Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu
Từ lúc được dịch chuyển từ hòn đảo hiu quạnh «ISL Ragnarok» đến khu vực chờ,
Sinon cứ dán mắt vào bảng thứ hạng và bảng thời gian chờ đăng xuất trong khi
cố trấn tĩnh lại.
Giải đấu đã kết thúc nhưng vụ «Death Gun» thì chưa. Tên đồng lõa của Death Gun
hẳn vẫn còn đang ở gần chỗ cô trong thế giới thực. Kirito nói rằng cảnh sát sẽ
sớm đến đó, nhưng anh ta đăng xuất gần như cùng lúc với Sinon. Ngoài ra, anh
ta còn cần phải liên lạc với người quen của mình, nên sẽ mất tầm 10 phút. Cho
đến khi đó, Sinon phải tự bảo vệ mình.
Đầu tiên, cô ấy phải kiểm tra phòng mình xem có an toàn không. Sau đó, cô phải
gọi Shinkawa Kyouji đến nhà mình. Mặc dù cậu ấy có thể sẽ gặp phải Death Gun,
nhưng vì bọn chúng không dùng súng hay dao, mà sẽ dùng kim tiêm có độc—theo
như Kirito—nên chúng sẽ không vô cớ ra tay với người đang thức. Tất nhiên,
Sinon đã bảo cậu ấy phải cẩn thận.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, và chỉ còn 10 giây nữa là cô sẽ đăng xuất.
Cô nhìn lên màn hình rộng lớn hiển thị kết quả một lần cuối.
Sinon và Kirito, chiến thắng cùng một lúc và đang sáng lên với thứ hạng cao
nhất. Dù cho lý do tối thượng của việc chơi GGO là để tên cô được ở trên đó,
nhưng rủi thay, kết quả lần này coi như là không tính. Mọi chuyện thật quá bất
thường, nên cô sẽ đặt hy vọng vào giải lần 4 vậy.
Không có vị trí thứ 2. Ở vị trí thứ 3 là tên đăng nhập của Death Gun
«Sterben». Bản thân Sinon cũng không biết phải đọc cái tên đó như thế nào,
nhưng với gã mặc áo choàng, «Death Gun» hẳn là tên thật của hắn, thì cái tên
đăng nhập đó chẳng qua chỉ là một cái vỏ bọc mà thôi.
Xếp thứ 4 là «Yamikaze». Đa số đều đặt cược vào anh ta vì họ có cảm giác rằng
anh sẽ trở thành quán quân, nên chắc hẳn công ty cá cược chính thức sẽ kiếm
được bộn tiền đây. Từ vị trí thứ 5 trở đi là những cái tên khác quen thuộc,
nhưng sau những cái tên như «Dyne» và «Xiahou Dun»—bảng xếp hạng kết thúc ở
con số 28.
Ở cuối bảng là tên của hai người đã ngắt kết nối, «Pale Rider» và «Garret».
Đúng như dự đoán, có 2 nạn nhân của Death Gun trong giải đấu này. Thế nghĩa là
hắn ta có 2 tên đồng bọn. Không hiểu bọn chúng đã tham gia vào băng nhóm gì
trong VRMMO, và đã phải trải qua những gì để rồi tham gia vào cái âm mưu kinh
khủng này...
Khi mà con số đếm ngược trở về 0, Sinon không cảm thấy chút cảm giác chiến
thắng nào cả, mà ngược lại, chỉ có một cơn ớn lạnh bất thường chạy dọc sống
lưng.
Shino như trôi bồng bềnh, và rồi khi cái cảm giác đó biến mất thì cô thấy mình
đã nằm trên giường trong thế giới thực.
Không—có khi là không chỉ có một tên. Cô tự nhủ không được mở mắt ngay hay
manh động.
Shino không hề cử động chút nào mà cứ nhắm mắt và bắt đầu cảm nhận xung quanh.
Lúc đó, có một vài âm thanh nho nhỏ lọt vào tai cô. Đầu tiên là tiếng cô thở,
rồi đến tiếng tim cô đập khá nhanh.
Ở gần trần phòng là cái máy điều hòa đang phả ra luồng khí ấm, và ngoài ra,
chiếc máy tạo ẩm cũng đang kêu vù vù. Cô còn có thể nghe thấy tiếng xe cộ đang
chạy đằng xa, và cả âm thanh của chiếc loa trầm từ một phòng trong khu tập thể
nữa.
—Nhưng ngoài ra, không có bất kì tiếng động lạ nào cả.
Lần này, Shino cố hít sâu vào một cách khe khẽ. Không khí đi vào trong mũi cô,
và chỉ có một mùi hương nhè nhẹ. Shino biết rằng đó là mùi xà phòng vani cô
đặt trên cái hộp đựng đồ để làm thơm phòng.
Không có ai khác trong phòng.
Nghĩ vậy nhưng Shino vẫn không dám mở mắt ngay. Có lẽ ai đó đang nhìn cô từ
phía bên giường—nỗi sợ này vẫn còn trong lòng cô.
Không, dù đang không ở trong phòng nhưng có thể hắn vẫn đang nấp ở trong bếp
hoặc trong phòng tắm...hoặc ở ngoài ban công...nơi cô ở tuy nhỏ nhưng có thừa
chỗ nấp. Ngoài ra, hắn có khi lại đang ở dưới gầm giường cũng nên. Không, mình
không muốn dậy đâu.
Giờ đây, chắc Kirito—Kirigaya Kazuto đang dùng mối quan hệ của mình để báo
cảnh sát, và cô hẳn sẽ nghe thấy tiếng xe tuần tra. Nếu vậy, tốt nhất là cô
không nên cử động.
Ngay khi Shino nghĩ vậy và chuẩn bị nhắm chặt mắt--
Cái điều hòa cũ kĩ đột ngột hạ nhiệt độ, và luồng khí lạnh được phả ra thổi
qua cặp đùi trần của Shino. Một cái lạnh bao phủ khắp người cô, khiến cho mũi
cô ngưa ngứa.
Shino có lẽ đã cố nhịn tầm 2 giây. Rồi sau đó, lông mày và mũi cô nhíu lại,
cãi lệnh hệ hô hấp, và cô hắt xì một cái. Shino cứng người lại, đợi cho ai đó
phản ứng lại với âm thanh này từ một chỗ nào đó trong phòng.
Tuy nhiên, vẫn không có bất kì động tĩnh nào cả.
Sau đó, Shino ti hí mở mắt phải ra.
Bên trong căn phòng tối mò do đèn đóm tắt hết, ánh sáng duy nhất lọt vào là
những ánh đèn đường rọi vào qua những khe hở của tấm mành. Đầu tiên, Shino
kiểm tra để biết chắc là mắt cô có thể nhìn được nó, và rồi chầm chậm quay đầu
nhìn khắp căn phòng.
Dù sao thì, cũng chẳng có ai trong tầm nhìn của cô. Mặc dù cô vừa mới hắt xì,
nhưng Shino vẫn cẩn thận cởi chiếc AmuSphere trên đầu ra và đặt nó lên trên
gối. Cô gập người dậy và nhanh chóng quét mắt khắp phòng.
—Có vẻ như không có gì thay đổi từ lúc cô dive.
Ngoại trừ chai nước khoáng trên bàn, cái loa to cạnh bàn hay là cái cặp vứt
trên sàn, chẳng có gì bị dịch chuyển cả.
Shino đặt tay lên tấm đệm và đặt nó dọc theo chiếc giường. Cô nuốt nước bọt
rồi chuyển qua nhìn gầm giường. Tất nhiên là nó cũng trống trơn nốt.
Cô nhìn lên, vén tấm mành và thấy rằng cửa sổ chính đã được chốt.
Rồi cô ấy rời khỏi giường trên đôi chân trần, nghển cổ lên nghe ngóng động
tĩnh trong bếp. Mà nhắc mới nhớ, cái không gian rộng bằng 3 tấm thảm đó trông
chẳng có chỗ nào là nấp được.
Lúc này, cuối cùng thì Shino cũng đã dậy hẳn và theo thói quen, cô đến chỗ bức
tường trước khi bật công tắc. Căn phòng lập tức sáng lên nhờ ánh sáng trắng,
và cả hành lang đằng sau bếp cũng sáng lên luôn.
Nhìn kĩ thì trông có vẻ như không có ai chạm vào khóa cửa cả. Shino đứng đó
một lúc trước khi nhận ra rằng không có bất kì tiếng động lạ nào từ phía sau
bức tường—chỗ phòng tắm. Rốt cuộc thì, chẳng có gì bất thường cả. Vì vậy, cô
lại tiếp tục nhón chân đi vào bếp.
Cánh cửa phòng tắm đóng chặt, nhưng nó không được khóa, còn bên trong thì tối
mù.
Shino nắm lấy tay nắm cửa nhôm bằng bàn tay phải đẫm mồ hôi lạnh.
Cô hít một hơi thật sâu, nín thở, và kéo cánh cửa phòng tắm sang một bên trong
khi tay trái cô bật đèn lên.
“...”
Shino lặng lẽ kiểm tra phòng tắm một lúc.
“Sao mà mình cứ tự dọa mình thế nhỉ...”
Cô ấy lầm bầm. Còn cái phòng tắm màu gạo thì dĩ nhiên là trống không rồi.
Lần này, Shino cuối cùng cũng thả lỏng cổ và vai mình. Cô quay người nửa vòng
và tựa lưng vào tường trước khi ngồi xuống.
Trong phòng không có ai khác cả, và cô cũng không thấy bất cứ dấu hiệu nào của
việc đột nhập.
Tất nhiên, cũng có một khả năng khác—tên đồng lõa đã bẻ cái khóa điện cũ để
đột nhập sử dụng điện thoại cầm tay để xem buổi tường thuật trực tiếp của GGO,
và hắn đã bỏ đi sau khi thấy Death Gun bị hạ.
Nếu vậy thì hắn ta có thể vẫn còn đang lảng vảng đâu đó quanh đây. Vì không rõ
liệu hắn có quay lại hay không, cô ấy phải nhanh chóng gọi Shinkawa Kyouji và
mời cậu ta đến nhà. Shino biết vậy, nhưng vẫn không tài nào làm được.
