Nắng Ngày Đông - Tân Aincrad Tầng Thứ 22, Tháng Mười Hai Năm 2025


Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu

Khi thực hiện «Full-Dive» bằng AmuSphere, người ta sẽ cảm thấy như là mình
đang rơi, hay đơn tuần là cảm giác trôi nổi bồng bềnh.

Thư thái, Keiko là như thế đấy . Mặc bộ trang phục mà mình cảm thấy thoải mái
rồi ngả lên giường, cô hô khẩu lệnh «Link Start». Liền đó, ý thức của cô tách
rời khỏi cơ thể và dần đắm chìm trong một cảm giác như đang trôi lững lờ trên
bầu trời. Khung cảnh trông tựa như thể cô đang không ngừng bay lên một khoảng
không trắng muốt, với muôn vàn những sắc màu của cầu vồng đang rủ xuống như
một tấm màn ánh sáng.

Xưa kia, khi tìm được một nguồn tin trên Net về việc “Những người hay có cảm
giác bay bổng đều cảm thấy thực tế quá phũ phàng và mong muốn trốn vào thế
giới ảo”, cô đành phải suy nghĩ nghiêm túc, cho dù rất phẫn nộ về sự thiếu căn
cứ của nó. Cô không hề thấy thực tại nhạt nhẽo một chút nào – hay ít nhất, cô
từng nghĩ như vậy. Suy cho cùng, cô đã bị kẹt trong thế giới ảo 2 năm khi cô
12 tuổi, cho đến khi đăng xuất một cách an toàn khoảng một năm trước.

So với một thế giới tàn khốc, đầy sự nhẫn tâm, nơi mà điểm sinh lực (HP) của
cô gái gắn liền với sinh mạng, thực tại quả vẫn là một nơi yên bình. Từ tháng
tư, cô bắt đầu đăng ký vào trường học dành cho những thiếu niên sống sót sau
biến cố SAO và đã kết thân với rất nhiều bạn bè. Mặc dù ở nhà có hơi bất tiện
nhưng cô luôn nhận được vòng tay rộng mở từ người cha dè đặt, từ người mẹ giỏi
nấu nướng và ưa hát, từ chú mèo nòi Munchkin, tên là Pina. Ở thế giới này, cô
có thể đọc manga thỏa thích (chưa kể mất toi số tạp chí trong vòng hai năm
qua!) và tha hồ ăn bánh pho mát. Vì lẽ này, cô không hề thấy thực tại có chút
phũ phàng nào.

Đúng là cô không hề phủ nhận… nhưng dù vậy.

Thả lỏng cơ thể vào trạng thái bồng bềnh, Keiko hồi tưởng cuộc cãi vã với gia
đình chỉ mười phút trước đó. Cụ thể hơn, đây là cuộc cãi vã đầu tiên từ khi
thoát khỏi SAO.

Đó là vào ngày 31 tháng 12 năm 2025, ngay trước thềm năm mới. Ba thành viên
gia đình Ayano, gồm Keiko, cha và mẹ thu xếp đi thăm nhà ông bà nội ở quận
Yamanashi cùng với chú mèo. Việc này đã được lên kế hoạch một tháng trước đó
và Keiko chỉ ậm ừ qua loa khi nghe về việc này.

Tuy nhiên trước lúc rời nhà, trong gara, cô lại nói ra những lời đó, rằng dù
bất cứ giá nào, cô sẽ không đi.

Ban đầu, cha mẹ thuyết phục cô bằng những lời lẽ nhẹ nhàng: ông bà và các bác
trai tha thiết muốn gặp cháu gái mình nhưng Keiko vẫn bướng bỉnh không nghe;
khoảng 10 phút sau, giọng cha mẹ cô trở nên cứng rắng, và cuối cùng cha cô
thốt ra: “Thế mày thích làm gì thì làm” rồi lên xe. Chỉ còn mỗi mình ở nhà,
Keiko khóa cổng, quay lên tầng hai, nhảy lên giường và đội AmuSphere lên đầu.

Có lẽ vì vậy mà việc đăng nhập hóa ra lại là một hình thức trốn tránh. Tuy
vậy, nó cũng không phải là vấn đề. Vì ít nhất, rơi lệ trong thế giới ảo thì
không sợ việc mắt bị sưng phồng như ở ngoài đời.

