Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu
Tầng 24 Aincrad là một tầng có nhiều đầm nước với phần lớn diện tích bị nước
ngọt bao phủ. Kiểu dáng của tầng này gần giống như tầng 61 «Salemburg» mà
Asuna từng sống hồi trước mà hiện giờ vẫn chưa được mở.
Thị trấn trung tâm của nó tên là «Panareze». Nó được thiết kế như một hòn đảo
nhân tạo nằm ở trung tâm một cái hồ lớn. Nó được kết nối với vô số đảo nhỏ ở
khắp mọi hướng xung quanh bằng những chiếc cầu phao.
Asuna đưa mắt ngắm nhìn Panareze nhộn nhịp ở phía bên kia hồ, và gối đầu mình
lên vai của Kirito.
Hai người đang ngồi trên một bãi biển ở phía nam của một trong những hoàn đảo
nhỏ, hơi chếch về phía bắc của thị trấn trung tâm. Những cái cây lớn ở phía
sau chỗ họ ngồi đang nảy chồi, và những con sóng đang vỗ vào gốc cây. Những
cơn gió ấm áp thổi ngang qua hồ dù đang là mùa đông, làm những ngọn cỏ xung
quanh khẽ lay động.
“Này, anh còn nhớ không? Cái lần đầu tiên mà anh đến nhà em ấy?”. Cô ngước lên
và hỏi, Kirito khẽ cười trả lời.
“Chẳng phải khoe khoang gì, nhưng anh tin rằng mình có một trí nhớ tệ --”
“Ể --”
“-- Nhưng dù thế, anh vẫn nhớ rõ lúc đó.”
“... Thật sao?”
“Tất nhiên. Khi đó, anh vừa có được một nguyên liệu cực hiếm, và Asuna đã nấu
một món hầm với nó. Ah... món thịt đó thật ngon quá sức... Đến tận giờ, anh
vẫn thỉnh thoảng nghĩ về nó.”
“Vậy à! Anh chỉ nhớ mỗi chuyện ăn uống thôi sao!”
Asuna bĩu môi rồi đấm vào ngực Kirito, nhưng đâu đó trong giọng cô có thoáng
chút tiếng cười.
“... À thì, em cũng có hay nghĩ đến nó.”
“Cái gì, vậy mà còn trách người ta... Này, món hầm đó, em nghĩ có thể làm lại
nó ngoài đời thực không?”
“Ừ ~ hứm... Về cơ bản nó gần giống thịt gà, có thể nếu em cố bắt chước lại món
sốt... Dù sao thì, tốt hơn là cứ coi như nó chỉ còn tồn tại trong kí ức của
chúng ta. Một món ăn sẽ chẳng bao giờ ta được nếm lại lần nữa, chẳng tuyệt
sao?”
“Ừmm, phải, có lẽ vậy thật.”
Nhìn Kirito gật đầu có vẻ tiếc rẻ, Asuna lại bật cười. Kirito cũng cười, rồi
chợt nhớ ra điều gì đó và nói.
“À, phải rồi... Này.”
“Gì cơ?”
“Không biết sao mà tụi mình để dành được một số kha khá tiền Yurudo rồi đấy,
lần cập nhất tới mà tầng 61 được mở, sao chúng ta không mua một ngôi nhà ở
Salemburg nhỉ? Hồi trước nhà của Asuna ở đó mà.”
“Việc đó thì ~”
Asuna suy nghĩ về đề nghị của Kirito một lúc, rồi lắc đầu.
“Thôi, khỏi đi. Em cũng chẳng có nhiều kỉ niệm đẹp ở nơi đó. Hãy dùng số tiền
đó giúp Agil mở một cửa hàng tại Algade thì hơn.”
“Dựng lại cái cửa hàng lộn xộn đó ấy à... Vậy anh sẽ lấy lãi suất là 10% mỗi
mười ngày.”
“Wa, anh nghĩ xa quá đấy.”
Họ có thể trò chuyện bất tận về những kỉ niệm mà hai người có với nhau tại
Aincrad. Trong khi đang cười nói, Asuna để ý ngày càng có nhiều người chơi bay
từ hướng Panareze về hòn đảo này. Mọi người bay ngang qua đầu hai người và
hướng về cái cây khổng lồ nằm ngay giữa đảo.
“A, có vẻ gần đến giờ rồi. Em phải đi đây.”
Dù nói vậy, nhưng Asuna vẫn tỏ ra miễn cưỡng khi phải rời bỏ cái hơi ấm mà cô
đang tựa vào. Ngay lúc đó, Kirito chợt lên tiếng với vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Asuna, nếu em thực sự sẽ đấu với Tuyệt Kiếm...”
“... Ế?”
“Ờ... À, không, người đó... rất mạnh, thật đấy.”
Thấy giọng Kirito hơi ngắc ngứ, Asuna hơi nghiêng đầu tỏ ý không hiểu.
“Em cũng đã nghe khá nhiều về sức mạnh của Tuyệt Kiếm từ Lisbeth và những
người khác. Thêm nữa, cả Kirito cũng bị đánh bại. Ngay từ đầu em đã không tin
là mình có thể thắng. Chỉ là em muốn được thấy đường kiếm của hắn một lần...
Hơn nữa, em vẫn chưa thực sự tin là Kirito có thể thua.”
“Hiện tại đã có rất nhiều người mạnh hơn anh rồi. Chà, ngay cả so với những
người đó thì Tuyệt Kiếm cũng vẫn rất đặc biệt.”
“Nhân tiện, Lyfa có kể rằng anh có nói gì đó ngay giữa trận đấu. Anh đã nói
gì?”
“À, cái đó hả, chỉ là một chuyện mà anh hơi thắc mắc thôi...”
“Chuyện gì cơ?”
“Chuyện này chuyện nọ thôi...”
Asuna nhanh nhạy nhận ra sự lo âu trong ánh mắt của Kirito. Asuna lại càng
thêm bối rối, cô chớp mắt khó hiểu.
Dù cho đối thủ Tuyệt Kiếm này có mạnh tới cỡ nào đi nữa, thì đây cũng không
còn là SAO. Ngay cả khi không đầu hàng kịp và mất hết HP, thì bạn vẫn sống lại
nếu chỉ cần ai đó niệm một câu thần chú phục sinh. Và nếu có bị phạt vì thua
mà mất điểm kinh nghiệm, thì chỉ cần đi săn quái độ vài giờ đồng hồ là lấy lại
được ngay.
Tuy nhiên, Kirito nói nhỏ một câu mà Asuna không ngờ tới.
“Anh đã hỏi người đó rằng - Cậu đã hoàn toàn trở thành một cư dân của thế giới
ảo này rồi, phải không? Câu trả lời chỉ là một nụ cười khẽ và ngay sau đó là
một đòn tấn công nhanh tàn bạo. Tốc độ đó... vượt quá giới hạn thông thường.”
“... Tức là anh muốn nói, đó là một tên siêu nghiện game à?”
Asuna lại nghiêng đầu hỏi, và để trả lời cô, Kirito nhanh chóng lắc đầu.
“Không. Anh không nói về một thế giới của một game VRMMO riêng biệt nào cả,
anh muốn nói đến toàn bộ hệ thống liên kết các «máy chủ dùng chương trình Hạt
Giống»... Không, vẫn chưa đúng. Phải nói rằng, đó như một sản phẩm của môi
trường được tạo ra từ quá trình sử dụng công nghệ FullDive... Đó là những gì
anh cảm thấy.”
“Cái đó... nghĩa là sao...?”
“__ Tốt hơn là không nên tạo ấn tượng ban đầu quá sớm. Anh muốn em tự mình cảm
nhận phần còn lại của vấn đề. Anh cho là em sẽ hiểu ra sau khi đấu xong.”
Asuna chớp chớp mắt khi Kirito xoa đầu cô, vừa lúc đó có tiếng hạ cánh liên
tục của nhiều người từ phía những cái cây đằng sau. Và họ nghe một giọng nói
lớn.
“Tớ vừa rời mắt ra một chút là cậu đã biến ngay đến chỗ như thế này rồi đấy
à!”
Nghe tiếng bước chân trên cỏ, Asuna nhanh chóng bật người dậy.
Lisbeth bước ra từ sau những thân cây với chiếc váy có đeo tạp dề của mình, cô
đứng đó với hai tay chống hông, nhìn xuống và nói với Asuna.
“Tớ xin lỗi vì đã quấy rầy hai người đang bận rộn nhé, nhưng gần đến giờ rồi
đấy.”
“Tớ, tớ biết chứ.”
Vội vàng nhấc mình dậy bằng đôi cánh sau lưng, Asuna đứng lên và nhanh chóng
kiểm tra lại trang bị. Cô mặc một chiếc áo khoác dệt bằng sợi màu xanh bạc và
chiếc váy ngắn cùng loại. Ủng và găng tay đều được làm bằng da của một giống
Thủy Long. Đeo lủng lẳng bên hông chiếc thắt lưng của cô là một thanh liễu
kiếm với tay cầm làm bằng pha lê. Mỗi món đồ trong số đó đều là vật phẩm cấp
cao nhất có thể săn lùng được ở thời điểm hiện tại. Bằng những thứ này, cô sẽ
không thể đổ lỗi do trang bị kém nếu thất bại được.
Sau khi hoàn thành việc kiểm tra đồ nghề với những món ma pháp cụ mà cô đem
theo, Asuna liếc nhanh vào đồng hồ.
Vẫn còn chút ít thời gian trước khi đến 3 giờ chiều ở thế giới thực. Asuna
nhìn sang Kirito đang đứng cạnh bên cô, rồi quay lại nhìn Lisbeth, Silica và
Lyfa đang đứng đằng sau, cả Yui đang ngồi trên đầu mình, rồi nói dõng dạc.
“__ Vậy, đi thôi.”
Họ bay khá thấp và theo hàng một, hướng về trung tâm của hòn đảo vô danh.
Trong tầm mắt họ dần hiện ra một ngọn đồi khi bay qua những tán rừng trải dài
tít tắp. Những cành cây của cái cây khổng lồ tại điểm hẹn mọc chìa ra khắp mọi
hướng, và một đám đông người chơi đã tập hợp thành một vòng tròn ngay cạnh gốc
cây. Tiếng reo hò vang dội nghe như một cơn sóng thần.
Khi họ vừa tìm thấy chỗ trống trong đám khán giả và đáp xuống thì một người
chơi rôi xuống từ trên cao kèm theo một tiếng thét. Anh ta ngã chúc đầu đập
rất mạnh xuống gốc cây, làm tung lên một đám bụi mù mịt.
Người kiếm sĩ hóa ra thuộc tộc Salamander chống tay xuống đất một lúc lâu
trước khi thất vọng lắc đầu và run rẩy đứng dậy. Với vẻ mặt vẫn còn đau vì tác
động của cú ngã ban nãy, anh ta giơ cả hai tay lên cao và hét lớn.
“Tôi thua rồi! Tôi đầu hàng! Xin bỏ cuộc!”
Liền sau đó vang lên tiếng báo hiệu trận đấu tay đôi kết thúc và tiếng vỗ tay
cổ vũ ngày một lớn.
Đáng kinh ngạc, đã là trận thắng thứ 67 liên tiếp rồi, Bộ không ai ngăn nổi
người này sao, vô số những câu trầm trồ như thế hòa lẫn với những lời khen và
có cả lời ta thán. Nghe vậy, Asuna nheo mắt nhìn lên như để xác nhận người
chiến thắng.
