Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu
Asuna / Yuuki Asuna đã bị giam trong hai nhà tù kể từ tháng Một, năm 2025.
Đầu tiên là cô bị nhốt trong một chiếc lồng vàng. Mặc dù chiếc lồng có kích cỡ
đủ để nhốt người này rất sang trọng và xinh đẹp, nhưng nó lại không thể bị phá
hủy cho dù có sử dụng bất kì phương pháp nào đi chăng nữa.
Đó là do những chấn song dày 1 centimet kia không làm bằng kim loại, mà chúng
là những vật thể 3D được tạo nên bằng những đoạn mã kỹ thuật số. Chiếc lồng đã
được hệ thống ấn định là «không thể phá hủy», do đó, ngay cả khi dùng búa tạ
đập vào thì chúng cũng không hề bị xây xước dù chỉ là một chút.
Và thứ hai là, bản thân ý thức của Asuna cũng bị cầm tù trong thế giới ảo.
Tên của thế giới này là «ALfheim Online», gọi tắt là ALO. Nó là một game
MMORPG được quản lý bởi «RECTO Progress» - một loại trò chơi được biết đến với
cái tên VRMMO.
Bản thân ALO hoạt động như một trò chơi qua mạng bình thường mà không có bất
cứ ai nhận ra được sự khác biệt gì đằng sau nó; hàng chục ngàn người chơi trả
một khoản phí kết nối và tận hưởng trò chơi. Tuy nhiên, bên dưới lớp vỏ ngoài
đó, một dự án lớn bất hợp pháp và vô nhân đạo đang diễn ra theo ý đồ xấu xa
của một kẻ khác.
Hệ thống điều hành cốt lõi của ALO thực chất là một bản sao của «Sword Art
Online», trò chơi từng gây ra sự chấn động và kinh hoàng trên toàn Nhật Bản
trong suốt hai năm từ 2022 đến 2024.
SAO được phát triển bởi «Argus», công ty từng khiến cho 10.000 người chơi
thuộc đủ mọi lứa tuổi và giới tính khác nhau trở thành tù nhân trong một thế
giới ảo với số lượng tử vong lên đến gần 40%. Trước hậu quả khủng khiếp của
thảm kịch đó, họ đã bị phá sản. Bộ phận Nghiên cứu FullDive của «RECTO», một
công ty sản xuất đồ điện tử lớn đã được giao nhiệm vụ bảo trì máy chủ của SAO.
Gã đàn ông được nói tới ở trên nắm một chức vụ quan trọng và hắn ta đã thành
công trong việc dùng một bản sao của dữ liệu gốc của SAO để tạo ra ALO. Sau
khi trò chơi tử thần kết thúc, tâm trí của tất cả những người chơi còn lại
đáng ra phải được giải phóng, nhưng hắn đã «Bắt cóc ý thức» và giam cầm tri
giác của 300 người chơi trong máy chủ của ALO.
Mục đích của kẻ này là dùng bộ não của ba trăm người chơi đó làm vật thí
nghiệm và sử dụng hệ thống FullDive để nghiên cứu việc điều khiển cảm xúc cũng
như kí ức của con người.
Hắn ta còn giam cầm ý thức của Asuna bên trong thế giới ALO. Nhân vật của cô
bị nhốt trong một chiếc lồng chim treo trên một cành của «Cây thần thế giới» ở
trung tâm của ALfheim, tại độ cao mà không có bất kì người chơi nào có thể
vươn tới được. Mục đích của hắn là giữ cho Asuna tiếp tục ngủ say để mình có
thể trở thành chồng của cô trong thế giới thực; từ đó, trở thành người kế
nhiệm của cha Asuna, Yuuki Shouzou - CEO của công ty RECTO. Giờ đây, hai tháng
sau khi tấn thảm kịch SAO được giải quyết, hắn đã gần đạt được mục đích của
mình.
Tên của gã đàn ông đó là Sugou Nobuyuki. Tên khác của hắn ta là người trị vì
ALfheim, «Tinh linh vương Oberon».
Sử dụng mật mã mà khó khăn lắm cô mới biết được, Asuna mở cửa lồng và đi theo
con đường dẫn xuống từ chiếc lồng chim vàng. Cô liếc nhìn qua mặt trời đang
lặn dần xuống nơi chân trời, trong khi vẫn từ từ bước tới trước.
Các cành của «Cây thần thế giới» được chạm trổ trang trí bằng những đường vân
gỗ và uốn thành một con đường dài, rộng. Những cành nhỏ hơn đóng vai trò làm
rào chắn, tạo nên một cảm giác hài hòa với khung cảnh. Ngoài các cành cây,
những chú chim và động vật nhỏ cũng đôi lúc xuất hiện, càng góp phần bổ sung
thêm vào cái ảo giác rằng nơi đây là ở «bên trong trò chơi».
Lo sợ rằng sẽ có quái vật xuất hiện, Asuna thận trọng di chuyển về phía trước.
Sau một vài phút đi bộ, một bức tường lớn, thân của Cây thần thế giới, lọt vào
tầm mắt của cô ở phía bên kia của tấm màn lá cây. Một cái hốc đen ngòm xuất
hiện ở nơi chiếc cành và thân cây gặp nhau, dẫn vào phía bên trong Cây thần
thế giới. Asuna bất giác bước đi rón rén hơn và thận trọng tiến gần lại cái
hốc.
