Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu
“Xin hãy nâng cấp nó.”
Tôi nhìn chằm chằm trong khoảng độ hai giây vào gương mặt vị khách hàng của
mình, người vừa đặt thanh trường kiếm nằm trong bao kiếm màu trắng lên quầy
thu ngân và nói câu vừa rồi một cách lãnh đạm.
“…G-Gì vậy?”
Người kia hơi ngả người ra sau rồi cuối cùng cũng ho lên một tiếng rồi trả
lời.
“Khô-Không có gì. …Chỉ là, tớ tự hỏi không biết cậu còn định mang theo thanh
kiếm này đến bao giờ.”
Câu nói đó tựa như một đòn bất ngờ đánh thẳng vào vẻ rụt rè của người đó,
nhưng với một —
“Ô-Ổn mà, chuyện tớ cứ mang nó đi theo suốt ấy, phải không. Dù gì tớ cũng
thích nó mà.”
Một lần nữa, tôi lại cứng họng trước câu trả lời đó. Nếu bọn tôi cứ tiếp tục
nhìn nhau mặt đối mặt thế này, đôi má hơi ửng hồng lên của tôi sẽ có thể sẽ bị
phát hiện mất nên tôi vội vàng quay mặt đi và nói.
“Ừm, dù sao thì cái kiểu không thèm nâng cấp trang bị này đúng là chỉ cậu mới
có thôi. Được rồi, theo tớ đến xưởng rèn nào.”
Tôi đưa tay về phía quầy nhấc thanh trường kiếm lên với vẻ đầy chiến ý, và nói
“Yoisho!”. Lý do tôi đỏ mặt rất đơn giản.
Ba tháng trước, thanh kiếm mảnh mai đang nằm trên tay tôi, «Dark Repulser»,
được tôi – thợ rèn Lisbeth, rèn ra bằng cây búa của chính mình: một vũ khí do
người chơi chế tạo. Anh chàng kiếm sĩ dùng đơn thủ kiếm tóc đen, mặc đồ đen
Kirito, người vừa nói “Tớ thích nó”, là người mà tôi đã đem lòng yêu mãi kể từ
ngày tôi gặp anh ấy.
Cửa tiệm của tôi, «Tiệm Trang bị Lisbeth» nằm ở quận phía nam của khu vực thị
trấn chính tại tầng 48 của Aincrad. Nó có diện tích vào hạng trung so với
những cửa tiệm của những người chơi thuộc class chế tác vật phẩm khác, với khu
bán hàng và xưởng rèn nằm ở ngay tầng một, còn tầng hai chia làm bốn phòng gồm
nhà bếp và ba phòng ngủ,
Lý do giá của ngôi nhà này đắt đỏ dù kết cấu bên trong chỉ có như vậy là vì nó
có thêm một bánh xe nước khổng lồ được nối với một lạch nước ở phía sau nhà.
Đủ loại thiết bị cỡ lớn khác nhau có thể được kết nối với trục truyền động đục
xuyên tường vào đến tận xưởng rèn của tôi. Đối với tiệm bánh thì là một cối
xay bột; với thợ may là khung dệt vải; còn với thợ rèn thì là bánh xe mài. Xét
tới khả năng tự động hóa những công cụ vốn cần người chơi phải tự đẩy và quay
bằng tay này, thì tiếng đập thình thịch phát ra vang lên theo mỗi vòng xoay
bất kể ngày đêm của nó có thể nói là vẫn dễ chịu chán.
Kirito đến cửa tiệm vào lúc đầu giờ chiều, giữa mùa hè của năm thứ hai chúng
tôi ở trong Aincrad. Vì đây là khoảng thời gian mà những người chơi kiên định
thì đang giam mình ở ngoài khu vực luyện cấp hay mê cung, trong khi những
người còn lại thì nhấm nháp ly đồ uống mát lạnh sau bữa ăn ở các quán bar hay
nhà hàng nên không hề có một khách hàng nào khác trong tiệm.
