Nữ Màu Thiên Thanh - Saitama, Tháng Tư Năm 2025


Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu

Xanh thẳm. Màu của thiên thanh.

Ấy là một từ lạ lẫm với phân nửa... không, bảy phần, hay có lẽ là với chín
mươi phần trăm người Nhật Bản.

Nó mang ý nghĩa là "Thiên Đàng" hay "bầu trời trong xanh". Và ý nghĩa đó ắt
hẳn bắt nguồn từ "màu xanh của nền trời". Cái quan niệm về xanh ấy thường được
nêu lên khi có ai đó muốn tả lại một sắc xanh thẳm. Ngoài ra, đối với vài cá
nhân có chung một sở thích nào đó, thì từ xanh này, làm họ hình dung tới một
màu lam ngọc nhạt nhòa. Sắc lam ấy, thực sự là muôn hình muôn vẻ, chỉ có điều,
phần kem bạc hà của ly choco-mint[1] có gì đó hơi giống vậy thôi.

Hay nói theo cách khác, cái "sở thích" kể trên tất nhiên là không hướng lan
man tới việc thử thưởng thức kem rồi. Hãng sãn xuất xe đạp lâu đời nhất trên
thế giới, Bianchi, đến từ đất nước Ý xa xôi, đã thực sự hòa mình với màu sắc
của bầu trời. Asuna đã bình luận "Ooh, nó cũng tương tự hệt màu xanh đậm
thôi." sau khi nghe tôi nói về nó, nhưng mà, điều đó ... thực sự có đúng
không?

Dù thế nào thì, tôi gần như tin chắc rằng bất cứ ai ở Nhật mà nhớ tới kem mint
khi họ nghe "xanh da trời", đều có sự thích thú với những chiếc xe đạp

Lý do tôi vừa kể ra đó, là lý do chính tại sao tôi có thể hét lên "Woah, một
chiếc Bianchi kìa!" ngay khi lần đầu nhìn thấy chiếc xe ấy, vào một buổi tối
ngày thứ 6, Tháng 10 năm 2025, mà chẳng cần phải xem logo của hãng sản xuất.

Treo bộ đồng phục thể thao mà chẳng mấy khi dùng lên trên tường rồi mở cửa sổ
hướng ra phía Nam, một tiếng hét gọi to hết cỡ vang về hướng tôi

"Oni - cha - n"

Không khỏi giật mình, tôi bật lên một tiếng "woah", rồi nhìn xuống sân vườn
qua ô cửa sổ. Suguha hình như về trước tôi, cô bé đứng dưới đó, trong bộ áo
nịt bằng len, cứ vẫy cả hai tay và đi đi lại lại.

"Xuống đây một lát thôi, đi mà..., nhanh lên."

"N...Này, tất cả hàng xóm đều có thể nghe thấy tiếng em đó, dù rằng họ cũng có
con gái trạc tuổi em...."

Mặc dù đã rất muốn lên giọng người anh để cảnh cáo cô bé, nhưng tôi đã ỉm đi
khi thấy cái vẻ "Ai thèm quan tâm chứ." trên gương mặt nó. Miễn cưỡng đưa tay
phải lên làm dấu, tôi đi xuống nhà với chiếc cà vạt tháo dở, lủng lẳng trên cổ
mình.

Bước qua gian phòng bếp, ra ngoài vườn, tôi rốt cuộc cũng nhận ra rằng sau
lưng Suguha có vật gì đấy khá lớn. Phủ trên nó là lớp vải bạt trắng, nên thật
khó nhận ra thứ gì ở phía dưới, chỉ ẩn hiện lên hình bóng của những góc cạnh,
dài và hẹp.

"Cái này là ... Cái thứ đó là gì vậy?"

Suguha mỉm cười vui vẻ khi thấy gương mặt tôi lúc này, cũng như thấy tôi
nghiêng đầu ngạc nhiên những năm giây, cô bé nắm chặt tấm vải trắng bằng cả
hai tay. Ắt hẳn để kiếm ra được tấm vải to nhường này phải rất tốn công;... à
mà... khoan, khoan đã, đó là chiếc ga trải giường, đúng không; rồi thể nào mẹ
cũng rất bực mình đấy, em gái ạ ... những suy nghĩ vụt qua lúc tôi --

"Ta - da!!"

Ngân giọng lên như vậy, Suguha giật tấm vải bạt mạnh đến độ làm nó ngay lập
tức bay ra đằng xa. Cái thứ được giấu đằng sau tấm là một chiếc xe đạp thể
thao hàng chất lượng, vẫn tỏa ra sắc xanh của nền trời khi quang đãng, cho dù
bây giờ đã vào lúc xế chiều ... Nó thường được người ta gọi chung là xe đạp
địa hình.

Woah, xe đạp của hãng Bianchi; em định làm gì với chiếc xe này; đừng bảo anh
là em đã mua nhé; cái giá của nó cao ngất ngưởng đấy... Sugu giơ bàn tay phải
lên, làm tôi phải ỉm đi những câu hỏi dồn dập của mình một lần nữa, và cô bé
nhe răng cười, đáp.

"Đương nhiên là em đã mua, nhưng không đắt lắm đâu. Nó là hàng dùng rồi và
dường như có vài lý do gì đó đằng sau chiếc xe đạp này, mà người ở Rinrin-
dou[2] đã giảm giá cho em rất nhiều."

Rinrin-dou là một cửa hàng bán xe đạp gần đó, mà từ khi còn mẫu giáo, tôi và
Suguha thường hay lui tới. Chiếc MTB mà tôi đang đi bây giờ cũng được mua từ
chỗ ấy, vì thế nên không thể nào mà ông bác khó tính ở cửa hàng sẽ cố bán
những chiếc có nguồn gốc từ Tàu khựa, thí dụ như những chiếc dính dáng đến
những tai nạn hay vụ trộm cắp chẳng hạn, biết là thế, nhưng mà...

