- Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất Bercouli (tháng Thứ Năm Năm 380 Lịch Nhân Giới)


Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu

Đã lâu lắm rồi mình mới thấy cô đơn thế này.

Eugeo vừa lẩm bẩm trong lòng vừa một mình leo lên những cầu thang dài.

Eugeo đã trải qua những ngày toàn tâm toàn ý với việc vung cây rìu đó trong
khu rừng, mắt, tai, và trái tim cậu đều đóng chặt lại, kể từ cái mùa hè tám
năm trước khi cậu chẳng làm được gì hơn là đứng nhìn Alice bị trói vào chân
một con rồng bay và bị bắt đi. Không một người nào trong làng, bao gồm cả gia
đình cậu, nhắc tới với cậu về sự kiện lớn là con gái trưởng làng bị một hiệp
sĩ hợp nhất bắt đi này, gần như xem chính hành động đó là một điều cấm kỵ—hay
đúng hơn, đó có thể là vì họ tránh mặt Eugeo người từng là bạn thân của Alice.

Dẫu vậy, tương tự dân làng, Eugeo cũng giữ khoảng cách với họ cũng như những
ký ức về sự kiện đó. Không thừa nhận sự yếu ớt và hèn nhát của bản thân, cậu
cố lảng mắt đi khỏi quá khứ và tương lai bằng cách chìm sâu vào vũng lầy xám
xịt mang tên sự cam chịu. —Thế nhưng.

Cái cậu thiếu niên ấy, lang thang đi tới mà không có một tư trang nào cái
ngoài cái tên vào mùa xuân hai năm trước, toàn lực kéo Eugeo ra khỏi đầm lầy
không đáy đó. Họ đã cùng nhau đẩy lùi một nhóm goblin và đốn hạ Gigas Cedar;
cậu ấy đã một lần nữa ban tặng cho Eugeo sự tự tin và một mục tiêu.

Cậu ấy đã luôn ở bên Eugeo khi họ lao ra khỏi Làng Ruilid, khi họ tiến đến thủ
đô qua Thành Phố Zakkaria, và khi họ ngày ngày tập luyện ở Học Viện Tu
Kiếm—Kirito đã ở đó. Dù rằng lệch khỏi kế hoạch ban đầu của họ, việc họ xâm
nhập thành công Thánh Đường Trung Tâm và vượt qua vô vàn trở ngại để đến được
vị trí ở trên cao này không nghi ngờ gì nữa chính là nhờ người cộng sự tóc đen
đã dẫn dắt và khích lệ cậu.

Vậy mà, cho dù tầng cao nhất đã chẳng còn cách bao xa, Kirito đã biến mất khỏi
tầm mắt của Eugeo. Giữa trận kích chiến với Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice Synthesis
Thirty, người được tạo ra từ bạn thơ ấu của cậu, Alice Schuberg, với những ký
ức giả tạo được cấy ghép, thuật chi phối vũ trang hoàn toàn của Kirito đã trộn
lẫn với thuật của hiệp sĩ và tạo ra một sức mạnh dị thường và đục một lỗ hổng
khổng lồ trên tường của thánh đường.

Hai người bị hút ra khỏi tháp trong chớp mắt và sau đó cái lỗ hổng khổng lồ
liền lập tức trở lại thành bức tường vốn có. Bức tường cẩm thạch không lộ một
dấu hiệu suy suyển nào ngay cả khi bị đánh bằng thanh Bích Hồng Kiếm hay những
thuật công kích thuộc nguyên tố nhiệt sở hữu sức mạnh lớn nhất.

Tường ngoài của thánh đường ắt hẳn đã được thi triển lên một thuật tự sửa chữa
hoạt động vĩnh cửu. Một thần thuật vô cùng tiên tiến đến mức lố bịch mà Eugeo
thậm chí không thể hình dung ra được câu đầu tiên của nó bằng toàn bộ hiểu
biết của cậu. Do đó, ngay cả khi cậu xê dịch bức tường đá được một cen sau mọi
nỗ lực tuyệt vọng của cậu, chắc hẳn nó cũng sẽ hồi phục lại như ban đầu. Mở ra
được một lỗ hổng trên tường, cho dù chỉ trong chốc lát, ắt là bởi bị thuật chi
phối vũ trang hoàn toàn của Kirito và Alice đã ẩn chứa một sức mạnh vượt qua
dự đoán của thuật sư đã thi triển thuật tự sửa chữa đó lên tường ngoài của tòa
tháp.

Nói cách khác, họ không thể chết đơn giản chỉ vì bị ném ra ngoài nếu họ sở hữu
sức mạnh lớn đến vậy. Đặc biệt là Kirito, người chắc chắn là có khả năng phản
ứng với những tình huống bất ngờ tốt hơn cả những hiệp sĩ hợp nhất cấp cao.
Nhất định cậu ấy đã kháng cự được cú rơi và đã bắt đầu leo lên từ bên ngoài
tháp rồi. Và Hiệp Sĩ Alice chắc hẳn cũng vậy.

Alice hiện tại là người bảo vệ của Giáo Hội Chân Lý tuyệt đối, nên cậu không
tài nào tưởng tượng ra được cảnh cô ấy hợp tác với Kirito, nhưng chí ít thì,
cô ấy sẽ đuổi theo cậu ấy nếu cậu ấy leo lên tường. Một cơ hội sử dụng con dao
mà Cardinal ban tặng sẽ lại xuất hiện nếu cậu có thể gặp lại họ ở một nơi nào
đó trên các tầng cao hơn.

Tin tưởng vào điều đó, Eugeo mở cánh cửa ở đầu phía nam của tầng tám mươi,
«Khu Vườn Trên Mây», và bắt đầu một mình tiến bước trên cầu thang lớn. Suốt
trong lúc giũ bỏ cái cảm giác trơ trọi và bất lực dường như đã bò lên lưng cậu
kể từ khi cậu trở nên cô đơn.

Bị kéo vào một cuộc tấn công mới vào bất kỳ lúc nào thì cũng chẳng có gì là
lạ, nhưng cậu không hề cảm thấy một sự hiện diện nào của con người dù đã vượt
qua tầng tám mươi và tầng tám mươi hai.

Họ đã đẩy lùi được «Sương Lân Tiên»[1] Eldrie, «Sí Diễm Cung»[2] Deusolbert,
những hiệp sĩ tập sự Fizel và Linel, «Thiên Xuyên Kiếm» Fanatio và các thuộc
cấp của cô ấy, «Tứ Toàn Kiếm»; vậy nên tổng cộng là chín hiệp sĩ, nhưng những
kẻ được gọi là «Chỉ Huy Hiệp Sĩ» và «Trưởng Nguyên Lão» vẫn còn ở trong tháp,
và tất nhiên, giáo sĩ tối cao Administrator cũng đang chờ đợi.

Cậu khó có thể tưởng tượng được rằng sinh vật xuất chúng nhất Giáo Hội Chân
Lý, và do đó cũng là nhất Nhân Giới, lại đột ngột xuất hiện, nhưng không thể
có chuyện Chỉ Huy Hiệp Sĩ và Trưởng Nguyên Lão lại cho cậu qua để lên tầng cao
nhất mà không chống cự. Bởi thế, cậu căng mọi giác quan của mình lên tới giới
hạn và thận trọng tiến lên cầu thang, tay đặt trên thanh Bích Hồng Kiếm, nhưng
tâm trí cậu không khỏi bị những suy nghĩ thừa thãi xâm chiếm.

Không biết lúc này Kirito và Hiệp Sĩ Alice ra sao?

Có phải Alice đang đuổi theo Kirito còn cậu ấy đang leo lên tường? Hay có lẽ
trận đấu vẫn đang tiếp tục ngay cả lúc này trong khi treo lủng lẳng trên tường
của tòa tháp? Hay có lẽ... bùa mê bí ẩn của con người được biết đến với cái
tên Kirito đã khiến cả Alice, xa rời đến vậy, phải thu kiếm vào vỏ...?

Eugeo cảm thấy một cảm giác xa lạ dâng lên ngực lúc cậu nghĩ như thế. Điều đó
có tác dụng như một liều thuốc kích thích, mối bất đồng cậu cảm thấy khi vung
kiếm vào Hiệp Sĩ Hợp Nhất Deusolbert đã gục ngã một vài giờ trước lại một lần
nữa nhức nhối.

Nhận thức được rằng Deusolbert chính là người đã đưa Alice đi khỏi Làng Rulid
tám năm trước, sự giận dữ và lòng căm thù thôi thúc Eugeo hành động, cậu đã cố
đâm hiệp sĩ để kết liễu hắn. Tuy nhiên, trong phút chốc đó khi Kirito ngăn cậu
lại, Eugeo đã cảm thấy một sự thua kém mạnh mẽ với người bạn thân của mình.

Cậu sẽ không chỉ đứng nhìn như tớ khi đó. Cậu sẽ không thèm lo lắng và tấn
công hiệp sĩ hợp nhất để cứu Alice; cậu nghĩ.

Sức mạnh và lòng tốt của Kirito có lẽ có thể chạm tới được cả trái tim của
hiệp sĩ hợp nhất, Alice. Tất nhiên, Alice như bây giờ là giả tạo với ký ức đã
bị giáo sĩ tối cao đánh cắp. Nhưng... nếu là Kirito ấy, người đã cố gắng cứu
Deusolbert và cả Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ Fanatio, người đã đưa cậu ấy tới bờ vực
cái chết... có lẽ...

“—Điều đó không thể xảy ra được.”

Lẩm bẩm như vậy, Eugeo buộc dòng suy nghĩ của mình ngưng lại.

Có nghĩ thêm nữa cũng chẳng được gì. Khi lấy lại được «mảnh ký ức» được giữ
kín ở tần g cao nhất của thánh đường và trả nó về linh hồn của Hiệp Sĩ Hợp
Nhất Alice, Alice hiện tại sẽ biến mất cùng mọi ký ức của cô ấy. Và Alice thực
sự, người quan trọng nhất đối với Eugeo, sẽ trở về.

Lần này mình sẽ ôm chặt cô gái đã tỉnh lại ấy và nói ra điều đó. Rằng anh sẽ
bảo vệ em... anh sẽ bảo vệ em mãi mãi. Thời khắc ấy sẽ đến vào ngày mai, hay
đêm nay nếu hoàn cảnh cho phép.

Bởi vậy, lúc này những suy nghĩ vu vơ là không cần thiết, đây là lúc dành cho
không gì ngoài việc tiến lên phía trước.

Đúng lúc tiếng chuông bảy giờ tối vang lên ở một nơi nào đó trong thánh đường,
cầu thang kết thúc.

Vậy là số tàng đã đi qua mà cậu đếm được chạm tới con số mười tròn. Nói cách
khác, đây là tầng chín mươi. Cuối cùng cậu cũng đặt chân vào khu vực quyết
định của Giáo Hội Chân Lý.

Không thể thấy một cầu thang lên trên nào ở bất kỳ đâu trong đại sảnh rộng
lớn. Chỉ có duy nhất một cánh cửa lớn ở bức tường phía bắc. Không nhần lẫn gì
nữa, một khu vực rộng lớn chiếm toàn bộ tầng giống như tầng năm mươi và tầng
tám mươi đang nằm ở phía trước.

Và cùng với đó, ắt hẳn một kẻ địch mạnh hơn bất kỳ kẻ địch trước nào đang chờ
đợi.

—Mình có thể thắng không? Một mình?

Đứng sững ở cuối đại sảnh, Eugeo tự hỏi mình. Làm sao cậu đấu nổi một người
mạnh hơn Fanatio, người đã khiến Kirito phải dở sống dở chết, và Alice, người
mà dù họ đã hợp lực cũng không phải là đối thủ.

Tuy nhiên, giờ cậu nghĩ mới thấy, Kirito đã một thân một mình chịu đựng mọi
đòn tấn công của địch trong những trận chiến từ trước đến giờ. Eugeo đã nấp
sau lưng người cộng sự và chỉ đơn thuần kích hoạt thuật chi phối vũ trang hoàn
toàn của mình. Kirito đã bảo đó là chiến thuật tất yếu xét trên tính chất kỹ
năng của họ, nhưng giờ thiếu đi cậu ấy, Eugeo không còn lựa chọn nào khác
ngoài chiến đấu từ đầu đến cuối.

Nhẹ nhàng vuốt ve thanh Bích Hồng Kiếm ở bên trái eo mình, cậu ghi nhớ cảm
giác trên chuôi và đốc của nó. Chắc cậu còn sử dụng được thuật chi phối vũ
trang hoàn toàn chỉ một lần nữa, nhưng nếu kích hoạt nó một cách hấp tấp thì
cậu sẽ không thể bắt được kẻ thù bằng những dây leo băng. Trước tiên cậu phải
dồn ép kẻ địch bằng kiếm thuật thuần túy và tạo ra một sơ hở.

“...Đến lúc rồi.”
Thì thầm như thế với thanh kiếm yêu quý của mình, Eugeo đưa tay phải lên và
đẩy mạnh để mở cánh cửa màu trắng.

Thứ lập tức áp lại gần là một làn khói đặc màu trắng và một tiếng động trầm
đục vang lên không dứt.

—Thần thuật công kích!?

Nghĩ vậy theo bản năng, Eugeo cố nhảy sang một bên, nhưng nhận ra rằng làn
sương trắng tràn ra không phải khói mà là hơi nước. Tay và ống tay áo cậu bị
ướt khi tiếp xúc với nó, không đau đớn gì cả. Cậu đánh giá tình trạng ở bên
trong qua làn hơi nóng cuồn cuộn.