Khi đứng trước cái hốc bầu dục bắt chước mắt gỗ tự nhiên đó, cô nhìn thấy một
cánh cửa hình chữ nhật nhân tạo không lẫn vào đâu được. Sự khác biệt duy nhất
là cánh cửa này không có tay nắm mà bên cạnh đó là một bảng điều khiển cảm
ứng. Thầm cầu nguyện rằng nó không khóa, Asuna đưa ngón tay ra chạm vào đó.
Cánh cửa trượt sang bên phải không chút tiếng động. Sau khi kiểm tra xem có ai
ở trong không, cô vội vàng đi vào.
Con đường bên trong bao phủ bởi một màu xám trắng và dẫn thẳng vào sâu trong
cây. Ánh sáng mờ nhạt từ những chiếc đèn màu cam được đặt cách quãng trên trần
phản chiếu lại trên bức tường làm bằng vật liệu vô cơ. Khác với dãy hành lang
tuyệt đẹp ở bên ngoài, có vẻ như ở đây chẳng ai buồn đặt thêm bất kì vật gì
vào, thành ra nó hoàn toàn trống trơn không được trang trí gì cả.
Cứ như thể có ai đó đã đột ngột thay thế giới trong game bằng một văn phòng
hay thư viện vậy. Luồng khí lạnh từ dưới mặt sàn trắng lướt qua đôi chân trần
của cô, khiến cho một cơn ớn lạnh lan tỏa khắp người Asuna. Dường như nó muốn
ép cô phải nhận ra rằng mình đang đột nhập vào cơ quan đầu não của kẻ thù.
Asuna cắn môi và bước tiếp.
Không giống như Akihiko Kayaba, Sugou Nobuyuki điên rồ theo một kiểu hoàn toàn
khác.
Sugou, vốn là một nhân viên RECTO, lại lợi dụng quyền hạn của mình để dàn xếp
việc giam cầm 300 người chơi từ SAO và dùng họ để bắt đầu thực hiện những thí
nghiệm nguy hiểm về não bộ trên cơ thể người. Hắn ta không chỉ là một kẻ điên,
mà còn có thể được coi như là hiện thân của sự tham lam vô độ. Cho dù đã sở
hữu được bao nhiêu đi chăng nữa, thì cơn thèm khát không đáy của Sugou vẫn
khiến hắn tiếp tục chiếm đoạt thêm nhiều hơn nữa. Asuna từ nhỏ đã ở gần hắn
ta, nên cô hiểu điều này rõ hơn ai hết.
Hiện giờ Sugou đã phần nào kiểm soát được Asuna, và hắn cảm thấy rất thỏa mãn
khi biết rằng chẳng bao lâu nữa, cô sẽ hoàn toàn thuộc về hắn. Nếu hắn ta biết
việc Asuna đã thoát khỏi chiếc lồng thì cơn thịnh nộ của hắn sẽ vô cùng khủng
khiếp. Hắn có lẽ sẽ tới làm nhục cô bất cứ khi nào có thể, trước khi đem cô đi
thí nghiệm. Chỉ nghĩ về điều đó thôi mà đầu gối Asuna đã bắt đầu run lên.
Nhưng nếu giờ cô quay lại, nếu cô quay trở lại cái lồng đó, thì tức là cô đã
đầu hàng Sugou. Nếu là Kirito, anh ấy sẽ không bao giờ từ bỏ, ngay cả khi
trong tay anh không có lấy một thanh kiếm.
Asuna đứng thẳng lưng, và nhìn vào hành lang. Không hiểu sao, đôi chân nặng
như chì của cô lại bước lên trước một bước. Khi đã bước được một bước đó, cô
đi tiếp mà không hề dừng lại nữa.
Hành lang này dường như dài vô tận. Những bức tường ở phía dưới, bên trên, bên
trái, hoặc phải không có bất kì đường nối hoặc dấu hiệu nào. Càng lúc cô càng
cảm thấy khó nhận biết được rằng mình có đang di chuyển hay không. Dưới ánh
sáng màu cam cách quãng ở trên trần, Asuna tập trung bước tiếp về phía trước.
Cuối cùng khi nhìn thấy một cánh cửa ở phía trước, cô vô tình thở phào nhẹ
nhõm.
Cánh cửa này giống hệt cánh cửa lúc trước. Một lần nữa, cô cẩn thận đưa đầu
ngón tay lên chạm vào bảng điều khiển. Cánh cửa trượt sang bên, không phát ra
một tiếng động.
Đằng sau nó vẫn là hành lang đó, có điều lần này nó chạy về phía trái và phải.
Cảm thấy chán nản, Asuna đi qua cánh cửa. Điều đáng ngạc nhiên là sau một vài
giây, cánh cửa tự động đóng lại, nhưng nó lại tan vào bức tường, hòa lẫn vào
đó một cách liền mạch. Asuna cuống cuồng sờ lên cánh cửa ở hết chỗ này đến chỗ
kia, nhưng nó vẫn không hề mở lại.
Hai vai Asuna trĩu xuống, cô quyết định quên cánh cửa đi. Dù sao thì cô cũng
không định quay trở lại. Cô ngẩng đầu lên, nhìn về hai bên.