"Ngay cả khi đã giảm giá ... nó vẫn còn một khung bằng carbon, rồi những phần
khác vẫn còn tốt nữa chứ... Hàng second-hand thì chắc cũng khoảng 2000$$...."

"Eeh, thật sao? Wow, em đã vớ được một món bở rồi nhỉ..."

Ai mà biết em đã đẩy giá xuống được bao nhiêu chứ!!; thoáng nghĩ qua điều đó,
tôi nhìn chăm chú vào chiếc xe đạp hồi lâu và nhận ra.

"Này, đợi chút đã, đây có phải là cỡ cho em đâu, Sugu? Thử làm cho nó phù hợp
với mình đi, khổ của nó thật sự là quá rộng."

Suguha mở to đôi mắt của cô bé khi nghe tôi nói vậy, rồi chẳng nói chẳng rằng,
em ấy đập mạnh vào cánh tay phải của tôi.

"Anh đang nói cái gì thế! Em không bao giờ muốn đạp một chiếc giống như thế
này. Nó là của anh, onii-chan à, của anh đó, là món quà để chúc mừng anh nhập
học."

"Heh? Của anh á?"

Bằng tông giọng y như của Klein, Sugu trả lời "đừng có nói thêm gì nữa và tới
đây, đồ ngốc", và sau đó giải thích cho tôi từ đầu.

Hình như, Sugu và bố mẹ tôi đã tranh luận với nhau về món quà mừng tôi nhập
học muộn-một-năm vào trường cấp 3 - hay đúng ra là, một ngôi trường hướng
nghiệp cho những người sống xót sau sự cố SAO. Và cuối cùng, sau vô số lần bàn
bạc, họ đã tham khảo một cái xe đạp đua nghiêm chỉnh mà tôi từng thích và
dường như đã đưa hết tiền của mình cho ông bác ở Rinrindou, tin tưởng ông ấy
về chất liệu và kích cỡ.

“… Á à, ra đây là lý do đằng sau việc bác ấy bảo tư thế lái xe MTB của anh bị
lệch rồi và đo chiều cao cũng như chiều dài chân của anh khi anh ghé qua hôm
trước…”

“Ahaha, có vẻ bí mật chẳng hề bị lộ ra cho dù bác ấy có nói ‘chắc nó đã để ý
khi bác đang đo kích cỡ”.

“Anh chẳng nhận thấy gì cả…”

Sau khi lắc đầu, tôi nhẹ nhàng vuốt ve lên khung chiếc xe đạp được sơn hai sắc
xanh và đen khi nó vẫn giữ nguyên vị trí nhờ một chân đỡ đơn giản. Suguha có
nói nó là hàng mua lại, nhưng dường như người chủ cũ đã để rất quan tâm tới
việc dùng nó, bởi trên xe không có một vết trầy xước đậm nét nào, những phần
kim loại đã được đánh bóng cẩn thận, băng quấn tay lái và lốp cũng được thay
mới. Dành nguyên cả muời giây há hốc mồm ngắm nhìn cỗ xe đẹp tuyệt vời ấy, rồi
tôi quay sang nói với Suguha.

“Cảm ơn em nhiều nhe, Sugu. Anh sẽ chăm sóc nó thật tốt… cảm giác cứ như phí
phạm nếu thực sự cưỡi nó ấy…”

Nghe vậy, cô em gái nhỏ của tôi đáp lại với một cái cười tựa như xấu hổ.

“Ehehe… nhưng cái xe chắc sẽ buồn lắm nếu không đuợc anh cuỡi đấy. Hãy giữ cho
mình an toàn và đồng hành với nó thật nhiều vào nhé!”

Và rồi việc xảy ra tối ấy qua đi —

Mười giờ sáng một ngày Chủ nhật, hai ngày sau hôm 12 tháng Tư, tôi đứng ở
đường đi bộ trước nhà lúc đang chuẩn bị cho việc gây ấn tuợng, mang mũ bảo
hiểm, kính mát, găng tay và giày để đạp xe.

Chiếc Bianchi đứng dựa vào trụ cổng ngay cạnh đó, sáng lên khi nó tắm trong
ánh mặt trời mùa xuân. Hôm qua tôi đã nghĩ rằng phải hỏi chi tiết về ‘lý do
đặc biệt’ khi chỉnh sửa vài thứ ở Rinrindou, có vẻ như không phải là do vài
vấn đề nghiêm trọng như nứt khung, mà chỉ là một bộ phận gọi là trục giữa bị
mắc lại và không thể lấy ra.

“Sắt thì ổn thôi, nhưng nó là carbon, cháu thấy đấy; cố gắng lôi nó ra thì
đáng sợ lắm đấy… chà, có vẻ nó không gây rắc rối nào cho cháu khi cưỡi đâu,
Kazu à.”
Và đó là những gì bác ấy đã nói. Cái “TG” là trục đĩa của bộ đạp (cái cần gắn
vào bàn đạp ấy mà), và nó đã ăn mòn ổ trục bên trong, nhưng với lực chân yếu
như sên của tôi, quãng đường mười hay hai mươi ngàn kilomet đạp xe thư giãn
cũng chẳng ảnh huởng nghiêm trọng gì tới nó.

Sau khi thêm những thứ cần thiết như bình nước, túi đeo và đèn LED, tôi cài
thiết bị PDT[3] thường dùng lên ghi đông xe. Tất nhiên máy ghi dữ liệu dành
cho xe đạp cũng có đấy, nhưng việc tôi không dùng tới nó cũng có lý do cả đấy.

