Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu
Caliber SS là một kết cục khác dành cho câu chuyện Caliber mà các bạn đã đọc ở
Vol 8. Nếu tính mốc thời điểm thì Caliber SS bắt đầu sau khi kết thúc Phần 3
của Caliber và tình huống đưa ra là “Chuyện sẽ ra sao nếu Klein không cứu
Freyja lúc đó?”. Để có thể thưởng thức trọn vẹn chương này, người dịch thành
thật khuyên các bạn hãy đọc cái kết gốc trước (tức là toàn bộ phần Caliber).
Nửa đầu của chương này gần như giống hệt với nửa đầu của Phần 4 gốc của
Caliber (với những thay đổi rất nhỏ, ví như bỏ đi tất cả những gì có liên quan
đến Freyja). Đến nửa chừng thì câu chuyện mới bắt đầu thay đổi hẳn, khi trận
chiến với Þrym diễn ra. Để các bạn tiện theo dõi, người dịch mạn phép chia
chương này ra thành ba phần nhỏ, và phần 3 chính là lúc câu chuyện bắt đầu rẽ
theo hướng khác.
Chú ý: Chữ SS trong tiêu đề ở đây nghĩa là 少し失敗 (Sukoshi Shippai), dịch ra là
Slight Failure. Tuy nhiên vì không có từ đồng nghĩa với Failure mà bắt đầu với
chữ cái ‘S’ trong tiếng Anh nên tiêu đề được giữ như nguyên gốc.
Phần 1
Anh chàng kiếm sĩ katana kết liễu tên Minotaur màu đen bằng một nhát đâm tuyệt
kĩ, cứ như thể muốn xả hết sự hằn học đã giữ trong lòng nãy giờ. Không thèm để
ý đến những vật phẩm rơi ra từ chỗ mà đối phương vừa vỡ vụn, anh ta quay lại
và hét tướng lên.
“Ê, Kiritard! Vừa rồi cậu giở trò quỷ gì đấy hử?”
Câu hỏi đó tất nhiên là muốn đề cập đến chuyện hồi nãy tôi dùng kiếm kĩ đơn
kiếm trong khi đang trang bị song kiếm, nếu phải giải thích chi tiết thì sẽ
khá phiền phức, nên theo quán tính tôi làm một vẻ mặt khó chịu hết mức rồi
nói,
“......Tớ có cần phải nói không đây?”
“Dĩ nhiên! Thấy chuyện như thế làm sao để yên được!”
Có vẻ tôi đã làm tính hiếu kì của Klein trỗi dậy mất rồi, vì không thể tránh
né được nữa nên tôi trả lời ngắn gọn,
“Đó là một kĩ năng ngoài hệ thống, gọi là «Skill Connect» (kết nối kiếm kĩ)”
Ốồ―đó là tiếng trầm trồ phát ra từ Lis, Silica và Sinon; chợt Asuna đặt ngón
tay phải lên thái dương và cằn nhằn thành tiếng,
“Ưm......không biết sao mà em có một cảm giác Déjà vu mãnh liệt thế này...”
“Đó chỉ là do em tưởng tượng thôi.”
Tôi nhún vai và vỗ lên lưng quý-cô-trị liệu của cả bọn, người đã phớt lờ nhiệm
vụ hỗ trợ ở hàng sau và xen vào giữa cuộc chiến với tên Minotaur vàng để ra
đòn quyết định.
“Giờ không phải là lúc để chuyện phiếm giải lao đâu. Leafa, chúng ta còn bao
nhiêu thời gian?”
“À, phải rồi.”
Sau khi tra thanh kiếm dài vào bao kiếm đeo bên hông, Leafa vội nâng tấm mề
đay đang đeo trên cổ lên xem. Chỉ đứng cách có vài bước chân nên tôi có thể
thấy ánh sáng phát ra từ nó gần như sắp biến mất hoàn toàn.
“......Với tốc độ hiện tại, chúng ta vẫn còn khoảng từ 1 đến 2 giờ đồng hồ
nữa.”
“Rõ rồi.—— Yui, kiến trúc của mê cung này gồm 4 tầng đúng không?”
Tôi hỏi tiếp, và cô bé tiểu tiên vẫn ngồi rên đầu tôi nãy giờ trả lời chắc
nịch,
“Đúng vậy, tầng ba có diện tích bằng khoảng 70% tầng hai, còn tầng bốn thì
nhiều khả năng chỉ gồm phòng boss.”
“Cám ơn con nhé.”
Tôi đưa tay phải lên gãi đầu đồng thời nhanh chóng nhận định lại tình hình
hiện tại.
Ngay lúc này đây, ở Jötunheimr cách xa chúng tôi bên dưới, những người chơi đã
nhận làm quest phụ do tộc «Khổng Lồ Băng» đưa ra là săn và diệt hết những tà-
thần có dạng quái thú đang dần tăng tốc cuộc tàn sát. Số lượng người tham gia
quest chắc chắn cỉ có tăng lên chứ không thể giảm đi được. Thời gian còn lại
ước tính chỉ còn trong vòng 1 giờ đồng hồ nữa. Trận chiến với trùm cuối —— rất
có thể là với chính «Vua Þrym» —— có lẽ sẽ mất khoảng 30 phút, chúng tôi sẽ
không thể vượt qua tầng ba để lên tầng bốn chỉ trong vòng 30 phút ít ỏi còn
lại.
Nếu có thêm chút thời gian, chúng tôi sẽ có thể giải thích tình hình cho những
người chơi bên dưới và yêu cầu sự giúp đỡ của họ để lật ngược tình thế của
quest đang diễn ra, nhưng hiện tại chúng tôi đã không còn đủ thời gian để trở
xuống mặt đất nữa. Một lựa chọn khác là gửi tin nhắn cho các thủ lĩnh của các
tộc và xin viện binh, nhưng để có thể tập hợp lực lượng ở những thủ phủ nằm
tít bên kia những dãy núi, rồi di chuyển tới cùng cao nguyên Alne, rồi lại
theo những bậc thang mê cung để tiến xuống Jötunheimr này, thì đến khi làm
xong những việc trên mọi chuyện đã an bài.
Nói cách khác, với chỉ 7 người thì chúng tôi đang lâm vào tình thế vô vọng. ——
Thậm chí nếu tính cả việc thất bại trong quest phụ của «Nữ Hoàng Urðr» do tính
năng tự động tạo quest của hệ thống Cardinal đưa ra thì tòa thành Þrymheimr sẽ
trồi lên mặt đất của Alfheim, và kích hoạt quest lớn của game có tên
«Ragnarök». Người có lỗi chắc chắn là kẻ đã thừa kế cái tính năng này từ người
sáng tạo ra nó.
Nhưng dù sao thì——
“......Đã vậy, chẳng cần quan tâm đó là vua của bọn tà-thần hay thứ gì, cứ
«táng» bay hắn đi là được!”
Lisbeth đập tay vào lưng tôi và lên tiếng, những thành vên còn lại cũng đồng
thanh hô “Ôôô!” tán đồng. Vì đâu mà mọi người bỗng nổi máu liều dữ dội thế
chứ? Dù nghĩ vậy nhưng tôi vẫn gục gặc theo.
“——Được, máu và ma lực của mọi người đều đã phục hồi hết rồi đúng không? Vậy
thì xóa sổ tầng ba gọn lẹ thôi nào!”
Tiếng hô đồng thanh lại một lần nữa vang vọng khắp phòng, 7 người chúng tôi
lại cất bước lao nhanh về phía trước, hướng đến căn phòng boss nằm ở tầng dưới
cùng mà từ đây chúng tôi có thể nhìn thấy xuyên qua những tảng băng trong
suốt.
Đúng như Yui nói, tầng ba hẹp hơn tầng hai khá nhiều. Điều đó là hiển nhiên
với một tòa kim tự tháp ngược khi xuống một tầng thấp hơn, nhưng tầng ba này
hẹp một cách đáng ngại với những hành lang rất quanh co. Nếu đang đi phá một
mê cung thông thường thì chắc chắn chúng tôi đã do dự trước những lối đi toát
ra vẻ đầy cạm bẫy này, nhưng may thay, chúng tôi có một cô Tiểu tiên dẫn đường
đang ở ngay trên đầu tôi với khả năng hoa tiêu không hề kém cạnh so với những
hệ thống dẫn đường thông minh trên những chiếc xe hơi đời mới nhất.
Át chủ bài của chúng tôi truy cập thẳng vào dữ liệu bản đồ, và với những thông
tin mà cô bé cung cấp chúng tôi có thể băng qua những hành lang ngoằn nghoèo
này bằng tốc độ tối đa. Ngay cả những chướng ngại đánh đố phức tạp sử dụng nào
đòn bẩy, nào bánh răng, và cả công tắc bẫy dưới chân đều bị vượt qua mà không
mất chút thời gian nào để suy nghĩ. Người ngoài nếu nhìn vào sẽ tưởng chúng
tôi đang thực hiện màn công thành chớp nhoáng để lập kỉ lục thời gian phá mê
cung nhanh nhất.
Hai lần chúng tôi chạm trán boss phụ nhưng vẫn kịp đến phòng boss của tầng ba
chỉ trong vòng 18 phút. Đối thủ của chúng tôi ở đó to gấp đôi so với tên khổng
lồ một mắt tầng một hay bọn Minotaur tầng hai, ở hai bên phân thân dưới của nó
mọc ra 10 cặp chân trông như loài rết, quả là một tên khổng lồ dị hợm hãi
hùng, nhưng nó lại không giỏi chịu những đòn tấn công vật lý. Vì thế bù lại
tất nhiên sức mạnh tấn công của nó hết sức khủng, thanh HP của tôi và Klein đã
nhiều lần chạm mức đỏ báo động sau khi trở thành mục tiêu. Trận chiến này kéo
dài 9 phút và tôi đã thực sự nghĩ chỉ cần một trong chúng tôi ngã xuống thì cả
bọn sẽ bị tiêu diệt, sau này nghĩ lại tôi đau cả dạ dày.
Suốt cuộc chiến; Lis, Silica, Sinon và Pna đã cố hết sức chặt hết cái chân này
đến cái chân khác của tên khổng lồ, sau đó tôi kết liễu nó bằng «Skill
Connect» bằng một loạt kiếm kĩ mạnh sau khi nó đã mất khả năng di chuyển. Với
tinh thần hưng phấn, chúng tôi phóng nhanh xuống tầng bốn để đánh bại Vua Þrym
cùng với Niflheimr của hắn. Khi chúng tôi đã tiến vào hành lang dẫn đến phòng
boss thì chợt khựng lại —— vì một cảnh tượng đang hiện ra trước mắt.
Đó là một buồng giam được xây trong một góc tường với những chấn song làm từ
những cột băng kéo dài.
Sau những chấn song nhọn hoắt nhô lên từ cả trần và sàn nhà đó là một thân
hình lẻ loi. Kích cỡ không phải của một tên khổng lồ. Nhưng ngoại trừ phần
ngực đang được che phủ bởi lớp vải áo có thể nhìn thấy từ tư thế đáng thương
của cô ấy, dù tốt nhất là tôi không nên phát biểu điều này, nhưng quả thực
kích cỡ đó hoàn toàn vượt trội so với toàn bộ các thành viên nữ trong nhóm.
Tay chân của cô ấy đều đang run lẩy bẩy đằng sau những cột băng lởm chởm.
