Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu
"Kirito-san, chúc mừng phá đảo tầng 73!"
Nói lớn, Silica đưa ly rượu của mình lên cao. Kiếm sĩ tóc đen chạm ly mình vào
ly cô, trông anh có vẻ hơi ngượng ngùng.
Keng, một âm thanh giòn giã vang lên và nàng rồng nhỏ nhắn có màu của nước kêu
lên một tiếng the thé, "Kyuru!" từ chỗ của nó trên bàn. Có thể âm thanh của
hai chiếc ly đã khiến nó phản ứng, nhưng không hiểu sao trông Pina cũng có vẻ
vui.
Nhấp nhẹ thứ rượu màu hồng sáng, Kirito lại nhẹ nhàng nâng ly mình lên. "Cảm
ơn em, Silica. Nhưng...Lần này anh hầu như chẳng làm gì cả."
"...Thật không? Có thật vậy không?"
"Ừ. Con boss là một trong những con thuộc loại «Khổng lồ và cứng cáp». Trên lý
thuyết, những con như vậy cần nhiều người cùng phối hợp tấn công, nên một
guild lớn như HKS hay LMTL tiến lên tấn công boss còn anh thì dành hết thời
gian ra dọn sạch đám lâu la," Kirito nói và cười vô tư lự, nhưng Silica thì
bĩu môi thay cho anh.
"Em không hiểu lắm. Không phải cả nhóm sẽ luân phiên nhau đối phó với boss và
bộ hạ của nó ư?"
"Không, như thế chỉ làm chiến dịch phức tạp hơn thôi... Nhưng anh thấy hơi
tiếc vì mình đã không có cơ hội lấy LA." Kirito nhẹ cười thầm và chớp mắt đôi
lần, rồi nhìn thẳng vào cái nhìn của Silica. Theo tiềm thức, cô giấu môi đằng
sau chiếc ly và chăm chú nhìn anh.
"G-Gì vậy ạ?"
"Không có gì... Anh chỉ nghĩ đã biết bao nhiêu thời gian trôi qua và giờ em
còn dùng những từ như «bộ hạ» và «luân phiên»..."
"Ch-Chuyện đó là bình thường mà! Anh nghĩ chúng ta đã ở đây bao năm rồi chứ?!"
Silica cãi lại và uống vội ly rượu của mình để giấu đi đôi má nóng bừng.
Ở thế giới này, dù có uống bao nhiêu lít cồn đi nữa, cơ thể thật của người
chơi cũng sẽ không nhận một giọt nào. Người chơi vẫn sẽ thấy đầu hơi nhẹ đi
khi nốc thứ chất lỏng có vị rượu vào chỉ trong một ngụm, cũng như việc vị nó
đắng hơn là ngọt.
Hôm nay là ngày 4 tháng mười, 2024. Đã một năm mười một tháng trôi qua kể từ
lúc khởi đầu Trò chơi Tử thần «Sword Art Online», nên câu nói "bao nhiêu năm"
của Silica là có hơi phóng đại, nhưng cô thật sự cảm thấy đã bao nhiêu năm
trôi qua. Cô đã hoàn toàn quen với cuộc sống ở tòa thành thép lơ lửng và những
cuộc phiêu lưu từ ngày này sang ngày khác―thậm chí cô cũng đã thành thạo nhiều
thuật ngữ MMORPG khác nhau―nhưng cô vẫn thấy level của mình còn thiếu nhiều so
với level của Kirito và những người tiên phong khác.
Thế nên cơ hội Silica được gặp Kirito là khá hiếm. Lý do họ gặp nhau ở nhà
hàng NPC ở tầng một của nhà trọ «Rạp Chong Chóng» ở quảng trường thành phố
Mieche tầng 35 là bởi vì cô đã mời anh với cớ muốn chiêu đãi anh một bữa tiệc
chúc mừng phá đảo tầng 73.