Tôi để NPC Hanna (nữ, khoảng độ mười lăm tuổi, họ là Heinemann) trông cửa
tiệm, và mang thanh kiếm nặng chịch ấy đi về phía xưởng rèn. Kirito đi cùng
tôi và mở cánh cửa ra mà không cần tôi phải nhắc. Ngay sau đó, tiếng bánh xe
nước xoay trở nên to rõ hơn hẳn.
“…Thật tình, may là mùa hè ở Aincrad cũng không đến nỗi nóng lắm.”
Chắc ấn tượng đó của anh ấy là từ việc nhìn cái lò lửa đang cháy nóng đỏ trong
góc phòng mà ra, tôi nghĩ vậy khi nghe giọng anh ấy nói ở phía sau lưng. Tôi
ngồi xuống cái ghế cạnh cái đe, rồi bất giác nở một nụ cười nhăn nhó.
“Nếu thấy nóng thì anh ít ra cũng nên cởi nó ra đi chứ.”
Điểm đặc trưng của anh ấy, người còn có một biệt hiệu khác là «Hắc Kiếm Sĩ »,
chính là chiếc áo choàng da màu đen dài quá gối đó; nếu ai đó ăn mặc kiểu này
ở thế giới thực vào tháng tám, chắc hẳn người đó sẽ bị say nắng ngay. Đặt
thanh Dark Repulser vẫn còn nằm trong vỏ lên cái đe trong chốc lát, tôi quay
sang nhìn Kirito, lúc này đang dựa lưng vào tường. Anh ấy cười khổ não và gãi
đầu.
“Kiểu như là, ừm, ngoại trừ lúc ngủ, còn đâu nếu không mặc nó thì tôi chẳng
thể nào bình tĩnh nổi, đại loại thế…”
“Nói vậy thì, đừng bảo với tôi là anh chỉ mặc đúng một cái áo này từ tận tầng
một tới giờ nhé?”
Trước đây, có một lần khi tôi trò chuyện với cô bạn thân Asuna của mình ở ngay
tại chỗ này, cuối cùng chủ đề quay sang việc bộ đồ duy nhất của Kirito. Theo
lời cậu ấy thì có vẻ như bề ngoài của Kirito không hề thay đổi kể từ khi anh
có được trang bị cực hiếm «Coat of Midnight» từ boss của tầng 1.
Kirito lại cười và lắc đầu trước câu hỏi của tôi.
“Tôi vẫn luôn phải nâng cấp áo giáp mà. Chiếc «Blackwyrm Coat» này hình như
…là đời thứ tư rồi thì phải?”
“Ồ… Là đồ dạng monster-drop à?”
“Không, nó là đồ player-made…”
Nét biểu cảm có vẻ phức tạp thoáng hiện lên trên mặt Kirito khi anh ấy trả lời
đã không qua được mắt tôi. Vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười, tôi tiếp tục gây áp
lực không chút chậm trễ.
“Ồ. Từ tiệm nào vậy?”
“Ừm, là… là đồ mua từ tiệm c-«của Ashley»…”
“Ồồ. Hêêê… Ra là vậy à.”
Trong lúc tôi nói kéo dài giọng ra, đôi mắt Kirito có vẻ lảng tránh rất rõ
ràng.
Ashley là một cô thợ may có sức hấp dẫn rất lớn, và được cho là số một ở
Aincrad. Mặc dù cô ấy không phải là đối thủ cạnh tranh làm ăn với tôi, một thợ
rèn, nhưng cửa hàng của cô ấy cũng ở Lindas như tôi. Nó nằm ở khu bắc, và lớn
gấp ba lần tiệm của tôi (với hai bánh xe nước), chưa kể tới tên cửa hàng, «của
Ashley», một cái tên khiến người ta không thể không chú ý. Thêm nữa, người
đang được nói đến là một cô gái khá xinh đẹp đang vào độ tuổi đôi mươi.
Có lẽ là do nhận ra rằng trong số các mặt hàng trang bị phòng thủ ở Tiệm Trang
bị Lisbeth của tôi cũng có áo giáp hạng nhẹ dành cho kiếm sĩ dùng đơn thủ
kiếm, Kirito lắp bắp với vẻ mặt như sắp toát mồ hôi lạnh ra đến nơi.
