Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu
Két.
Kétt.
Tim tôi hơi thắt lại mỗi lúc tiếng động yếu ớt đó vang lên.
Tiếng động đó đến từ mũi của thanh «hắc kiếm» vẫn chưa được đặt tên. Bằng cách
nào đó đã đâm được một cen vào kẽ hở nhỏ xíu giữa những khối cẩm thạch trắng
xây nên tường ngoài của Thánh Đường Trung Tâm thuộc Giáo Hội Chân Lý.
Bàn tay phải tôi nắm vào chuôi của thanh hắc kiếm thấm đẫm mồ hôi, cổ tay và
các khớp vai của tôi không cách nào chịu nổi sức nặng, và đe dọa buông ra thậm
chí là lúc này. Đấy âu cũng là chuyện đương nhiên—trọng lượng của hai người,
một thanh trường kiếm có ưu thế về cấp độ cực cao và một bộ giáp đang treo vào
cánh tay phải thậm chí không thể xem là cơ bắp của tôi.
Trên bức tường nhẵn như gương không có một chỗ nào có thể bíu tay vào cả, và
tôi thì không thể đâm thanh kiếm vào sâu hơn được nữa. Mọi thứ bên dưới thân
thể tôi là bầu trời trống trải vô tận. Hơn nữa, không chỉ riêng bàn tay phải
nắm vào thanh kiếm của tôi là đang đến giới hạn, mà cả bàn tay trái đang treo
một nữ hiệp sĩ bận giáp vàng nặng nề cũng như thế.
Sự mệt mỏi cơ thể ở thế giới khác, «Underworld», có chút khác biệt so với điều
tương đương ở thế giới thực. Giống như ở thực tại, đi một quãng đường dài,
chạy hết tốc lực, chịu đựng khổ luyện, hay mang vác vật nặng sẽ khiến cho
người ta mệt mỏi, nhưng vấn đề nằm ở chỗ sự mệt mỏi được xem như vết thương,
làm giảm đi «Sinh Mệnh»—sự sống của các cư dân Underworld được trị số hóa, về
cơ bản chính là hit points của họ.
Chết vì kiệt sức chắc hẳn là gần như không bao giờ xảy ra ở thế giới thực.
Bình thường, người ta sẽ không thể tiếp tục thực hiện hoạt động gây mệt mỏi
trước khi nó có thể tạo ra một thương tổn nặng nề đến cơ thể. Tuy nhiên, ý chí
đôi khi có thể vượt qua giới hạn thể chất ở thế giới này. Đưa ra một ví dụ cực
đoan thì thế này, ngay cả việc tiếp tục chạy trong khi chịu đựng mệt mỏi và
đau đớn cho đến khi Sinh Mệnh của một người chạm đến con số 0, rồi đổ gục và
chết ngay lập tức trong giây lát đó cũng là có khả năng xảy ra.
Tôi hiện đang chịu một trọng lượng lố bịch chỉ bằng duy nhất cơ thể mình. Vì
thế, giá trị Sinh Mệnh của tôi ắt hẳn là đang giảm xuống đều đặn. Cho dù tôi
có tiếp tục nắm chặt tay trái và tay phải bằng tinh thần và quyết tâm, Sinh
Mệnh của tôi rốt cuộc vẫn sẽ trở thành con số không và tôi sẽ chết. Nàng nữ
hiệp sĩ này ắt hẳn sẽ rơi sầm xuống mặt đất cách vài trăm mét phía dưới và
chết khi bàn tay phải tôi rời thanh kiếm này vào khoảnh khắc đó.
Ngoài ra,không chỉ có tôi là phải nhận thương tổn. Thanh kiếm yêu quý của tôi
cũng đang chịu một gánh nặng vô cùng lớn vượt trên giới hạn của nó chỉ với
phần mũi. Và đấy là sau khi kích hoạt cái «thuật chi phối vũ trang hoàn toàn»
cực kì hao tổn Sinh Mệnh đó đến tận hai lần trong những trận chiến đến bây
giờ. Tôi không thể mở cửa sổ Stacia và kiểm tra giá trị trong tình thế này
được, nhưng nếu nó chạm con số không trong vài phút nữa thì cũng chẳng có gì
là lạ cả. Thế rồi thanh kiếm sẽ gãy ra và không thể sửa chữa được một cách đơn
giản chỉ bằng việc tra nó vào bao kiếm.
Thanh kiếm sẽ rất đáng thương, gãy khi mà tên của nó còn chưa được quyết định,
và bên cạnh đó, hẳn khi ấy tôi đã rơi xuống đất và chết mất rồi. Bởi vậy, tôi
cần phải làm một điều gì đó để giải quyết tình trạng này càng sớm càng tốt,
nhưng chỉ việc bám vào đã tước hết mọi sức mạnh của tôi và bổ sung vào đó—
“Đủ rồi đấy, thả tay ra đi!”
Cô nàng đang treo lủng lẳng bên dưới tôi—hiệp sĩ hợp nhất vàng kim cầm món
thần khí «Kim Mộc Tê Kiếm», Alice Synthesis Thirty, lại hô lên lần nữa.
“Ta không có ý định để một tên trọng phạm như ngươi cứu mạng và sống trong
nhục nhã đâu!”
Vừa đu đưa cả cơ thể cố gắng gỡ bàn tay phải bị nắm ra. Ướt vì mồ hôi trong
bàn tay tôi, cái găng tay trở nên hơi trơn tuột.
“...Uôô... cô...”