Quả nhiên đó là một khu vực rộng lớn chiếm toàn bộ khu vực của một tầng thánh
đường. Những ngọn đèn trần nhiều không đếm xuể cũng lắp trên cao, nên chắc hẳn
nó có một cái tên tương tự với «Linh Quang Đại Hành Lang» hay «Khu Vườn Trên
Không»[3], nhưng cậu không có cách nào để tìm hiểu điều đó ngay lúc này. Không
thể thấy được sàn tầng qua che khuất, nhưng dường như không có sự hiện diện
của con người. Eugeo bước chỉ một vài bước vào không gian ấy và cố tìm nguồn
phát ra hơi nước. Khi cậu làm vậy, cậu nhận ra bằng tai mình thay vì bằng mắt
tiếng bì bõm của nước. Đó rõ ràng là tiếng ầm ầm của một lượng lớn nước đổ
xuống mặt nước, đến từ đâu đó xa xa.

Đó là khi không khí lạnh tràn vào từ cánh cửa vẫn còn để mở và quét đi làn hơi
nước xung quanh.

Một lối đi bằng cẩm thạch với bề rộng khoảng năm mel trải vào sâu trong không
gian ấy từ vị trí của Eugeo. Hai bên lối đi là những bậc thang thấp dần xuống
và tràn đầy ở đó là nước trong—không, nước nóng. Dường như nó sâu hơn một mel,
và Eugeo còn không thể bắt đầu hình dung xem tổng cộng có bao nhiêu lil nước
nóng nếu như chỗ đó chiếm toàn bộ căn phòng.

“...Căn phòng này, rốt cuộc là gì...”

Giọng nói khàn khàn của Eugeo rỉ ra trước cảnh tượng quá đỗi bất ngờ.

Nhiệt độ của nước quá nóng với một một ao cá nuôi hay những động vật khác và
độ ẩm thì không đủ dễ chịu để làm một khu vườn để thưởng thức. Thà cởi đồ ra
và nhảy vào nước nóng còn thoải mái hơn—

“A..... chẳng lẽ...”

Sau khi lại một lần nữa lẩm bẩm, cậu quỳ xuống một bên lối đi và ấn bàn tay
phải vào nước nóng. Nó không nóng cũng chẳng ấm, nó ở nhiệt độ mà Kirito sẽ
bình luận là “một nhiệt độ nước vừa đẹp” nếu cậu ấy ở đây.

Nói cách khác, đây là một bồn tắm khổng lồ.

“.........”

Không nói được một lời nào nữa, Eugeo vừa thở dài thườn thượt vừa quỳ gối.

Nhà của cậu cho đến hai năm trước sử dụng một bồn tắm khá lớn và đến khi Eugeo
vào như người cuối cùng, nước nóng chỉ còn có một nửa. Bởi vậy, cậu đã chết
lặng vào lần đầu tiên nhìn thấy bồn tắm lớn trong ký túc xá và tự hỏi rằng làm
sao người ta đun được một lượng nước nóng lớn đến vậy.

Tuy nhiên, bồn tắm này ở đẳng cấp hoàn toàn khác. Cho dù toàn bộ học viên của
Học Viện Tu Kiếm có cùng vào tắm thì vẫn còn dư chỗ trống. Nhưng không, tất
nhiên, nam sinh không thể cùng vào bồn tắm với nữ sinh được.

Sau khi thở dài thêm một hơi nữa, Eugeo thừa dịp rửa tay trong nước nóng và
đứng dậy, cầm lại mong muốn rửa luôn cả mặt mình. Cậu cất bước trên lối đi
bằng cẩm thạch chắc hẳn hướng vào sâu trong không gian ấy, về phía cầu thang
dẫn lên những tầng cao hơn. Bất kể thế nào, bị tấn công trong một bồn tắm thì
quá—

Hay tựa như vậy, cậu nghĩ trước khi nhận ra một cách muộn màng.

Lối đi mở ra thành một vòng tròn ở giữa không gian lớn, bồn tắm lớn. Khi cậu
tiến lại cần, cuối cùng Eugeo cũng nhận thấy bóng của một ai đó bên kia làn
hơi nước lơ lửng trên mặt nước trước mặt, ở bên phải.

“—!?”

Nhảy lùi theo bản năng, cậu đặt tay lên chuôi kiếm.

Cậu không thể thấy thật rõ vì hơi nước đã che khuất, nhưng đối phương có vóc
dáng khá lớn. Tóc ngắn và không chút nữ tính. Người chìm vào nước nóng ngập
đến vai, ông ta đang duỗi ra cả hai tay hai chân.

Có vẻ người đàn ông chỉ đơn thuần đang tắm thay vì chờ đợi, nhưng cậu không
thể hạ cảnh giác được. Bất kể hoàn cảnh ra sao, đây hiển nhiên là một kẻ địch,
nên có lẽ cậu nên tấn công trước thừa lúc đối vẫn còn ở trong nước.

Việc đó xảy ra khi Eugeo khẽ trượt thanh kiếm yêu quý ra khỏi vỏ.

“Xin lỗi, nhưng ngươi chờ một tẹo được không? Ý ta là, ta mới tới thủ đô lúc
nãy thôi, nên cả người ta cứng đờ vì cưỡi rồng bay suốt.”

Giọng nói trầm và uể oải, nhưng vang dội. Lời nói thô lỗ hơn bất kỳ ai mà cậu
đã gặp phải trong thánh đường khiến cậu im lặng một cách vô thức. Sự thiếu ấn
tượng khiến cậu nhớ đến những người nông dân ở quê cậu hơn là một hiệp sĩ.

Trong khi Eugeo chưa quyết định được nên phản ứng thế nào, những tiếng bì bõm
vang lên và làn hơi nước che đậy bồn tắm khổng lồ tách về hai bên trái phải.

Những giọt nước đổ ra khỏi toàn thân chủ nhân của giọng nói như một thác nước
khi ông ta đứng dậy. Lưng quay về phía Eugeo, ông ta đặt hai tay lên eo và
xoay cổ, phát ra một tiếng rên rỉ uể oải. Trông ông ta đầy sơ hở, nhưng Eugeo
không bước một bước nào, tay vẫn đặt trên thanh kiếm.

Một cơ thể thật là vĩ đại. Phần dưới đầu gối ông ta vẫn còn chìm trong nước
nóng, vậy mà vẫn hiển nhiên rằng ông ta cao gần hai mét. Mái tóc màu xám tro
pha màu xanh lam được cắt ngắn để lộ cái cổ dày đến kinh ngạc của ông ta. Hơn
thế nữa, hai bờ vai nối với nó cũng lại rộng một cách dị thường. Cánh tay dày
như khúc gỗ của ông ta nhất định có thể dễ dàng vẫy kiếm dù có nặng đến bao
nhiêu đi chăng nữa.

Thứ thu hút mắt cậu nhất là lưng của ông ta, phủ trong những lớp cơ bắp.
Gorgolosso Baltoh, người Eugeo đã từng phục vụ như một tùy tùng, cũng có thể
tự hào về một cơ thể được trui rèn, nhưng người đàn ông trong bồn tắm đã đạt
đến một tầm cao mới của sự lực lưỡng. Mặc dù ông ta trông không còn trẻ, quanh
hông ông ta không hề nhão đi một chút nào.

Vì ánh mắt cậu bị cướp đi bởi tư thế đứng trông như một hình ảnh một vị chiến
thần cổ đại của người đàn ông, Eugeo đã không nhận thấy được ngay lập tức
những vết thương cũ nhiều vô kể chạy khắp cơ thể ông ta. Quan sát cho rõ ràng,
cậu thấy rằng chúng đều là những vết thương từ tên và kiếm. Những vết sẹo cho
dù là từ những vết thương nặng lẽ ra sẽ không lưu lại nếu được chăm sóc nhanh
chóng bằng các thần thuật cấp cao, nên thế có nghĩa là ắt hẳn ông ta đã luôn
chiến đấu ở những chiến trường mà cả hành động đó cũng là bất khả thi, trong
một thời gian dài liên tục.

Người đàn ông trong bồn tắm ắt hẳn chính là người được gọi là Chỉ Huy Hiệp Sĩ.

Nói cách khác, là cao thủ mạnh nhất trong các hiệp sĩ hợp nhất. Chướng ngại
lớn nhất ngăn trở đường đến đỉnh tòa Thánh Đường của Eugeo—

Trong trường hợp hợp đó, tốt nhất nên chém và đánh bại người đàn ông khi ông
ta không mang vũ khí và giáp. Nhất định Kirito sẽ làm thế. Ngay cả khi trong
đầu cậu nghĩ vậy, Eugeo vẫn đứng yên.

Cậu không thể nào nhận định được rằng lưng của người đàn ông đầy sơ hở hay đã
chuẩn bị chu toàn. Cậu thậm chí có thể hình dung được rằng người đàn ông đang
nhử cậu tấn công.

Không hề lưu tâm đến sự chần chừ của Eugeo, người đàn ông thả lỏng xong cơ
thể, rồi bắt đầu rẽ nước nóng mà bước về phía bắc. Một cái giỏ có vẻ chứa quần
áo của ông ta được đặt ở hơi phía trước lối đi. Bước lên được một vài bước và
giạng chân leo qua mép bồn, người đàn ông lấy chiếc quần lót ra khỏi giỏ và
luồn nó qua hai chân. Tiếp đến, ông ta mở bộ đồ kiểu dáng đơn giản ra và mặc
chúng vào. Có vẻ nó là áo quần được làm ở bắc đế quốc và trong khi quấn một
tấm vải rộng cùng bộ với bộ đồ vừa rồi, người đàn ông cuối cùng cũng quay mặt
về phía Eugeo.

“Yo, xin lỗi đã để ngươi chờ.”

Ông ta có một ngoại hình rắn chắc vô cùng tương xứng với giọng nói trầm lắng,
uể oải.

Nếp nhăn khắc ở gần miệng ông ta chắc hẳn cho thấy rằng người đàn ông đã ngoài
bốn mươi tuổi khi ông ta trở thành một hiệp sĩ hợp nhất, nhưng hai má được
chia ra bởi sống mũi cao của ông ta không hề nhão đi một chút nào. Dẫu vậy,
điều để lại một ấn tượng sâu đậm hơn là ánh sáng trong đôi mắt ông ta tỏa ra
từ dưới hai hàng lông mày nhô lên.

Bất chấp việc trong đôi mắt xanh nhạt, mờ ấy không tồn tại sự khát máu, cậu
cảm thấy một áp lực dữ dội dù chỉ mới đối mặt với ông ta từ cách xa hơn mười
lăm mel. Ánh mắt của ông ta dường như chỉ chứa đựng sự hứng thú thuần túy với
đối thủ mà giờ ông ta sắp giao kiếm, và chính cái sự phấn khích của cuộc
chiến? Những người có thể nhìn kẻ địch với đôi mắt như vậy ắt phải có một niềm
tin tuyệt đối vào kiếm thuật của bản thân. Nói cách khác, người đàn ông này
tương đồng với Kirito về một mặt nào đó.

Đã buộc xong chiếc băng thắt lưng ở trước cơ thể, người đàn ông đưa tay phải
về phía giỏ áo quần. Cùng với đó, một thanh trường kiếm nhẹ nhàng lộ ra khỏi
đáy giỏ, nằm vào bàn tay vạm vỡ của ông ta. Ẵm nó lên vai, ông ta bắt đầu bước
đi trên cẩm thạch bằng hai bàn chân ướt, trần.

Đến cách Eugeo chỉ khoảng tám mel thì người đàn ông đứng sững lại, xoa xoa cái
cằm cái cằm cứng cáp có một bộ râu ngắn mọc ra và nói.

“Đằng ấy. Ngươi cho ta biết cái này trước khi chúng ta đấu được không?”

“...Chuyện gì?”

“À, chả là... phó chỉ huy hiệp sĩ... Fanatio đã chết chưa thế?”

Cái giọng nói cộc lốc như đang hỏi thực đơn bữa tối ấy khiến Eugeo muốn vặn
lại “Ông đang nói về cấp phó của mình đấy à?” Tuy nhiên cậu lập tức nhận ra
một vẻ giả tạo một cách vụng về trên nét mặt người đàn ông trong khi ông ta
đưa mắt sang một bên. Dù rằng thực sự rất lo lắng về điều đó, dường như ông ta
không thích biểu lộ ra ngoài. Cả điều đó cũng gợi cho cậu người cộng sự đang
vắng mặt.

“...Cô ấy còn sống. Lúc này cô ấy đang được chăm sóc... tôi tin là vậy.”

Nghe thấy câu trả lời của Eugeo, người đàn ông thở mạnh một hơi một cách thô
lỗ và gật đầu.

“Vậy sao. Thế thì ta sẽ không lấy mạng ngươi.”

“Hả......”

Cậu một lần nữa chết lặng. Sự kiêu ngạo đó quá lớn đến mức không thể nghi ngờ
rằng đó là lừa bịp. Sự tự tin vào bản thân là một vũ khí to lớn thỏa đáng,
Kirito từng nói như vậy, nhưng thậm chí là cậu ấy cũng sẽ không bình tĩnh thế
này trước một cường địch. Chắc hẳn cả Kirito lẫn Eugeo đều không thể giành
được căn nguyên cho niềm kiêu hãnh vững như bàn thạch của người đàn ông khổng
lồ trước mắt cậu—kinh nghiệm chiến thắng vô số trận kịch chiến, đủ cho tất cả
mọi thương tích trên khắp cơ thể ông ta.