Sau khi biến thân Silica, một nhân vật tộc Cait Sith, nơi cô đứng là hành lang
dẫn đến một nhà gỗ nằm trên bờ hồ, tọa lạc tại tầng thứ 22 của Tân Aincrad,
lâu đài bay theo quỹ đạo trên bầu trời Alfheim. Có vẻ như vùng đất tinh linh
đã bước sang buổi chiều và những tia nắng ấm áp đang hắt chiếu xuống thảm cỏ
xanh trong vườn.

Căn nhà gỗ này không phải của cô, nhưng vì cô đã đăng ký quyền sở hữu vãng lai
nên có thể đăng xuất hay đăng nhập tùy ý trong cơ ngơi. Vì sợ làm phiền hai
người chủ hiện tại của căn nhà, cô đã cân nhắc kỹ, đề phòng trường hợp xuất
hiện bất thình lình trong nhà.

Silica «dive» được một lúc thì ngọn lửa chập chời màu xanh xuất hiện trước mắt
cô và từ từ tạo hình thành một con rồng nhỏ. Nếu đem so sánh với các nhóm rồng
kích thước to lớn, tuy dáng dấp khá khiêm tốn nhưng sải cánh của chú vẫn dài
hơn một mét. Dù vậy, với thân hình được phủ một bộ lông tơ màu nhạt hòa với
cặp mắt tròn màu ruby, nên chú chẳng ra vẻ gì là dữ dằn.

―“Tới đây, Pina.”

Khoảnh khắc Silica dang tay ra, con rồng nhỏ, với biệt danh lấy từ tên chú mèo
nuôi của cô, lao vào vòng tay ấy cùng với tiếng kêu “kururu”. Cô liền ôm chặt
thân hình mềm mại của nó và chú bắt đầu liếm má phải của cô. Pina, một AI cấp
thú nuôi, hay nói cách khác, «Quái thú được thuần hóa», dù không thông minh
lắm, nhưng đôi lúc nó phản ứng như thể đi guốc trong bụng chủ nhân. Đây chính
là những lúc như vậy, “Kuru… ruru…” nó vừa kêu vừa liếm mặt Silica như thực sự
cảm thông với cô vậy..

―“Cám ơn Pina, tớ ổn rồi, tớ cảm thấy nhẹ nhõm khi gặp lại cậu.”

Vừa lẩm bẩm, cô vừa nhấc Pina, nhẹ một cách kỳ lạ, lên đầu. Đôi cánh nó chạm
nhẹ vào đôi tai mèo, một đặc trưng của tộc Cait Sith, đuôi chú quấn quanh cổ
Silica trông rất giống khăn quàng.

Cuốn mình trong sự ấm áp khó tin của thế giới ảo, với từng bước gần hơn đến
căn nhà gỗ, Silica dần cảm thấy như mình đang được giải phóng khỏi nỗi phiền
muộn mà cô vừa trải qua với gia đình.

Khi núm cửa được xoay, một tiếng ‘click’ nhẹ thoát ra, cho thấy cửa đã được
mở. Nhẹ nhàng mở cửa, cô tiến vào và cất tiếng:

“Chào buổi chiều.” Đúng như cô suy đoán, không có hồi âm. Cô có thể mở danh
mục bạn bè trong menu chính để kiểm tra xem tình trạng truy cập của họ nhưng
thoắt nghĩ không có ai ở đây vào thời điểm này nên cô không cần phải viện đến
nó. Suy cho cùng, cũng sắp giao thừa rồi…

Tuy nhiên, để cẩn thận, cô vẫn giữ ý tứ và cất tiếng chào sau khi bước vào
nhà. Đóng cửa lại, cô tiến vào phòng chính ở khu bên trái của đại sảnh.

Bước vào phòng khách, bỗng một bầu không khí thoáng đãng bao trùm lấy cô, thứ
mà một căn nhà lẻ ở ngoài thế giới thực không bao giờ có được; hay ít nhất,
một căn nhà hạng trung ở góc phố sang trọng Tokyo. Chậm rãi, Pina cất cánh.
Một vài lý do mà thú nuôi rời chủ nhân mà không có mệnh lệnh có thể là do phát
hiện được quái thú xung quanh hoặc bởi chỉ số thân thiện giảm xuống do không
được chăm sóc đầy đủ và dần chuyển sang trạng thái ngang ngạnh, hay cũng có
thể là do một nguyên nhân thứ ba khi bước vào căn phòng này.

