Có Một Cách Duy Nhất (kết)


Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu

Sword Art Online: Gaiden X2 Tháng năm 2010

Thận trọng

Truyện ngắn này chứa đựng rất nhiều thông tin chưa được xuất bản trong Dengeki
Bunko [Sword Art Online]. Xin cẩn thận vì có tiết lộ nội dung.

Sự kiện hôm nay được hoàn thành giữa 2 và 5 giờ sáng trước lúc bình minh
(cười).Nội dung là...Như mọi khi, Kirito-shi và như mọi khi, Asuna-san và như
mọi khi, Lyfa-san và như mọi khi Lisbeth-san và như mọi khi, Silica-san và như
mọi khi Sinon-san và như mọi khi Yui-san và như mọi khi Alice-san. Ờ thì,
Alice không hẳn là như mọi khi......

Trong tác phẩm SAO này, những nhân vật nữ chính cứ tiếp tục tăng lên khi câu
chuyện tiếp diễn, Nhưng cấu trúc câu truyện lại không để nhân vật chính Kirito
đưa ra một câu trả lời rõ ràng, nếu tôi cố tìm một cái kết cho hoàn cảnh, thì
chỉ có thể là cách này mà thôi. Đó là những gì tôi đã nghĩ khi tôi viết truyện
ngắn này.

Cũng lần này, khi tôi đọc lại bản thảo...... Tôi có một cảm giác nó tồi tệ như
thế nào ấy. Nhưng, ờ thì, tôi không thể ngừng suy nghĩ rằng câu truyện này,
theo một phương diện, là ý nghĩa của cả series SAO(cười).

『Alicization Arc』phiên bản web đã giới thiệu khả năng «Gia tốc thời gian chủ
quan», và ý tưởng đó về sau đã được sử dụng trong series『Accelerated World』.
Nhân vật chính Haruyuki-kun cũng được một số lượng nữ giới lớn cứ dần dần tăng
lên vây quanh, nhưng Kirito-shi có một tính cách khác, ở trong một tình huống
khác, và cũng đưa ra kết luận khác.Tôi mong muốn được tiếp tục series này
trong tương lai.

SAO X2

Khi tôi tỉnh dậy trên giường, ánh nắng dịu dàng chiếu qua rèm cửa trắng trên
cửa sổ. Bản thân khung cảnh này rất đỗi bình thường mà không có vấn đề hay
những biến chuyển mạnh mẽ nào. Ngay khi tôi chuẩn bị tiếp tục giấc ngủ sâu,
đôi mắt đang chuẩn bị khép lại của tôi thình lình mở ra như gặp pháo nổ. ――――
Đợi đã ... Đợi một chút đã!

Chuyện... chuyện... chuyện này quá đỗi kì lạ.

Trước hết, chiếc giường này lớn và mềm mại một cách không bình thường.

Tôi ―― Kirigaya Kazuto lẽ ra chỉ ngủ trên một chiếc giường nệm đơn trong phòng
ngủ của mình thôi chứ.

Nhưng hiện tại, lưng tôi thấy như được bọc trong những chiếc lông mềm mại
thuộc hàng cao cấp. Kể cả khi tôi cử động bàn tay trái, nó cũng không chạm vào
bức tường mà lẽ ra phải có ở đó. Cái đắp lên người tôi cũng không phải cái
chăn mềm bình thường của tôi, mà là một cái chăn lụa mỏng và trơn.

Hơn nữa, cái trần nhà cao không tả nổi, và tôi cũng không phân biệt được kiểu
trang trí trên trần là kiểu tây hay kiểu nhật nữa. Ngoài ra, còn có một cái
đèn treo kiểu cổ rất đẹp treo trên đó thay cho những bóng đèn LED.

Cuối cùng, qua những khoảng trống của cái cửa sổ được che lại bởi một tấm màn
dày phía bên kia phòng ―― Nó rất lớn, có lẽ nó là một cửa sổ đôi ―― là ánh
nắng mặt trời mùa đông chiếu tới với một góc thấp.

Không phải đang là giữa mùa hè sao?

Vào cuối tháng tám, kì nghỉ hè sẽ kết thúc trong vài ngày nữa, vì vậy trong
tôi tràn ngập nỗi lo lắng và thất vọng, bỏ cuộc, khi tôi phải đối mặt với sự
thật: Chỉ mới sáng ngày hôm qua thôi, tôi đã phải chịu đựng cái oi bức của mặt
trời, tôi nhớ là đã phải ép mình để leo ra khỏi giường trong tình trạng đó.