Dẫu vậy, cho dù số lượng thấp hơn đáng kể so với ông ta, Eugeo cũng đã đẩy lùi
các hiệp sĩ hợp nhất, hệt như người đàn ông này, nhiều hơn một lần trên đường
lên đến đây. Biểu lộ điểm yếu trước khi họ giao kiếm là việc không thể tha thứ
được với các hiệp sĩ hợp nhất đã bị đánh bại, với Gorgolosso và các huấn luyện
viên ở học viện đã rèn luyện Eugeo, và tất nhiên, với người cộng sự tóc đen
của cậu.

Tập trung toàn bộ tinh thần chiến đấu mà cậu có, Eugeo chằm chằm nhìn người
đàn ông, mặt đối mặt. Cậu gắng sức nói với dạ dày cậu, để giọng cậu đừng run
lên.

“Tôi không thích thế.”

“Ồ?”

Tay vẫn đặt trên phần ngực bộ đồ phương đông của ông ta, người đàn ông phát ra
một tiếng nói đầy thích thú.

“Ngươi không thích gì cơ, cậu trai?”

“Fanatio-san đâu phải thuộc cấp duy nhất của ông? Còn có cả Eldrie-san và «Tứ
Toàn Kiếm»... và Alice sống chết thế nào ông cũng không quan tâm sao?”

“À à... ra là ngươi đang nói đến chuyện này.”

Người đàn ông nhìn lên và và chà một bên đầu bằng chuôi thanh trường kiếm cầm
trong tay.

“Chắc là thế này... Eldrie là đệ tử của tiểu Alice và Tứ Toàn Kiếm, Dakira,
Jeis, Hobren, và Giro, là đệ tử của Fanatio. Thế nên Fanatio là đệ tử của ta,
thấy không? Ta không thích mang thù hận trong lòng, nhưng ít nhất thì ta cũng
sẽ trả thù nếu đệ tử của ta bị giết; tất cả chỉ có vậy.”

Ông ta cười sảng khoái, rồi bổ sung cứ như nó chỉ mới lóe lên trong đầu ông
ta.

“...À, nhưng có lẽ tiểu Alice xem ta là sư phụ... thực tình ta chả biết bây
giờ nếu đấu thật thì ai mạnh hơn nữa đây. Nhưng sáu năm trước khi tiểu cô
nương chỉ mới trở thành một hiệp sĩ tập sự thì không khó đến thế.”

“Sáu năm trước... một hiệp sĩ tập sự ư...?”

Quên mất lời đáp lại của cậu với người đàn ông trong một lúc, Eugeo lẩm bẩm.

Sáu năm trước tức là hai năm sau khi cô ấy bị đưa đi khỏi Rulid. Kirito đã dạy
cậu rằng tên của các hiệp sĩ hợp nhất bao gồm một «con số» trong Thánh Ngôn
trong lúc họ leo cầu thang và có vẻ Alice là ba mươi, Eldrie là ba mươi mốt,
và Deusolbert là bảy. Lẽ ra kể từ lúc Alice trở thành một hiệp sĩ không lâu
đến thế, xét trên số hiệu của cô ấy, nhưng—

“...Nhưng Alice là thirty... hiệp sĩ hợp nhất thứ ba mươi mà?”

Người đàn ông hơi nghiêng đầu trước câu hỏi của Eugeo, nhưng liền phát ra một
tiếng “à à”.

“Nói chung chúng ta không có thói quen đánh số cho các hiệp sĩ tập sự. Tiểu cô
nương trở thành thirty vào năm ngoái lúc được chính thức phong làm hiệp sĩ.
Sáu năm trước nó đã hơn cả đủ tư cách, nhưng lúc đó nó còn quá nhỏ và đủ thứ
chuyện khác...”

“Nhưng... Fizel và Linel có số mặc dù là hiệp sĩ tập sự.”

Vừa nghe thấy hai cái tên đó, miệng người đàn ông ngay tức khắc méo xệch như
cắn phải một con bọ xít.

“...Nó thành ra như thế khi lũ oắt đấy trở thành hiệp sĩ. Chúng là ngoại lệ,
nhận được số khi vẫn còn tập sự. —Cậu đấu với chúng rồi hả? Sống sót qua
chuyện đó thì quả là đáng ngạc nhiên theo một cách hoàn toàn khác với đánh bại
được Fanatio.”

“Tuy vậy chúng tôi đã bị tê liệt bởi «Thép độc của Ruberyl» và suýt bị chém
đầu.”

Eugeo vừa suy xét xa hơn vừa trả lời.

Người đàn ông này biết Alice khi cô ấy còn là một hiệp sĩ tập sự. Do đó có vẻ
Alice đã bị phong ấn ký ức bằng «Nghi Lễ Tổng Hợp» từ tận sáu năm trước... khi
cô ấy mười ba tuổi. Sau đó Alice tin rằng mình là một sự tồn tại được triệu
hồi từ Thiên Giới để trở thành một hiệp sĩ hợp nhất và tiếp tục sống trong
thánh đường...?

Nhìn chằm chằm vào Eugeo đã chìm vào im lặng, người đàn ông khổng lồ nhún vai.

“Ừm, ta không tính để thua ngươi, nên ta không nghĩ tiểu cô nương mạnh ngang
ta lại bị cậu chém. Theo như những gì ta nghe được từ tên Trưởng Nguyên Lão
thối tha, ngươi có một cộng sự hả? Nếu tên đó không ở đây, chắc hắn đang đấu
với tiểu cô nương ở nơi nào đó à?”

“...Cơ bản là vậy.”

Sau khi thấy mình gật đầu, Eugeo nắm chặt lại thanh kiếm. Sự thù địch của cậu
không khỏi bị tước đi bởi lời nói của người đàn ông, nhưng đây không phải tình
huống để buông lỏng. Tập trung hai mắt hơn nữa, cậu thét lên một lời khiêu
khích.

“Nhân tiện, ai sẽ là người tiếp theo đòi trả thù tôi sau khi tôi chém ông?”

“Hê hê, khỏi lo đi. Ta không có sư phụ nào đâu.”

Ông ta cười khà và nhẹ nhàng rút thanh trường kiếm khỏi vai bằng tay phải. Ông
ta vô tâm đút cái bao kiếm thừa lại vào thắt lưng bằng tay trái.

Lưỡi kiếm hơi sẫm và đồ sộ được đánh bóng kỹ càng, nhưng số lượng vô hạn những
vết nhơ vẫn còn hơi sót lại khắp toàn bộ chiều dài của nó, lấp lánh rực rỡ
dưới ánh đèn từ trần nhà. Đốc và chuôi kiếm dường như được làm từ cùng một
chất liệu kim loại như lưỡi kiếm, nhưng khác với những thần khí mà các hiệp sĩ
hợp nhất cậu đã chiến đấu cho đến giờ sử dụng, không một chi tiết trang trí
lộng lẫy nào tô điểm chúng.

Dù vậy, nó hiển nhiên không phải một món vũ khí có thể xem thường, cho dù là
đứng từ xa. Nhất định nó đã hấp thu một lượng máu đáng kể trong một khoảng
thời gian dài liên tục, với một sự hiện diện cuộn lấy lưỡi kiếm màu xám tối.

Eugeo cũng rút thanh kiếm yêu quý ra khỏi bao ở bên trái eo cậu trong khi hít
mạnh vào một hơi nhỏ. Nó không ở trạng thái chi phối hoàn toàn, nhưng lưỡi
kiếm màu xanh nhạt của nó tỏa ra một hơi lạnh mờ nhạt, có lẽ đang phản ứng lại
với sự căng thẳng của chủ nhân, tạo thành những tinh thể băng lung linh trong
làn hơi nước xung quanh.

Với một động tác oai hùng tương xứng với cơ thể lực lưỡng đó, người đàn ông
thu chân phải về sau trong khi cầm thanh kiếm ở tay phải gần như thẳng đứng và
hạ thấp eo một cách rõ rệt. Nó tương tự với tư thế của bí chiêu phái Norkia,
«Lôi Thiểm Trảm», nhưng hơi khác một chút. Đặt thanh kiếm thẳng như vậy sẽ đòi
hỏi cử động thừa để kích hoạt được kiếm kỹ.

Với tính toán đó, Eugeo vào thế bí chiêu của phái Aincrad, «Sonic Leap».

Theo như Eugeo biết, phái Aincrad bí ẩn với người sử dụng là cộng sự của cậu,
Kirito, có tên kỹ năng là Thánh Ngôn với mọi bí chiêu của nó. Thánh Ngôn là
ngôn ngữ thần thánh được truyền lại cho người sáng lập ra Giáo Hội Chân Lý bởi
ba nữ thần trong quá trình sáng tạo thế giới, nó không có một từ điển nào
trong thư viện của Học Viện Tu Kiếm—hay thậm chí là những tòa thành mà bốn
hoàng đế cư ngụ, theo như những gì mà cậu được nghe từ các huấn luyện viên.

Trong vốn từ của nó, chỉ những từ được sử dụng trong các nghi lễ thần thuật là
được phép biết nghĩa. Do đó, thậm chí là Eugeo, người đã học hành siêng năng ở
học viện, cũng chỉ biết nghĩa của những từ như «element» hay «generate» từ vốn
từ hạn chế.

Thế nhưng, mặc dù đã mất hết mọi ký ức trước kia trước khi xuất hiện ở Rừng
Rulid hai năm trước, dường như Kirito biết những phần Thánh Ngôn mà Eugeo
không biết. Vốn từ dùng trong tên của các bí chiêu cũng vậy; cậu ấy bảo rằng
Sonic Leap có nghĩa là «nhảy với tốc độ âm thanh». Cậu không biết âm thanh đi
nhanh đến đâu, nhưng nó là một kiếm kỹ mạnh mẽ đúng như cái tên của nó, bắn về
phía trước hay phía sau một khoảng cách dài mười mel với sức mạnh lớn đến vô
lý. Một đòn tấn công trước sẽ được bảo đảm một cách hiệu quả nếu nó kích hoạt
lúc kẻ địch bước bước đầu tiên để thu hẹp khoảng cách.

Một nếp nhăn dọc mới khắc lên giữa hàng lông mày của người đàn ông khi ông ta
trông thấy Eugeo, áp lực toát ra từ khắp cơ thể ông ta và kiếm của ông ta đặt
lên vai phải.

“Tư thế đó hơi lạ thường đấy, cậu trai. ...Ngươi không tình cờ tập Liên Kiếm
đấy chứ?”

“......!”

Giây phút cậu nghe thấy câu hỏi khẽ đó, Eugeo hít mạnh vào một hơi.

Cụ thể mà nói, Sonic Leap mà Eugeo chuẩn bị thi triển là một bí chiêu đơn
kích. Tuy nhiên, nó cũng giống các kiếm kỹ đơn kích cốt lõi của phái Aincrad,
về phương diện chúng không tồn tại trong các môn phái được lưu truyền ở Nhân
Giới. Quả nhiên đây không phải một người đàn ông bình thường, nhìn thấu được
điều đó từ chỉ một tư thế.

Dẫu vậy, ngay cả khi ông ta đã đoán rằng Eugeo sử dụng kiếm kỹ liên kích, ông
ta hẳn sẽ không thấy được giới hạn của phái Aincrad. Chỉ cần ông ta chưa từng
đấu với Kirito trước khi cậu ấy mất trí nhớ.

“...Ngay cả khi tôi sử dụng kiếm kỹ liên kích thì cũng đâu có gì quan trọng?”

Khi đáp lại với giọng trầm, người đàn ông khịt mũi.

“Không, chỉ là trong đám hiệp sĩ bóng tối cũng có vài tên sử dụng Liên Kiếm,
và ta đã đấu không biết bao nhiêu tên. Đó thực sự không phải những ký ức tốt
đẹp... dù sao thì, chúng ta ở bên này hoàn toàn không dùng được một kỹ năng
nào trong các kỹ năng liên tiếp đẹp mắt đó cả, biết không?”

“...Ông đang yêu cầu tôi chiến đấu bằng một môn phái truyền thống sao?”

“Không, không, Liên Kiếm hay gì cũng được, ta chả quan tâm nó là cái gì đâu,
cứ thoải mái đi. Đây không phải để bù lại hay gì cả, nhưng ta cũng sẽ bắt đầu
với lá át chủ bài của mình.”

Sau khi nhếch một bên môi lên thành một nụ cười, giương thanh trường kiếm lên,
cầm thẳng trong tay phải, còn cao hơn trước.

Lập tức sau đó hơi thở của Eugeo lại một lần nữa bị tước đi. Lưỡi đao bị xám
đi theo thời gian rung động như không khí nóng vậy. Cậu nghĩ đó là vì hơi nước
tràn ngập trong bồn tắm lớn, nhưng dù cậu cố nheo mắt đến đâu, cậu vẫn chỉ có
thể thấy rằng thanh trường kiếm tự mất đi sự vững chắc.

—Chẳng lẽ thanh kiếm đó đã ở trạng trái chi phối hoàn toàn?

Cậu điên cuồng suy ngẫm trong khi giữ tư thế của bí chiêu.

Có thể cậu chỉ vừa mới được vị hiền giả bí ẩn Cardinal dạy «thuật chi phối vũ
trang hoàn toàn», nhưng cậu đã hiểu được khá tốt thần thuật này qua nhiều
trường hợp thực chiến.

Nó tương đồng với các bí chiêu về phương diện ban cho thanh kiếm một sức mạnh
lớn hơn, nhưng rốt cuộc, thuật chi phối hoàn toàn vẫn là một thần thuật, bởi
vậy một câu thần chú là không thể thiếu. Vì thế, điều đó cho phép duy trì một
trạng thái chờ giữa niệm phần chính của thuật và kích hoạt nó bằng câu kết,
“enhance armament”, giống như các thần thuật bình thường.