Cô liếc qua chiếc đồng hồ hẹn giờ trên nóc tủ lạnh trong bếp. Nó cũng giống
đồng hồ bình thường, và bây giờ 10:07 đêm.
—Ba tiếng vừa rồi dài như cả thế kỷ. Cái hộp sữa chua cô ném vào trong thùng
rác trước khi dive trông như thể nó ở đó từ lâu rồi.
Và trong lòng cô cảm thấy có gì đó đã thay đổi, nhưng không phải vậy.
Tuy nhiên, cái cảm giác bất an trong cô suốt một thời gian dài cuối cùng cũng
đã biến mất. Trong khoảng thời gian đó, có lẽ cái cảm giác lo lắng khi cô chỉ
biết rằng mình phải trở nên mạnh hơn cũng chẳng để làm gì cả. Lúc ấy, cô đã
điều chỉnh bản thân để thích ứng.
“Được rồi...!”
Shino khẽ tự động viên và đứng dậy trước khi nhận ra rằng mình đang rất khát.
Cô đi đến chỗ cái bồn rửa mặt, lấy cốc hứng dòng nước chảy ra từ vòi rồi uống
ừng ực.
Và ngay lúc cô ấy định uống thêm cốc nữa—
KÍNH KOONG. Tiếng chuông cửa vang lên...
Theo phản xạ, Shino trở nên căng thẳng và nhìn về phía cánh cửa. Cô chợt nghĩ
rằng có thể người đó sẽ tự mở cửa ra và không thở được nữa.
Nghĩ lại thì đó có thể là cảnh sát. Rồi cô ấy nhìn đồng hồ, nhưng cô vừa mới
đăng xuất được chưa đầy 3 phút, và nếu là cảnh sát thì như vậy sẽ là nhanh
quá.
Trong khi Shino đứng đó, chuông cửa lại tiếp tục kêu. Shino nín thở và rón rén
đến chỗ cánh cửa.
Tốt hơn hết là cứ cài xích cửa lại đã. Ngay khi nghĩ vậy, cô rụt rè đưa tay
trái ra, nhưng khi cô ấy chuẩn bị chạm vào cái xích—
“Asada-san ơi, cậu có ở nhà không? Asada-san, là tớ đây!”
Một giọng nam cao phát ra từ cái loa trên khóa điện. Shino cũng khá quen với
giọng nói này.
Cô thở phào nhẹ nhõm. Rồi cô ấy xỏ chân vào đôi dép lê rồi tiến đến phía cửa,
nhìn ra ngoài để đề phòng. Cô thấy một anh chàng đang đứng ngoài hành lang,
trông rất méo mó qua cái thấu kính lõm.Cậu ta là người bạn mà cô định gọi đến
nhà—người bạn học cũ đã rủ Shino chơi GGO, Shinkawa Kyouji.
“Shinkawa-kun à...?”
Shino gọi tên cậu ta qua cái loa, và rồi một giọng nói hơi hơi ngập ngừng vang
lên.
“Ừ thì...Tớ không thể không chúc mừng cậu được...Tớ mua cái này từ cửa hàng
tiện lợi, nhưng nó chỉ là chút quà mọn để bày tỏ lòng tri ân thôi ấy mà...”
Nghe xong, Shino lại nhìn ra ngoài. Ra là Kyouji mang theo một hộp bánh nho
nhỏ.
“Cậu, cậu nhanh thật đấy...”
Shino không khỏi thắc mắc. Tính thêm cả thời gian cô chờ đăng xuất thì giải
đấu mới kết thúc được có 5 phút. Nghĩ lại thì, có lẽ cậu ta không xem buổi
truyền hình ở nhà mà lại ra công viên gần đó, ngồi chờ phần công bố kết quả,
mua bánh rồi phi ngay đến đây. Cái kiểu nhanh nhảu đó quả y hệt anh chàng AGI
Spiegel.
Nhưng nhờ vậy mà cô khỏi cần phải gọi cho cậu ta nữa. Shino thở phào rồi đưa
tay ra mở cửa.
“Chờ chút. Tớ mở cửa ngay đây.”
Vừa nói, cô vừa cúi đầu xuống, và nhận ra rằng mình vẫn còn đang mặc áo ba lỗ
còn chiếc quần short thì khoe nhiều thịt quá. Cô gái thấy mình cũng hơi hở
hang, nhưng vẫn nhún vai mở cửa.
Cánh cửa mở ra, và khuôn mặt mỉm cười của Shinkawa Kyouji hiện lên. Cậu ta mặc
quần bò cùng với một cái áo khoác quân đội có trang trí lông chim ở phần trên.
Trông nó có vẻ dày, nhưng không có vẻ gì là nó có thể chống lại được cái lạnh
bên ngoài cả.
Shino run lên bần bật vì luồng khí lạnh thổi vào chân và nói,
“Oa, lạnh quá. Cậu vào nhanh đi.”
“Ừ, ừ. Thế tớ vào đây.”
Kyouji gật đầu, rụt cổ lại và đi vào. Khi thấy Shino, cậu ta nheo mắt lại như
người bị đau mắt vậy.
“Có, có gì vậy...cậu vào nhanh lên đi rồi còn đóng cửa, căn phòng sắp đóng
băng rồi đây này. À, cậu nhớ khóa cửa lại đấy.”
Ánh mắt của Kyouji làm Shino thấy hơi ngường ngượng, và cô ấy ra vẻ giận dữ để
giấu tiệt nó đi. Rồi cô ấy quay lại vào trong phòng. Đằng sau cô, tiếng khóa
cửa vang lên. Shino bước vào căn phòng rộng 6 chiếu, cầm chiếc điều khiển từ
xa và tăng nhiệt độ điều hòa. Cái điều hòa rống lên rồi phả ra hơi nóng làm ấm
cả phòng.
Shino nhanh chóng ngồi lên giường, nhìn lên, và thấy Kyouji vẫn đang đứng ở
cửa, trông hơi thất thần.
“Kìa cậu ngồi đi. À...cậu muốn uống gì không?”
“Không cần. Không cần đâu.”
“Giờ tớ cũng đang mệt. Nếu cậu nói thế thì thôi vậy.”
Cô gái nói với một giọng tếu táo, và Kyouji cuối cùng cũng đã nở một nụ cười.
Cậu ta đặt hộp bánh lên mặt bàn cạnh bộ ấm chén và ngồi lên tấm nệm cạnh đó.
“...Xin lỗi vì đã đến đường đột thế này, Asada-san. Nhưng...như tớ nói lúc
trước đó, tớ rất muốn nhanh chóng ăn mừng với cậu.”
Cậu đặt tay lên gối rồi ngẩng mặt lên nhìn Shino.
“À...chúc mừng cậu vì đã chiến thắng giải BoB. Asada-san...Sinon thật là tuyệt
vời. Cuối cùng thì cậu cũng đã trở thành tay súng mạnh nhất GGO rồi.
Nhưng...tớ biết mà. Thế nào thì cũng có ngày Asada-san thành công. Bởi vì
Asada-san thật sự có sức mạnh, khác hẳn những kẻ kia...”
“Cảm ơn cậu...”
Shino cũng hơi ngượng, nên cô vội lắc đầu khi rụt cổ lại.
“Nhưng lần này có đến hai người chiến thắng cơ mà...và nếu cậu xem buổi truyền
hình trực tiếp thì chắc cậu cũng thấy được hàng đống những chuyện bất thường
đã xảy ra...có khi giải đấu lần này sẽ bị tuyên bố là không hợp lệ cũng
nên...”
“Ế...?”
“À thì...nói thế nào bây giờ nhỉ...”
Trong một tích tắc, Shino chẳng biết phải giải thích như thế nào về chuyện của
«Death Gun» với cái cậu Kyouji đang ngẩn mặt ra cả. Cô cũng chẳng hiểu rõ đầu
cua tai nheo ra làm sao, và không thể giải thích tiếp được. Và—giờ đây, cả cô
ấy cũng không biết liệu chuyện này có phải là ảo giác hay không nữa.
Có khi nào...
Tất cả chuyện này đều là ngẫu nhiên...? Liệu bắn ai đó trong thế giới ảo có
thể thực sự giết người chơi bằng độc trong thế giới thật không? Nói thật thì,
Shino chỉ mới thấy Pale Rider bị mất kết nối thôi. Nếu anh ta và người chơi bị
mất kết nối kia thực sự đã chết, thì thế có nghĩa là Death Gun đã thực sự phạm
tội, nhưng Shino sẽ chẳng có bất cứ bằng chứng xác thực nào cho đến khi tin họ
bị chết được công bố.
Cảnh sát sẽ đến đây trong khoảng 10 phút nữa, và khi đó mình mới nên giải
thích cho Kyouji nhỉ? Shino nghĩ vậy và thay đổi chủ đề.
“Ờ thì...cũng chả có gì đâu. Chỉ là một người chơi kỳ lạ thôi ấy mà. Mà cậu
cũng nhanh thật đấy. Giải đấu vừa mới kết thúc được có 5 phút.”
“À, thì...Tớ đến gần nhà cậu và dùng điện thoại di động để xem buổi truyền
hình để có thể chúc mừng cậu ngay và luôn ấy mà...”
Kyouji liến thoắng, và thấy vậy, Shino liền mỉm cười.
“Tớ cũng cảm thấy thế. Bên ngoài lạnh lắm đó. Cậu sẽ bị cảm mất. Để tớ pha cho
cậu chút trà nhé.”
Những Kyouji lắc đầu cản Shino. Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt cậu ta, thay
vào đó là một vẻ căng thẳng. Shino chỉ còn biết chớp mắt.
“Này...Asada-san...”
“C, có gì chuyện gì thế?”
“Tớ...đã thấy cảnh trong cái hang ở sa mạc...trong buổi truyền hình...”
Shino có thể đoán được điều Kyouji không nói ra từ biểu hiện của cậu và những
lời đó. Nhớ lại những gì xảy ra trong cái hang, mặt Shino cứ đỏ ửng hết cả
lên.