Tuy nhiên, ngay lúc này, tôi đang ở trong một căn phòng xa hoa lạ lẫm, và
không khí thì cực kì lạnh, kiểu như nếu tôi không được tấm chăn phủ kín người,
chắc chắc tôi sẽ không thể chịu nổi cái lạnh này. Dù tôi có nhìn như thế nào
đi nữa, đây là mùa đông, một buổi sáng mùa đông...chuyện quái gì đang diễn ra
thế này...

Vào lúc đó, tôi cuối cùng cũng đã nhớ ra.

Sáng ngày hôm qua, tôi thức dậy trong cái nóng oi bức, uể oải đánh răng và
thay đồ. Trong lúc đang phân vân định làm bài tập hè, và miễn cưỡng bước tới
chỗ cái bàn, tôi nhận được một cuộc gọi từ người quản lí bộ phận phát triển
RATH ―― Higa, và nội dung là một lời tuyên bố chính thức. Việc phong tỏa trong
UW gặp phải vài vấn đề, và anh ta muốn tôi đến giúp giải quyết chúng. Rồi,
trong cái ngày nắng đến vô lý đó, những lời than vãn chui ra từ miệng tôi. Tuy
nhiên, trái tim tôi vẫn còn đủ sức sống, để phóng xe thẳng tới chi nhánh RATH
ở Roppongi, làm theo lời hướng dẫn trên màn hình để đến chỗ STL. Không mảy may
quan tâm đến việc tìm hiểu tình hình, tôi Dive vào ―― và tỉnh dậy trong căn
phòng này.

Nói cách khác, đây chắc chắn là một căn phòng trong tòa nhà Among the Stars
«Cardina» của UW, ở thủ đô Centoria. Chừng nào vẫn còn sử dụng STL, tôi vẫn
còn hơi sợ những ảnh hưởng của chức năng gia tốc thời gian, vì kí ức của tôi
trước khi Dive sẽ trở nên hơi mơ hồ. Nếu tôi đã muốn quên, tại sao không cứ
quên thêm nhiều thứ khác... chẳng hạn như trong thế giới thực, sự thật là chỉ
còn ba ngày nữa là kết thúc kì nghỉ hè...

...Trong khi đang suy nghĩ về những điều đó, tôi quyết định thức dậy mà không
nói điều gì, và vươn người ra.

Và rồi, khi những ngón tay và bàn tay của tôi với ra, chúng chạm phải một thứ
mềm và ấm, làm cho tôi hơi rụt lại.

Tôi từ từ nhìn sang bên phải mình.

Tại đó, với má trái nằm sâu trong cái gối lớn, mang một vẻ mặt thanh bình, và
ngáy lên khe khẽ, là một cô gái tóc màu hạt dẻ. Đó có thể là khuôn mặt mà tôi
còn mang nhiều kí ức hơn cả chính bản thân tôi, là Asuna, Yuuki Asuna.

Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?

Sau khi được Higa gọi, lẽ ra người duy nhất Dive là tôi mới đúng. Thậm chí nếu
sau đó họ gặp phải chuyện và Asuna cũng phải Dive vào, vậy tại sao chúng tôi
lại nằm trên cùng một chiếc giường?

Nhưng trước khi đi sâu vào chuyện đó, tôi cần xác nhận một điều.

Tôi khẽ xoay người lại một cách cẩn thận, lần này sang bên trái.

Thình lình, một ánh hào quang màu vàng đâm xuyên qua mắt.

Mặc dù ánh nắng vào mùa đông khá yếu, nhưng nó vẫn phản chiếu trên mái tóc
vàng rực rỡ và lộng lẫy. Với cặp lông mi cùng màu và làn da trắng mờ, cô gái
nằm trong tư thế đối diện với Asuna ở bên phải ―― Alice, một hiệp sĩ hợp nhất
- Alice Synthesis Năm Mươi.

Tình huống này đã nằm ngoài sự hiểu biết của tôi. Tuy nhiên, nó chỉ mới là
khởi đầu của cú sốc do thiên đường giáng xuống.

Và ở phía bên kia Alice, lại có thêm một hình bóng người khác.