Diễn biến không ngờ tới này làm chúng tôi phải dừng lại và lo âu, rồi đôi vai
của cô gái đang bị giam cầm kia chợt rung khẽ, và cô ấy ngước mặt lên, làm
những sợi xích màu xanh kêu leng keng.
Hai tròng mắt của cô ấy cùng một màu trà như mái tóc. Còn về gương mặt, nếu
thực sự đó là một avatar của người chơi, thì hẳn phải nhờ vận may cùng cực mới
tạo ra được, hoặc là do bỏ ra một số tiền lớn để mua tài khoản đặc biệt. Dù
sao đi nữa, khuôn mặt của cô ấy mang nét Tây Âu tuyệt đẹp, điều rất hiếm thấy
trong trò chơi này.
Cô ấy chớp mắt, hàng mi cong hạ xuống rồi lại nâng lên, và cô gái cất tiếng
nói bằng giọng rất êm tai,
“Xin......hãy giúp tôi......ra khỏi đây.”
Kiếm sĩ katana của chúng ta lập tức như bị hút về phía phòng giam bằng băng
đó, tôi vội nắm lấy đuôi của dải băng buộc đầu đang lủng lẳng của anh ta và
kéo lại.
“Đó là một cái bẫy.”
“Bẫy.”
“Bẫy đấy.”
Hai câu sau là của Sinon và Lis nói.
Klein đứng thẳng dậy và quay người lại, đưa tay gãi đầu và nói bằng giọng tảng
lờ.
“Ô-Ồ......ra đó là bẫy. ......Là bẫy, nhỉ?”
Vì sự an nguy của chàng kiếm sĩ đa tình, tôi phải quay sang hỏi nhỏ, “Yui?”.
Cô bé tiểu tiên trên đầu tôi nhanh chóng trả lời,
“Đó là một NPC. Cũng giống như Urðr-san, cô ấy được kết nố với phân vùng ngôn
ngữ trên engine của game. —— Nhưng có một sự khác biệt. Người này có thanh HP
được kích hoạt.”
Thông thường, thanh HP của những NPC được thêm vào nhóm trong các quest sẽ
được vô hiệu hóa để tránh việc những nhân vật này bị tổn hại. Những trường hợp
ngoại lê là khi NPC đó là nhân vật cần bảo vệ trong một quest dạng hộ tống,
hoặc NPC đó thực ra là——
“Một cái bẫy.”
“Đó là một cái bẫy.”
“Em nghĩ đó là bẫy.”
Asuna, Silica và Leafa nói cùng một lúc.
Cặp lông mày nhíu lại thành hình chữ “bát” (八 = số 8), mắt mở to, và môi anh
ta mím chặt; tôi vỗ nhẹ lên vai Klein khi anh ta đang gần như đông cứng trong
một mớ cảm xúc hỗn độn, rồi nói nhanh,
“Dĩ nhiên vẫn có khả năng đây không phải là một cái bẫy, nhưng hiện thời chúng
ta không dư thời gian để tìm hiểu hay mắc sai lầm. Cần phải đến phòng của Þrym
càng sớm càng tốt, không nên chậm trễ dù chỉ một giây.”
“Ơ......Ờ ờ, ừm, phải, đúng rồi, ừ.”
Klein khẽ gật đầu và rời mắt khỏi chiếc lồng băng.
Nhưng khi chúng tôi chạy gần đến cầu thang, chỉ còn cách vài bước thì, thì
giọng nói lại vang lên từ đằng sau,
“......Làm ơn......có ai không...............”
——Thật lòng tôi cũng rất muốn giúp cô ấy, vì bản thân tôi cũng không nghĩ đó
chỉ là một thực thể được điều khiển tự động bởi hệ thống, nhưng một thường trú
nhân thực sự trong thế giới này ư. Nếu đây chỉ là diễn biến của một quest
thông thường, thì nếu giúp đỡ cô gái này, đi cùng cô ấy, chỉ để khi câu chuyện
dần đi đến hồi kết thì nghe cô ta cười vang từ đằng sau, “Uahahaha, một lũ
ngốc―”, cũng khá là nhộn. Tuy nhiên hiện chúng tôi đang không ở trong tình thế
có thể chấp nhận thêm rủi ro không cần thiết.
Phần 2
Độ rộng của những bậc thang dường như tăng lên khi chúng tôi đi càng sâu
xuống, và những họa tiết trang trí trên những chiếc cột và những bức phù điêu
xung quanh cũng ngày càng trở nên lộng lẫy. Truyền thống ngày nào ở Aincrad,
«Càng tới gần phòng boss thì dữ liệu bản đồ càng trở nên phong phú hơn», cũng
hiện diện tại đây.
Sừng sững ở cuối lối đi là một chiếc cổng to lớn có hình hai con sói được khắc
trên mỗi cánh cổng. Vậy ra đây chính là phòng đặt ngai vàng của Vua Þrym. Khi
còn cách chiếc cổng chừng 10 mét, tôi ra hiệu cảnh báo cho mọi người đi chậm
lại, rồi liếc nhìn sang chiếc mề đay đang đeo trên cổ Leafa. Viên ngọc trên dó
có vẻ đã mờ đi tới hơn 90%, thời gian còn lại chắc chỉ còn trên dưới 30 phút.
Hít một hơi thật sâu tôi nói:
“Dựa trên cấu trúc của mê cung này thì chắc hẳn sau cánh cửa kia chính là
boss. Con boss này chắc chắn sẽ phải mạnh hơn những con trước mà chúng ta đã
đối mặt, chúng ta phải dùng hết khả năng của mình mới có thể đánh bại nó.Trước
khi tấn công trực diện, hãy tập trung vào phòng thủ và quan sát những kiểu tấn
công của nó. Tớ sẽ ra hiệu phản công khi có cơ hội. Khi cây máu của đối phương
chuyển sang màu vàng hoặc đỏ, có thể đối phương sẽ thay đổi kiểu tấn công, mọi
người nhớ phải cẩn thận.”
Tôi gật đầu và nhìn quanh những người đồng đội của mình, rồi nói thêm,
“——Đây là trận chiến cuối cùng, cùng đánh hết mình nhé!”
“Yeah!”
Đó là tiếng hô đồng thanh thứ ba kể từ khi quest này bắt đầu; Cả Yui trên đầu
tôi và Pina đang đậu trên vai Silica cũng reo lên hưởng ứng.
Cánh cổng bắt đầu tự động mở ra về cả hai phía khi chúng tôi còn cách nó chừng
năm mét. Từ bên trong tỏa ra một luồng khí lạnh kèm theo một áp lực mơ hồ khó
giải thích nổi. Asuna bắt đầu thực hiện lại các phép cường hóa, và sau khi đã
xác nhận đủ số icon cường hóa bên dưới hai thanh Hp/MP, chúng tôi đưa mắt ra
hiệu cho nhau. Mọi người gật đầu và tiến vào phòng cùng một lúc.
Bên trong là một không gian to lớn khác thường cả về độ rộng lẫn chiều cao
trần nhà. Cả sàn nhà và các bức tường đều là băng màu xanh, giống như phần còn
lại của mê cung. Những ngọn lửa tím đang bập bùng dọa dẫm trên những cây nến
băng. Tít trên trần nhà là những chùm đèn treo xếp thành hàng tỏa ra thứ ánh
sáng leo lét cùng một màu sắc. Nhưng thứ thu hút sự chú ý của chúng tôi là
những ánh sáng phản chiếu từ những bức tường cả bên trái và phải của căn
phòng.
Vàng. Những đồng tiền vàng cùng đồ trang sức, kiếm, giáp trụ, khiên, tượng
điêu khắc và đồ nội thất, hàng đống những đồ vật bằng vàng khối chất cao ngất
nhiều không đếm xuể. Lại thêm phần bên trong của căn phòng còn chìm trong bóng
tối thì quy mô đầy đủ của kho báu kếch sù này càng khó mà hình dung được.
“............Tất cả chỗ này đáng giá tới bao nhiêu Yrd (Yurudo)......?”
Bên trong căn phòng; Lisbeth, người duy nhất dang sở hữu một cửa tiệm ở đây
lẩm bẩm như trúng bùa mê. “Đáng lẽ mình phải dọn trống kho đồ trước khi đến
đây mới phải!”, tôi nghĩ, nhưng không đời nào dám tiết lộ với ai.
Đứng bên phải của đội hình, Klein từ từ tiến tới gần núi châu báu kia, chắc
đang được tinh thần võ sĩ đạo dẫn lối. Tuy nhiên, ngay khi anh ta vừa tới gần
thì——
“......Một con bọ vừa bay vào.”
Từ khoảng không tối om sâu bên trong căn phòng vang lên một giọng càu nhàu
trầm thấp, làm cả sàn phòng rung lên.
“Ta nghe một tiếng vo ve khó chịu. Nó đâu rồi! Ta sẽ đập bẹp con bọ hư đốn
này.”
Bùm, sàn phòng lại rung bần bật. Bùm, bùm, tiếng rung đó tiến lại gần, nghe to
và nặng như thể nó sắp làm vỡ cả lớp sàn băng này vậy.
Và khi nó tiến vào vùng có ánh sáng, một hình người xuất hiện.
Khổng lồ —— đã không còn là một từ miêu tả thích hợp. Tên tà-thần hình người
này quá đồ sộ ngay cả khi so sánh với những boss khác mà chúng tôi đã chạm
trán trong tòa thành này. Chiều cao của hắn phải lên đến 15 mét. Dù tôi có
dùng hết sức lấy đà giậm nhảy thì vẫn sẽ không chạm nổi đến phần đầu gối của
những cẳng chân to như thân cây cổ thụ kia.
Màu da của hắn xanh tái như màu chì. Từng chùm lông màu nâu đậm bao phủ hai
cánh tay và hai cẳng chân, và tôi tự hỏi đó là lông của loài động vật nào. Chỉ
một mảnh của phần giáp che hông của hắn cũng to bằng một chiếc thuyền nhỏ. Dù
phần thân trên có hoàn toàn không được che chắn, thì những cơ bắp hùng vĩ kia
nhìn cứ như thể chúng đủ khả năng đánh bật mọi thứ vũ khí.
Chòm râu quai nón màu xanh phủ trên bộ ngực nở nang. Phần đầu phía trên của
hắn khuất sau bóng đen và chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy sơ sơ hình dạng. Tuy
vậy chiếc vương miện bằng vàng trên đỉnh đầu và đôi mắt nhấp nháy màu xanh u
ám bên dưới thì đang phát sáng trong màn đêm.
Ở Aincrad cũ, giới hạn của hệ thống dành cho một tầng chỉ là 100 mét chiều
cao, phòng boss nằm trong khu vực mê cung cũng được áp dụng luật tương tự, thế
nên việc những quái vật cấp boss chỉ được có chiều cao vừa phải là không thể
khác được. Vì thế cho đến giờ, tôi chưa hề có bất cứ kinh nghiệm chiến đấu nào
với một kẻ thù mà tôi phải ngước lên để nhìn thế này. Đã vậy tôi còn không thể
bay, làm sao chiến đấu được chứ? Giỏi lắm cũng chỉ chém tới ống quyển của hắn
là cùng!
Lúc tôi còn đang suy nghĩ mông lung thì tên Khổng lồ khổng lồ —— biểu đạt đúp
như vậy mới đủ diễn tả độ to lớn của hắn —— lại tiến gần thêm một bước, và cất
giọng cười nghe như tiếng thanh la,
“Hừ, hừ...... bọn côn trùng ở Alfheim à? Bị ả Urðr dụ nên lẻn vào đây hử? Đề
nghị thế này nhé, lũ ruồi nhặng. Hãy cho ta biết ả đang trốn ở đâu, đổi lại
các ngươi sẽ được lấy tất cả số vàng trong phòng này, hửm?”
