Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu
Thân nhiệt của con người là một thứ kỳ lạ.
Yuuki Asuna đột nhiên có một ý nghĩ như vậy.
Cơn mưa đã tạnh, và dưới bầu trời màu xanh đậm, với một phần những đám mây
nhuộm trong màu cam, hai người họ bước đi chầm chậm trong khi tay họ đang nắm
vào nhau. Bên cạnh cô, Kirigaya Kazuto, người đang có một biểu hiện ủ rũ kể từ
khi cậu bắt đầu suy nghĩ về một cái gì đó vài phút trước, ánh mắt cậu ta cứ
nhìn xuống lối đi bộ lót gạch mà không nói bất cứ điều gì.
Asuna sống ở Setagaya và Kazuto người sẽ trở lại Kawagoe, thường tách biệt
nhau tại nhà ga Shinjuku do họ phải đi 2 chuyến xe lửa khác nhau, tuy nhiên
ngày hôm nay, vì một lý do nào đó, Kazuto nói: "Anh sẽ đưa em về gần nhà." Mặc
dù cậu ta sẽ phải mất một giờ để có thể trở về nhà từ Shibuya, khi Kazuto thể
hiện 1 ánh mắt khác thường, Asuna đành gật đầu nghe theo.
Khi họ xuống tàu tại ga Miyanosaka trên tuyến Setagaya, đó là nhà ga gần nhà
Asuna nhất, họ vẫn nắm tay nhau.
Trong khi làm điều này, Asuna mơ hồ nhớ lại một hình ảnh. Nó không chỉ ngọt
ngào mà cũng đau đớn khủng khiếp, do đó, nó là một ký ức mà thường không xuất
hiện trong tâm thức của cô, tuy nhiên, nó thỉnh thoảng trở lại bất cứ khi nào
cô nắm tay Kazuto.
Nó không phải là ký ức của thế giới thực, mà là ở Hắc Thiết Thành «Grandum»
trên tầng 55 của Aincrad, nơi mà đã không còn tồn tại.
Vào thời điểm đó, Asuna là phó thủ lĩnh của Guild Huyết kỵ sĩ. Hộ vệ của cô là
một người sử dụng trường kiếm tên là Kuradeel, người luôn đi cùng cô ấy.
Kuradeel có một nỗi ám ảnh bất thường đối với Asuna, đã sử dụng một chất độc
tê liệt trên Kazuto / Kirito, khiến cho Asuna phải rời khỏi guild.
Kuradeel đã giết chết 2 thành viên của guild trong quá trình này; Asuna, đã
đến kịp đó trước khi sinh mạng của Kirito biến mất, đã rút thanh liễu kiếm của
mình với sự giận dữ và không thương tiếc, làm cho HP Kuradeel giảm đến một mức
độ mà nó có thể cạn kiệt với chỉ một đòn tấn công, nhưng cô ấy đã lưỡng lự.
Kuradeel nắm lấy cơ hội đó để trả đũa, tuy nhiên Kirito đã phục hồi khỏi bị tê
liệt sau đó, và cậu đã kết liễu Kuradeel với bàn tay trần của mình.
Hai người sau đó quay trở lại trụ sở của các Huyết kỵ sĩ trên tầng 55. Sau khi
thông báo về việc họ sẽ rời khỏi guild, họ nắm tay nhau trong khi đi bộ vu vơ
tại Grandum.
Mặc dù cô cố ra vẻ bình tĩnh tại thời điểm đó, bên trong ngực của Asuna, cô
cảm thấy thất vọng về bản thân mình bởi vì cô đã không giết Kuradeel. Tội lỗi
về việc khiến cho Kirito phải mang gánh nặng đó cứ lởn vởn xung quanh cô. Cô
cảm thấy rằng cô không đủ tư cách để tự gọi mình là một phần của nhóm tiên
phong, rằng cô không có quyền đứng bên cạnh Kirito. Tuy nhiên, khi cô đang bị
những cảm giác này dày vò, cô nghe thấy một giọng nói. Chỉ có em, anh muốn đưa
em trở lại thế giới thực cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Vào lúc đó, một cảm giác mạnh mẽ dâng lên trong Asuna. Lần tới, mình sẽ bảo vệ
người này với hai bàn tay này. Không, không chỉ là lần tới, mà mỗi lần. Cho dù
ở trong thế giới nào.