Ý thức được trái tim mình đang đập mạnh hơn, Silica đuổi theo Pina đang đập
cánh liên hồi bay đi. Cứ thế, cô chạy vòng qua trụ gỗ căn nhà và đưa mắt nhìn
về phía nam theo hướng cửa sổ.

Xa xa, tại nơi mà ánh nắng màu vàng nhạt chiếu vào là một chiếc ghế xích đu.
Đong đưa trên chiếc ghế là một anh chàng Spriggan mái tóc đen với trang phục
đen, mắt nhắm nghiền. Phong thái ngủ của anh khác xa với điệu bộ anh lúc chiến
đấu. Có vẻ giống một đứa trẻ ngây thơ hơn.

Pina bay vài vòng phía trên anh chàng Spriggan rồi đáp xuống bụng anh ấy. Gấp
cánh lại, nó cuộn tròn đầu và đuôi rồi bắt đầu ngủ. Khoan đã, nó chỉ là một
thú nuôi nên đúng hơn là nó chỉ «có vẻ như đang ngủ» nhưng tiếng kêu "kyururu,
kyururu" lúc này thì không có vẻ gì là giả tạo cả.

― “Chẹp, Pina à.”

Tự nói với chính mình, cô tiếp tục quan sát điệu bộ ngủ của chàng trai và con
thú. Nhịp tim cô chậm dần lại so với khi nãy và thâm tâm cô trở nên thanh
thản. Trong một khoảnh khắc, chợt nỗi buồn bỗng đượm lên trong Silica trong
khi cô vẫn đang ngập chìm trong nắng ấm.

Điều này kéo dài hơn 30 giây cho đến khi cô nhận thức trở lại và nhìn xung
quanh. Nếu anh ta, chủ nhân của căn nhà này đăng nhập, thì nhiều khả năng là
người chủ khác của căn nhà ― nữ y sĩ Undine hay em gái anh ta ― nữ kiếm sĩ
Sylph sẽ đang ở đây, nhưng Silica không hề phát hiện ra họ. Cait Sith là chủng
tộc được ban tặng cho khả năng nhận biết cao nhất trong chín loài, do đó cô
thừa biết nếu có ai trong nhà. Tất nhiên nếu họ sử dụng phép ẩn thân hay thuật
ẩn mình thì có thể mọi việc sẽ khác đi nhưng không có lý do gì phải làm vậy
trong nhà cả.

Ngập ngừng một lúc, cô lấy một chiếc ghế từ bàn ăn để cạnh ghế xích đu rồi nhẹ
nhàng ngồi xuống.

Trong vài giây, cô cảm thấy như mi mắt trĩu nặng. Chàng trai ngủ say sưa ấy
như đang tỏa ra một thứ ma thuật gây mê cho mọi người xung quanh ― hay ít nhất
là bạn bè cô nói như thế. Tuy nhiên, cô tự ép bản thân không được đầu hàng.
Silica đã đặt «Chế độ đăng xuất tự động khi ngủ» trong 15 phút, vậy nên nếu cô
ngủ thì cô sẽ thoát khỏi game. Thật là phiền phức nếu lại phải trải qua công
đoạn đăng nhập một lần nữa nhưng nguyên nhân chính là cô không muốn mất đi
khoảng thời gian quý báu này. Cơ hội để có thể một mình với chàng trai đang
ngủ say sưa ấy có thể sẽ không còn lặp lại nữa ― kể từ lúc hai người gặp nhau
vào một đêm định mệnh tại một tòa thành lơ lửng khác.

Cô chợt nghĩ về điều này, nó đã xảy ra ít nhất là từ hai năm về trước.

Lúc đó thú nuôi của cô ― Pina bị giết và mạng sống của cô như chỉ mành treo
chuông thì lại được cứu bởi hắc kiếm sĩ Kirito. Anh ta không chỉ bảo vệ cô mà
thậm chí còn giúp hồi sinh Pina. Cô vẫn nhớ rất rõ lần phiêu lưu đó, khi hai
người đi tìm item có thể làm sống lại thú nuôi. Từ những quái thú khổng lồ
loại hoa với những xúc tu to tướng đến những kẻ giết người tấn công họ trên
đường quay trở về đều rất đáng sợ, nhưng chính vì thế những kỷ niệm này rất
đáng trân trọng với cô. ― Không, không chỉ ngày hôm đó.