Silica đã sử dụng cùng một «mẹo» nhiều lần trước đây, nhưng cảm xúc trong lòng
cô có hơi đặc biệt hơn trong ngày này. Tất nhiên rồi, cô chẳng hề có ý định tỏ
tình. Ngược lại, Silica còn không hề nghĩ đến việc nói cho anh nghe lý do vì
sao hôm nay lại là một ngày đặc biệt với cô. Cô bằng lòng với việc có thể dành
vài giờ ở bên Kirito trước khi đêm xuống.
Kirito đặt ly của mình xuống bàn. Anh đưa chai rượu lên và lại rót đầy nó bằng
một thứ chất lỏng màu hồng.
"Nếu boss tầng 73 là loại «Khổng lồ và cứng cáp», thì boss tầng 74 hẳn là loại
«nhỏ nhắn và mềm mại». Lần tới anh sẽ được hành động rất nhiều cho mà xem!"
"Hừm, đánh mấy con boss kiểu đó cực kỳ phiền toái... nên anh thật sự không
muốn đảm nhiệm chúng đâu." Kirito cười gượng một cách uể oải trước lời Silica,
rồi dùng nĩa chọc một hạt dẻ trên bàn. Chiếc bánh tạc có lớp vỏ mềm mịn, bên
trong nhồi kem pho mát và rất nhiều hạt dẻ, có vẻ gần như không thể ăn một
cách gọn gàng ở thế giới thực được. Tuy nhiên ở thế giới này, nó được cắt
thành những phần hoàn toàn đều nhau chỉ với một nhát đâm nhẹ từ chiếc nĩa của
anh ấy. vỏ bánh không vỡ vụn, cũng chẳng có một hạt dẻ nào rơi ra. Kirito bắt
đầu đưa miếng bánh tạc cỡ vừa ăn lên miệng, vào lúc đó―
Pina yên lặng nãy giờ trên bàn, bỗng vươn cái cổ dài về hướng Kirito và ngân
nga, "Kyuru?" Nó nhìn như đang xin miếng bánh...và nó chẳng làm thêm một cử
chỉ nào nữa.
"N-Này, Pina, em hư quá!" Silica vội vàng với tay tới chỗ nàng rồng cưng của
mình, chẳng khác gì một chú cún cưng. Tuy vậy, Pina thản nhiên trượt ra ngoài
bàn tay cô và tiếp tục nhìn lên gương mặt Kirito với đôi mắt tròn, nhỏ và sáng
của mình.
Theo nguyên tắc, thú cưng trong SAO―hay tên chính thức là Quái vật Thuần
hóa―chỉ ăn khi được chủ mình cho ăn riêng. Kể cả khi chúng tìm thấy hạt dẻ hay
côn trùng ưa thích khi ở ngoài Bãi, chúng cũng sẽ lờ đi. Bởi vì thú cưng không
trực tiếp kêu ca khi chúng đói, một thông số ẩn, mối quan hệ, sẽ hạ xuống nếu
chủ nhân quên cho thú cưng ăn trong một thời gian dài, dẫn đến sự kết thúc đột
ngột của trạng thái Thuần hóa và thú cưng sẽ bỏ đi. Viễn cảnh tệ nhất có thể
xảy ra, chúng sẽ tấn công cả chủ cũ của mình.
Silica luôn giữ hạt dẻ Pina thích trong túi thắt lưng của mình và còn mang cả
một chiếc khuyên tai hẹn giờ ở tai phải, nên cô chẳng bao giờ quên cho Pina ăn
đều đặn. Và thậm chí cô còn cho Pina ăn thật kĩ trước khi vào nhà hàng rồi,
nên lẽ ra nó sẽ không đói trong vòng một tiếng rưỡi nữa mới phải... Không, kể
cả là vậy, Pina hoàn toàn không thích thú với thức ăn của người chơi khác, kể
cả đó có là một miếng bánh tạc hạt dẻ đầy nhóc hạt dẻ mà nó yêu thích.
Nghĩ đến một điều gì đó cùng những lời trên, Silica cố túm lấy Pina. "Ấy, chị
đã bảo là không mà..."