Tôi há cả mắt và mồm, và từ từ đưa mắt lên trên.

Ở đó, đang ngủ và cuộn tròn như một cô mèo, là một cô gái tóc ngắn màu xanh
biển, xạ thủ băng giá, Sinon, Asada Shino.

Nếu là thế này, có thể... c-ó thể ――

Tôi quay sang phải về hướng khuôn mặt của Asuna.

Bên dưới tấm chăn lụa, với khuôn mặt hướng lên trên, trong tư thế ngủ thẳng
đứng là một cô gái với mái tóc đuôi ngựa màu vàng-xanh, Lục Kiếm Sĩ, Lyfa...
em gái tôi, không, thật ra là cô em họ của tôi, Kirigaya Suguha.

.........Cái giường NÀY lớn cỡ nào thế?! Tôi tự hỏi trong lòng như vậy.

Cho dù có cả 5 người ngủ phía trên, trên đây vẫn còn có thêm vài chỗ trống, vì
vậy tôi cũng không ngạc nhiên nếu cái giường này rộng khoảng 8 tatami. Với
kích cỡ ấy thì việc thay ra trải giường hẳn sẽ khó khăn đây.

Vào lúc đó, một thứ gì nhấn vào chân phải của tôi.

Dựa trên góc nhìn của tôi đó không phải là Asuna ―― Và khi tôi đang ép bộ não
mình ngừng suy nghĩ, giảm nhịp độ suy nghĩ của tôi xuống chậm hơn, tôi lại
ngẩng đầu lên, để nhìn xuống chân tôi.

Dùng chân tôi như một cái gối, với mái tóc đỏ phủ trên khuôn mặt tàn nhang của
cô, là một thợ rèn bậc thầy ―― Lisbeth, Shinozaki Rika.

Và bên cạnh cô ấy, với mái tóc màu trà xõa ra hai bên, một cô bé đang ngủ say
sưa với một chú rồng con bám trên ngực, một người luyện thú―― Silica, Ayano
Keiko.

Không phải là 8 tatami, có vẻ như nó rộng hơn 10 tatami. Ở thế giới thực, có
lẽ gia đình hoàng gia Ả rập là những người duy nhất nghĩ đến việc sử dụng kiểu
giường như thế này.

Mặc dù đang ở trong một thế giới ảo như UW, kể cả với quyền của administrator
cũng không có cách nào tạo item một cách tùy tiện được, vì vậy chiếc giường
này vẫn phải cần một tiều phu để đốn gỗ, rồi ghép chúng lại bởi một thợ mộc,
cuối cùng cần một nhà sản xuất dựng nó lên trước khi có thể gọi nó là một cái
giường. Đấy hẳn là một công việc cực kỳ khó khăn....cái giường này thật sự
đáng giá bao nhiêu thế?

Trong lúc tôi đang giao chiến với những suy nghĩ để thoát khỏi hiện thực, lần
này, bọc trong tấm chăn giữa tôi và Asuna, trong khoảng không gian một mét, có
cái gì đó đang chầm chậm di chuyển.

Nó đang chầm chậm leo lên ngực tôi bắt đầu từ bụng của tôi, và từ mép của tấm
chăn, một cái đầu nổi lên.

Một cô bé tám tuổi với mái tóc đen dài óng mượt, với đôi mắt còn đang ngái
ngủ, di chuyển lại gần khuôn mặt tôi, rồi chớp mắt, cười và nói,

"Chào buổi sáng, Papa!"

"Ơ... Chào buổi sáng, Yui."

Nếu cái giường vào khoảng 10 tatami, Vậy cả căn phòng phải hơn 30 tatami. Đã
một tiếng trôi qua kể từ khi tôi thức dậy, tôi, Asuna, Yui, Alice, Sinon,
Lisbeth, Lyfa, Silica và Pina, tổng cộng có 8 người và một chú rồng, cùng ngồi
xung quanh cái bàn nằm ở phía nam căn phòng.

Lúc này, các cô gái đang ở trong nhà bếp để chuẩn bị trà và nước Siral. Trong
khi đang ngồi uống một ly nước có mùi chanh với một hương vị quen thuộc, tôi
hỏi lớn tiếng,

"Này, chúng ta đang ở đâu đây?"