“À ừ, chỉ là đồ của tớ chủ yếu là loại áo giáp da, và thợ may duy nhất mà tớ
biết có thể xử lý vật liệu thô cấp cao như da rồng đen chỉ có Ashley-san thôi,
nên tớ không còn lựa chọn nào khác, cậu cũng biết đấy…”
“Tớ đã nói gì đâu nhỉ. Nhưng, nếu tớ không nhầm thì, không phải cách xử lý đơn
đặt hàng làm riêng của Ashley-san là chỉ nhận những yêu cầu mà cô ấy có hứng
thú sao?”
“T-Thật à? Tớ thì, cậu biết đấy, được Asuna, khách hàng quen của cô ấy, giới
thiệu tới… à phải, cũng như lần đầu tớ tới tiệm của Liz đúng không. Lần đó quả
là một thảm họa, ừm, đập gãy thanh kiếm cậu đang bán khi tớ thử vung nó và…”
Vừa nói đến đó thì anh ta đờ người ra với cái vẻ mặt như đang nói “Ôi-tiêu-
mình-đạp-trúng-bãi-mìn-rồi”, và thế là tôi không nhịn được nữa mà bật cười phá
lên.
“Ahaha… không cần phải làm cái mặt đó đâu, chuyện đó giờ đối với tôi mà nói
cũng chỉ là một bài học kinh nghiệm thôi. Hồi đó, tôi chỉ rèn những thanh kiếm
tập trung vào Độ chính xác và Tốc độ mà chẳng quan tâm mấy đến độ bền của
chúng gì cả. Những thanh kiếm chỉ mạnh mẽ nhờ sự hỗ trợ của hệ thống thì nổi
tiếng thật đấy, nhưng tớ nhận ra rằng những thanh kiếm có thể bảo vệ tính mạng
khách hàng của mình trong lúc nguy nan lại là những thanh có độ bền cao…”
Sau khi tiếng cười ấy lắng xuống, tôi quay lại về phía cái đe và nâng thanh
Dark Repulser lên lần nữa. Tôi nhẹ nhàng rút nó ra khỏi vỏ - nó nặng tới nỗi
tôi không thể nào vung kiếm lên hẳn hoi trong thực chiến được dù tôi có thể
mang nó qua lại với chỉ số STR của mình.
Lưỡi kiếm màu bạc ám chút sắc xanh lục, trông khá mảnh mai đối với một thanh
đơn thủ kiếm. Thanh kiếm yêu thích của Asuna, «Lambent Light», có màu bạc
trong mờ như pha lê vậy, nhưng trái lại dáng vẻ của thanh này nhìn hệt như thứ
vẫn thường xuất hiện trong các tác phẩm hư cấu, «Bạc Mithril»[1].
“Nếu tớ không nhầm thì hiện giờ nó là đồ +39 rồi phải không?”
“Phải. Nói ngắn gọn, hôm nay tớ muốn thử ép lên +40.”
Kirito trả lời câu hỏi của tôi không chút do dự, nhưng một trang bị được nâng
cấp đến mức +40 thì khá là hiếm thấy.
Mỗi trang bị trong Aincrad đều có một đặc tính gọi là «Số lần giới hạn nâng
cấp». Đúng như ngụ ý của cái tên, đó là số lần người chơi có thể thử nâng cấp
vũ khí, và giảm đi sau mỗi lần nâng cấp cho dù là thất bại hay thành công.
Số lần giới hạn nâng cấp của «Dark Repulser» là 50, cao hơn rất nhiều so với
những thanh kiếm tôi từng rèn. Và giờ, số lần còn lại là 8. Nói cách khác, kết
quả nâng cấp để đạt đến mức hiện giờ là 39 lần thành công, với chỉ 3 lần thất
bại. Tính ra tỷ lệ thành công là cỡ, ờ… khoảng tầm 93 phần trăm. Con số này có
thể gọi là một phép lạ, và nếu những người buôn bán thông tin nghe phong thanh
được về chuyện này, hẳn họ sẽ lập tức đến thẳng đây và cố tìm ra mánh để làm
được điều đó. Tuy nhiên, dù họ có tới thật đi nữa thì tôi cũng chẳng biết vì
sao lại như thế cả.