Với thân hình bồ tượng cùng chiếc vương miện trên đỉnh đầu, cộng thêm những
lời vừa rồi, đây chắc chắn là «Vua Khổng Lồ Băng Þrym», không nghi ngờ gì nữa.
Và Klein là người tiến lên đối mặt và trả lời tên khổng lồ khủng, có vẻ cũng
là một AI như Urðr.
“......Hê, một chiến binh thực thụ chỉ cần được ăn, ngủ, và cười vui vẻ! Đừng
phí công mua chuộc bọn ta bằng một lời đề nghị rẻ tiền như thế!”
Ở đằng sau, chúng tôi kín đáo thở phào nhẹ nhõm, trong khi đó phía trước Klein
đã rút thanh katana yêu quý của mình ra khỏi vỏ.
Như một tín hiệu, tất cả những người còn lại đều lấy vũ khí ra sẵn sàng.
Những vũ khí này không phải là những trang bị ở cấp ‘truyền thuyết’, nhưng tất
cả chúng đều hoặc mang tên của những món binh khí cổ đại, hoặc được rèn đúc kĩ
lưỡng để đạt đến một đẳng cấp khả dĩ bởi cô thợ rèn bậc thầy Lisbeth. Tuy
nhiên nụ cười nhếch mép đầy ngạo mạn ẩn dưới hàng ria mép của Vua Khổng Lồ
Þrym không hề biến mất khi nhìn thấy những ánh thép lấp loáng từ vũ khí của
chúng tôi. Mà chuyện đó cũng là hiển nhiên, vì với hắn thì những vũ khí này
cũng chỉ to hơn cái tăm xỉa răng của hắn một chút.
Cặp mắt sáng quắc như lân tinh nhìn trừng trừng vào chúng tôi từ hai hốc mắt
đen ngòm tít trên cao.
“......Hô, hô. Ta lại nghe thấy tiếng đập cánh vo ve đây. Được thôi, ta sẽ
giẫm nát bọn bây, hãy coi đó như ân huệ của ta, ta sẽ cho bọn bây thành một
phần cát bụi của Jötunheimr!”
Thùm, vua khổng lồ bất ngờ tiến một bước tới trước, thanh HP to tướng của hắn
xuất hiện ở góc trên bên phải tầm nhìn của tôi. Hơn nữa còn là ba thanh xếp
chồng lên nhau. Sẽ rất khó khăn để triệt tiêu chúng đây.
So với boss tầng của Tân Aincrad có thanh HP đã được ẩn đi với mục đích làm
nản lòng người chơi, thì nhịp độ của trận chiến này sẽ dễ nắm bắt hơn nhiều.
“——Tất cả sẵn sàng! Lắng nghe kĩ hướng dẫn của Yui và lúc đầu phải tập trung
tránh đòn!”
Ngay sau tiếng hét của tôi, Þrym đã giơ nắm đấm tay phải to như tảng đá của
hắn lên cao gần chạm trần nhà —— một cơn lốc tuyết màu xanh bao phủ lấy nắm
đấm, rồi táng thẳng xuống cực kì mãnh liệt.
Trận chiến cuối cùng trong Þrymheimr thành —— có thể thôi —— đúng như dự tính,
một trận chiến thật hoành tráng và khốc liệt mà tôi chưa từng trải qua.
Ban đầu cách tấn công của Vua Þrym là những quả đấm bằng cả hai tay, 3 cú dậm
liên tiếp bằng chân phải tạo sóng chấn động, phà hơi lạnh theo đường thẳng, và
12 tên lính Người lùn băng xuất hiện từ sàn phòng.
Rắc rối lớn nhất chính là những tên lính Người lùn, và nhiệm vụ xử lí chúng
được giao phó cho Sinon đứng ở gần cuối đội hình, cô ấy tỉa gọn từng tên một
trong nháy mắt với những mũi tên chính xác tuyệt đối nhắm đúng vào yếu điểm
của chúng. Những đòn tấn công còn lại đều có thể tránh được sau khi đã quan
sát và tính toán thời gian hợp lý, thêm nữa lại có Yui đếm giúp cho ba người
tuyến trên liên tiếp tránh được không bị trúng đòn trực diện.
Khi phần phòng thủ đã êm xuôi thì đã đến lúc chuyển sang tấn công, rủi thay,
đó hóa ra lại là phần khó khăn. Đúng như tôi đã lo sợ, kiếm của chúng tôi chỉ
có thể chạm đến phần ống quyển của Þrym, và phần lông chân dày cộm che phủ ở
đó lại có khả năng kháng đòn tấn công vật lý cao, giống với tên Minotaur màu
vàng lúc trước. Tôi có chớp lấy một cơ hội nhỏ để công kích bằng một kiếm kĩ
ba chiêu, mạo hiểm với HP của chính mình, nhưng một kiếm kĩ có khoảng trễ ngắn
sau khi tung chiêu thì cũng có độ sát thương yếu tương đương. Kết quả là một
phản hồi khó chịu, giống như chém vào một vật không thể bị phá hủy.
Chúng tôi chiến đấu cật lực được 10 phút thì thanh HP đầu tiên cũng bị triệt
tiêu, khiến cho vua khổng lồ gầm lên một tiếng khủng khiếp.
“Hắn đổi bài tấn công đấy! Cẩn thận!”
Tôi vừa hét lên thì Leafa đang đứng bên cạnh nói với giọng lo âu,
“Không xong rồi, Onii-chan. Chỉ còn lại có ba đốm sáng trên chiếc mề đay. Có
thể chúng ta chỉ còn chừng 10 phút nữa thôi.”
“...........”
Þrym có tới ba thanh HP. Vậy mà chúng tôi đã phải mất tới 10 phút để xóa được
một thanh. Có thể nói việc tỉa được hết hai thanh còn lại chỉ trong 15 phút là
hết sức khó khăn.
Nhưng với đối thủ này thì chiêu «Kết nối Kiếm Kĩ» không có tác dụng như khi
đánh với tên Minotaur vàng. Trong khoảng dừng của quái —— chính là khoảng trễ
sau khi chúng ra đòn tấn công, cần phải «đánh ngay vào điểm yếu của nó để tạo
sát thương tập trung cao». Tuy nhiên, Þrym lại chẳng hề kị cả gươm đao lẫn ma
pháp, thế nên dù cho có thành công tung ra được bốn kiếm kĩ liên tiếp thì cũng
chẳng làm thay đổi lượng HP đó bao nhiêu.
Như thể nhìn ra sự mất kiên nhẫn của tôi——
Þrym bất ngờ hít một lượng lớn không khí đầy vào lồng ngực, khiến nó căng lên
như một trái bóng.
Một cơn gió cực mạnh xuất hiện, gần như hút cả năm người ở hàng trước và hàng
giữa đội hình vào. Tệ thật, đây chắc chắn là dấu hiệu báo trước một đòn tấn
công toàn lực phạm vi rộng. Để tránh đòn thì trước hết lực hút của cơn gió
phép này cần phải được trung hòa. Tôi còn đang tính toán thì phía bên trái,
Leafa đã bắt đầu lầm rầm đọc thần chú.
Nhưng khi tôi nhìn đến cử động của đối phương thì có vẻ đã không còn kịp nữa.
“Leafa, mọi người, phòng thủ đi!”
Nghe tôi gọi, Leafa liền bỏ dở câu thần chú, bắt chéo hai cánh tay phía trước
và thu người lại. Tất cả thành viên còn lại cũng làm tư thế tương tự, ngay lúc
đó,
Từ miệng của Þrym, vốn từ đầu đến giờ vẫn khè ra một hơi thở băng giá theo
đường thẳng, thì lần này lại là một đám bụi lấp lánh như kim cương tỏa rộng ra
theo hình nón.
Cơn lốc sáng loáng màu trắng nhợt bao phủ chúng tôi. Cái lạnh thấu xương xuyên
thủng cả lớp cường hóa chống lạnh từ thần chú của Asuna, cảm giác như thể da
của cả bọn đang bị xé toạc. Gin, gin, một âm thanh sắc lạnh vang lên, và
avatar của cả năm người hàng tiên phong ngay lập tức đều bị đóng băng. Tôi cố
gắng thoát ra, nhưng lớp băng dày đã hoàn toàn khóa chặt mọi cử động. Tôi cùng
với Leafa, Klein, Lis, Silica và cả Pina đang được cô bé ôm chặt trong lòng,
liền biến thành năm bức tượng băng màu xanh.
Ngay lúc ấy thì thanh HP của chúng tôi vẫn chưa bị giảm. Nhưng chúng tôi chưa
thể mừng vội được. Vì những tuyệt chiêu như thế này thường sẽ làm tăng độ sát
thương khi trúng đòn tỉ lệ thuận với thời gian bị đông cứng.
Þrym tiến lại gần, nâng cái chân phải to khủng khiếp lên cao. Thôi xong, tiêu,
nguy quá.—— cùng một lúc tôi hét lên trong đầu mình những từ đó,
“Nuuu—!”
Þrym gầm lên một tiếng trầm đục, và giận dữ dậm mạnh chân xuống sàn. Sóng chấn
động mãnh liệt lan ra bao phủ lấy chúng tôi khi vẫn còn đang kẹt trong khối
băng——
Crắck! tiếng nứt vỡ dễ sợ vang vọng khắp đại sảnh, những người bị bọc trong
băng bể nát. Mắt tôi tối đen đi vì cú sốc. Cơ thể tôi đổ ập xuống sàn trong
khi hiệu ứng ánh sáng từ đòn tấn công vẫn còn tiếp tục.
Ở góc tầm nhìn, tôi thấy năm thanh HP đầu tiên đã bất ngờ chuyển sang màu đỏ
thẫm.
Trong khi năm người tiên phong đang bị vây trong đợt tấn công toàn lực phạm vi
rộng thì tất nhiên hai người ở hàng sau không thể đứng yên mà nhìn.
Thanh HP của chúng tôi hụt đi tới gần 80% thì bất thình lình, một cơn mưa ánh
sáng màu xanh nhạt đổ lên người chúng tôi, chữa trị cho cả bọn. Đó là câu thần
chú hồi phục toàn phần cấp cao của Asuna. Canh thời gian rất kịp thời, không
thể nào làm được như vậy nếu không dự đoán được mức độ sát thương của đòn tấn
công và tiến hành niệm chú trước.
Tuy nhiên, với những phép phục hồi hoàn toàn kiểu này, thì đa số đều là «Hồi
phục từ từ», nghĩa là không phải toàn bộ thanh HP sẽ đầy lại ngay lập tức. Vì
thế sẽ là nguy hiểm chí mạng nếu trong khi đang phục hồi chúng tôi lại bị tấn
công lần nữa.
Þrym bước tới và sẵn sàng tặng cho những kẻ đang lồm cồm bò dậy bọn tôi cú đòn
kết liễu. Bỗng chòm râu quai nón rủ dài xuống cổ của hắn —— bị từng chùm những
mũi tên rực lửa đỏ liên tiếp bay tới xuyên vào, tạo nên một cú nổ lớn. Đó là
tuyệt kĩ hai tay dành cho cung dài của Sinon có tên «Explode Arrow» (Bộc
Tiễn). Với tỉ lệ tính chất sát thương là 10% vật lý và 90% lửa đánh trúng điểm
yếu hại của tộc khổng lồ băng, thanh HP của hắn giảm đi thấy rõ.