Tuy nhiên, cô bị bàn tay Kirito đẩy ra khỏi Pina một khoảng. Kiếm sĩ tóc đen
nhẹ cười và đưa nĩa tới trước mặt Pina. Nàng rồng nhỏ lập tức ngoạm lấy miếng
bánh tạc hạt dẻ và nhai nó một cách sung sướng.
"Ô... Pina, em..." Silica cúi đầu và xin lỗi thay cho thú cưng của mình. "Em
xin lỗi, Kirito-san. Bình thường cô bé không cư xử tệ như thế đâu ạ..."
"Em không cần xin lỗi đâu. Ở thế giới thực, kiểu gì anh sẽ bị mắng vì cho thú
cưng của người khác ăn mà không được cho phép."
"Haha, đúng là thế thật...nhưng vấn đề không phải vậy. Từ giờ em sẽ cấm không
cho cô bé ở trên bàn nữa!" Silica tuyên bố chắc nịch, cô lại đưa tay ra để đặt
Pina xuống sàn trước khi nó có thể đòi ăn thêm miếng thứ hai.
Nhưng vô lễ làm sao. Nàng rồng nhỏ màu lam lanh lẹ né đôi tay của chủ mình và
bay lên khỏi bàn, bay một vòng nhỏ rồi đáp xuống một cái đầu.
Không phải của Silica, mà là của Kirito.
"A, ối! Em-Em rất xin lỗi..." Silica đứng thẳng người và đưa tay ra, nhưng cái
bàn quá rộng và cô không thể nào với tới được.
Trong lúc đó, Pina xõa rộng cánh, nó rúc đầu bên dưới cánh sau khi bọc cái cổ
khắp cơ thể mình, và làm tư thế ngủ. Rồi trước đôi mắt của Silica đang không
nói được lời nào, nó nhanh chóng ngủ, thở một cách thư thái với âm thanh
"kyururu...spee..."
"~~~~~~!!" Thốt ra một âm thanh gầm gừ nghèn ngẹt vì kiểu cư xử tệ hại của thú
cưng mình, Silica cố đi vòng qua bàn, nhưng một lần nữa, Kirito đưa một bàn
tay lên dừng cô lại.
"Ổn mà. Để cô bé ngủ đi."
"Nhưng-Nhưng như thế không..."
"Chuyện đó ổn với anh mà. Cô bé chẳng nặng chút nào, và đầu anh cũng ấm lên
nữa."
"...Em thật sự xin lỗi..."
Silica ngần ngừ về việc giật Pina ra khỏi đầu Kirito mặc dù đã được bảo điều
ngược lại, nhưng cô lại ép mình ngồi xuống. Cô nhanh chóng nhìn xung quanh nhà
hàng. May thay, chẳng có người chơi nào khác cả. Vẫn còn hơi sớm để ăn tối,
«Rừng Ngơ Ngác» ở tầng 35 đã có lần rất nổi tiếng với những người chơi trung
cấp nửa năm trước giờ đây đã hoang vắng vì các cuộc khám phá liên tiếp của các
bãi luyện cấp hiệu quả hơn.
Khi Silica lại nhìn thẳng, Kirito đang hờ hững tọng cái bánh tạc vào mặt mình
còn Silica nằm ngủ trên đầu anh. Thấy vậy, Silica cũng nhẹ chọc vào cái bánh
kem pho mát đặt trước mặt cô. Nó phản ứng bằng một tiếng tõm và một miếng bánh
màu vàng nhạt được cắt ra, Silica đưa nó lên miệng lịch sự nhất có thể. Một vị
ngọt, béo và tươi mát tỏa khắp người cô.
Silica đặc biệt ưa thích món bánh kem pho mát nướng của «Rạp Chong Chóng» và
lúc cô vẫn còn luyện level đều đặn ở Rừng Ngơ Ngác, hầu như hôm nào cô cũng ăn
nó cả, nhưng giờ cô chỉ gọi nó khi có chuyện gì đặc biệt, bởi vì―
"...Hẳn thứ này gợi lại những kỷ niệm," Kirito thì thầm qua đến chỗ cô. Anh
tiếp tục nhìn ra ngoài khung cửa sổ đắm màu hoàng hôn. "Anh nghĩ chúng mình đã
nâng ly bằng loại rượu anh mang theo hồi đó, nhỉ? …Đã nửa năm trôi qua rồi
sao…?"