Dù thế nào đi nữa thì, lý do một thanh kiếm đã được rèn ba tháng trước vẫn còn
đang được Kirito sử dụng trên tiền tuyến (hiện tại là tầng 70) chủ yếu là do
giá trị nâng cấp cao khủng khiếp này. Những người chơi không có hứng thú với
việc nâng cấp thường đổi vũ khí chính của mình sau mỗi tầng. Việc thanh kiếm
mà tôi làm ra được Kirito sử dụng lâu đến như vậy khiến tôi thấy hạnh phúc,
nhưng đồng thời ngược lại, cũng thấy lo ngại.
Còn về lý do tại sao thì, nếu một người muốn tăng tỷ lệ thành công khi nâng
cấp vũ khí đến tối đa, thì yêu cầu về cả chất lượng lẫn số lượng của nguyên
liệu thô cần thiết là cực cao. Cho dù anh ấy là một người chơi solo và nhặt
được toàn bộ vật phẩm rơi ra khi luyện cấp đi nữa, thì cũng không khó để tưởng
tượng được lượng thời gian cần thiết để gom góp đống nguyên liệu thô đó nhiều
khủng khiếp đến mức nào.
—Sao anh không bỏ thanh kiếm này đi, và dùng một vũ khí hiếm kiếm được trên
tiền tuyến?
Tôi tự hỏi liệu có nên đưa ra lời khuyên như thế với tư cách một thợ rèn hay
không.
Tất nhiên, nếu là một vũ khí hiếm ở cỡ tầng 70 thì chỉ cần nâng cấp lên tầm
+20 là đã ngang ngửa với thanh Dark Repulser +39 này rồi. Và số nguyên liệu
thô cần thiết cho việc nâng cấp cũng sẽ ít hơn rất nhiều so với hiện tại.
Tôi nhìn thanh kiếm, hít một hơi rồi lên tiếng.
Tuy nhiên, những lời tôi nói ra lại là—
“…Anh gom đủ nguyên liệu thô rồi phải không? Nếu anh đã muốn thử ép lên mức
+40 thì tôi cũng chẳng muốn thực hiện việc đó nếu xác suất thành công không
đạt mức tối đa đâu.”
Cảm thấy đau đầu với suy nghĩ nội tâm của mình, tôi vừa nói vừa bĩu môi.
Kirito gật đầu và cười toe toét đáp lời.
“Tất nhiên rồi.”
Bàn tay phải đeo một chiếc găng không ngón (tất nhiên, cũng làm từ da màu đen
nốt) của anh ấy nhanh nhẹn thao tác trên một cửa sổ. Một chiếc túi da lớn xuất
hiện. Tôi đặt thanh kiếm xuống và nhìn vào trong cái túi vừa nhận được. Trong
túi có mấy tấm kim loại chắc chắn là hàng cao cấp, cùng với răng nanh và sừng
quái vật, đủ loại đá quý khác nhau được nhét đầy bên trong.
Nếu đổ hết ra sàn để kiểm tra số lượng thì sẽ rất tốn thời gian, nên tôi gõ
nhẹ ngón tay vào cái túi để mở ra một cửa sổ nhỏ hiển thị những thứ đựng ở bên
trong nó. Nhấp lên thanh kiếm trên cái đe cạnh đó rồi lại gõ thêm lần nữa, giá
trị nâng cấp hiện lên trên một cửa sổ nhỏ, cùng với đó một cửa sổ phụ với
thông tin về nguyên liệu thô cần thiết để nâng cấp nổi lên.
Nếu tôi dùng đầu ngón tay kéo cửa sổ của cái túi chạm vào cửa sổ của thanh
kiếm, nó sẽ tự động thực thi chế độ so sánh và thông báo xem nội dung hai bên
có giống nhau hay không. Nếu tên vật phẩm và số lượng đều chuyển thành màu
xanh dương thì có nghĩa là hoàn toàn trùng khớp.