Con đường vốn thẳng tắp giờ cong lại thành một đường vòng cung nhẹ nhàng. Suy
nghĩ trong chớp mắt, cô bắt đầu đi về bên phải. Bước chân của cô nhẹ nhàng
nhưng đầy quả quyết tiến về phía trước. Bản thân cô bắt đầu nghi ngờ 'Phải
chăng nãy giờ mình đã đi vòng quanh?’. Khi Asuna nghĩ vậy thì - một thứ không
phải bức tường cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Trên bức tường xám nhạt ở phía trong đường lượn cong, có một cái gì đó trông
giống như một tấm áp phích. Khi cô vội vã đến chỗ đó, thì hóa ra nó lại là một
tấm bản đồ hướng dẫn. Asuna nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ và cố gắng ghi nhớ
nó thật kĩ.
Ở phía trên cùng của tấm bản đồ hình chữ nhật là dòng chữ «Bản đồ toàn cảnh
phòng thí nghiệm: Tầng C» được viết bằng một phông chữ rất kì quái. Bên dưới
là một hình minh họa đơn giản. Có ba tầng hình tròn, và cô hiện đang ở hành
lang bên ngoài của tầng trên cùng.
Chỉ có một hành lang tròn ở tầng này. Hành lang thẳng dẫn đến chiếc lồng không
hề được hiển thị ở đây. Tuy nhiên, ở khu phía trong các tầng A và B bên dưới,
có vô số phòng khác nhau, như «Phòng đọc dữ liệu», «Phòng giám sát chính»,
«Phòng ngủ» và nhiều phòng khác nữa.
Việc di chuyển giữa các tầng dường như được thực hiện nhờ một thang máy được
hiển thị ở phía trên cùng của hành lang tròn của tầng này. Một đường thẳng
đứng kết nối cả ba tầng và tiếp tục đi sâu xuống để kết nối với một cái gì đó
ở bên dưới nữa.
Đi theo đường thang máy, thì ở phía dưới là một căn phòng hình chữ nhật lớn.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô khi cô đọc cái tên đề bên cạnh căn phòng
đó: «Cơ sở lưu trữ cơ thể thí nghiệm».
"Cơ thể thí nghiệm..."
Những lời đó để lại một dư vị đắng chát trong miệng Asuna.
Gần như có thể chắc chắn rằng đây chính là cơ sở nghiên cứu bất hợp pháp của
Sugou. Quả thực, nếu tất cả các thí nghiệm đều được thực hiện trong thế giới
ảo, thì nó sẽ dễ dàng qua mắt mọi người. Nếu có vẻ như chúng sắp bị lộ thì,
chỉ với một cái chạm tay, tất cả bằng chứng sẽ biến mất, thậm chí một mảnh
giấy cũng còn không sót lại.
Nếu xét tới mục đích của những cơ sở hình tròn và căn phòng đó, thì chỉ một
cụm từ là đủ để nói lên tất cả: «Cơ thể thí nghiệm». Đây là nơi Sugou giữ
những người chơi hắn đã bắt cóc từ SAO sang. Ý thức của họ bị nhốt trong cơ sở
lưu trữ được hiển thị trên tấm bản đồ.
Asuna nghĩ về việc đó trong giây lát rồi quay lại và tiếp tục đi trên dãy hành
lang uốn cong. Sau vài phút rảo bước, một cánh cửa trượt không hề có họa tiết
trang trí nào xuất hiện ở phía bên trái hành lang. Cạnh cánh cửa là một cái
nút nhỏ hình tam giác ngược nhô ra khỏi bức tường.
Asuna hít một hơi thật sâu và nhấn nút. Cánh cửa trượt ngay lập tức mở ra, dẫn
vào một căn phòng hình chữ nhật nhỏ. Asuna đi vào trong, quay người lại và
thấy một bảng điều khiển rất giống với ngoài đời thực.
Sau một hồi đắn đo, cô ấn nút dưới cùng trong dãy bốn nút. Cánh cửa đóng lại
và thật đáng ngạc nhiên, cô cảm thấy như mình đang đi xuống. Căn buồng nơi
Asuna đang đứng lặng lẽ đi xuống bên trong khoang thang máy ảo, và sau một vài
giây, nó dừng lại tạo ra một cảm giác giảm tốc ảo. Một khe dọc hiện ra ở nơi
mà vài giây trước vẫn còn là cánh cửa liền màu trắng, và cánh cửa trượt mở ra
về hai bên.
Asuna nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa.
Những gì xuất hiện trước mắt cô là một hành lang nhìn phát ngán y như ở tầng
trên, chạy theo một đường thẳng. Sau khi kiểm tra chắc chắn rằng không có ai ở
đây, Asuna bắt đầu đi.
Oberon chỉ cho Asuna mặc một chiếc váy liền mảnh mỏng manh nhìn rất đơn giản,
và cô vốn cũng chẳng chịu chấp nhận nó, nhưng việc đi chân đất trong tình
huống này cũng không đến nỗi quá tệ. Nếu cô đi giày, hiệu ứng âm thanh chắc
chắn sẽ xuất hiện. Khi còn ở trong SAO, để đảm bảo rằng quái vật không chú ý
đến mình, sau đó cô có thể tấn công từ đằng sau hay phục kích, Asuna thường đi
chân đất cho dù việc đó sẽ khiến cô bị giảm chỉ số phòng thủ.
Ngoài việc thực chiến ra thì Kirito, Klein, Lisbeth và Asuna từng nhiều lần
lấy các khu vực tàn tích ở Aincrad làm sân đấu để chơi trò «Tấn công Bất ngờ».