"Thật sự đã lâu vậy rồi... Rượu của anh ngon lắm. Nó cũng tăng điểm AGI của em
lên nữa."
Nghe thấy vậy, Kirito nhìn cô và cười toe toét. "Tỉ lệ rơi của loại rượu đó đã
được patch và em chẳng còn kiếm được nó nữa đâu. Giờ nếu em đang nghĩ đến việc
uống một ít, thì một ly rượu vậy thôi cũng sẽ khoảng 1,000,000 [1] col đấy."
"Hả..." Theo phản xạ, Silica đưa một tay lên che miệng. Nếu cô mà có 1,000,000
col, cô đã đủ khả năng mua một không gian tương đối rộng rãi ở vùng lân cận
«Mieche». Trong một thoáng, cô suýt nữa đã tưởng tượng ra cảnh 100,000 đồng
col bằng vàng kêu leng keng trong bụng cô, nhưng cô vội vàng xua đi ý nghĩ ấy.
"...Với em, chuyện xảy ra ngày hôm ấy là một ký ức quý giá mà cả toàn bộ col ở
Aincrad cũng không thể nào mua được. Một mega col chẳng làm em lay chuyển được
đâu!"
"Hahah, thật sao? ...Ừ, anh đoán vậy... Với anh cũng thế..."
Vị kiếm sĩ ngưng lại và lại nhìn ra cửa sổ. Dù đầu anh có lắc lư đến đâu, Pina
vẫn chẳng lộ chút dấu hiệu tỉnh dậy nào. Có vẻ nó cũng thoải mái như khi nó
ngủ bên cạnh Silica mỗi đêm, vẫn đang gà gật cùng một tiếng
"kyururu...kyururu..."
"Có lẽ..." Silica thì thầm, nhưng ánh mắt Kirito chỉ lướt qua cô một chút.
Nhìn đăm đăm vào đôi mắt đen tuyền của anh, cô lặp lại, "Có lẽ Pina nhớ rằng
chính anh là người đã khiến cô bé được sống lại, Kirito-san."
"Thật sao...?"
"Em chắc chắn là thế. Bởi vậy em mới yêu anh."
Lời nói tuôn ra tự nhiên. Trong ba giây mà Silica mất để nhận ra mình vừa nói
gì, hai bàn tay cô đưa ra trước người cô và vẫy dữ dội, còn cô nói lớn, "Ôi,
k-không! Thay cho Pina! Pina! Em không có ý gì khác hết đâu!"
"...Ừ, được."
Nhìn thấy Kirito im thít như thế nào, Silica nhận ra cô đã phản ứng quá đáng
rồi. Cô lại vụt tay, thét lên the thé―
"Ôi, cứ-cứ quên những gì em vừa nói đi! Quên đi mà!"
―Nhưng đó có phải ý hay nhất không? Bằng việc rút lại tuyên bố rằng người yêu
mến Kirito là Pina, đối tượng chắc hẳn phải là một người nào khác và những ứng
cử viên duy nhất ở đây là Silica và người hầu bàn NPC. Giá mà đó là một hầu
bàn nữ thì có thể vẫn còn có chỗ để mà giải thích...
Silica bối rối đến khó tin, nỗi xấu hổ của cô càng khuếch đại. Cô đang phá
hỏng «Ngày đặc biệt» này và cô cảm thấy thật khổ sở, mắt cô bắt đầu ngấn nước,
vào lúc đó―
Kirito đột nhiên đưa bàn tay phải lên và vẫy xuống. Một cửa sổ menu mở ra,
cùng với một âm thanh trong trẻo. Silica quan sát, sự bất ngờ làm dòng suy
nghĩ của cô đột ngột dừng lại, đầu ngón tay mảnh dẻ của anh điều khiển màn
hình bằng những chuyển động êm và liên tục, một vật thể nhanh chóng được cụ
thể hóa.