Nắm chặt tay đưa lên ngực, Silica bắt đầu trầm tư trên ghế.

Những tháng ngày mà họ đã phiêu lưu với nhau từ lần đầu tiên cô gặp Pina đã
tạo nên một ánh sáng trong ký ức cô. Thứ áng sáng đó rực rỡ đến mức làm mờ
nhạt khoảng thời gian cô sống ở thế giới thực. Dĩ nhiên, cô có thể gặp Pina
nếu cô muốn khi «Dive» vào ALO và cô thầm nhủ đó là một phép màu khi lẽ ra
Pina đã phải thực sự biến mất khi SAO kết thúc ― nhưng lúc này, cô lại hướng
quan tâm của mình vào thứ khác.

Giá như lúc này đây là hiện thực.

Ý nghĩ này không thể tiết lộ cho bất cứ ai, một ý nghĩ mà cô không được phép
thốt ra. Ý nghĩ đó sẽ phụ lòng cha mẹ cô, những người thân đã lo cho cô muốn
chết trong suốt thời gian cô bị mắc kẹt trong trò chơi tử thần và đã phấn khởi
chào mừng cô trở lại. Nhưng dù vậy ―

Những giọt nước mắt đọng lại trong mí mắt bất chợt rơi lên phần nhựa của tay
ghế mà cô không hề hay biết.

Có lẽ do âm thanh yếu ớt vang lên này ― chàng trai tóc đen Spriggan ― Kirito
uể oải mở mắt. Silica vội quay mặt đi, chớp mắt liên tục để xua tan nước mắt.
Cô giữ yên tư thế đó trong vài giây cho đến khi Kirito lên tiếng.

― “Ủa, Silica, em đến đây lúc nào thế?”

Cô ngượng nghịu quay đầu về phía trái và bắt gặp vẻ mặt còn ngái ngủ của
Kirito.

― “Ch- Chào buổi chiều, Kirito-san. Ơ, kh-khoảng 15 phút trước, em nghĩ thế.”

― “À, em nên gọi anh dậy thì tốt hơn đấy.”

Tỉnh dậy với vẻ bối rối, Kirito nhận ra Pina đang nằm trên người mình. Mỉm
cười, Kirito dùng ngón tay vuốt ve phần dưới cằm Pina. Chú rồng nhỏ liền lăn
tròn, để ngửa cái bụng có màu đậm hơn phần lưng và ngoe nguẩy đuôi đòi mơn
trớn.

Kirito và Silica quay mặt nhìn nhau một lúc và bật cười.

Đợi không khí dịu đi, cô bỗng buột miệng nói, nghe như thể rất tự nhiên.

― “Lúc nãy, em vừa cãi nhau với ba mẹ.”

Kirito nhíu lông mày lên nhẹ nhàng hỏi:

― “Có chuyện như vậy trong hôm giao thừa sao?”

― “Tại giao thừa… em nghĩ vậy. Đáng nhẽ hôm nay em phải đi thăm ông bà ở
Yamanashi. Em lỡ miệng nói là em không muốn đi… ôi, kh-không phải em lo vì
giao thừa nên khu vực săn quái thiếu người, em không hề nghĩ như vậy.”

― “Ha ha, em sẽ tiu nghỉu nếu tiếp tục nghĩ như vậy. Ngoài kia có rất nhiều
người chơi nghĩ giống em, thành ra chả thiếu người lắm đâu.”

― “À, chắc anh kiểm tra rồi đúng không. Mà khoan, anh làm gì ở đây vậy, Krito-
san?”

Silica nhìn Kirito một lúc thì chàng ta bối rối lắc nhẹ đầu.

― “Kh-Không phải thế. Anh định thử độ cứng của «Excaliber» hoặc nếu gặp
Eugene, anh tính đem nó ra khoe ‘hàng’. Chứ không có ý…”

― “Trời, em có hỏi anh mấy vụ đó đâu?”