Asuna thường mang trang bị nhẹ vốn không tạo nên tiếng động, thế nên cô liên
tục nằm trong tốp đầu. Nhưng mỗi khi cô thử tấn công Kirito từ phía sau thì
Asuna lại chưa bao giờ thành công, cho dù chỉ là một lần. Thế nên có một lần
cô thử không đi giày và lẩn ra đằng sau anh ấy, rồi khi cô định đánh vào đầu
anh bằng một thanh kiếm gỗ, Kirito đã kịp phát hiện và né đòn. Sau khi đã
tránh được thì Kirito quay sang tóm lấy chân cô và bắt đầu cù không ngừng.
Asuna đã cười rũ rượi đến mức cô nghĩ rằng có khi mình sẽ chết vì cười mất.
Cô ước gì mình có thể quay trở lại khoảng thời gian đó, thay vì quay về cái
thế giới thực nay đã trở nên rất mơ hồ kia - Suy nghĩ ấy không ngừng dần hình
thành trong tâm trí cô, cùng với đó là những giọt lệ bắt đầu xuất hiện nơi
khóe mắt. Asuna lắc lắc đầu để gạt cảm giác buồn bã đó sang một bên.
Kirito đang đợi cô ở thế giới thực. Nơi duy nhất cô muốn tới là ở trong vòng
tay Kirito. Vì lẽ đó, cô chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước.
Hành lang này không dài cho lắm. Khi đi dần tới trước, một cánh cửa trơn nhẵn
đập vào mắt Asuna.
Nếu nó bị khóa, cô sẽ phải quay trở lại tầng trên để tìm hệ thống điều khiển.
Asuna vừa nghĩ vậy vừa đi đến trước cánh cửa. Trái với suy nghĩ của cô, cánh
cửa lặng lẽ mở sang hai bên. Bên trong có một luồng sáng mạnh chiếu ra, khiến
cô nheo mắt lại theo bản năng.
"...?"
Ngay sau khi cô nhìn vào phòng, Asuna há hốc miệng.
Không gian bên trong vô cùng rộng lớn.
Có thể nói là căn phòng màu trắng tinh khiết ấy có kích thước ngang ngửa với
một hội trường rất lớn. Do kích cỡ khổng lồ của căn phòng cũng như lối bài trí
trắng trơn của nó mà ta khó có thể ước lượng được khoảng cách. Trần nhà tỏa ra
một thứ ánh sáng trắng giống y như màu mặt sàn - ở trên đó có nhiều những thứ
trông như những chiếc cột ngắn xếp thẳng hàng.
Sau khi kiểm tra chắc chắn rằng không có bất kì thứ gì đang di chuyển trong
tầm mắt mình, Asuna bước vào phòng và cẩn thận tiến về phía trước.
Từ phía Asuna nhìn thì những vật trông như cây cột kia được xếp thành các hàng
gồm 18 cột. Nếu khu vực này có hình vuông thì sẽ có khoảng 300 cột như vậy. Cố
kìm nén lại nỗi sợ hãi của mình, Asuna đi về phía một trong số chúng.
Nó cao đến ngang ngực Asuna và rộng đến mức chắc phải ôm một vòng tay mới hết.
Bề mặt của cây cột trơn nhẵn, tuy vậy bên trong nó lại có khoảng trống chứa
một vật gì đó đang nổi lơ lửng. Vật đó, cho dù có nhìn thế nào đi chăng nữa -
là một bộ não người.
Mặc dù kích cỡ thì đúng, nhưng màu sắc của nó lại trông không thật cho lắm. Nó
được làm bằng một loại vật liệu bán trong suốt màu xanh tím. Vật thể này nhìn
chi tiết đến khó tin, thay vì chỉ là một hình ảnh ba chiều thì nó trông giống
như một tác phẩm điêu khắc bằng đá saphia.
Nhìn lại gần, cô để ý thấy có những luồng ánh sáng xuất hiện đều đặn và lan
tỏa khắp vật thể kia, khi nó biến mất thì có những quả pháo hoa đầy màu sắc nổ
ra cái 'bụp'. Trông nó như thể một chùm pháo hoa siêu nhỏ gọn vậy.
Asuna nhíu mày lại và quan sát từ phía bên, cô nhận thấy rằng ánh sáng đang
lưu chuyển tại một bộ phận của mạng lưới đột ngột trở nên mạnh hơn. Tia sáng
kết thúc vốn có màu vàng giờ đổi sang đỏ và lóe sáng hơn nữa, sau đó quá trình
trên lại lặp lại. Ở dưới cùng của vật thể giống bộ não ấy là một biểu đồ trong
suốt ghi lại hoạt động đạt ngưỡng đỉnh. Khi nhìn tiếp biểu đồ đó, có rất nhiều
các con số và ký hiệu khác nhau được hiển thị, cùng với những từ như đau đớn
và khiếp sợ.
... Nó đang phải chịu hành hạ.
Asuna nhận ra điều đó bằng trực giác của mình.
Bộ não kia đang bị dày vò bởi cơn đau khủng khiếp, nỗi đau khổ và sự sợ hãi.
Những tia sáng lóe lên tựa như những tiếng la hét phát ra từ bộ não. Khuôn mặt
của chủ nhân bộ não như hiện lên trước mắt Asuna. Khuôn mặt ấy vặn vẹo đến hết
cỡ, miệng mở to ra hét lên những tiếng thét câm lặng.
