Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu
Asuna kể rằng cô ấy đã theo dõi bản đồ trong lúc ngồi đợi tôi ở Grandum.
Ngay khi tín hiệu của Godfrey biến mất, Asuna đã chạy ngay ra khỏi thành phố
và chỉ mất 5 phút để vượt qua quãng đường mà ban đầu chúng tôi phải tốn hết 1
tiếng đồng hồ để đi. Khi tôi chỉ ra rằng tốc độ đó đã vượt quá giới hạn của
chỉ số nhanh nhẹn, cô ấy mỉm cười nói:
“Đó là sức mạnh của tình yêu.”
Sau khi trở về, chúng tôi báo lại cho Heathcliff về chuyện vừa xảy ra và đề
nghị được tạm thời rời khỏi guild. Khi nghe Asuna giải thích lí do là vì “mất
lòng tin với guild”, Heathcliff im lặng suy nghĩ một hồi lâu, nhưng rồi cũng
cho phép chúng tôi. Sau đó anh ta cười một cách bí hiểm và nói nốt điều cuối:
“Nhưng rồi hai người sẽ sớm trở lại chiến trường thôi.”
Tới lúc chúng tôi rời khỏi trụ sở guild thì trời đã tối. Tôi và Asuna nắm tay
nhau đi về phía quảng trường có cổng dịch chuyển.
Cả tôi và cô ấy đều không nói một lời nào.
Khi chúng tôi dạo bước giữa bóng của những tòa tháp sắt cùng với thứ ánh sáng
màu cam hắt vào từ phía bên ngoài tòa tháp, tôi chợt tự hỏi sự căm ghét của
Cradil đến từ đâu.
Cũng có không ít người thích phạm tội ở thế giới này, từ trộm cướp cho đến
những tên sát nhân máu lạnh của «Tiếu quan tài » như Cradil chẳng hạn; người
ta đồn rằng số lượng người chơi phạm tội đã vượt quá con số một nghìn. Mọi
người giờ coi đó là chuyện thường tình giống như việc quái vật xuất hiện vậy.
Nhưng khi nghĩ lại thì, tôi vẫn cảm thấy họ là một nhóm người kì lạ. Một lẽ
hiển nhiên là việc gây tổn thương cho người chơi khác chắc chắn sẽ gây ảnh
hưởng tới khả năng phá đảo được game. Hay nói cách khác là họ không muốn rời
khỏi trò chơi này.
Thế nhưng sau khi gặp Cradil, tôi không nghĩ điều trên lại đúng với hắn. Hắn
không giúp đỡ, cũng chẳng cản trở việc hoàn tất trò chơi; chỉ đơn giản là hắn
đã ngừng suy nghĩ, vậy thôi. Không hồi tưởng về quá khứ, chẳng hề trông đợi
vào tương lai, hắn chỉ đơn giản là cố gắng thỏa mãn dục vọng bất tận của mình,
và kết quả là dẫn tới những ý đồ ghê tởm...
Còn tôi thì sao? Tôi không thể tự tin mà nói là mình thực sự tập trung vào
việc phá đảo game. Nói chính xác hơn là tôi cứ đi khám phá khu vực mê cung
theo thói quen để kiếm điểm kinh nghiệm mà thôi. Nếu như tôi chiến đấu chỉ để
trở nên mạnh hơn, để tận hưởng cái cảm giác hơn người, vậy thì phải chăng đâu
đó sâu thẳm trong lòng mình, tôi cũng không muốn cái thế giới này kết thúc–?
Đột nhiên tôi cảm thấy như thể mặt đường lát sắt dưới chân bất đầu chìm dần
xuống. Tôi dừng lại và nắm chặt lấy bàn tay phải Asuna.
“...?”
Asuna nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi cúi gằm xuống và lên tiếng như thể đang nói
với chính bản thân mình:
“...dù mọi việc có thế nào chăng nữa... Anh nhất định sẽ đưa em... trở về thế
giới đó.”
“...”
Lần này tới lượt Asuna nắm chặt tay lại.
“Khi nào tới lúc, chúng mình sẽ cùng trở về.”
Cô ấy nhoẻn miệng cười sau khi nói xong câu.
Chúng tôi tới quảng trường cổng dịch chuyển tự lúc nào không biết. Lúc này chỉ
còn vài người chơi đang bước đi quanh đây, co ro trước những cơn gió lạnh lẽo
bảo hiệu mùa đông sắp tới.