Bằng cách nào đó mà tôi đã kiềm lại được sự lắc lư trong khi những âm thanh
không thể hiểu được thoát ra từ tôi. Tuy nhiên, mũi của thanh hắc kiếm, đâm
vào bức tường, bị kéo ra một mil do sự rung lắc. Tôi lấy lại tư thế vững vàng
một cách tuyệt vọng trước khi liếc xuống và hét lớn.
“Đừng có cử động, đồ ngốc! Nếu cô là một hiệp sĩ hợp nhất, thì hãy hiểu ra
rằng sẽ không có chuyện gì được giải quyết nếu cô bỏ cuộc vì tuyệt vọng ở đây
đâu, ngốc ạ!”
“Hả...”
Khuôn mặt trắng trẻo thò ra từ dưới bàn chân tôi nhanh chóng chuyển sang màu
đỏ.
“Lại... ngươi lại dám nhạo báng ta! Rút lại lời đó ngay, tên tội phạm!”
“Im đi! Tôi gọi cô là đồ ngốc vì cô là đồ ngốc, đồ ngốc! Ngốốốc!”
Không nhận thức rõ ràng rằng tôi muốn đàm phán với cô nàng bằng cách khiêu
khích hay đơn giản là máu dồn lên não, tôi lại hét to thêm một lần nữa.
“Hiểu chưa!? Nếu cô rơi xuống và chết một mình ở đây, Eugeo vẫn còn bị bỏ lại
trong tháp sẽ đi thẳng lên gặp giáo sĩ tối cao, biết không hả! Mà lẽ ra trách
nhiệm của cô là ngăn chặn điều đó! Thế thì chẳng phải điều quan trọng nhất
hiện giờ đối với cô là sống sót bằng mọi giá với tư cách một hiệp sĩ hợp nhất
sao?! Bởi vì cô là đồ ngốc không hiểu nổi một nguyên nhân căn bản như thế; nên
tôi mới gọi cô là đồ ngốc!!”
“Kư... th-thế ra ngươi dám nói lời lăng mạ đầy sỉ nhục đó tận tám lần hả...”
Có vẻ chưa bao giờ bị gọi là đồ ngốc kể từ khi cô nàng tỉnh dậy với tư cách
một hiệp sĩ hợp nhất, hai má Alice đỏ lên và khóe mắt cô nàng nhấc lên đầy
giận dữ. Thanh Kim Mộc Tê Kiếm sáng lấp lánh trong tay trái cô nàng hơi nâng
lên một chút và một cơn ớn lạnh chạy khắp người tôi, sợ rằng cô nàng đang nghĩ
đến việc chém tôi và khiến cả hai chúng tôi đều chết, nhưng dường như lý trí
của cô nàng đã vừa vặn vượt lên nỗi ham muốn, thanh kiếm lại buông thõng xuống
một cách vô lực.
“...Ra là vậy, lời ngươi nói cũng có lý. Tuy nhiên...”
Hàm răng của hiệp sĩ hợp nhất, trông tựa như những hạt trân châu, nghiến chặt
vào nhau và cô nàng phản bác.
“Thế thì sao ngươi không buông cái tay đó ra!? Nếu lý do không phải là thương
hại, mà với lý do đó thì ta thấy cái chết còn dễ chịu hơn, làm sao ngươi có
thể chứng minh được điều đó chứ!?”
Thương hại—không phải là lý do. Dù sao thì bản thân hành động giải cứu Alice
đã chính xác là một nửa lý do tôi và Eugeo đặt mục tiêu là tòa Thánh Đường
Trung Tâm này.
Tuy nhiên, tôi không có vẻ gì là đủ thời gian để thong thả giải thích từ đầu.
Và trước hết, người Eugeo muốn giúp chính xác mà nói thì không phải Hiệp Sĩ
Hợp Nhất Alice Synthesis Thirty, mà là người bạn thơ ấu bị bắt đi khỏi Làng
Rulid tám năm trước, Alice Schuberg.
Tôi cố hết sức mà vắt bộ óc gần như quá nhiệt vì trọng lượng đè lên quá lớn
của mình, tìm kiếm bất kì cái cớ nào có thể thỏa mãn Alice. Nhưng không đời
nào tôi nghĩ ra được thứ như thế ngay tức thì được. Chuyện đã đến thế này, tôi
không còn cách nào khác ngoài nói ra một phần sự thật.
“Tôi... tôi và Eugeo không leo lên Thánh Đường đến tận đây vì muốn tiêu diệt
Giáo Hội Chân Lý.”
Nhìn thẳng xuống đôi mắt xanh ứa ra một ánh sáng mãnh liệt của Alice, tôi bắt
ép lời mình tuôn ra một cách điên rồ.
“Chúng tôi cũng thế, cũng muốn bảo vệ Nhân Giới khỏi cuộc xâm lăng của Dark
Territory. Chúng tôi thậm chí còn chiến đấu với một nhóm goblin ở dãy núi tận
cùng hai năm trước... ngay cả khi tôi nói như thế, tôi đoán rằng cô sẽ không
tin tôi. Đó là lý do tôi không thể để cô, nổi danh là người mạnh nhất trong
các hiệp sĩ hợp nhất, chết ở đây. Sức mạnh của cô là yếu tố cần thiết.”
Có lẽ điều đó nằm ngoài dự đoán của cô nàng, Alice nhíu mày im lặng, nhưng rồi
lập tức đưa ra một câu trả lời sắc bén.
“Thế thì tại sao ngươi lại vung kiếm vào một con người khác và phạm vào điều
cấm tồi tệ nhất là khiến người khác đổ máu?!”