“Đ...đó là...”
Shino quên hết sạch—hay đúng hơn là cô ấy cố tình quên chúng đi; nhưng cô ấy
đã gối lên đùi Kirito trong khi anh ta ngồi dựa lưng vào thành hang, khóc lóc
và la hét. Kyouji có nhìn thấy cảnh đó. Nhưng lúc này cô chỉ có thể nói rằng
mình đã quá bất cẩn và để cho mọi chuyện thành ra thế này.
Shino cúi đầu ra vẻ xin lỗi, nhưng Kyouji vẫn nói tiếp. Cô cứ nghĩ rằng cậu ta
sẽ hỏi về quan hệ giữa hai người, nhưng điều tiếp theo cậu nói đã khiến cho
Sinon phải bất ngờ.
“Hắn ta...hẳn đã đe dọa cậu, phải không? Cậu chỉ còn nước làm vậy vì hắn đã
nắm thóp cậu, phải không?”
“Cái, cái gì?”
Đầy bất ngờ, Shino nhìn lên.
Đôi mắt Kyouji đang sáng lên một cách lạ lùng trong khi cậu chồm người về phía
trước. Một chất giọng khàn khàn vang lên từ đôi môi rưng rưng bất thường,
“Cậu bị hắn đe dọa, và thậm chí là phải bắn tỉa đối thủ của hắn...nhưng cậu đã
làm hắn ta mất cảnh giác và rồi hạ thủ bằng một quả lựu đạn, phải không?
Nhưng...Tớ nghĩ thế vẫn là chưa đủ đâu, Asada-san ạ. Tớ nói rồi...cậu phải cho
hắn ta biết thế nào là lễ độ chứ...”
“À...cái đó thì...”
Shino không biết nói gì, và cuống cuồng tìm cách giải thích.
“Không phải...Tớ đâu có bị đe dọa. Tớ biết rằng chuyện đó là quá bất thường
trong giải đấu...nhưng tớ đã quá hoảng loạn trong khi dive...mọi thứ cứ rối
tinh hết cả lên...và tớ đã trút hết giận dữ lên đầu Kirito...cái gã đó. Dù sao
thì tớ cũng đã nói quá nhiều chuyện.”
“...”
Kyouji mở to mắt và lặng lẽ nghe Shino nói.
“Nhưng mà...dù hắn làm tớ phát điên lên, hắn ta lại cứ...cứ như mẹ tớ vậy. Vì
thế nên tớ đã khóc như một đứa con nít...như vậy xấu hổ lắm nhỉ?”
“...Asada-san...như...nhưng cậu làm vậy là do căn bệnh tái phát thôi phải
không? Cậu...không có bất kỳ tình cảm đặc biệt gì với hắn, phải không?”
“Ế...?”
“Asada-san, cậu từng nói rằng cậu muốn tớ đợi cậu phải không?”
Trong tư thế chống chân và rướn ra phía trước, trông Kyouji thật vô cùng lo
lắng.
“Trước đây cậu nói rồi mà, phải không? Nếu tớ chịu khó đợi, thì cậu sẽ là của
tớ, phải không? Đó...đó là tại sao tớ...”
“...Shinkawa-kun...”
“CẬU NÓI ĐI! NÓI RẰNG GIỮA CẬU VỚI HẮN KHÔNG CÓ GÌ ĐI. NÓI RẰNG CẬU GHÉT HẮN
ĐI!”
“Cậu...cậu làm sao vậy...tự nhiên lại...”
Shino có nhớ rằng mình bảo Kyouji là 'hãy đợi tớ' khi họ ở công viên trước khi
giải đấu diễn ra.
Tuy nhiên, câu đó ý là 'đợi đến khi cô có thể vượt qua quá khứ '. Và khi ngày
đó đến, cô ấy sẽ có thể trở thành một người con gái bình thường.
“A...Asada-san, do chiến thắng giải đấu nên cậu đã trở nên mạnh mẽ rồi, chứng
bệnh sẽ không tái phát nữa đâu. Vì thế nên cậu không cần cái gã đó đâu. Tớ sẽ
luôn bên cạnh cậu. Tớ sẽ...mãi mãi bảo vệ cậu.”
Kyouji bắt đầu lẩm bẩm như người đang mê sảng và đứng dậy, lảo đảo bước vài
bước về phía Shino—đột nhiên cậu ta dang tay ra ôm ghì lấy Shino.
“Ư...?”
Shino không chỉ cực sốc mà cô còn thấy vô cùng căng thẳng nữa. Hai cánh tay và
bụng cô bắt đầu đau, và không khí trong phổi cô như bị ép hết ra.
“...Shin...kawa-ku...n...”
Shino bị ôm chặt đến nỗi tức thở. Tuy nhiên, Kyouji còn ôm chặt hơn nữa và
dùng thêm cả sức nặng của mình như thể cậu ta muốn đè Shino lên giường.
“Asada-san...Tớ thích cậu. Anh yêu em. Asada-san của anh...Sinon của anh.”
Cái giọng khò khè và giật cục của Kyouji không hề giống một lời tỏ tình, mà
giống một lời nguyền.
“Dừng...lại...đi…!”
Shino cố hết sức, chống hai tay lên giường. Rồi cô ấy dồn lực vào chân và dùng
vai phải thúc mạnh vào ngực Kyouji—
“...Dừng lại ngay!”
Dù giọng cô bị khản nhưng cuối cùng cô cũng đã đẩy lui được Kyouji và thở hổn
hà hổn hển.
Kyouji ngã xuống chỗ ngồi rồi lăn quay ra phía sau. Kết quả là hắn đập người
vào bộ ấm chén, còn hộp bánh thì bị rơi xuống, làm vang lên một âm thanh nho
nhỏ.
Nhưng có vẻ Kyouji cũng chẳng để ý lắm trong khi hắn cứ nhìn Shino chòng chọc.
Vẻ kinh ngạc trên mặt hắn như muốn nói rằng hắn ta không tin được rằng Shino
đã từ chối mình.
Đôi mắt trợn lên đó nhanh chóng tối sầm lại—và một giọng nói vô cảm bật ra
khỏi đôi môi run rẩy,
“Không được đâu, Asada-san ạ. Em không thể phản bội anh được. Chỉ có anh mới
cứu được Asada-san thôi, vì thế nên em không được nhìn người khác đâu đấy.”
Nói xong, hắn ta xáp lại chỗ Shino.
“...Shin, Shinkawa-san...”
Shino vẫn còn đang bàng hoàng, và chỉ biết ngồi ngây ra mà lầm bầm.
Quả đúng là cô ấy từng cảm thấy một khao khát nguy hiểm trong con mắt Shinkawa
khi cô mời hắn qua nhà ăn tối và khi hắn ôm cô trong công viên. Thế nhưng
Shino nghĩ rằng đến một mức nào đó, chuyện ấy là không tránh được vì dầu sao
hắn cũng là một tên con trai, và cô ấy cũng không tưởng tượng nổi việc 1 người
yếu ớt và tốt bụng như Shikawa lại có thể làm những chuyện ngoài tầm kiểm
soát.
Tuy nhiên, với Shino, đang không cử động nổi trên giường, ánh mắt đang nhìn
xuống cô của Shinkawa lóe lên một tia sáng lạ lùng mà trước đây cô chưa từng
thấy.
Đừng bảo là Shikawa-kun sẽ hiếp mình...
Những luồng suy nghĩ gián đoạn vụt qua đầu Shino, và nỗi sợ hãi bò lên khắp
người cô ấy, làm cô quên mất cả vụ va đập vừa rồi.
Nhưng—
Dù Shino nghĩ theo đúng hướng, tia sáng đó là biểu hiện của một điều khác.
Kyouji hơi mở miệng và thở mạnh ra. Rồi hắn ta thọc tay vào túi chiếc áo khoác
quân đội và hình như là đang cầm thứ gì đó.
Bàn tay hắn ta đưa ra một vật khá là kỳ lạ.
Nó dài tầm 20cm, được làm từ nhựa trong mờ.
Phần đầu thuôn lại, và có một ống tiêm rộng khoảng 3cm. Đằng sau là một phần
giống như tay cầm nhô ngang ra, và bàn tay Kyouji đang nắm vào đó. Ngoài ra,
ngón tay cái của hắn đang đặt trên cái nút màu xanh ở chỗ nối giữa tay cầm và
ống tiêm.
Ở đầu ống tiêm là một phần bằng kim loại màu bạc, và có thể nói nó là một mũi
nhọn với một lỗ nhỏ. Về cơ bản thì nó trông như loại súng laser mà con nít hay
chơi, nhưng cái hình dáng đơn giản đó vẫn không thể che giấu nổi tác dụng của
nó.
Bàn tay phải của Kyouji hơi run run, rồi hắn kề mũi kim tiêm sát cổ Shino một
cách bất cẩn. Cái cảm giác lạnh buốt làm cho tóc Shino dựng hết lên.
“Shin...kawa...kun...?”
Từng tiếng bật khỏi đôi môi cứng đờ của Shino một cách khó nhọc, nhưng trước
khi cô kịp nói cho hết câu, Kyouji ngắt lời bằng một giọng trầm trầm,
“Đừng có cử động, Asada-san. Em cũng không được hét đâu. Cái này…là bơm tiêm
không kim. Nó đang chứa chất «Succinylcholine». Một khi bị tiêm, cơ bắp của em
sẽ không thể cử động được, và rồi tim em sẽ sớm ngừng đập thôi.”
Nếu đầu óc cô được một loại vỏ nào đó bảo vệ, thì có lẽ hôm nay nó đã bị đục
thủng mất vài ba lớp rồi.
Luồng khí lạnh phát ra từ sau cổ cô làm tê cóng chân tay Shino. Shino nhận ra
rằng chúng đang dần cứng lại trong khi cô vắt óc ra để hiểu Kyouji muốn nói
gì.
Và ý của hắn ta là—Kyouji muốn giết Shino. Nếu cô không nghe theo hắn, hắn ta
sẽ tiêm cái chất có tên tiếng Anh dài lê thê đó vào người Shino qua cái ống
tiêm trông như đồ chơi, làm tim cô ngừng đập.