Tôi quay người lại nhìn thẳng vào Asuna.
Tôi chỉ nghĩ rằng hơi ấm tỏa ra từ ý chí mạnh mẽ của cô ấy là thứ ánh sáng duy
nhất dẫn bước cho tôi đi đúng hướng.
“Asuna... đêm nay... anh muốn ở bên cạnh em.”
Tôi nói mà chẳng hề mảy may suy nghĩ gì cả.
Tôi chỉ không muốn rời xa cô ấy. Khoảnh khắc cận kề lằn ranh sinh tử đã khiến
cho tôi có cảm giác sợ hãi cái chết mà trước đây chưa từng có, đến tận bây giờ
tôi vẫn chưa thể quên được cảm giác đó.
Nếu ngủ một mình đêm nay, chắc chắn tôi sẽ mơ thấy ác mộng. Tôi sẽ mơ về sự
điên cuồng của kẻ đó, cảnh tượng thanh kiếm của hắn đâm sâu vào người mình
cũng như cái cảm giác khi bàn tay phải của tôi đâm vào hắn; chắc chắn là như
thế.
Asuna mở to mắt nhìn tôi, cứ như thể cô ấy nhìn ra nguyên nhân thật sự đằng
sau lời đề nghị đó... Thế rồi cô ấy khẽ gật đầu, đôi má đỏ bừng lên.
Lần thứ hai khi tôi tới căn nhà ở Salemburg của Asuna, nó vẫn được trang hoàng
tráng lệ như trước; vậy nhưng lần này căn nhà chào đón tôi bằng một cảm giác
ấm áp dễ chịu. Những món đồ được bố trí sắp xếp trong nhà thể hiện gu thẩm mĩ
tuyệt vời của chủ nhân. Thế nhưng Asuna lại nói:
“U-Uoa– chỗ này bừa bộn quá. Mấy hôm nay em chưa trở về nhà, và...”
Cô ấy cười một tiếng “hehe” đầy ngượng ngùng rồi nhanh chóng dọn mấy món đồ
nằm vương vãi.
“Em đi làm bữa tối ngay đây, anh cứ ngồi đọc báo hay làm gì đó đi.”
“À, được rồi.”
Tôi ngồi xuống ghế sofa sau khi nhìn Asuna gỡ bỏ bộ chiến phục ra, đeo một
chiếc tạp dề vào rồi biến mất vào trong bếp. Thế rồi tôi cầm lấy tờ báo trên
mặt bàn – mặc dù gọi là báo nhưng thực ra nó chỉ là một bản tổng hợp tin đồn
từ những người mua bán thông tin. Tờ báo chỉ có 4 trang, và tôi chỉ nhìn lướt
qua đại khái trang đầu là đã bực bội ném nó sang một bên. Lí do là vì dòng tít
trang nhất nói về cuộc đấu giữa tôi và Heathcliff.
[Người sử dụng kĩ năng Song kiếm mới đã bị Thánh Kiếm hạ gục]
Bên dưới dòng tít là bức hình tôi nằm sõng xoài trên mặt đất trước mặt
Heathcliff, được chụp bởi Pha lê ghi hình. Có thể nói là tôi đã thêm một trang
mới vào huyền thoại bất bại của Heathcliff. Mà có lẽ nếu như sự kì vọng của họ
vào kĩ năng mới của tôi tụt xuống thì họ sẽ bớt làm phiền tôi hơn... Tôi cố
tìm ra một lời bào chữa hợp lí cho bản thân. Và rồi khi tôi bắt đầu xem lại
thùng đồ của mình, một mùi hương đầy mê hoặc bay ra từ trong bếp.
Món ăn chính của bữa tối là món bít tết làm từ thịt một loại quái vật giống
như bò ăn kèm với nước tương đặc biệt của Asuna. Mặc dù nguyên liệu không phải
là loại cao cấp lắm, nhưng hương vị của nó thì đơn giản là tuyệt hảo. Asuna
mỉm cười rạng rỡ khi nhìn tôi gắp thịt ăn đầy cả mồm.