Asuna có thể nhớ rõ rằng bàn tay cô, đã không cảm nhận được cái gì vì cái lạnh
của không khí xung quanh mặc dù nó vẫn đang nắm tay Kirito, tại thời điểm đó,
nó đã trở nên ấm áp như thể họ đang ngồi bên lò sưởi. Sau khi lâu đài bay sụp
đổ, đi qua thế giới của các nàng tiên, và trở về với thế giới thực, khi cô nắm
tay của cậu ta, cô ấy vẫn có thể nhớ lại sự ấm áp trong lòng bàn tay của cô
tại thời gian đó.
Thực sự thì, nhiệt độ của con người là một điều kỳ lạ. Mặc dù cô ấy biết nhiệt
được tạo ra từ tiêu thụ năng lượng để duy trì chức năng cơ thể, việc trao đổi
sự ấm áp từ sự tiếp xúc của lòng bàn tay của họ có cảm giác như nó cũng chứa
một số thông tin. Bởi vì, Asuna có thể hiểu những gì Kazuto, người đã đi bộ
trong im lặng cho đến bây giờ, đã do dự để nói.
'Linh hồn của một con người là ánh sáng lượng tử chứa trong các cấu trúc vi
của các tế bào não của họ' là những gì Kazuto đã nói. Tuy nhiên, ánh sáng đó
có thể tồn tại không chỉ ở các tế bào não, mà còn trong tất cả các tế bào
trong cơ thể. Trường lượng tử, được tạo ra bởi các hạt ánh sáng dao động và
sản xuất dưới hình dạng của con người, đã kết nối thông qua lòng bàn tay của
họ. Có lẽ đó là cách để cô có thể được cảm nhận sự ấm áp.
Asuna nhắm mí mắt nhẹ nhàng, trước khi thì thầm trong tâm trí cô,
Kazuto sau đó đột nhiên dừng lại, khiến Asuna cũng dừng bước. Đôi mắt cô mở
to, đã 7 giờ rồi sao? khi các ngọn đèn cũ bằng sắt phát ra một màu cam nhạt
phía trên.
Vào buổi tối thế này sau cơn mưa, không có ai trên đường ngoài hai người họ.
Kazuto từ từ quay đầu, đồng tử đen của cậu nhìn cố định vào Asuna.
"Asuna ......"
Khi cậu ta không còn do dự, cậu ta bước một bước về phía trước -
"Anh vẫn nghĩ về việc đi đến …..."
Asuna, người hiểu rõ lý do cho mối quan tâm của cậu, mỉm cười khi cô ấy hỏi,
"Mỹ?"
"Phải. Anh đã dành một năm nghiên cứu, và anh nghĩ rằng việc nghiên cứu «Brain
Implant Chip» tại Đại học Santa Clara mới là sự kế thừa thực sự của công nghệ
FullDive. Cỗ máy Brain Machine Interface có thể đang hướng về phía đó. Anh
thực sự muốn nhìn thấy nó, nơi thế giới tiếp theo được sinh ra. "
Asuna nhìn thẳng vào đồng tử của Kazuto trước khi đưa ra một cái gật đầu.
"Nó không chỉ có những kỷ niệm vui, nó cũng có rất nhiều những kỷ niệm buồn và
đau đớn. Mục đích của nó, mục đích của tòa lâu đài đó, anh nói anh muốn biết
về những điều đó, phải không? "
"...... anh nghĩ rằng thậm chí hàng trăm năm cũng không đủ để hiểu nó."
Kazuto đã thể hiện một nụ cười và trở nên im lặng một lần nữa.
Chắc chắn sẽ rất khó khăn để nói về việc đi xa. là những gì Asuna đoán. Không
xóa bỏ nụ cười, cô đã cố gắng để nói lên câu trả lời luôn luôn được lưu giữ
bên ngực của cô - tuy nhiên trước khi cô có thể làm như vậy, Kazuto đã thực
hiện chính xác các biểu hiện mà cậu đã từng làm trong Aincrad - cùng một biểu
hiện khi anh ta cầu hôn với cô ấy,
"Đó là lý do tại sao ...... Anh ……. Anh muốn em đi với anh, Asuna. Anh thật sự
không muốn sống mà không có em. Anh biết anh đang nói một cái gì đó không hợp
lý. Anh biết có những con đường mà Asuna muốn đi. Tuy nhiên, ngay cả như vậy,
anh ...... "
Vào thời điểm đó, cậu ta cắt lời nói của mình như thể cậu ta đang bối rối. Mắt
Asuna mở to, và cô cho ra một tiếng cười nhẹ nhàng.