Nghĩ vậy, ở đâu đó trong đầu Shino bật lên một câu hỏi. Đây là trò đùa ư ?
Shinkawa-kun lại làm chuyện như vậy sao? Nhưng thực ra, đôi môi Shino không hề
cử động, chúng như nặng cả tấn vậy. Và mũi ống tiêm cứng bằng kim loại đang dí
sát vào cổ cô—hay chính xác hơn nữa là nó chỉ dưới tai trái cô có 5cm. Sự lạnh
lẽo này liên tục gạt phăng khả năng Kyouji đang đùa.
Shino không thấy được vẻ mặt của Kyouji do ngược sáng, nhưng đôi mắt vô hồn
vẫn cứ trân trân nhìn vào mặt hắn. Khuôn mặt tròn hiền khô giật giật, và một
giọng nói thoải mái vang lên.
“Ổn cả rồi, Asada-san ạ. Em không việc gì phải sợ đâu. Sớm thôi...rồi chúng ta
sẽ hòa làm một. Anh muốn thể hiện tất cả những tình cảm tích tụ trong lòng từ
trước~đến giờ. Anh sẽ nhẹ nhàng tiêm nó...để em không phải đau đớn. Đừng lo,
mọi chuyện hãy cứ để anh.”
Shino chẳng hiểu hắn ta đang nói cái gì cả. Nghe thì như tiếng Nhật, nhưng
cũng lại như một thứ tiếng nào đó. Hai từ liên tục vang vọng trong tai cô.
Cái này là bơm tiêm không kim, và nó có thể làm tim em ngừng đập.
Bơm tiêm, tim. Cứ như thể...cô ấy từng nghe những từ này ở đâu rồi thì phải.
Ở sa mạc dưới bầu trời đêm, trong cái hang nhỏ, anh chàng nữ tính đã từng nói
về điều này. «Zekushiido» và «Usujio Tarako» có thể đã bị suy tim do bị tiêm
một loại thuốc nào đó…nhưng chuyện đó như là xảy ra ở một xứ mơ nào đó vậy.
Nếu thế thì—nghĩa—nghĩa là...
Đôi môi Shino cử động như thể chúng bị tê, và rồi, cô ấy nghe thấy giọng nói
khàn khàn của mình.
“Thế...thế ra...cậu...cậu là tên «Death Gun» thứ hai ư?”
Cái mũi tiêm kề sát cổ cô chợt co giật. Kyouji nở một nụ cười ngưỡng mộ thường
thấy khi hắn nói với Shino.
“...He, quá tuyệt. Quả đúng là Asada-san có khác...em đã nhìn thấu bí mật
«Death Gun». Đúng đấy. Anh chính là «Death Gun» thứ hai. Dù vậy nhưng nhân vật
«Sterben» trước giải BoB lần này là do anh điều khiển. Biết em thấy anh bắn
Zekushiido ở quán bar trong Gurokken, anh vui lắm. Nhưng, hôm nay, anh muốn
hành động trong thế giới thực. Anh không thể chấp nhận được việc những kẻ khác
chạm vào người Asada-san. Kể cả khi đó là anh trai anh.”
Cơn sốc lần thứ bao nhiêu không biết lại làm người Shino căng lên.
Kyouji có nói rằng mình có một người anh trai, nhưng hắn chỉ bảo rằng anh trai
hắn luôn bị ốm từ khi còn nhỏ và lúc nào cũng phải đến bệnh viện. Hắn ta chỉ
nói có vậy, nên Shino cũng chẳng bao giờ hỏi.
“A...anh...anh trai? Cái tên thành viên guild đỏ trong SAO…là…anh cậu sao?”
Bây giờ thì đến lượt Kyouji trợn mắt kinh ngạc.
“Uầy, vậy là em còn biết cả chuyện đó nữa. Trong giải đấu, Shoichi nii-san nói
lắm thế cơ à? Có khi nii-san vô cùng ngưỡng mộ Asada-san cũng nên. Nhưng
Asada-san à, em không phải lo đâu. Anh sẽ không để cho ai khác chạm vào người
em cả. Thực ra...anh cũng không định tiêm Asada-san đâu. Chắc Nii-san sẽ
giận...nhưng bởi vì trong công viên, Asada-san à, em nói rằng em sẽ thuộc về
anh...”
Kyouji ngừng lại. Cái nụ cười say sưa trên mặt hắn biến mất, và hắn quay trở
lại cái vẻ vô hồn trước đó.
“...Nhưng...Asada-san, và cái thằng đó, thực ra...chắc chắn là em đã bị nó lừa
rồi. Anh không biết nó nói gì, nhưng anh sẽ xua đuổi nó đi ngay đây. Anh sẽ
làm em quên thằng đó đi.”
Trong khi cái bơm tiêm vẫn còn đang kề sát cổ Shino, Kyouji cứ thế mà lấy tay
trái ấn Shino xuống giường. Rồi hắn trèo lên giường và bò đến chỗ đùi Shino.
Vừa làm vậy, hắn ta vừa lẩm bà lẩm bẩm như đang nói mơ,
“...Đừng lo, anh sẽ không để Asada-san cô đơn đâu. Rồi anh sẽ đi theo em ngay
ấy mà. Chúng ta sẽ tái sinh trong GGO…không, trong một thế giới kỳ ảo hơn, và
rồi chúng ta sẽ thành vợ thành chồng và sống một cuộc đời tuyệt vời. Sẽ có
phiêu lưu...và rồi chúng ta sẽ có con cái. Thế thì thật là tuyệt!”
Dù Shino đang nghe Kyouji lảm nhảm, nhưng 1 phần nhận thức của cô thì vẫn còn
tỉnh táo—cảnh sát sẽ sớm đến thôi, phải làm cho hắn nói nhiều hơn nữa.
“Nhưng...nếu cậu không ở đây với tư cách kẻ đồng lõa, thì anh trai cậu sẽ gặp
rắc rối, phải không…v…và, trong trò chơi tớ không bị trúng đạn. Nếu tớ chết,
câu chuyện về Death Gun mà anh em cậu vất vả dựng nên sẽ bị nghi ngờ.”
Shino không ngừng cử động chiếc lưỡi khô ráp trong khi nói vậy, còn Kyouji thì
dí ống tiêm trong tay phải vào xương đòn của Shino, cười gằn.
“Đừng lo. Hôm nay có ba mục tiêu, nên nii-san đã kéo thêm một người nữa làm
cùng. Anh ta là một thành viên khác trong guild của anh ấy hồi còn ở SAO. Anh
ta sẽ sớm thế chỗ anh, và... làm sao mà anh có thể đặt Asada-san ngang hàng
với cái lũ rác rưởi như Zekushiido và Usujio Tarako được? Asada-san không phải
là của Death Gun, mà là của anh. Một khi Asada-san đi rồi...anh sẽ đưa em đến
địa ngục không đáy, và anh sẽ theo sau. Thế nên, đợi anh giữa đường nhé.”
Kyouji rụt rè đưa tay trái lên luồn vào trong áo Shino. Hắn mò mẫm bằng mấy
ngón tay trước khi dùng cả bàn tay.
Sự sợ hãi và khó chịu khiến Shino nổi da gà, nhưng cô thực sự muốn nói tiếp.
Nếu cô cử động hay hét lên, cậu bạn trông có vẻ tử tế trước mặt cô chắc chắn
sẽ dùng đến cái bơm tiêm. Không may, cả lời nói lẫn cử chỉ của Kyouji đều thể
hiện rằng hắn sẽ làm thật. Vì vậy nên Shino chỉ còn biết giữ cho cái đầu lạnh
và nói,
“...À, à mà...cậu chưa từng dùng ống tiêm trong thế giới thực, đúng không...?
Vẫn...vẫn còn kịp mà. Cậu có thể bắt đầu lại. Đừng nghĩ đến cái chết...cậu vẫn
còn kỳ kiểm tra trình độ học vấn chung cấp trung học phổ thông mà? Và còn cả
lớp học bù nữa, phải không? Chẳng phải cậu muốn làm bác sĩ sao...?”
“Kiểm tra trình độ học vấn chung...?”
Kyouji nghiêng đầu như thể mới nghe cụm từ đó lần đầu. Hắn lặp đi lặp lại mấy
lần rồi mới 'à...' lên một tiếng. Bàn tay trái bỏ ra khỏi người Shino và thọc
vào trong chiếc áo khoác.
Hắn lôi ra một mảnh giấy mỏng từ trong túi áo.
“Em muốn nhìn chứ?”
Hắn nở một nụ cười như để tự chế giễu bản thân và đưa tờ giấy cho Shino.
Shino cũng khá quen với loại giấy đầy những con số này—nó là giấy báo điểm của
kỳ thi thử. Tuy nhiên, điểm số các phân môn tệ hại đến nỗi chẳng ai có thể tin
được.
“Sh...Shinkawa-kun...cái này là...”
“Vui nhỉ? Điểm số như thế này...”
“Như...nhưng, cha mẹ cậu...”
Ý Shino là 'cha mẹ cậu vẫn cho cậu dùng AmuSphere sao khi thấy điểm chác thế
này sao', và Kyouji ngay lập tức hiểu cô định nói gì.
“Hưhư, cái kiểu giấy này...anh in ra cũng được. Hơn nữa, anh cũng bảo bố mẹ là
anh dùng AmuSphere để học từ xa. Bọn họ không giúp anh vụ phí chơi GGO hàng
tháng, nhưng cái khoản tiền nhỏ đó kiếm trong game dễ như bỡn ấy mà...vốn ra,
việc đó phải rất dễ mới phải...”
Nụ cười trên môi Kyouji chợt biến mất. Hắn cau mày, và để lộ hàm răng đang
nghiến ken két.
“...Anh chịu đựng cái thế giới nhàm chán này quá đủ rồi. Ông bà già...cả cái
bọn ở trường nữa, đều là lũ khốn cả. Một khi trở thành người mạnh nhất
GGO...anh sẽ thỏa mãn. Từ...từ đầu, đáng ra «Spiegel» phải là người chơi mạnh
nhất mới đúng...”