Lấp loáng trong những tia nắng chiếu qua khe hở giữa những cành cây to lớn là
một bóng người đang lượn vòng đáp xuống.
Tuyệt Kiếm trông có vẻ nhỏ người hơn so với tưởng tượng. Nghe cái tên rất kêu,
Asuna đã hình dung ra đó phải là một người đàn ông to lớn với cơ bắp cuồn
cuộn, nhưng thực tế Tuyệt Kiếm nhìn có vẻ ốm yếu. Dần dần những chi tiết cũng
có thể thấy rõ khi Tuyệt Kiếm chầm chậm tiến ra khỏi vùng bị ngược sáng.
Màu da của cô ta trắng như sữa và ẩn hiện sắc tím, nét đặc trưng của tộc Imp.
Mái tóc dài bóng mượt có màu đen-pha-tím tuyệt đẹp. Miếng giáp làm bằng đá vỏ
chai (Obsidian) che phần ngực hơi phồng lên, chiếc áo cánh cùng chiếc váy dài
đang bay phần phật vì gió thổi có màu tím xanh ve chai. Đeo ngang hông cô là
một bao kiếm mỏng màu đen tuyền.
Ngay trước mặt Asuna đang chết sững vì bất ngờ, nữ kiếm thủ lừng danh «Tuyệt
Kiếm» lượn một vòng chiến thắng thật nhanh trước khi nhẹ nhàng đáp xuống. Cô
khẽ kéo một bên mép váy, tay phải đặt trước ngực rồi nhún gối chào như thể các
nữ diễn viên. Cùng lúc, đám đàn ông lại một lần nữa huýt sáo và hò hét vang
trời.
Tuyệt kiếm gật đầu nhẹ rồi đứng thẳng lên, gương mặt tươi cười và ra dấu chữ V
bằng hai ngón tay một cách hồn nhiên. Cô ấy rõ ràng là thấp hơn Asuna. Trên
gương mặt nhỏ nhắn là hai má lúm đồng tiền, chiếc mũi hơi hếch lên và đôi mắt
to, long lanh trông như những viên thạch anh tím chói lọi.
Asuna vẫn chưa hết bàng hoàng, và dùng khuỷu tay thúc vào mạng sườn của
Lisbeth.
“... Nè, Liz.”
“Gì đấy?”
“Tuyệt Kiếm - là một cô gái?!”
“Ừ hử, tớ chưa nói sao?”
“Không cậu chưa hề nói!... A, có khi nào...”
Lần này thì cô nhìn sang Kirito đang đứng bên kia.
“Lý do Kirito để thua là...”
“Không, không phải đâu.”
Kirito lắc đầu một cách nghiêm túc và nói.
“Chẳng phải vì cô ta là con gái mà anh nhẹ tay đâu. Anh thực sự đã đấu hết sức
mình. Thật đấy... ít ra là cho đến giữa trận.”
“Ai mà biết anh?”
Asuna kiêu kỳ ngoảnh mặt khỏi Kirito.
Trong lúc đó thì chiến binh Salamander nọ đã đứng dậy hẳn, vẫn cười và bắt tay
với Tuyệt Kiếm dù thua trận và rồi quay về nhập vào một góc của đám đông khán
giả xung quanh. Còn cô gái với chiếc băng đô màu đỏ nổi bật trên mái tóc sẫm
màu kia thì sử dụng một phép hồi sức cấp thấp nhất lên chính mình rồi nhìn
quanh.
“Vậy thì đến người thách đấu tiếp theo, có ai không nào?”
Đến cả giọng nói cũng là một giọng lảnh lót, đáng yêu của một cô gái trẻ.
Thanh âm của cô ấy trong trẻo và nghe rất hồn nhiên, khó mà tưởng tượng được
đó là của một chiến binh dày dạn.
ALO không hỗ trợ việc thay đổi giới tính của nhân vật, nên người chơi này chắc
chắn là nữ thật, nhưng cơ thể ảo được hình thành ngẫu nhiên không thể phản ánh
hình dạng và độ tuổi của người thật. Ngay cả như thế thì lối hành xử và cử chỉ
rất thực của Tuyệt Kiếm cũng khiến người ngoài tin rằng đây chính là hình dáng
và tuổi đời thật của cô ấy.
‘Sao cậu không thử đi’, ‘Không đời nào, tớ sẽ bị hạ trong vài giây thôi’,
những lời nói dạng đó tiếp tục rì rầm xung quanh, nhưng chẳng ai dám tiến ra
hết. Lần này đến lượt Lisbeth thúc cùi chỏ vào mạng sườn Asuna.
“Này, lên đi.”
“Không... Đợi chút, tớ cần bắt nhịp cái đã..."
“Cậu chỉ cần quần nhau với con bé ấy một vòng là vào nhịp ngay ấy mà. Nào,
bước ra nhanh đi!”
“Wa.”
Bộp một phát, Asuna bị đẩy mạnh vào lưng và chúi người về phía trước vài bước.
Cô nhanh chóng mở cánh ra giữ thăng bằng cho khỏi ngã, đứng thẳng lên và thấy
mình lúc này đang đối mặt với cô gái có biệt hiệu Tuyệt Kiếm.
“Cô nương, muốn thử hả?”
Cười một cách gượng gạo, Asuna chẳng còn cách nào khác ngoài việc lí nhí trả
lời.
“Ừ thì... Được thôi, tôi tới đây.”
Trước khi đến với cuộc quyết đấu này với Tuyệt Kiếm, cô đã tưởng tượng ra hắn
là một tên to con hung bạo, và dự kiến sẽ có một trận khẩu chiến kịch liệt để
làm nóng, nhưng quá nhiều chuyện xảy ra đã khiến cô bị trật nhịp.
Nhưng dù gì thì không khí xung quanh đã bắt đầu sôi sùng sục rồi. Rất nhiều
người nhận ra Asuna là một người chơi thường xuyên chiến thắng trong các giải
đấu hàng tháng, và họ bắt đầu hô vang tên cô.
“OK!”
Cô gái kia búng tay một cái ra hiệu với Asuna.
Hít thở sâu, Asuna sẵn sàng tâm lí rồi tiến về phía trung tâm của vòng tròn
khán giả. Sau khi những tiếng ồn chung quanh dần lắng xuống, cô bắt đầu với
việc xác nhận qui tắc trận đấu.
“Trước tiên, cô có thể giải thích luật thi đấu chứ?”
“Dĩ nhiên. Cậu có thể dùng ma thuật hay trang bị tùy ý. Còn tôi, tôi sẽ chỉ
dùng thứ này thôi.”
Cô gái trả lời bằng đại từ nhân xưng «tôi» nghe rất hợp và dùng tay trái đập
nhẹ lên chuôi kiếm. Sự tự tin quá mức của cô ta làm khơi dậy ý chí chiến đấu
của Asuna.
… Nếu vậy, mình cũng sẽ không dùng những biện pháp gò bó như kiểu những câu
thần chú tấn công tầm xa. Một trận chiến sòng phẳng giữa hai nữ kiếm sĩ chính
là những gì mình mong đợi, Asuna nhủ thầm và đặt bàn tay phải lên chuôi thanh
liễu kiếm của cô, ngay lúc đó.
Tuyệt Kiếm lại nói một câu nghe càng ung dung hơn lúc nãy.
“À, đúng rồi. Cô nương, đánh dưới đất hay không chiến, cô thích kiểu nào?”
Vốn tưởng rằng một trận đấu trên không là điều hiển nhiên, Asuna bị bất ngờ và
dừng rút kiếm.
“... Kiểu nào cũng được à?”
Tuyệt Kiếm cười khì và gật đầu. Asuna có cảm giác như thể đó là thủ đoạn gì
đấy. Tuy vậy, nụ cười của cô gái tộc Imp trước mặt trông chẳng có tí gì là
đang giở trò quỷ. Nói cách khác, chỉ đơn giản là cô ta tự tin mình sẽ thắng
bất kể thể thức thi đấu có ra sao đi nữa.
Nếu đã vậy, mình sẽ không nhẹ tay. Nghĩ thế, Asuna liền trả lời.
“Vậy thì sẽ là một trận đấu trên mặt đất bằng.”
“Ok. Có thể nhảy tùy thích, nhưng không được dùng cánh!”
Tuyệt Kiếm đồng ý ngay tức khắc, và gập đôi cánh màu tối đặc trưng sau lưng
lại. Đôi cánh có hình dạng như cánh dơi ngay lập tức nhạt dần đi và không còn
nhìn thấy nếu không để ý. Cùng lúc đó, Asuna cũng dùng lệnh để tháo bỏ cánh
của cô: hai chiếc cầu vai nhanh chóng thu lại hết cỡ và chập vào nhau trong 2
giây. Một âm thanh “ting toong” phát ra từ sau lưng, và cô biết đôi cánh của
mình đã biến mất.
Asuna đã gần như nắm vững kĩ năng «Phi hành chủ động» mà không có cần điều
khiển ngay ngày đầu tiên kết nối vào ALO như một người chơi bình thường, và
giờ thì trình độ bay lượn của cô không hề thua kém những người chơi kì cựu
tham gia từ trước khi Aincrad được thêm vào.
Nhưng đúng như dự đoán, lối di chuyển vốn đã thấm nhuần trong cơ thể cô suốt 2
năm ròng rã chinh chiến trong SAO vẫn không hề yếu đi. Thực tế, chiến đấu trên
mặt đất rất khó. Thử di chuyển ngón chân, cô cảm nhận được độ cứng của đất từ
bên dưới đế giày.
Tiếp theo, Asuna xác nhận «Thanh Hiển Thị Đa Sắc» của cô nàng mang danh Tuyệt
Kiếm.
Cửa sổ nhò này tự động xuất hiện ngay cạnh người chơi mà bạn tập trung sự chú
ý. Ngoài việc thể hiện tên mục tiêu, lượng HP, MP và những biểu tượng nhỏ thể
hiện cường hóa và phản cường hóa, thì màu sắc của cửa sổ này còn cho thấy mối
quan hệ của bạn với mục tiêu. Những tình trạng như cùng tộc, trung lập, kẻ
thù, bạn bè, cùng guild, cùng nhóm và còn nhiều nữa sẽ đều làm thay đổi màu
sắc của nó, là lý do tại sao lại gọi nó là thanh đa sắc.
Tuy nhiên, vì đây là lần đầu Asuna gặp cô gái kia nên nó không hiện ra tên,
chẳng có gì được ghi phía trên thanh HP. Thay vào đó, phía bên trái có một
biểu tượng nhỏ. Đó chính là «Huy Hiệu Guild» . Như tên gọi, đó là dấu hiệu cho
thấy người đó thuộc về một guild. Hình dáng của huy hiệu được tùy chỉnh tự do,
cái của cô ta là một huy hiệu khá dễ thương với hình trái tim hồng có đôi cánh
trắng xòe ra hai bên. Bản thân Asuna không thuộc một guild nào cả, nên trên
thanh của cô chẳng có cái huy hiệu nào. Một vài lần, nhóm bạn của cô cũng tính
thành lập một guild riêng nhưng vì vài lí do mà ý định không thành và giữ
nguyên tình trạng hiện tại.