"Eh ......?"
"X …… Xin lỗi vì đã cười. Nhưng ...... nó có thể nào, đó là những gì làm
Kirito-kun lo lắng cho đến bây giờ? "
"P-Phải."
"Nếu đó là về câu trả lời của em, thì em đã quyết định từ lâu rồi. "
Bàn tay trái của cô nắm chặt bàn tay phải, trong khi nó vẫn nắm chặt tay của
Kazuto. Sau khi gật đầu một lần nữa, cô nói với anh,
"Tất nhiên, là em sẽ đi ... chúng ta sẽ đi cùng nhau. Nếu được ở cạnh anh, em
có thể đi bất cứ đâu. "
Mắt Kazuto mở rộng khi cậu chớp mắt nhiều lần, và sau đó một nụ cười sáng hiếm
hoi nổi lên khuôn mặt của mình. Đồng thời, anh đặt tay phải trên vai Asuna.
Asuna phản ứng bằng cách ôm chặt Kazuto bằng cả hai tay.
Khi môi họ chạm vào nhau, cái lạnh ngay lập tức rời khỏi đôi môi của họ, thay
thế bằng một sự ấm áp yêu thương; Asuna, một lần nữa, cảm nhận được sự trao
đổi thông tin thông qua số lượng vô hạn của vẻ đẹp trong sáng, bao gồm linh
hồn của 2 người. Ngay cả trong tương lai, bất kể ở thế giới nào, bất kể chúng
ta đi bao lâu, trái tim của chúng ta sẽ không bị chia cắt, em chắc chắn về
điều đó.
Không, trái tim của chúng tôi đã thực sự bị ràng buộc một thời gian dài trước
đây. Trên bầu trời phía trên sự sụp đổ của Aincrad, khi nó biến mất trong cầu
vồng lúc bình minh - hoặc có lẽ là trước đó, thời điểm chúng tôi gặp nhau
trong mê cung tối tăm, như những người chơi solo cô độc.
"Dù sao thì".
Một vài phút sau đó, khi họ đang đi bộ dọc theo con đường trong khi vẫn nắm
tay nhau, Asuna hỏi một câu hỏi mà đột nhiên nó xuất hiện trong đầu cô,
"Vậy là anh nghĩ rằng Soul TransLator mà anh đang thử nghiệm không phải là sự
kế thừa của công nghệ FullDive? Mà là Brain Chip giao tiếp với các tế bào não
ở mức độ giống như Nerve Gear, nhưng STL vẫn đi trước, và nó giao tiếp ở cấp
độ lượng tử, phải không? "
"Hmmm ......"
Kazuto đang chọc mấy viên gạch bằng cách sử dụng vòng bịt bằng kim loại của
cái ô trong bàn tay khác của cậu ta khi cậu ta trả lời,
"...... Ý tưởng thiết kế của nó chắc chắn là tiến bộ hơn các Brain Chip. Tuy
nhiên, nên nói thế nào nhỉ ...... nó quá tiên tiến. Để giảm bớt kích thước cỗ
máy đó để sử dụng trong thực tế, nó sẽ không chỉ mất một vài năm, mà nó sẽ đòi
hỏi nhiều thập kỷ để hoàn tất. Anh có cảm giác rằng STL hiện tại không phải là
cỗ máy được tạo ra để con người có thể FullDive vào thế giới ảo với ...... "
"Ehh? Vậy thì, nó là gì? "
"Có lẽ đó là một máy tính để tìm hiểu về ý thức của con người …… Fluctlight".
"Hmm ......"
Vậy ý anh là STL không phải là mục tiêu, mà là phương pháp? Khi Asuna đang tự
hỏi những hiểu biết gì về linh hồn con người có thể dẫn đến, Kazuto tiếp tục
nói,
"Bên cạnh đó. Anh nghĩ rằng STL là ...... mở rộng của ý tưởng của Heathcliff.