“Có vẻ ổn đấy. Nhưng thật tình, không ngờ là lần nào anh cũng gom được nhiều
nguyên liệu thế này!” Lại một lần nữa tôi lên tiếng trái ngược với suy nghĩ
thật của mình. Kirito nhún vai một cách bình thản.
“Hầu hết đều là vật phẩm rơi ra trên tiền tuyến cả, nên theo lẽ tự nhiên chúng
cứ tích lũy chồng chất dần lên như thế trong quá trình lập bản đồ thôi. Chỉ có
một phần nhỏ trong đó là tôi phải về tầng thấp hơn để kiếm.”
Tôi biết rõ việc gom đủ số «một phần nhỏ» đó khó cỡ nào, vì thi thoảng tôi
cũng phải làm việc tương tự để nâng cấp cây chùy đơn thủ của mình. Nhưng đúng
như dự đoán, những lời nói trái ngược với suy nghĩ lại một lần nữa lại chui ra
khỏi miệng tôi.
“Đừng có để mấy người bán tin tức biết được một người chơi phá đảo lại đang
xuống càn quét gom đồ ở mấy tầng thấp đấy. Tôi không muốn xuất hiện trên mấy
cái tin kiểu «Cửa hiệu ưa thích của Ngài Hâm dở To Mồm» hay đại loại như thế ở
trên báo đâu!”
“Hahaha, tớ chỉ săn ở mấy tầng thấp hơn vào ban đêm thôi, nên không sao đâu.”
“…Thế à. Vậy thì được.”
Lập bản đồ trên khu vực mê cung đầy hiểm nguy ở tiền tuyến vào ban ngày, sau
đó chỉ ngủ một giấc ngắn rồi lại cực khổ đi gom nguyên liệu. Điều đó có nghĩa
là Kirito đã sống kiểu đó suốt ba tháng rồi. Tôi nhìn nước da anh ấy xem có
xanh xao không, nhưng vẻ láng mịn trên avatar của Kirito vẫn trông y như của
một cô gái vậy, chẳng có chút dấu hiệu mệt mỏi tích tụ nào.
Trong khi vẫn thầm nghiền ngẫm mấy suy nghĩ trái ngược ấy trong đầu, tôi vẫy
tay phải một cái để tắt tất cả các cửa sổ đi.
“Được rồi, vậy bắt đầu luôn thôi. Anh muốn đặc điểm gì nào?”
“Sắc bén!”
Vị khách hàng vẫn quả quyết như mọi khi ấy gật nhẹ đầu đáp lại. Sau khi đưa
tay về phía cái lò rèn lớn vốn gần như là vẫn luôn nằm cố định trong xưởng,
tôi đổi menu từ «Chế tạo» sang «Nâng cấp». Thiết lập thông số chi tiết thành
Sắc bén xong, tôi đổ nguyên liệu thô để nâng cấp từ trong cái túi vào lò.
Thật ra, tôi còn cần phải đẩy ổng bễ đến khi lò nóng đỏ lên, nhưng nhờ có cái
bánh xe nước mà quá trình này được thực hiện hoàn toàn tự động. Loại lò nung
xách tay thường dùng ở mấy quầy trên phố dùng nhiên liệu đốt, nên không cần
thiết phải có ống bễ, nhưng nó lại không đủ sức chứa cho từng này nguyên liệu
thô.
Cái lò lớn dễ dàng nuốt chửng đống đồ lên đến cả trăm món, ngọn lửa càng cháy
mạnh hơn như thể đang vui mừng, và khiến đống nguyên liệu thô nóng chảy ra chỉ
trong vài giây. Ngọn lửa chuyển từ màu đỏ cam thành màu bạc thể hiện cho chế
độ nâng cấp độ sắc bén.
Không chút chậm trễ, tôi rút thanh Dark Repulser ra khỏi bao và cho vào trong
lò. Luồng ánh sáng màu ánh bạc quấn quanh lưỡi kiếm và bắt đầu tỏa sáng rực
rỡ. Tôi đặt thanh kiếm lên trên đe. Và giờ tôi chỉ việc đập búa cho đến khi đủ
số lần cần thiết.