“Munuuuun!”
Tru lên một tiếng giận dữ, Þrym đổi hướng sang nhắm vào Sinon. Đòn tấn công
hoành tráng trúng vào chỗ yếu từ người gây sát thương ở hàng sau tạo nên một
lượng lớn hate, giành lấy hate từ nhóm tiên phong, kết quả là đối phương
chuyển mục tiêu tấn công, đó thường là sai lầm mà người mới chơi thường hay
mắc phải; nhưng tất nhiên lần này thì không phải. Sinon tự lấy mình làm mồi
nhử, dù biết điều đó có thể khiến cô ấy bị ‘chết’, để kéo dài thời gian cho
chúng tôi kịp hồi phục.
“Sinon, cho tớ xin 30 giây!”
Vừa hét tôi vừa nốc nhanh một lọ thuốc hồi phục lấy từ trong túi. Cạnh tôi,
những người khác cũng đổ thứ chất lỏng màu đỏ tương tự vào miệng. Pina, chú
rồng của Silica, có vẻ đã may mắn sống sót nhờ kĩ năng phòng thủ của cô chủ.
Khác với Aincrad, trong thế giới này có một câu thần chú giúp hồi sinh thú
nuôi, nhưng rất khó để rảnh tay mà thực hiện khi đang giữa trận chiến.
Ánh mắt của tôi cứ đảo qua đảo lại giữa thanh HP đang từ từ nhích lên chậm đến
mức sốt ruột, và cô nàng tộc Cait Sith màu xanh đang phải liên tiếp tránh né
những đòn tấn công dữ dội của Þrym. Dù Sinon mới tham gia ALO chưa lâu nhưng
khả năng điều khiển cơ thể của cô ấy thật đáng kinh ngạc. Ở GGO, vì là một xạ
thủ bắn tỉa đã từ bỏ tất cả những kĩ năng phòng thủ, nên khi bị một đối thủ
thiên về tấn công tiếp cận thì co giò bỏ chạy là lựa chọn duy nhất của cô ấy,
chắc kinh nghiệm đó vẫn còn tới nay.
“......Chuẩn bị tấn công.”
Tôi rời mắt khỏi thanh HP của mình lúc này đã đầy lại khoảng 80% và cất tiếng
gọi đồng đội. Nắm chặt lại hai thanh kiếm trong tay, tôi bắt đầu đếm thầm,
chợt ngay lúc đó——
Phần 3
“Onii-chan!”
Giọng run rẩy của Leafa vang lên cạnh tôi.
“Quá trễ rồi... Ánh sáng trên tấm mề đay, biến mất rồi...”
“Sao...?”
Tôi gần như nín thở khi nhìn vào tấm mề đay đang lủng lẳng trước ngực Leafa.
Viên đá quý được mài dũa tinh xảo trên đó đã gần biến thành màu đn hoàn toàn,
chỉ còn lại một mẩu sáng bé tí xíu ở tận đáy. Và thậm chí cả chỗ đó cũng đang
từ từ tối đi.
Điều này có nghĩa là xa bên dưới tòa thành Þrymheimr, trên mặt đất đóng băng
của Jötunheimr, những con tà-thần dạng quái thú, đồng bào của Tonkii và Urðr,
đã gần bị tiêu diệt toàn bộ. Hay nói cách khác là cái quest “Thỉnh cầu của
Urðr” mà chúng tôi nhận đã thất bại, trong khi hàng trăm người chơi bị lừa
nhận quest của Þrym thì đã thành công.
Dù biết vậy nhưng trong thâm tâm tôi vẫn không thể nào chấp nhận được thực tế
đó, tôi cứ trơ ra với miệng há hốc như trời trồng. Nhìn vẻ mặt của mọi người
xung quanh thì có lẽ họ cũng đang cảm thấy giống tôi. May thay, tôi vẫn kịp
trấn tĩnh lại và chuẩn bị thét gọi Sinon rút lui, lúc này cô ấy vẫn đang né
tránh những đòn tấn công ác liệt của Þrym ở cách nhóm khá xa. Tuy nhiên——
"ĐÙÙÙNG!" Một sóng chấn động lớn làm lay chuyển cả mặt đất, sàn nhà rung lên
bần bật.
Tôi mất thăng bằng và té ngã. Ở đằng xa, Sinon cũng bị trượt chân, nhân cơ hội
đó Þrym vung nắm đấm tay phải được bọc trong băng của hắn lên và sẵn sàng
nghiền nát cơ thể mỏng manh của cô ấy.
Nhưng có vẻ như cử động của Þrym đã bị chậm lại. Rồi cùng lúc có hai việc diễn
ra. Đầu tiên, thanh HP vốn còn đầy đến hơn 60% của Þrym biến mất. Ngay sau đó
là một hàng chữ thông báo màu đỏ chạy ngang qua trước mặt tôi, ghi là: “QUEST
THẤT BẠI”.
“Uwa... Uwahahaha...”
Vua Khổng Lồ bật cười to và từ từ hạ nắm đấm xuống.
“Uwahahahaha...... cảm nhận được... Ta cảm nhận được rồi! Kẻ đã luôn ngáng
đường bọn ta, hào quang của con mụ khốn kiếp đó cuối cùng đã tan biến rồi!
Wahahaha......”
Một lần nữa, mặt sàn đóng băng—— Không, toàn bộ tòa thành bằng băng lại rung
lên. Những ngọn lửa xanh trên những bức tường chợt bùng lên dữ dội, như thể
chúng đang sống dậy. Tia lân quang trong hai con mắt của Þrym dường như sáng
thêm gấp mười lần.
Năm người tiên phong chúng tôi cuối cùng đã lấy lại sức lực và nhập bọn cùng
Asuna và Sinon. Tuy vậy, chẳng còn ai giữ được vẻ mặt đầy cương quyết như
trước nữa. Phớt lờ những kẻ thảm hại đang phải cố hết sức mới đứng thẳng được
trên hai chân, Þrym phát ra một tiếng gầm thật lớn:
“Nào! Giờ đã đến lúc mong muốn bấy lâu nay của ta trở thành hiện thực! Tiến
lên nào... hỡi các anh em của ta!”
Anh em của hắn? Là ai cơ?
Khi tôi còn đang mơ hồ thì những âm thanh nứt vỡ đã vang vọng khắp căn phòng.
"CRẮCK!"
Núi báu vật vốn dĩ chất cao ngất bất ngờ phình lên, rồi đổ ập xuống sàn. Và
trồi lên từ trong đó là ——dù không to cao bằng Þrym—— những tên khổng lồ, với
làn da xanh tái cùng những bộ râu quai nón cũng một màu xanh. Đó hẳn phải là
lũ tay sai của Þrym, bọn Khổng Lồ Băng.
Chúng có đến hơn 30 tên. Khi bước đi bọn chúng dường như tạo ra những trận
động đất nhỏ, cả bọn xếp thành một hàng ngang ở ngay giữa căn phòng, với một
tay đặt trước ngực. Nhìn từ xa trông như một hàng tượng đá.
Nhìn cảnh tượng đầy những gã đàn ông lực lưỡng đó, hầu hết chúng tôi (toàn là
nữ - ND) dường như quên béng chuyện quest vừa thất bại mà cứ đứng ngây ra như
phỗng. Ngay cả Yui đang ngồi trên đầu tôi cũng không nói câu nào.
Lại một lần nữa phớt lờ những tinh linh dưới sàn, Þrym chậm rãi ngẩng đầu lên,
tay trái chống hông, còn tay phải thì nắm lại thành đấm giơ lên cao. Tất cả
những người còn lại đầu nhìn theo hướng tay hắn chỉ - chùm đèn treo bằng pha
lê.
Không, hình như không phải nó. Hắn đang chỉ về thứ gì đó trên cả chùm đèn,
xuyên qua cả tòa thành và lớp vỏ đất đá ở trên kia, nơi mà hắn hướng đến chính
là——
Vương quốc của chúng tôi, Xứ sở Tinh Linh Alfheim.
Suy nghĩ của tôi được xác thực khi hàm râu quai nón kia bắt đầu cử động và hắn
nói.
“Tiến lên! Bằng sức mạnh của chúng ta, hãy chôn vùi cái vương quốc được
Yggdrasil phù trợ đó dưới một lớp băng dày!!”
“GRÀÀÀOOO!!!”
"THÌNH,THÌNH,THÌNH". 30 tên khổng lồ cùng Þrym bắt đầu dợm bước, rung chấn
phát ra làm chúng tôi đứng không còn vững.
“Þrymheimr —— CÔNG PHÁ!!”
"RUỲỲỲỲỲỲNH!!" Một chấn động lớn làm cả tòa thành rung chuyển. Tôi cố gắng trụ
vững cơ thể trước khi nhận ra rằng mình đã rơi vào một kiểu Bẫy Trọng Lực nào
đó - một lực ép mạnh giáng xuống tôi từ trên cao. Không, chưa đúng — mà là tôi
đang bị sàn nhà ép từ dưới lên — tòa thành đang bay lên.
Một tiếng động lớn vang ra từ bốn bức tường của tòa thành, đó là âm thanh lớn
nhất mà tôi từng nghe thấy trong ALO. Đó chắc hẳn là âm thanh mà tòa thành
đang vượt qua ranh giới giữa Jötunheimr và Alfheim. Kế hoạch của Þrym, như
Urðr đã nói, đó là “Che phủ Alfheim vĩnh viễn trong băng tuyết và chiếm lấy
Yggdrasil”, đang chính thức được tiến hành.
“......Chuyện gì sẽ xảy ra... tiếp theo đây......”
Ép chặt cây chùy của mình vào ngực, Lisbeth cất tiếng hỏi. Dĩ nhiên là chẳng
có ai biết câu trả lời. Có lẽ chỉ duy nhất “Hệ thống Cardinal” đã tạo ra cái
quest này là biết thôi. Mà cũng có thể nói là thế giới này đã bị bóng tối nuốt
chửng đến một mức độ mà cả Thánh cũng không biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp
theo.
Tòa thành đã trồi lên được gần ba phút. Suốt thời gian đó Þrym vẫn đứng chỉ
tay lên, cứ như thể một vị anh hùng huyền thoại nào đó. Bọn khổng lồ còn lại
thì cứ gầm gào luôn miệng và dậm chân thành nhịp rất đều.
Chẳng bao lâu sau vang lên âm thanh đổ vỡ sau cùng, và cũng là âm thanh lớn
nhất, rồi thì cả tòa thành lẫn bọn khổng lồ đều chìm vào im lặng.
Tôi phát hiện thấy chiếc ngai vốn nãy giờ vẫn tối đen chợt bừng sáng. Tôi nhìn
thứ ánh sáng rọi vào từ bức tường phía bắc, từng tia như dát vàng. Đó là ánh
nắng, thứ không thể tồn tại ở thế giới ngầm Jötunheimr — những tia bức xạ ấm
áp của mặt trời.
Þrym từ từ buông tay phải xuống, nhìn lướt qua rất nhanh chỗ ánh nắng vừa lọt
vào. Gương mặt hắn nhăn nhúm lại trong sự khó chịu, hai bàn tay nắm chặt kêu
răng rắc. Từ cổ họng hắn phát ra giọng nói cực trầm nghe như tiếng thở khùng
khục, không giống với bất kì NPC thông thường nào. Như thể hắn đang tự nói với
chính mình.