Một cái hộp nhỏ màu trắng rơi vào lòng bàn tay Kirito từ cửa sổ đã đóng lại
với một tiếng phõm. Một cái ruy băng màu lam được buộc chéo bên ngoài lớp vỏ
mờ của nó.
Với chiếc hộp nằm trong tay phải, Kirito mỉm cười, "Cũng muộn rồi, nhưng đây
là câu trả lời cho câu đố của em."
"...Nó là...? Em đã ra cho anh...một câu đố...?" cô kinh ngạc hỏi.
Vị kiếm sĩ nhìn có vẻ hơi bất ngờ và trả lời, "Em có mà. Lần cuối mình gặp
nhau, khi anh hỏi về việc tên nhân vật của em đến từ đâu ấy…"
"Hơ… Ồ…!" Hai tay Silica bay lên miệng và hai mắt cô mở to. Cô nhớ lại rằng họ
đã từng có một cuộc nói chuyện như thế vào lúc cô cùng đi ăn với anh vào tháng
trước với lý do là một bữa tiệc chúc mừng phá đảo Tầng 70.
Cái tên ‘Silica’ là dựa trên tên cô ở thế giới thực, nên nguồn gốc của nó cũng
chẳng phải là thứ gì đáng để giữ bí mật. Đúng hơn, cô còn thấy ngường ngượng
một cách kỳ lạ về sự thiếu vững chắc của nó, nên cô biến câu trả lời thành một
câu đố: "Tên thật của em nằm sau Arumi nhưng ở trước Rin."
Vào lúc đó, Kirito trông có vẻ bối rối, kiểu như "gì thế nhỉ?" nhưng hình như
anh đã nghĩ ra được lời giải sau một tháng. Nhưng tại sao anh ấy không nói ra
mà lại tặng một chiếc hộp? Hay là câu trả lời đã được viết lên một mảnh giấy
nằm bên trong nó?
Với Pina vẫn còn ngủ trên đầu, Kirito khéo léo xoay chiếc hộp trên đầu ngón
tay. "Ừm, thật ra, anh phải hiểu được ngay khi nghe thấy Arumi và Rin mới
phải. Anh đã nghĩ rằng Rin là tên con gái… và Arumi có thể đánh vần là 有美-chan
hay 亜瑠魅-chan... Nên anh đã nghĩ thật nhiều xem cái tên nào sẽ đứng giữa hai
cái đó."
Silica phá lên cười trước câu trả lời ngoài dự kiến. "Hahahah… Em có một người
bạn thật tên là Rin-chan, nhưng em chưa bao giờ, bao giờ có một người bạn tên
Arumi-chan."
"Sao anh biết được. Bố anh thích cái tên đó lắm… Nhưng cái đó không quan
trọng." Anh trả chiếc hộp nhỏ trên ngón tay về bàn tay mình thở dài một hơi.
"Anh mất một tuần để nhận ra rằng Rin và Arumi không phải tên con gái. Arumi
là chữ viết tắt của nhôm[2] và Rin là phốt pho dùng để chế tạo diêm[3]...và
thứ nằm giữa chúng, nói đơn giản, là trên bảng tuần hoàn hóa học."
"Phải, anh đi đúng hướng rồi đấy!" Silica nhẹ vỗ tay. Cô đan tay vào nhau và
đưa chúng lên miệng mình. "…Vậy, anh có biết thứ gì nằm giữa chúng không?"
"Tất nhiên rồi. ...Hay đó là điều anh muốn nói thôi, nhưng tất cả những gì anh
nhớ được là «Hoàng Hôn Lặng Bóng Buổi Chiều Nắng Oi Phía Núi»...nên anh hỏi
một người quen xem tiếp theo sau đó là gì: natri, magiê, nhôm, silic, phốt
pho. Nên thứ nằm giữa chúng là silic. Trong tiếng Nhật, nó gọi là keiso. Khi
liên kết với hai nguyên tử ôxy, nó sẽ ôxy hóa, trở thành...silica."
"Ồ đúng, đúng rồi!" Silica lại vỗ tay, nhưng cô vẫn chưa hiểu tại sao Kirito
lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ kho đồ. Như thể lúc này người bị đố là cô, cô
chờ Kirito tiếp tục.