Tình cảm chính nghĩa thuần túy—cho dù là đã bị bẻ cong bởi giáo sĩ tối cao cho
phù hợp với mục đích của ả—bừng lên và cháy bỏng trong đôi mắt của Alice khi
cô ấy hét lên.
“Vì lý do gì mà người đả thương tất cả những hiệp sĩ đó, bắt đầu từ Eldrie
Synthesis Thirty-one?!!”
Đáng tiếc là trong tôi không có một lời nào có thể phản bác lời chất vấn của
cô gái. Rốt cuộc, mặc dù những câu tôi nói với Alice về việc tôi muốn bảo vệ
Nhân Giới là cảm xúc thực của tôi, chúng đồng thời cũng là sự dối trá hoang
đường.
Nếu tôi đến được tầng cao nhất của thánh đường, rồi chiến đấu và chiến thắng
giáo sĩ tối cao Administrator, ẩn sĩ Cardinal sẽ hồi phục lại mọi quyền hạn
của cô bé. Và có vẻ là cô bé ấy sẽ cố đặt lại Underworld về tình trạng ban đầu
để ngăn chặn thảm họa sắp xảy tới đó. Vào lúc này tôi hoàn toàn không biết sẽ
làm thế nào để ngoảnh mắt đi khỏi cái kết mà mọi thứ trở về trống rỗng.
Tuy nhiên. Nếu tôi và Alice cùng rơi xuống và chết ở đây, thảm kịch xảy đến
với thế giới sẽ còn ở một quy mô lớn hơn nữa.
Với việc Cardinal vẫn thiếu đi quyền hạn của mình, «giai đoạn nạp thử nghiệm
cuối cùng»—nói cách khác là cuộc xâm lăng của Dark Territory, sẽ bắt đầu và
những hiệp sĩ hợp nhất mà tôi và Eugeo đã chiến đấu và đả thương hẳn sẽ bị đập
tan cùng với Administrator, còn loài người sẽ bị thảm sát trong đau đớn và
thống khổ không sót một người.
Điều tôi không thể chịu được nhất là việc tôi sẽ chỉ đơn thuần tỉnh dậy trong
một chiếc «Soul TransLator» ở nơi nào đó trong thế giới thực cho dù tôi có bỏ
mạng ở thế giới này. Cư dân Underworld sẽ chết ở tận cùng nỗi thống khổ hệt
như địa ngục trong khi tôi một mình trở lại thế giới thực không một vết
thương— Cho dù thế nào đi nữa, tôi nhất định không chịu chấp nhận một diễn
biến như thế.
“...Tôi....”
Tôi tự hỏi rằng mình có thể truyền đạt được gì hay không đến Alice hiện thời,
một người bảo vệ của giáo hội và trật tự, thậm chí là bằng toàn bộ thì giờ vô
nghĩa mà tôi đang còn. Nhưng kể cả khi những lời đó không đến được với cô ấy
đi nữa, tôi không còn cách nào khác ngoài hết lòng nói về việc đó.
“Eugeo và tôi đã chém Raios Antinous và Humbert Zizek bởi vì Giáo Hội Chân Lý
và Danh Mục Cấm Kỵ đã sai lầm. Sâu trong lòng cô cũng hiểu điều đó chứ? Danh
Mục Cấm Kỵ không cấm, thế là những tên quý tộc cấp cao tha hồ làm những gì
chúng muốn với các cô gái chẳng hề phạm một tội lỗi nào cả, như Ronye và
Tiezé... cô thật sự tin rằng điều đó là đáng tha thứ sao?!”
Cảnh tượng tôi nhìn thấy hai ngày trước trong một căn phòng của kí túc xá của
các kiếm sĩ tập sự tinh anh—cảnh Tiezé và Ronye bị trói toàn thân một cách tàn
nhẫn, má thấm đẫm nước mắt, thấp thoáng trở lại với tôi và cả người tôi run
lên kịch liệt. Mũi kiếm đâm vào tường lại kêu cót két, nhưng tôi hét lên mà
gần như không hề để tâm đến nó.
“Cô nghĩ thế nào! Trả lời tôi, hiệp sĩ hợp nhất!!”
Cảm xúc giận dữ của tôi trở thành một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt tôi, giọt
vào trán Alice đang lủng lẳng bên dưới, và phân tán ra. Nàng hiệp sĩ vàng kim
hít vào một hơi sâu và mở to hai mắt.
Giọng nói sớm rỉ ra từ đôi môi hơi run rẩy của cô ấy dường như đã mất đi nhiều
sự cứng rắn vừa nãy.
“...Luật lệ, là luật lệ... và tội ác, là tội ác. Trật tự làm sao có thể giữ
vững được nếu quần chúng nhân dân được quyền tùy tiện lựa chọn chúng?”
“Chính xác thì ai là người quyết định rằng người lập ra những luật lệ đó, giáo
sĩ tối cao Administrator, có công bằng hay không? Các vị thần ở Thiên Giới
hả!? Thế thì tại sao tôi vẫn chưa chịu hình phạt của thần, bị sét đánh và
thiêu chết ngay chính lúc này!?”
“Ý định của các vị thần—Stacia-sama vốn đã được làm sáng tỏ thông qua hành
động của chúng ta, những kẻ hầu của người!”
“Tôi và Eugeo leo đến tận đây là để làm rõ điều đó! Để đánh bại Administrator
và chứng minh rằng đó là một sai lầm! Và vì nguyên nhân hoàn toàn, giống nhau
đó...”