Thời gian có thể duy trì của trạng thái chờ kích hoạt của thần thuật bị ảnh
hưởng bởi năng lực và kinh nghiệm của người sử dụng. Eugeo có thể duy trì được
nó một vài phút nếu cậu ngậm miệng và tập trung tinh thần, nhưng Kirito đã cho
thấy rằng cậu ấy có thể duy trì thuật trong khi nói chuyện bằng sự tập trung
đáng kinh ngạc mà cậu ấy có vào những lúc thế này.

Cậu vẫn chưa biết thuật chi phối hoàn toàn của người đàn ông trước mặt cậu là
kỹ năng như thế nào, nhưng rõ ràng ông ta vô cùng lão luyện, chỉ xét trên việc
ông ta có thể đối thoại khá lâu trong trạng thái chờ kích hoạt. Ngược lại, bây
giờ Eugeo không có thời gian để bắt đầu niệm thuật và bằng cách này hay cách
khác, thuật hồng băng không thể phô diễn khả năng thực sự trong không gian
chứa đầy nước nóng này.

Nếu vậy, cậu chỉ có một con đường duy nhất. Cậu chỉ có thể đánh trúng người
đàn ông bằng Sonic Leap trong khe hở mà ông ta tạo ra lúc thi triển một bí
chiêu—hay kích hoạt thuật chi phối hoàn toàn, và kết thúc trận đấu. Hẳn kẻ
địch cho rằng đòn tấn công của Eugeo là một kiếm kỹ liên kích, nên ông ta khó
có thể phản ứng được với một đòn tấn công nhảy ở tốc độ cực kỳ cao.

Quyết định như vậy, Eugeo đặt hết sự tập trung vào hai mắt và quan sát toàn
thân người đàn ông.

Khoảng cách là xấp xỉ tám mel.

Phái Norkia, cũng như cấp cao hơn của nó, phái Thượng Norkia, không có một kỹ
năng nào có thể phản ứng từ khoảng cách này. Thế nên, nếu người đàn ông định
vung kiếm từ vị trí ông ta đứng mà không di chuyển, «át chủ bài» mà ông ta
nhắc tới ắt phải là một thuật chi phối vũ trang hoàn toàn có khả năng tương tự
như kéo dài tầm chém của ông ta. Cậu sẽ phải né nó bằng cách nào đó và kết
thúc với một chiêu phản đòn.

Trong khi Eugeo mường tượng, người đàn ông tiếp tục đứng ở vị trí đó và chậm
rãi cầm kiếm, giữ thẳng đứng bằng tay phải, ở trên cao. Miệng ông ta đã mất nụ
cười và phát ra một tiếng gầm làm rung chuyển toàn bộ bồn tắm lớn.

“Ta là chỉ huy của các hiệp sĩ hợp nhất—Bercouli Synthesis One!!”

Mình từng nghe cái tên đó ở đâu—suy nghĩ ấy chớp qua đầu cậu trong một khoảnh
khắc, nhưng Eugeo bỏ đi những suy nghĩ không đầu và tập trung hoàn toàn vào
việc nhìn thấu kỹ năng của kẻ địch.

Một tiếng thịch gầm lên, người đàn ông tự gọi tên mình là chỉ huy hiệp sĩ giậm
chân trái vào mặt nền cẩm thạch. Hơi nước xung quanh lập tức bị thổi tan.

Cái eo, ngực, vai, và cánh tay đó xoay với một động tác đáng sợ và nhanh
chóng, mà điềm tĩnh. Thanh kiếm giương thẳng trước tiên rơi về bên phải, rồi
vung theo chiều ngang. Eugeo cảm thấy rằng đó là hình thái tối thượng của
những kiếm kỹ được lưu truyền trong các môn phái truyền thống. Một động tác
chỉ có thể thực hiện được nhờ tập luyện một khoảng thời gian rất dài, cả vô
hình lẫn hoàn thiện.

Tuy nhiên, mọi kiếm kỹ truyền thống đều có chung một điểm yếu. Do sự trọng đại
của «hình thái» là quá lớn, quỹ đạo của đòn tấn công trở nên có thể đoán trước
được. Lúc kiếm của chỉ huy hiệp sĩ bắt đầu xẻ đôi hơi nước trắng theo chiều
ngang, Eugeo đã nhảy về phía trước, về bên phải. Hẳn thế là đủ để vừa vặn né
tránh thanh kiếm đã đánh ra ở trạng thái chi phối hoàn toàn, bất kể nó có là
gì.

Không khí rung động gần tai phải cậu. Nhưng cậu không hề cảm thấy đau đớn hay
va chạm gì.

—Mình né được nó rồi!

Tin chắc điều đó, Eugeo kích hoạt bí chiêu Sonic Leap vào bước chạy tiếp theo.

“Ô... ôôô!”

Khi cậu hô lên, thanh kiếm của cậu mang vào một quầng sáng màu xanh lục đượm
vàng. Toàn bộ cơ thể cậu gia tốc, được đẩy đi bởi một lực vô hình, và Eugeo
trở thành một luồng gió, lao về phía chỉ huy hiệp sĩ đã vung kiếm.

Đằng sau cậu, sức ép không khí từ thanh kiếm mà cậu đã né được đánh trúng cánh
cửa dẫn vào bồn tắm lớn và phát ra một tiếng—

Không.

Không có gì vang lên cả. Cậu không cảm nhận được một sự rung động nào dù chỉ
là nhỏ nhất.

Chẳng lẽ nhát chém mà chỉ huy hiệp sĩ vừa tung ra thực sự nhanh đến vậy? Hay
lẽ nào nó đã biến mất trước khi đến được cánh cửa phía sau?

Không thể nào. Nếu đúng như thế, thuật chi phối vũ trang hoàn toàn của chỉ huy
hiệp sĩ, người đàn ông ắt hẳn mạnh hơn Deusolbert và Fanatio, lại thua kém cả
thuật chi phối hoàn toàn của Eldrie, bất chấp việc anh ta chỉ mới trở thành
một hiệp sĩ có một tháng trước. Đòn tấn công «Sương Lân Tiên» của Eldrie nhanh
như chớp giật, vươn xa đến tận vài chục mét.

Không thể có chuyện đó được. Nếu thế, lẽ nào kỹ năng của chỉ huy hiệp sĩ không
phải là một đòn tấn công tầm xa? Nhưng trên thực tế, Eugeo chưa nhận một chút
sát thương nào.

Nếu là như vậy, người đàn ông chỉ thực hiện một cú vung tập thôi sao? Một sự
phô bày hình thái, y hệt như những gì các học viên biểu diễn trong những kỳ
kiểm tra ở Học Viện Tu Kiếm.

—Ông ta đang giễu cợt mình đấy à?

—Hay có lẽ ông ta ông ta nghĩ ông ta có thể dọa một thằng nhóc còn đang đi học
cho nó bỏ chạy chỉ bằng một cú vung tập?

Trung tâm đầu cậu nóng bừng lên ngay khoảnh khắc cậu cảm thấy như thế.

Kết quả là cậu nhận ra quá chậm.

Có một thứ gì đó ở ngay phía trước người đàn ông vừa vung kiếm, trên đường đi
của Eugeo trong khi cậu vừa lao vào vừa để lại phía sau một tia sáng từ bí
chiêu. Một sự dao động trong suốt cắt ngang qua không trung. Gần giống với hơi
nóng bao bọc lấy thanh kiếm của người đàn ông ngay trước khi ông ta bắt đầu
chém.

—Vị trí đó là... nơi cú vung tập của ông ta vừa chém qua...

Một cơn ớn lạnh hết sức chạy xuống lưng cậu. Mặc dù cậu đã cố dừng cú lao của
mình theo bản năng, một bí chiêu không thể được dừng lại đơn giản như thế một
khi đã kích hoạt. Cậu thu kiếm về và bàn chân phải cậu cọ sát với sàn nhà,
nhưng tốc độ cậu chỉ giảm đi một chút và—

Cơ thể Eugeo liền lập tức tiếp xúc với hơi nóng lưu lại giữa không trung.

Một sự va chạm nóng như thiêu đốt tràn từ ngực trái đến nách phải cậu. Eugeo
bị đánh bay đi như một miếng giẻ rách bay phần phật trong gió giật, vừa xoay
người vài vòng vừa run rẩy giữa không trung. Một lượng lớn máu vẽ ra một xoắn
ốc trong khi chảy ra từ vết thương sâu khắc lên ngực cậu.

Cậu ngã xuống bằng lưng vào bồn tắm ở bên trái lối đi. Một cột nước bắn lên
cao và xung quanh nhuộm màu đỏ thấm khi nó lắng xuống.

“Gu... haa...!”

Cậu nhổ nước nước đã tràn vào cổ họng cậu ra và cả bụi nước đó cũng nhuốm màu
đỏ. Có vẻ một phần vết thương đã tới phổi của cậu. Nếu cậu mà không hạn chế đi
một phần đà, mặc dù chỉ một lượng rất nhỏ, ngay trước khi đâm vào hơi nóng đó,
cũng chẳng có gì là lạ ngay cả khi lúc này cơ thể cậu bị chém ra làm đôi.

“System... call. Generate... luminous element...”

Cơ thể cậu nổi trong bồn tắm, cậu niệm một thuật chữa thương một cách đứt
quãng. May mắn thay, bao quanh cậu là một lượng lớn nước ấm. Ắt hẳn chúng có
một lượng thần năng lớn hơn đáng kể so với nước lạnh. Tuy vậy, Eugeo không thể
chữa hoàn toàn một vết thương nặng đến thế trong một khoảng thời gian ngắn như
vậy với khả năng của cậu.

Chỉ huy hiệp sĩ đứng trên lối đi điềm tĩnh nhìn xuống Eugeo trong khi cậu xoay
xở dừng sự xuất huyết thành công và đưa người dậy trong tình trạng hoa mắt.
Cậu đã tra kiếm vào lại bao ở bên trái eo và thọc cánh tay phải vào ngực áo.

“Vừa rồi khá là nguy hiểm đấy, ý ta là, ta đã không nghĩ ngươi sẽ lao vào với
tốc độ như thế. Xin lỗi nhé, suýt nữa thì giết mất ngươi rồi.”

Ngay cả bây giờ những lời đó vẫn thiếu đi áp lực, nhưng Eugeo không còn tìm
nổi sức mạnh để mà phản bác và rặn ra một giọng nói khàn khàn từ hai lá phổi
đau đớn của cậu.

“K... kỹ năng đó... là gì...”

“Ta đã bảo ta sẽ dùng lá át chủ bài của mình mà. Ta đã không chỉ chém không
khí bằng một cú vung tập, nhỉ? Có thể nói... ta đã chém tương lai một chút
sau.”

Cậu mất một lúc mới nhận ra một ý nghĩa rõ ràng trong lời của chỉ huy hiệp sĩ.
Vết thương nhức nhối cứ như chỉ có băng đang ấn vào vị trí đó mặc dù xung
quanh là nước nóng cướp đi suy nghĩ của cậu.

—Tương lai... đã bị chém?

Đó dĩ nhiên là sự mô tả hợp lý cho hiện tượng vừa rồi.

Không nhầm lẫn gì cả, Eugeo kích hoạt Sonic Leap sau khi chỉ huy hiệp sĩ đã
vung kiếm. Tuy nhiên, như thể thanh kiếm đã tấn công công cậu từ quá khứ,
Eugeo chịu một vét chém sâu dài vào lúc cậu tiếp xúc với quỹ đạo của nhát chém
đó.

Không—Chính xác hơn, nên nói là lực sinh ra nhát chém đó đã lưu lại trên không
trung. Eugeo rõ ràng đã thấy một thứ gì đó giống như hơi nóng chập chờn trên
không trung lúc cậu bị đánh bay đi.

«Vị trí chính xác» và «thời điểm chính xác» là cần thiết để nhát chém đánh
trúng mục tiêu. Thanh kiếm sẽ trượt kẻ địch nếu vị trí hoặc hoặc thời điểm bị
lệch.

Ắt hẳn thuật chi phối hoàn toàn của chỉ huy hiệp sĩ mở rộng điều kiện thứ hai,
thời gian. Sức mạnh lưu lại trong quỹ đạo dù là sau khi thanh kiếm đã được
vung. Nói cách khác—nó chém kẻ địch ở vị trí đó của tương lai.

Trong những thuật chi phối vũ trang hoàn toàn mà các hiệp sĩ cậu đã đương đầu
cho đến giờ sử dụng, đây là thuật đơn giản nhất về bề ngoài, nhưng nó vẫn là
một khả năng đáng sợ. Bất kỳ đâu thanh kiếm đó đi qua sẽ biến đổi thành một
lãnh địa chết người. «Độ rộng» của nó vượt xa khoảng thời gian của những nhát
chém liên tiếp mà các kỹ năng liên kích tự hào. Cận chiến dùng kiếm đấu với
kiếm thực sự là không thể.

—Vậy, mình sẽ phải biến trận đấu này thành một trận đấu tầm xa ư?

Ngay cả khi thuật chi phối hoàn toàn của chỉ huy hiệp sĩ có thể mở rộng thời
gian, nó vẫn không thể kéo dài tầm chém. Ngược lại, phạm vi của những «dây leo
băng» sinh ra từ thuật chi phối hoàn toàn của Eugeo vượt quá ba mươi mel.

Câu hỏi là thanh Bích Hồng Kiếm có thể bộc lộ được tiềm năng vốn có ở nơi có
nhiều nước nóng này hay không. Chí ít, cậu sẽ phải chuẩn bị cho việc nó phát
huy hiệu quả chậm đi một chút sau khi kích hoạt. Nói cách khác, cậu cần phải
dụ kẻ địch vào cự ly đủ khiến ông ta không thể chạy thoát khỏi tầm của thuật
dây leo băng ngay cả khi tính chất của nó có bị nhìn thấu.