“... Hãy chờ đó, bọn Æsir... Ta sẽ lên đến ngọn của cây thế giới và lật đổ cả
Midgard, trước khi chiếm lấy Asgard, nơi mà lũ hèn hạ các ngươi đang ẩn náu,
giẫm nát tất cả mọi thứ dưới chân ta...”
Hắn nâng chân bên phải lên, rồi giậm mạnh xuống như muốn chà đạp lên một kẻ
nào đang không có ở đó. Rồi như sực nhớ ra sự tồn tại của chúng tôi, vua khổng
lồ hướng cặp mắt trắng xanh nhìn về phía này, nhếch mép cười và nói.
“......Lũ côn trùng bọn bay cũng nên cám ơn ta chứ? Hởởở~?”
“M-Mắc mớ gì bọn này phải cám ơn ngươi, tên khốn?”
Klein hét, mái tóc đỏ của anh ta dựng đứng lên. Þrym nhìn Klein một cách khoái
trá và vừa nói vừa tiếp tục cười.
“Uwahaha, vì ta đã giúp bọn bay khỏi phải phí thời gian để từ Jötunheimr quay
trở lên đây chứ sao! Hãy nhìn xung quanh và chiêm ngưỡng dáng vẻ thực sự của
tòa thành của ta đi!”
Vua khổng lồ búng tay đánh TÁCH một cái, và—
Thình lình, mặt sàn chỗ chúng tôi đang đứng trượt mở ra, tạo thành một cái lỗ
lớn.
“Waah!?”
Tôi hét lên vì quá bất ngờ, và đôi cánh sau lưng bắt đầu đập lia lịa theo phản
xạ. Tuy nhiên, dù tòa thành đã không còn thuộc phạm vi Jötunheimr nữa nhưng
tôi vẫn không thể bay. Và cứ thế bảy tinh linh cùng một bé tiểu tiên (Yui) và
một chú rồng con (Pina) rớt thẳng xuống cái lỗ vừa mở ra đó. Nói đúng ra thì
chỉ có mỗi bé rồng của Silica là có thể bay được, nhưng vì đang bị cô chủ ôm
quá chặt trước ngực nên nó cũng không làm được gì hết.
“AAAHHHHHHHHH!!”
Tiếng thét to nhất phát ra từ Asuna, cô ấy đặc biệt sợ bị rơi từ trên cao
xuống. Lisbeth và Silica cũng hét lên tương tự, trong khi cô nàng lạnh lùng
Sinon thì (thật đấy) chỉ nhún vai và khẽ lắc đầu. Ngay cả con nghiện tốc độ
Leafa cũng không la lên phấn khích “YAHOO” như mọi khi mà lại túm chặt lấy vai
trái của tôi.
“TA SẼ ĐÒI MÓN NỢ NÀY CHO COI CÁI LÃO CHẾT TIỆT AAAAAAAAAAAAAAA!!”
Câu chửi của Klein kéo thành một tiếng hét dài khi tất cả bọn tôi đã lọt hết
xuống cái lỗ.
Nghĩ lại thì, đáng lẽ Þrym chẳng có lý do gì phải tha cho chúng tôi cả, hắn
hoàn toàn có thể kết liễu cả bọn ngay tại đó luôn. Mặc dù cũng có thể lý luận
rằng rơi từ trên cao như thế này xuống thì cũng coi như chết chắc. Lúc tôi
đang nghĩ đến chuyện sử dụng ma thuật kiểu như ‘Feather Fall’ (Rơi nhẹ như
lông) thì bóng tối trước mặt bắt đầu cong dạt ra, và rồi hiện ra là một sườn
dốc đầy băng tuyết. Với những đôi cánh đang đông cứng, chúng tôi buộc phải
chọn cách trượt theo triền dốc băng thoai thoải. Chẳng mấy chốc, một luồng ánh
sáng trắng xuất hiện trước mặt chúng tôi, và nhanh chóng tỏa rộng ra. Cùng lúc
đó, một sự thay đổi diễn ra trong không khí——
“...... Chúng ta sẽ bay! Mọi người sẵn sàng dùng cánh đi!”
Tôi hét lên, ngay trước khi cả party đâm đầu xuống khe vực lớn.
Tôi dang rộng vai và ra lệnh cho đôi cánh của mình bay. Lần này tôi có thể
nghe thấy tiếng đập phành phạch đáng tin cậy đã trở lại, và một lực đẩy mạnh
tác động lên toàn bộ cơ thể. Nhẹ nhàng nhón lấy Yui đang bám trên đầu, tôi bỏ
cô bé vào túi áo trước ngực và bắt đầu bay thẳng lên cao. Tôi quay đầu nhìn
trái phải, và mọi người đã sớm nhận ra tôi.
Cảnh vật đang bị nhuộm trong màu trắng trước mắt tôi nhanh chóng lấy lại phối
màu của mình. Ngay phía trước tôi là một bầu trời xanh trải rộng phía trên
đồng cỏ màu xanh (lục), và vô số những ngọn núi màu trắng. Đây, không còn nghi
ngờ gì nữa, chính là Thung lũng Aarun, nằm ngay ở trung tâm của Alfheim.
Theo đấu vết thì có vẻ tòa thành di chuyển về hướng nam của thung lũng. Nghĩa
là Cây Thế Giới hẳn phải đang ở sau lưng tôi, và nằm ngay cạnh một trong những
chiếc rễ chính của nó chính là thành phố trung tâm Aarun.
Tuy vậy tôi vẫn do dự trước việc quay lại nhìn. Liệu điều gì đã xảy ra cho
phong cảnh tuyệt đẹp của Aarun rồi, đó là thứ mà tôi sợ phải trông thấy. Dẫu
vậy tôi cũng không thể tiếp tục bay thẳng về phía trước được, vì nếu vậy sẽ
đến lãnh địa của tộc Salamader. Tôi giảm tốc độ bay rồi dừng hẳn lại, lơ lửng
giữa không trung.
Hít một hơi thật sâu, tôi quay người lại.
“Ố...Ồhhh......”
Tiếng la thảng thốt đó là của Leafa, đang bay cạnh tôi ngay bên phải. Tiếp
ngay sau đó là tiếng hét của sáu người còn lại.
Thành phố Trung tâm Aarun, thủ đô phồn hoa đô hội của Alfheim —— đã thành bình
địa.
Cây thế giới, dù vẫn to lớn vĩ đại như mọi khi, nhưng nay có thêm thứ gì đó
choán chỗ ngay sát những chiếc rễ. Rất nhiều chiếc rễ đã bị lật lên, và chỉ
vài tiếng trước thôi, đáng lẽ ngay chỗ đó phải là một thành phố xây bằng đá
cực kì nhộn nhịp. Những vách đá mà từ đó Aarun được xây dựng nên giờ đây đã vỡ
tan, nằm rải rác khắp nơi, trông chẳng khác gì một đống đổ nát điêu tàn.
Thế vào chỗ dó là một vật thể to lớn, hình quả trám tám mặt trong suốt đang
phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh.
Đó chắc hẳn phải là tòa thành Þrymheimr. Mặc dù khi quan sát dưới Jötunheimr
thì nó có hình kim tự tháp dốc ngược. Vậy tức là thứ chúng tôi nhìn thấy trước
đây chỉ mới là nửa dưới của tòa thành. Ngự ngay phía trên đó là một hình kim
tự tháp khác y như vậy, và chính đỉnh nhọn của kim tự tháp này đã đâm xuyên
qua lớp đất đá để trồi lên.
Nữ hoàng Urðr đã dùng quyền năng của mình để giữ cho Þrymheimr kẹt dưới lòng
đất, nhưng khi đồng loại bị tiêu diệt hết thì quyền năng đó cũng chẳng còn. Và
do vậy tòa thành đã thoát khỏi sự kềm giữ và hiện nguyên hình dạng thật của
nó. Chiều rộng cạnh của nó khoảng 300 mét, và chiều cao tính từ đỉnh tới đáy
ước chừng bằng 300 nhân √2, là khoảng 424 mét. Chỉ khoảng một phần mười nhô ra
khỏi đống đổ nát của Aarun, đỉnh nhọn chĩa lên một cách hung hăng như muốn
xuyên vào tận lõi của cây thế giới. Cây thần vẫn trụ vũng với khoảng 10 chiếc
rễ lớn còn lại, nhưng có vẻ trước sau gì nó cũng sẽ đổ.
Tôi thở hắt ra và rời mắt khỏi Þrymheimr, quay qua quan sát tình hình xung
quanh.
Dân cư ở Aarun hiện giờ rải rác khắp thung lũng. Bộ dạng thảm hại như những
thợ đào đất, vô số người chơi đứng chết sững, với ánh mắt hướng lên tòa thành
băng đã hủy hoại thành phố. Nếu là một người chơi đang điều hành một cửa hàng
tại Aarun hay chỉ đơn giản là đang nghỉ ngơi trong chính căn nhà của mình, sự
xuất hiện đột ngột của một tảng băng khổng lồ biến cả thành phố thành một đống
xà bần trong tích tắc hẳn là quá đỗi ngạc nhiên. Vì thành phố này là một vùng
an toàn mặc định nên không ai bị giảm HP cả, dù có thể việc trải qua một cú
sốc quá lớn thế này nhiều khả năng làm họ giảm thọ ngoài đời thực mất.
Một nhóm người chơi đang chỉ trỏ vào tòa thành bằng băng, miệng nói không
ngừng nghỉ. Bởi tai của tinh linh được tăng cường độ thính nên tôi có thể nghe
được lõm bõm những gì họ nói.
“...Sự kiện kiểu này hơi quá lố, chẳng phải sao? Cả căn nhà của tôi cũng ‘đi’
luôn rồi...”
“Phải đấy, và chẳng hề có lấy một lời cảnh báo trước! Với cả vẫn còn lâu mới
tới sự kiện cuối năm thường niên cơ mà...”
“Hồi Aincrad xuất hiện cũng đâu thấy có thông báo gì đâu, nhưng theo tôi vụ
này vẫn vượt quá khuôn khổ của một sự kiện bất ngờ thông thường...”
Dù vẫn chưa hoàn toàn hết sốc, nhưng không sớm thì muộn chắc chắn họ sẽ chuyển
sang trạng thái giận dữ. Như cuộc nói chuyện mà tôi vừa mới nghe, chẳng bao
lâu toàn bộ Aarun sẽ——
“...Còn những người chơi có nhà hay kho chứa đồ ở Aarun thì sao, điều gì sẽ
xảy đến với họ?”
Ở bên trái, Lisbeth lên tiếng cướp mất lời tôi. Klein trả lời với giọng cực kì
thiếu sinh khí.
“Hiển nhiên quá rồi... Tất cả coi như mất trắng, nhìn kiểu nào cũng thấy vậy
hết.”
“Không đâu, có vẻ tài sản của người chơi sẽ được chuyển đổi thành Yurudo
(tiền) còn vật phẩm sẽ chuyển thành những cuộn chứng từ và được lưu trữ trong
kho đồ của người chơi.”
Đó là lời giải thích của Yui, vừa thò đầu ra khỏi túi áo của tôi. Đúng là
thông thường những bất động sản sẽ được chuyển thành những cuộn chứng từ thông
qua những NPC làm ngân hàng. Chắc là ngay cả Hệ thống Cardinal cũng không độc
ác tới mức xóa sổ tài sản của người chơi ngay lập tức. Không hiểu sao tôi hơi
cảm thấy ấm lòng một cách kì lạ.