― “Ừ… Ủa, mình đang nói về chuyện gia đình em mà.”

Kirito liền chỉnh giọng, quay về vẻ nghiêm túc vốn có và nhìn thẳng vào
Silica.

Avatar của anh ấy khác xa so với đám bạn chơi trong SAO cũ về khuôn mặt và
hình dáng. Nhưng, ánh mắt đen đầy cuốn hút đó thì vẫn không thay đổi. Cô tiếp
tục nhìn Kirito không chớp mắt cho đến khi anh ta khẽ nói:

― “…Có vẻ như em không muốn gặp ai đó?”

― “…Vâng!”

Cô liền thốt ra những điều thầm kín trong lòng, không chút e ngại ― những điều
ngay cả người thân cô cũng không biết.

― “Không chỉ một mà nhiều người khác nữa. Em không muốn gặp các bác trai lần
nữa… Vào lễ hội Bon, em được gặp lại họ sau ba năm… nhưng vào tối hôm đó, khi
mà tụi trẻ con đi ngủ, mọi người ai cũng muốn nghe em kể về chuyện đó…”

― “Những chuyện xảy ra trong SAO à?”

― “Vâng… em hiểu là họ không có ý xấu. Nếu ở trong vị trí của họ, có thể em
cũng sẽ hỏi điều nọ điều kia. Nhưng… em không muốn chút nào. Em không muốn kể
về thế giới đó nữa.”

― “Là do… những ký ức đó quá kinh khủng? Hay là…”

Kirito vội nhưng bặt, ngay lập tức Silica nhìn vào anh ta với ánh mắt đầy ngạc
nhiên.

― “Kirito-san, có những lúc anh rất ngốc nghếch nhưng đôi lúc lại rất sắc bén
đấy.”

― “V-Vậy hả?”

― “Ừ… đúng như anh nghĩ, lý do em không muốn nhắc về nó là những ký ức đó rất
quan trọng với em. Em không muốn gia đình em biết những suy nghĩ đó… nên em
chỉ nói thế giới đó rất đáng sợ và em rất vui khi thoát khỏi nơi ấy, đó là tất
cả. Nhưng khi em càng nói, em càng có cảm giác bôi nhọ điều gì đó đáng giá với
em… Nên từ đó, em quyết định không bàn về SAO nữa. Nếu em đi thăm ông bà, em
sẽ phải gặp họ, nên… em…”

Silica ngừng nói, môi cô run lên. Hiểu ý, Kirito vươn bàn tay ra hay cho lời
nói. ‘Bộp’, Kirito để tay lên đầu Silica và nhẹ nhàng xoa phần giữa đôi tai
mèo, giống hệt như lúc anh ta xoa đầu Pina.

Đôi tai hình tam giác và cái đuôi là đặc trưng duy nhất của tộc Cait Sith và
có thể nhận được cảm giác thông qua một cơ chế nào đó. Đặc biệt là cái đuôi
khi bị nắm chặt, nó tạo ra cảm giác co giật chạy dọc sống lưng, một cảm giác
rất ư kỳ quặc. Mặt khác, mơn trớn đôi tai cũng đem lại cảm giác dễ chịu.

Có vẻ như sự căng thẳng của cô dịu đi từng chút một khi đắm mình trong cảm
giác khoái lạc kỳ lạ, thứ mà cô không thể có được trong thế giới thực.

Đợi cho Silica ― mắt đang lim dim ― thả lỏng vai xuống, Kirito bất chợt hỏi:

― “Silica, em mới 12 tuổi lúc SAO ra mắt phải không?”

― “Dạ vâng. Lúc đó em đang học lớp 6 học kỳ hai.”

― “Anh hiểu rồi. Vậy cái Nerve Gear là của em? Hay là ba em…”

― “Là của em. Nhưng không phải do em tự mua hay do ba mẹ tặng mà nó là giải
thưởng của một tạp chí, cùng với cả phần mềm cài đặt SAO nữa. Chắc đó là lần
đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em có được một giải thưởng lớn như vậy.”

― “Ồ. Giống như vị thần may mắn đã mỉm cười với em vậy, thậm chí còn hên hơn
chuyện anh được chọn làm beta tester nữa. À mà khoan, như vậy đâu có thể gọi
là may mắn được…”

Silica bật cười khúc khích khi Kirito thêm phần tự biên tự diễn.