Sẽ rất khó khăn, nhưng không có lựa chọn nào khác cả.

Quyết tâm cho cuộc đọ sức một thắng hai thua, Eugeo chạm vào ngực phải bằng
tay trái. Một cơn đau buốt nhói chạy qua, nhưng dường như vết thương sẽ không
toác ra cho dù cậu có cử động một chút. Tất nhiên, nó vẫn còn xa mới có thể
gọi là được chữa khỏi hoàn toàn và Sinh Mệnh của cậu chắc hẳn đã giảm xuống
trên ba mươi phần trăm, nhưng cậu vẫn có thể đứng được và thậm chí là vung
kiếm.

“System call.”

Hòa giọng vào âm thanh ầm ầm của nước phun ra từ những máng xối gắn ở bốn góc
bồn tắm, Eugeo bắt đầu niệm thuật. Không thể có chuyện một cao thủ như chỉ huy
hiệp sĩ lại không nhận thấy điều đó, nhưng thay vì ngăn cản cậu niệm, ông ta
còn cả gan tiếp tục ung dung nói chuyện trên lối đi, hai tay khoanh lại, cứ
như đang cho Eugeo thời gian.

“Lần đầu tiên ta nhìn thấy Liên Kiếm của đám hắc hiệp sĩ là ngay sau khi ta
đảm nhiệm chức vụ hiệp sĩ hợp nhất, biết không? Ta trúng đòn đau điếng đến mức
không kêu nổi một tiếng. Ta hoảng loạn chạy về, rồi dùng cái đầu tệ hại này mà
nghĩ một lúc lâu tại sao ta lại thua.”

Vết sẹo trên cằm mà chỉ huy hiệp sĩ xoa xoa bằng đầu ngón tay có lẽ là có từ
lúc đó.

“Ừm, nếu suy nghĩ thì cũng không có gì phức tạp cho lắm. Vấn đề chính là, so
với kiếm thuật đã ăn sâu vào cơ thể ta, một lòng theo đuổi uy lực của một đòn
đơn kích, Liên Kiếm phục vụ cho con đường hiển nhiên là ngăn cản đòn đánh của
đối phương và tự mình chiến thắng, tất cả chỉ có vậy. Ta không cần phải chỉ ra
cái nào thiết thực hơn. Bất kể nhát chém mạnh đến đâu, nó chỉ như một cơn gió
nhẹ thổi qua nếu không đánh trúng, nhỉ...”

Hai khóe môi ông ta cong lên và ông ta hít vào một hơi ngắn, rõ.

“—Nhưng dù ta có ngộ ra được chừng đó, ta cũng chẳng giỏi đến mức có thể bắt
đầu học Liên Kiếm ngay được, ngươi thấy đấy. Giời, nếu ngài giáo sĩ tối cao
định triệu hồi một hiệp sĩ hợp nhất, đáng ra người nên chọn một gã nào đó linh
hoạt hơn một chút.”

Eugeo cau mày trước những lời đó trong khi tiếp tục niệm.

Quả nhiên người đàn ông gọi tên mình là chỉ huy hiệp sĩ cũng đã bị xóa ký ức
trước khi trở thành một hiệp sĩ hợp nhất. Tuy nhiên, ngay cả khi ông ta mất ký
ức, làm sao mà tất cả mọi người trên thế giới không sót một ai lại có thể quên
một người sử dụng đại kiếm tài giỏi đến vậy? Kể từ lúc nãy khi người đàn ông
tuyên bố tên mình thật đường đường chính chính, bản thân Eugeo đã cảm thấy một
sự ngứa ngáy ở một góc trong đầu cậu, cứ như nó gợi cho cậu một người nào đó.

Bercouli Synthesis One. Đó hẳn là cái tên mà người đàn ông đã tự gọi mình.

Chắc chắn cậu từng nghe thấy cái tên ấy ở nơi nào đó. Một nhà vô địch Đại Hội
Thống Nhất Tứ Quốc, hay có lẽ là một vị tướng nào đó của đế quốc kỵ sĩ đoàn.

Cư xử như cái nhìn cố định vào mặt ông ta của Eugeo và thuật mà cậu thì thầm
niệm không hề khiến ông ta lưu tâm một chút nào, chỉ huy hiệp sĩ tiếp tục nói,
tách rời khỏi hoàn cảnh.

“Và thế là ta vắt bộ óc kém cỏi của mình ra và nghĩ về việc làm thế nào mới
đánh trúng được kẻ địch bằng kiếm của mình đây. Và anh chàng này chính là câu
trả lời.”

Ông ta gây một tiếng động kim loại bằng thanh kiếm thô toàn bộ là màu xanh
thép vẫn đang ở trong bao.

“Thanh kiếm này vốn là một phần của một thần khí được gọi là «đồng hồ» treo
trên tường của Thánh Đường Trung Tâm, đấy. Bây giờ thì «Đồng Hồ Báo Giờ» nằm ở
cùng một vị trí đó cho biết giờ bằng âm thanh, nhưng thứ đồng hồ đó có một cái
kim khổng lồ chỉ vào những con số xếp trên một cái khoanh hình tròn rất lâu
trước đây, biết không. Ý ta là, nó là thứ đã tồn tại từ khi thế giới được tạo
ra... ngài giáo sĩ tối cao gọi nó là «System Clock»... hay gì đó kỳ quái từa
tựa thế, chắc vậy.”

Có lẽ đó là Thánh Ngôn, nhưng những lời đó không gợi cho Eugeo một điều gì. Cả
thứ «đồng hồ» dường như là Thường Ngôn đó cũng vậy. Đôi mắt Chỉ Huy Hiệp Sĩ
Bercouli nheo lại cứ như đang hé nhìn quá khứ xa xăm và lại một lần nữa mấp
máy môi.

“Trích lời ngài giáo sĩ, ‘Đồng hồ không đơn thuần hiển thị thời gian, nó tạo
ra nó.’ ...bà ấy nói vậy. Nhưng thực sự ta chả hiểu thế nghĩa là sao. Dù sao
thì, anh chàng này là từ rèn kim của cái đồng hồ đó thành một thanh kiếm. Trái
ngược với thanh «Kim Mộc Tê Kiếm» chém xuyên qua không gian theo chiều ngang
của tiểu Alice, anh chàng này đâm xuyên qua thời gian theo chiều dọc. Tên nó
là «Thời Xuyên Kiếm»... thanh kiếm xuyên thấu thời gian.”

Cậu thấy khó mà hình dung được rõ ràng món dụng cụ được gọi là đồng hồ, nhưng
Eugeo bằng cách nào đó đã hiểu được điều chỉ huy hiệp sĩ muốn truyền đạt. Lực
sinh ra vào khoảnh khắc thanh kiếm được vung dường như có khả năng bỏ qua thời
gian và duy trì bản thân nó trên thực tế. Nếu điều đó khả thi, hoàn toàn không
cần phải kết nối nhiều nhát chém lại với nhau như trong phái Aincrad. Khi hỏi
tại sao các kiếm kỹ liên kích lại sử dụng liên kích, lý không là gì khác ngoài
kéo dài thời gian của những nhát chém. Nếu Thời Xuyên Kiếm của Bercouli kết
hợp khả năng tấn công của các kiếm kỹ đơn kích và độ chính xác của các kiếm kỹ
liên kích, kiếm phái đó sẽ là vô song. Tất nhiên là chừng nào nó còn ở trong
phạm vi tấn công.

Đúng như Bercouli đã tự thân nói, chỉ có một phương pháp phản lại nó. Cậu chỉ
có thể chiến đấu, tận dụng không gian rộng thay vì thời gian.

Đúng lúc Eugeo nghĩ như vậy, chỉ huy hiệp sĩ nhoẻn miệng cười.

“Vậy là ngươi phải tấn công từ xa, ngươi vừa nghĩ thế chứ gì? Những kẻ đã thấy
kỹ năng của ta cũng vậy, không chừa một ai.”

Cậu giật mình vì bị đọc thấu suy nghĩ, nhưng bây giờ cậu khó mà có thể dừng
niệm được. Có thể ông ta đã đoán ra rằng Eugeo phát động một đòn tấn công tầm
xa, nhưng hẳn ông ta không cách nào biết chắc được tính chất của kỹ năng đó.
Không rõ ông ta có hiểu điều Eugeo nghĩ trong đầu hay không, chỉ huy hiệp sĩ
nhún vai.

“Bao gồm cả Fanatio và Alice, đám hiệp sĩ hợp nhất được triệu hồi sau ta có
khuynh hướng chọn những thuật chi phối hoàn toàn tầm xa vì chúng thấy nhình
thấy kỹ năng của ta... chắc chắn có vài tên làm thế vì vậy. Nhưng ta nói
trước; ta chưa từng thua một trận nào với mấy tên đó. Dù sao thì ai đánh bại
ta tức là đủ giỏi để làm chỉ huy hiệp sĩ mới từ lúc đó mà. Ừm, nhưng có thể
một ngày nào đó tiểu Alice sẽ vượt qua được ta. Dù sao thì, ta cũng đang mong
chờ điều đó. Không biết cái kỹ năng đã liên tiếp đẩy lùi mấy tên đó của ngươi
là gì đây.”

“...Ông bình tĩnh nhỉ.”

Đã niệm xong thuật một vài giây trước, Eugeo lẩm bẩm như vậy mà không suy
nghĩ. Tuy nhiên, có lẽ do sự căng thẳng của cậu, thuật chi phối hoàn toàn vẫn
ở trạng thái chờ bên trong Eugeo mà không bị hủy bỏ.

Có vẻ Bercouli thực sự đã nói tràng giang đại hải như vậy để cho Eugeo thời
gian niệm thuật chi phối hoàn toàn của cậu. Hẳn ông ta tự tin có thể đập tan
nó ngay lần đụng độ đầu tiên, bất kể nó có có là kỹ năng nào.

Và mặc dù cậu ghét phải công nhận, ngay cả khi thuật hồng băng có thể bắt giữ
được Bercouli, cậu hoàn toàn không có tự tin rằng cậu có thể tước đi Sinh Mệnh
của ông ta như vậy. Nó vốn dĩ là một thuật chuyên dùng để ngăn cản cử động của
đối thủ. Không, ngay cả thế chắc chắn cũng không thể thành công với mục tiêu
là người đàn ông đó. Chắc cậu chỉ cướp đi sự tự do của ông ta được vài giây là
cùng. Cách cậu sử dụng khoảng thời gian đó sẽ quyết định chiều hướng của trận
đấu này.

Với những giọt nước giọt xuống cả cơ thể cậu, Eugeo đứng dậy khỏi bồn tắm. Chỉ
leo lên ba bậc cẩm thạch ở rìa đã khiến vết thương ở ngực nhói đau. Chịu thêm
một đòn tấn công cùng mức độ hẳn sẽ khiến cậu không còn cả sức để mà chữa trị.

“Hê-hê, tới đấy à, cậu trai? Ta nói trước nhé, ta không nhẹ tay nữa đâu.”

Nắm chắc chuôi kim loại của thanh Thời Xuyên Kiếm đeo ở băng thắt lưng trên
quần áo của ông ta, chỉ huy hiệp sĩ toét miệng cười.

Trên lối đi, cách hai mươi mel, Eugeo cũng cầm thanh Bích Hồng Kiếm về phía
trước. Lưỡi kiếm ở trạng thái chờ đã phủ một lớp băng mỏng, tạo nên những tinh
thể băng trong luồng hơi nước trôi nổi quanh nó.

Hẳn Kirito sẽ đối đáp lại bằng một lời nhận xét nào đó trong một tình huống
như vậy, nhưng miệng cậu đã rất nóng và dường như khó mà cử động trôi chảy.
Hít vào một hơi sâu, Eugeo thận trọng thì thầm cụm từ kết của thuật chi phối
vũ trang hoàn toàn.

“Enhance... armament.”

Byuu! Một cơn sóng lạnh cuồn cuộn quanh chân cậu và lan ra mọi phía. Eugeo đâm
thanh kiếm yêu quý mà cậu cầm ngược vào nền đá bằng tất cả sức lực.

Hơi ẩm làm ướt bề mặt nhẵn của cẩm thạch đóng băng lại như một tấm gương trong
tích tắc. Phát ra những tiếng động như gỗ nứt, luồng sóng băng lao về phía
Bercouli ở phía trước.

Mặc dù lối đi có bề rộng khoảng năm mel, luồng sóng băng giá do Bích Hồng Kiếm
sinh ra trải dài đến gần mười mel. Những lớp băng cũng mở rộng sang cả những
bể nước nóng ở hai bên, nhưng quả nhiên chúng tiến lên chậm chạp vì sức nóng.
Song đây không phải lúc để tìm lời bào chữa nữa rồi.

Chuyển toàn bộ sự tập trung tinh thần vào bàn tay phải, Eugeo nắm chặt thanh
kiếm hơn bao giờ hết. Với một tiếng gầm rắn chắc, vô số gai hoa hồng thay vì
những dây leo băng đâm lên từ mặt sàn băng giá.

Chúng chuyển thành những cột băng dày trong chớp mắt và những mũi nhọn của
chúng chiếu sáng khắp lối đi trong khi lao về phía Bercouli, trượt xuôi theo
mặt đất. Dẫu vậy, miệng chỉ huy hiệp sĩ cũng chỉ hơi mím lại, không còn cử
động sau khi hạ thấp eo xuống ở nguyê vị trí đó. Có vẻ ông ta không hề có một
chút ý định trốn vào bồn tắm ở hai bên.