Alice là người trả lời,

"Dựa trên khung cảnh có thể thấy bên ngoài cửa sổ, chúng ta phải ở phía bắc
vùng ngoại ô Centoria, nơi từng là lãnh thổ riêng của «Dân Quí Tộc» ở khu vực
này."

Sau khi nói với một âm điệu cương quyết đều đều, cô ấy vừa níu mái tóc vàng
của mình về một phía vừa đưa ly trà lên môi.

"Ờ... ừm... Anh chưa tới đây bao giờ, hơn nữa, nếu chúng ta bí mật vượt biên
giới để đến đây, thì chúng ta sẽ bị nhốt trong tù mất..."

Sau khi tôi nói điều này, Lyfa tròn mắt và nói, "Oa, khắc nghiệt thật đấy,
Onii-chan có thể phải sống đến vài năm ở một nơi gò bó."

"Ahaha, đúng là thế đấy, nhưng thách thức những quy tắc và khiến cho GM phải
nổi giận là một trong những biệt tài mà Kirito luôn tự hào."

Sau lời bình luận của Asuna, mọi người cùng nhau cười.

Nói điều này có lẽ hơi trễ sau khi mọi người đã thức dậy trên cùng một giường,
tất cả bảy cô gái đều cùng mặc bộ pijama có thiết kế giống nhau, vì thế tình
hình hiện tại tràn ngập cảm giác trái đạo đức. Mặc dù thớ vải của các bộ đồ
nhìn có vẻ rất mỏng, nhưng bởi vì ở đây có một máy sưởi mạnh nên căn phòng vẫn
khá ấm áp. Ngay cả tôi cũng chỉ mặc bộ pijama đen bằng vải bông bình thường
của mình.

Nếu tôi không ngồi ở bàn, thì nó có lẽ giống như một bức tranh trường phái ấn
tượng tuyệt đẹp rồi.

Nhưng dù vậy, tôi không thể nói "Giờ các cậu lo liệu hết nhé" và rồi trốn
thoát ra ngoài bằng đường cửa sổ.

Không...có thể tình huống này buộc phải xảy ra...mặc dù tôi sợ chính khả năng
tiên đoán của mình, nhưng trước hết cần phải xác nhận một thứ. Tôi nốc cạn cốc
nước Siral mà bây giờ đã trở nên âm ấm trong một ngụm, và rồi đặt cái cốc lên
trên bàn. Tất cả mọi người đều hướng sự chú ý đến tôi. Sau khi đằng hắng một
tiếng, cuối cùng tôi cũng hỏi câu hỏi này,

"....Cái... cái tình huống này thật...?Tớ hoàn toàn không biết là mọi người đã
cùng nhau Dive vào đây..."

Đột ngột, các cô gái trao đổi ánh mắt với nhau, vì thế nên tôi hiểu ra.

Họ đã nói chuyện xong rồi, và biết tại sao chuyện này xảy ra.

Trong lòng tôi, nỗi sợ hãi về lời tiên đoán trước đó đang dần trở nên tệ hơn
bao giờ hết.

E hèm, Lisbeth hắng giọng, rồi nói,

"Vậy... Tớ sẽ giải thích mọi chuyện cho rõ ràng."

"X-xin lỗi vì đã làm phiền cậu."

"Tất cả chuyện này xảy ra bởi vì.... Kì nghỉ hè đã sắp kết thúc."

"À há?"

Dưới sự ngạc nhiên của tôi, tôi mở mắt ra và nghĩ ―― Cũng đúng, đối với một
học sinh, đó là kì nghỉ hè rực rỡ nhất.

Ba ngày nữa nó sẽ kết thúc.

Không cần phải nhắc đến vấn đề, không, thảm kịch, mà mọi người đều biết đến.

Tôi hoàn toàn đồng ý với những lời đó, nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến
tình hình hiện tại?

"...À, chuyện là như thế này... bởi kì nghỉ hè đang sắp sửa kết thúc, vì vậy
bọn mình nên có một hoạt động cuối cùng với nhau, thế nên chúng ta đã cùng
nhau ghé thăm UW?"

Tôi nghiêng đầu, đoán già đoán non trong đầu tôi.

"Ý này hay đấy, nhưng sao các cậu không nói cho tớ biết ngay từ đầu?"