Tôi liếc lên phía trên và xác nhận rằng thanh kiếm yêu quý chêm vào bức tường
của tôi cuối cùng đã tới giới hạn. Mũi kiếm sẽ gãy hay trượt ra vào lần tiếp
theo Alice cựa quậy, không, lần tiếp theo gió quyết định thổi một luồng về
phía này và chúng tôi chắc hẳn sẽ rơi xuống cùng nhau.
“...Tôi không thể để cô chết ở đây!!”
Hít vào một hơi sâu và cho hết vào bụng, tôi tập trung toàn bộ sinh lực còn
lại.
“—Uôôô!!”
Mọi khí thế của tôi tuôn trào, tôi lôi mạnh Alice đang treo lủng lẳng trên bàn
tay trái tôi. Một cơn đau dữ dội chạy qua các khớp ở cánh tay và vai tôi,
nhưng tôi đã xoay sở đưa Alice lên đến cùng một độ cao, rồi hét lên bằng sức
mạnh còn lại.
“Hãy đâm kiếm vào cái khe đó...! Tôi không thể chịu được nữa rồi, làm ơn đấy!”
Tôi nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đã khá biến dạng của Alice ngay bên cạnh tôi
với một vẻ điên rồ.
Sau một tích tắc tĩnh lặng, Alice cử động cánh tay trái và thanh Kim Mộc Tê
Kiếm đâm sâu phần mũi vào kẽ hở giữa cẩm thạch với một tiếng động chói tai.
Thanh hắc kiếm nhổ ra khỏi khe của bức tường đá gần như đồng thời và bàn tay
trái tôi cũng tự rời khỏi tay Alice vì mất lực bám.
Giữa sự hoảng loạn bắn xuyên qua người tôi từ đầu đến ngón chân, tôi rơi xuống
một quãng dài, rất dài và cuối cùng «Cái chết» áp lại gần tôi trong đầu tôi
trong một khoảnh khắc.
Tuy nhiên, điều tôi thực sự cảm thấy chỉ có một chốc lát không trọng lượng và
một va chạm bất ngờ. Bàn tay trái vụt đi như một tia chớp của Alice chộp lấy
cổ áo khoác của tôi từ đằng sau.
Sau khi xác nhận rằng thanh kiếm và hai cánh tay của Alice đang chịu trọng
lượng của cả hai chúng tôi một cách vững vàng, tôi thở ra một hơi dài thườn
thượt. Tim tôi, đập với tốc độ của một cái đồng hồ báo thức, dần dần chậm đi
và cuối cùng tôi cũng thấy được nhẹ nhõm.
“......”
Tôi nhìn lên về phía người mà tôi đã hoán đổi vị trí, cả về mặt vật lý lẫn
tinh thần, trong chỉ một giây trong im lặng.
Có vẻ như đang bị tra tấn bởi toàn bộ các cảm xúc mâu thuẫn khác nhau, cô nàng
hiệp sĩ hợp nhất vàng kim nghiến chặt hai hàm răng. Dấu của bàn tay nắm lại
giữ lấy tôi bằng phần gáy của cổ cứ nới lỏng rồi siết lại không ngừng ngay
phía sau cổ tôi.
Tôi không biết bất kì ai ở Underworld lại có khả năng do dự ở một tình huống
hiểm nghèo như thế này ngoại trừ Eugeo. Những con người còn lại—các Fluct
Light nhân tạo trung thành một cách mù quáng với chuẩn mực tốt xấu của họ,
không hề nao núng trước các lựa chọn quan trọng. Nói cách khác, các quyết định
quan trọng của họ luôn luôn được đưa ra bởi một thứ gì khác, hay một ai khác.
Nói cách khác, chỉ từ việc này tôi cũng có thể hiểu rằng một «nhân tính» vượt
qua nhiều người khác ở Underworld đang ẩn giấu trong linh hồn của Hiệp Sĩ Hợp
Nhất Alice. Điều đó còn đặc biệt hơn nữa khi xét rằng Administrator đã gây
nhiều thay đổi lên linh hồn của cô ấy.
Tôi không thể suy ra được bao nhiêu xung đột ắt đang ở trong tâm trí Alice.
Tuy nhiên, sau một vài giây dài dằng dặc, cơ thể tôi dễ dàng được kéo lên độ
cao lúc trước.
Khác với cô gái, tôi không cần phải do dự. Tôi lập tức đâm thanh hắc kiếm vào
khe cẩm thạch, dù là sau mọi chuyện nó đã phải chịu đựng, và thở ra một hơi
dài khác nữa.
Lúc tư thế của tôi vững lại, Alice đưa tay phải về và còn ngoảnh mặt đi đầy
giận dỗi. Giọng nói của cô nàng được gió gửi đi yếu ớt không như sắc thái của
nó.
“...Không phải ta đang giúp ngươi, chẳng qua là ta đang trả lại ân huệ mà
thôi... bên cạnh đó, ta vẫn chưa chấm dứt với kiếm của ngươi.”
“Ra là vậy... thế thì giờ ta huề nhau rồi nhé.”
Thận trọng lời nói, tôi cử động miệng.
“Và vì thế nên tôi có một đề nghị... trong hoàn cảnh hiện tại, chúng ta cần
phải trở vào trong tháp bằng mọi giá. Nên, tại sao cô không cân nhắc một hiệp
ước đình chiến nhỉ?”
“...Hiệp ước đình chiến?”