Người đàn ông đó, vì lý do gì đó mà ông đã tạo ra Nerve Gear, ông hy sinh hàng
ngàn người, đốt cháy não của chính mình, và trên hết, ông ta còn phát tán «The
Seed» đi vào thế giới ...... Anh không biết nếu anh ta thậm chí đã có một mục
tiêu ban đầu hay không, nhưng anh cảm thấy rằng sự hiện diện của ông ta đang
ẩn trong một nơi nào đó trong STL. Mặc dù anh muốn biết những gì ông đã hướng
tới, anh không muốn nó ảnh hưởng đến mục tiêu của riêng anh. Anh không muốn
cảm thấy như anh đang nhảy múa trên lòng bàn tay của ông ta. "
Bộ mặt của người đó bỗng hiện ra trong đầu cô ngay khoảnh khắc đó, cô gật đầu.
"...... Em hiểu ............ Này, ý thức của Thủ lĩnh, chương trình mô phỏng
suy nghĩ vẫn còn tồn tại một nơi nào đó trên máy chủ, phải không? Giống như
Kirito-kun đã đề cập trước đây. "
"Ừ, nhưng chỉ một lần. Máy mà ông ta sử dụng cho việc tự tử là mẫu thử nghiệm
ban đầu của STL. Để đọc các Fluctlight, nó đòi hỏi một chùm điện cực cao, đủ
để rán các tế bào não. Có lẽ, ông đã phải chịu đựng một cơn đau dữ dội và dài
liên tục hơn so với khi chỉ có thân não bị phá hủy bởi Nerve Gear …… Đối với
mục đích tạo ra một bản sao của chính mình, ...... Anh không nghĩ rằng nó
không liên quan đến những gì Rath đang làm với STL lúc này. Có lẽ ở một nơi
nào đó trong trái tim anh vẫn còn nghĩ rằng ...... anh muốn nhìn thấy sự quyết
tâm đó, đó là lý do tại sao anh chấp nhận lời mời của Kikuoka ...... "
Như cậu ta nói, Ánh mắt của Kazuto quay về phía bầu trời đang chuyển thành một
màu cam đỏ. Khi cô nhìn vào khuôn mặt của cậu ta trong một lúc, Asuna đặt thêm
sức mạnh vào tay của cô, đang cầm tay của cậu ta, trước khi thì thầm,
"...... Hứa với em, chỉ một điều thôi. Đừng làm điều gì đó nguy hiểm. "
Kazuto, quay sang cô, nở một nụ cười khi anh gật đầu.
"Tất nhiên, anh hứa. Dù sao thì mùa hè năm sau anh sẽ đi qua Mỹ cùng em mà. "
"Trước lúc đó, không phải anh nên lo lắng về việc học tập để có được điểm số
tốt về kỳ Kiểm tra đánh giá khả năng giao tiếp sao?"
"Um ......"
Kazuto bỗng nhiên không nói được gì trong giây lát, trước khi anh ho nhẹ nhàng
và thay đổi chủ đề,
"Dù sao thì, anh cần phải chào hỏi cha mẹ Asuna một cách đúng mực trước tiên
tiên. Anh đã trao đổi email với Shouzou-shi thời gian qua, nhưng ký ức về mẹ
em đối với anh khá là tệ ...... "
"Không sao đâu, không sao đâu, gần đây mẹ em trở nên thấu hiểu hơn. Ah, phải
rồi ...... tại sao không phải là bây giờ? "
"Ehh? K - Không...... có thể nó sẽ tốt hơn nếu anh hỏi sau khi kỳ thi cuối
cùng ".
"Thật sao ..."
Họ đã đến trước một công viên nhỏ gần nhà Asuna khi họ đang nói. Đây là nơi mà
Kazuto thường nói lời tạm biệt trước khi tiễn cô. Asuna dừng lại khi cô cảm
thấy miễn cưỡng trước khi quay đi. Cô nhìn khuôn mặt Kazuto, và cái nhìn của
cậu ta cũng đã được cố định lên cô.
Khoảng cách giữa họ giảm xuống còn khoảng 15 cm. Đột nhiên, tiếng bước chân
nặng có thể được nghe thấy từ phía sau, và Asuna lùi lại theo phản xạ.
Khi cô quay đầu lại, một người xuất hiện chạy bộ từ đường hình chữ T. Đó là
một thanh niên khá thấp mặc đồ đen. Ánh mắt anh ta dừng lại ở Asuna và Kirito
trước khi nói "Xin lỗi" với một giọng nói the thé.