Cô gái kia chắc cũng đang nhìn vào thanh hiển thị của Asuna, sau khi rời mắt
khỏi Asuna một tí thì lúc này cô ấy đã lại nhìn thẳng vào đối thủ với đôi mắt
tím tuyệt đẹp. Cô cười, phẩy tay một cái và thao tác trên cửa sổ hệ thông vừa
mở ra một cách điêu luyện. Ngay sau đó, một thông báo thách đấu xuất hiện
trước mắt Asuna kèm theo một hiệu ứng tiếng động làm cô giật mình. Dòng đầu
tiên ghi là -
【Yuuki thách đấu với bạn.】
ユウキ, đọc là Yu-u-ki, rất có thể là tên nhân vật của cô gái. Nghe dễ thương
nhưng vẫn oai, rất hợp với cô ấy.
Cũng giống như trong SAO, có ba phương thức để lựa chọn ở cuối cửa sổ. Từ trên
xuống, bao gồm «Trúng Chiêu Trước», «Mất Nửa Máu» và «Mất Hết Máu». Trong
phiên bản Aincrad trước đây, các trận đấu tay đôi tất nhiên đều phân thắng bại
bằng trúng chiêu trước. Kiểu chơi mất hết máu tất nhiên không bao giờ được lựa
chọn, và ngay cả nếu chọn mất nửa máu, vẫn có thể xảy ra chuyện làm cho cây HP
của ai đó tụt xuống vùng ngguy hiểm nếu đòn kết thúc là một chiêu chí mạng.
Nhưng hiện tại, kiểu đấu mất hết máu là lựa chọn tất nhiên.
SwordArtOnlineVol07_-073
Cảm nhận sự đổi thay đó qua thời gian ở một góc nhỏ trong tâm trí, Asuna nhấn
OK. Cái tên [Yuuki] liền xuất hiện trong thanh hiển thị của cô gái kia. Cùng
lúc đó, chắc hẳn dòng chữ [Asuna] cũng đã hiện lên trên cái thanh mà cô ấy
đang nhìn vào.
Cửa sổ báo hiệu yêu cầu thách đấu liền biến mất. Thay vào đó là một đồng hồ
đếm ngược 10 giây. Asuna và cô gái kia - «Tuyệt Kiếm» Yuuki cùng tuốt kiếm
khỏi vỏ, hai tiếng ka-ching sắc lạnh nối nhau vang lên.
Vũ khí của Tuyệt Kiếm là một thanh kiếm thẳng một tay, mỏng và sắc cả hai
cạnh. Nó trong mờ, có màu xanh ve chai pha đen giống như chiếc giáp của cô ấy.
Dựa vào ánh hào quang và độ chi tiết của thanh kiếm, có thể đoán đẳng cấp của
nó cũng tương đương với thanh liễu kiếm của Asuna. Dù vậy, có lẽ nó không có
những hiệu ứng bổ trợ đặc biệt, vốn chỉ thấy ở những thứ vũ khí hiếm hay huyền
thoại.
Yuuki đưa kiếm về phía trước và ngang tầm thắt lưng đồng thời hơi hạ thấp
người, còn Asuna lại để tay phải ở tầm ngực và thanh kiếm gần như vuông góc
với thân mình. Lúc đó, tiếng cổ vũ liền tắt đi hệt như thủy triều rút.
Khi cô vừa hít vào một hơi thật sâu và thở ra, đồng hồ đếm ngược chạm số 0.
Ngay khoảnh khắc dòng chữ [Đánh] xẹt qua, Asuna dậm chân xuống nền đất bằng
tất cả sức lực. Thu hẹp 7 mét khoảng cách chỉ trong nháy mắt, Asuna liền lập
tực uốn mình sang bên phải.
“Ha!”
Hét lên một tiếng ngắn, tay phải của Asuna liềm đâm ra phía trước nhanh như
tên bắn. Những cú chọc mang lực xoáy và quán tính cực mạnh, gồm hai cú hơi
hướng về bên trái thân người của Tuyệt Kiếm, và kèm thêm một cú hơi chậm hơn
một tí hướng về bên phải một cách tài tình. Đó chỉ là một chiêu thức bình
thường chứ chưa phải một kiếm kĩ, và mặc dù không nhanh bằng, nhưng đòn đánh
lại nhắm chính xác hơn. Nếu cô ta tránh qua bên phải để né hai cú đầu, sẽ
không kịp phản ứng với cú tiếp sau.
Đúng như Asuna nghĩ, thân hình của Yuuki hơi nghiêng về bên phải để tránh hai
cú đâm đầu. Và khi ngừng lại, cô ta đã rơi vào phạm vi tấn công của cú đâm thứ
ba -
Nhưng, ngay khoảnh khắc mũi kiếm sắp chạm vào phần giáp ngực của cô ấy, tay
phải của Yuuki bỗng chuyển động cực kì ảo diệu. Tức thì, vài tia lửa xẹt ra từ
bên phải thân kiếm của Asuna, và quỹ đạo của cú đâm bị chuyển hướng một chút.
Tuyệt Kiếm đã gạt được thanh kiếm liễu được phóng ra cực-tốc của cô, ngay khi
vừa hiểu ra điều đó, mũi kiếm của Asuna đã sượt qua áo giáp của cô ta và đâm
vào không khí.
Dự tính một đòn phản công từ đối thủ, phần da trên cổ của Asuna liền tê dại
đi. Tuy nhiên, nếu thu kiếm về bây giờ, chắc chắn tư thế của cô sẽ bị khựng.
Thay vì vậy, lợi dụng đà của chiêu kiếm, cô trấn tĩnh lại và vặn người sang
bên trái.
Ngay lúc đó, tầm nhìn của cô bị bao trùm bởi một ánh chớp đen tuyền nhắm vào
cổ.
“__!”
Asuna rợn hết mình mẩy khi đối mặt với thứ tốc độ như tia chớp cực kì đáng sợ
này. Cô cắn chặt răng và càng xoắn người hết cỡ, sức mạnh mà chân phải của cô
sử dụng thiếu chút nữa là xới nát mặt đất.
Rủi ro là độ ma sát của lớp cỏ mọc dày bên dưới được đặt thấp hơn so với đá
hay đất thô. Thực tế này phản thùng Asuna khiến chân phải của cô ngay lập tức
bị trượt. Thân người cô bất ngờ bị chao nghiêng.
May thay, kiếm của đối phương chỉ hơi sượt ngang mà không trúng vào ngực.
Keng, va chạm xảy ra ở vị trí gần tai. Nếu tóc có thể bị tổn thương khi
trúng đòn, mái tóc dài màu xanh nhạt của Asuna có lẽ đã bị cắt ngắn chỉ còn
một nửa. Qua khóe mắt cô thấy dược dòng năng lượng bị phóng thích từ sự va
chạm tỏa vào không khí.
Asuna nhanh chóng lấy lại thăng bằng, dậm xuống đất và nhảy sang bên phải. Cô
nhảy thêm một nữa bằng chân trái và dừng lại ở một khoảng cách an toàn.
Dù Asuna ngay lập tức chùng người xuống để đề phòng bị tập kích tiếp, nhưng
Tuyệt Kiếm đã lại toe toét cười như cũ, ngừng di chuyển và một lần nữa đưa tay
cầm kiếm lên ngang hông thủ thế. Asuna lấy lại bình tĩnh và cười đáp lại -
nhưng bên trong, thực sự cô đang toát mồ hôi lạnh.
Quỹ đạo của cú đâm vừa nãy nhắm vào một điểm duy nhất của cô ta. Đáng lẽ, chỉ
có thể né tránh bằng bộ pháp, đằng này Tuyệt Kiếm có thể gạt được thanh liễu
kiếm của Asuna nhanh và chính xác đến thế.
Không phải đòn phản công chớp nhoáng của cô ta, mà chính cái tốc độ phản xạ
cực nhanh đó mới làm Asuna sửng sốt không nói nên lời. Dù đã nghe kể rất nhiều
rằng đối thủ mạnh đến thế nào, nhưng không mặt dễ thương đó đã làm Asuna mất
cảnh giác. Cô đã nghi ngờ rằng lí do làm Kirito thua chính là vì lơ đễnh hay
thiếu thận trọng vì đấu với con gái, nhưng hoàn toàn không phải. Ngay cả anh
cũng chưa lần nào có thể đỡ gạt thành công một chiêu đâm hết tốc lực của
Asuna.
Asuna lại hít sâu vào lần nữa và lần này đã lấy lại nhịp thở. Cô tá đúng là
một đối thủ đáng gờm, nhưng mới chỉ trao đổi chiêu có một lần mà đã bỏ cuộc là
một sự hổ thẹn.
Bỗng dưng, một tiếng nói vang vọng bên tai cô.
__ Kiếm với gươm cái gì. Rõ dở hơi, đây chỉ là một trò chơi thôi.
Asuna nghiến răng và cố xua đi giọng nói trong tâm trí. Đây là một thế giới
thực sự, đánh nhau trong này là những cuộc chiến thực sự. Cô phải coi nó là
như vậy.
Như để thúc ép bản thân, Asuna lắc thanh liễu kiếm, đưa nó lên ngang tầm vai
và chĩa vào đối thủ của mình.
Nếu tấn công bình thường không hiệu quả, thì từ giờ cô phải sẵn sàng phải mạo
hiểm sử dụng cả kiếm kĩ. Có điều là mỗi kiếm kĩ đều yêu cầu phải có một khoảng
dừng hồi phục sau khi thi triển, nên nếu đối phương né được hết các đòn, cô sẽ
phải nhận một đòn phản công chí mạng. Cô phải tìm ra cách khiến đối phương mất
thế di chuyển và tạo ra tình huống để đòn tấn công phải chắn chắn trúng. Asuna
nghĩ vậy và siết chặt tay trái.
Một lần nữa Asuna lại dậm mạnh chân và nhảy xổ tới, lần này suy nghĩ của cô
hết sức rõ ràng. Một cảm giác chưa từng đến với cô các trận đấu trước đó trong
ALO, đó là cảm giác từng dây thần kinh đang bùng cháy làm dòng suy nghĩ như
được gia tốc, nhấn chìm lấy cơ thể.
Và lần này, cả Tuyệt Kiếm cũng phóng tới. Nụ cười trên khóe môi xinh xắn đã
biến mất và có một tia sáng lóe lên trong đôi mắt màu tím ấy.
Thanh kiếm Obsidian rít gió chém dọc xuống từ phía trên bên phải, Asuna liền
gạt nó từ bên trái. Hai thanh gươm chạm nhau tóe lửa kèm tiếng kim loại loảng
xoảng và một lực mạnh làm tay phải của cô run lên. Tuyệt Kiếm lại ngay lập tức
vung thanh kiếm vừa bị chặn ấy tấn công tiếp, như thể chẳng hề cảm thấy sức
nặng từ vũ khí, cô ta tấn công liên tục liên tục. Tốc độ đó quá nhanh đến nỗi
khi nhìn thấy chiêu tấn công thì đã không còn kịp phản ứng. Vì vậy Asuna phải
hoàn toàn tập trung nhìn vào đối thủ, dựa và cử động cơ thể của cô ta mà dự
đoán phương hướng của đòn kế tiếp để có thể đỡ hay né chúng. Vài lần kiếm của
hai người sượt qua nhau và trúng nhẹ vào người đối phương khiến HP cả hai đều
giảm, nhưng vẫn chưa có một đòn nào đánh trúng hẳn.