“......Thật vậy không? Nếu thế ít ra cũng vớt vát được phần nào...”
Ngay khi Lisbeth còn đang nói.
Một tiếng la lớn chói tai vang lên từ đằng sau chúng tôi cắt ngang lời cô ấy.
“Này này này, có thật không thế?! Cái vụ chuyển đổi thành những cuộn chứng từ
ấy? Làm ơn, làm ơn nói với tôi điều đó là thật đi!!!”
Quá bất ngờ tôi quay lại nhìn. Cách đó chừng hai mét, một cô gái nhỏ đội một
chiếc mũ vành tròn đang đứng, à không, phải là đang bay lơ lửng giữa trời. Một
chiếc áo choàng trùm quanh người cô ấy, còn tay phải thì đang kẹp một cây
trượng (gậy dài, thường của các pháp sư) dài gần bằng chiều cao của chính
mình. Ló ra từ mép mũ của cô ấy, từng lọn màu vàng kim rủ xuống lòa xòa, che
đi cặp mắt. Làn da của cô ấy trắng như sữa, với đôi cánh màu vàng nhạt sau
lưng.
...Ai vậy nhỉ? Không, trước hết thì cô ta thuộc tộc nào đã chứ? Một người nhỏ
con đến mức tôi có thể cúi nhìn thế này thì chỉ có thể là một Cait Sith hoặc
Leprechaun, nhưng cô ấy lại không có đôi tai mèo trên đầu hay mái tóc vàng óng
đặc trưng. Suy xét thêm một chút, tôi đi đến kết luận rằng cô ta là một NPC.
Nếu đúng là vậy thì hẳn con trỏ màu của cô ấy phải giống với của Þrym.
Để xác thực điều đó, tôi nhìn thẳng vào cô ấy và khóa con trỏ của mình lên
khuôn mặt bị phủ sau tấm mạng che đó.
Tuy nhiên, một khung thông báo đã hiện ra ở góc trên bên phải tầm nhìn của tôi
kèm theo một hiệu ứng âm thanh nhỏ. Khung này cho biết thông tin của đối tượng
được trỏ, và theo đó thì đối tượng không phải là người chơi cũng không phải là
quái vật nốt. Tôi căng thẳng nhìn sang tới phần tên của cô ấy. “Marinca”, được
viết hoàn toàn bằng mẫu tự La-tinh. Khoan đã nào, lẽ ra hệ thống của ALO sẽ
không hiển thị tên của những người chơi không quen biết. Nhưng dù có lục tung
trí óc lên cỡ nào thì tôi cũng không thể nhớ nổi mình đã từng gặp cô gái này ở
đâu. Và nếu thế thì làm sao tôi lại có thể thấy tên của cô ta chứ...?
“Ahh...”
Silica đang ở đằng sau tôi, vẫn đang ôm chặt chú rồng Pina trong lòng, khẽ
giật mình. Chỉ một gây sau là tôi cũng hiểu ra.
Có một dòng chữ phát sáng đang lơ lửng ngay trên đầu của cô gái bí ẩn — con
trỏ của Marinca ghi.
“GAME MASTER”
“W-Woah, cô là một GM đó sao? Wow, đây là lần đầu tiên tôi được gặp một người
trogn ALO đấy!”
Klein lẩm bẩm trong kinh ngạc. Cả tôi cũng bị sốc tương tự. Một Game Master,
đúng như hàm ý của cái tên, là người quản lý toàn bộ thế giới của Alfheim
Online. Vị thế của họ còn cao hơn cả Hệ thống Cardinal, nói cách khác họ là
nhân viên của công ty đang điều hành game ALO.
Còn về việc một GM có quyền hạn tới đâu trong game, thì mỗi game lại mỗi khác.
Có những game MMO mà GM dive hẳn vào để tương tác trực tiếp với người chơi
cũng như thông báo về những sự kiện sắp diễn ra, nhưng tôi chưa hề nghe nói
đến việc này trong ALO. Với tôi, đây là lần đầu tiên tôi diện kiến một Avatar
của GM trong Alfheim.
“Ư-Ưm, xin lỗi, tôi vẫn chưa giới thiệu tên mình... Các bạn có thể gọi tôi là
Marinca, đến từ Ymir...”
Sword Art Online Caliber SS
Ymir, đó là tên công ty đang điều hành game ALO. Sau khi RECTO bị giải thể, lẽ
ra ALO cũng đã bị đóng cửa. Mặc dù vậy Ymir đã quyết định mua lại hệ thống máy
chủ bất chấp sự sụt giảm của số lượng người chơi, cứ như Chúa giáng thế cứu
rỗi một thế giới bên bờ diệt vong. Tuy nhiên chuyện này được giữ kín với người
chơi. Ngay bản thân tôi cũng biết rất ít về công ty này, chỉ biết là một trong
những ông chủ của họ là bạn cũ của Agil.
Dù vậy thì, cái cô GM này, nói cho đúng ra thì phải có quyền lực chẳng kém gì
Chúa trong thế giới này, nhưng lại cho tôi cảm giác chẳng đáng tin cậy. Tôi
khẽ lắc đầu, xét lại tình hình hiện tại và hỏi.
“...Ừm, Marinca à, mới rồi cô hỏi bọn tôi cái vấn đề chuyển vật phẩm thành
những cuộn chứng từ là có thật hay không... Có phải vậy nghĩa là ngay cả Ymir
cũng không biết chuyện gì đang xảy ra ở Alfheim lúc này...?”
“Ưư——Ừm... Chính xác thì...”
Marinca hai tay nắm lấy cây trượng, huơ huơ nó một lúc, rồi nói:
“Thật ra là, tình hình hiện tại ở Alfheim chỉ vừa mới được phát hiện thôi.”
“......S-Sao cơ...?”
Đó là tiếng kêu kinh ngạc của Asuna đang đứng bên phải tôi. Nhận ra cái giọng
chứa đầy sự kích động đó là của “cựu Phó thủ lĩnh Huyết Kỵ Sĩ đoàn” khi cô ấy
chuẩn bị nổi điên, tôi vội vàng tìm cách ngăn lại — nhưng đã muộn.
“Thật là những lời vô trách nhiệm!! Cô nghĩ cái quest này đã diễn ra được bao
lâu rồi? Rõ ràng cô có nhiều thời gian lẫn cơ hội để ngăn diễn biến của nó lại
bằng cách sử dụng quyền quản trị viên của mình cơ mà?! Vậy mà chẳng ai thèm để
ý cho đến tận khi Aarun sụp đổ, quản lý cái kiểu gì vậy?”
“Tôi r-r-rất xin lỗi!!!”
Khi Asuna trách móc Marinca, cả tôi và Klein chỉ còn biết sợ hãi quay mặt đi,
đó là một thói quen có từ xưa khi hai chúng tôi cùng dự những cuộc họp bàn
chiến lược của cô ấy. May là Asuna không để ý thấy điệu bộ của bọn tôi, và cô
ấy dấn tới trước một bước —đôi bốt của cô ấy dậm trên mặt đất như tạo ra tiếng
vang, mà cũng có thể chỉ do tôi tưởng tượng— hét lên một cách phẫn nộ:
“Coi như bỏ qua vấn đề tại sao tất cả chuyện này lại xảy ra ngay từ đầu —
trong tình huống này thì chẳng phải một lần Rollback đơn giản là đủ rồi sao?
Liệu chúng ta có thể rollback ngược lại bao nhiêu giờ đồng hồ?”
Một lần Rollback là biện pháp cuối cùng trong một game MMO. Vì máy chủ sẽ được
quay ngược lại ở một trạng thái tại một thời điểm nhất định trong quá khứ, nên
toàn bộ tiến độ của người chơi trong khoảng thời gian đó sẽ bị tái thiết lập,
tính luôn cả số Yurudo hay điểm kinh nghiệm kiếm được. Dĩ nhiên đây là những
yếu tố hết sức quan trọng.
Dù chúng tôi đã nhận lời thực thi “quest của Urðr” để cứu Alfheim khỏi bị hủy
diệt hoàn toàn, nhưng rốt cuộc chúng tôi đã thất bại ở phút cuối cùng. Và giờ
thì chắc những người chơi nhận làm “quest của Þrym” cũng sáng mắt ra rồi, họ
vừa gián tiếp phá hủy Aarun, và phần thưởng thánh kiếm như đã hứa hóa ra chỉ
là “Thanh Kiếm Giả Hiệu Caliburn”. Khi mọi việc đã đến nước này, không còn
cách nào khác ngoài lựa chọn thực hiện rollback, chắc phần lớn người chơi cũng
sẽ thông cảm cho điều đó thôi. Giờ thì hãy mong là thời gian bị xóa mất sẽ
ngắn hết mức có thể thôi chứ biết làm sao. Đó là những điều tôi nghĩ khi chờ
đợi câu trả lời của Marinca.
Cô ấy sẽ trả lời ra sao đây? Cuối cùng cô nàng GM trông chẳng ra dáng GM chút
nào nhi2n chúng tôi cười một cách vụng về và lắp bắp.
“À, về chuyện đó... Tôi đã kiểm tra log hoạt động của game và hóa ra việc hoàn
thành quest, chính xác hơn là khi mà sự kiện này bắt đầu thì máy chủ đã được
kích hoạt tính năng tự động sao lưu....”
“C-Cái gì????”
Cả bảy người chúng tôi đều la thất thanh. Thân hình nhỏ bé của cô GM co rúm
lại nhưng vẫn tiếp tục nói một cách thờ ơ.
“Nhưng cũng may là toàn bộ vật phẩm đã được chuyển thành dạng chứng từ! Thật
đúng là chết đuối vớ được cọc... Không, phải gọi là trong cái rủi còn có cái
may... Cũng chưa đúng...”
“Gọi là thoát nạn trong đường tơ kẽ tóc ấy.”
Từ đằng sau tôi, Sinon trầm giọng lên tiếng xen vào. “Phải, phải”, chúng tôi
đều gật gù tán đồng. Lấy từ trong túi ra một que bạc hà và cho vào miệng ngậm,
cô nàng xạ thủ của chúng tôi tỉnh bơ hỏi tiếp:
“Này GM-kun, thế rốt cuộc do đâu mà lại ra nông nỗi này? Có phải tính năng
‘tạo quest tự động’ của Hệ thống Cardinal gặp sự cố gì đó không?”
Nghe vậy, Marinca trề môi rên “Ưưư” và nói.
“C-các bạn biết nhiều quá đấy! Tôi chỉ mới làm việc ở Ymir được hai tuần thôi,
và cũng mới được biết về Cardi-chan vào ngày hôm qua! Không, thật mà, không
đùa đâu!”
Trong ba câu vừa rồi, có ít nhất một câu mà tôi muốn châm chích, muốn đến nỗi
mà miệng tôi tự động giật giật. Marinca thì vừa xua tay vừa nói tiếp bằng
giọng ngây thơ vô số tội.
“Wow, Cardi-chan thật là đáng kinh ngạc! Nó không chỉ có khả năng phát hiện
bug (lỗi) trong từng quest mà còn có thể sửa chữa những mê cung có bọn quái
quá dễ để lợi dụng kiếm điểm kinh nghiệm, hay lần ra những người chơi có số
Yurudo và chỉ số kinh nghiệm quá bất thường nữa!”