Shino cảm thấy bàn tay Kyouji đang run lên nhờ cái ống tiêm kề sát cổ, và cô
nín thở, sợ rằng Kyouji sẽ làm tới.
“Nhưng...Zekushiido, cái thằng chết bầm đó...nó nói dối về việc AGI là mạnh
nhất...thằng khốn chết tiệt đó khiến cho Spiegel còn không trang bị nổi một
khẩu M16...chết tiệt...chết tiệt...”
Cơn giận trong giọng nói của Kyouji kinh khủng đến mức không ai tin được rằng
hắn đang nói đến chuyện trong game.
“Giờ đây...anh còn chẳng kiếm nổi tiền đóng phí kết nối nữa...GGO là tất cả
với anh...Còn thế giới thực thì anh đã từ bỏ lâu rồi...”
“...Vậy ra....ra đó là lý do cậu giết Zekushiido sao...?”
Dù nghĩ rằng có thể vì thế mà hắn giết anh ta, Shino vẫn hỏi. Kyouji chớp mạnh
mắt mấy lần rồi nở một nụ cười như kẻ say khướt.
“Ừ. Để tạo nên huyền thoại về «Death Gun», kẻ mạnh nhất GGO...không, mạnh nhất
thế giới VRMMO, thằng đó là vật tế tuyệt hảo! Một khi anh giết Zekushiido và
Usujio Tarako, rồi đến Pale Rider và Garret trong giải đấu, thì dù có ngu đến
đâu, bọn người chơi kia vẫn sẽ biết rằng Death Gun thực sự có thể giết người.
Kẻ mạnh nhất...Ta là kẻ mạnh nhất...”
Có lẽ là do không ngăn nổi sự thích thú trỗi dậy, cả người Kyouji bắt đầu run
lên.
“...Giờ thì chẳng cần phải tốn thời gian với cái thế giới nhàm chán này nữa
rồi. Nào...Asada-san. Ta hãy cùng «đi bước nữa» nào.”
“Shi...Shinkawa-kun...”
Shino lắc đầu quầy quậy trong cơn tuyệt vọng, van xin Kyouji.
“Không. Cậu...vẫn có thể quay đầu lại được. Cậu vẫn có thể bắt đầu lại mà. Đi
với tớ, đi tự thú đi mà...”
“...”
Nhưng Kyouji chỉ nhìn một cách xa xăm và lắc đầu.
“...Cái thế giới thực chẳng có gì đáng sống cả. Nào, hòa làm một với anh nào,
Asada-san...”
Bàn tay trái đó bắt đầu vuốt ve mặt Shino trong khi giọng nói yếu đuối của hắn
vang lên, và ngón tay hắn rờ tới tóc Shino.
Các đầu ngón tay Kyouji thật khô. Mỗi khi những vết nứt nẻ trên tay hắn vuốt
ve làn da mịn màng phía dưới tai Shino, cô lại thấy hơi đau đau. Tuy nhiên,
Kyouji trông có vẻ không hiểu được nét mặt của Shino khi hắn cứ tiếp tục như
kẻ mơ ngày,
“Asada-san...Asada-san của anh...Anh đã luôn thích em...kể từ khi...nghe được
chuyện của Asada-san...ở trường...Anh đã luôn...”
“...Ế...”
Shino hơi ngần ngừ một chút trước khi hiểu ra Kyouji đang nói cái gì. Nhưng
sau khi nghĩ, cô ấy không thể không mở to mắt.
“Cái...cái...gì cơ...”
“Anh đã luôn thích em...luôn ngưỡng mộ em...”
“...Vậy ra cậu...”
Shino lẩm nhẩm trong đầu 'không thể nào', và rồi hỏi với một giọng nói như sắp
im hẳn đến nơi,
“Cậu...bắt chuyện với tớ...vì cậu biết về tai nạn đó...?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Tay trái Kyouji vuốt ve khuôn mặt Shino như thể hắn đang dỗ trẻ và gật đầu cái
rụp.
“Anh nghĩ rằng nếu có một cô gái nào đó từng dùng súng thật bắn chết người,
thì em là người duy nhất ở Nhật Bản từng làm vậy. Điều đó thật là tuyệt vời.
Chẳng phải anh đã nói rằng Asada-san có sức mạnh thật sự rồi sao? Thế nên anh
mới chọn khẩu «K-54» để tạo nên vũ khí tối thượng của «Death Gun». Asada-san
là người mà anh ngưỡng mộ nhất. Anh yêu em...anh yêu em...anh yêu em hơn tất
thảy mọi người...”
“...Làm thế nào...được...”
—Khi nghĩ rằng lại có một kẻ quái dị đến vậy.
Shino từng nghĩ rằng cậu con trai này là người bạn duy nhất cô có thể kết thân
ngoài gia đinh cô ra. Nhưng—đầu óc hắn ta vốn đã ở một thế giới khác. Ngay từ
đầu, giữa họ đã có 1 khoảng cách không thể đo được.
Cuối cùng thì con tim Shino cũng đã rơi xuống hố sâu tuyệt vọng. Mắt, tai và
tất cả các giác quan khác mất đi khả năng trong khi thế giới này dần từ bỏ cô.
Người Shino mất hết sức lực.
Trong tầm nhìn vô định của cô, đôi con mắt của Kyouji lù lù phía trên như
những hố đen. Chúng trông cứ như thể những đường hầm đến thế giới bóng tối sâu
thẳm vậy—
Chúng là đôi mắt của gã đó.
Cái gã ẩn mình trong bóng tối của những con phố đêm, của những khe hở ở ô cửa
sổ, của chiếc mặt nạ của «Death Gun» và trong mọi khoảng tối, tìm kiếm cơ hội,
cuối cùng thì gã cũng đã trở lại.
Tay Shino lập tức trở nên lanh cóng. Cái cảm giác những đầu ngón tay cô bắt
đầu rời bỏ cô và ý thức của cô, và toàn bộ linh hồn cô co lại.
Bên trong vùng sâu thẳm nhất của cái vỏ mang tên cơ thể con người này, Shino,
bị nhốt trong vùng tối nhỏ hẹp và gò bó, trở lại như hồi còn bé và co cụm lại.
Cô không muốn nhìn hay cảm thấy bất cứ thứ gì.
16 năm cuộc đời cô thật quá lạnh lùng và tàn nhẫn. Nó cướp đi người cha cô
chưa từng biết mặt, cướp mất trái tim mẹ cô, và thậm chí còn lấy luôn cả một
phần linh hồn Shino bằng sự hiểm độc khôn lường.
Người lớn ở thế giới này trông thấy cô vừa có cảm giác khoái chí như thể bọn
họ đang được chiêm ngưỡng một con thú lạ, nhưng cũng vừa cảm thấy vô cùng khó
chịu. Tuy nhiên, lũ trẻ cùng lứa lại khinh miệt và sỉ nhục cô.
Nhưng cái thế giới này có vẻ như vẫn chưa thỏa mãn khi mà nó còn muốn lấy cả
mạng sống của Shino trong lúc cô chẳng có gì cả. Cô ấy thực lòng không muốn
phải thừa nhận rằng đó là một «sự thực» trong thế giới này.
Nhưng, nó không phải là thực tại. Chúng chẳng qua cũng chỉ là những sự việc
xảy ra trong cái thế giới chồng chéo này mà thôi. Trong tấc cả các thế giới,
hẳn đâu đó phải có «một thế giới nơi không có gì xảy ra».
Không gặp Shinkawa Kyouji, không trải qua sự cố bưu điện, cha cô không mất
trong vụ tai nạn giao thông. Một thế giới nào đó hẳn sẽ có một Asada Shino
bình thường sống một cuộc sống bình an. Shino cứ thu mình lại trong bóng tối
và dần mất đi sự sống, nhưng linh hồn cô vẫn tiếp tục hối thúc cô phải đi tìm
hình bóng mình với nụ cười trong nắng ấm.
Giây phút này, Shino chợt cảm thấy một sự thúc giục cô phải chống lại cái số
phận trớ trêu này.
Nếu cô ấy không thể chấp nhận thực tại phũ phàng và trốn vào trong ảo mộng,
chẳng phải cô cũng sẽ giống Shinkawa Kyouji đến một mức nào đó sao.
Bị bắt nạt ở trường, bị cha mẹ đối xử như vậy, cả áp lực thi cử nặng
nề...Shinkawa Kyouji đã từ bỏ những «thực tại» này và đi tới thế giới ảo để
tìm sự giải thoát. Kyouji tin rằng nếu hắn có thể đạt được cái danh ‘mạnh
nhất’ trong thế giới ảo, hắn sẽ có thể vượt qua được bản ngã yếu đuối của mình
trong thế giới thật. Nhưng giờ đây khi ước muốn đó biến mất, hắn cũng bị sụp
đổ theo.
Giống với Kyouji, Shino cũng khát khao được làm kẻ mạnh nhất trong thế giới
tên Gun Gale Online, và cô cảm thấy rằng mục tiêu này sẽ khơi gợi cho cô một
cái gì đó, và cô ấy nghĩ rằng mình sẽ tìm ra cách giải quyết những vấn đề của
mình.
Cái bàn tay lạnh băng vươn ra từ vũng lầy ký ức của Shino rốt cuộc cũng đã tóm
được cô và chuẩn bị lôi cổ cô xuống vực thẳm đen tối. Tuy nhiên, cô ấy không
thể chống trả, và thậm chỉ còn không mở mắt nổi. Mọi nỗ lực đều là vô ích.
Shino chỉ còn những dòng suy nghĩ ngắt quãng như những bọt nước nổi lềnh phềnh
trên dòng sông, nhưng, cô ấy chợt nhớ ra...
Nếu là anh ta, thì anh ta sẽ làm gì?