Vung kiếm như vũ bão, chợt Asuna cảm thấy có gì không ổn.
Đúng thật là tốc độ tấn công lẫn phản xạ của Tuyệt Kiếm Yuuki đều rất đáng
gờm. Nếu chỉ tính đến tốc độ thì cô ta còn vượt qua cả Kirito. Dù vậy, lí do
Asuna còn cầm cự được tới giờ không chỉ nhờ kinh nghiệm dày dạn mà cô tích lũy
được từ những trận chiến thời ở SAO, mà còn vì những đòn công kích của đối
phương quá trực diện. Từ đầu tới cuối cô ta chưa hề dùng một động tác giả nào,
vốn có thể làm đối phương lỡ nhịp phòng thủ ngay lập tức.
Asuna cảm thấy, có khi nào, Yuuki chưa có nhiều kinh nghiệm chiến đấu với
người chơi khác. Nếu thật như vậy, dù chỉ trong một tích tắc, nhưng cô sẽ có
cơ hội thắng nếu làm cô ta bất ngờ.
Tận dụng quãng dừng sau ba chiêu liên hoàn đánh vào góc thượng bên phải, bên
trái và mạn trái của mình, Asuna bất ngờ nhập nội đối phương rất hiểm. Hai
người gần như dính chặt lấy nhau. Như thế, không ai trong cả hai có thể di
chuyển để né tránh kiếm của đối thủ.
Asuna cúi thấp, thanh liễu kiếm nhằm ngay giữa thân hình đối phương rồi đâm
tới rất dứt khoát -
Tuyệt Kiếm liền phản ứng, gạt kiếm đối phương từ dưới lên -
Ngay khoảnh khắc đó, Asuna bất thần rút tay phải về, cùng lúc, nắm chặt tay
trái và tung một cú đấm vào bên phải của Tuyệt Kiếm. Đây là một kĩ năng «Đấm
bốc> mà cô đã học được từ một lần ghé thăm bãi tập của thủ phủ của tộc Gnome
xa về phía bắc. Dù không có chút sức mạnh nào vì cô không trang bị loại vũ khí
dạng đeo vào khớp ngón tay như bài bản, nó vẫn gây ra chút hoang mang cho đối
phương, điều không thể làm được nếu không dùng kĩ năng.
Bang, nắm đấm tay trái va mạnh vào đối phương, Tuyệt kiếm tròn mắt vì sốc. Đây
là cơ hội đầu tiên cũng như cuối cùng của Asuna. Không một giây chậm trễ cô
kích hoạt ngay kiếm kĩ 4 cú «Quadruple Pain».
Thanh liễu kiếm của Asuna sáng lên màu đỏ chói còn tay phải cô được hệ thống
điều khiển vung kiếm xé toạc không gian như một tia chớp.
Asuna tin chắc rằng cú ra đòn sẽ trúng đích. Thế đứng của đối phương đã bị phá
và cũng vô phương né tránh với khoảng cách gần như thế này.
Nhưng. Khi đang phó mặc hệ thống tăng tốc cho tay phải, Asuna nhìn sang nét
mặt của Tuyệt kiếm và một lần nữa cảm giác rùng mình trở lại trong cô. Dù vẫn
mở to vì ngạc nhiên, nhưng trong đôi mắt màu tím ấy không có tí dấu hiệu nào
của sự hoảng hốt. Đôi mắt của cô ta tập trung hoàn toàn vào đầu mũi kiếm của
Asuna.
Cô ta có thể nhìn thấu những cú đâm_?
Ngay khi ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu Asuna, tay phải của Tuyệt Kiếm đã nhá
lên.
Như thể một thanh kiếm bị đặt vào bánh xe của máy mài, một thứ âm thanh nhức
óc, chát chúa và đứt quãng vang lên bốn lần liên tiếp. Đòn liên hoàn bốn kiếm
của Asuna bị gạt một cách chính xác và sạch sẽ, trái, phải, trên, dưới, không
có chiêu nào đánh trúng. Asuna chỉ kịp nhìn thấy một dư ảnh mờ mờ như một làn
mực đọng lại trên kiếm của đối phương.
Sau khi cú đâm cuối cùng bị cản phá, Asuna bị bất động trong tư thế tay phải
duỗi thẳng ra phía trước trong vòng vài chục giây - quãng thời gian hồi phục
chết tiệt này đang báo hại cô. Tuyệt Kiếm chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội.
Keng, cô ta thu kiếm về, và thanh kiếm obsidian bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu
tía.
Một đòn phản công bằng kiếm kĩ!
“Aaaaa!”
Lần đầu tiên trong trận đấu, Yuuki phát ra một tiếng thét xung trận. Và rồi,
cô ta lao tới với một tốc độ mà ngay cả khi Asuna không phải đang bất động do
hồi phục thì cũng rất khó có thể né tránh, và nhắm vào vai bên trái của Asuna.
Một đòn liên hoàn 5 cú đánh, xiên thẳng từ vai trái xuống bên phải phía dưới.
Tất cả các chiêu đều trúng rất chuẩn và thanh HP của Asuna giảm mạnh về mức
vàng. Asuna không nhớ đã từng thấy một kiếm kĩ như vậy, tức là đó phải là một
«Kiếm Kĩ Nguyên Bản». Cô ta thực sự có thể sáng tạo một chiêu liên hoàn nhanh
đến như thế -
Trong khi Asuna còn đang ngẩn ra suy nghĩ, ánh sáng phát ra từ thanh kiếm
không nhạt đi và cô ta tiếp tục đưa nó lên góc trên bên trái.
Chiêu thức chưa kết thúc sau 5 kiếm. Nó vẫn đang tiếp tục. Vừa hay thời gian
hồi phục sau khi sử dụng kiếm kĩ đã kết thúc, Asuna nhanh chóng xốc lại mình
dù vẫn còn run.
Nếu để cho Yuuki đâm trúng thêm 5 cú nữa, chắc chắn thanh HP của cô sẽ tụt
xuống không. Tuy nhiên, đã quá trễ để có thể né tránh.
Thay vì bỏ chạy một cách vô ích và bị trúng đòn vào lưng, sẽ hay hơn nếu đặt
cược vào một cơ hội mong manh. Asuna tập trung hết sức lực vào tay phải và một
lần nữa khởi động một kiếm kĩ. KKNB duy nhất gồm 5 cú đánh mà chính Asuna sáng
tạo ra, có tên gọi «Starry Tear».
Những tia sáng đỏ và xanh nháng lên và đan chéo vào nhau. Những cú đâm tiếp
theo của Yuuki đi từ vai phải của Asuna xuống tới vùng hạ bàn bên trái, tạo
nên một hình chữ thập cùng với 5 cú đâm ban đầu.
SwordArtOnlineVol07_-081
Nhưng bù lại, kiếm của Asuna cuối cùng đã đâm trúng đối phương. 5 cú đâm xuyên
thủng bộ giáp của Tuyệt Kiếm, tạo thành 5 đỉnh của một hình ngôi sao nhỏ.
Hai người kết thúc với việc lãnh đủ của nhau 5 kiếm, và rồi có một giây yên
lặng sau đó. Không người nào ngã xuống.
Thanh HP của Tuyệt Kiếm bị giảm hơn một nửa, chuyển sang vàng. Còn của Asuna
đã xuống đến mức báo động đỏ, chỉ còn lại chút xíu. Vốn dĩ thanh HP của Asuna
do được thừa hưởng từ chỉ số nhân vật của cô bên SAO nên đã nhiều hơn hẳn so
với người chơi khác ở ALO. Nhưng 10 đòn đáng kinh ngạc vừa rồi đã gần như làm
cạn sạch thanh HP đó, sức mạnh của KKNB của Tuyệt Kiếm thật quá đáng sợ, nhưng
mà...
Không. Thanh kiếm dài của Yuuki vẫn phát ra tia sáng tím, kiếm kĩ này vẫn còn
chưa dứt điểm.
Tay cầm kiếm lại được thu về, lần này cô ta nhắm vào ngay giữa thân mình của
Asuna, chính là giao điểm của hình chữ thập được tạo ra từ hiệu ứng ban nãy.
Thế là rõ, phải chăng đây chính là KKNB huyền thoại mà Tuyệt Kiếm đã dùng để
đặt cược? Asuna nghĩ và thở dài.
Sức mạnh và tốc độ vượt xa chuẩn mực thông thường, thêm vào đó, sự hoàn mỹ của
chiêu thức thậm chí còn đáng kể hơn cả hai yếu tố trên. Chẳng có gì đáng xấu
hổ khi bại dưới một kiếm kĩ như vậy. Tự thừa nhận điều đó, Asuna bình thản chờ
đợi đòn kết liễu cuối cùng.
Chiêu công kích thứ 11 đâm tới đầy mạnh bạo - đột nhiên dừng lại ngay trước
khi đâm xuyên qua Asuna. Sự hỗ trợ của hệ thống bị ngăn cản thô bạo làm lóa ra
những tia sáng và dư chấn của đòn tấn công tỏa vào không khí xung quanh, làm
những ngọn cỏ gần đó gãy rạp xuống.
Trước cặp mắt ngạc nhiên của Asuna, Tuyệt Kiếm hạ vũ khí xuống, và chẳng hiểu
sao nhanh chóng tiến về phía cô. Cô ta đưa tay trái vỗ vai Asuna, mỉm cười
rạng rỡ. Rồi khi mở miệng thì cô ấy bắt nói bằng giọng hết sức sôi nổi.
“Ye, trận đấu rất tuyệt! Tôi chấm cậu rồi đấy!”
“Sao c... Ể...?”
Asuna chẳng còn hiểu gì hết, chỉ biết ú ớ vì bối rối.
“Làm sao, chuyện đó... Có chuyện gì với đòn quyết định trận đấu vậy?”
“Đánh nhiêu đó là tôi hài lòng rồi. Hay là cậu vẫn muốn đấu đến cùng?”
Nghe cô ấy vừa cười vừa nói thế, Asuna chỉ biết lắc đầu. Dù sao đi nữa, nếu
Tuyệt Kiếm không dừng chiêu kiếm kết liễu đó lại, thì thanh HP của Asuna chắc
chắn đã cạn sạch rồi.
Kiểu xưng hô “Tôi” rất hợp với cô ấy, cô lại gật đầu một cách vui vẻ và tiếp
tục.
“Tôi đã luôn luôn, luôn luôn muốn tìm ra một người thực sự mạnh. Lần này rốt
cuộc tôi đã tìm ra! Này, quý cô, xong đây cậu có bận gì không?”
“À... ừ. Không...”
“Vậy thì, đi với tôi một lát nhé!”
Tuyệt Kiếm Yuuki liền tra kiếm vào chiếc vỏ bên hông với một tiếng “cling” sắc
gọn rồi hăng hái chìa tay phải ra. Asuna cũng tạm tra kiếm vào bao rồi khổ sở
nắm lấy tay cô ấy.
Ngay khi ấy, Yuuki dang rộng lưng và nhập khẩu lệnh để khởi động đôi cánh của
mình. Đôi cánh trong mờ, hình dạng như cánh dơi liền xuất hiện, nâng cơ thể
của cô ấy lên khoải mặt đất.
“A, phải rồi.”