Không thể chịu đựng nổi khung cảnh do mình tưởng tượng ra nữa, Asuna lùi lại
một vài bước. Trong đầu cô hiện lên tấm bản đồ cô đã thấy ở tầng trên, «Cơ sở
Lưu trữ Cơ thể Thí Nghiệm», và hồi tưởng lại những lời Oberon nói về «Phương
pháp Điều khiển Cảm xúc». Quang cảnh trước mặt cô cuối cùng cũng đã đưa các
mảnh ghép lại với nhau, và một bức tranh rõ ràng hiện ra.
Điều đó có nghĩa là hàng trăm bộ não ở đây là không phải là những vật thể ảo
do máy tính tạo ra, mà chúng là những bộ não đang được giám sát theo thời gian
thực của những người chơi từ SAO chuyển sang. Khi trò chơi được hoàn thành,
những người này đáng lẽ ra đã được trả tự do, nhưng thay vào đó họ lại bị
Sugou giam cầm và sử dụng trong những nghiên cứu xấu xa của hắn về cảm xúc,
suy nghĩ và kí ức của con người.
"Chuyện này... chuyện này thật quá khủng khiếp..."
Asuna đưa cả hai tay lên che miệng, khẽ thì thầm sâu trong cổ họng mình.
Nghiên cứu đang được thực hiện ở đây, cùng với các thí nghiệm nhân bản con
người là những thứ hoàn toàn cấm kỵ mà con người không bao giờ nên động chạm
tới. Đó không chỉ thuần túy là tội ác. Nó giống như việc chà đạp lên suy nghĩ
và tâm hồn của một người, và phẩm giá cuối cùng của người đó đang bị hủy hoại.
Asuna quay mặt đầy vẻ đau đớn sang bên phải. Cách đó hai mét cũng có một cái
hộp chứa, ở trên nó cũng là một bộ não trong suốt màu xanh lam đang nổi lềnh
bềnh. Nó cũng trông đầy chi tiết như bộ não kia, nhưng ánh sáng nhấp nháy
trong não của «người đó» lại chậm hơn nhiều. Chạy qua nó là một màu vàng đậm
dần thành đỏ, trông như một chất lỏng đùng đục.
Ở phía bên kia... và xa hơn nữa, dường như có vô vàn những bộ não, tất cả đều
đang nhuộm những màu sắc khác nhau, và tất cả có lẽ đang gào khóc trong tuyệt
vọng.
Cố ghìm nén cơn hoảng loạn, Asuna gạt đi những giọt lệ đang tuôn ra nơi khóe
mắt mình.
Không thể cho phép việc đó xảy ra được. Không, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho
hắn ta. Asuna và Kirito đã phải đặt cược cả tính mạng của mình vào trong trận
chiến ấy, vậy mà thành quả của họ lại đang bị Sugou lợi dụng cho những thí
nghiệm của hắn - đó là điều không bao giờ có thể tha thứ được. Hành động tà ác
của hắn sẽ bị đưa ra trước ánh sáng; không có hình phạt nào là đủ cho kẻ đó
cả.
"Hãy chờ tôi... Tôi sẽ sớm cứu các bạn ra..."
Nói xong, Asuna nhẹ nhàng chạm vào chiếc hộp chứa đang giữ bộ não bị tra tấn.
Rồi sau đó cô ngẩng đầu lên, và bước đi giữa những chiếc cột, hướng về đằng xa
của căn phòng.
Sau khi đi qua 10 chiếc cột, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói của con người.
Asuna nhanh chóng nấp sau chiếc hộp gần nhất. Cô cẩn thận liếc nhìn xung quanh
và tìm kiếm nơi phát ra giọng nói. Nó dường như đến từ phía xa bên tay phải
cô. Asuna gần như bò rạp xuống rồi di chuyển về hướng phát ra âm thanh.
Sau khi đến đằng sau một cái cột, cô nhìn thấy một thứ kỳ quặc ở phía trước.
"...!?"
Cô hoảng hồn và vội vàng lùi lại. Sau khi chớp chớp mắt vài lần, cô lại nhìn
nó một lần nữa với vẻ đầy sợ hãi.
Tầng 61 “một thời” của Aincrad còn được gọi là «Vùng đất Côn trùng». Đúng như
cái tên của nó, tầng đó chứa đủ các loại quái vật sâu bọ. Đối với phần lớn nữ
giới, bao gồm cả Asuna, thì nơi ấy ngang với địa ngục. Một trong những con
quái kinh khủng nhất ở đó là một loại quái vật sên khổng lồ được gọi là «Blue
Slug» (Sên xanh). Nó có lớp da màu xám nhầy nhụa đầy đốm đen, ba cặp cuống mắt
lớn nhỏ khác nhau, và xúc tu nhô ra từ miệng để tấn công - quả thật là một cơn
ác mộng.
Lúc này đây, chỉ cách Asuna vài mét thôi, có hai sinh vật đứng quay lưng lại
phía cô đang mải mê nói chuyện. Hai sinh vật đó trông vô cùng giống những con
Sên xanh.
Những con quái vật giống như sên khổng lồ ấy dường như đang trao đổi ý kiến
trong khi xem xét một bộ não. Con sên bên phải lắc lắc mấy con mắt của nó và
the thé nói.
"Ồ, cái tên này lại đang mơ về Spica-chan rồi. Trường B13 và B14 đều cao hơn
rất nhiều so với bình thường. B16 cũng cao nữa... hắn thực sự phấn khích đấy."