Hoàn tất vài bài thể dục làm nóng người đơn giản, tôi leo lên cái yên hơi cao
hơn so với chiếc MTB ngày xưa một chút và bắt đầu thận trọng đạp khi lo lắng
về tư thế cong hẳn về phía trước của mình, cảm giác không có chút trở ngại nào
khi lốp xe mảnh mai căng đầy hơi lăn trên đường và lao đi chỉ với chút lực đạp
từ phía chân tôi.

Ngay lúc sắp ra khỏi phố nhỏ để vào đường chính rộng rãi, tôi thì thầm vào
chiếc micro nhỏ gắn trên cổ áo thể thao.

“Yui, giờ con có thể ra được rồi.”

Nghe vậy, màn hình thiết bị cuối di động cài trên ghi đông hơi sáng lên và một
cô gái nhỏ nhảy ra. Chiều cao của cô bé thấp hơn 10 centimet một chút, chân
tay còn nhỏ hơn dây cáp chuyển ngay bên cạnh cô. Tất nhiên, cô ấy không tồn
tại trong đời thực. Tôi có thể nhìn thấy như thể cô bé có thực là nhờ màn hình
trong suốt trong kính mát, cô ấy là một thứ gọi là “hình ảnh AR”.[4]

Đáp trên màn hình thiết bị PDT lần nữa đã tối đi, mái tóc đen dài và chiếc đầm
trắng của cô bé tung lên trong làn gió nhẹ thổi qua khi cô nhoẻn cười.

“Buổi sáng tốt lành, Papa!”

Tên của con bé là Yui. Tôi, Kirito / Kirigaya Kazuto, đã gặp nó, một trí thông
minh nhân tạo, tại Pháo Đài Bay Aincrad vốn không còn tồn tại nữa.

Chương trình chính của Yui giờ đây nằm ở màn hình PC trong phòng tôi, sau khi
được giải thoát khỏi SAO. Chúng tôi chủ yếu gặp nhau trong thế giới ảo, nhưng
vẫn có thể nói chuyện qua thiết bị PDT, hoặc có thể nhìn thấy cô bé trong thế
giới thực bằng cách dùng kính mát lắp màn hình trong suốt như cái này. Tuy
rằng hơi thô, nhưng đeo lúc đi đạp xe đạp trông cũng bình thuờng thôi, chứ
mang nó mọi lúc mọi nơi thì khá là khó đấy.

“Woa, hoa anh đào thật là đẹp, phải không ạ?”

Nhìn lên cành anh đào nở rộ hoa vươn ra từ hè phố, Yui nói bằng giọng hạnh
phúc. Tuy nhiên, tầm nhìn của cô bé bị giới hạn bởi camera trong của thiết bị
PDT gắn trên ghi đông xe, nên độ phân giải thấp và góc nhìn cũng không thể tùy
chỉnh. Một thứ giống camera quay nhỏ mà Yui có thể xoay theo sẽ rất lý tưởng,
nhưng đúng như tôi đã đoán, món đồ tiện lợi như thế không thể nào tìm mua đuợc
trên mạng lẫn ở Akihabara.

Tôi cũng muốn thưởng thức hoa anh đao trên đầu nữa, nhưng chiếc xe đạp đua mà
tôi đang cưỡi lần đầu tiên này có đi nhanh hơn tôi tưởng, hầu như không cho
tôi cơ hội nhìn ngang liếc dọc. Tập trung về phía trước, tôi bảo Yui.

“Thế thì hãy bắt đầu kiểm tra hệ thống thôi nào”.

“Vâng, Papa!”

Yui hăng hái đáp và hình dáng của cô bé dần biến mất cùng với đôi mày nhẹ
nhướng lên. Một giọng nói nghe máy móc hơn phát ra từ loa truyền dẫn qua xương
gắn trong gọng kính.

“Kết nối cảm biến tốc độ… OK. Kết nối cảm ứng nhịp độ… Ok. Kết nối cảm ứng
nhịp tim… OK. Cảm ứng nhiệt độ không khí, nhiệt độ cơ thể, độ cao so mặt nước
biển… OK. Kết nối GPS… OK. Kết nối camera sau… OK. Hệ thống, tất cả sang đèn
xanh. Đăng nhập dữ liệu và định hướng, chờ.”

“Ồ, tuyệt quá, Yui. Con cứ như đồ thật vậy”.

Nghe thấy ý kiến của tôi, cô tiểu tiên ngẩng mặt lên với một nét bối rối.

“Đồ thật… chính xác là so với cái gì ạ?”

“À, nah, nó là…”

Trả lời thành thật với câu “cô bé robot phi thuờng mang hình dáng con người”
lúc này chắc sẽ gây ra vài vấn đề với vốn kiến thức của con gái yêu, cho nên-

“Con thấy đấy, hình như gần đây đã có AI tải vào hệ thống GPS trên xe hơi. Tất
nhiên, phải nói là con có nhiều chức năng hơn chúng, Yui ạ!”

Và tôi lách được vấn đề. Miệng tôi nhoẻn ra khi Yui chống hai tay vào hông và
ưỡn ngực bảo một câu “Chuyện đó chẳng cần phải nói nhé!”, trước khi tôi ra một
lệnh khác.

“Thế thì bắt đầu đăng nhập dữ liệu đi nào. Hiển thị cả đường đến Điểm Đến A
nữa nhé”.

“Hiểu rồi ạ!”