Asuna vội vàng dang hai chiếc cầu vai, đẩy đôi cánh ra và phóng lên khỏi mặt
đất. Yuuki lại mỉm cười, cầm tay Asuna, xoay lại và bắt đầu tăng tốc bay thẳng
lên như một chiếc tên lửa.
“Này, Asuna. Cậu đi đâu đấy?!”
Nhìn lại nơi giọng nói lanh lảnh kia phát ra, Asuna thấy Lisbeth đang mang một
nét mặt nửa sốc, nửa mơ hồ và đang chúm hai tay lại thành loa để hét lớn.
Lyfa, Silica và cả Yui đang đậu trên đầu Kirito trông đều hết sức hoang mang,
nhưng bản thân anh chàng Spriggan mặc áo đen lại đang cười rất bình thản, như
thể anh đã đoán trước được phần nào đó diễn biến của mọi việc.
Nhìn biểu hiện đó Asuna như được khuyến khích và trở nên yên tâm, cô mỉm cười
và hít vào thật sâu.
“Chuyện ra sao... Để tớ sẽ liên lạc với các cậu sau.”
Sau khi hét to đáp lời Lisbeth, thì ngay phía trước, đôi cánh của Yuuki tòa ra
ánh hào quang màu tím và cô ấy nhanh chóng bắt đầu một quá trình tăng tốc mãnh
liệt. Tay phải bị kéo mạnh, Asuna chỉ biết điên cuồng đập cánh, bám theo bóng
lưng của nữ kiếm sĩ trẻ tuổi và bí ẩn kia.
Tuyệt Kiếm bay thẳng về hướng nam băng qua cái hồ lớn của tầng 24, đến một khe
hở ở rìa của Aincrad và không do dự lao ra khoảng không phía bên ngoài tòa
thành khổng lồ.
“Oooaaa!”
Vừa bay ra, từng đám mây dày đặc liền tạt vào mặt Asuna. Hai người bay trong
cái không gian trắng xóa đó vài giây rồi đột ngột chuyển hướng cắt ngang qua
những tầng mây, bầu trời xanh ngắt hiện ra trước mặt rộng lớn tưởng chừng như
vô tận.
Ở góc dưới bên phải của tầm nhìn, Asuna có thể thấy một hình nón màu xanh lá
câu vương thẳng lên về hướng mà họ đang bay xuyên qua từng lớp mây. Đó chính
là ngọn của Cây Thế Giới vốn mọc lên giữa trung tâm của vùng đất Alfheim. Nhìn
thẳng xuống bên dưới, cô có thể thấy mờ mờ một bề mặt màu lam. Từ hình dáng
trông như một khối tròn được dùng muỗng khoét vào bờ biển đó, cô đoán rằng
Aincrad đang bay ngang qua thành phố «Crescent Gulf» thuộc lãnh địa của tộc
Undine.
Khi Asuna tự hỏi rằng họ đang bay đến đâu, thì phía trước Tuyệt kiếm bất chợt
ngoặt 90 độ và hướng thẳng lên trên. Quay người lại, cô thấy Aincrad hiện ra
ngay phía trước, hình dáng hùng vĩ của một tòa tháp khổng lồ được bo cong
trông như một vách núi sừng sững. Vượt qua từng tầng với độ cao mỗi tầng phải
đến hàng trăm mét, Tuyệt Kiếm vẫn tiếp tục bay lên cao hơn nữa.
Thì ra đích đến của Tuyệt Kiếm chính là tầng 27. Nếu Asuna nhớ chính xác, thì
tiền tuyến hiện giờ nằm tại tầng đó. Bay qua một khoảng hở giữa những bức
tường phủ rêu, hai người chui vào trong trót lọt. Ngay lập tức, cảnh vật xung
quanh tối đi.
Tầng 27 của Aincrad là tầng bị che phủ vĩnh viễn bởi màn đêm. Có ít những
khoảng trống mở ra phía ngoài của phần rìa tầng và không có chút ánh mặt trời
nào chiếu vào ngay cả vào ban ngày. Trên trần của tầng có vô số nhũ đá mọc ra
lởm chởm, và phía trên chúng là những viên đá quý khổng lồ hình lăng trụ rải
rác, mỗi viên đều phát ra ánh sáng màu xanh lam mờ ảo. Nói chung tầng này cho
người ta ấn tượng giống như với thế giới dưới lòng đất tại lãnh địa của tộc
Gnome nằm ở phía bắc của lục địa Alfheim.
Chủng tộc Imp, vốn có tầm nhìn trong bóng đêm không thua kém gì tộc Spriggan,
nên Yuuki dễ dàng kéo tay Asuna bay vù vù giữa những khối nhũ đá. Hết lần này
đến lần khác họ bắt gặp những nhóm quái «Gargoyle», nhưng Yuuki có vẻ không
ham đánh, cô khéo léo tránh khỏi tầm trinh sát của chúng và tiếp tục bay.
Không lâu sau họ đến một khe núi, men theo đó chừng một phút thì một thị trấn
hiện ra trong tầm mắt, nằm lọt thỏm giữa một thung lũng rộng hình tròn. Đây là
một đô thị của tầng 27 có tên «Ronbaru».
Ngõ ngách và những bậc cấp đan xen nhau khắp thị trấn làm nó trông như được
đục và đẽo ra từ một khối đá lớn, bao phủ lên đó là một thứ ánh sáng màu da
cam. Thị trấn này như một đám lửa trại hiện ra giữa đêm đen lạnh lẽo, có tác
dụng làm người ta bình tâm.
Một dải sáng màu tím và xanh nhạt phát ra từ Yuuki và Asuna ánh lên trong bóng
tối khi hai người lượn và từ từ đáp xuống quảng trường trung tâm thị trấn,
cũng hình tròn.
Bản nhạc nền trầm lặng lọt vào tai Asuna báo hiệu họ đã vào thị trấn, và một
mùi thơm thoang thoảng từ nồi thịt hầm của ai đó khiến cánh mũi cô nhột nhạt -
khi đang suy nghĩ chân cô đã chạm xuống mặt đường lát đá nghe lộp cộp.
Asuna lấy lại hơi và nhìn quanh. Ronbaru là thành phố dành cho những tinh linh
sống về đêm, và để phù hợp, khắp nới không có lấy một tòa nhà lớn nào. Một cái
xưởng nhỏ, một cửa hiệu và một quán rượu xây bằng đá ngọc lam nằm kề nhau san
sát. Dưới ánh đèn màu cam, khung cảnh này mang một vẻ đẹp huyền ảo và tạo nên
bầu không khí của một lễ hội ban đêm.
Hồi còn trong SAO, thậm chí cả khi đang đi chinh phục tầng, cũng chẳng có mấy
người chọn ở lại lâu tại thị trấn này bởi nó thiếu thốn những công trình quan
trọng phục vụ nhu cầu của khách khứa. Asuna cũng nhớ là mình mới chỉ ngụ lại
nơi này trong vài ngày. Nhưng lúc này, vì đây đang là tiền tuyến nên có rất
nhiều người chơi đang nghênh ngang đi lại, tiếng giáp trụ vang lên loảng
xoảng. Ai nấy mang một vẻ cáu bẳn và toát ra cái không khí nặng nề của chiến
binh. Thấy vậy, một cảm giác thương hại xen lẫn chua chát dấy lên trong lòng
Asuna.
Để có thể giành được ngôi nhà gỗ về cho mình, Asuna đã xông pha tiền tuyến
suốt thời gian qua đến tận khi họ tới được tầng 22, nhưng sau đó hầu như cô
không tham gia vào những trận đánh boss nữa. Cô cảm thấy như niềm vui «tiến
vào một thị trấn mới» nên dành lại cho những người thám hiểm mới của Aincrad.
Bên cạnh đó, những kí ức của cô về tiền tuyến cũng không phải toàn chuyện vui
vẻ.
Asuna nhắm mắt lại và khẽ lắc đầu như muốn xua đi sự ủy mị của mình, rồi nhìn
sang Tuyệt kiếm đang đứng bên cạnh.
“... Này, sao lại dẫn tôi tới đây? Trong thành phố này có gì đó à?”
Tuyệt Kiếm Yuuki không trả lời, chỉ mỉm cười và lại kéo tay Asuna.
“Trước hết, để tôi giới thiệu đồng đội của mình đã! Đi lối này!”
“A, chờ đã...”
Yuuki bất ngờ chạy tiếp làm Asuna phải hấp tấp bám theo, đến một ngõ hẹp dẫn
ra từ trung tâm quảng trường.
Leo lên leo xuống những bậc cấp nhỏ, qua một cây cầu và đi ngang một đường
hầm, họ dừng lại trước một căn nhà trông có vẻ là một khách sạn. Gạt qua một
bên biển hiệu hình cái ấm bằng sắt có dòng chữ “QUÁN TRỌ”, họ bước vào bằng
cửa chính. Đi ngang qua một NPC râu rậm đang ngủ gật, hai người tiếp tục tiến
sâu vào quán rượu và nhà hàng. Vừa lúc ấy thì -
“Về rồi hả, Yuuki! Có kiếm được ai không?!”
Giọng nói om sòm của một cậu con trai vang lên.
Có năm người đang ngồi quanh một cái bàn tròn ngay giữa quán rượu. Trong quán
không còn ai khác. Tuyệt Kiếm bước đến trước mặt họ, quay người lại nhìn
Asuna, giơ tay phải ra và ưỡn ngực hồ hởi nói.
“- Xin được giới thiệu. Đây là guild của tôi, những người đồng đội trong
«Sleeping Kinights».
Cô ấy lại quay lại lần nữa, lần này là để giới thiệu Asuna.
“Và đây là...”
Lời đang nói chợt khựng lại. Yuuki rụt vai lại, đảo tròn mắt rồi le lưỡi một
cách đáng yêu.
“... Xin lỗi, tôi vẫn chưa hỏi tên cậu là gì.”
Nghe vậy năm người kia đồng thời rớt đánh phịch xuống ghế. Thấy vậy Asuna
không nhịn được cười, sau đó cô khẽ cúi chào và tự giới thiệu tên mình.
“Hân hạnh được làm quen. Mình là Asuna.”
Rồi thì, từ xa phía bên trái, một cậu trai thấp người tộc Salamander nháo nhào
đứng dậy. Lúc lắc mái tóc đuôi ngựa được cột gọn bằng một chiếc băng đầu, cậu
ta hăng hái cất lời.
“Tớ là Jun! Xin chào, Asuna-san!”
Cạnh cậu ta là một anh chàng tộc Gnome. Đôi mắt ti hí ẩn dưới mái tóc dợn sóng
màu vàng cát làm anh ta trông thật hiền lành. Hóp cái bụng căng phồng vào, anh
ta cúi đầu chào bằng giọng rất nhã nhặn.
“À, ừ thì, tên tôi là Thatch. Mong được cô giúp đỡ.”
Người tiếp theo đứng lên là một chàng trai trẻ ốm nhách thuộc tộc Leprechaun.
Mái tóc màu đồng gọn gàng cùng cặp kính tròn gọng sắt khiến cậu ta trông giống
một nam sinh. Cặp mắt nhỏ mở to, cậu đỏ mặt cúi người và ngượng nghịu tự giới
thiệu.
“Tớ, tớ là, chuyện, chuyện đó, tên tớ là Taruken. Xin hãy chỉ bảo tớ... Úi
cha!!”