Anh ta đã bị nhốt trong nhà tù ảo suốt 2 năm, lấy vài mạng người, hẳn cũng
từng mất đi những người quan trọng trong cuộc chiến trường kỳ đó. Anh ta hẳn
cũng phải cảm thấy hối hận chứ, phải không? Anh ta chắc chắn sẽ ghét cái thế
giới ảo đã cướp đi nhiều thứ của mình, đúng chứ?
Không, anh ta không làm vậy. Dù cho phải đối mặt với thử thách nào, anh ta
cũng vẫn sẽ không từ bỏ trách nhiệm của mình. Nhờ điều đó mà anh đã giành được
phần thắng trong cuộc đối đầu đầy tuyệt vọng với Death Gun.
—Anh mạnh thật đấy, Kirito.
Shino lẩm bẩm sâu bên trong cái hố tối tăm.
—Rốt cuộc thi anh cũng đã cứu được tôi...nhưng tôi đã phụ lại ý tốt của anh
mất rồi. Xin lỗi...
Kirito bảo rằng anh ta sẽ gọi cảnh sát sang chỗ cô ngay sau khi đăng xuất. Cô
không biết từ lúc đăng xuất đã bao lâu, nhưng có vẻ như đã quá muộn rồi. Không
biết anh ta sẽ nghĩ gì khi biết rằng Shino bị giết. Điều đó thực sự làm cô
lo...
Nghĩ vậy, đầu óc cô bắt đầu xuất hiện một chuỗi những ý nghĩ, và một nỗi lo
lắng vụt lên giữa khoảng tối trong lòng cô gái như một ánh đèn mập mờ.
Kirito---liệu mọi chuyện có kết thúc sau khi anh chàng dùng kiếm ánh sáng đó
gọi cho người quen của anh ta không? Có khi anh ta còn lái xe đến chỗ mình ở
nữa không chừng. Nhưng dù là vậy thì cũng sẽ quá muộn. Một khi Kirito thấy
Shinkawa Kyouji trong phòng, Kyouji có thể sẽ làm gì đó. Biết đâu hắn ta sẽ bỏ
chạy hay đầu hàng…hoặc, liệu hắn có tấn công Kirito với cái ống tiêm trong tay
không? Từ cái cách Kyouji thể hiện sự căm hận Kirito, dễ là hắn ta sẽ làm vậy
lắm.
Có lẽ số cô là phải chết.
Nhưng—sau khi nghĩ anh ta sẽ bị liên đới như thế nào—thì--
Thì đó lại là chuyện khác.
...Dù thế nhưng vẫn không còn cách nào khác.
Cô bé Shino, đang nằm đó giữa bóng tối đen kịt, không chịu nhìn hay nghe bất
cứ thứ gì. Lúc đó, nữ xạ thủ bắn tỉa với chiếc khăn quàng màu cát, Sinon, quỳ
gối cạnh cô, đặt tay lên bờ vai mảnh khảnh và nhẹ nhàng nói,
...Từ trước tới nay, chúng ta mới chỉ quan tâm đến bản thân mình, chiến đấu vì
mình nên đã không hiểu được nỗi lòng của Shinkawa. Nhưng—dù có thể đã muộn,
nhưng chí ít thì ta cũng nên chiến đấu vì người khác chứ.
Shino chầm chậm mở mắt ra trong khi đang chìm dần vào bóng tối. Một bàn tay
trắng nõn nà, mảnh mai mà mạnh mẽ chìa ra trước mặt cô. Shino rụt rè nắm lấy
bàn tay đó.
Sinon trong trò chơi mỉm cười và giúp Asada Shino thoát ra. Đôi môi hồng của
cô mở ra và phát ra một tiếng rõ ràng.
Nào, ta đi thôi.
Cả hai người họ đẩy lùi bóng tối và bắt đầu vươn tới ánh sáng phía trên mặt
nước.
Shino chớp mắt mạnh và lại trở về với thế giới thực.
Kyouji vẫn đang cầm chiếc bơm tiêm trong tay phải và dí nó vào cổ Shino, còn
tay trái thì đang loay hoay tìm cách cởi áo cô ra. Tuy nhiên, hắn không tài
nào cởi nổi chỉ với một tay, và trông rất lo lắng. Ngay sau đó, hắn ta bắt đầu
giật mạnh lớp vải sắp rách đến nơi.
Shino giả vờ như bị hắn kéo và quay người sang trái. Mũi bơm tiêm trượt khỏi
người cô và cắm vào giường.
Shino lập tức tận dụng thời cơ và chộp lấy cái ống tiêm bằng tay trái, rồi
dùng bàn tay phải đẩy mạnh hàm Kyouji.
'Hự!', với một tiếng va đập, Kyouji bị đẩy lùi lại, và sức nặng đang đè lên
người Shino biến mất. Sau đó, cô ấy lấy tay phải đẩy thêm vài lần nữa rồi giật
mạnh lấy chiếc bơm tiêm bằng tay trái. Nếu không tận dụng được cơ hội này, tia
hy vọng cuối cùng của cô sẽ tan biến.
Tuy nhiên, Kyouji đang dùng tay thuận để cầm phần chuôi, còn Shino thì mới chỉ
nắm được vào phần ống khá trơn trượt bằng tay trái, nên Shino đang ở thế yếu
trong cuộc giằng co này. Kyouji đã hết bất ngờ và rụt tay phải lại,và làm vang
lên một tiếng bất thường khi hắn vung tay trái.
“Hự...!”
Nắm đấm của hắn táng mạnh vào vai phải Shino. Khi cái ống tiêm bị giật khỏi
tay trái cô, Shino lăn về phía sau từ thành trước giường. Lưng cô va phải bàn
học, và một ngăn kéo bị trượt ra, làm rơi vãi đồ khắp nơi.
Lưng bị thương, Shino lập tức không thở được và chỉ có thể hớp hớp không khí.
Hàm Kyouji đang đè lên giường, nhưng ngay tắp lự, hắn ngẩng đầu lên nhìn
Shino.
Hắn tròn mắt ra, và đôi môi đỏ ựng đầy nước dãi như cứng đờ lại. Theo cái cách
môi hắn chảy máu thì hình như là hắn cắn phải lưỡi mình. Ngay sau đó, một chất
giọng khản đặc phát ra từ hắn,
“Tại sao...?”
Hắn chậm chạp lắc đầu, trông hoài nghi.
“Tại, tại sao nó lại phải như thế này cơ chứ...? Asada-san chỉ có anh mà thôi!
Anh là người duy nhất hiểu được Asada-san! Anh đã luôn giúp em...đã luôn bảo
vệ em...”
Nghe những lời đó, Shino nhớ lại chuyện mấy hôm trước. Khi đang trên đường về
nhà, cô bị Endo và đám bạn vây lấy tống tiền, và Kyouji chỉ tình cờ đi ngang
qua và cứu cô ấy—
Giờ xét lại thì nó không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Rất có thể hằng ngày Kyouji vẫn bám theo Shino từ lúc cô rời trường cho đến
khi về nhà, và rồi đăng nhập vào GGO để đợi cô vào chơi.
Cái điều này chỉ có thể là điên rồ mà thôi. Shino dường như đã phần nào nhận
ra rằng hắn ta có cái gì đó nguy hiểm, nhưng chưa hề phát hiện được ra bản
chất đáng sợ này của hắn. Có phải đây là hậu quả của việc đóng kín tâm tư với
người khác không? Dù là trong tình cảnh này, Shino vẫn thấy có chút đắng chát
trong miệng.
“Shinkawa-kun...”
Shino mấp máy đôi môi cứng đờ và nói,
“...Mọi thứ thật là đau đớn...nhưng tôi vẫn thích thế giới này. Tôi đoán rằng
sau này mình sẽ còn thích nó nữa. Thế nên...tôi không thể đi với cậu được.”
Nói vậy, Shino chuẩn bị đứng dậy. Trong khi chống tay phải xuống sàn, đầu ngón
tay cô sờ phải một thứ nặng và lạnh lẽo.
Cô biết ngay nó là cái gì. Đó là thứ cô luôn giấu kỹ trong cái ngăn kéo đó. Nó
là biểu trưng cho tất cả nỗi sợ của cô trong thế giới thực. Nó là phần thưởng
tham dự cô nhận được sau giải BoB lần 2—khẩu sứng mô hình «Procyon SL».
Shino phải dò dẫm một lúc mới cầm được nó, và rồi cô chầm chậm chĩa khẩu súng
ngắn nặng chình chịch về phía Kyouji.
Khẩu súng trong tay cô lạnh buốt một cách kỳ quái. Tay phải Shino lập tức trở
nên chậm chạp, và cảm giác tê dại chạp dọc lên cánh tay cô.
Cô biết rằng đó không phải cái lạnh buốt thực sự. Dù biết rằng nó chỉ tại sự
nghi hoặc trong đầu cô, cô ấy vẫn không tài nào ngăn cái cảm giác này được.
Nỗi sợ không lý giải nổi đó dâng trào từ sâu trong con tim cô cứ như một thứ
chất lỏng đen kịt vậy.
Lớp giấy dán tường sạch không tì vết giờ trông như đang xao động như mặt nước,
và những đường nứt đằng sau bức tường bê tông xám xịt bắt đầu hiện ra trước
mắt cô. Sàn nhà lát gỗ dần mờ đi và chuyển thành tấm thảm xanh bằng vải lanh.
Những cánh cửa sổ mở ra cũng biến thành quầy thu tiền. Khi Shino đã bình tĩnh
lại, cô nhận ra rằng mình đang đứng giữa một văn phòng bưu điện cũ.
Khuôn mặt Kyouji mà cô đang chĩa súng vào bỗng dưng chảy ra. Lớp da của hắn
biến thành một kẻ có nước da vàng dầu, nhiều nếp nhăn, cùng với những chiếc
răng vàng trong cái miệng khô quắt. Cái ống tiêm trong tay hắn không hiểu sao
lại thành ra một khẩu súng ngắn tự động cũ kĩ loáng lên một màu đen—và khẩu
súng trong tay Shino cũng trở thành một vật giống thế.
Đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, Shino rơi vào trạng thái hoảng loạn
cùng cực. Bụng dạ cô như lộn hết cả lên, còn cơ bắp cô thì căng cứng lại.