Tôi có thể cảm nhận được một cái nhìn thực sự nghi ngờ chiếu vào tôi từ khuôn
mặt có hơi quay về phía tôi của cô nàng.
“Phải. Phá tường ngoài của thánh đường không còn khả thi nữa và leo lên tuyệt
nhiên cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Tỉ lệ sống sót của chúng ta ắt sẽ tăng
lên nếu hai chúng ta hợp tác thay vì làm một mình. Tất nhiên, chuyện sẽ khác
nếu cô có một cách thuận tiện để trở vào bên trong.”
“......”
Alice cắn môi đầy thất vọng nhưng rồi lập tức lẩm bẩm trả lời.
“...Ta mà có một cách như thế thì đã dùng đến từ lâu rồi.”
“Đúng vậy. Thế thì tôi có thể xem như cô đã tán thành hiệp ước đình chiến và
hợp tác rồi chứ?”
“Trước tiên... ngươi bảo hợp tác, nhưng chính xác thì đó là nói đến điều gì?”
Giúp nhau nếu người kia có vẻ đang ngã xuống, chỉ có thế thôi. Chúng ta có thể
giữ chắc hơn nếu có một sợi dây thừng hay gì đó tương tự, nhưng tôi nghĩ thế
là đòi hỏi quá nhiều.”
Không nhìn tôi thêm một giây nào nữa, nàng hiệp sĩ hợp nhất lại chìm vào im
lặng hồi lâu, nhưng rồi cuối cùng thì hơi gật đầu với một động tác gần như
không thể nhận thấy được.
“Đó là một đề nghị hợp lý... ta phải thừa nhận. Buộc phải như vậy thôi...”
Thay vào đó, Alice vừa nói tiếp vừa trừng trừng nhìn tôi một cái cuối cùng.
“Ta sẽ chém ngươi ngay tích tắc chúng ta trở vào trong tháp. Hãy chắc chắn
rằng ngươi không quên điều đó.”
“Tôi sẽ nhớ kỹ.”
Gật đầu một lần nữa với câu trả lời của tôi, Alice hắng giọng như để thay đổi
suy nghĩ của mình.
“Vậy thì... ngươi cần một sợi dây hả? Ngươi không mang theo người một mảnh vải
vóc không cần thiết nào cả sao?”
“Vải...”
Tôi nhìn xuống người mình, nhưng nghĩ mới thấy, tôi còn không có cả một cái
khăn tay trong túi. Tôi có thể lấy ra hàng ụ áo quần hay áo khoác thừa từ kho
đồ của mình nếu đây là ALfheim mà tôi nhớ nhung khôn xiết, đáng tiếc là, cái
tính năng tiện lợi ấy không tồn tại trong Underworld.
“...Cho dù cô có hỏi thì cũng chẳng có gì hơn là cái áo và cái quần này. Nhưng
nếu cần thì tôi sẽ cởi ra.”
Khi tôi vừa nhún vai trái vừa trả lời, Alice làm khuôn mặt nhăn nhó nhất cho
đến giờ và hét lên.
“Chúng ta sẽ không dùng đến hạ sách đó! ...Trời đất, thật đáng kinh ngạc là
ngươi định lao vào chiến đấu chỉ với một thanh kiếm bên người.”
“Này, này, chả phải người đã áp giải tôi và Eugeo từ Học Viện Tu Kiếm mà chỉ
mang áo quần theo người chính là cô sao?”
“Và sau đó các ngươi đã đột nhập vào kho vũ khí của thánh đường đúng không. Lẽ
ra phải có hàng bó dây thừng cao cấp ở... a a, thôi đủ rồi, tốn thời gian quá
đi mất.”
Alice vung nhẹ đầu đi hướng khác với một tiếng hừm và giơ cánh tay phải mang
găng tay vàng của mình. Nhưng hình như tới đó thì cô nàng nhận ra rằng mình
không thể buông tay trái ra khỏi chuôi kiếm được, vì cô nàng cau mày. Xốc mạnh
cánh tay ở trước mặt tôi của cô nàng, cô nàng ra lệnh.
“Tháo găng tay của ta ra bằng tay tự do của ngươi.”
“Hả?”
“Và chú ý hơn nữa không chạm vào da của ta. Nhanh lên!”
“......”
Theo như ký ức của Eugeo, Alice dường như là một cô gái vui tươi và năng động,
dịu dàng hơn bất kì ai khác, khi cô ấy sống ở Rulid. Nếu là như thế, chính xác
thì tính cách dường như hoàn toàn đối lập của cô nàng đã mọc ra từ đâu?
Trong khi nghĩ về những điều như vậy, tôi đưa bàn tay trái cuối cùng cũng lấy
lại xúc giác lên, rồi tháo cái móc cài của chiếc găng tay. Alice, người bắt
tôi cầm chiếc găng, nhanh chóng rút bàn tay phải ra và vừa vung những ngón tay
mảnh mai, trắng nhợt vừa hô lên.
“System call!”
Nối sau cụm từ bắt đầu của thần thuật, cô nàng nhanh chóng niệm một thuật lạ
tai, phức tạp. Cái găng trong tay tôi tỏa ra một ánh sáng rực rỡ và hình thù
của nó bắt đầu thay đổi ở một tốc độ có thể thấy rõ. Trong chỉ vài giây, tay
trái tôi đã cầm một sợi xích vàng được bó lại gọn gàng.
“Uôô...chuyển hóa sao...?”