Các cô gái cùng lắc đầu, rồi Lisbeth hé môi và nói,

"Chuyện là, vấn đề không đơn giản như cậu nghĩ đâu, Asuna và tớ đã năm ba
rồi, đây có thể là nghỉ hè cuối cùng của bọn tớ đấy!"

Cũng đúng, đối với tất cả mọi người ở đây, Người lớn nhất sẽ là Alice 20 tuổi,
kế đến sẽ là Asuna và Liz 18 tuổi. Sinon và tôi 17, Silica và Lyfa 16, còn
người nhỏ nhất đương nhiên là Yui. Nếu tính cả những năm mà tôi sống trong UW,
có lẽ tôi cũng trạc tuổi Alice. Nhưng ở thế giới thực tôi chỉ là một cậu học
sinh trung học năm hai mà thôi.

Liz chỉ ngón tay vào tôi, rồi tiếp tục.

"Kì nghỉ hè năm ba của chúng mình đang dần kết thúc, điều đó có nghĩa
là...ừm...một giai đoạn cuộc đời của bọn mình đang chuẩn bị khép lại! Nếu nói
theo ngôn ngữ MMO, cậu có thể hiểu là chúng mình đang ở vòng 2, và điều đó có
nghĩa là chúng mình cần phải bước vào giai đoạn luyện tập lâu dài và gian khó.
"

――Có lẽ những sinh viên đại học hay thành viên của cộng đồng mới có quyền để
nói về chuyện này――đó là những gì tôi muốn nói, nhưng tôi đã có thể hiểu được
vấn đề hiện tại của bây giờ là gì.

"Ờ, ờ... có lẽ."

Thấy tôi gật đầu, Liz thô bạo liếc nhìn tôi, và nói với một giọng bình tĩnh,

"Rồi cậu sẽ hiểu vào kì nghỉ hè năm sau."

Nói ngắn gọn, tôi nhìn vào lịch, và suy nghĩ "Sau khi kì nghỉ hè này kết thúc
sẽ là những bài kiểm tra."

Thình lình suy nghĩ đó đến với tôi.

Sau đó, không hiểu vì sao Liz bỗng đỏ mặt lên, rồi cuối xuống. Thấy tình hình
như vậy, Sinon dùng chất giọng băng giá của mình, tiếp tục giải thích,

"Mặc dù tớ chỉ học năm hai, nhưng ớ có thể hiểu được Liz và Asuna cảm thấy thế
nào, dù sao, thì tớ cũng có dự định tìm một công việc. Cho dù... cho dù tính
đến thế giới thực, chúng ta vẫn cần phải bắt đầu nhìn vào thực tế. Ý tớ không
phải là tớ ghét hay không muốn trưởng thành, nhưng nếu mọi thứ cứ tiếp diễn
như thế, một rắc rối khác sẽ xuất hiện."

"R-rắc rối?"

"Ừm, đó là, chúng ta sẽ phải làm gì với «Liên minh»?"

"Hả? Liên minh?"

Khi nghe thấy từ ngữ lạ lùng ấy, suy nghĩ của tôi lại bắt đầu chệch hướng.

Một hiệp hội trong ALO? Nhưng mình chưa bao giờ nghe đến nó...

Lén nhìn tôi khi tôi đang trầm tư như vậy, Sinon nói,

"Tên viết tắt ―― LMKK, tên chính thức là Liên Minh Kirito Kataomoi[1]."

"..........................................................."

――Trong tình huống như thế này, có thể đưa ra một câu trả lời thích hợp là kĩ
năng tôi chưa bao giờ luyện qua, vì vậy tôi chỉ có thể cứng đờ người ra mà
ngồi đó, nhưng nghĩ về điều đó, thì đây có thể là một trong những giải pháp
duy nhất...

Mặc khác, với Sinon nói ra những điều này... tôi phải nói là tôi chẳng hề ngạc
nhiên khi đó là Sinon. Với một ý chí cao đến mức này, cũng không có đáng ngạc
nhiên khi cô ấy là xạ thủ mạnh nhất trong GGO.

Khuôn mặt Sinon vẫn tiếp tục giữ vẻ dữ tợn, cô ấy dang hai tay ra và nói,

"Mặc dù có hơi trễ để nói điều này, nhưng thành thật mà nói, tớ và Liz, Lyfa,
Silica đã lén lút cùng nhau tạo ra liên minh này, để bảo vệ Asuna và cậu. Dù
sao thì, không ai đủ tự tin rằng mình có thể đấu lại Asuna."