Dù tôi buộc phải gõ búa đến hai trăm năm mươi lần khi tỉ mỉ rèn ra thanh kiếm
này từ thỏi nguyên liệu, nhưng khi nâng cấp thì ép lên mức +1 hay +40 cũng chỉ
cần mười lần gõ thôi.
Tôi tháo cây «Búa Zoringen +22» yêu quý ra khỏi thắt lưng, và cầm chắc cái
chuôi bọc da đỏ của nó. Búa thợ rèn được xếp vào nhóm vật phẩm công cụ nhưng
đồng thời cũng thuộc nhóm vũ khí dạng cùn, nên theo lẽ thường chúng có thể
được nâng cấp. Nói như vậy nghĩa là, không thể dùng chính cây búa này để đập
nó được, nên tôi cần một cây búa phụ chuyên biệt chỉ dùng để nâng cấp nó.
Tôi chỉnh lại nhịp thở cho khớp với lúc giơ cây búa yêu quý lên, thứ có thể
coi là thanh kiếm yêu thích của tôi. Dù không đạt đến mức như thanh của
Kirito, nhưng tôi vẫn phải tốn đến hai tháng mới nâng cấp xong nó. Tôi nâng
cây búa lên cao hết cỡ rồi giữ tư thế đó một lát, sau đó dùng sức đập xuống.
Keeng!*, tiếng gõ rõ ràng của chiếc búa vang lên. Đó là thứ âm thanh yêu thích
của tôi. Những tia lửa có màu hòa lẫn giữa bạc và cam bắn ra, văng xuống sàn
rồi tan biến.
Hai lần. Ba lần. Khi rèn đồ để bán, hay nâng cấp vũ khí cho khách hàng khác,
tôi có thể hoàn toàn đi vào trạng thái không suy nghĩ gì ngay từ nhát búa đầu
tiên—hay nói đúng hơn, tôi hoàn toàn bị cuốn vào trong tiếng búa và những tia
lửa, nhưng chỉ khi làm cho kiếm của Kirito thì tôi lại để lẫn cả cảm xúc cá
nhân vào.
Hãy bảo vệ người ấy; nhớ trở về nơi này cùng với anh ấy đấy; tôi cứ vừa vung
búa vừa nói như vậy. Bốn lần, năm lần. Chừng nào thanh kiếm này vẫn còn nằm
sau lưng Kirito, thì khi đó chúng tôi vẫn có một mối quan hệ đặc biệt với
nhau. Tôi không thể hỗ trợ anh ấy từ phía sau trong lúc đánh boss như Asuna,
nhưng tôi có thể giúp đỡ anh bằng cách sửa chữa vũ khí, và tăng cường sức mạnh
cho nó.
Sáu lần, bảy lần.
…Tuy nhiên.
Mối quan hệ này sẽ không tồn tại mãi mãi. Số lần nâng cấp còn lại của Dark
Repulser hôm nay lại tiếp tục giảm thêm một, còn 7. Nếu cứ tiếp tục giữ nhịp
độ nâng cấp như thế này, thì chỉ còn hai tháng nữa thôi… Nó sẽ hỏng trước khi
mùa đông tới. Nếu thế, sẽ chẳng còn cách nào khác ngoài đổi sang một thanh
kiếm mới để tiếp tục chiến đấu trên tiền tuyến.
Đến lúc đó, chẳng có gì đảm bảo rằng Kirito sẽ lại tiếp tục nhờ tôi chế tạo
một thanh kiếm mới nữa. Không, có lẽ khả năng đó sẽ không xảy ra. Để rèn ra
được một thanh kiếm với chỉ số cao và cực kỳ hiếm… nói cách khác là cần những
nguyên liệu cực kỳ đắt tiền, trong khi vũ khí rơi ra từ quái vật lại chẳng tốn
một coll nào. Với một người luôn chiến đấu trên tiền tuyến, tham gia tất cả
các trận đấu boss, chưa kể thường có cơ hội cao kiếm được đồ thưởng từ việc
kết liễu boss như Kirito, anh ấy có rất nhiều cơ hội để lấy được một thanh đơn
thủ kiếm hàng hiếm.
Tám lần. Và cánh tay phải của tôi vừa tạo ra tiếng búa thứ chín ngân vang—
chợt ngưng lại giữa không trung.