Tiếng la oai oái đó là do cô gái ngồi bên trái đã dùng giày đá mạnh vào ống
quyển cậu ta.
“Đủ rồi đấy, Taru, đừng có như vậy hoài! Cậu cứ thế mỗi lần đứng trước con
gái.”
Nói vậy với giọng vừa ra vẻ vừa châm chọc, đến lượt mình cô ấy lục cục đứng
lên. Cô mỉm cười rạng rỡ với Asuna, đưa tay gãi gãi mái đầu đen thui chỉa ra
như quả chôm chôm và giới thiệu tên mình.
“Tớ là Nori. Rất vui được gặp cậu, Asuna-san.”
Theo như nước đa đen và đôi cánh xám thì cô ấy thuộc tộc Spriggan, nhưng đôi
lông mày đậm, môi dày và vóc người to cao đó thì nhìn chẳng ra dáng một
Spriggan tí nào.
Và cuối cùng là một nữ nhân khác cũng thuộc tộc Undine như Asuna. Mái tóc xanh
của cô ấy nhạt màu đến nỗi trông gần như màu trắng và dài quá vai. Đôi mắt
xanh biếc như tỏa ra lân quang nhìn rất bình thản với hàng mi dài rủ xuống.
Cái mũi dọc dừa, đôi môi bóng bẩy và thân hình mảnh khảnh đến ngạc nhiên của
cô ấy ngay lập tức cho thấy đây là một healer hoàn hảo của tộc Undine.
Người phụ nữ đứng dậy một cách yểu điệu rồi từ tốn giới thiệu.
“Rất vui được gặp. Tôi là Shiune. Cám ơn cô vì đã đến đây.”
“Và đây - “
Cuối cùng, Tuyệt Kiếm nhảy ra đứng bên phải cạnh 5 người kia và nói với đôi
mắt to ánh lên vẻ hào hứng.
“Tôi, cũng là người đứng đầu guild, Yuuki! Asuna-san...”
Cô bước tới rồi nắm chặt lấy tay Asuna,
“Cùng nhau cố gắng nhé!”
“Cùng cố gắng...làm gì?”
Asuna cười khổ sở và hỏi lại, Yuuki trông như bị kê tủ vào miệng và một lần
nữa le lưỡi.
“Ế, tôi vẫn chưa nói cho cậu biết à!”
Lạch cạch! Cả 5 người kia lại cùng ngã ngửa ra ghế và Asuna không thể nhịn
được nữa, cô cười to, và bất chợt, cả Yuuki và những người khác cũng bật cười
rất vui vẻ.
Sau khi ngừng cười, Asuna nhìn lại một vòng những thành viên của «Sleeping
Knights» - Nhìn xong, Asuna chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Tất cả họ đều mạnh khủng khiếp. Asuna có thể nói như vậy khi nhìn từng cử động
của họ. Cả 6 người này đều hoàn toàn quen thuộc với việc đi chuyển cơ thể
trong thế giới thực tế ảo. Nếu chiến đấu, mỗi người trong số họ đều có thể
mạnh ngang với Tuyệt Kiếm.
Asuna, và có thể cả Kirito, Liz cũng như những người khác đã hoàn toàn không
để ý đến sự tồn tại của một nhóm người mạnh đến thế này. Nếu họ đều từ một thế
giới của game khác chuyển đến như Tuyệt Kiếm, thì họ chắc chắn phải là một
nhóm rất nổi tiếng bên thế giới ảo kia.
Lí do vì sao họ lại chuyển sang ALO, chấp nhận từ bỏ những nhân vật quen thuộc
và toàn bộ trang bị của mình... Khi Asuna đang tự hỏi những điều đó, Tuyệt
Kiếm - Yuuki, người cũng đã ngưng cười, khều mấy lọn tóc được gài bằng chiếc
băng-đô đỏ của mình và cười xấu hổ nói.
“Xin lỗi, Asuna-san. Vì đã dẫn cậu tới đây mà không nói rõ lý do. Tôi đã quá
phấn khích khi cuối cùng đã tìm được một người mạnh ngang với mình, rồi thì...
Vậy rồi, chẳng là tôi có chuyện cần nhờ đến cậu. Tôi... Xin hãy giúp chúng
tôi!”
“Giúp... các bạn?”
Asuna lập lại với vẻ khó hiểu, đồng thời nghĩ trong đầu ngay vài khả năng đó
là việc gì.
Có lẽ đó không chỉ đơn giản là đi săn để kiếm tiền, trang bị hay điểm kĩ năng.
Guild này hiện tại đã ở đẳng cấp quá cao rồi, chỉ bổ sung Asuna cũng sẽ không
tạo ra nhiều khác biệt.
Tương tự, cũng khó có khả năng họ đang nhắm đến một trang bị hiếm hay một dinh
thự nào đó. Không như hồi ở SAO khi từng thông tin quan trọng được mua bán với
giá rất cao, hàng đống thông tin của ALO được đăng tải thoải mái trên những
trang web ngoài. Nếu dựa vào đó và cố gắng, thì gần như bất cứ trang bị nào
cũng có thể kiếm được.
Hay là cái «Sức mạnh» mà Tuyệt Kiếm đang tìm không chỉ đơn thuần là về chỉ số,
biết đâu lại là sự hiểu biết dạn dày trong chiến trận. Kinh nghiệm kiểu đó thì
cần thiết trong những cuộc đụng độ với những người chơi khác hơn là trong lúc
đánh quái vật. Chưa kể, cô ấy còn giới thiệu cả guild của mình nữa, tức là đó
không phải kiểu đánh nhau một chọi một như những trận mà Tuyệt Kiếm đã đấu
suốt trong thời gian qua mà là chiến tranh tổng lực - Nói đơn giản, đó sẽ là
một trận giáp lá cà với một guild khác.
Cân nhắc xong, Asuna cắn môi nói với giọng áy náy.
“Về chuyện đó... nếu các cậu cần giúp đỡ trong một cuộc xung đột với một guild
khác, tớ xin cáo lỗi...”
Trong những trận chiến với nhiều người khi những luật lệ trong các giải đấu
cũng như luật do hệ thống đặt ra trong những trận đấu tay đôi đều bị gỡ bỏ,
cảm giác điên tiết và mất kiểm soát thường lưu lại trong tâm trí. Dĩ nhiên,
những người cay cú kéo dài chỉ chiếm thiểu số, nhưng vẫn có khả năng vụ giúp
đỡ này sẽ đem đến những lộn xộn không cần thiết cho không chỉ Asuna mà cả các
bạn của cô trong tương lai.
Đó là lí do vì sao ngay cả khi đi săn mà gặp những kẻ hành xử vô lí, Asuna
cũng sẽ không giao chiến với họ.
Asuna lại muốn nói tiếp, cố tìm cách giải thích lý do của mình một cách ngắn
gọn nhất. Nhưng cô chợt thấy Tuyệt Kiếm trợn mắt ngạc nhiên, và rồi lập tức
lắc đầu.
“Không, đâu phải, tụi tôi không định đi đánh nhau với kẻ khác hay gì đó đâu.
Chuyện đó... thì, tụi tôi... chắc cậu sẽ cười mất...”
Tuyệt Kiếm ngượng ngùng cúi đầu xuống và mím chặt môi, rồi lại ngẩng lên nhìn
Asuna và bất ngờ nói.
“... Chuyện là, tụi tôi muốn hạ boss của tầng này.”
“Ra thế... Hả?!”
SwordArtOnlineVol07_-095
Asuna buột miệng thốt lên, chuyện này quả là hoàn toàn ngoài dự tính của cô.
Cô cứ tưởng sẽ được nghe một lý do còn tệ hơn cả việc xung đột với guild khác,
nhưng hóa ra lại là chuyện đi giết boss tầng, một mục tiêu quá bình thường và
hợp lí. Tất cả người chơi hiện đang ở tiền tuyến chắc chắn đều nhắm đến nó.
“Con boss ư...? Là boss nằm ở nơi sâu nhất trong mê cung ấy à...? Không phải
boss phụ vẫn xuất hiện lại sau một thời gian nhất định phải không?”
“À, phải. Loại mà chỉ có thể bị đánh bại một lần duy nhất ấy.”
“Hiểu rồi... ra là thế à... một con boss hử ~”
Asuna lặng thinh nhìn vào năm thành viên còn lại của guild, họ đều chớp chớp
mắt nhìn Asuna chờ đợi câu trả lời của cô.
Nói cách khác, họ muốn tham gia một guild được thành lập chỉ chuyên để tiêu
diệt boss tầng, một «guild tiên phong». Họ chỉ mới chuyển qua đây và không
quen biết ai, nên họ mới nhờ cô giới thiệu với những nhóm kì cựu - Vấn đề là
vậy chăng?
“Về việc đó... Ừm, T... không, Yuuki này, vì cậu rất mạnh nên...”
Sự việc đang diễn biến hoàn toàn ngoài dự tính của cô, Asuna nhắm mắt lại,
thay đổi cách nghĩ và cân nhắc những khả năng thực tế nhất. Trong những người
chơi hiện đang ở tiền tuyến của Aincrad, 80% là dân chơi ALO gốc còn 20% là
những người đến từ SAO. Hiện tại hai nhóm của ALO và SAO đang giữ hòa khí, và
guild tiên phong thường là người từ hai bên trộn lẫn. Tuy nhiên, hồi mới cập
nhật khi tòa thành này được thêm vào, mối quan hệ của hai bên rất căng thẳng.
Chỉ vì một phía là những người đầu tiên sử dụng máy AmuSphere, trong khi phía
đối địch là những người chơi đầu tiên trải nghiệm game MMO thực tế ảo, cả phe
«Tinh Linh» và phe «Kiếm Sĩ» đều mang cái tôi quá lớn. Chính Asuna cũng vậy.
Lúc này, một nhóm không mời vừa chuyển đến từ game khác tự dưng bảo ‘Cho chúng
tôi gia nhập’ đương nhiên sẽ không được đón nhận một cách dễ dàng vào nhóm
xung kích - Tuy vậy, sức mạnh của «Tuyệt Kiếm» Yuuki quá đỉnh. Nếu năm người
còn lại cũng mạnh tương đương và chứng tỏ được năng lực của họ thì có thể khả
thi.
“Thực ra thì... bản đồ của tầng này đã được mở gần tới phòng con boss rồi, nên
tớ không chắc là liệu tự dưng xin tham gia vào trận đánh boss thì có được
không. Nhưng ngay cả nếu không thành công lần này, thì chỉ cần nhóm các cậu
tham gia ngay từ đầu ở tầng mới cộng với sức mạnh của mọi người, thì có thể sẽ
được vào đội đột kích phòng boss... Số lượng người tối đa cho một đội đột kích
như vậy là 49, nên chưa chắc tất cả 6 người có được cùng tham gia hay
không...”
Asuna đang vừa nói vừa đi dần đến kết luận thì -
Yuuki lại một lần nữa rụt người lại bẽn lẽn, và nói tiếp một câu hoàn toàn nằm
ngoài tưởng tượng của Asuna.
“Vấn đề là. Chuyện hơi khác so với những gì cậu nói. Tụi tôi không muốn gia
nhập một nhóm lớn... Mà muốn tự mình chiến thắng với chỉ 6 người cộng thêm
Asuna-san.”
“... Ế, gì cơ?”
Tiếng của Asuna thốt ra lần này là to nhất kể từ khi cô bước chân vào quán
trọ.