"Ừm, Các bạn biết đường nào tới nhà ga không?"
Người thanh niên cúi đầu xuống khi cậu ta hỏi, Asuna sau đó chỉ về phía đông
với bàn tay trái của cô.
"Theo con đường này một lúc, và rẽ phải tại đèn giao thông đầu tiên ...... sau
đó ..."
Đột nhiên, Kazuto, người đứng sau, kéo mạnh vai Asuna lại. Sau đó, cậu bước về
phía trước trong khi che chắn Asuna sau lưng.
"S-Sao......"
"Ngươi ...... Đã theo dõi chúng tôi từ Dicey Café phải không? Ngươi là ai? "
Với một giọng điệu sắc nét, Kazuto nói một cái gì đó mà Asuna đã không nhận
ra. Cô nín thở khi cô nhìn vào khuôn mặt của người thanh niên đó một lần nữa.
Cậu ta có một mớ tóc dài không đồng đều. Viền má mỏng của cậu ta đã được đông
được bao phủ bởi một bộ râu lởm chởm. Hoa tai bạc trên tai, và trên cổ cũng là
một sợi dây chuyền bạc dày. Cậu mặc một áo thun màu đen đã bạc màu cùng với
cái quần da màu cũng đã bạc màu. Một chuỗi kim loại treo trên eo tạo ra một
loạt âm thanh leng keng. Chân của cậu ta đã được bọc trong bốt cao trông khá
nặng nề vào mùa này, và cậu ta trông khá tồi tàn.
Đôi mắt đang nheo lại ánh lên từ trong mớ tóc lộn xộn, như thể cậu ta đang mỉm
cười. Cậu ta cau mày và nghiêng đầu như thể không hiểu Kazuto đã nói gì - sau
đó đột nhiên, đồng tử của cậu ta sáng lên khá khó chịu.
"...... Vậy là tấn công bất ngờ không được rồi, huh."
Với các cạnh của miệng cong lên 1 cách chặt chẽ, Asuna đã không biết anh ta
đang mỉm cười hay đang khó chịu.
"Ngươi là ai?"
Kazuto lặp đi lặp lại câu hỏi của cậu. Cậu thanh niên nhún vai, lắc đầu hai,
ba lần, trước khi cậu ta cố ý thở dài.
"Này, này, không được đâu, Kirito-san. Cậu đã quên khuôn mặt của tôi, ......
oh,ở đó, tôi đeo mặt nạ,phải không? Nhưng ... Tôi chưa bao giờ quên về cậu kể
từ ngày đó. "
"Mày ......"
Sự căng thẳng hiện ra trên lưng Kazuto. Cậu ta rút tay phải lên khi đang hạ
thấp eo của mình một chút.
Với tiếng hét thấp của mình, bàn tay phải của Kazuto lóe lên như một tia chớp
và nắm lấy không khí qua vai. Đó từng là nơi để thanh kiếm mà «Hắc kiếm sĩ»
yêu quý, «Elucidator».
"Bu ... Ku ... Kuhahahahahaha! Không, không có kiếm! "
Người được gọi là Johnny Black xoắn phần trên của cơ thể của mình khi hắn ra
một tiếng cười the thé. Kazuto hạ thấp tay phải của cậu khi toàn bộ cơ thể của
cậu vẫn còn căng thẳng.
Asuna biết cái tên đó. Đó là tên của một kẻ giết người hoạt động trong Aincrad
cũ, một cái tên nổi tiếng ngay cả trong số các người chơi màu đỏ. Thuộc guild
PK «Laughing Coffin» và tạo thành một bộ đôi với «Red-eyed XaXa», người mà cần
hơn mười người chơi để bị bắt.
............ XaXa. Cô nghe thấy tên đó chỉ nửa năm trước đây. Kẻ chủ mưu đằng
sau «Sự kiện Death Gun» khủng khiếp.
Cô nghe nói ngay sau sự kiện đó bản thân XaXa, Shinkawa Shouichi đã bị bắt
cùng với em trai của mình, nhưng người đồng chí còn lại vẫn đang chạy trốn.