― “Giả sử nó là vận rủi thì chắc phải là hình phạt cho em vì đã nói dối độ
tuổi khi đăng ký… Đó là ý nghĩ đầu tiên khi em bị kẹt trong SAO. Sẽ tốt hơn
nếu em không thắng được giải thưởng ‘Nerve-Gear’, tốt hơn nếu như em nhận được
phần mềm khác.”

― “Anh hiểu… Nhưng nói đi nói lại, em cũng giỏi thật đấy, tự mình rời khỏi
«Thành phố khởi đầu». Đa số người chơi cùng trang lứa với em chỉ sống chung
với nhau chứ không dám rời khỏi đó.”

― “Không… thực ra đó là lý do em phải rời đi. Nhớ lại lúc em đang than thân
trách phận trong quán trọ ở «Thành phố khởi đầu», việc thắng giải ‘Nerve-Gear’
có lẽ là nỗi bất hạnh lớn nhất của em… nên lúc đó em quyết định đi tìm một thứ
gì đó có thể làm bản thân tự hào vì đã đến thế giới này, và đó là nguyên nhân
em rời khỏi thành phố. Tuy vậy, so với những gì anh và Asuna-san đã trải qua
thì nó chẳng có gì đáng kể cả.”

Được nghe những lời đó, Kirito nhìn lại bản thân trong khi vẫn tiếp tục gãi
tai Silica. Con rồng xanh vẫn đang ngủ khì trên áo cậu, ngửa mặt lên như
thường lệ.

― “… Anh mừng là em tìm được nó.”

Kirito khẽ nói và Silica mỉm cười đáp lại.

― “Vâng. Gặp lại được Pina là… À không, được kết bạn với Kirito-san, Asuna-
san, Liz-san và mọi người cũng là điều đáng mừng. Cho nên với em, những kỷ
niệm đó không gì có thể thay thế được.”

Chủ đề lại quay trở về thời điểm xuất phát nhưng Silica vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
Đắm chìm trong cảm giác được vuốt ve, cô ngẫm lại về hiện tại và lên tiếng.

― “Về chuyện kia, không phải là em không muốn trở lại thế giới thực. Nhờ
Kirito-san và mọi người đã hoàn thành SAO mà bây giờ em được sống trong yên
bình và em rất vui về điều đó. Nhưng… không biết làm sao, em cảm thấy có cái
gì đó khác trước kia. Có thứ gì đó trong thế giới này... có vẻ… xa lạ. Những
người bác lúc nào cũng muốn nghe kể về SAO… Ba mẹ lúc nào cũng lo lắng nhìn
em… kể cả con mèo của em – Pina nhìn cũng có vẻ… khác xưa…”

Thổ lộ hết nỗi lòng, lần đầu tiên Silica chợt nhận ra điều gì đã tạo nên hố
sâu trong tim cô. Không ai khác đó chính là bản thân cô. Người con gái 15 tuổi
– Ayano Keiko của thế giới thực. So với avatar của cô hồi còn trong SAO, cơ
thể thực của cô đã phát triển hơn và dáng vẻ của cô có nhiều chuyển biến.

Mình hiểu rồi, cô nghĩ. Đó chỉ là tự nhiên khi cảm thấy mọi thứ xung quanh
thay đổi. Suy cho cùng, từ đáy lòng mình sợ mọi thứ thay đổi. Sợ thời gian
trôi đi quá nhanh. Sợ những điều sắp xảy ra.

― “… Em… sợ. Sợ mọi thứ thay đổi… Sợ khoảnh khắc này biến mất… vì một ngày nào
đó, em sẽ không còn được gặp lại Kirito-san, mọi người và cả Pina trong thế
giới này nữa. Nếu như vậy, em thà…”

Bị nhốt ở đây. Mãi mãi. Nơi mà thời gian đóng băng.

Nhưng mong ước này không thể nào nói ra được trước hắc kiếm sĩ Kirito ― người
đã hoàn thành SAO và giải phóng hơn 6000 người, kể cả Silica. Cô không thể nào
nói như vậy trước mặt anh ấy.

Cô đưa mắt nhìn xuống và cắn môi.