Tại thời điểm này, Asuna đang ngồi bên phải tôi, thình lình trở nên 80% xấu
hổ, và 20% còn lại tạo thành một nét mặt tôi chưa hề biết đến, khi đầu của cô
ấy cúi thấp, và ở bên trái tôi, Alice, hành xử như một hiệp sĩ, kìm nén cảm
xúc của mình, nên người khác không đọc được cảm xúc của cô ấy trong khi đang
uống trà.

Người tiếp sau Sinon hé môi là Lyfa. Trái ngược với Sinon, khuôn mặt nó thì đỏ
lựng, và con bé nói với giọng lí nhí,

"E-Em... chỉ cần được ở bên Onii-chan em cũng đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Nhưng khi chúng em ở trong ALO, lúc em cùng uống trà với Sinon và Liz, mọi
người đều mang một vẻ trầm ngâm. Ở bên cạnh của anh cũng đã khó khăn lắm rồi,
huống chi một ngày nào đó, Anh phải đi đến một nơi khác để tiếp tục sự nghiệp
học tập hoặc kiếm việc làm. Và dần rời khỏi vòng tròn nhỏ bé của chúng ta, rồi
ít vào ALO thường xuyên nữa. Môi trường xung quanh chúng em sẽ ngày một thay
đổi... và rồi cuối cùng...có thể ngay cả những cảm xúc này sẽ biến mất ...
đúng không?"

Đột nhiên, những giọt nước xuất hiện trên mắt Lyfa, và ngay cả tôi cũng thấy
ngực như thắt lại.

Silica, ngồi kế bên con bé, cúi gằm mặt xuống trong khi em ấy nắm lấy đôi bàn
tay của Leafa, và bắt đầu nói,

"Ch... chúng em cũng biết không có cách nào dễ dàng nào để giải quyết chuyện
này, nhưng cũng không muốn nó thành như "chúng ta không thể làm bất cứ điều
gì" ngay trước phút cuối cùng."

Vào lúc đó... khi chúng tôi cùng nhau bật khóc, Alice nói,

"Không chỉ có một thế giới thực."

"Ơ......."

Một lần nữa tôi nhìn vào khuôn mặt của nàng hiệp sĩ, một nụ cười yếu ớt dường
như hiện lên trên đôi má trắng của cô ấy. Hàng mi vốn rũ xuống dựng lên, và
đôi mắt màu lam bạch kim của cô ấy nhìn vào tôi.

"――Đối với em, thế giới thật hay UW, cả hai đều là hiện thực, và trong hiện
thực thì chúng ta không thể thay đổi được dòng chảy của thời gian."

"Ch-chuyện... chuyện này thật sự là........."

"Em đã trực tiếp đến gặp Asuna, cúi đầu và van xin cô ấy, để cho họ... không,
"chúng ta" một cơ hội để sống trong một hiện thực khác, như vậy ngay cả khi ở
thế giới thực, những kí ức rực rỡ tồn tại cả cuộc đời sẽ ở lại với chúng ta.
Và, nếu có thể, cũng sẽ mang cho chúng ta một cái gì đó thực tiễn."

Những lời nói của Alice thật quá khó để hiểu được, vì vậy tôi chỉ có thể lắng
nghe một cách tự nhiên, và cuối cùng đối mặt với Asuna, người con gái mà tôi
đã gặp sớm nhất, và cũng là người đã có nhiều cuộc phiêu lưu cùng tôi, người
mà đã ngẩng mặt lên, và dùng đôi mắt màu hạt dẻ của mình để nhìn tôi.

"......Em đã rất lo, và suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, nhưng... em và
Kirito, Alice, Sinon, Lyfa, Liz, Silica, cũng như Yui, nếu tất cả mọi người
đều có thể được hạnh phúc... nếu chuyện đó có thật sự tồn tại, thì em muốn
giang rộng đôi bàn tay của mình... và làm thử một lần......"

"Mọi người... cùng nhau."

Trước mặt tôi đang tự lẩm bẩm một mình, Lisbeth tiếp tục với giọng nói lúc
đầu,

"Bởi vì chuyện này, mà mọi người đã cùng nhau Dive vào UW sử dụng 6 cỗ máy
STL."