“Ngươi không nghe gì sao? Hay có lẽ những thứ nằm hai bên mặt ngươi không phải
là tai, mà là những cái lỗ lúc nhúc sâu bọ? Đó đơn thuần chỉ là làm biến đổi
hình dạng của nó, không ai có thể sử dụng được những thuật có khả năng thay
đổi đặc tính chất liệu của nó ngoài ngài giáo sĩ tối cao đáng kính.”
Khi nói xin lỗi bằng một câu “xin lỗi” với Alice, người dường như không hề có
ý định thay đổi cái miệng lưỡi cay độc của cô nàng cho dù đã có thỏa thuận
đình chiến, tôi thử độ bền của sợi xích. Răng tôi thấy như sắp rụng ra khi tôi
giữ một đầu của nó trong miệng và kéo, nên tôi cuống quít buông lỏng miệng.
Tôi không e ngại gì cả, vì dường như nó đủ cứng mặc dù mỏng hơn cả một ngón
tay út và ngoài ra còn có những cái chốt trông có vẻ cứng cáp ở cả hai đầu.
Buộc chặt một đầu vào dây thắt lưng tôi, tôi đưa đầu kia ra và Alice giật lấy
nó và nhét nó vào những khớp kim loại của thắt lưng treo kiếm của cô nàng.
Chiều dài của sợi xích lủng lẳng là khoảng năm mét. Ít hay nhiều thì hẳn chúng
tôi cũng sẽ an toàn cho dù có trượt tay đi nữa, trừ phi cả hai chúng tôi cùng
rơi xuống.
“Giờ thì...”
Nhìn xung quanh một lần nữa, tôi xác nhận tình hình hiện tại của chúng tôi.
Xét trên hướng mặt trời, chúng tôi đang treo lủng lẳng trên tường tây của
Thánh Đường Trung Tâm. Bầu trời ở phía trên đầu đang chuyển dở từ màu xanh
sang màu tím còn mặt trời đến từ phía sau nhuộm bức tường trắng của tòa tháp
một màu cam tươi. Thời gian hiện tại chắc là khoảng ba giờ chiều.
Chằm chằm nhìn xuống dưới chân tôi một cách ngập ngừng, tôi có thể thấy những
đám mây nhợt nhạt lơ lửng trôi qua, khu vườn trông như một bức tiểu họa, những
bức tường đá vây quanh nó, và cả những con đường của Trung Centoria bị chia
làmtưbởi những «bức tường bất tử», khiến tôi lại một lần nữa biết chắc rằng
tòa thánh đường cao một cách phi lý đến mức nào.
Mỗi tầng của tòa tháp cao khoảng sáu mét, bao gồm cả độ dày của sàn tầng, nên
theo đó mà tính thì tầng tám mươi, «Khu Vườn Trên Mây», nơi tôi đã đấu với
Alice sẽ có độ cao bốn trăm tám mươi mét—không, tính thêm cả tầng năm mươi,
«Linh Quang Đại Hành Lang», với trần tầng cao một cách bất thường của nó, là
vào khoảng năm trăm mét ư. Sinh Mệnh của chúng tôi chắc chắn sẽ biến mất chỉ
trong một tích tắc nếu chúng tôi rơi xuống. Ngoài ra, cơ thể này chắc hẳn sẽ
biến thành đất mịn chứ không toàn thây. Giờ thì gió vẫn còn lặng, nhưng tôi
không biết điều đó sẽ còn kéo dài được bao lâu nữa đây.
Lưng tôi rùng lên trước khi tôi lại nắm vào thanh kiếm của mình bằng tay phải
và lau mồ hôi đang chạy khắp lòng bàn tay trái tôi vào cái quần.
“Ờmm... hỏi cho chắc thôi, nhưng mà...”
Alice, cũng đang lén nhìn xuống dưới chân bên cạnh tôi, ngẩng mặt lên khi tôi
cất tiếng gọi. Có lẽ chỉ là tượng tưởng của tôi mà sắc mặt của cô nàng có vẻ
tệ hơn vừa nãy, nhưng giọng cô nàng thì vẫn cộc lốc như mọi khi.
“Gì?”
“À không, ừm... tôi cứ tưởng một hiệp sĩ vĩ đại như cô, có khả năng sử dụng
những thần thuật cao cấp như thay đổi hình dạng của vật thể sẽ biết một thuật
phi hành cơ... hoặc là không, hửm, xin lỗi nhé.”
Bất chấp lời xin lỗi vội vàng của tôi trước hai hàng lông mày đột ngột nhấc
lên của cô nàng, Alice vẫn mắng nhiếc tôi không chút khoan dung.
“Rốt cuộc thì ngươi đã học cái gì ở học viện thế hả?Thậm chí là cả đạo sĩ nhỏ
tuổi nhất cũng biết rằng người duy nhất có khả năng sử dụng các thuật phi hành
trong cả Nhân Giới rộng lớn là ngài giáo sĩ tối cao đáng kính!”
“Thế nên tôi mới nói là ‘hỏi cho chắc thôi’, đúng không nào?! Cô đâu cần phải
nổi giận đến thế!”
“Là do cái cách nói sỉ nhục kỳ quái của ngươi!”
Việc tính cách của Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice này có một mối quan hệ chắc chắn là
rất kinh khủng với tôi đang dần dần trở nên sáng tỏ, mà thậm chí không cần
phải xét đến quan điểm của riêng từng người, nhưng tôi vẫn vừa tiếp tục hỏi
vừa kiềm chế khao khát đốp lại.
“...Thế thì, lần này tôi cũng hỏi cho chắc thôi, nhưng mà... cô có thể gọi con
rồng bay khổng lồ mà tôi bị treo lên đưa đến tận đây không?”