Con sên bên trái trả lời trong khi dùng một tua chọc vào cửa sổ lập thể ở gần
bộ não.
"Chẳng phải chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi sao? Đây mới là thí nghiệm
thứ ba thôi mà, phải không?"
"À, sự hình thành cơ cấu này là kết quả của một mạch cảm cảm xúc. Tao đã đưa
hình ảnh Spica-chan vào trong trí nhớ của hắn, thế là nó vượt quá tần số
ngưỡng."
"Được rồi, tiếp tục giám sát các vật mẫu thôi..."
Cảm thấy ghê tởm trước cái giọng the thé của hai con sên, Asuna lui lại đằng
sau cây cột.
Chúng là cấp dưới của Sugou và đang tham gia vào các thí nghiệm vô nhân đạo
này, mặc dù cô không rõ là tại sao chúng lại có hình dạng đó. Từ lời nói của
chúng, cô có thể cảm thấy được rằng bọn chúng không hề có chút lương tâm nào.
Asuna siết chặt bàn tay phải của cô lại. Nếu cô có một thanh kiếm trong tay
thì... chắc chắn cô sẽ ban cho bọn chúng một cái chết tương xứng với ngoại
hình của chúng.
Asuna cố kiềm chế không hành động theo cơn giận của mình; cô từ từ lùi lại và
sau khi có được một khoảng cách nhất định với những con sên, cô tiếp tục tiến
sâu vào bên trong căn phòng.
Cẩn thận di chuyển về phía trước với tốc độ tối đa, cô tiếp tục đi qua những
cây cột hình trụ và cuối cùng cũng tới được nơi xa nhất trong căn phòng. Ở
phía cuối phòng, trước các bức tường trắng, Asuna tìm thấy một khối lập phương
màu đen đang lơ lửng.
Nó làm cho Asuna nhớ về lúc cô ở hệ thống kiểm soát mê cung ngầm của Aincard.
Nếu cô có thể truy cập nó bằng quyền quản trị, có khả năng cô sẽ thoát được
khỏi cái thế giới điên rồ này.
Nhưng từ điểm đó trở đi, không có bất kì chỗ nào để nấp cả. Asuna hít một hơi
thật sâu, và nhảy ra từ phía sau một cây cột trụ với một quyết tâm sắt đá.
Cô chạy về phía bảng điều khiển một cách khẽ khàng nhất có thể. Chỉ mười mét
thôi mà có cảm giác dường như là vô cùng xa.
Cứ bước thêm một bước là cô lại phải nếm trải cái cảm giác sợ hãi rằng có thể
có kẻ nào đó sẽ hét lên từ phía sau ngăn cô lại, nhưng chân cô vẫn tiếp tục
nhấc lên, và cuối cùng, cô cũng đã đến được chỗ bảng điều khiển. Tới lúc đó,
cô quay lại và nhìn về phía sau những cây cột. Những cái râu của hai con sên
vẫn đang lúc lắc, dường như chúng vẫn còn đang tranh luận.
Asuna quay lại phía bảng điều khiển màu đen. Phần mặt trên màu đen bị vát
nghiêng nằm im tĩnh mịch, phía bên phải có một khe mỏng, ở trên đó vẫn còn một
chiếc thẻ khóa màu bạc cắm vào. Asuna thầm cầu nguyện, rồi cô vươn tay ra, nắm
lấy chiếc thẻ và trượt nó xuống.
Một tiếng 'Coong' vang lên và Asuna cúi đầu xuống. Ở phía bên trái của khe cắm
thẻ, một cửa sổ xanh nhạt và một bàn phím lập thể hiện ra.
Có rất nhiều menu xếp chi chít trong cái cửa sổ đó. Asuna đập tan sự lo lắng
trong lòng, và cẩn thận đọc dòng chữ nhỏ bằng tiếng Anh.
Ở phía dưới bên trái là nút có ghi là [Transport] (Di chuyển), Asuna run rẩy
đưa ngón tay lên nhấn vào nó. Một tiếng 'Bun' vang lên, cùng với đó một cửa sổ
mới xuất hiện. Trên đó có một bản đồ hiển thị toàn bộ phòng thí nghiệm. Dường
như ta có thể trực tiếp đi đến bất cứ nơi nào trong phòng thí nghiệm bằng hệ
thống này.
Nhưng ngay bây giờ, cô không cần dùng đến nó. Asuna gắng hết sức tìm kiếm, và
tìm thấy một nút nhỏ phát sáng ở phía bên tay phải có tên Exit virtual
lab.
"Chính là nó...!"
Asuna khẽ reo lên một tiếng rồi chạm vào nó. Một cửa sổ khác hiện lên ở phía
trên nó. Trên cửa sổ hình chữ nhật xuất hiện dòng chữ Execute log-off
sequence?, theo sau là là nút 'OK' và
'CANCEL'
Ông trời ơi-
Trái tim cô thầm cầu nguyện, rồi cô đưa bàn tay phải ra nhấn nút.
Đột nhiên, một xúc tu màu xám từ phía sau bay tới quấn lấy bàn tay phải cô.
"...!"