Người thứ ba, người mà cô tưởng đã bị bắt từ lâu, tên của hắn có lẽ là
Kanemoto ...... nói cách khác, tên đang đứng trước mặt cô là ----
"Mày ...... vẫn đang chạy trốn?"
Kazuto nói bằng một giọng khàn khàn. Johnny Black, Kanemoto cười toe toét khi
anh nhô ra cả hai ngón tay trỏ của mình.
"Chính - xác. Cậu có nghĩ rằng tôi sẽ bỏ cuộc sau XaXa đã bị bắt? Tôi là người
cuối cùng của Laughing Coffin. Tôi phát hiện ra cửa hàng cà phê 5 tháng trước,
và tôi đã quan sát ở gần đó gần một tháng ...... mỗi ngày tràn đầy thù hận "
Khi hắn đang nói, Kanemoto nghiêng đầu sang bên trái và bên phải.
"Nhưng, Kirito-san, không có thanh kiếm ...... cậu chỉ là một kẻ yếu đuối,
phải không? Mặc dù khuôn mặt là như nhau, thật khó để nghĩ rằng chính là Hắc
kiếm sĩ-sama đã đánh trọng thương tôi. "
"Cũng giống mày thôi. Mày có thể làm gì mà không có thứ vũ khí nhiễm độc đáng
tự hào của mình? ......"
"Này, đó là không chuyên nghiệp khi đánh giá một món vũ khí bởi vì hình dáng
của nó."
Kanemoto di chuyển tay phải của mình sau lưng với một tốc độ giống như con
rắn, và kéo một cái gì đó khỏi áo của mình.
Đó là một vật thể lạ. Các xi lanh được làm bằng nhựa mịn, có một tay cầm giống
như đồ chơi nhô ra. Asuna nghĩ rằng nó là một khẩu súng nước, nhưng cô nín thở
khi cô nhìn thấy lưng của Kazuto cứng hơn. Sự nhầm lẫn của cô biến thành nỗi
sợ hãi khi cô ấy nghe thấy giọng nói của Kazuto.
"Đó là ......« Death Gun »......!"
Tay phải của cậu ta đặt về phía sau, ra hiệu cho Asuna rút lui. Đồng thời, cậu
chĩa đỉnh của chiếc ô gấp trong tay trái của mình hướng về Kanemoto.
Một bước, hai bước, khi cô lùi lại một cách vô thức, đôi mắt Asuna vẫn cố định
trên «Khẩu súng» bằng nhựa đó. Đó không phải là một khẩu súng nước đơn thuần,
mà là một ống tiêm sử dụng một khí áp suất cao, bên trong là 1 hóa chất đáng
sợ có thể làm tim ngừng đập.
"Tôi có -, tôi có vũ khí tẩm độc - Tôi xin lỗi vì nó không phải là một con
dao—"
Khi hắn lắc đầu của ống tiêm, mà chỉ có phần đó là kim loại, Kanemoto tạo ra
tiếng ọp ẹp như đang cười. Kazuto nắm lấy chiếc ô với cả hai bàn tay trong khi
thận trọng nhìn thẳng vào Kanemoto, sau đó nói bằng một giọng thấp.
"Asuna, chạy đi! Gọi người tới giúp! "
Sau một lúc do dự, Asuna gật đầu, sau đó quay lại và bắt đầu chạy. Từ phía
sau, tiếng nói của Kanemoto vang lên,
"Oi,« Tia chớp »! Hãy chắc chắn rằng mọi người sẽ biết ..... người đã nắm được
cổ của «Hắc kiếm sĩ», chính là Johnny Black này!"
Chuông cửa của ngôi nhà gần nhất là khoảng ba mươi mét.
"Có ai đó …… làm ơn giúp tôi!"
Khi cô chạy và gọi với giọng lớn hết mức. Để lại Kazuto và chạy đi có phải là
sai lầm không? ...... Nếu cả hai chúng tôi đều nhảy vào anh ta cùng một lúc,
chúng ta có thể ngăn chặn vũ khí đó? Khi cô mới nghĩ được 1 nửa, tại thời điểm
đó, một âm thanh vang đến tai của cô.
Giống như khi mở nắp của 1 đồ uống có ga, hoặc là khi sử dụng keo xịt tóc, 1
âm thanh ngắn, sắc nét. Tuy nhiên, cô hiểu ý nghĩa của nó ngay lập tức, Asuna,
choáng ngợp với nỗi sợ hãi, chân cô xoán lại, lảo đảo, và phải tựa tay lên các
khối gạch ẩm.