“Đề xuất của ngươi đang càng ngày càng ngu xuẩn. Việc đến gần bất cứ con rồng
bay nào chỉ được cho phép trên bệ đáp ở tầng ba mươi thôi. Không một con rồng
nào có thể được cưỡi lên cao hơn dù chỉ một mảy may, thậm chí là của thúc...
không, của Chỉ Huy Hiệp Sĩ.”
“L-Làm sao tôi biết được một quy định như thế chứ, đúng không nào?!”
“Lẽ ra ngươi phải nhận ra điều đó từ khi biết rằng bệ đáp rồng bay được xây ở
tầng ba mươi mới phải!”
Tôi không rõ chúng tôi đã làm thế này bao nhiêu lần rồi, nhưng chúng tôi trừng
trừng nhìn nhau thêm tròn ba giây nữa trước khi tôi nuốt xuống cục tức nhắm về
phía lời nhận xét phi lý của hiệp sĩ hợp nhất vĩ đại và quay đầu ra phía sau,
nói.
“...Đường thoát bằng cách bay thế là đi tong... chắc vậy.”
Alice, mặt khác, có vẻ phải mất thêm hai giây nữa mới lấy lại được sự bình
tĩnh, nhưng đôi mắt xanh của cô nàng trừng trừng về phía này và cô nàng gật
đầu.
“Kể cả chim chóc cũng không thể tiến lại gần các tầng phía trên của thánh
đường. Ta không biết cặn kẽ, nhưng ta từng nghe rằng một thuật độc nhất vô nhị
được tạo ra bởi bàn tay của giáo sĩ tối cao đang hoạt động.”
“Thì ra là vậy... tỉ mỉ thật đấy.”
Tôi lại nhìn tổng quát chung quanh, rồi thấy rằng mặc dù có những cái bóng
trong giống như chim chóc ở rất rất xa, chúng tuyệt nhiên không biểu hiện một
dấu hiệu nào là sẽ tiến lại gần. Đây có thể nói là hiện thân của khả năng ma
thuật siêu việt và sự cảnh giác bệnh hoạn của sinh vật có quyền lực tối cao,
Administrator. Suy nghĩ như vậy thì, cả độ cao bất thường của tòa tháp này
cũng thế, dường như vừa là một biểu tượng cho quyền lực của ả vừa là biểu hiện
của sự sợ hãi với những kẻ thù không nhìn thấy được.
“Nếu vậy thì, ta chỉ còn lại ba lựa chọn... đi lên, đi xuống, hay một lần nữa
phá vỡ bức tường, hửm.”
“Lựa chọn thứ ba hẳn là rất khó. Giống với những «bức tường bất tử», tường
ngoài của thánh đường ắt hẳn đã được ban một lượng Sinh Mệnh gần như vô hạn và
tính chất tự sửa chữa. Kính ở những tầng dưới cũng tương tự như vậy.”
“Thế thì,việc leo xuống các cửa sổ cũng là vô nghĩa nốt, hửm...”
Khi tôi lẩm bẩm như vậy, Alice nhẹ gật đầu rồi nói.
“...Trước nhất thì ta thấy khó mà tin được rằng vừa nãy một cái lỗ hổng lại có
thể mở ra trên tường từ bên trong tháp...không còn cách nào khác để giải thích
điều đó ngoài một chuỗi xui rủi triệu lần có một được gây ra bởi sức mạnh dị
thường được giải phóng khi thuật chi phối vũ trang hoàn toàn của chúng ta hợp
lại. Chúa ơi, ngươi đã làm một việc quá chi là vô nghĩa.”
“......”
Chúng ta sẽ dính vào một xoắn ốc cãi vã nếu mình độp lại lúc này, tôi vừa nghĩ
vừa kềm nó lại, khiến nó dịu xuống chỉ sau một hơi thở nặng nề, rồi tôi hỏi.
“...Nhưng trong trường hợp đó, chẳng phải sẽ rất hợp lý nếu chúng ta lặp lại
hiện tượng đó mà bức tường vỡ ra sao?”
“Khả năng không hoàn toàn là con số không, nhưng... khó mà có thể trở vào bên
trong chỉ trong vài giây trước khi cái lỗ tự động sửa lại và còn một điều khác
cần lưu ý nữa, ta đã sử dụng thuật chi phối hoàn toàn của đứa trẻ... thanh
«Kim Mộc Tê Kiếm» này hai lần rồi. Ta không thể sử dụng được thuật đó nữa trừ
khi ta cho nó tắm trong thật nhiều ánh sáng mặt trời hay để nó nghỉ trong bao
của nó.”
“Phải, đối với tôi cũng vậy. Tôi sẽ phải cho nó vào bao của nó... hay đúng hơn
là chỉ treo lủng lẳng thế này cũng đã khiến một sức ép rất lớn đặt lên nó rồi,
nhỉ? Tốt nhất ta nên sớm hành động, bất kể là đi xuống dưới hay lên phía
trên.”
Tôi vừa thử bám vào bức tường cẩm thạch vừa nói, nhưng số lượng chỗ lồi và chỗ
lõm chỉ là một con số không vô vọng. Những khối đá với chiều dài cạnh ít nhất
là khoảng hai mét, chồng lên nhau một cách vĩnh viễn và gọn ghẽ, mà cả một
khung cửa sổ cũng không thể thấy được ở mặt phía tây này. Phá vỡ nó có vẻ cũng
không khả thi, cho dù là có một cách đi nữa, theo như lời Alice.