Asuna cố chịu đựng và kìm nén tiếng thét lại, trong khi cố gắng rướn ngón tay
mình lại gần mấy cái nút hơn, nhưng cái xúc tu buộc vào cô chắc như một sợi
dây thép vậy - nó thậm chí còn không nhúc nhích. Cô cố dùng tay trái, nhưng
ngay khi cô vừa bắt đầu đưa nó ra, một xúc tu khác lại quấn quanh cánh tay cô.
Hai tay Asuna bị nhấc bổng lên, cùng với đó cả người cô cũng bị kéo lên theo.
Những kẻ vừa tóm được Asuna chậm rãi xoay người cô lại. Không ngoài dự đoán,
chúng chính là hai con sên lúc trước.
Bốn con mắt to như quả bóng tennis với con người màu cam ngoe nguẩy qua lại
trên cuống mắt của chúng. Những con mắt vô cảm đó quay sang dò xét cả người
Asuna lẫn khuôn mặt cô, sau đó cái miệng tròn của con sên bên trái cử động
theo một cách rất kì quặc, và một giọng nói kèn kẹt phát ra.
"Mày là ai? Mày đang làm gì ở nơi này?"
Asuna cố kiềm nén nỗi sợ và giả vờ như không làm gì sai trái; cô trả lời bằng
một giọng rất bình thường.
"Thả tôi xuống ngay! Tôi là một người bạn của Sugou. Tôi đến đây để quan sát
và bây giờ đang định về."
"Ồ? Sao tao không nghe nói gì về việc này nhỉ?"
Con sên bên phải quay hai mắt của nó như thể nó đang nghiêng đầu vậy.
"Mày có nghe bảo gì không?"
"Làm gì có. Vả lại, chẳng phải chuyện sẽ rất tệ nếu như có người ngoài nhìn
thấy những thứ này sao?"
"Ô... chờ đã..."
Một trong số những cuống mắt của nó kéo dài ra, con mắt tròn nhìn gần hơn vào
khuôn mặt Asuna.
"... Là mày, phải không. Mày là con bé mà Sugou-chan nhốt lại ở phía trên cùng
Cây thần thế giới ...".
"Ừ, tao có nghe nói về chuyện đó. Thật ích kỷ làm sao, sếp lại giữ một cô gái
dễ thương như vậy cho riêng mình".
"A..."
Asuna quay đầu nhìn qua vai về phía bảng điều khiển và đưa chân trái của mình
ra để cố nhấn nút. Tuy nhiên, từ miệng của con sên kia, một cái xúc tu bay ra
quấn chân cô lại. Asuna vùng vẫy để với được tới bảng điều khiển, nhưng những
nỗ lực của cô không hề mang lại kết quả nào.
Vì đã vượt quá thời gian quy định, nó trở về màn hình ban đầu.
"Ê, này, đừng có mà cố chống cự kịch liệt nữa chứ".
Con sên chìa ra thêm vài cái xúc tu và quấn lấy toàn bộ cơ thể của cô. Chúng
cứng tựa như những sợi thép vậy, và cuộn chặt lại một cách tàn nhẫn, cắt cả
vào phần da thịt ở bụng và đùi của cô.
"Ối... Dừng lại...! Buông ta ra, đồ quái vật!"
"Ôi, tàn nhẫn làm sao. Nhất là khi tao vẫn còn đang thử nghiệm việc ánh xạ cảm
giác sâu."
"Đúng thế. Muốn điều khiển được cơ thể như thế này thì cần phải tập luyện rất
nhiều."
Bị cuốn chặt trong một cơn đau buốt nhói lên tựa như bị trói bằng những sợi tơ
chỉ tồn tại trong thế giới ảo, Asuna nhăn mày và tuyệt vọng nói:
"Hai người là nhà khoa học phải không... Các người không cảm thấy xấu hổ khi
tham gia vào việc... nghiên cứu bất hợp pháp, vô nhân đạo này sao!?"
"À, tao cảm thấy thế này vẫn còn là nhân đạo chán so với việc thí nghiệm bằng
các điện cực trên bộ não của động vật bị mổ ra. Những người này thực ra chỉ
đang nằm mơ thôi."
"Đúng, đúng. Đôi khi chúng tao thậm chí còn cho họ những giấc mơ đẹp. Bọn nó
đáng ra phải cảm ơn chúng tao mới đúng!"
"... Các người điên rồi..."
Asuna thì thầm, cơ thể của cô bị bao trùm trong một cái lạnh tê buốt. Hình
dáng thực sự của những kẻ này chính là những con sên vô cảm.
Hoàn toàn không để ý đến Asuna, hai con sên bắt đầu bàn bạc.
"Sếp đang đi công tác, phải không? Mày quay trở lại thế giới thực và yêu cầu
chỉ thị đi."
"Chậc, chắc là phải vậy rồi. Yana, đừng có mà tự hưởng thụ trong khi tao đi
đấy."
"Biết rồi, biết rồi. Đi nhanh đi."
Con sên bỏ một số xúc tu ra khỏi người Asuna và dùng một xúc tu bấm lên bảng
điều khiển. Sau khi bấm bấm mấy cái nút, cơ thể khổng lồ của hắn biến mất một
cách vô thanh vô tức.
"...!"
Sau khi nhìn thấy cảnh đó, cảm giác thất vọng đến cháy bỏng trào lên trong
lòng Asuna, cô liều mạng lắc mạnh cả cơ thể đang bị trói chặt của mình. Ngay
ở kia - trước mặt cô ấy là lối về thế giới thực mà cô hằng mơ ước. Lối đi mở
ra một chút, và ánh sáng từ bên ngoài chiếu rọi lên mặt sàn.