Eugeo kiên quyết khi nhìn thấy tư thế đứng như một pháo đài kiên cố đó. Ông ta
không phải đối thủ mà ta có thể đánh bại mà không cần đặt cược tính mạng mình.

Rút Bích Hồng Kiếm khỏi mặt đất, cậu bắt đầu đuổi theo sau những hàng giáo
băng. Mục tiêu của cậu là khoảnh khắc sơ hở mà hàng chục mũi giáo có thể tạo
ra khi Bercouli ngăn chặn chúng.

Hẳn ông ta cũng đã nhận thấy Eugeo đang lao tới, nhưng chỉ huy hiệp sĩ không
lộ một tí ti lo lắng nào. Ông ta mở rộng hai chân và truyền sức mạnh vào thanh
kiếm cầm ở bên trái eo.

“Nuuhn!!”

Cùng với tiếng hô trầm là một nhát chém đơn tàn bạo. Những hàng giáo băng vẫn
chưa tới được và lưỡi kiếm chém ngang qua bầu không trống rỗng, nhưng Thời
Xuyên Kiếm chém vào tương lai.

Nửa giây sau, tất cả những cột băng nhiều vô kể đồng thời vỡ vụt với những
tiếng rít inh ỏi, chói tai. Không một cột nào đi qua được nhát chém Bercouli
đã để lại một chốc lát trước. Chỉ huy hiệp sĩ đưa kiếm trở về tư thế cao với
một sự dửng dưng đáng ghét và chuẩn bị cho đòn tiếp theo của Eugeo.

Tuy nhiên, cuối cùng Eugeo đã vào được trong tầm tấn công của kẻ địch và vung
món vũ khí trong tay phải lên cao. Nhiều mảnh băng lơ lửng nhỏ xíu phản chiếu
ánh sáng từ trần nhà, nhưng đối thủ của cậu cũng vậy.

“Seaaa!!”

“Ouhh!!”

Hai tiếng hô đồng thời vang lên.

Quỹ đạo màu xanh nhạt mà kiếm của Eugeo vẽ ra đối đầu với quỹ đạo màu xám tối
vẽ ra bởi kiếm của Bercouli.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Thanh kiếm mà Eugeo cầm vỡ ra với một tiếng rít nhanh chóng biến mất. Hai mắt
Bercouli hơi mở lớn ra. Ắt hẳn ông ta kinh ngạc bởi sự thiếu sức cản. Tay phải
Eugeo cũng gần như không cảm thấy sức va chạm lúc thanh kiếm vỡ ra thành từng
mảnh.

Đó âu cũng là chuyện đương nhiên. Eugeo đã ném đi thanh Bích Hồng Kiếm cậu cầm
về phía bên phải ngay lập tức trước khi cậu bắt đầu lao vào, bẻ một cột băng
làm một thanh kiếm thay thế.

Nhát chém xuống của Bercouli là để đẩy lùi thanh kiếm của Eugeo. Nếu thanh
kiếm không phải làm từ băng thì cậu đã bị áp đảo và đẩy về phía sau rồi. Tuy
nhiên, cột băng cầm trong tay phải cậu vỡ ra mà không hề có một chút sức cản
nào và Eugeo giữ đà từ cú lao và lách qua thanh kiếm của kẻ địch, đâm đầu về
phía ngực ông ta.

“Ôôô!”

Xoay người với tiếng hô thứ hai đó, cậu nện mạnh vai trái vào bụng chỉ huy
hiệp sĩ. Đó là một bí chiêu có tên Meteor Break, thuộc «võ thuật» của phái
Aincrad. Kỹ năng này có nghĩa là «thiên thạch vỡ». Nó không được kích hoạt
hoàn toàn vì thiếu đi kiếm, nhưng vì trọng tâm mất ổn định do đòn đánh bất ngờ
mà thân hình đồ sộ của ông ta vẫn bay lên không trung.

Đây bình thường sẽ tiếp tục với một nhát chém ngang về bên phải, nhưng thay
vào đó Eugeo mở hai tay ra và nhập chúng lại quanh eo của chỉ huy hiệp sĩ.

“Nuhh...”

Cả người đàn ông khổng lồ cũng không khỏi bị phá vỡ tư thế bởi kế hoạch hai
phần khiến nửa thân trên của ông ta hết sức mất thăng bằng. Đây là cơ hội đầu
tiên và cũng là cuối cùng.

“Uôôôô!!” Xóa đi cơn đau từ vết thương của cậu bằng tiếng gầm đó, Eugeo nặn ra
từng li từng tí sức lực từ toàn bộ cơ thể và ném mình vào bồn tắm ở bên phải
cùng với chỉ huy hiệp sĩ. Bercouli cố trụ vững bằng bàn chân trái, nhưng bàn
chân trần của ông ta trượt trên mặt sàn đóng băng. Theo sau cảm giác lơ lửng
mà cơ thể cậu cảm thấy, sức va chạm từ việc rơi xuống nước làm rung động đến
vết thương trên ngực cậu.

Tuy nhiên, đó chỉ là chuyện cỏn con so với cái lạnh khiến người ta phải hoa
mắt đã bao bọc lấy toàn thân cậu.

“Cái gì...!?”

Trong khi Eugeo duy trì cái ôm, một tiếng kêu bất ngờ thứ ba thoát ra từ
Bercouli. Nước nóng sôi trong bồn tắm chỉ vài phút trước đã trở thành nước
lạnh sắp sửa đóng băng tự lúc nào. Sự kinh ngạc của ông ta cũng chỉ là điều
đương nhiên.

Trong khi đè người khổng lồ đang cố đứng dậy xuống bằng tay trái, Eugeo lần mò
đáy bồn tắm bằng tay phải. Hẳn mình đã ném nó xuống quanh—

Được trợ giúp nửa bởi những tính toán chính xác của cậu và nửa bởi vận may,
đầu ngón tay cậu chạm vào chuôi của thanh kiếm yêu quý quen thuộc.

Lập tức sau đó, Bercouli cố đứng dậy, quẫy Eugeo ra bằng tất cả sức lực.

Và chỉ một thoáng ngay trước đó, Eugeo đâm thanh Bích Hồng Kiếm vào đáy bồn
tắm và hô.

“Đóng bă... ăăăăăăng!”

Đây là điều sẽ quyết định trận đấu.

Mọi thứ thanh Bích Hồng Kiếm đã làm nguội chỉ là một phần nước nóng lấp đầy
bồn tắm khổng lồ. Vẫn còn nhiều nước nóng xung quanh họ. Hẳn phải mất vài chục
phút thì mười thần thuật sư mới có thể đóng băng hết chừng đó, ngay cả khi họ
liên tiếp tạo ra nguyên tố đông lạnh. Nhưng cậu không có lựa chọn nào khác.
Thuật chi phối vũ trang hoạt toàn là một thuật đánh thức sức mạnh to lớn vốn
không thể có có bằng cách giải phóng ký ức của thanh kiếm.

Vị hiền giả bí ẩn, Cardinal, chính là người đã nói như vậy. Để soạn ra thuật
chi phối hoàn toàn cho thanh Bích Hồng Kiếm và hắc kiếm, cô bé đã cho Eugeo và
Kirito theo đuổi ký ức của thanh kiếm tương ứng với từng người.

Món thần khí mà Eugeo sở hữu, thanh Bích Hồng Kiếm, vốn là một khối băng ngự
trên đỉnh ngọn núi cao nhất ở dãy núi phía bắc. Dù là giữa hè nơi đó vẫn lạnh
giá và khối băng chưa bao giờ tan suốt cả năm trời, nhưng đồng thời, không một
sinh vật nào đến gần nơi đó. Khối băng vĩnh cửu trải qua vài chục năm trời cô
độc.

Thế nhưng, vào một mùa xuân nọ, cơn gió thổi qua dãy núi đã thả xuống một hạt
giống nhỏ ngay kế bên khối băng vĩnh cửu. Ngày qua ngày khối băng tự làm tan
chính mình, giọt chút nước nó tạo ra được vào hạt giống ấy. Cuối cùng hạt
giống đã nảy chồi và một nụ hoa nở ra, chịu đựng cái giá buốt, với bông hoa
nhỏ bé mà tuyệt đẹp ấy nở rộ khi mùa hè bắt đầu. Nó xanh còn hơn cả bầu trời
phương bắc, một bông hồng.

Vui mừng vì cuối cùng cũng có một người bạn, khối băng dành từng ngày để
chuyện trò với bông hồng. Nhưng rồi một ngày sau khi cả mùa thu cũng đã trôi
qua, bông hồng xanh nói thế này. Tôi không thể chịu nổi cái lạnh của mùa đông.
Nên, sẽ sớm đến lúc chúng ta phải chia tay, nó nói.

Khối băng than khóc. Nước mắt của nó chảy xuống vì nỗi đau mất đi người bạn
đầu tiên và thân thể nó trở nên gầy mòn. Nhìn khối băng trong tình trạng đó,
bông hồng xanh lại nói. Cậu sẽ đóng chặt tôi bên trong cậu trước khi tôi khô
héo đi một cách khó coi chứ? Cho dù khi đó tôi lìa đời, dáng hình của tôi sẽ
còn lại mãi.

Khối băng vĩnh cửu đáp ứng ước vọng của bông hồng xanh. Cố hết sức di chuyển
vào vũng nước mà nước mắt của nó tạo ra, nó ôm chặt lấy bông hồng xanh, rồi
nguyện cầu. Hãy đóng băng, đóng băng, đóng băng vĩnh viễn, nó nguyện cầu. Lời
nguyện cầu ấy rất mạnh, mạnh đến mức cả trái tim của khối băng cũng đông chắc
lại.

Lúc bông hồng xanh ra đi trong khối băng, khối băng cũng không còn nói hay suy
nghĩ nữa. Những gì còn lại trên đỉnh núi buốt giá chỉ là băng, bị gọt đi còn
hẹp như một thanh kiếm vì mọi nước mắt của nó đều đã chảy ra, và một bông hồng
xanh đóng chặt bên trong nó.

Đó có thể là giấc mơ mà Eugeo đã thấy trong Phòng Đại Thư Viện. Cậu hoàn toàn
không biết làm sao một khối băng hình dáng gồ ghề có thể biến thành một thanh
kiếm thực sự hay làm thế nào mà nó di chuyển từ đỉnh núi đến cái hang dưới
lòng đất và được bạch long bảo vệ, và trước hết, cậu không tin rằng một khối
băng hay một bông hồng đơn thuần lại có thể sở hữu trái tim.

Thế nhưng, cho dù đó có là một giấc mơ đi nữa, lời khẩn cầu của khối băng vẫn
còn sống động bên trong Eugeo. Đóng băng mọi thứ; nỗi bi thương; nỗi đau; thậm
chí là sinh mạng của chúng và thời gian—nó đã nguyện cầu.

...Hãy ban cho ta sức mạnh, hỡi Bích Hồng Kiếm!

Một tiếng thét mới đến từ miệng Eugeo vào lúc cậu ước mong điều đó một cách
mạnh mẽ.

“—Release... recollection!!”

Giai đoạn thứ ba của thuật chi phối vũ trang hoàn toàn. Cụm từ nghi thức giải
phóng tất cả sức mạnh ngủ say trong thanh kiếm, lệnh «giải phóng ký ức» của
nó. Cardinal đã nói rằng vẫn còn quá sớm để Eugeo sử dụng nó, nhưng lúc này—nó
sẽ có hiệu lực lúc này và chỉ lúc này mà thôi.

Thanh kiếm trong tay phải cậu rung lên kịch liệt.

Lập tức sau đó, những âm thanh nứt vỡ cứng nhắc nhiều vô kể vang lên khắp cả
bồn tắm lớn như vô số tấm kính vỡ tan. Lấy bàn tay phải Eugeo là trung tâm,
một quầng sáng màu xanh trắng mở rộng với tốc độ cao. Bất kỳ nước nóng nào
tiếp xúc với nó đều lập tức đóng băng, duy trì hình dáng một gợn sóng.

Mặc dù cả bồn tắm rộng lớn đều đã đóng băng thành màu trắng tinh, chỉ mới có
vài giây vỏn vẹn. Eugeo thở hổn hển trước hơi lạnh vô lý phủ ngập toàn thân
thể giờ đã hoàn toàn không nhúc nhích được của cậu. Dù cậu có đứng trần như
nhộng trong Rừng Rulid giữa mùa đông giá rét cũng không lạnh đến thế này. Cậu
thậm chí không thể chỉ ra được trên da cậu là băng hay sắt nóng nếu cậu nhắm
mắt lại.

Cậu muốn phủi đi lớp sương trắng bám vào lông mày cậu, nhưng cậu đè Bercouli
xuống bằng tay trái sâu trong bồn tắm và tiếp tục cầm ngược thanh Bích Hồng
Kiếm bằng tay phải, cả hai đều kẹt cứng ở vị trí của chúng. Miễn cưỡng cố hết
sức chớp mắt và rũ đi những tinh thể băng, Eugeo xác nhận tình trạng của kẻ
địch qua làn sương dày.

Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất Bercouli đã chìm nửa cổ vào băng. Do vừa cố đứng dậy
một lát trước, cả bàn tay trái và bàn tay phải hẳn đang cầm thanh Thời Xuyên
Kiếm đều nằm sâu trong bồn tắm, ở gần đáy. Do đó, ông ta không thể cử động
được nữa, hệt như Eugeo.

Những tiếng chuông giòn giã vang lên từ những cột băng nhỏ rủ xuống lông mày
và tóc ông ta, chỉ huy hiệp sĩ rên rỉ.