"Nên anh nghĩ tên thật của em phải có liên quan gì đó với silic, có thể là có
chữ «kei»… Nhưng anh sẽ không tiếp tục thêm nữa," Cười rộng miệng, anh nghiêng
đầu về trước nhiều nhất có thể mà không làm rớt Pina. "Tiện thể, tại sao tên
nhân vật của em là «Silica», mà không phải từa tựa như «Silico»?"
"Ồ, đơn giản là vì...Silico nghe không dễ thương chút nào cả..." Cô cười khúc
khích và giựt hai cái ruy băng buộc tóc màu đỏ hai bên đầu cô. "Và giờ em bắt
đầu có ôxy...hai nguyên tử O liên kết ngay chỗ này."
"Oa... Ra vậy, những cái vòng trang trí đó được xem là O2. Cùng silic nó tạo
thành SiO2... Anh hiểu tại sao em được gọi là Silica rồi. ...Dù sao đi nữa,
anh đã giải được câu đố em ra cho anh. Giờ anh đang tò mò tại sao bố mẹ em lại
dùng chữ «kei» cho tên con mình..."
"Ồ... Thông thường, chúng ta dùng «kei» không kèm gốc từ hoặc «kei» kèm với
một gốc từ chỉ người," Silica nói và nghĩ rằng anh không biết tại sao, hệt như
cô đoán. Tuy nhiên vì người cô đang nói chuyện cùng là Kirito ― Không, bởi vì
là Kirito, cô chỉ có thể nói với anh chừng đó. Nó kết nối trực tiếp đến bí mật
trong lòng cô hôm nay.
Tuy nhiên, Kirito đặt chiếc hộp nhỏ lên bàn và lại nhe răng cười đầy hiểu
biết. "Anh bắt đầu tự hỏi về điều đó khi anh nhận được tin nhắn của em. Ít khi
em đưa rõ ngày hẹn, nhỉ? Em đã viết, "vào ngày 4 tháng mười," nhưng trước đó,
em lúc nào cũng viết "ngày mai" hoặc "ngày kia" cả."
"Hơ... Ô-Ồ, thật sao?"
"Thật chứ. Khi đó anh tự hỏi... ―Nên dù sao thì, umm...Chúc mừng sinh nhật em,
Silica." Với những lời đó, Kirito trượt chiếc hộp nhỏ thắt ruy băng màu xanh
vào ngay trước mặt Silica.
Cô đờ người ra cả năm giây, rồi―
"Hảảảảảả?!" Silica nhảy dựng khỏi ghế và hét lớn nhất có thể.
Pina lập tức ngẩng dậy khỏi đầu Kirito và vội vàng kiểm tra chung quanh. Xác
nhận không có quái vật, nó ngáp một tiếng thật lớn và uể oải, bay khỏi đầu
Kirito, và hạ cánh xuống chỗ mọi khi nó vẫn ở là vai trái của Silica.
Như thể bị trọng lượng của nàng rồng nhỏ đè xuống, Silica thình lình ngồi
xuống ghế và thì thầm một cách sửng sốt, "Ư-Ưm, tại sao mà...?"
"Ồ, anh đúng rồi sao, với phản ứng đó?"
"Ừ, ph-phải, anh đúng... Nhưng làm thế nào...?" Cô lại hỏi, quên mất cả việc
cảm ơn anh. Lý do «đặc biệt» mà cô đã định sẽ vĩnh viễn giữ kín bị phá ngang
như vậy đấy.
Nhẹ nhõm hẳn, Kirito thả lỏng hai hàm răng và và vò rối mái tóc đen phẳng của
mình. "Cảm ơn chúa, anh đã tự hỏi mình sẽ làm gì đây nếu anh hiểu sai. nLý do
chữ «kei» được dùng trong tên em là vì sinh nhật em vào ngày 4 tháng mười…phải
không? Bởi vì hợp lại chúng sẽ thành 14...số proton của silic. Có lẽ mẹ em hay
bố em là nhà hóa học?"