Cũng dễ hiểu thôi.
So với phiên bản SAO gốc, thì những con quái vật canh giữ mê cung dẫn lên tầng
trên ở Aincrad mới này được tăng sức mạnh lên rất nhiều. Tất nhiên, những thay
đổi đáng kể trong hệ thống thì rất khó so sánh, nhưng chỉ cần biết là,những
con boss tầng mà hồi xưa có thể bị tiêu diệt mà không có một thương vong nào,
trong khi những con boss bây giờ thì cày tung người chơi lên cứ như thể họ là
hạt hoa bồ công anh, sử dụng những đòn tấn công và tuyệt chiêu cực mạnh. Chúng
gần như mạnh một cách phi lý.
Tất nhiên, chiến thuật cũng vì thế mà phải thay đổi theo. Tập trung số lượng
người tối đa có thể trong một đội đột kích và chuẩn bị nhiều healer vì dự tính
sẽ có nhiều người chết là một chiến thuật chắc ăn. Thay vì một người phải hy
sinh để gây thương tích cho con boss 10 đơn vị thì tập trung nhiều hơn sao cho
10 người đều đặn gây ra thương tích 11 đơn vị. Lần đánh boss cuối cùng mà
Asuna tham gia là ở tầng 21, dù đó là một tầng thấp và có đến 7 nhóm gồm 7
thành viên kết hợp lại, nhưng có vô số lần họ phải đối mặt với việc vị con
boss quét sạch.
Và dĩ nhiên là càng lên những tầng trên thì sức mạnh của boss sẽ càng tăng
cao. Những tầng từ số 20 đến 29 vốn được mở ra từ Giáng Sinh năm ngoái mới
đang dần được hoàn thành, và theo Asuna nghe kể thì lần diệt boss tầng 26 vừa
rồi đã phải tập hợp những người xuất sắc nhất từ vài guild hùng mạnh.
Vậy nên, cho dù Yuuki và những người kia có mạnh cỡ nào đi nữa, kể cả có thêm
Asuna vào, thì hạ một con boss với chỉ 7 người là hoàn toàn không thể.
Asuna lựa lời giải thích thật ngắn gọn.
“...Ừm... chỉ với 7 người thì, hơi bị vô phương đấy...”
Chưa kịp nói xong, Yuuki và những người còn lại đã nhìn nhau và tất cả cùng
cười ra vẻ xấu hổ. Yuuki đại diện cho mọi người lên tiếng.
“Ừ, quả là không có cách nào. Thực ra, tụi này cũng đã thử với con boss của
tầng 25 và 26 rồi.”
“Hả?! Với... với chỉ 6 người thôi sao?”
“Phải. Mọi người đã cố gắng hết mình, nhưng thuốc hồi MP và HP không đủ để cầm
cự. Và khi mà tụi này đang đi săn để kiếm lại đủ tiền và trang bị thì con boss
đã bị các nhóm lớn hạ rồi.”
“À... ra vậy... Vậy chuyện này là nghiêm túc.”
Lại một lần nữa Asuna nhìn kĩ từng khuôn mặt của 6 người bọn họ.
Có thể dễ dàng thấy đây là một sự mạo hiểm ngu ngốc, nhưng cô không thể nào
ghét được tinh thần quyết tâm của họ. Những người chơi đã quen với thế giới
game sẽ phân biệt rạch ròi cái gì có thể, cái gì không thể, và sẽ ngay lập tức
từ bỏ những mục tiêu bất khả thi. Cái ý chí chinh phục thử thách của các thành
viên «Sleeping Knights» cho thấy một điều gì đó thật tươi mới - và Asuna còn
thấy như có gì đó hơi luyến tiếc.
“Nhưng... Tại sao? Sao các bạn lại không muốn tham gia cùng những guild khác
mà lại phải cố sức hạ con boss một mình?”
Dĩ nhiên, nếu chỉ dùng một guild để hạ boss thì họ sẽ có được một số tiền
khổng lồ, cùng một cơ số đồ và trang bị hiếm. Nhưng cô cảm thấy động cơ đó
không phù hợp chút nào với 6 người này.
“Chuyện... chuyện đó...”
Yuuiki mở to đôi mắt tím và mấp máy miệng như định nói điều gì đó. Nhưng rồi
cô lại chẳng nói gì hết. Như thể bị gì đó chặn lời, cô cứ hết mở miệng ra rồi
lại ngậm miệng vào, như là không biết chọn lời nào cho thích hợp.
Thấy vậy, người phụ nữ tộc Undine cao lớn ngồi cạnh Yuuki vội đỡ lời.
“Chuyện đó hãy để tôi giải thích cho. Nhưng trước hết, mời cô ngồi xuống đi
đã.”
7 người thêm cả Asuna liền ngồi thành vòng tròn quanh bàn, và một NPC liền
phục vụ đồ uống mà họ đã gọi. Nhẹ nhàng đan những ngón tay đang đặt trên bàn
vào nhau, Shiune bắt đầu từ tốn nói.
“Có lẽ Asuna-san cũng đã nhận ra, nhóm chúng tôi không phải mới gặp nhau ở thế
giới này. Chúng tôi biết nhau qua một cộng đồng trực tuyến không liên quan đến
game... nhanh chóng thân thiết và kết bạn. Từ đó đến nay đã... được khoảng hai
năm.”
Mi mắt của Shiune khép lại như đang hồi tưởng, cô ngừng nói một lúc lâu.
“Chúng tôi thực sự là những người bạn tốt của nhau. Cùng nhau, chúng tôi đã đi
qua rất nhiều thế giới và có rất nhiều cuộc thám hiểm. Nhưng thật đáng tiếc,
chúng tôi chỉ có thể tiếp tục chu du với nhau cho đến hết mùa xuân này. Mọi
người... đều bận rộn vì nhiều lý do. Vì vậy chúng tôi đã quyết định là trước
khi rã nhóm, chúng tôi sẽ cùng có với nhau một kỉ niệm không bao giờ quên.
Trong vô số những thế giới game nhập vai thực tế ảo, chúng tôi sẽ chọn ra nơi
vui vẻ nhất nhất, đẹp đẽ nhất và thú vị nhất và cùng nhau làm nên một điều gì
đó tại nơi ấy. Vậy nên chúng tôi đã di chuyển qua rất nhiều game, và đây chính
là nơi mà chúng tôi đã tìm thấy.”
Shiune nhìn một lượt những người đồng đội của cô. Jun, Thatch, Taruken, Nori
và Yuuki, gương mặt cả năm người kia lập lòe trong ánh nến, và họ gật đầu.
Shiune nhẹ mỉm cười, rồi tiếp tục nói.
“Thế giới này - Alfheim, xứ sở của yêu tinh, lại có cả tòa thành bay Aincrad,
đã mê hoặc chúng tôi. Tất cả chúng tôi sẽ không bao giờ quên khoảng thời gian
cùng nhau bay qua những thị trấn, rừng cây, đồng bằng xinh đẹp, cả Cây thế
giới - và nhất là vòng quan tòa thành này. Chỉ còn một việc mà chúng tôi muốn
làm... Chúng tôi muốn lưu lại dấu ấn của mình tại thế giới này.”
Ánh mắt xanh khép hờ của Shiune chợt sáng lên một ánh nhìn nghiêm túc.
“Nếu có thể đánh bại boss, chúng tôi có thể ghi tên mình lên «Bia Kiếm Sĩ» ở
Hắc Thiết Thành tại «Thành phố khởi đầu» dưới tầng 1.”
“À...”
Asuna trố mắt ra một lúc, và rồi gật đầu. Cô gần như quên mất chuyện đó, nhưng
đúng là tên của những người đã tiêu diệt boss sẽ được ghi nhận lại trong Hắc
Thiết Ngục. Chính Asuna cũng có tên mình được ghi trong cột của tầng 21.
“À thì... Dù chỉ là để tự thỏa mãn, nhưng bất kể thế nào chúng tôi cũng muốn
tên mình được khắc lên đó. Tuy nhiên có một vấn đề. Nếu một nhóm duy nhất hạ
được boss thì tên của tất cả mọi người sẽ đều hiện diện, nhưng nếu có nhiều
nhóm, thì chỉ có mỗi tên của trưởng nhóm được ghi lại thôi.”
“À... Ra là vậy. Phải rồi, đúng là như thế.”
Asuna tiếp lời và trong đầu liền hình dung ra phía bên trong của Hắc Thiết
Ngục.
«Bia Kiếm Sĩ» là một vật thể 3D trong thế giới ảo nên hiển nhiên kích cỡ của
nó bị giới hạn. Vì còn phải lên tới tận tầng thứ 100 nên sẽ không đủ chỗ để
ghi tên mọi thành viên tham gia đánh boss ở tất cả các tầng lên trên đó. Nhiều
nhất sẽ chỉ có 7 cái tên được khắc lên cho mỗi tầng được hoàn thành. Vậy nên,
đúng như Shiune đã trình bày, chỉ khi một nhóm đơn lẻ đánh bại boss thì tất cả
tên thành viên mới được ghi nhận, còn nếu là một đội quân tập hợp nhiều nhóm
thì chỉ có tên của trưởng nhóm mà thôi.
Sau khi dừng lại để chờ Asuna nắm được vấn đề, Shiune gật đầu nhẹ và tiếp tục.
“Nói cách khác, nếu muốn tên của tất cả thành viên guild «Sleeping Knight»
được ghi lại trên bia thì chúng tôi phải đánh boss một mình. Chúng tội đã nỗ
lực trong tuyệt vọng để làm điều đó ở tầng 25 và 26, nhưng lần nào cũng thất
bại ở những khoảnh khắc quyết định... Vì vậy, sau khi bàn bạc kĩ lưỡng, chúng
tôi đã quyết định thế này. Số lượng thành viên tối đa của một nhóm là 7, vậy
nên vẫn còn một chỗ trống. Cho nên, dù có hơi kiêu ngạo, nhưng chúng tôi muốn
tìm một người chơi ngang ngửa hoặc mạnh hơn cả Yuuki, người mạnh nhất trong
bọn, và mời người đó gia nhập nhóm.”
“Ra là vậy... Đó là toàn bộ đầu đuôi câu chuyện à.”
Asuna thở dài một hơi, rồi nhìn chằm chằm vào tấm khăn trải bàn trắng.
Để lại tên mình trên 『Bia Kiếm Sĩ』. Mong muốn này là có thể hiểu được.
Không chỉ có những game MMO thực tế ảo, mà tất cả game online nói chung đều
tiêu tốn rất nhiều thời gian của người chơi, rất nhiều người đã bỏ game vào
khoảng mùa xuân vì những lý do như học lên cao hay đi làm. Vì vậy việc một số
guild đã từng rất gắn bó mà cũng phải giải tán là điều không thể tránh khỏi.
Muốn lưu dấu một kỉ niệm khó quên lên đài kỉ niệm đó mãi mãi đến chừng nào mà
thế giới này còn tồn tại, đó là một điều hết sức tự nhiện.
Không nói đâu xa, bản thân Asuna cũng không biết được mình còn có thể tiếp tục
chơi ALO trong bao lâu nữa. Nếu mẹ cô làm dữ hơn, rất có thể cô còn bị cấm cả
việc sử dụng chiếc AmuSphere. Mong muốn tận dụng từng phút giây còn có thể cho
một điều gì đó có ý nghĩa với mình, suy nghĩ đó của cô không khác gì so với
họ.