Tôi cảm nhận được ánh mắt khó hiểu của Kirito đang lướt qua bờ má trái của
mình. Nhưng tôi không tài nào nhìn về phía đó được.
Thay vì đập búa xuống, tôi ôm nó vào ngực. Thanh «Dark Repulser» chìm trong
làn ánh sáng bạc trên chiếc đe, đang lặng lẽ chờ nhát búa cuối cùng. Thời gian
giới hạn của hiệu ứng nâng cấp là ba phút. Nếu quá thời gian đó, ánh sáng trên
lưỡi kiếm sẽ vụt tắt, và kết quả nâng cấp sẽ tự động trở thành thất bại.
“… Tôi…”
Giọng nói run rẩy phát ra từ miệng tôi hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với hình ảnh
cô thợ rèn vui vẻ Lisbeth của mọi khi.
“…T-Tôi sẽ không gõ thêm nhát búa nào nữa… Vì… v-vì khi số lần giới hạn hết,
vai trò của thanh kiếm này sẽ… sau đó nó sẽ…”
Kết thúc.
Thật lòng—Thật lòng mà nói thì, nếu tôi thực sự nghĩ cho lợi ích của Kirito,
tôi phải nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu cái ngày đó nhanh đến. Nếu anh ấy đổi sang
một thanh kiếm mới, nâng cấp lại từ +1, việc tìm kiếm nguyên liệu sẽ dễ dàng
hơn nhiều. Tâm trí tôi hiểu điều đó, nhưng cánh tay tôi lại từ chối cử động.
Với cây búa ôm chặt trong ngực, tôi chỉ có thể khẽ run rẩy như vậy.
Rồi tôi cảm thấy Kirito rời khỏi chỗ bức tường.Tôi có thể nghe tiếng từng
bước, từng bước chân đi tới rồi dừng ngay sát cạnh tôi. Tà áo đen tung bay và
xòe ra, anh chàng kiếm sĩ cúi xuống bên cạnh tôi.
“…Lisbeth. Tôi… có một linh cảm.”
Đáng lẽ là lúc này anh ấy phải giận dữ hét lên, “Nhanh lên và đập nhát búa
cuối đi!”, nhưng giọng Kirito vẫn rất dịu dàng. Kể từ cái đêm vào ngày chúng
tôi gặp nhau, khi anh ấy kể rất nhiều chuyện cho tôi nghe ở dưới cái hang rồng
đó; chẳng có gì thay đổi cả.
“…Một linh cảm ư?”
Tôi quay sang với vẻ đầy bất an, và đôi mắt đen đó chớp một cái ngượng ngùng
ngay trước mặt tôi.
“Ừ. Hiện tiền tuyến mới ở tầng bảy mươi, vẫn còn đến ba mươi tầng trên đó nữa…
nhưng không hiểu sao… tôi có một linh cảm - không, một niềm tin mãnh liệt rằng
khi tôi chiến đấu với boss cuối của tòa thành, thứ nằm trong tay tớ, sẽ là
chính thanh Dark Repulser này.”
“…Tại sao anh lại nghĩ thế…?”
“Ừ thì, cô biết đấy, Hệ thống Cardinal đã đặt tên cho thanh kiếm này phải
không? «Dark Repulser», thứ sẽ đẩy lùi bóng tối… làm gì có chuyện một cái tên
như thế lại được đặt cho một thứ gì không phải là «trang bị cuối» cơ chứ."
—Nói xong, anh ấy nhìn tôi trong giây lát với nụ cười tinh nghịch trên môi mà
không nói thêm một lời nào nữa.
Thường thì, đây lúc lúc tôi hít một hơi thật sâu, rất rất sâu, hay đáp lại
bằng một câu chọc kháy như “Sao anh lại nói nhiều thế hả”. Nhưng lần này, đôi
môi tôi, lại nở một nụ cười nhu mì. Tôi trả lời bằng một giọng nhẹ nhàng,
nhưng không còn run rẩy nữa.