Ngay khi Yui đáp, tốc độ di chuyển, phương hướng và tốc độ gió, nhịp tim,
nhiệt độ, và những dữ liệu như thế, cùng với hình ảnh đằng sau từ camera sau
và cả một mũi tên chỉ đường cần đi được hiển thị. Tôi phát hoảng bởi vì với
tầm nhìn trong một mớ lộn xộn thế này thành ra rất khó đạp xe, nhưng tôi cảm
thấy giao diện hiển thị của VRMMO sẽ cung cấp đuợc nhiều thông tin hơn qua các
giác quan.

“Hãy làm mờ hiển thị dữ liệu nào. Đồng thời chuyển màn hình sau xuống một chút
sang phải… OK. Rồi, chúng ta đi thôi!”

“Đi thôi!”

Yui ngồi xuống hướng mặt về phía trước và tôi nhấn bàn đạp mạnh hết mức có
thể, cô bé lấy bàn tay phải nhỏ xíu vươn ra trước làm hiệu. Một ngọn gió xuân
nhẹ lướt qua, rải vài cánh hoa anh đào trên đường chúng tôi đi.

Đạp 50 kilomet về phía đông qua con đường quận 51 từ Kawagoe, Saitama, nơi nhà
tôi ở, đi vào Đường Xe đạp Arakawa. Điểm đến tôi đã đặt trước là một công viên
cách 13 kilomet về phía nam, nên một vòng từ nhà sẽ là một chặng 30 kilomet.
Đó là khoảng cách một người đạp xe thực thụ có thể đạp trong khi ngân nga,
nhưng nó là một chuyến quá xa với tôi, vốn chỉ mới quay lại thế giới thực được
nửa năm.
Vì là ngày Chủ nhật, con đường có vẻ nghẽn lại, nhưng ánh nắng chiếu xuống
mang lại cảm giác dễ chịu và ý nghĩ “Thế giới này cũng thật là xinh đẹp” vô
thức vụt trong đầu tôi với nền trời xanh thẳm và mặt đất tuơi tốt. Có gió thổi
nguợc huớng đi, nhưng tôi thuyết phục mình rằng nó sẽ khiến đường về thêm thư
giãn khi tôi vòng xe.

Chuyện xảy ra sau khi tôi lững thững đi thêm khoảng hai mươi phút nữa với
những cơ thể khỏe mạnh phóng như bay bên phải tôi. Yui đang ngồi trên ghi đông
lắc người kêu lên một tiếng“Hở?” nho nhỏ.

“Có gì xảy ra à?”

Khi tôi thì thầm với âm lượng những người đạp xe ngang qua không thể nghe
thấy, Yui nhìn lên tôi và nói một điều ngoài dự kiến.

“Con vừa nhận các sóng điện từ của giao thức ANT+ cách đây năm giây. Nguồn
phát là… xe đạp của Papa, con tin vậy”.

“Giề? Từ cái xe dạp này á…?”

Tôi bối rối nhìn xuống bộ khung sườn giữa hai chân mình, nhưng tôi không nhớ
là có tải thiết bị không dây nào ngoài những cảm ứng đã kết nối với thiếu bị
cuối di động cả. Trường hợp này có lẽ là do người chủ trước của chiếc Bianchi,
nhưng ông bác Rinrindou đáng lẽ phải chú ý nếu có gì ở đó chứ.

Tôi hướng dẫn Yui sau chừng năm giây chần chừ.

“Thử ghép nối với nó nào”.

“Hiểu rồi ạ”.

Yui nhắm mắt lại và đôi lông mày dễ thương của cô bé nhíu nhẹ lại với nhau—và
mắt cô bé mở ra.

“C-Cái gì thế? Con có tìm ra nó là loại thiết bị gì không?”

“Có. Con sẽ hiển thị hóa nó ngay đây”.

… Hiển thị hóa á? Của cái gì cơ?

Và chỉ với một cái chớp mắt.

Những chuỗi ánh sáng xanh nhạt được tạo trên màn hình thiết bị cuối di động đã
mờ đi ở ngay bên trái Yui hợp lại và mang hình dạng của một vật thể nhỏ…
không, một cô gái.

“Wah!”

Tôi giật mạnh cái ghi đông vì quá ngạc nhiên và sau khi hoảng hốt ổn định lại
khung xe, tôi nhìn chăm chú vào cô gái đứng trên thiết bị PDT (dù thực chất
thì cô ấy ở trên màn hình trong suốt của kính mát) lần nữa.

Cô ấy cùng kích cỡ với Yui. Cô có mái tóc ngắn và mặc một chiếc áo nịt bó sát
như kiểu ở tương lai, cả tóc lẫn áo đều màu lam ngọc—cùng sắc xanh với chiếc
xe đạp.

Cô gái bí ẩn chậm rãi ngẩng mặt lên, được tạo mẫu hơi lớn hơn Yui một chút,
với hàng lông mi nâng lên cùng lúc. Mắt cô ấy như sáng lên màu ngọc xanh biển
nhìn vào tôi và môi cô cử động.

“Chào buổi sáng, Chủ Nhân. Đã chín trăm lẻ bảy ngày từ lần đạp cuối”.

Cô ấy như một giao diện được nhân cách hóa cùng cấp độ với những món thương
mại được bán kia, chưa kể đã vài năm tuổi, với ngữ điệu vụng về và biểu cảm
hầu như cứng nhắc. Trước cặp mắt đang ngạc nhiên nhìn xuống của tôi, cô gái
tiếp tục nói đều đều.

“Kết nối không thể thiết lập với GPS và tất cả những cảm ứng khác. Lượng pin
còn lại dưới mười phần trăm. Hiện đang sạc từ bình phát điện trong”.

“C-Cô ấy nói bình phát điện trong à?”