"Để tôi đi! Để tôi đi! Hãy để tôi trở về nhà!"
Asuna hét lên như điên cuồng, nhưng những cái xúc tu vẫn chẳng có dấu hiệu gì
là sẽ nới lỏng cả.
"Tao không thể làm điều đó được, sếp sẽ giết tao mất. Quan trọng hơn là, em
không thấy cái nơi trống trơn này quá thật là quá chán hay sao? Hay là chúng
ta chơi với vài loại thuốc điện tử đi? Dù sao thì anh cũng đang chán mấy con
búp bê kia rồi."
Khi hắn nói những lời đó ra, cái xúc tu lạnh lẽo, ẩm ướt vuốt ve khuôn mặt
Asuna.
"D-Dừng lại! Ngươi định làm gì...?"
Asuna chống cự kịch liệt, nhưng con sên ngay lập tức lại chìa ra những cái xúc
tu mới. Chúng chạm vào lớp da ở chân Asuna, rồi dần dần vươn lên về phía bộ
váy của cô.
Asuna cố chịu đựng cái cảm giác khó chịu đó, và giả vờ như mất hết sức lực
toàn thân, không còn khả năng chống trả. Con sên, lợi dụng điều đó, đưa một
xúc tu về phía miệng cô. Ngay khi nó chạm vào môi cô-
Asuna ngẩng đầu lên và cắn – mạnh –vào cái xúc tu.
"Ái! Ốiiii!"
Asuna phớt lờ những tiếng gào thét của con sên và tiếp tục cắn một cách tàn
nhẫn.
"D, dừng lại, ối, tao hiểu rồi, tao hiểu rồi!"
Sau khi thấy rằng các xúc tu đã buông ra khỏi y phục của mình, Asuna mới mở
miệng ra. Con sên vội vàng thu cái xúc tu bị thương về.
"Ặc, mình quên mất việc cắt bỏ bộ phận thu nhận cảm giác đau đớn ..."
Con sên thu cuống mắt lại và phàn nàn, thế rồi một cột sáng xuất hiện ở bên
cạnh nó. Vài hiệu ứng âm thanh vang lên, cùng với đó, con sên kia xuất hiện.
"...? Mày đang làm cái gì thế?"
"Không có gì. Sếp bảo sao?".
"Ông ấy giận phát điên phát rồ lên, và muốn chúng ta ngay lập tức đưa con bé
trở lại lồng chim ở trên phòng thí nghiệm, thay đổi mật khẩu cửa rồi giám sát
24 giờ một ngày."
"Chậc, đúng lúc tao vừa mới tìm thấy được thứ để chơi..."
Nỗi thất vọng tột độ khiến cho ánh mắt Asuna đờ đẫn ra. Một cơ hội ngàn vàng
vừa tuột ra khỏi tầm tay cô.
"Ít nhất chúng ta cũng có thể đưa con bé đi bộ trở lại chỗ đó thay vì dùng
chức năng dịch chuyển. Tao vẫn muốn cảm nhận nó thêm một chút."
"Mày cũng thích việc đó à."
Con sên lại quấn những xúc tu của nó quanh người Asuna, và lê cái cơ thể không
chân của mình đi về phía cửa ra vào của căn phòng. Ngay lúc đó, khi hai sên
không nhìn thấy, Asuna nhanh chóng giang chân phải ra, và dùng ngón chân rút
lấy chiếc thẻ khóa vẫn còn nằm trong khe cắm của bảng điều khiển.
Màn hình biến mất, nhưng hai con sên dường như không nhận ra. Uốn cong cơ thể
của mình như một con tôm, cô di chuyển chiếc thẻ từ ngón chân lên tay.
"Thôi nào bây, đừng có cư xử quá khích như vậy chứ."
Con sên lại một lần nữa nhấc cả người Asuna lên và đi tới phía cửa ra vào.
Một tiếng 'Cách' vang lên, cánh cửa lưới của lồng chim đóng lại. Con sên dùng
xúc tu của mình để nhập dãy số khóa, sau đó vẫy tay chào Asuna.
"Tạm biệt. Nếu có cơ hội thì lại đến chơi nhé."
"Ta không bao giờ muốn nhìn thấy khuôn mặt của ngươi một lần nào nữa đâu."
Sau khi nói một cách thẳng thừng, Asuna bước về phía bên kia chiếc lồng. Hai
con sên tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô, nhưng cuối cùng chúng cũng quay đầu
lại và bò trên những cành cây.
Một lát sau, cả thế giới bị bao phủ trong bóng tối của màn đêm. Asuna nhìn
chằm chằm vào những ánh đèn nhấp nháy của thành phố ở xa phía dưới kia, cô thì
thầm với chính mình:
"Em sẽ không thua đâu, Kirito-kun. Em sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Em chắc chắn
sẽ ra khỏi đây."
Cô quay sang nhìn vào chiếc thẻ khóa bạc trên tay. Nó chỉ là một thứ vô dụng
khi không có bảng điều khiển, nhưng bây giờ đó là niềm hy vọng duy nhất của
cô.
Asuna đi ngang qua chiếc giường, và giả vờ nằm xuống rồi giấu chiếc thẻ dưới
gối của cô.
Khi cô nhắm mắt lại, sự mệt mỏi bao trùm lấy cô, và cô từ từ chìm vào giấc
ngủ.