Những ngón tay đang gãi tai cô chợt dừng lại. Bàn tay ấy không rời và tiếp tục
luồn vào tai phải của cô, đó thực sự là một cảm giác rất dễ chịu. Tiềm thức cô
như tê đi, và khi cô dần thả lỏng cơ thể khi bị kích thích như thế thì Kirito
giãi bày.

― “… Anh rất vui khi gặp em hôm nay, Silica. Cả lần tới nữa, anh tin là vậy.
Vậy nên… cám ơn em, Silica. Cám ơn em đã sống sót khi ta gặp nhau tại «Rừng
lạc lối» hai năm trước.”

― “… Ơ.”

Cô vội ngẩng mặt lên trước câu nói đầy bất ngờ đó và hiện lên trước mắt cô là
nụ cười hiếm thấy của Kirito.

Ý nghĩa thực sự ẩn chứa trong lòng biết ơn đó còn sâu lắng hơn.

Có thể cô chưa nghĩ về điều này, Kirito cũng phải bươn chải và chịu đựng khó
khăn trong thời gian gần đây. Có lẽ anh ấy cũng nhớ đến khoảng thời gian đó
trong những lúc yếu đuối. Khoảng thời gian mà anh gặp và cứu một cô bé trong
màn đêm u ám của rừng già. Cô gái đó giờ đây vẫn còn sống, mạnh khỏe ở thế
giới thực.

Và thời gian ấy vẫn tiếp tục trôi theo cô, từng giây một…

Silica nâng hai tay lên và nắm lấy bàn tay phải của Kirito đang bao bọc tai
cô, nhẹ nhàng đưa lên trước mặt.

Dáng người săn chắc, tính cách của một Kirito người Spiriggan hoàn toàn khác
với Kirito của SAO. Mặc dù vậy, vẫn hơi ấm đó. Vẫn là hơi ấm bàn tay đã đặt
lên vai cô khi cô khóc vào cuối hành trình ngày hôm đó.

Theo quy luật tạo hóa, mọi thứ luôn thay đổi, kể cả thế giới ảo. Nếu suy ngẫm
về điều này, đó chính là lí do cô rời «Thành phố khởi đầu», vì cô muốn một sự
thay đổi, và nhờ đó mà cô gặp Pina, rồi đến Kirito. Tuy nhiên ở nơi đó, có
những thứ không bao giờ thay đổi. Những điều quý giá sẽ không xa rời cô.

Và có lẽ thế giới thực cũng thế. Cách đối xử của cha mẹ và các bác trai của cô
dù có khác trước nhưng cảm xúc… cảm xúc của họ đối với cô vẫn như xưa. Vì lẽ
đó, chính bản thân Ayano Keiko từ chối sự đổi thay, mặc cho thời gian trôi
qua.

Vẫn nắm chặt tay Kirito, Silica hít thật sâu một hơi. Cô ngước mặt lên và hỏi
chàng trai Spriggan có vẻ đang ngượng ngùng.

― “Kirito-san, hôm nay anh rảnh không?”

― “C-Cũng tùy… à mà anh cũng đủ rảnh để ngủ ở đây cơ mà. Ba anh chắc đêm nay
mới từ Mỹ bay về, chắc anh cũng rảnh đến lúc đó.”

― “Đêm giao thừa này, mình hẹn hò với nhau đi anh.”

Đó là ranh giới mà cô chưa từng dám vượt qua trước đây, thậm chí ngay cả khi
lấy hết dũng khí ra, nhưng có lẽ do muốn chứng minh «Mình không phải trẻ con
nữa», câu nói đó đã bật ra không ngần ngại. Nghe xong, Kirito ngẩn ra một lúc
rồi đáp lại bằng một nụ cười.

― “Ừ, được thôi. Bây giờ mình đi đến thành phố tầng 25 nhỉ? Hay là hạ giới? Ở
khu vực người Undine bây giờ chắc cũng được lắm…”

― “Không, ý em là ở Ikebukoro, một tiếng nữa.”

― “Ừ thì Ikebukoro… hả, ơ!? Em muốn gặp ngoài đời thực à?”

― “Em không cho anh nuốt lời đâu, Kirito.”

Silica vội nắm chặt tay Kirito và cười thích thú trước khi buông ra.

― “Sau đó em đi tàu đến Yamanashi. Ba mẹ và mọi người chắc đang lo lắm.”