Sau khi ăn xong, tôi và cô ấy ngồi ở hai đầu ghế sofa và nhâm nhi một tách
trà. Vì lí do nào đó mà Asuna nói chuyện nhiều hơn hẳn mọi khi. Cô ấy nói miên
man về đủ loại chủ đề như thương hiệu vũ khí cô ấy thích, hay tầng nào có danh
lam thắng cảnh nổi tiếng.
Ban đầu tôi chỉ ngạc nhiên ngồi lắng nghe, nhưng rồi bỗng dưng Asuna im bặt
khiến tôi thấy hết sức lo lắng. Cô ấy ngồi im và nhìn chăm chăm vào tách trà
của mình như thể đang cố tìm kiếm gì đó. Nét mặt cô ấy cực kì nghiêm túc, cứ
như thể đang chuẩn bị cho một trận chiến vậy.
“...này, có chuyện gì...”
Nhưng tôi chưa kịp nói xong câu thì Asuna đặt mạnh tách trà của mình xuống
bàn, rồi bật dậy khỏi ghế và nói to:
“...được rồi!”
Cô ấy bước tới bệ cửa sổ, chạm tay vào tường để mở menu điều khiển căn phòng,
rồi đột nhiên tắt hết đèn đóm đi. Bóng tối ngay lập tức bao trùm căn phòng; kĩ
năng tìm kiếm của tôi tự động chuyển sang chế độ hỗ trợ và thay thế tầm nhìn
bình thường bằng khả năng nhìn ban đêm.
Căn phòng được bao phủ bởi thứ ánh sáng màu xanh êm dịu, còn toàn thân Asuna
thì phản chiếu thứ ánh sáng trắng chói lóa từ những cột đèn đường bên ngoài
chiếu hắt vào qua cửa sổ. Mặc dù tôi hơi lúng túng trước hành động của Asuna,
nhưng vẻ đẹp của cô ấy vẫn khiến tôi phải kinh ngạc đến nín thở.
Mái tóc dài của cô ấy dường như ngả màu xanh lam đậm, đôi tay trắng nõn ,
thanh mảnh và đôi chân lộ ra bên dưới chiếc áo chẽn, tất cả đều phản chiếu thứ
ánh sáng yếu ớt khiến chúng trông như đang tỏa sáng.
Asuna cứ đứng bất động bên bệ cửa sổ như vậy và cúi mặt xuống, khiến tôi chẳng
thể nhìn rõ được nét mặt cô ấy. Bàn tay phải cô ấy đặt lên ngực như thể đang
ngần ngừ về việc gì đó.
Khi tôi định lên tiếng hỏi chuyện gì đang xảy ra thì bàn tay trái Asuna bắt
đầu cử động. Ngón trỏ và ngón cái cô ấy dịch chuyển, liền đó một cửa sổ menu
xuất hiện cùng với một âm thanh đi kèm.
Trong bóng tối ám chút sắc xanh lam đó, ngón tay của Asuna di chuyển trên cửa
sổ menu tỏa ra thứ ánh sáng tím nhạt. Có vẻ như cô ấy đang chỉnh menu bên
trái, nơi điều khiển trang bị của người chơi.
Ngay khi tôi nghĩ tới đó, thì đôi tất chân cao tới đầu gối của Asuna biến mất,
khiến những đường cong của đôi chân trần thon thả phô bày ra trước mắt tôi.
Ngón tay cô ấy lại dịch chuyển, và lần này đến lượt cái áo choàng ngắn một
mảnh của cô ấy được bỏ ra. Tôi chỉ biết há hốc mồm, mắt trợn tròn còn đầu óc
thì gần như ngừng suy nghĩ.
Lúc này đây Asuna chỉ còn mặc bộ quần áo lót màu trắng – vốn chỉ vừa đủ để che
phần ngực và hông cô ấy.
“Đừng nhìn... qua đây...”
Cô ấy nhỏ giọng nói một cách run rẩy. Nhưng dù cô ấy nói vậy, tôi vẫn không
tài nào rời mắt đi được.
Asuna lưỡng lự lấy tay che ngực, nhưng sau khi ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào
mắt tôi, cô ấy hạ thấp tay xuống một cách duyên dáng.
SwordArtOnlineVol01-242
Tôi cảm thấy chấn động như thể hồn lìa khỏi xác vậy, và chỉ biết trơ mặt ra đó
mà nhìn.