Vẫn trong trạng thái sốc, Silica trả lời theo phản xạ, "Ồ... Ưm, ông nội em là
nhà hóa học. Và ông nội đặt tên cho con mình...tức bố em; bố sinh vào ngày 6
tháng 2, nên ông nội đặt tên bố là «Tetsuhiko» theo sắt[4], có số proton là
26... Bố em thật ra say mê nghệ thuật và văn học, nhưng em nghĩ bố muốn giữ
truyền thống đặt tên, nên khi em sinh ra vào ngày 4 tháng mười, ông thử đặt
tên em theo số proton là 104."
"Ế, 104...? Đó là nguyên tố gì...?"
"Là «Rutherfordi». Nhưng dù có cố mấy đi chăng nữa thì bố vẫn không thể nghĩ
ra được một cái tên con gái từ nó…thế là bố đành phải cộng 10 cho 4 để được 14
và nghĩ ra cái tên «Keiko» từ silic..." Cô biết cô đã tiết lộ tên thật của
mình sau khi đi sâu vào chi tiết nhiều đến vậy, nhưng sinh nhật cô cũng đã lộ
ra rồi, giờ đây cô chẳng còn nghĩ đó là chuyện gì to tát gì nữa. Silica rụt
người về sau, cứ như để trốn vào sau đôi cánh của Pina ở trên vai cô vậy, và
cô tiếp tục, "...Nên, ưm...Em xin lỗi, Kirito-san, vì đã gọi anh đến đây mà
không nói với anh hôm nay là sinh nhật em..."
"Kh-Không, đừng, xin em đừng xin lỗi." Thấy Silica càng buồn bã hơn, Kirito
vội vàng vẫy tay. "Ừ, ừm, đưa đề tài thế giới thực ra nói ở Aincrad cũng giống
như một điều cấm vậy... Nên anh hiểu em cảm thấy em không thể nói ra hôm nay
là sinh nhật mình…và chính anh mới là người nên xin lỗi, vì đã tọc mạch vào
tên thật và sinh nhật của em…"
"Kh-Không hề mà! Thật ra em mừng lắm!" Giờ Silica mới là người đang vẫy tay.
Nếu cô là người gọi anh đến sinh nhật mình, thì chính cô là người tiết lộ tên
thật mình ra. Kirito chẳng có gì đáng để xin lỗi cả.
Đôi mắt nhìn xuống của cô nhìn thấy chiếc hộp nhỏ màu trắng. Cô liếc nó một
lát, và thình lình nhìn lên. "Ế...ưm...v-vậy, chiếc hộp này...nó là, ư, t-tặng
e-...?!"
Như thể bị cơn bộc phát của Silica làm bối rối, Kirito hơi rụt tay về và gật
đầu với một nụ nhăn nhở. "Giờ mà bảo đây không phải quà sinh nhật tặng em thì
anh quá là ác rồi. …Nhưng anh không đủ thời gian để chuẩn bị thứ gì lớn lớn,
nên em đừng hy vọng quá nhé."
"S-S-S-Sao em lại thế được? Em sẽ rất vui khi nhận bất cứ thứ gì từ anh. Ưm,
em mở nó ra được không?"
Kirito vừa mới gật đầu trước khi Silica đưa tay cầm lấy chiếc hộp trên bàn.
Nếu đây mà là thế giới thực, thì cô sẽ hăm hở tháo dải ruy băng, nhưng tiếc là
cô không thể trải nghiệm quy trình ấy ở thế giới này. Cô nhấn vào chiếc hộp
bằng đầu ngón tay và chọn «Mở» trên màn hình hiển thị nổi lên, sau đó chiếc
hộp tự động mở và biến mất.
Trong lòng bàn tay Silica, rơi xuống―
Một chiếc nhẫn mảnh mai tỏa ánh sáng màu vàng.
Cô giật mình đến mức chẳng hét lên được, "Hảảảảảả―?!" Silica hoàn toàn đông
cứng.
Có bốn loại item trang sức trong SAO: khuyên tai, vòng cổ, vòng tay, và nhẫn.