“…Có thể là như vậy thật. Không… chắc chắn sẽ là như thế…”
“Đúng vậy. …Nên, thôi nào, chỉ một nhát búa cuối cùng nữa thôi, gõ một cú kết
thúc thật kêu vào.”
“Ừ. Tôi cũng có một linh cảm. Lần này cũng vậy, sẽ thành công.”
Tôi dịu dàng nâng chiếc búa đang ôm trong ngực lên lần nữa.
Tôi hít vào một hơi thật sâu rồi dừng lại, nhắm mắt và thì thầm với thanh
kiếm.
—Xin lỗi vì sự trì hoãn vừa rồi nhé. Ngươi, cùng với chủ nhân của ngươi, đã
luôn đẩy lùi bóng tối xung quanh ta, phải không? Ta cũng tin như thế… rằng một
ngày nào đó, thời điểm mà ánh sáng của ngươi sẽ chiếu rọi lên tất cả những
người bị giam cầm trong tòa thành này sẽ đến.
Chiếc búa được giáng xuống một cách dịu dàng, và đồng thời, cũng rất mạnh mẽ.
Mười lần.
Bàn tay phải đeo chiếc găng không ngón bằng da đen nắm chặt lấy chuôi thanh
«Dark Repulser +40» mà tôi đưa ra.
Vù, vù* lưỡi kiếm lóe lên chẳng hề có vẻ gì là nặng nề như trọng lượng vốn có
của nó, tỏa ra một luồng hào quang hình lăng trụ rực rỡ trong không gian. Cuối
cùng, lưỡi kiếm trượt vào trong bao với một thanh âm đầy trôi chảy, và chủ
nhân của nó cười với vẻ hài lòng.
“Được lắm, với cây kiếm này thì boss tầng 70 tôi cũng chấp hết.”
“Nếu anh định nói thế thì, đừng có mà tự nhiên té nhào ngay trước con boss như
ở tầng 69 đấy nhá. Vụ đó lên ngay trang nhất của báo, ngay cả tôi cũng phải
thấy xấu hổ thay cho cậu đấy.”
“A-Ừ…. Xin lỗi…”
Đứng trước cô thợ rèn đang khoanh tay lại Lisbeth là chàng kiếm sĩ Kirito đang
gãi gãi đầu. Chúng tôi đã hoàn toàn trở lại như mọi khi; cảm giác thật nhẹ
nhõm thư thái, mà cũng hơi có chút cô đơn. Cảm thấy hơi ngột ngạt với những
cảm xúc đó, tôi duỗi mạnh người ra.
“Ô - Ờờ… Haaa, mà, dù thế nào đi nữa thì tôi cũng mừng là đã thành công. Ngay
cả khi xác suất thành công đã được đẩy lên cao hết cỡ thì vẫn có lúc bị thất
bại mà. Thời gian tới chắc tôi chả dám nhận thêm vụ nâng cấp nào căng thẳng
như thế này nữa đâu.”
Tôi bình thản nói thế, nhưng khi nghe thấy vậy thì không biết do nguyên nhân
gì mà trên gương mặt Kirito lại hiện lên vẻ khó xử.
“…Sao thế?”
“A - à, cái đó… thật ra, nên nói sao nhỉ, đúng lúc tôi đang định làm luôn ngày
hôm nay…”
“…Đúng lúc?”
Nói xong, anh chàng kiếm sĩ mở cửa sổ trữ đồ ra và cất thanh Dark Repulser
vào. Tiếp đó, sau vài thao tác nhanh lẹ, một thứ nằm trong bao da màu đen hiện
ra ngay phía trên cửa sổ ấy. Đó là một thanh trường kiếm tỏa ra khí thế mãnh
liệt lan đến tận nơi tôi đứng.
“…Tôi nghĩ là nếu có thể giao luôn việc nâng cấp lên +40 cho cả anh chàng này
cho cô luôn thì tốt biết bao.”
Mấy lời nói đó cùng thanh kiếm được đưa tới trước mặt tôi, «Elucidator», một
thanh kiếm cũng vô cùng quý giá khác với Kirito, khiến tôi lặng người nhìn anh
ta mất vài giây. Haa—— Và rồi tôi lại thở một hơi dài, rất rất dài.