bán không được nổi một đồng một cân, ngay cả tiền thuốc sâu cũng không lấy nổi. Bây giờ chỉ cần nghe nói gieo trồng cây công nghiệp nào, dân chúng đều coi đó là trò đùa, chuyện cười. Có người còn làm bài vè cho Y Đạt Hữu.

- Y Đạt Hữu chỉ cần thành tích không biết xấu hổ. Sửa chữa quảng trường, nửa năm không bằng quảng trường đỏ. Sửa tòa nhà chính quyền, còn hơn phủ tổng thống Mỹ. Sửa đường, cả khu chỉ có năm Km là đường tốt. Chấn hưng nông lâm nghiệp làm nông dân mừng rơi nước mắt. Đến bây giờ người phủi mông rời đi. Hồng khu trưởng mỗi ngày đều làm việc ở khách sạn.

Lưu Thiết đọc xong bài vè đầy giễu cợt, Dương Phàm nghe xong muốn cười cũng không thể cười nổi. Một người như vậy còn có thể thăng chức? Cuối cùng Dương Phàm cũng chỉ có thể cười hắc hắc hai tiếng.

Trầm Ninh ở bên cạnh thở dài nói:- *** đây là hiện tượng quan trường bây giờ, làm gì cũng không bằng làm quan. Chính quyền Vĩ Huyền nợ nhiều như vậy, Y Đạt Hữu vẫn có thể thăng quan phát tài. Chúng ta đi xuống còn phải thu thập tình hình rối rắm này. Hôm qua tao gọi cho lão già, chuyện Vĩ Huyền ông không nói rõ, chỉ nói Tề tỉnh trưởng vẫn luôn coi trọng công tác ở Vĩ Huyền. Còn có, Vũ Cương cục trưởng nông nghiệp Vĩ Huyền là người có thể dùng. Tên Y Đạt Hữu này cũng có bản lĩnh, trước kia có chỗ dựa là tỉnh trưởng, làm ở Vĩ Huyền đúng là kim châm không vào, nước chảy không ra. Lão già nhà tao ngồi trên vị trí quá ngắn, chưa kịp chiếu cố Vĩ Huyền.

Dương Phàm hơi đau đầu. Tình hình như vậy nếu trước đó không biết gì mà lao vào, thật sự không biết chết là như thế nào.

Lưu Thiết cười lạnh nói:- Bây giờ chúng ta ít nhiều cũng biết được vài điểm, cũng tiện lên kế hoạch một phen, kiên quyết không thể rơi vào vũng bùn nợ nần của chính quyền Vĩ Huyền.

Dương Phàm cười khổ một tiếng nói:- Kế hoạch không nhanh bằng biến hóa. Chúng ta mang tiền xuống, sẽ có rất nhiều con mắt nhìn vào. Phải tìm cơ hội tạo dựng uy tín, để những kẻ đó nhìn thấy tiền của chúng ta là không được đụng vào. Có điều kiện này rồi mới có thể đứng bên ngoài vũng bùn mà nhìn ngó xung quanh. Nếu không như vậy chúng ta đừng mong làm được chuyện gì, từng đó tiền còn không nhét nổi kẽ răng đám người đó.

Bộ mặt lưu manh của Lưu Thiết lại lộ ra, hừ hai tiếng nói:- Tao xem ai dám, phái trăm tên đàn em xuống, ai dám quấy rối, tối đập nát nhà nó, đái lên đầu nhà nó.

Trầm Ninh rất tán thành mắng:- *** như vậy cũng được. Dù sao đến lúc đó cục công an giả vờ giả vịt là được, tuyệt đối không thể tra gia. Những tên đó chỉ biết làm những chuyện hại dân hại nước, thu thập bọn chúng cũng không áy náy lương tâm.

Dương Phàm bị hai người này làm cho tức giận, buồn bực uống một hớp bia, cười khổ nói:- Hai vị, hai bọn mày không đi làm cướp, đúng là tài năng không được phát huy.

Nói xong Dương Phàm đứng dậy trừng mắt nhìn hai thằng nói:- Làm công dân lương thiện cho tao, đừng có gây chuyện. Chưa nói được ba câu đã lộ rõ bản chất lưu manh.

Sỹ Đồ Phong Lưu - Chương #105