Tôi lại nhìn lên khung xe. Bình phát điện ý chỉ một máy phát điện và một máy
phát cho đèn pha thường được gắn vào trục bánh trước của xe đạp thường, như
chiếc Suguha vẫn đạp, hay gọi là xe mamachari, nhưng máy phát không thể đặt
trên những bánh xe hạng nhẹ dùng cho xe đạp đua được. Liệt kê những nơi quay
tròn khác thì có trục bánh sau và… cả trục giữa nữa.

“A… đừng nói với tôi là có bình phát điện trong ống trục giữa đấy nhé… và rằng
trục giữa bị mắc lại là do chỉnh đổi này…”

Khung sườn bên cạnh trục giữa chắc là gắn chứa thiết bị chứa cô gái màu xanh
này đây. Pin cạn được sạc điện đến mức tối thiểu là nhờ tôi đạp giò đĩa hết
con đường từ nhà và nhờ vậy mà được khởi động.

Chỉnh đổi cài thêm bình phát điện vào trục giữa sẽ tăng sức chịu của nó, dù
cho chỉ một chút đi nữa, là một hành động cực kỳ khác thường so với phong cách
chính thống của những người đi xe đạp, nhưng không phải là không thể tưởng
tượng được về một người dũng cảm cài cả một giao diện nhân hóa và khiến nó gọi
mình là “Chủ Nhân”. Và rõ là nó không phải là vấn đề mà tôi, “Papa”, có thể
bàn đến.

Dừng xe trong chỗ đậu xe ở cạnh Đường Xe Đạp một lúc để tập trung lại suy nghĩ
của mình, tôi uống nước từ cái chai và duỗi căng người. Mặc dù lưng eo tôi đã
bắt đầu phàn nàn vì yên xe cứng chẳng để làm gì và tư thế cong về phía trước
không quen thuộc, rõ ràng đó không phải là một cơn đau không dễ chịu chút nào.

“Làm tốt lắm, Papa. Khoảng cách đi được đến nay là 12,7 kilomet và thời gian
dự kiến đến nơi là khoảng 11:20”.

Bên cạnh Yui đang báo cáo trôi chảy khi ngồi trên ghi đông, cô gái mặc áo màu
xanh sáng đang đứng bất động không nói một lời. Yui cố biến cô ấy, vốn là một
avatar được hiển thị trên màn hình nhỏ của máy ghi dữ liệu, thành một vật thể
ba chiều để cho tôi thấy, nên cô ấy không cử động nhiều cũng tự nhiên thôi,
tôi chỉ là không thể không cảm thấy một thoáng khổ sở từ thân ảnh của cô gái
đang chờ lệnh.

Tôi đã khám phá ra lý do đằng sau cái trục giữa cố định, nhưng việc đó chỉ làm
phát sinh nghi ngờ mới. Tại sao người chủ trước của chiếc Bianchi không tháo
thiết bị đã cài ra? Dù cho nó không thể di chuyển được vì nó đã bị cố định ở
đó đi nữa thì tại sao bộ nhớ không bị xóa? Càng nghĩ về chuyện đó, tôi càng
tin vào một câu trả lời đặc biệt. Đó là, chiếc Bianhchi này (và cả cô gái màu
thiên thanh) đã vô tình rời khỏi chủ nhân cũ của mình—

Không thể nào ông bác Rinrindou lại để một chiếc xe đạp bị mất cắp được bán
ra. Nhưng xe đạp đua hiếm khi được đăng ký bảo đảm an toàn và bác ấy có thể
không biết nguồn gốc của nó sau khi nó đã được chuyển qua nhiều người chủ và
cửa hàng, với lý do là nhược điểm ở cái trục giữa. Nếu chiếc Bianchi này là
một chiếc xe bị lấy cắp, người chủ gốc phải đang tha thiết tìm kiếm, ngay cả
bây giờ, sau khi đã thực hiện những chế tạo đặc biệt với nó.

Người chủ hiện tại, là tôi, được gọi kiểu như “người mua trung thực”, và cô
gái màu thanh thiên đã nói “đã chín trăm lẻ bảy ngày từ lần đạp cuối” —có
nghĩa là đã hơn hai năm trôi qua từ vụ trộm và tôi không có nghĩa vụ trả nó
lại vì lý do luật pháp. Ngoài ra, nó là một món quà chúc mừng vì được vào
trường từ Suguha và bố mẹ tôi, nên tôi không biết Suguha sẽ sốc thế nào khi
hóa ra tôi phải trả lại nó vì nó là một cái xe bị mất cắp.

Tuy nhiên, thế nhưng mà, tôi không tin giả vờ không biết và tiếp tục cưỡi nó
thế này là một lựa chọn đúng đắn. Hơn thế, tôi còn có ý tưởng định vị nơi
người chủ sống.

“Này, Yui. Cô gái này không trả lời lệnh âm thanh, phải không?”

Khi tôi hỏi với cái bình còn cầm trong tay, Yui gật đầu ngắn gọn.

“Đúng vậy, Papa. Dường như chị ấy chỉ phản ứng với dữ liệu nhập từ màn hình
cảm ứng. Nhưng con có thể biến đổi lệnh âm thanh của ba và chuyển nó cho chị
ấy, Papa”.

“Ba hiểu. Thế… đầu tiên, tên cô ấy là gì?”

Nghe câu hỏi của tôi, Yui chuyển mắt sang bên cạnh và cô gái nhanh chóng ngẩng
mặt lên trả lời.

“Tôi là ‘Cel’”.

“Cel… hả”.

Đương nhiên, cái tên hẳn là lấy từ “celeste”. Gật đầu, tôi tiếp tục thắc mắc.

“Cel, cô có phương tiện nào liên lạc được với chủ cô không?”