Từ “xinh đẹp” còn không đủ để miêu tả Asuna. Làn da mềm mại, nhẵn nhụi của cô
ấy nhuốm màu xanh của thứ ánh sáng nhàn nhạt trong phòng. Mái tóc cô ấy dường
như được làm bằng loại vải lụa óng mượt nhất. Ngực cô ấy uốn cong hoàn hảo đến
độ có lẽ chẳng một engine đồ họa nào có thể tạo nên được. Đường cong của đôi
chân kéo dài từ cái eo thon thanh mảnh khiến người ta dễ liên tưởng đến sự
uyển chuyển của một con thú hoang.
Thật không thể tin được rằng vẻ ngoài hiện giờ của cố ấy chỉ là hình ảnh được
dựng hình 3D. Nếu phải mô tả thì, tôi nghĩ nó giống như một kiệt tác điêu khắc
được Chúa trời thổi sức sống vào.
Dữ liệu được NERve Gear thu thập từ quá trình cân chỉnh khi người chơi tạo
nhân vật sẽ quyết định hình thể của nhân vật. Nếu xét đến điểm đó thì ta có
thể gọi sự tồn tại của một thân thể hoàn mĩ đến bậc này là một phép màu.
Tôi cứ nhìn chằm chằm cơ thể gần như trần trụi của Asuna như thể mất hồn. Nếu
cô ấy không đưa cả hai tay lên che người và lên tiếng, có lẽ tôi cứ đứng ở đó
cả tiếng đồng hồ cũng được.
Mặt Asuna đỏ lựng đến nỗi trong bóng tối ám màu xanh lam của căn phòng, tôi
vẫn có thể nhìn thấy được. Cô ấy cúi đầu và nói:
“Kirito, anh cũng cởi quần áo ra đi... Nếu chỉ, chỉ có em như thế này thì
ngượng lắm.”
Nghe xong câu nói đó, tôi cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân đằng sau những
hành động của Asuna.
Nói cách khác, cô ấy hiểu điều mà tôi đã nói – rằng tôi muốn ở bên cạnh cô ấy
đêm nay, theo một nghĩa sâu hơn ý của tôi rất nhiều.
Ngay khi tôi hiểu ra việc này, tôi cũng cảm thấy hoảng loạn khôn tả. Và kết
quả là tôi mắc phải sai lầm lớn nhất từ khi sinh ra tới giờ.
“À ờ... không, em thấy đấy, anh chỉ nghĩ là... sẽ tốt hơn nếu như hai đứa mình
ở ch-chung phòng với nhau đêm nay...”
“Ơ...?”
Khi nghe tôi trả lời thành thực đến mức ngốc nghếch, đến lượt Asuna há hốc mồm
đứng đờ người ra. Thế rồi khuôn mặt cô ấy lộ ra vẻ giận dữ và ngượng ngùng cực
độ.
“Anh... anh...”
Bàn tay phải cô ấy nắm chặt lại, tỏa ra thứ sát khí dường như có thể nhìn thấy
được bằng mắt thường.
“Đồ ngốc–!!”
Nắm đấm của Asuna tung ra với tốc độ đạt tới cực hạn của chỉ số nhanh nhẹn của
cô ấy, và chỉ kịp dừng lại ngay sát trước mặt tôi khi bị hệ thống ngăn ngừa
phạm tội chặn lại, tạo ra một âm thanh chói tai cùng với những tia lửa tim
văng ra.
“A-A–!! Đợi đã!! Anh xin lỗi, anh xin lỗi!! Quên những điều anh vừa nói đi!!”
Tôi cuống cuồng tìm cách giải thích trong khi vẫy tay rối rít về phía Asuna,
lúc này đang chuẩn bị tung ra cú đấm thứ hai mà chẳng hề đếm xỉa gì đến tôi.
“Anh xin lỗi, anh sai rồi!! Nhưng... nhưng mà, chúng mình... có thể... kiểu
như là... thực sự l-làm chuyện đó không...? Trong SAO ấy...?”
Asuna hạ tay xuống và có chút giật mình, nhưng vẫn rất tức giận. Rồi cô ấy
hỏi:
“Ý, ý anh là anh không biết...?”
“À không, anh không biết...”