Asuna từ từ quay lại và nhìn qua vai cô.
Một cảnh tượng khủng khiếp tiến vào tầm nhìn của cô.
Trục của cái ô trong tay Kazuto đã đâm vào đùi phải của Kanemoto.
Và ống tiêm trong tay Kanemoto đâm vào vai trái của Kazuto.
Cùng nhau, cơ thể của họ tách rời ra, trước khi ngã lên đường.
Vài phút sau đó không giống thật, giống như cô ấy đang xem một bộ phim đen
trắng.
Cô chạy về phía bên cạnh của cơ thể bất động của Kazuto. Cô kéo Kazuto khỏi
Kanemoto, đang giữ chân phải của mình trong đau đớn, "Cố lên", cô gọi điện
thoại khi kéo ra các thiết bị đầu cuối di động từ trong túi của mình và mở nó
ra.
Cô không thể cảm thấy bất cứ điều gì từ các ngón tay của cô, như thể nó đã bị
đóng băng. Ngón tay tê cứng của cô bấm vào bảng điều khiển cảm ứng 1 cách
tuyệt vọng, và cô báo cáo tình hình và vị trí hiện tại cho người của trung tâm
cấp cứu.
Đám đông tò mò tụ tập lại. Sau đó, một cảnh sát xuất hiện từ trong đám đông.
Asuna chỉ trả lời ngắn gọn câu hỏi anh ta trong khi cô ôm chặt Kazuto.
Hơi thở của Kazuto ngắn, và yếu dần. Men theo hơi thở đau khổ của mình, cậu
thì thầm hai từ ngắn. "Asuna, xin lỗi."
Những phút sau đó cảm giác như vô tận. Kazuto đã được đưa vào một trong hai xe
cứu thương vừa mới đến, và Asuna cũng lên cùng.
Khi Kazuto nằm bất tỉnh trên cáng, một nhân viên y tế đưa khuôn mặt của mình
gần miệng Kazuto để kiểm tra hơi thở của cậu, sau đó ngay lập tức gọi thành
viên cứu hộ khác,
"Suy hô hấp! Đưa cho tôi túi Ambu! "
Để giúp cậu thở, miệng và mũi Kazuto được bao phủ bởi một mặt nạ trong suốt.
Asuna bằng cách nào đó ngăn chặn được sự thôi thúc đang gào hét bên trong cổ
họng của cô, khi cô thông báo với viên y về tên của hóa chất mà cô nhớ lại một
cách kỳ diệu,
"Erm, s-succinylcholine ...... anh ấy bị tiêm thuốc đó. Ở vai trái. "
Nhân viên y nhìn cô trong sự ngạc nhiên 1 lúc, sau đó ông đã nhanh chóng đưa
ra hướng dẫn mới.
"IV tiêm epinephrine ...... không, sử dụng atropine!"
Một kim truyền đã được đưa vào cánh tay trái của Kazuto, áo của cậu được cởi
ra, các điện cực của màn hình điện tâm đồ được đặt trên ngực cậu. Ngoài tiếng
nói rung cảm, một tiếng còi xé tan bầu không khí.
"Nhịp tim đang giảm!"
"Bắt đầu ép ngực!"
Bộ mặt của Kazuto, với mí mắt của mình đóng lại, trông tái xanh dưới ánh sáng
của đèn LED trong xe. "Không ... không ... Kirito-kun ... không phải như thế
này ..." tiếng nói nhỏ tiếp tục tràn ra ngoài miệng Asuna mà cô không nhận
thấy nó trong một lúc.
"Nhịp tim dừng rồi!"
"Tiếp tục ép đi!"
Kirito-kun, đó là một lời nói dối, phải không? Anh sẽ không bỏ em lại, phải
không? Anh nói rằng chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi …… không phải anh đã nói thế
sao?
Asuna đưa cái nhìn của cô vào thiết bị đầu cuối di động đang được nắm chặt
trong tay cô.
Trái tim màu hồng được hiển thị trên màn hình rung hơi một lần, trước khi nó
ngừng đập.
Các con số kỹ thuật tàn nhẫn thay đổi và giữ ở số 0, tất cả mọi thứ như trở
nên im lặng.