Không, mình không muốn nhìn đâu. Mình thực sự muốn quẳng khẩu Blackstar trong
tay đi và chạy khỏi đây.
Nhưng nếu cô bỏ chạy lúc này, mọi thứ sẽ đều là phí hoài cả. Những điều quan
trọng ngang với mạng sống của cô cũng sẽ biến mất luôn.
Khi chứng bệnh tái phát, cô phải chống lại nỗi sợ hãi với tư cách là Asada
Shino và dưới danh phận xạ thủ bắn tỉa Sinon, cô cũng phải đánh lại vô số kẻ
thù đáng gờm. Có lẽ những trải nghiệm này sẽ chẳng đem lại bất cứ kết quả gì
cả. Nhưng—
Thứ được gọi là sức mạnh này là cả một quá trình phấn đấu.
Shino nghiến răng và lên cò khẩu súng bằng ngón cái. Bóng ma trước mặt Shino
biến mất cùng với âm thanh nặng nề và khô khốc.
Kyouji, đang quỳ trên giường, nhìn khẩu Procyon SL chĩa vào mình và hơi hơi
lùi lại. Có lẽ là đang sợ, hắn ta tiếp tục chớp chớp mắt.
Hắn mở mồm, và sau đó cái giọng khàn khàn vang lên.
“...Em muốn làm gì vậy Asada-san. Nó...nó chỉ là súng mô hình thôi, phải
không? Em nghĩ cái món đó ngăn được anh thật à?”
Shino đặt tay trái lên bàn, dồn sức lên đôi chân mất hết sinh khí để đứng dậy
đáp lại Kyouji,
“Cậu nói rồi đấy. Tôi có sức mạnh thực sự. Cậu từng bảo rằng trước đây chưa
từng có cô gái nào dùng súng ngắn bắn người mà.”
“...”
Mặt Kyouji trắng bệch như tờ giấy và trở nên căng thẳng, hắn lui lại.
“Vì vậy nên đây không còn là súng mô hình nữa. Một khi bóp cò, tôi sẽ bắn chết
cậu bằng đạn thật.”
Shino chĩa súng về phía Kyouji và rồi chầm chậm tiến về phía bếp.
“Em...em muốn...giết...anh...?”
Kyouji lầm bà lầm bầm như đang mơ ngày và chậm chạp lắc lắc đầu.
“Asada-san muốn...giết anh...?”
“Đúng. Cậu sẽ là người duy nhất đến thế giới đó.”
“KHÔNG...KHÔNG...ANH KHÔNG MUỐN...PHẢI CÔ ĐƠN ĐÂU...!!!”
Con mắt Kyouji mất hết cả sự tỉnh táo. Hắn thẫn thờ ngước lên nhìn khoảng
không và quỳ gục xuống giường.
Thấy tay phải hắn nơi lỏng và chiếc ống tiêm sắp sửa rơi xuống giường, Shino
không chắc liệu cô có nên nhân cơ hội này mà chộp lấy thứ đó không. Tuy nhiên,
nếu cô kích động Kyouji, có khi hắn sẽ lên cơn mà tấn công cô mất. Vậy nên,
Shino tiếp tục bước về phía bếp một cách chầm chậm.
Khi cô không còn thấy Kyouji nữa, cô lập tức ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ
cánh cửa.
Có mỗi 5m thôi mà cũng thật là xa. Cô cố hết sức để không tạo ra bất cứ tiếng
động nào trong khi chạy qua khu bếp. Ngay khi cô đặt chân tới hành lang...
Tấm thảm bị trượt, và Shino ngã xuống. Tay phải cô vùng vẫy để giữ thăng bằng,
còn khẩu súng mô hình thì bị văng đi và rơi vào trong bồn rửa mặt, làm vang
lên một tiếng đinh tai.
Dù không bị ngã nhưng đầu gối trái của cô bị đập xuống sàn, khiến Shino thấy
khá đau. Tuy vậy nhưng cô vẫn cố vươn người ra và cũng nắm được vào tay nắm
cửa.
Thế nhưng cánh cửa lại chẳng thèm nhúc nhích gì cả. Đến giờ, Shino mới nhận ra
rằng cửa vẫn còn đang khóa và cô vừa nghiến răng vừa mở khóa.
CÁCH. Ngay khi tiếng khóa được mở chạm đến tay Shino—
Một bàn tay lạnh như băng bóp chặt lấy cổ chân phải của cô.
“...!”
Shino nín thở và quay đầu nhìn lại, và thấy tên Kyouji mất trí đang lê trên
sàn và tóm lấy chân cô. Cô ấy không biết cái ống tiêm đã biến đi đâu.
Shino cố thoát khỏi hắn và cứ giãy giãy chân phải, còn tay cô thì rướn ra hết
cỡ, cố mở cánh cửa ra cho bằng được. Ngón tay cô thì chạm được vào tay nắm cửa
rồi, nhưng cô lại không bám vào được. Đó là do sức mạnh sửng sốt của Kyouji
đang kéo cô lại.
Cho dù Kyouji có kéo cô ấy vào trong bếp thêm vài xentimét nữa, nhưng Shino
vẫn cố dùng tay trái bấu vào bậu cửa để níu lại.
Nếu hét lên ở đây, có thể người ở bên ngoài sẽ nghe thấy được. Nhưng ngay
trước khi Shino kịp hét, cổ họng cô chợt tắc lại và không lấy khí vào được,
khiến giọng cô trở nên khản đặc.
Có thể nói rằng Kyouji giờ khỏe hơn ngày thường rất nhiều. Cái cơ thể còm nhom
cao bằng Shino của hắn không hiểu lấy đâu ra cái sức kéo kinh người đó. Cuối
cùng thì tay trái Shino cũng bị bật khỏi bậu cửa, và rồi cô ấy bị lôi tuốt
tuồn tuột vào sâu trong bếp.
Khuôn mặt Kyouji ghì xuống ngay tắp lự. Dù cho Shino nắm chặt tay phải và sẵn
sàng thụi vào cằm hắn một cú, nhưng Kyouji tóm được nó ngay lúc nắm đấm chạm
vào da hắn. Cổ tay cô như đang bị siết chặt bởi một cái đai siết, và một cơn
đau nhói bộc phát trong đầu óc cô.
“AsadasanAsadasanAsadasan…”
Sau một hồi, Shino ngộ ra rằng cái âm thanh quái đản phát ra từ mồm Kyouji
thực ra lại là tên cô ấy. Cái bản mặt hắn thì đần ra, còn miệng hắn ta thì sùi
đầy nước bọt trong khi đang ghé lại gần Shino. Mồm hắn thì đúng là to thật, để
lộ ra hai hàm răng trông như thể chúng sẵn sàng tuốt da Shino bất cứ lúc nào.
Cô muốn đẩy hắn ra bằng tay trái, nhưng tay trái cô cũng nhanh chóng bị tay
phải hắn tóm lấy.
Tay Shino tuy đang bị khống chế, nhưng cô định sẽ đợi đến lúc Kyouji lại gần
rồi cắn cổ hắn. Ngay lúc miệng Shino căng ra đợi giây phút đó đến—
Một luồng gió lạnh chợt thổi qua vai cô. Kyouji ngẩng đầu lên nhìn phía sau cô
ấy, với đôi mắt trợn lên và cái miệng há hốc.
Đúng lúc Shino đang nghĩ về chuyện vừa xảy ra, thì một cơn lốc đen xoáy đến
trước mặt cô từ chỗ cánh cửa không hiểu sao lại mở toang—chắc là ai đó, chắc
vậy, vì hắn ta dùng đầu gối táng thẳng vào mặt Kyouji.
Dodo, với âm thanh đó, Shino chỉ biết lặng người nhìn kẻ xâm nhập bí ẩn vừa
lăn vào trong phòng cùng với Kyouji.
Kyouji, ngã huỵch lên sàn, cả miệng và mũi đều đang chảy máu, và một chàng
trai cô chưa từng gặp đang đè lên người hắn.
Người đó có mái tóc đen hơi dài, và mặc một bộ đồ đi xe cũng màu đen. Shino
tưởng rằng có lẽ đó là một người dân khác trong khu chung cư, nhưng một khi
anh chàng-cậu thiếu niên đó quay lại hét, Shino nhận ngay ra danh tính thực
của anh ta.
SwordArtOnlineVol06_-3712
“NHANH CHẠY ĐI, SINON! GỌI NGƯỜI TỚI GIÚP!”
“Kiri…”
Trong khi lẩm bẩm một cách vô thức, Shino nhanh chóng đứng dậy. Cô biết rằng
mình phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nhưng chân cô cứ ì ra đó.
Cuối cùng, Shino vịn vào thành bồn rửa mặt và rốt cục thì cũng đứng được dậy.
Vậy ra anh ta tự mình đến từ Ochinomizu thật. Thế nghĩa là cảnh sát sắp đến
đây rồi. Lúc đó, Shino ép cho đôi chân yếu đuối phải đi đến chỗ cánh cửa và
chạy vài bước—
Shino chợt nhớ ra một điều quan trọng.
Kyouji đang thủ một món vũ khí chết người. Cô phải báo cho Kirito biết.
Ngay khi cô ấy quay lại, chuẩn bị hét lên,
Kyouji, đang bị đè xuống sàn, mất hết lý trí và hú lên một tiếng như một con
thú hoang. Kirito bị đẩy sang một bên, và hai người bọn họ đổi chỗ cho nhau.
“VẬY RA LÀ…….MMMMMMMMMMMÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀYYYYYYYYYYYYY!!!”
Tiếng rống của Kyouji nghe như thể âm vọng lại từ một cái loa bự chảng, và nó
to đến nỗi suýt làm vỡ màng nhĩ những ai ở gần hắn.
“CẤM MÀY LẠI GẦN ASADA-SAN CỦA TAAAAOOOO!!!”
Kirito sắp chống được người dậy, nhưng tay trái Kyouji táng cho anh ta một
nhát vào mặt làm một âm thanh nặng nề vang lên. Sau đó Kyouji thọc tay phải
vào trong túi và lôi ra cái bơm tiêm nguy hiểm trông như một khẩu súng đó.