Thế rồi, nét mặt của Asuna đột ngột chuyển từ vẻ giận dữ sang ngượng ngập, và
cô ấy lí nhí giải thích:
“... vậy...trong menu tùy chọn, ở tít dưới cùng... có một mục gọi là «Tắt mã
nhạy cảm».”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện này. Chắc chắn là hồi beta test thì
tính năng này chưa xuất hiện, và nó cũng không được nói đến trong bản hướng
dẫn. Xem ra đây là một cái giá khác mà tôi phải trả cho việc chơi solo và
chẳng hề để tâm tới việc gì khác ngoài chiến đấu.
Nhưng điều này lại đặt ra một câu hỏi mà tôi không thể không nghĩ tới. Vì vẫn
chưa khôi phục được khả năng suy nghĩ một cách thấu đáo nên tôi lại buột miệng
hỏi:
“... em... em đã làm việc đó bao giờ chưa...?”
Thêm một lần nữa, nắm đấm thép của Asuna lại gây ra những tia lửa tung tóe
ngay trước mặt tôi.
“T-tất nhiên là chưa rồi, đồ ngốc–!! Em chỉ mới biết việc này từ mấy cô nàng
khác trong guild thôi!!”
Tôi vội vàng quỳ xuống đất trước mặt cô ấy và xin lỗi rối rít. Phải mất một
lúc tôi mới làm cô ấy bình tĩnh lại được.
Một cây nến lẻ loi vẫn đang cháy trên mặt bàn; thứ ánh sáng mỏng manh nó tỏa
ra khiến làn da của Asuna, lúc này đang nằm gối lên tay tôi mà ngủ, phản chiếu
một thứ ánh sáng mờ ảo. Tôi lướt nhẹ một ngón tay dọc theo tấm lưng trần trắng
trẻo của cô ấy, cái cảm giác ấm áp và mượt mà nơi đầu ngón tay truyền lại quả
thật khiến tôi mê đắm.
Đôi mắt Asuna chầm chậm mở ra rồi nhìn vào tôi. Cô ấy hấp háy mắt hai lần rồi
nhoẻn miệng cười.
“Xin lỗi nhé, anh làm em thức giấc à?”
“Ừ. Em vừa có một giấc mơ kì lạ lắm. Là về thế giới bên ngoài...”
Cô ấy tiếp tục cười khúc khích trong khi rúc mặt vào lồng ngực tôi.
“Trong giấc mơ, em cứ tự hỏi rằng phải chăng việc bước vào Aincrad và gặp được
anh đều chỉ là một giấc mộng, và em đã rất sợ. Thật may là... mọi chuyện không
phải là giấc mơ.” “Em lạ thật đấy. Chẳng lẽ em không muốn quay về sao?”
“Dĩ nhiên là em muốn chứ. Em muốn quay trở về, nhưng lại không muốn những gì
đã xảy ra ở đây biến mất. Mặc dù... chúng mình đã phải mất một thời gian
dài... nhưng hai năm vừa qua là một khoảng thời gian quý giá đối với em. Lúc
này đây em rất chắc chắn về điều đó.”
Nét mặt Asuna bỗng trở nên nghiêm túc, rồi cô ấy nắm lấy bàn tay phải tôi đang
đặt trên vai cô ấy, rồi ôm chặt lấy vào trong ngực.
“...em thực sự xin lỗi, Kirito. Đáng ra... đáng ra em nên tự mình giải quyết
việc đó...”
Tôi hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra.
“Không... Mục tiêu của Cradil, và kẻ đã khiến hắn trở nên như vậy, đều là anh.
Đó là trận chiến của anh.”
Tôi chậm rãi gật đầu trong khi nhìn thẳng vào mắt Asuna.
Đôi mắt màu hạt dẻ của cô ấy dần nhòa lệ, rồi cô ấy cúi xuống hôn lên bàn tay
mình đang nắm. Tôi có thể cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi Asuna.
“Em cũng sẽ... cùng gánh chịu nó với anh. Tất cả những gánh nặng trong lòng
anh, chúng mình sẽ cùng nhau chịu đựng. Em hứa đấy. Từ giờ trở đi em sẽ bảo vệ
anh...”
Đó là–
Điều mà tới tận bây giờ tôi chưa từng nói ra được dù chỉ một lần. Vậy nhưng
lúc này đây, đôi môi tôi run rẩy, và tôi có thể nghe thấy những lời nói đang
phát ra từ trong cổ họng tôi, từ trong tâm khảm của chính tôi.
“Anh cũng thế.”