“Ta không nghĩ lại có một kiếm sĩ dám ném kiếm đi trước mắt kẻ địch đấy...
Ngươi là người đã nghĩ ra cách chiến đấu này đấy à?”

“...Không. Cộng sự của tôi đã dạy nó cho tôi. Mọi thứ trên chiến trường đều có
thể sử dụng làm vũ khí hay cạm bẫy.”

Eugeo xoay sở đáp bằng cái miệng cứng đờ vì cái lạnh quá độ của cậu. Bercouli
thoáng nhắm mắt và khép miệng như thể đang nghĩ về điều gì, nhưng rồi sớm nhe
răng cười trâng tráo. Những mẩu băng rời rạc rơi xuống từ miệng ông ta.

“Hmm, ta hiểu rồi. Có gì dùng nấy, hử... Ừm, ta công nhận ngươi hơn ta về mặt
này, nhưng ta không thể cứ thế mà thua được.”

Ông ta hít vào một hơi và giữ nó lại.

Lúc thế này mà ông ta còn định làm gì; điều đó đè nặng lên tâm trí Eugeo. Cậu
phải lập tức chuẩn bị một thuật đối kháng phòng khả năng nhỏ là ông ta đang
bắt đầu niệm một thần thuật.

Đôi mắt xanh nhạt của Bercouli thình lình bật mở. Từ khoảng trống giữa hai hàm
răng nhe ra như một con thú của ông ta, một tiếng hô xé tai vang lên.

“Nuuuuuuuhn!!”

Vô số mạch máu dày đồng thời nổi lên trán chỉ huy hiệp sĩ. Vài múi cơ nổi lên
trên cái cổ hơi lộ ra của ông ta, nhuộm da ông ta thành màu đỏ chóe.

“Cái...”

Eugeo không khỏi phát ra tiếng kêu ngạc nhiên đó. Bercouli đang liều lĩnh cố
phá vỡ lớp băng dày chỉ bằng sức mạnh của cơ bắp.

Chuyện đó không thể nào xảy ra được. Cho dù không bị hạn chế cử động và có đủ
không gian, một khối băng dày đến thế hẳn khó mà phá vỡ được bằng tay không.
Chứ đừng nói là tình trạng hiện tại của chỉ huy hiệp sĩ, mắc kẹt ở nơi mà dù
chỉ một li cũng không cử động được.

Hai hàm răng trắng đó nghiến chặt vào nhau, tạo ra một tiếng động âm thanh như
thép kêu cót két. Đôi mắt xanh đó mang một ánh sáng rực rỡ chói lọi, như thể
chúng đang tự tỏa sáng.

Mặc dù đang bị bao bọc trong cái lạnh dưới ngưỡng đóng băng, một cơn rùng mình
trên thế vẫn chạy dọc xương sống Eugeo.

Ngay sau đó là một tiếng động yếu ớt mà quyết định vang lên.

Một vết nứt được tạo ra trong khối băng tách rời hai người. Một vết nứt khác
sinh ra ở đó. Và tiếp đến, một vết nứt khác.

Eugeo lại một lần nữa buộc phải hiểu rằng người đàn ông trước mặt cậu hoàn
toàn không phải người bình thường. Ông ta là người đứng trên đỉnh nhóm hiệp sĩ
hợp nhất anh hùng được chọn ra từ những kiếm sĩ mạnh nhất khắp bốn đế
quốc—người đàn ông mạnh nhất Nhân Giới. Ông ta hẳn đã trải qua một hay hai
trăm năm thời gian chiến trận; một huyền thoại sống.

Một trận đấu với địch thủ như vậy không cho phép dù chỉ một tích tắc chủ quan.
Eugeo chưa bao giờ tin rằng trận đấu có thể kết thúc chỉ bởi việc đóng băng kẻ
thù và bản thân cậu, từ ngay lúc đầu. Mục tiêu của cậu xa hơn thế—buộc nó trở
thành một cuộc đấu lẫn nhau về Sinh Mệnh.

Nắm chặt chuôi thanh kiếm yêu quý vẫn đang ở trạng thái đã giải phóng ký ức
bên dưới lớp băng, Eugeo tập trung mọi giác quan.

Nếu ký ức mà Eugeo đã thấy là sự thực, thanh Bích Hồng Kiếm có nguồn gốc hơi
khác biệt so với thanh hắc kiếm của Kirito, Thời Xuyên Kiếm của chỉ huy hiệp
sĩ, hay Thiên Xuyên Kiếm của Fanatio. Đó là về việc có hai sự tồn tại là cội
nguồn của thanh kiếm. Khối băng vĩnh cửu và một bông hồng đóng chặt bên trong
nó.

Khả năng của khối băng là đóng băng vạn vật. Và khả năng của bông hồng
là—khiến cho sự sống trổ hoa.

“Nở ra— hỡi Bích Hồng!!”

Đáp lại tiếng hét của Eugeo, vô số những nụ hoa sống dậy trên mặt băng. Chúng
vừa xoay vừa tách ra, xòe những cánh hoa giống như dao cạo màu xanh lam có hơi
trong mờ.

Dẫn đầu bởi một bông hồng nở rộ cùng với tiếng ngân giống với tiếng chuông,
hằng hà sa số—trên vài trăm—bông hồng nối tiếp nhau nở rộ. Đó là một cảnh
tượng đẹp không thể tưởng, mà tàn nhẫn vô cùng. Rốt cuộc thì số lượng lớn
những bông hồng này đây chỉ hoàn toàn nở rộ nhờ hấp thu Sinh Mệnh của Eugeo và
Bercouli.

Sinh lực rời tứ chi cậu và cả tầm mắt của cậu cũng bắt đầu tối đi. Cậu không
còn cảm giác rõ ràng băng trên da cậu nữa, chứ đừng nói đến là hơi lạnh. Cậu
chỉ có thể cho phép sự tê liệt bao bọc lấy toàn cơ thể cậu.

Dù mạnh mẽ đến vậy, cả Bercouli giờ cũng bị hút kiệt sức mạnh cần có để đập vỡ
nhà tù băng; làn da nóng bỏng của ông ta chuyển sang màu trắng một cách rõ
ràng, màu sắc của nó bị bòn rút đi. Sự điềm tĩnh biến mất khỏi những chi tiết
nam tính trên khuôn mặt ông ta lần đầu tiên kể từ khi trận đấu bắt đầu.

“Ranh con... đừng bảo ngươi đã nhắm tới một trận hòa... ngay từ lúc đầu, hả
cậu trai?”

“Đừng... hiểu lầm tôi.”

Cố hết sức để hai mí mắt càng ngày càng nặng thêm lên, Eugeo gắng gượng nói
với giọng khàn.

“Chỉ có một điều duy nhất mà tôi có hy vọng chiến thắng ông... Đó là... lượng
Sinh Mệnh của chúng ta. Fanatio-san chịu thương tích ngang với cộng sự của tôi
và họ gục xuống cùng một lúc... nói cách khác, cho dù hiệp sĩ hợp nhất các
người không chết vì tuổi già, lượng Sinh Mệnh của các người không hề khác
chúng tôi... tôi nói có đúng không?”

Ngay cả khi miệng cậu cử động, những hạt ánh sáng lấp lánh vẫn tuôn ra từ
những bông hồng băng tiếp tục nở rộ. Việc cậu không nghe thấy tiếng nước nóng
trút xuống ầm ầm đã được một lúc ắt chính là bằng chứng cho thấy cả những máng
xối đó cũng đã đóng băng.

Băng dày đã bao vây cả Bercouli và Eugeo tự khi nào, chỉ để lại phần chính
giữa mặt họ. Nếu mở Cửa Sổ Stacia của họ ra, hẳn có thể chứng kiến Sinh Mệnh
của họ giảm đi với tốc độ đáng sợ. Cầm cự cơn buồn ngủ đang dần tăng lên,
Eugeo gắng sức nói tiếp.

“...Nhìn bề ngoài, ông ắt đã hơn bốn mươi khi trở thành một hiệp sĩ hợp
nhất... nên đương nhiên lượng Sinh Mệnh tối đa của ông đã giảm xuống. Ngược
lại, Sinh Mệnh của tôi đang tiến gần mức tối đa.. ngay cả khi tôi đã chịu một
nhát chém, hẳn tôi vẫn còn nhiều hơn. Đó là điều mà tôi đánh cược.”

Hai mắt Bercouli đột nhiên bật mở khi Euegeo còn chưa nói hết. Toàn bộ khuôn
mặt ông ta méo xệch, phá vỡ đồng thời những cột băng rũ xuống trán và mũi ông
ta.

“Cậu trai... ngươi vừa nói gì đó?”

Mặc dù tiếp tục duy trì ý thức trong tình hình đó phải vô cùng khó khăn, một
ánh sáng mãnh liệt nổi lên đôi mắt của chỉ huy hiệp sĩ.

“Ngươi bảo... trở thành một hiệp sĩ hợp nhất ấy hả...? Sao ngươi nói cứ như
biết chúng ta ra sao ở kiếp trước vậy?”

Eugeo chớp mắt trước khi vét hết tất cả sức lực còn lại và đáp.

“Đó... là điều tôi không tha thứ cho các người.”

Những cảm xúc mạnh mẽ dâng lên từ tận cùng tâm trí cậu khiến cậu quên đi sự
tuyệt vọng đang bao bọc lấy toàn thân mình, cho dù chỉ trong một tích tắc.

“Quên hết rằng các người từng là ai... hiến dâng thanh kiếm của các người cho
Giáo Hội Chân Lý mà thậm chí không biết hình dạng thực của nó... khoác lên cái
vẻ ngoài giả tạo khăng khăng rằng các người là công lý, các người là người thi
hành pháp luật. ...Ông không phải một thánh hiệp sĩ được giáo sĩ tối cao triệu
hồi từ Thiên Giới. Mẹ ông đã sinh ra ông và đặt tên cho ông, Bercouli, ông là
con người hệt như tôi vậy!”

Nó xảy ra đúng trong khoảnh khắc cậu hét điều đó lên—

Eugeo cuối cùng cũng nhớ ra người đàn ông khổng lồ trước mặt cậu từng là «ai».

Nỗi ngạc nhiên tràn ngập ép ra một hơi thở dốc từ cậu. Bercouli... là tên của
nhân vật xuất hiện trong câu chuyện cổ cậu nghe ông nội kể khi còn nhỏ. Kiếm
sĩ lừng danh đã lập nên Làng Rulid ba trăm năm về trước và trở thành đội
trưởng đội lính canh đầu tiên. Người anh hùng đã thám hiểm hang động ở dãy núi
ranh giới và cố trộm thanh kiếm báu nằm bên cạnh con bạch long ngủ say...
thanh Bích Hồng Kiếm mà ngay lúc này Eugeo đang cầm.

Cậu ngẫm nghĩ rằng liệu đây có phải hậu duệ của Bercouli nguyên gốc, mang cùng
một cái tên, nhưng lập tức bác bỏ điều đó. Sự suy giảm Sinh Mệnh tự nhiên của
những hiệp sĩ hợp nhất đã bị đóng băng, vì vậy họ sẽ không già đi. Nói cách
khác, đây chính là bản thân người đàn ông đó. Nhân vật chính của câu chuyện cổ
tích “Bercouli và Bạch Long Phương Bắc” mà cậu đã yêu quý hồi còn nhỏ... và là
điều mà cậu không muốn nhớ lại nhất sau mùa hè mà Alice bị đưa đi, giờ đang ở
ngay trước mắt Eugeo. Với ký ức về thời ở Rulid đã mất, và với tư cách một
hiệp sĩ hợp nhất.

Xoay sở hồi phục được từ cú sốc phù du mà rất lớn, Eugeo nói đứt quãng.

“...Bercouli. Ông... hẳn phải nhớ đã từng thấy thanh kiếm của tôi ở đâu đó.”

Thanh Bích Hồng Kiếm, đã được đánh thức toàn bộ sức mạnh nó nắm giữ, tiếp tục
tỏa một ánh sáng lạnh lẽo khoảng mười cen bên dưới mặt băng.

Chỉ huy của những hiệp sĩ hợp nhất, và cũng là nhân vật chính của câu chuyện
cổ ba trăm năm trước đó, đưa mắt xuống nhìn mặt băng. Cái cằm vạm vỡ của ông
ta trở nên cứng nhắc và ông ta nặn ra một tiếng nói khàn khàn từ giữa hai hàm
hăng cắn chặt. Thế nhưng, lời Bercouli lại phản bội sự mong chờ của Eugeo.

“...Phải rồi... đâu đó... —Trước kia... lần đó...”

Hai mí mắt từng nhắm lại của ông ta nhẹ nhàng nâng lên và chỉ huy hiệp sĩ hợp
nhất nói.

“—Một thanh kiếm giống thế đã ở trong tổ khi ta giết con rồng bảo vệ phương
bắc...”

Bị một đợt sốc khác tấn công, cậu thốt nên lời, ý nghĩ về hơi lạnh đang đóng
băng toàn bộ cơ thể cậu biến mất trong một thoáng.

“Ông đã giết... nó...?”

Cảnh tượng mà Alice và cậu đã chứng kiến khi họ cùng thám hiểm hang động phía
bắc tám năm trước lại nổi lên trong đầu cậu.

Những chiếc xương khổng lồ nhiều vô kể chất đống trong khu vực rộng lớn ở
chính giữa hang đó. Những thương tích sắc bén khắc vào chúng từ mọi góc độ.
Những vết thương không phải do răng nanh hay móng vuốt của những con quái thú
gây ra, mà do một thanh kiếm vung bởi bàn tay con người.