Nhận ra điều gì đó, Kirito chớp mắt liên tục và nở một nụ cười.

― “Được thôi. Anh sẽ đi cùng em đến ga Shinjuku.”

― “A, anh nghĩ vậy là đủ à? Đi như vậy thì chỉ có bốn chặng ngưng ở đường ra
Yamanote.”

― “Thực ra chỉ có một nếu em đi đường ray Saikyou.”

― “Anh quá lắm! Như vậy đâu phải hẹn hò.”

Có lẽ do bầu không khí căng thẳng mà Pina chợt tỉnh dậy trên vai Kirito và
ngáp một hơi dài. Chợt một bong bóng óng ánh bắn ra từ miệng nó và nhẹ nhàng
bay qua cửa sổ phía nam, bay xa, xa mãi vào bầu trời, sáng lung linh dưới ánh
dương.

Lời bạtEdit
Kunori Fumio / Kawahara Reki đây.

Cám ơn bạn rất nhiều vì đã đọc [SAO: Silica Edition]

Tôi đang xét đến việc làm tiêu đề cho [DEBAN Edition] tại thời điểm này, nhưng
tôi đã phải từ bỏ nó.

Bây giờ, đó là cách DEBAN-chan ― hay còn gọi là Silica ― khách quan rõ ràng
như thế nào mà cô gái này có sự xuất hiện ít nhất trong số các nhân vật nữ của
SAO, vì vậy tôi nghĩ tôi nên viết một câu chuyện về cô hăng hái chiến đấu bên
cạnh người bạn quen thuộc ― Pina ― trong cuốn sách này!

... Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng khi tôi bắt đầu, nó có kết thúc mở khá êm
dịu. Hê, nó thậm chí không có trong giai đoạn Aincrad!

Nhưng tôi cảm thấy nội dung như có sự liên kết khá tốt với manga của Kurusu-
san (hoặc có vẻ như vậy), vừa đủ, vì vậy tôi sẽ vui mừng nếu bạn tận hưởng nó.

Việc phim hoạt hình truyền hình đã được phát sóng 20 tập phim như của cuốn
sách này và nó đang gần đến cao trào. Cho dù DE-không, Silica-chan sẽ xuất
hiện một lần nữa, tôi hy vọng bạn sẽ tiếp tục cho đến tập phim cuối cùng!

Cuối cùng, chúng ta sẽ gặp lại trong cuốn sách tiếp theo!

Kurusu của ponz.info đây.

Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã chọn [Sword Art Online Silica Edition].

Tiếp tục sẽ là Lizbeth Edition, đó là một sự hợp tác giữa nguyên bản và bản
sao chép một lần nữa.

Dạ dày của tôi bắt đầu đau từ "Không, phần sao chép là không cần thiết", hiện
lên trong đầu tôi từ mọi hướng, nhưng ... Tôi rất xin lỗi! Tôi rất xin lỗi vì
đã can thiệp vào!

Đó là DEBAN của tôi, như một cựu người thuần hóa thú có thể ảnh hưởng đến thị
trường trở lại sau đó, như gà đẻ trứng vàng, Nightmares (một con ngựa rất
mạnh), chắc chắn ở trong UOtima Online (nay đã nghỉ hưu), huh! Đó là quan điểm
của tôi sử dụng để nghĩ ra những câu chuyện, nhưng thuần hóa quái vật không
phải là một kỹ năng, nó là một danh hiệu trong SAO, tôi thậm chí sử dụng kinh
nghiệm của bản thân cũng không miêu tả chính xác được nó, và nó đã kết thúc
như một câu chuyện không có thực, mặc dù nó cũng không lien quan đến cốt
truyện.

Những câu chuyện ảnh hưởng đến sự phát triển của nhân vật nên để cho Kunori-
sensei, hưng tôi không thể đưa ra bất kỳ ý tưởng khác thậm chí lên cho đến khi
kết thúc ... tôi thành thật xin lỗi!

Vâng, tôi có những điểm khác nhau trên này, chỗ này hoặc chỗ khác, nhưng tôi
sẽ cố gắng theo sát Silica-chan (và cả Pina-san), vì vậy tôi cảm thấy hài
lòng!


Sword Art Online - Chương #86