Một giọng nói thoảng như có như không vang vọng giữa không gian.
“Anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Dù cho đây chỉ là những lời nói rất giản đơn, nhưng tôi lại chỉ có thể nói
thấp giọng đến đáng thương, và nghe hoàn toàn chẳng thuyết phục chút nào. Tôi
cầm lấy tay Asuna, cười một cách cay đắng rồi nói tiếp:
“Asuna... em thật sự rất mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn anh nhiều...”
Nghe tôi nói vậy, Asuna nháy mắt vài cái rồi mỉm cười.
“Không, em không mạnh mẽ như vậy đâu. Ở thế giới thực em thường chỉ trốn sau
lưng người khác. Đến trò chơi này cũng không phải là do em mua.”
Cô ấy bật cười như thể nhớ ra điều gì.
“Nó vốn là do anh trai em mua, nhưng anh ấy đột nhiên phải đi công tác; thế
nên em phải chơi nó vào hôm ra mắt. Anh ấy rất thất vọng về chuyện đó. Chắc
giờ anh ấy tức lắm vì bị em độc chiếm trò chơi suốt hai năm ròng.”
Tôi nghĩ Asuna còn xui xẻo hơn nhiều khi bị mắc kẹt ở nơi này thay cho anh
trai mình, nhưng tôi chỉ gật đầu.
“... em nên mau chóng quay về và xin lỗi anh ấy đi.”
“Ừ... Em phải cố gắng hơn nữa.”
Thế nhưng giọng Asuna chợt nhỏ dần, đôi mắt cô ấy trùng xuống như thể đang lo
sợ điều gì đó và nằm sát lại bên người tôi.
“Ừm... Kirito này, em biết là điều này trái ngược với những gì em vừa nói,
nhưng... liệu chúng mình có thể rời khỏi tiền tuyến một thời gian được không?”
“Hmm...?”
“Em cảm thấy có chút gì đó sợ hãi... Chúng mình cuối cùng cũng thổ lộ được
tình cảm với nhau, nên em có cảm giác nếu chúng mình quay trở lại tiền tuyến
ngay thì có chuyện không may sẽ xảy ra... Cũng có thể là do em cảm thấy hơi
mệt mỏi.”
Tôi vuốt nhẹ mái tóc Asuna và gật đầu một cách hồn hậu tới độ chính tôi cũng
ngạc nhiên.
“Ừ, em nói phải... Anh cũng hơi mệt mỏi...”
Mặc dù không thể hiện ra bằng con số cụ thể, nhưng những trận chiến mà chúng
tôi trải qua suốt ngày này qua ngày khác tích tụ theo năm tháng đã để lại rất
nhiều sự mệt mỏi mà mắt thường không thể nhìn ra được, đặc biệt là với những
trường hợp nguy hiểm cực độ như hôm nay. Đến cây cung cương ngạnh nhất cũng sẽ
gãy nếu ta kéo nó quá căng. Chúng tôi thật sự cần có khoảng thời gian để nghỉ
ngơi.
Tôi cảm giác như động lực thúc đẩy mình chiến đấu không ngừng nghỉ bấy lâu nay
dần trôi xa. Giờ phút này đây, tôi chỉ còn muốn làm cho mối quan hệ với Asuna
trở nên sâu đậm hơn mà thôi.
Tôi vòng tay ôm lấy cô ấy, dụi mặt vào mái tóc mềm mượt và khẽ nói:
“Ở phía tây bắc tầng 22, giữa những cánh rừng và hồ nước... có một ngôi làng
nhỏ. Đó là một nơi rất tốt, lại không có quái vật. Người ta còn rao bán vài
căn nhà ở đó nữa. Hai đứa mình có thể cũng nhau chuyển tới nơi đó... rồi sau
đấy...”
Thấy tôi ngừng nói, Asuna ngẩng lên nhìn.
“Rồi sau đấy...?”
Lưỡi tôi gần như đờ ra, nhưng rồi tôi cũng cố nói tiếp.
“...chúng, chúng mình hãy kết hôn nhé.”
Nụ cười hoàn mĩ của Asuna khi đó, có lẽ tôi sẽ ghi nhớ nó cho tới lúc cuối
đời.
“Ừ...”
Asuna khẽ gật đầu. Trên bờ má đỏ bừng của cô ấy, một giọt nước mắt to tròn
chầm chậm chảy xuống.