“Những chiếc xương rồng ấy... ông chính là người đã làm việc đó sao...? Ông...
giết cả... con rồng đã xuất hiện trong câu chuyện của chính bản thân sao...?”

Không bị ngăn trở bởi những cảm xúc nóng bỏng dâng lên trong ngực cậu bất chấp
cái lạnh cắt da cắt thịt, Eugeo lắc đầu dữ dội. Một thứ gì đó cũng chạy ra từ
hai mắt cậu, làm tầm nhìn của cậu mờ đi.

“Vậy là ông thực sự đã quên... tất cả mọi thứ... Bercouli, ông là người anh
hùng ai ai cũng biết trong ngôi làng mà tôi lớn lên, Rulid, bất kể già trẻ.
Ông đã lặn lội một chặng đường dài đến phương bắc từ trung tâm và lập nên một
ngôi làng giữa vùng hoang vu, ông là tổ tiên của chúng tôi. Giáo sĩ tối cao đã
bắt được ông, phong ấn ký ức của ông, và biến ông trở thành hiệp sĩ hợp nhất
đầu tiên. Không chỉ có ông, Fanatio-san cũng thế, Eldrie-san cũng vậy, và cả
Alice... điều đó xảy ra với tất cả mọi người. Trước khi họ bị buộc trở thành
hiệp sĩ hợp nhất, tất cả mọi người đều giống như chúng tôi... tất cả họ đều là
con người...”

“Ngươi bảo... ký ức của ta, bị phong ấn ư...?”

Đôi mắt Bercouli, thứ đã được chứng minh là tuyệt nhiên không hề dao động suốt
cả trận đấu, mất đi tiêu điểm cứ như đang nhìn về một nơi nào đó xa xăm. Một
giọng nói khẽ, khó mà nghe thấy được, chảy ra từ cái miệng đã mất đi sức lực
của ông ta.

“...Ta không thể tin câu chuyện của ngươi dễ dàng đến thế... Nhưng... một thời
gian dài ta cũng đã nghĩ... câu chuyện mình được triệu hồi từ thiên giới như
một hiệp sĩ của các vị thần... hơi bị khó tin...”

Tất cả sức mạnh của Bercouli đã rời khỏi ông ta từ một lúc trước. Sương lại
một lần nữa đóng thành từng lớp trên những chi tiết nam tính của ông ta. Nước
mắt chảy xuống má Eugeo cũng ngay lập tức đống băng và bị hấp thu vào lớp băng
xâm lấn cả khuôn mặt cậu, và biến mất.

Câu chuyện cổ tích cậu đã nghe không biết bao lần kể từ khi cậu còn nhỏ, về
Bercouli và bạch long. Sự thật rằng người anh hùng là nhân vật chính của nó đã
giết chết con rồng là nhân vật chính khác mang đến cho Eugeo một cảm giác mất
mát và bất lực.

Giáo sĩ tối cao, Administrator, có sức mạnh vượt xa những gì cậu có thể hình
dung được. Rốt cuộc thì bà ta cũng có thể dễ dàng điều khiển cả những kiếm sĩ
vĩ đại, biến họ trở thành những hiệp sĩ trung thành của mình. Ngay từ đầu, có
thể bà ta không phải một sự tồn tại mà hai tên kiếm sĩ tập sự có hy vọng đối
phó nổi. Giáo sĩ tối cao... và Giáo Hội Chân Lý cũng thế.

Eugeo nhận thấy, ở đâu đó trong đầu cậu, rằng trong cậu gần như đã không còn
Sinh Mệnh mà những bông hồng băng tiếp tục hấp thu nữa. Bercouli cũng vậy. Ánh
sáng trong đôi mắt nửa mở màu xám xanh nằm trên lớp sương đã gần tiêu biến.

—Hòa sao?

Khoảnh khắc cậu nghĩ vậy, một tia lửa nhỏ bừng lên sâu trong ngực cậu, khát
khao không ngã xuống ở đây và lúc này. Nhưng cậu không thể cử động dù chỉ một
ngón tay. Sức lực bắt đầu nhẹ nhàng rời khỏi bàn tay phải nắm chặt thanh Bích
Hồng Kiếm dưới băng của cậu...

Khi đó.

“Ho-hooo, đẹp, tuyệt đẹp.”

Một giọng nói xé tai, giống như cào mạnh một cái nĩa lên một cái đĩa sắt, vang
vọng khắp bồn tắm lớn.

Eugeo cử động cặp mắt lờ mờ của mình và trông thấy một cái bóng hình dạng kỳ
dị vừa lắc lư dọc theo lối đi vừa tiến lại gần.

Hẳn nó là người, nhưng quá tròn với một con người. Gắn vào cái thân phình lên
thành một hình tròn hoàn hảo của nó là tứ chi ngắn ngủn một cách khôi hài. Cổ
nó cũng hoàn toàn không thấy được và một cái đầu cũng tròn vo nằm ngay trên
nó. Trông nó hệt như những người tuyết do trẻ con làm vào mùa đông.

Tuy nhiên quần áo nó mặc có màu sắc quá sặc sỡ, trông vô cùng nhức mắt. Phủ
trong bộ y phục bóng loáng đỏ thẫm ở bên phải và xanh đậm ở bên trái, cái bụng
trương phình của nó có những cúc áo màu vàng khó mà giữ chặt được. Tương tự,
quần của nó có màu sắc khác nhau ở bên trái và phải và sự tỉ mỉ đó vẫn giữ
nguyên dù là với giày của nó.

Trên cái đầu tròn nó không hề có một cọng tóc và một cái mũ góc cạnh màu vàng
nằm trên đỉnh đầu nhẵn thín. Hình dáng của nó tương tự với cái mũ mà Cardinal,
hiền giả ở Phòng Đại Thư Viện, mang, nhưng khó coi hơn nhiều. Và bổ sung thêm,
chiều cao của nó không hơn một mel là mấy.

Một tên hề ăn mặc tương tự giữ thăng bằng trên một quả bóng là một thành viên
trong những đoàn nghệ sĩ đã biểu diễn nhiều động tác nhào lộn khác nhau ở
quảng trường khu vực thứ sáu trong lễ hội giữa hè. Thế nhưng chỉ nhìn những
chi tiết trên mặt ông ta là đã đủ thấy rõ rằng người đàn ông nhỏ thó hoàn toàn
không có những năng lực khéo léo như vậy.

Cậu không thể suy đoán được tuổi của người đàn ông. Da ông ta trắng một cách
kỳ dị, mũi ông ta hình tròn, má ông ta thì nhão, và cặp môi đỏ một cách vô lý
của ông ta tách ra thành một nụ cười rộng ngớ ngẩn. Cặp mắt dài và hẹp của ông
ta có hình lưỡi liềm, cong lên phía trên như thể chúng đang cười, nhưng tia
sáng trong cặp mắt hé ra từ những kẽ hở đó lại lạnh lẽo khác thường.

Tên hề phủ trong màu đỏ và xanh vừa nhảy chân sáo vừa băng qua lối đi cẩm
thạch, rồi nhảy mạnh xuống bồn tắm đóng băng. Đôi giày nhọn ở phần mũi của ông
đạp vỡ hai bông hồng băng với một âm thanh răng rắc.

“Ho, hoo! Hoo, hoo, hoo!”

Dường như vừa tìm thấy điều gì vui nhộn, người đàn ông nhỏ thó vỗ tay và cười
ra một tiếng cười the thé một lúc, rồi bắt đầu đá những bông hồng xung quanh,
liên tiếp biến chúng thành những mảnh thủy tinh nhỏ. Vừa gây náo động vừa tiếp
tục phân tán những mảnh đó, ông ta tiến lại gần Eugeo và Bercouli đã bị bắt
giữ bên trong băng.

Đứng yên cách vài mét, người đàn ông nhỏ thó đá một bông hồng cho vỡ vụn lần
cuối trước khi cuối cùng cũng quay mặt về phía họ. Cặp môi đỏ đó mở rộng ra và
cái giọng đó lại vang dội một lần nữa.

“Oho... không thể chấp nhận được, đây đơn thuần là không thể chấp nhận được,
Ngài Chỉ Huy Hiệp Sĩ ạ. Ta không nghĩ ngài tưởng rằng ngài có thể tử luôn như
thế? Đó là hành động phản bội hiển nhiên, ngài biết đấy, với Đức Giáo Chủ,
ngài giáo sĩ tối cao rực rỡ. Ta chắc rằng người sẽ vô cùng giận dữ khi người
tỉnh giấc đấy, ngài biết không?”

Nghe vậy, với ý thức dường như đang sắp biến mất, môi Bercouli run lên và một
giọng nói khản đặc tràn ra.

“Trưởng Nguyên Lão... Chudelkin... đừng có can thiệp vào trận đấu giữa những
kiếm sĩ... đồ hợm hĩnh...”

“Hoo, Hohoo!”

Nghe thấy lời Bercouli, tên hề nhỏ thó vừa nhảy ba bước vừa vỗ tay ầm ĩ.

“Kiếm sĩ! Trận đấu! Ngài chọc cười ta đấy, hoohoohooo!”

Tiếng cười the thé không giống của một con người ấy tỏa ra.

“Ngài nói được đấy, sau khi nhẹ tay một cách quá sức hào phóng với một kẻ phản
nghịch bẩn thỉu! Ngài Chỉ Huy Hiệp Sĩ, ngài vẫn chưa dùng tới «phía bên kia»
của Thời Xuyên Kiếm của ngài cơ mà? Nếu muốn thì ngài có thể giết chết thằng
lỏi đó trước khi nó nói nổi một từ! Ta nói sự phản bội ngài giáo sĩ tối cao là
ý như vậy đấy!”

“Im đi... ta đã... đánh hết sức rồi... Hơn nữa, ngươi đã lừa ta đúng không...
Thằng ranh này... không phải một tên sát thủ từ Dark Territory... Nó tốt hơn
nhiều so với một cục thịt xấu xí như ngươi...”

“Cââââm mõm lạạại! Không ta sẽ giật phăng tóc ngươi đấấấấy!!”

Cặp mắt ông ta đột nhiên mở toang và người đàn ông nhỏ thó nhảy lên nhảy xuống
như một quả bóng, rồi giậm mạnh vào đầu Bercouli bằng hai cái chân ngắn ngủn
của ông ta. Lắc lư trái phải trên đầu của chỉ huy hiệp sĩ, ông ta tiếp tục hét
bằng cái giọng the thé của mình.

“Ngay từ đầu, vì lũ hiệp sĩ rác rưởi các ngươi làm cái nhiệm vụ rác rưởi như
thế mà chuyện mới thành ra phiền phức thế này. Các ngươi khiến ta cười sằng
sặc khi bị hai thằng nhóc đập nhừ tử đến mức bụng ta sắp tách làm đôi rồi này.
Một khi Đức Giáo Chủ tỉnh dậy, ta dám chắc cả đám hiệp sĩ các ngươi... hay ít
nhất là cả ngươi và phó chỉ huy hiệp sĩ sẽ bị tái xử lý!”

“Cái gì... ngươi, ngươi... vừa nói cái gì...”

“A, trời ạ, im đi, im đi. Ngươi thế là hết rồi đấy, ngủ đi cho rồi.”

Người đàn ông nhỏ thó vừa duỗi ngón tay nhỏ ở tay trái ra với một cử chỉ cường
điệu vừa giẫm trên đầu Bercouli. Liếm môi bằng cái lưỡi đỏ thẫm của mình, ông
ta bắt đầu niệm một thần thuật với giọng cao đến chói tai.

“System caaaaall! Deep freeee—eeze! Integrator unit, ID zero zero oneeeee!”

Đó là một thần thuật cậu chưa từng nghe thấy trước đây. Bản thân thuật đó ngắn
một cách khác thường và cho dù nó có là một thuật tấn công đi nữa, nó cũng sẽ
không có ảnh hưởng gì to lớn—cậu nghĩ như vậy.

“Gư...”

Bercouli rên rỉ một cách yếu ớt. Lập tức sau đó, cơ thể ông ta—tóc ông ta, da
ông ta, thậm chí là quần áo ông ta mặc, bắt đầu càng ngày càng nhuộm một màu
xám mờ. Hơn là bị đóng băng, trông có vẻ ông ta đang biến thành đá.

Ánh sáng hoàn toàn biến mất khỏi đôi mắt ông ta và cơ thể bị băng bọc chặt của
ông ta chuyển sang một màu tựa như bùn từ rìa vào, trước khi người đàn ông nhỏ
thó—tên hề được gọi là Trưởng Nguyên Lão Chudelkin—cuối cùng cũng nhảy mạnh
khỏi đầu của Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất Bercouli.

“Hoh, hohi, hohihi... thật ra ta đâu cần đến một lão già như ngươi nữa, biết
không hả, số một. Ý ta là, ta đã tìm ra một con tốt có vẻ khá hữu dụng... phải
không nhỉ?”

Tên hề lẩm bẩm như vậy trong khi cặp mắt nhỏ như lỗ kim của ông ta dán chặt
vào Eugeo. Nỗi sợ lạnh hơn cả băng bọc lấy cậu, chạy xuống cột sống cậu.

Thế nhưng, khi đó Eugeo đã đến giới hạn. Cậu dốc sức nhìn chằm chằm vào đôi
giày đỏ và xanh vừa tiến lại gần vừa giẫm nát những bông hồng băng, nhưng
khung cảnh đó lập tức mờ dần vào bóng đêm u ám.

—Kirito.

——Alice...

Ý thức của Eugeo bị ngắt đứt khi cậu gọi tên hai người họ sâu trong ngực mình.


Sword Art Online - Chương #104