“... Vậy sao nào? Cô có đồng ý không? Chúng tôi cũng chuyển đến đây chưa lâu
lắm, nên có lẽ cũng chưa thu thập được bao nhiêu để làm quà cảm ơn nhưng...”
Asuna đưa tay ra hiệu cho Shiune dừng lại trước khi cô ấy kịp mở ra một cửa sổ
trao đổi để gợi ý về phần thưởng.
“À, không cần, chỉ riêng việc chuẩn bị kinh phí cho việc đánh boss cũng đã tốn
nhiều lắm rồi, tốt hơn các bạn cứ giữ lấy đi. Tôi chỉ cần lấy bất cứ thứ gì
rơi ra từ con boss làm phần thưởng là được rồi.”
“Vậy là cô sẽ đồng ý?”
Gương mặt của Shiune và những người khác rạng rỡ hẳn lên. Nhìn biểu hiện của
họ, Asuna cũng chẳng còn buồn nghĩ đến việc từ đâu mà mọi chuyện lại trở thành
như thế này. Ban đầu chỉ là cô có chút hứng thú với những lời đồn về kiếm sĩ
bậc thầy bí ẩn mang danh «Tuyệt Kiếm». Rồi cô bị bắt cóc khỏi đấu trường và
mang lên tiền tuyến, được giới thiệu với những người đồng đội của Yuuki và
thậm chí được cô ấy mời tham gia cùng diệt boss. Tất cả diễn ra chỉ trong chưa
tới một tiếng đồng hồ. Kẻ đã kéo Asuna vào cái diễn biến nhanh như máy bay
phản lực này, «Tuyệt Kiếm» Yuuki, mở to hết cỡ đôi mắt tím rịm trông như một
chú cún đang chờ câu trả lời của Asuna. Dễ dàng nhận ra là cô ấy đang mất kiên
nhẫn, và cũng dễ thấy là cô ấy sẽ không chịu từ bỏ ý định, nhưng dù gì những
cuộc hội ngộ kì lạ như thế này chính là một trong những niềm vui mà game MMO
thực tế ảo mang lại. Và quan trọng nhất là - sâu thẳm trong trái tim Asuna,
một linh cảm tuy mơ hồ nhưng chắc chắn đang hình thành. Đó là cô chắc chắn sẽ
trở thành bạn tốt với những kiếm sĩ bí ẩn này.
“À khoan... Chờ một chút.”
Nhưng cũng chính vì điều đó mà Asuna không thể xem nhẹ việc này và làm qua loa
đại khái được. Cô lại hít thở sâu lần nữa, chuyển ánh mắt sang cái ly nằm trên
bàn và đợi cho những suy nghĩ đang hỗn độn trong đầu lắng xuống. Dẹp những bất
ngờ và nghi ngại sang một bên, cô tập trung suy nghĩ một lát về cái mục tiêu
gàn dở của Yuuki và những người bạn.
Lâu lắm rồi trước đây, với tư cách là Phó thủ lĩnh của một guild đã không còn
tồn tại, Asuna từng vạch kế hoạch cho không biết bao nhiêu trận đánh boss.
Cô không thể nhớ nổi đã bỏ ra bao nhiêu thời gian ngồi bàn bạc với những guild
khác cũng như những người chơi solo, quát thét vào mặt nhau, thậm chí còn quỳ
gối và van xin để được giúp đỡ mỗi khi không có đủ người. Cô đã phải vất vả
đến thế trong thế giới đó bởi có một yêu cầu phải luôn được đảm bảo. Đó là
không được để một ai tử nạn.
Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã thay đổi. Chỉ có một nghĩa vụ và cũng là quyền
lợi duy nhất dành cho người chơi ở xứ sở yêu tinh này, và đó là tận hưởng.
Liệu bạn có thể thực sự tận hưởng trò chơi nếu bạn tự nhủ rằng chỉ cần quay
lưng và rút lui mỗi khi cảm thấy không có cơ hội chiến thắng? Yuuki và những
người kia thậm chí đã thách thức boss của tầng 25 và 26 với chỉ 6 người, và
xem ra họ đã làm khá tốt.
Thay vì nghĩ đến những gì xảy ra nếu thất bại, hãy cứ tiến lên phía trước mà
không cần nghĩ ngợi gì hết cái đã. Cô đã không được chơi một cách vô tư và
liều lĩnh như thế rất lâu rồi. Ngay cả nếu họ có bị con boss quét sạch, thì
những gì họ mất sẽ chỉ là một chút điểm kinh nghiệm.
“... Nếu đã định làm điều gì đó, thì cứ thế mà làm thôi. Lần này, hãy bỏ qua
những điều như là khả năng thành công đi.”
Asuna ngẩng mặt lên và nở một nụ cười tinh ranh. Ngay lập tức, một nụ cười
khác cũng nở ngay trên gương mặt đáng yêu của Yuuki. Trong tiếng hoan hô vang
dậy của 5 người đồng đội, cô nhoài người tới trước và nắm lấy bàn tay phải của
Asuna đang đặt trên bàn.
“Cám ơn cậu, Asuna-san! Ngay từ đầu, khi chúng ta đối kiếm với nhau, tô đã
biết cậu sẽ nói như vậy!”
“Cứ gọi tớ là Asuna.”
Asuna cười tươi trả lời, và đến lượt Yuuki, cô cũng mỉm cười đáp lại.
“Vậy thì cậu cũng phải gọi tớ là Yuuki!”
Sau khi tay bắt mặt mừng với 5 người đồng đội mới và cùng uống mừng với một
chầu bia trái cây mới gọi, Asuna quay sang hỏi Yuuki một điều mà cô vừa nghĩ
đến.
“À mà này, Yuuki-sa... Yuuki, cậu bày ra việc đấu tay đôi vì muốn tìm ra một
người mạnh, đúng không?”
“À, phải.”
“Nếu là thế, thì hẳn trước tớ đã phải xuất hiện nhiều người rất mạnh rồi chứ.
Cụ thể là, một anh chàng Spriggan mặc đồ đen dùng kiếm một tay, cậu còn nhớ
anh ta chứ? Tớ thấy anh ấy có thể còn hữu dụng hơn cả tớ cơ mà...”
“À -...”
Chỉ nghe vậy là đủ để Yuuki nhớ ra Kirito. Cô cứ gật gù mãi, ngồi khoanh tay
trầm ngâm với một vẻ mặt biểu lộ rất phức tạp.
“Tớ có nhớ. Người đó quả thật cũng rất mạnh!”
“Vậy... Tại sao lại không nhờ anh ấy giúp?”
“Ừm...”
Yuuki bỗng im lặng một cách bất thường, với một nụ cười bí hiểm thoáng lướt
qua.
“Như tớ đã nghĩ, người đó không phù hợp.”
“Vì...vì sao lại thế?”
“Anh ta nhận ra bí mật của tụi này.”
Yuuki và cả Shiune đều có vẻ không muốn nói nữa về chuyện này, và cũng không
có cách nào khác để biết gì thêm. Có thể cái «Bí mật» ấy có liên quan đến sức
mạnh vượt trội của Tuyệt Kiếm Yuuki, Asuna nghĩ thế, nhưng cô không thể nào
nhận ra điều gì đã làm Kirito phải lưu tâm.
Khi cô đang nghiêng đầu nghĩ ngợi, thì anh chàng Leprechaun tên Taruken đã lên
tiếng đổi chủ đề.
“Vậy... về kế hoạch cụ thể để đánh boss, chúng... chúng ta tính làm thế nào?”
“À... để tớ nghĩ đã...”
Asuna nốc một ngụm bia để nuốt trôi cái câu hỏi cứ chực bật ra khỏi miệng cô
nãy giờ, rồi đưa một ngón tay trỏ lên.
“Đầu tiên, điều quan trọng nhất vẫn là phải hiểu rõ cách tấn công của con
boss. Để biết tránh đòn khi nào cần tránh, đỡ đòn khi nào cần đỡ và lúc nào
nên dồn toàn lực tấn công khi có cơ hội, chỉ như vậy chúng ta mới có cơ thắng.
Vấn đề là, làm sao để thu thập được thông tin đó đây... Có hỏi những guild lớn
chuyên diệt boss cũng vô ích mà thôi. Tớ nghĩ chúng ta phải đánh thử một lần
với nó dù xác định trước là sẽ bị diệt gọn.”
“Ừm, vậy cũng được thôi! Có điều... ở tầng trước, và cả tầng trước nữa, con
boss đã bị hạ bởi những guild khác ngay sau khi tụi này bị nó quét sạch.”
Yuuki bỗng lộ vẻ chán nản, làm cậu nhóc Salamander tên Jun ngồi bên kia bàn
hơi cau mày trước khi tiếp tục.
“Tất cả đã xong xuôi khi tụi này quay lại chỉ 3 tiếng đồng hồ sau đó. Có lẽ
chỉ do cả nghĩ quá... nhưng tớ cứ có cảm giác là họ chờ cho chúng ta thất bại
vậy...”
“Thật sao...”
Asuna chống cằm và suy nghĩ. Gần đây cô cũng có nghe đồn về việc các guild
tranh giành nhau để hạ boss tầng. hầu hết đều là do những guild lớn ép người
quá đáng, nhưng liệu có khả năng những nhóm khủng như thế lại thèm để ý đến
một guild nhỏ chỉ với 6 người không? Tuy vậy thông tin này cũng không thể bỏ
qua được.
“Được rồi, vậy hiện tại chúng ta nên chuẩn bị sao cho có thể ngay lập tức
thách đấu lần nữa sau khi bị con boss hạ lần đầu. Bao giờ thì mọi người có
thời gian?”
“À, xin lỗi. Taruken và tớ không rảnh vào buổi tối. Dời sang một giờ chiều mai
thì thế nào?”
Cô nàng Spriggan cao lớn Nora đưa tay gãi gãi mái tóc đen tỏ vẻ áy náy.
“Được thôi, không vấn đề gì. Vậy thì, hẹn gặp nhau tại quán trọ này vào trưa
mai lúc một giờ nhé.”
OK, rõ rồi, mọi người nhất loạt đồng thanh trả lời. Nhìn những thành viên
«Sleeping Knights» đang gật gù tán đồng, Asuna cười và nói to lần nữa.
“ - Cùng cố hết mình nào!”
Asuna xoa đầu Yuuki khi cô ấy cứ nói mãi về việc biết ơn cô như thế nào vì đã
đồng ý giúp họ. Cô miễn cưỡng rời khỏi quán trọ đó, và vội quay trở lại chỗ
Lisbeth cùng mọi người đang chờ. Họ sẽ giật mình khi biết chuyện gì đã xảy đến
với cô cho xem, tim Asuna đập mạnh khi cô bước nhanh về hướng cánh cổng dịch
chuyển tại quảng trường của thị trấn Ronbaru.
Dựa vào cái trí nhớ tồi tàn để tìm ra đường luồn lách qua những căn ngõ nhỏ,
cuối cùng thì cái quảng trường tấp nập đó cũng hiện ra, ngay lúc ấy.
Bíp, như thể có ai đó nhấn nút tắt nguồn, mọi thứ đột nhiên tối sầm lại. Tất
cả các giác quan của cô biến mất, Asuna bị mắc kẹt trong màn đêm hoàn toàn.