Tôi cho rằng Cardi-chan là cách cô ấy gọi Hệ thống Cardinal. Đó hiển nhiên là
một trong những lợi thế chính của hệ thống này mà đến nay chúng tôi đều đã
thấy quá quen thuộc. Khi còn ở SAO ngày xưa, Cardinal thường xuyên tìm ra
những ‘địa điểm cày level’ của chúng tôi và nhanh chóng “vá” lại. Cô con gái
láu lỉnh Yui của tôi đây thực ra cũng là một trong những chương trình có chức
năng quản lý cấp thấp của Cardinal; tôi rùng mình khi tưởng tượng ra trình độ
lập trình đáng nể đã tạo nên hệ thống này.
Marinca, ắt là không biết gì về việc phần lớn bọn tôi là những người sống sót
từ SAO, vỗ hai tay vào nhau nói.
“Tôi cũng muốn tới một ngày nào đó mình có thể đạt tới cấp độ quản trị của
Cardi-chan! Lúc bảo trì hệ thống ngày hôm qua, mặc dù không bắt buộc nhưng tôi
vẫn dive vào đây từ một máy VR đặc dụng để theo dõi kỹ tình hình. Và thậm chí
tôi đã phát hiện ra rất nhiều tính năng và mô thức không được sử dụng trên
giao diện tạo Quest. Và tôi đã nghĩ, dù gì thì máy chủ cũng đã tắt, nên chắc
có táy máy một tí cũng không gây hại gì...”
“...Y như trong mấy bộ phim, chỉ cần ấn nhầm một nút là tất cả nổ tan tành...”
Leafa lẩm bẩm. Tôi cũng cảm thấy như thế, nhưng Marinca thì hình như không để
ý và vẫn tiếp tục thao thao tường thuật về công việc GM thảm họa của cô nàng.
“...Nhưng rồi, sau khi tôi bật tùy chỉnh sang chế độ ON, vẫn không có gì xảy
ra hết. Vậy nên tôi tiếp tục theo dõi quá trình bảo trì, và rồi khi đến lúc
phải khởi động lại máy chủ, tôi đã hoàn toàn...”
“Quên béng trả về chế độ OFF chứ gì?”
Asuna lại dấn thêm một bước đầy vẻ hăm dọa nữa. Ngay lập tức Marinca im bặt,
rồi lần thứ ba cất giọng rên rỉ.
“T-Tôi là kiểu người rất giỏi bật lên mấy thứ như ti-vi, đèn hay máy điều hòa,
nhưng lại rất dễ quên tắt chúng đi. Tôi đã tự nhủ bao nhiêu lần phải để ý vấn
đề đó để không gây rắc rối cho người khác, rằng phải, ưm, việc mình mình lo
thôi... Aaa, lại nói sai rồi...”
Lần này thì Sinon không thèm “chỉnh” cho Marinca nữa. Cô ấy tiếp tục nhìn chằm
chằm về phía trước với que bạc hà vẫn ngậm trên môi. Có lẽ ánh mắt dữ dội của
cô nàng Cait Sith đã khiến Marinca phải thẳng người dậy và kể nốt câu chuyện.
“Vậy nên, ừm... Sau khi xác nhận việc bảo trì đã hoàn tất, tôi ngủ một giấc
ngắn ngay tại văn phòng. Đến chiều thì tôi bị đánh thức bởi tiếng la hét của
những nhân viên khác... Có vẻ đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng trong
game. Quan sát sơ tình hình, tôi cũng không rõ là Cardi-chan nổi điên thật sự
hay chỉ là một phen giở chứng của nó... Biết gì không, chính tôi là người đã
kích hoạt tùy chọn ‘Đẩy nhanh nhiệm vụ’ đấy! Ahh, đúng là giấc mơ của tất cả
những người điều hành game — dù là một phần mềm miễn phí nhưng nó vẫn có thể
thực thi những yêu cầu phức tạp đến vậy, Cardi-chan đúng là tuyệt vời mà!! Ô-Ồ
quên, tôi nói đến đâu rồi nhỉ!? À phải rồi, sau khi tỉnh dậy, tôi được lệnh
phải đi đánh giá tình hình ở Aarun. Được nghe nói tài sản của người chơi đã
được chuyển thành những cuộn chứng từ thật là nhẹ nhõm, đúng là trong cái rủi
còn có cái may... Không, ý tôi là... Ahh biết diễn tả thế nào đây!”
Ngán ngẩm rời mắt khỏi cô GM ba ngơ đang lúng túng đưa tay ôm lấy cái nón,
chúng tôi quay lại nhìn nhau.
“... Dù sao đi nữa, chúng ta cũng đã biết được nguyên nhân vì đâu mà quest của
Cardinal lại đột nhiên bị đẩy lên cao tới vậy.”
Nghe tôi nói, Yui đang nằm trong túi áo trước cũng gật đầu theo.
“Rất hợp với câu ‘Bạn không thể ghét một GM khóc nhè được’[1].”
“Phải... Ngay cả Hệ thống Cardinal cũng không thể giữ mãi ở tình trạng giả khờ
giả điên được[2]. Nhìn từ một quan điểm khác, có vẻ đây mới là lúc nó thể hiện
khả năng thực sự của mình...”
“Hẳn đây là một khao khát đã kìm nén từ lâu của nó để rồi bây giờ mới bộc phát
ra cùng một lúc.”
Tất cả đều đồng tình với câu nói của Silica. Nếu coi Hệ thống Cardinal là một
thực thể sống thay vì chỉ là một hệ chương trình điều hành, thì sẽ không quá
khó để hiểu được cảm giác của nó. Vấn đề chỉ là không hiểu liệu nó còn mạnh
đến đâu? Mặc dù thế giới này đúng là được dựa theo Ragnarök trong Thần thoại
Bắc Âu và «Buổi hoàng hôn của các vị Thần» quả là rất hợp để làm trận chiến
cuối cùng, nhưng...
Tôi nhìn sang Leafa, em ấy đang chăm chú nhìn lên tòa thành băng màu xanh đang
tắm trong ánh mặt trời.
“Theo lời của Þrym thì tộc Khổng Lồ Băng muốn nhắm tới cả ngọn Cây Thế Giới.
Nếu cứ để mặc như thế này thì không chỉ Aarun, mà cả thành phố Yggdrasil cũng
sẽ bị tàn phá.”
“Ê-Ể?!”
Đó là tiếng của Lisbeth, cô ấy sở hữu một tiệm rèn vũ khí trên thành phố
Yggdrasil. Mặc dù số Yurudo đã dùng để mua cửa hàng cũng như những vật phẩm
bên trong được bảo đảm an toàn, nhưng vẫn khó chấp nhận được viễn cảnh một tên
khổng lồ đè bẹp nó, nhất là khi cô ấy đã bỏ ra hàng mấy tháng trời khổ sở để
mua được và tỉ mỉ trang trí cho nó.
Asuna và tôi từng thuê một căn nhà nhỏ gần tiệm của Liz ở Yggdrasil. Nhưng sau
khi hai chúng tôi chuyển lên tầng 22 của Aincrad mới thì tôi cũng không còn lý
do để phải bảo vệ thành phố đó nữa. Tuy nhiên có một vấn đề làm tôi băn khoăn.
“Leafa này.”
Tôi lên tiếng với nữ kiếm sĩ tộc Sylph, em ấy quay về phía tôi, mái tóc đuôi
ngựa vàng óng tung bay trong gió. Tôi lục lọi kí ức trong khoảng 10 phút vừa
qua, rồi hỏi:
“Trước khi chúng ta bị tống khỏi tòa thành, lão già Þrym đó hình như có nói
qua về điều hắn sẽ làm sau khi trèo lên đỉnh của Cây Thế giới... Điều gì đó về
chuyện lật đổ Midgard. Vậy chính xác thì Midgard là nơi nào?”
“Ưmmm, dù em chưa từng nghe nói đến trong ALO, nhưng theo như Thần thoại Bắc
Âu thì nó là một trong chín cõi. Cũng như Jötunheimr là thế giới của bọn Khổng
Lồ Băng, Alfheim là thế giới của tinh linh và Asgard là nơi ở của các vị
thần... thì Midgard là thế giới của con người. Nhưng không hề có tộc “người”
nào để chọn trong ALO cả.”
Nhìn xoáy vào cô em gái đang liên tục cung cấp thông tin cho mình, tôi lẩm bẩm
câu kết luận duy nhất mà mình có.
“Vậy thì Midgard... Chắc là muốn ám chỉ Aincrad...”
“S-SAO??”
Lần này là giọng của Klein, người từ nãy đến giờ đứng khoanh tay nhăn mày nhíu
mặt.
“Lật đổ cả Aincrad... Tức là cho rơi từ trên trời xuống ấy à? Nấu thật vậy thì
có lẽ đã tới lúc bắt đầu màn chính cuối cùng rồi...”
“Màn chính cuối cùng?”
“Dĩ nhiên... Là ‘Màn trình diễn của Samurai huyền thoại Klein’ chứ còn gì nữa”
Chán đến nỗi chẳng buồn trả lời, tôi nắm cái băng quấn đầu lòe loẹt của anh ta
kéo sang một bên rồi nhìn Asuna, dùng ánh mắt hỏi thầm cô ấy ‘Em nghĩ sao?”.
Sau khi nghe rằng Aincrad, hay cụ thể hơn là ‘Ngôi nhà trong rừng trên tầng
22’ nhiều khả năng đang lâm nguy, hẳn là cô ấy phải đang hoảng lắm. Nhưng
không, nét mặt của Asuna lúc này lại bình thản đến khó tin, và sau một thoáng
suy nghĩ, cô ấy gật đầu.
“Phải... Em nghĩ rất có khả năng đó. Trong SAO ngày xưa thì tất cả người chơi
đều là con người. Sau khi được sáp nhập vào ALO thì rất có thể các NPC đều sẽ
mặc định xem tòa thành Aincrad như là ‘Nhân Giới Midgard’.”
“S-Sao có thể...”
Vẻ mặt như muốn khóc, với đôi tai cụp xuống hết cỡ, Silica nấc lên nghẹn ngào.
Trái ngược hoàn toàn với đó, cô nàng tộc Cait Sith còn lại thì vẫy đuôi như
đánh nhịp, và kết luận tình hình bằng giọng lạnh băng còn hơn cả Asuna.
“Vậy nghĩa là nếu cúng ta không ngăn bọn Khổng Lồ Băng tấn công Thành phố
Yggdrasil và để chúng cướp được ‘Quả Táo Vàng’ trên ngọn Cây Thế Giới, thì
không chỉ có Aarun và Yggdrasil bị tàn phá, mà đến cả Aincrad cũng sẽ đối mặt
với nguy cơ bị hủy diệt. Tạm thời đừng nghĩ đến chuyện chúng đang lên kế hoạch
gì tiếp theo. Điều chúng ta phải làm ngay bây giờ là cản chúng lại bằng mọi
giá... Nhưng liệu chúng ta có thể làm được gì để ngăn chúng đây...”