“Dữ liệu tương ứng không thể tìm thấy trong kho lưu trữ”.

Chà, thế cũng bình thường thôi. Người ta thường không đăng ký số điện thoại
hoặc địa chỉ email trong máy ghi dữ liệu xe đạp mà. Đã đoán trước câu trả lời,
tôi nói chỉ dẫn tiếp theo.

“Thế, hãy hiển thị lộ trình đã đi trước đây nào”.

“Vâng thưa Chủ Nhân”.

Sau khi chậm mất hai giây, một tấm bản đồ ở nam Saitama được hiển thị cho tôi
thấy. Khi phóng to vùng ngoại ô Arakawa, một đường sáng màu xanh hiện lên.
Người chủ trước bình thường cũng hay đi qua Đường Xe Đạp này. Khi cảm thấy nhẹ
nhõm vì nó không phải là một nơi xa lắc xa lơ, tôi tập trung vào lộ trình được
hiển thị.

Một chuyến đi một chiều xấp xỉ 30 kilomet và điểm xuất phát là—Fujimi,
Saitama. Cũng đương nhiên, đó là nhà của người chủ trước. Công viên mà tôi đặt
làm điểm đến là chỉ cách đó khoảng 2 kilomet, nên thế có nghĩa tôi có thể trả
chiếc Bianchi này trong hôm nay. Chỉ cần người chủ đó không chuyển đi đâu, hẳn
là thế.

Ngoài việc đó, là quyết định của tôi.

“…Cel, tôi không phải là chủ của cô. Cô có muốn quay lại với người chủ thật
không?”

Nghe câu hỏi ấy, Yui nhẹ nhàng lắc đầu khi hạ mi mắt xuống.

“Con xin lỗi, Papa. Câu hỏi này, con không thể chuyển dudợc”.

“A… Ba hiểu, việc đó cũng dễ đoán thôi. Xin lỗi con nhé”.

Tất nhiên, Cel không thể hiện phản ứng nào, những tim tôi đã quyết định rồi.
Cơ hội cô ấy không muốn quay lại không nhiều, phải không?

“Yui, cài đặt lại điểm đến đến điểm xuất phát trong dữ liệu nhận từ Cel nhé”.

“… Vâng, Papa. Tái lộ trình đã hoàn tất ạ”.

“Được rồi… thế ta đi thôi!”

Khóa chân phải mình lên bàn đạp, tôi bắt đầy đạp chiếc Bianchi ngược hướng gió
nam lần nữa.

Đặc tính kỹ thuật của Cel hẳn là thấp hơn nhiều so với Yui, nhưng cô ấy giấu
một trong mình một khả năng không thể ngờ tới.

Nhận được dữ liệu GPS từ Yui, Cel bắt đầu truyền đạt chi tiết những điểm cốt
yếu của Đường Xe Đạp. Những điểm mù tạo nên do những thanh chắn ngăn những xe
bốn bánh vào hoặc những chướng ngại, và trên hết, thậm chí những hố lõm kích
cỡ khác nhau cũng được cô ấy chỉ ra chính xác, nên tôi đạp nhẹ nhàng hơn
nhiều. Tất nhiên, điều đó không bao hàm những chướng ngại không tồn tại vào
hai năm rưỡi trước đây, nhưng cô ấy dường như tập hợp những dữ liệu đó một
cách tự động.

Đứng trên thiết bị PDT và chỉ dẫn cho tôi như “Mặt đường trong tình trạng xấu,
năm mươi mét phía trước” hay “Có hai mươi cemtimet khác nhau về mức độ, xin
hãy chậm lại”, Cel cứ như một tiểu tiên trú trong chiếc xe đạp này. Nhờ cô ấy,
tôi đến điểm đến ban đầu, công viên, trong chín mươi phút sau khi rời nhà mà
không gặp rắc rối nào dọc đường. Tôi đã tính quay lại từ đây nhưng thay vì vậy
giờ lại tiếp tục đi tiếp, sau khi đổ đầy lại bình nước. Băng qua chiếc cầu ở
phía nam công viên và vào địa phận Fumiji, tôi đạp khoảng năm phút qua khu dân
cư trước khi mũi tên định hướng biến mất trong một cái chớp mắt.

“Papa, chúng ta đã đến điểm đến rồi đấy”.

Tôi nghe Yui nói khi nhìn xung quanh mình.

Như thế, ngôi nhà này chắc có thể xem là nơi ở của người chủ trước. Sau khi
suy nghĩ đó đi qua đầu, tôi cuối cùng cũng nhận ta mình sẽ bỏ cuộc thế nào nếu
điểm đến là một căn hộ hay chung cư, nhưng tôi tin đến cuối cùng mọi thứ đều
tốt đẹp cả.

Xuống khỏi chiếc Bianchi, tôi lén nhìn vào tòa nhà qua hàng rào đen. Một chiếc
minivan màu trắng nằm dưới bến đỗ trên bãi cỏ và ba chiếc xe đạp, loại
mamachari, dựng ở lối vào. Có thể sẽ bị những người sống xung quanh báo cảnh
sát nếu lén nhìn lâu hơn nên tôi hạ quyết tâm và vươn tay đến hệ thống liên
lạc nội bộ.

Một tiếng “vâng” kéo dài lập tức đáp lại nên tôi xưng tên và nói lý do ngắn
gọn cho chuyến viếng thăm của mình, rằng tôi mang trở lại một chiếc xe đạp có
thể đã bị đánh cắp khỏi căn nhà này.