Sau đó cô ấy đã cười và nói,

"Tất cả chúng em có thể cùng nhau kết hôn với anh ở tại thế giới này!"

Và Yui người vẫn đang ngồi trên đùi tôi, thình lình quay lại và nói,

"Mặc dù con nói thế này có hơi miễn cưỡng, vì những luật lệ và đạo đức ở thế
giới thực không được áp dụng ở nơi này, vì thế chuyện này không được coi không
chung thủy đâu, Papa."

Trong một lúc, tất cả những gì tôi có thể làm là nắm lấy cái cốc của mình và
ngồi sụp xuống cái ghế. Tôi chưa hề nghĩ sâu xa đến như vậy, và không thể nói
chắc chắn đây là hiện thực hay là một giấc mơ được STL tạo ra nữa.

Nhưng tôi cũng không thể ngồi thế này mãi được, vì thế tốt nhất tôi nên ngẩng
đầu lên, và nói, "Chuyện đó... trước hết, mọi người có thể xác nhận điều đơn
giản này không ......?"

"Cứ hỏi," đó là những gì mà Sinon đã trả lời.

"Dựa trên những điều mà tớ biết, hệ thống kết hôn trong UW... chuyện đó, nói
sao nhỉ, không phải là hệ thống một vợ một chồng sao?"

Alice là người đã trả lời.

"Đúng vậy, nhưng những hiệp sĩ hạng ba trở hơn không bị hạn chế điều này, và
thêm nữa là thứ đó của anh, gì ấy nhỉ...«Tài khoản»? quyền hạn của anh thậm
chí còn cao hơn cả những hoàng đế."

"......Anh hiểu rồi."

Gật đầu, cả tôi cũng nhận ra còn nơi nào nào cho tôi chạy trốn nữa.

Tôi vụng về nhìn về phía bảy cô gái ngồi tại chiếc bàn, từng người một, và rồi
vẻ mặt và giọng nói nghiêm túc nhất có thể, từ tốn nói,

"......Kí ức... ừm, chuyện đó... nói thật, tớ thật sự không có tư cách ấy...
nhưng tớ rất vui khi biết được tình cảm của mọi người, mặc dù mọi chuyện xảy
ra quá đột ngột, tớ vẫn không biết làm cách nào để sắp xếp lại cảm xúc của
mình cho đúng, nhưng dù nếu nó có mang kí ức đẹp, thì chuyện đó, kết hôn ấy,
dẫu có cần thiết, thì cũng chẳng còn đủ thời gian nữa.... Vấn đề là chúng ta
đã Dive từ quá trưa, nếu mọi người muốn về kịp vào buổi tối, thì chúng ta chỉ
còn có bốn hay năm tiếng thôi, liệu tớ có nên nhanh chóng lấy quần áo, hay tớ
nên đi mượn cơ sở kinh doanh?"

Khi tôi nó ra điều này, cuối cùng tôi cũng cảm thấy ý thức của trái tim mình.

Kết hôn trong UW, so với hệ thống kết hôn giữa các người chơi trong ALO, mang
ý nghĩa hoàn toàn khác. Nhưng trong một hiện thực khác, một cuộc kết hôn thật
sự, nếu bằng cách này mà các cô gái sẽ có một kí ức tươi đẹp tồn tại suốt cuộc
đời, thì tôi ――

"...Trước hết, chúng ta cùng đến nhà thờ lớn nhất ở Centoria nào! Anh sẽ..."

Khi tôi đang nói giữa chừng và đang đứng dậy, Asuna kéo tay áo của tôi lại.

"........?"

"Chuyện đó... Kirito, em nghĩ không cần phải vội vàng vậy đâu."

"Ơ, nhưng chúng ta chỉ còn ít hơn 5 tiếng nữa thôi..."

"Chuyện đó, về chuyện đó... lúc đầu em quên nói với anh... nhưng..."

Asuna tiếp tục,

"Lúc này, UW đang được gia tốc gấp 10000 lần, vì vậy chúng ta vẫn còn khoảng
thời gian là năm mươi nghìn tiếng, tức là..."

Cuối cùng Yui nói,

"Hai nghìn không trăm tám mươi ba ngày, hay nói cách khác là khoảng năm năm và
tám tháng."

(Hết)


Sword Art Online - Chương #88