Mọi người đều trịnh trọng gật đầu sau khi nghe Sinon báo cáo. Thật vậy, chúng
tôi đã thất bại ở quest “Thỉnh cầu của Urðr”, nhưng cửa sổ nhận quest vẫn chưa
hiện ra thông báo cho một quest tiếp nối. Bắt buộc phải có một cơ hội nữa để
công phá tòa thành Þrymheimr trong tương lai, nhưng trước khi đến trận chiến
đó, thanh HP của Vua Þrym sẽ không hiện ra. Trong tình hình này thì hắn ta sẽ
chẳng khác nào một NPC không thể tiếp cận. Đó là điều tôi lo ngại nhất lúc
này, ngay cả khi chúng tôi chuẩn bị chớp nhoáng và xông vào đó một lần nữa mà
lại không thể đấu với hắn thì cuối cùng cũng hóa công cốc.
Tuy nhiên, không thể ngờ người cho chúng tôi manh mối tiếp theo lại là cô GM
vụng về Marinca.
“Đừng lo, vẫn có một cách!”
“......”
Tất cả chúng tôi đều quay đầu nhìn cô quản trị viên nửa mùa. Ánh mắt vẫn giữ
nguyên nhìn thẳng về trước, Marinca ưỡn ngực nói:
“Tôi vừa kiểm tra trạng thái tạo quest của Cardi-chan, có vẻ như một sự kiện
sẽ diễn ra vào lúc 3 giờ chiều nay! Nếu các bạn tham gia sự kiện đó, tôi chắc
chắn các bạn sẽ nhận được quest tiếp theo!”
“...... Ờm, tôi cho là bên Ymir phải làm được gì đó từ bên ngoài chứ, không
phải sao?”
Tôi thuận miệng hỏi. Và lần thứ tư, một tiếng rên rỉ lại phát ra từ Marinca.
Chỉ mong đây sẽ là lần cuối cùng.
“À, tôi vừa nhận được mail của cấp trên, dường như chỉ còn hai lựa chọn —
‘Rollback về thời điểm hai tuần trước’ hoặc ‘Hoàn thành quest do Hệ thống
Cardinal đưa ra!’ Ồ khoan, có phần tái bút, ‘Vì cô đã dính vào chuyện này đến
tận giờ, hãy nhận trách nhiệm và tham gia một party trong game mà hoàn thành
quest luôn đi’! Ồồồ, đúng là đã nghèo còn mắc cái eo!”
“Vậy đó, nên làm ơn nhận tôi vào party với! À, đừng bận tâm về số lượng thành
viên, với tư cách một GM tôi hoàn toàn có thể làm thành viên đặc biệt thứ 8!”
Im lặng bàng hoàng.
Nghe những lời như vậy, tôi không nghĩ một cơ hội như thế này sẽ lại xuất hiện
lần thứ hai.
Tôi bỏ chiếc AmuSphere ra khỏi đầu và vẫn nằm dài trên giường, co duỗi tứ chi
đang căng cứng của mình.
Một chút nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ vào phòng, phản chiếu lên bề mặt chiếc
đồng hồ báo thức đặt bên cạnh giường. Giờ là một giờ rưỡi chiều. Chương hai
của quest phải đến tận ba giờ mới tiếp tục, bởi thế từ giờ đến đó cần phải ăn
uống và làm hết tất cả những thứ khác. Để tranh thủ thơi gian, cả bọn đã cùng
vào một phòng trọ nằm trong thung lũng Aarun và cùng đăng xuất từ đó.
Thu hết sức lực, tôi thở dài một tiếng và tự lẩm bẩm.
“... Mọi chuyện có vẻ xấu đây...”
Cardi-chan — Tức là Hệ thống Cardinal, mặc dù nó là một chương trình tự quản
cấp cao của VRMMO nhưng tất cả những chuyện lộn xộn này chỉ là vì nó muốn gây
náo động một phen. mà có thể nó cũng không nghĩ chuyện này có vấn đề gì cả.
Thay vì bảo là nó ‘điều hành’ thế giới, từ mô tả chính xác hơn là ‘hỗ trợ’ mà
thôi — đó chính là lý do cũng như minh chứng cho sự tồn tại của cô ta (bởi
Marinca cứ luôn miệng gọi nó bằng ‘chan’ làm tôi không tránh khỏi hình dung ra
nó như một cô gái).
Đang suy nghĩ mông lung thì tôi nghe tiếng gõ nhẹ nơi cửa. Dù chưa nghe ai lên
tiếng nhưng tôi cũng đoán được đó là ai. Vì ngoài tôi ra thì trong nhà hiện
chỉ còn duy nhất một người khác.
“Cứ vào đi.”
Tôi ngồi dậy, và cánh cửa mở ra với một tiếng Cạch. Tôi hơi lấy làm lạ — bởi
nếu đó đúng là người tôi nghĩ thì cửa phải mở ra với một tiếng Rầm mới đúng.
Từ từ mở cửa ra rồi lén lút thò đầu vào, hóa ra đó đúng là cô em gái Suguha
của tôi. Em ấy vẫn mặc chiếc áo màu xanh lục như buổi sáng, tuy nhiên nét mặt
thì khác hẳn.
“Onii-chan... Trước khi ăn trưa, liệu chúng ta có thể nói chuyện một chút
không?”
Suguha trông có vẻ rất căng thẳng, như thể đang cần lời trấn an. Tôi gật đầu
và đáp một cách ngờ vực “À... Được, hẳn rồi”. Em ấy nhanh chóng đóng cửa phòng
và nhảy đến ngồi ở đầu bên kia giường.
Tóc mái của em ấy được tỉa gọn ngang ngay phía trên lông mày. Đầu hơi cúi
xuống, Suguha khẽ nói.
“......Liệu nó sẽ ổn chứ?”
Ban đầu tôi tưởng ý em ấy muốn nói đến Alfheim, nhưng tôi nhanh chóng thay đổi
suy nghĩ. Nếu em ấy thấy lo lắng cho Vương quốc Tinh Linh thì chắc chắn Suguha
đã lên giây cót tinh thần kiểu như “Lần này chúng ta sẽ cố gắng hơn nữa!” hay
đại loại vậy rồi. Em ấy không lo lắng về tình hình hiện tại, mà là lo cho
người bạn yêu quý của mình.
Tôi đến ngồi kế bên cô em gái và vỗ nhẹ lên lưng em ấy, nói:
“Tất nhiên nó sẽ ổn thôi. Ngay bây giờ nó không phải là một con quái mà là một
NPC, dù có ai đó tấn công nó đi nữa thì cũng chẳng đào đâu ra thanh HP. Lần
tới chúng ta muốn ghé xuống Jötunheimr, nó chắc chắn sẽ bay lại đón ngay khi
nghe tiếng gọi thôi.”
Dĩ nhiên người bạn mà tôi đang nói tới là con tà-thần Tonkii mà chúng tôi đã
có dịp cưỡi lên nhiều lần. Ngay lúc này đây dưới thế giới ngầm Jötunheimr,
hàng trăm người chơi đã hoàn thành “QUest của Þrym”, có nghĩa là toàn bộ tà-
thần dạng quái thú đều đã bị tiêu diệt. Suguha đang lo lắng là Tonkii không
biết có nằm trong số đó hay không.
“.... Và anh chàng của chúng ta thì thường xuyên bay rất cao, cách xa khỏi mặt
đất. Mà người chơi thì không thể nào bay dưới Jötunheimr được, nên dù là đao
kiếm hay ma thuật đều không thể chạm tới nó đâu.”
Tôi nói thêm một cách sốt sắng. Cuối cùng Suguha cũng ngẩng lên nhìn tôi và
cười, nói.
“Ừ... Phải ha. Cám ơn nhé Onii-chan, giờ thì em thấy yên tâm rồi.”
Suguha nghiêng đầu và tựa vào vai tôi. Tư thế vốn đã kỳ cục của tôi, nay lại
cộng thêm sức nặng từ Suguha làm tôi mất thăng bằng và ngã vật ra giường.
Chỉ một giây sau Suguha cũng nằm lăn ra, đầu em ấy gối lên ngực tôi.
“Uwaa...”
Nghe giọng Suguha kêu, tôi liền tìm cách cử động thân người, nhưng rồi lại bị
một thứ gì đó mềm và ấm đè và lún sâu hơn xuống giường.
“Nè nè, Suguha...”
Tôi lúng túng tìm cách di chuyển cơ thể, đồng thời trong đầu suy nghĩ xem nên
dùng từ ngữ nào trong tình huống này đây. Rốt cuộc trí não đã phụ lòng tôi khi
nó chẳng nảy ra được bất cứ thứ gì để nói cả. Suguha thì thầm vào tai tôi.
“Quest kế tiếp sẽ bắt đầu lúc 3 giờ, vẫn còn nhiều thời gian. Nên chỉ một chút
thôi... Cứ để em...”
Tôi chẳng biết phải làm gì hay chuyện gì đang diễn ra. Ít nhất tôi nghĩ mình
nên ngừng cựa quậy. Một mùi hương thân thuộc nhưng cũng pha chút lạ lẫm len
vào mũi tôi, và tôi cảm thấy nhịp tim của mình trở nên dồn dập hơn trong lồng
ngực.
“...Thật khó tin.”
Đang nằm dài gác lên vai bên phải của tôi, Suguha bỗng xoay sang và nhìn thẳng
vào mắt tôi.
“Sau tất cả những chuyện hoành tráng vừa diễn ra bên ‘thế giới đó’, giờ trở về
đây là một cảm giác thật không thể tin được. Cứ như thể, đó mới là hiện thực,
còn đây chỉ là một thế giới ảo vậy.”
“Ừm... Ở mức độ nào đó, anh hiểu.”
Tôi tiếp tục nói, thoáng quên đi sự căng thẳng ban nãy.
“Nó thật hư ảo... Giống như một giấc mơ. Anh đã từng cảm thấy vậy trước đây.
Như là một giấc mơ mà anh mơ khi ngủ thiếp đi trong căn nhà trọ ở thế giới kia
vậy...”
“Ừm, chính là thế. Một giấc mơ... Biết đâu có thể đúng là vậy.”
“Hi hi.” Gương mặt thân quen, ngây thơ nhưng chẳng hiểu sao lại rất quyến rũ
đó mỉm cười, làm tôi muốn nín thở vì hồi hộp.
Tôi nhắm mắt lại, không phải vì mệt mỏi mà do một cảm giác uể oải từ đâu kéo
đến nhấn chìm tôi. Giọng nói của Suguha như thể một dòng suối mát vuốt ve từng
giác quan của tôi.
“Nếu đây là một giấc mơ...”
—Nếu đây là một giấc mơ?
“... Thì hãy cùng thực hiện lại nhiệm vụ đã thất bại nào.”
—Chỉ vậy thôi sao.
Vẫn nhắm mắt, tôi phát ra một tràng cười cay đắng. Có thể do sự tập trung bị
hạn chế vì sắp rơi vào trạng thái ngủ, nhưng bản năng của một game thủ mách
bảo tôi thế này.
Chúng tôi đã thất bại trong quest “Thỉnh cầu của Urðr”... Mặc dù là do thiếu
nhân lực, tôi có linh cảm rằng nếu chúng tôi không phạm sai lầm hay bỏ qua một
thứ gì đó quan trọng dọc đường đi, biết đâu chúng tôi đã có thể hoàn thành nó
rồi.
Chỗ duy nhất trong game khi mà một sự lựa chọn được đưa ra— đó chính là......
Nghĩ tới đây thì tôi dừng lại và chìm vào giấc ngủ. Có thể chỉ là chợp mắt vài
phút trước chuyến hành trình tiếp theo... Hay là một giấc ngủ vĩnh hằng mà tôi
sẽ chẳng bao giờ tỉnh dậy nữa không chừng.
(HẾT?)