Kirito có thể chọn bất kỳ cái nào, nhưng anh dám chọn một chiếc nhẫn bởi vì nó
có nghĩa là…nghĩa là―?
Với chiếc nhẫn đẹp đẽ được thiết kế như đôi cánh thiên thần trong bàn tay cô,
Silica nhìn lên.
Bốn mắt gặp nhau. Kiếm sĩ tóc đen nở một nụ cười nho nhỏ và chầm chậm gật đầu,
"Item này là phần thưởng cho nhiệm vụ «Nhẫn Thiên Thần», vừa mới xuất hiện gần
đây. Tên đầy đủ của nó là «Chiếc nhẫn lời thì thầm của thiên thần». Nó không
thực sự tăng chỉ số, nhưng nó có một khả năng ma thuật khá là mạnh mẽ..."
"...Khả năng...ma thuật?"
"Phải. Nó có thể gửi tin nhắn thoại đến những người chơi được đăng ký mỗi
tháng một lần. Em biết mà, Silica, không phải em vẫn thường gửi tin nhắn cho
anh vào khoảng đó sao? Mỗi lần phải nghĩ xem nên viết cái gì hẳn là khó cho em
lắm, nên từ giờ em có thể dùng chiếc nhẫn này như một chiếc điện thoại di
động."
"...Như một...chiếc điện thoại di động?" Cô lại quan sát chiếc nhẫn trong tay.
―Nói cách khác, chiếc nhẫn này chưa bao giờ có một ẩn ý nào cả... Nó chỉ có
nghĩa là một cách liên lạc tiện lợi mà thôi…
"…Ưmm…" Trong một lúc cô không biết phản ứng thế nào, Silica hít một hơi thật
sâu, và rồi òa lên cười.
"...Cảm ơn anh rất nhiều, Kirito-san. Em thật hạnh phúc!" Cô nhẹ nhàng giữ
chiếc nhẫn trong tay phải và đeo nói vào ngón áp út… ―không, ngón trỏ tay trái
cô.
Dù ngụ ý có là gì, điều đó vẫn chẳng thay đổi được sự thật là cô đã được nhận
một chiếc nhẫn từ người cô yêu thương vào sinh nhật mình. Đòi hỏi thêm nữa thì
là tham lam quá rồi.
Tiền tuyến hiện tại là Tầng 74. Cuộc phá đảo tòa thành bay chẳng hơn ba phần
tư tiến độ hoàn thành. Khoảng thời gian cần để đến được tầng cao nhất ước
lượng là một năm nữa và mục tiêu của Silica là gia nhập nhóm tiên phong vào
lúc đó.
―Từ giờ đến lúc đó mình sẽ không để lỡ một tháng liên lạc nào với anh ấy.
Quyết định như vậy, một nỗi vui mừng thanh khiết, sau một khoảng thời gian,
lan rộng ra khắp cơ thể Silica từ tận đáy lòng cô. Một nụ cười rộng toe toét
lại hiện lên mặt cô và cô nói, "Bố bảo rằng ngày 4 tháng mười thứ mười bốn của
em sẽ là một ngày đặc biệt. Và thật thế!"
Trên vai cô, có lẽ Pina cảm nhận được cảm xúc của chủ mình, nó cũng xõa rộng
cánh và gù một cách vui vẻ, "Kyururururu!"
Thế nhưng, cuối cùng Silica vẫn chẳng bao giờ có thể gửi giọng nói của mình
tới với Kirito bằng «Nhẫn Thiên Thần».
Xấp xỉ một tháng sau ngày sinh nhật cô, vào ngày 7 tháng mười, Sword Art
Online được phá đảo với 25 tầng còn lại.
Tòa thành lơ lửng bằng thép sụp đổ và lại nổi lên bầu trời khoảng nửa năm sau
ở một thế giới khác. Với bối cảnh mới là tân Aincrad, lần này Silica nhận lấy
thử thách để giành «Nhẫn Thiên Thần» bằng chính sức mạnh của mình―
Nhưng đó lại là một câu chuyện khác.