Người bước ra từ lối vào là một người phụ nữ khoảng giữa tuổi đôimươi. Cô ấy
nửa đi nửa chạy ngang qua sân trước, đôi dép cô mang quét loẹt xoẹt duới đất
và mở cửa, rồi mất một lúc nhìn tôi—không, là nhìn cái xe. Mặc dù tôi đã chuẩn
bị đến tám mươi phần trăm là chiếc Bianchi là một chiếc xe bị đánh cắp từ lúc
này, nhưng tôi vẫn giải thích chi tiết tình huống. Chiếc xe được mua lại từ
một cửa hàng xe đạp ở Kawagoe như thế nào. Tôi thấy lạ rằng máy ghi dữ liệu
vẫn còn và tôi đến đây thông qua lộ trình ghi lại ra sao. Và cuối cùng, tôi sẽ
trả lại nó nếu người của muốn vậy thế nào —

“Tôi hiểu… thế chuyện là như vậy nhỉ. Tôi xin lỗi vì đã để cậu đi đường xa đến
vậy vì việc này”.

Người phụ nữ cúi đầu, mái tóc được buộc lên của cô lắc nhẹ phía sau, mang một
nét cảm xúc phức tạp và tiếp tục.

“Chiếc xe đạp này là của em trai tôi, một sinh viên đại học… hoặc nó đã từng
là thế. Nhưng nó đã không bị đánh cắp hay sao cả”.

“Ơ… nó được đổi sao? Nếu là thế thì sao dữ liệu vẫn…”

Khi tôi hỏi lại, ngạc nhiên rằng nó không bị đánh cắp, người phụ nữ mang một
biểu cảm như thể không biết trả lời thế nào. Đút hai tay vào túi trước của
chiếc áo paca màu xanh thẫm, cô nhìn lên tầng hai của ngôi nhà. Một trong
những cửa sổ hướng ra hiên nhà có màn đóng kín, không một kẽ hở nào, cho dù
giờ là ban ngày.

Chuyển mắt nhìn lại tôi một lúc ngắn, người phụ nữ chậm rãi nói.

“… Em trai tôi không chịu đạp xe nữa vì chút chuyện vào mùa thu cách đây ba
năm. Đó không hẳn là bị thương, bệnh tật hay gì đó như thế… chỉ là đến mùa thu
năm ngoái, sau hơn hai năm, tôi phải nói thế nào nhỉ… nó nằm liệt giường…”

Ngay lúc tôi nghe cô ấy nói đến phần này, tôi hít một hơi sâu và mở to mắt.

Bắt đầu cách đây ba năm, tức là vào mùa thu năm 2022; cuối năm ngoái, tức là
mùa thu năm 2024; bị liệt giường vì một lý do không phải bị thương hay bệnh
tật. Nếu là thế, nói cụ thể ra, những “chuyện” mà người phụ nữ này nói chính
là…

Đối mặt với tôi đang im lặng, người phụ nữ tiếp tục nói với đôi mắt nhìn
xuống.

“Cơ thể nó hoàn toàn yếu đi khi nó lấy lại ý thức… mặc dù nó có thể đi lại sau
khi tập luyện, nhưng nó nhốt mình trong phòng từ lúc về nhà. Nó không đến
trường đại học nữa và tất nhiên, nó sẽ không liếc mắt đến xe đạp nữa… nó chỉ
vào game VR suốt. Và lúc nó không ngừng chơi ngay cả khi năm mới đến, cha đã
vứt cái xe đi khi giận dữ mà mảy may để ý đến hậu quả. Nó vốn là một món quà
khi em tôi vào đại học…”

Đến phần này của câu chuyện, người phụ nữ giật mình ngẩng mặt lên và cười lúng
túng.

“Trời ạ, tôi rất xin lỗi khi bắt cậu phải nghe những chuyện này dù chẳng liên
quan gì đến cậu cả. Đó là lý do tại sao chiếc xe đạp này không bị mất cắp. Tôi
chắc chắn em trai tôi sẽ không đạp nó nữa đâu, nên tôi tin chiếc xe sẽ vui hơn
nếu cậu cưỡi nó đấy”.

“…Tôi hiểu, thế ra chuyện là vậy…”

Tôi lẩm bẩm và nhìn xuống chiếc Bianchi.

Như hiểu đuợc cuộc đối thoại với người phụ nữ, Yui huớng không mặt lo lắng lên
chiếc ghi đông, nhưng biểu cảm của Cel vẫn như cũ khi cô ấy đứng trên cái
thiết bị cuối di động, chờ đợi lệnh tiếp theo từ “Chủ Nhân” mà không chuyển
động chút nào.

“…Em trai chị học ngành khoa học ạ?”

Người phụ nữ chớp mắt một lượt, rồi cười và gật đầu với thắc mắc của tôi.

“Phải, nó vào ngành khoa học công nghệ của một trường đại học khá tiên tiến ở
Tokyo. Sao vậy?”

“Có những chỉnh đổi trên chiếc xe đạp này ở trình độ không thể nào là của một
tay nghiệp dư. Nhờ vậy mà tôi có thể đi hết đường đến đây…”

“Tôi hiểu… Kirigaya-kun… phải không? Cảm ơn cậu rất nhiều. Tôi sẽ nói với em
tôi là cậu đã ghé. Và rằng chiếc xe đạp nay vẫn mạnh khỏe đến bây giờ”.

“…Được ạ.”

Tôi không thể làm gì khác ngoài cúi đầu khi tôi trả lời như vậy.

Tôi chắc chắn khoảng chín phần rằng người chủ trước của chiếc Bianchi, em trai
của người phụ nữ trước mắt tôi đây, là một “người sống sót sau sự cố SAO”.
Tôi, cũng đã từng sống với cơ thể yếu ớt đến nhuờng nào sau hai năm hôn mê.
Đặc biệt với một người đi xe đạp, hẳn là rất khó để đương đầu với cảm giác mất
má,t với sự suy yếu nơi cơ chân được luyện tập thường xuyên của mình. Không gì
lạ nếu anh ta không bao giờ muốn đạp xe nữa.