“KIRITO—!”
Ngay khi Shino hét lên…
“CHẦUUUU TRỜIIIIII ĐIIIIIII!!!!!!!”
Kyouji gầm lên một tiếng.
Phụp~ Cái bơm tiêm áp suất cao cắm vào ngực Kirito, xuyên qua chiếc áo phông
lộ ra dưới lớp áo đi đường, phát ra một tiếng nhỏ và lanh lảnh nhưng lại rất
rõ.
Đáng sợ là ở chỗ âm thanh này thực sự rất giống với tiếng súng bắn khi gắn
nòng giảm thanh hiệu suất cao.
Tất nhiên là Shino chỉ biết đến thứ hiệu ứng âm thanh của những khẩu súng ảo
trong Gun Gale Online, và thực chất, cô còn không biết trong đời thật tiếng
súng giảm thanh nó nghe thế nào. Tuy nhiên, với Shino, người đã quá quen với
thứ tiếng này, điều đó có nghĩa là cô nên bước tới đối mặt với hiểm nguy. Đến
lúc nhận ra thì cô ấy đã đang chạy đến mất rồi.
Cô chạy tới vài bước, lao vù qua bếp và tìm món vũ khí hiệu quả nhất một cách
vô thức. Cuối cùng, cô ấy chọn chiếc đài radio trên bàn, và dùng tay phải quơ
lấy tay cầm.
Cái máy này được Shino dùng từ lâu nên cũng khá là cổ rồi, và có thể nói rằng
nó to một cách lạ thường, phải ngang ngửa một cái loa gắn tường ngày nay.
Shino chống cái hộp chữ nhật nặng dưới 3kg lên hông và nhanh chóng vung nó về
phía sau—
Và rồi dùng lực ly tâm giáng một đòn vào phía trái mặt Kyouji, đang cười như
một kẻ tâm thần.
Shino gần như chẳng thấy sốc hay có bất cứ cảm giác nào khi ra tay với hắn,
nhưng sau khi người Kyouji bị đánh cho bay cái vèo, đầu hắn đập trúng góc
giường, làm vang lên một âm thanh nặng nề còn vang rõ trrong tai cô.
Sau nửa giây, Kyouji, bị thương cả hai bên đầu, vừa rên lên vừa đổ gục xuống
sàn. Tay phải hắn lỏng dần, và chiếc bơm tiêm áp suất cao lăn ra.
Shino không biết liệu nó thể tiêm độc được nữa không, nhưng cô vẫn vơ lấy nó.
Kyouji thì đã bất tỉnh nhân sự rồi. Có vẻ bây giờ hắn sẽ chẳng cử động được
nữa.
Shino nghĩ đến việc dùng thắt lưng hay cái gì đó trói tay hắn lại, nhưng trước
đó, có một việc còn quan trọng hơn. Rồi cô ấy quay ra sau…
“Kirito…!”
She thốt lên một tiếng nho nhỏ và quỳ xuống bên cạnh anh ta.
Anh con trai trông dịu dàng y như nhân vật của mình trong trò chơi nhận ra
Shino và nói bằng một giọng khàn khàn,
“Tôi đã buộc…phải nghĩ…rằng hắn mang bơm tiêm theo…”
“Ở đâu? Anh bị đâm ở đâu?”
Vứt cái bơm tiêm sang một bên, Shino vội vã cởi khóa chiếc áo khoác đi xe của
Kirito.
Phải gọi cho bệnh viện. Nhưng trước đó, mình phải sơ cứu tại chỗ đã. Nhưng
loại bỏ chất độc khỏi ngực kiểu gì bây giờ—Đầu óc Shino vẫn cứ đầy ắp những
suy nghĩ lộn xộn, và những ngón tay cô bắt đầu run run.
Bên dưới chiếc áo khoác là một chiếc áo phông xanh da trời bị phai màu, và ở
ngay chỗ tim anh ta là một vết ố đáng lo ngại. Cô không biết «sức công phá»
của cái bơm tiêm ra sao, nhưng hẳn là nó sẽ không bị cản bởi một cái áo phông
mỏng tang.
“Anh không thể chết…anh không thể chết thế này được!”
Shino kêu gào với chất giọng nho nhỏ trong khi vén chiếc áo phông lên từ chỗ
giáp quần bò.
Phần bụng và bộ ngực phẳng lì của Kirito lập tức hiện ra, và nước da anh ta
khá là trắng đối với con trai. Tuy nhiên, hơi chếch về bên phải ngực, ở chỗ
vết ố trên chiếc áo phông—có vật gì đó đang găm vào nó.
“…?”
Shino sững sờ nhìn.
Nó là một vật hình tròn dày chừng 3cm. Trên miếng tròn bằng bạc có một lớp
màng làm từ cao su vàng. Ngoài ra, ở viền miếng tròn còn có một thứ trông như
một lỗ cắm điện, nhưng chẳng có gì cắm vào nó cả.
Bề mặt cái vòng kim loại đầy nước, và một dòng chất lỏng chảy xuống. Thứ chất
lỏng không màu kia hẳn phải là loại chất độc chết người «Succinylcholine» mà
Kyouji nhắc tới.
Shino cuống cuồng nhìn quanh sàn nhà, và khi thấy hộp khăn giấy, cô rút hai
cái ra rồi cẩn thận lau sạch chất lỏng. Cô đưa mặt ra xa ngực Kirito vài
xentimét, và sau đó kiểm tra kỹ lưỡng xem có bất cứ phần chất lỏng nào bị tiêm
gần cái miếng lạ đó không.
Dù cho nhìn mỏi con mắt nhưng cô vẫn không thấy ngực Kirito bị thương ở đâu
cả. Có vẻ như cái bơm tiêm cao áp đã xuyên thủng lớp áo phông và đâm trúng
miếng kim loại rộng có vài xentimét, và dòng chất lỏng phun ra bị vật cứng đó
cản từ bên ngoài. Cô ấy thử đặt tay lên miếng đó, và lập tức cảm thấy một nhịp
tim mạnh và khỏe.
Shino chớp mắt và đưa mắt lên, thấy Kirito đang nhắm tịt mắt, rên rỉ.
“Ê…nghe này…”
“Ư…Không được rồi …Tôi không thở được…”
“Ê, nghe tôi này.”
“…Chết tiệt…Tôi không nghĩ được…bất kì lời trăn trối nào…lúc này…”
“Cái thứ gì dính trên người anh đây?”
“…Ế?”
Kirito lại mở to mắt ra, cúi đầu xuống nhìn ngực mình. Sau đó, anh ta cau mày
ngạc nhiên và dùng ngón tay phải chạm và miếng kim loại tròn.
“…Đừng bảo là…chất độc trúng phải nó à?”
“Có vẻ vậy…có chuyện gì thế?”
“…À…hẳn nó là điện cực của cái máy điện tâm đồ…”
“Cái…cái gì? Sao lại vậy…tim anh có bệnh à…?”
“Không hẳn…chỉ là một cách chống lại «Death Gun» thôi…phải, phải rồi, lúc đó
tôi đang hoảng nên dây nó bị đứt và vẫn còn một cái trên người tôi …”
Kirito thở phào một cái và khẽ nói,
“Thật tình…tôi suýt thì sợ đến chết đấy…”
“Tôi…”
Shino tóm lấy cổ áo Kirito bằng cả hai tay và xốc anh ta dậy.
“—TÔI MỚI PHẢI LÀ NGƯỜI PHẢI NÓI CÂU ĐÓ CHỨ! TÔI…TÔI CỨ TƯỞNG LÀ ANH CHẾT RỒI
ĐẤY!!”
Có lẽ sau khi hét lên, tất cả căng thẳng biến mất khi mà mắt Shino chợt tối
sầm lại. Cô ấy chậm chạp lắc lắc đầu và nhìn Kyouji đang nằm sóng soài ở hơi
xa.
“Hắn…còn sống chứ?”
Khi Kirito hỏi vậy, Shino rụt rè vươn tay ra nắm lấy cái cổ tay phải èo uột
của Kyouji. May mắn thay, mạch đập vẫn còn rõ. Shino từng nghĩ đến việc trói
Kyouji lại, nhưng cô ấy lại không thể nhìn thẳng vào mặt hắn dù mắt hắn đã
nhắm lại, và chỉ có thể nhìn ra xa. Shino không muốn nghĩ đến Kyouji nữa. Cho
dù lòng cô không thấy giận dữ hay đau buồn, nhưng cô lại cảm thấy trống rỗng
một cách đáng sợ.
Shino quỳ gối xuống và nhìn trân trân vào cái bơm tiêm áp suất cao bị lăn
xuống sàn—cô nên gọi nó là «Death Gun» thực sự mới phải. Vài giây sau, cuối
cùng cô cũng nói,
“Dù sao thì…cảm ơn anh đã đến giúp…”
Kirito cười như mọi khi và rồi lắc đầu.
“Đừng lo…Tôi có giúp gì lắm đâu…và tôi còn suýt nữa thì trễ, nên, xin lỗi. Tại
Kiku…người quen của tôi cũng không hiểu lời giải thích của tôi lắm…cô ổn cả
chứ?”
Shino gật đầu.
Lúc này, một dòng chất lỏng lăn xuống từ mắt cô.
“Ế…lạ thật…”
Dù cho đầu óc cô đang trống rỗng và không nghĩ được gì, những giọt nước mắt
chảy dọc khuôn mặt cứ tiếp tục rơi xuống sàn.
Shino im lặng, và nước mắt cô chảy thành dòng. Cô ấy biết rằng nếu mở miệng
nói thì cô sẽ bắt đầu khóc mất.
Còn Kirito cũng không làm gì cả và giữ im lặng.
Sau một hồi, Shino nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát hú từ đằng xa, nhưng những
giọt nước mắt cô vẫn cứ không thôi rơi. Những giọt lệ lớn lặng thầm lăn xuống,
và cô nhận ra—rằng sự trống vắng trong lòng mình là do nỗi mất mát to lớn gây
ra.