Tuy nhiên. Tôi vẫn muốn tin. Rằng đến cuối cùng, em trai của người phụ nữ này
sẽ có cảm giác về “Cel”… giao diện nhân hóa mà anh ta đã đổ tình yêu vào đó,
tình yêu anh ta có khi tạo một bình phát điện trong trục giữa để chuyển lực
chân mình thành điện năng và bơm vào pin.

“Ờ… tôi có thể hỏi em trai chị một câu không? Anh ấy ít nhất cũng không lấy
máy ghi dữ liệu sao?

Tôi nói và người phụ nữ hơn nghiêng đầu, nhưng vẫn trả lời “được” và lấy ra
một thiết bị di động từ túi áo paca của cô. Cô không gọi mà gửi một lá thư và
nhìn lại lên tầng hai của ngôi nhà.

May thay, có lẽ anh ấy không hoàn toàn lặn mất lúc đó vì tấm màn cửa sổ chuyển
động nhẹ—hoặc có vẻ là thế. Lát sau, một tiếng chuông ngân lên từ thiết bị PDT
của người phụ nữ.

“Ờ… cái tr… ‘cái trụ phải được lấy ra trước, rồi cậu có thể lấy máy ghi dữ
liệu ra nếu cậu kéo cái vòng bên trong gióng ngồi”… này, Kirigaya-kun, cậu có
hiểu không?”

“Tôi hiểu”.

Tôi gật đầu với một cái cười rồi tháo vòng kẹp cốt yên của chiếc Bianchi đang
dựa vào trụ cổng. Kéo hết yên ra khỏi khung sườn và nhìn vào gióng, tôi chắc
chắn có thể thấy một cái vòng nhỏ. Vì không chú ý cái này nên ông bác
Rinrindou không thử lấy cái trụ ra.

Cho đầu ngón tay vào cái vòng và dùng chút lực vào nó, tôi có thể thấy cảm
giác cái gì đó đi ra. Cuối cái vòng được cẩn thận kéo ra có gắn một cái thiết
bị cuối dữ liệu nho nhỏ. Tháo sợi dây hình như là nối với bình phát điện, tôi
đưa cái thiết bị cho người phụ nữ.

Một suy nghĩ lóe lên trong tôi và tôi nhìn lại chiếc ghi đông; thân ảnh của
Cel vẫn còn đó. Có lẽ bởi vì cái thiết bị PDT đã được sạc pin đến mức nào đó
ấy dường như vẫn còn kết nối với Yui. Tuy thế, ANT+ là một giao thức truyền
đạt không dây tầm siêu ngắn nên kết nối sẽ khó khăn khi người phụ nữ vào nhà.

“…Cảm ơn cậu. Thế tôi sẽ chuyển nó cho em tôi”.

Người phụ nữ nhận cái máy ghi dữ liệu, cúi đầu và nói một suy nghĩ đặc biệt
vừa vụt đến trong cô.

“Đúng rồi, Kirigaya-kun, nếu tiện cho cậu, cậu có thể nói cho tôi thông tin
liên lạc của cậu được không? Tôi sẽ đưa em trai tôi sang Kawagoe để cảm ơn cậu
nếu nó có tâm trạng muốn ra ngoài và mua một chiếc xe đạp mới”.

“Ơ, không, chị không cần phải…”

Tôi nhận cái thiết bị cuối của người phụ nữ mặc dù vẫn cố lịch sự và viết tên
và địa chỉ thư trước khi trả lại nó. Cô ấy cũng nói tên, và cúi thấp người hơn
nữa.

“Thực sự cảm ơn cậu rất nhiều. Xin hãy chăm sóc chiếc xe đạp đó”.

Rời mắt khỏi người phụ nữ đã quay vào nhà, tôi nhìn xuống ghi đông của chiếc
Bianchi.

Kết nối ngắt và tiểu tiên màu thanh thiên đứng trên thiết bị cuối di động đã
biến mất; ngay trước đó thì—

Cô ấy cười ngọt ngào, hoặc có vẻ là như thế.

Ngọn gió xuân thay đổi và khi tôi quay hướng về Kawagoe, gió đổi từ nam sang
bắc. Nói cách khác, chuyến về nhà của tôi lại ngược gió lần nữa.

“Papa, có ba mươi mét gập gềnh phía trước!”

“Hở, không phải chúng ta đã đạp ở phía ngược lại lúc nãy sao?”

Yui ưỡn ngực tự mãn với tôi đang ngạc nhiên.

“Con đã nhận dữ liệu về mặt đường này từ Cel-san đấy! Chúng con cũng nói nhiều
về những chuyện khác nữa!”

“Đã nói… về…”

—Cel không thể nói chuyện như con, phải không; nén những lời đó lại, tôi đơn
giản chỉ nói “Ba hiểu” và cười. Ngôn ngữ của con người chẳng hơn gì một trong
số rất nhiều giao thức truyền đạt đối với Yui.

Ngồi trên ghi đông và lắc người sang phải rồi sang trái khi cô bé báo cáo về
tình trạng mặt đường, Yui đột nhiên quay lại và nói.

“Papa. Chúng ta sẽ lại đến gặp Cel-san nữa, phải không ạ?”

“Yeah, chúng ta sẽ gặp cô lại ấy, ba chắc đấy”.

Gật đầu, tôi nâng bàn đạp rồi nhấn xuống bằng tất cả sức của mình.


Sword Art Online - Chương #83