Còn về phương pháp đi dọc theo bức tường, chắc hẳn là không có cái nào cả
ngoại trừ chuẩn bị một thứ như một cây piton[1] dùng trong leo núi và đâm vào
những cái khe hở giữa đá cẩm thạch. Leo lên hay leo xuống thì cũng không có
khác biệt gì lớn về công sức bỏ ra, nên tôi thà đặt mục tiêu là các tầng trên
còn hơn, nhưng vấn đề là—
Tôi nhìn chằm chằm vào Alice ở bên trái với vẻ mặt nghiêm túc nhất có thể và
hỏi, cam chịu khả năng khá thấp là sẽ được trả lời.
“Nếu chúng ta tiến lên phía trên... có nơi nào chúng ta có thể trở vào trong
tháp không?”
Quả nhiên là Alice lộ một vẻ ngập ngừng và cắn môi trước câu hỏi đó. Nếu chúng
tôi có thể vào trong tháp bằng cách leo, chắc chắn chỗ đó sẽ cực kỳ gần với
tầng cao nhất mà Administrator đang ở. Dẫn kẻ thù của giáo hội tới một nơi như
thế thì cũng gần giống như phạm một điều cấm kỵ đối với một hiệp sĩ hợp nhất,
một người bảo vệ.
Dẫu vậy—
Alice hít vào một hơi sâu, rồi dồn sức mạnh vào ánh mắt và gật đầu.
“Có. Ở tầng chín mươi lăm, có một nơi được gọi là «Đài Quan Sát Sao Mai» ắt
hẳn hoàn toàn thông suốt, bốn vách tường chỉ có cột chống mà thôi. Hẳn chúng
ta có thể dễ dàng trở vào bên trong nếu chúng ta leo lên được đó. ...Có điều.”
Một ánh sáng vô cùng chói lọi ngụ trong cặp mắt xanh của cô nàng.
“Cho dù chúng ta có lên được tầng chín mươi lăm đi nữa, nhất định ta vẫn sẽ
chém ngươi tại đó.”
Đón lấy cái nhìn của hiệp sĩ hợp nhất, chứa đầy kiên quyết đủ để khiến gáy tôi
tê dại, đối mặt, tôi gật đầu đáp.
“Dù sao thì đó cũng là thỏa thuận của chúng ta ngay từ đầu.Vậy— cô đồng ý leo
lên tường đúng không?”
“... Được thôi. Thế thì thực tế hơn là leo xuống đất từ đây. Có điều...dù
ngươi có nói chắc đến đâu đi nữa, ngươi định leo lên bức tường dựng đứng này
bằng cách nào đây?”
“Ừm, rõ rồi mà, chúng ta sẽ chạy thẳng đứng... không, đùa đấy.”
Sau khi cố hắng giọng để lẩn trốn cái liếc đã nhanh chóng đông lại xuống dưới
độ không tuyệt đối của Alice, tôi đổi thanh kiếm sang tay trái, đưa lòng bàn
tay phải ra, và niệm một thuật.
“System call! Generate metallic element!”
Một nguyên tố kim loại sáng ngời như thủy ngân được tạo ra ngay lập tức, rồi
tôi biến đổi hình dạng của nó bằng một thuật bổ sung và sức mạnh tưởng tượng
của mình. Kéo nó ra tới độ dài khoảng năm mươi xentimét và mài mũi của nó
thành hình dạng một lưỡi dao mỏng, tôi đã tạo ra tức thời một cây piton cỡ lớn
mà tôi đang cầm chặt.
Nhìn lên khe đá mà thanh hắc kiếm của tôi đâm vào trong ở phía trên đầu, tôi
vung mạnh tay phải.
“Hmph!”
Khi đâm cây piton vào trong với sức mạnh lớn nhất mà tôi có thể vận ra được,
phần lưỡi dao đâm vào trong khe hở hẹp mà không bị gãy. Tôi cố cạy nó ra, lên
trên và xuống dưới, nhưng dường như nó vẫn sẽ cố định không vấn đề gì ngay cả
khi trọng lượng toàn cơ thể tôi treo vào nó.
Sinh Mệnh của các vật thể được tạo ra bởi thần thuật thấp vô cùng, sẽ biến mất
chỉ trong vài giờ đồng hồ cho dù không đụng tới. Bởi vậy, sợi dây an toàn nối
giữa tôi và Alice rốt cuộc đã không được sử dụng, nhưng nó sẽ đáp ứng được nếu
nó đủ chắc chắn để đỡ chúng tôi khi chúng tôi leo lên tường.
Vừa cảm nhận được cái nhìn nghi ngờ mọi khi của Alice, tôi vừa nắm chặt cây
piton bằng tay phải và rút thanh hắc kiếm đã bị ngược đãi đến giới hạn bằng
tay trái. Tôi tra nó vào bao trên eo mình, rồi treo người lủng lẳng dưới cây
piton nhô ra khỏi bức tường khoảng bốn mươi xentimét bằng cả hai tay và xem
như nó là một cái xà đơn, tôi kip[2] một cái.
Mặc dù khả năng vận động của tôi ở Underworld không sánh được với khả năng vận
động khiến cả một gã ninja trong phim rẻ tiền cũng phải thấy xấu hổ cuối thời
kỳ SAO của tôi, nó vẫn nhanh nhẹn, mà khỏe mạnh, khi so với thế giới thực. Đặt
bàn chân phải lên xà, tôi vừa đặt tay trái lên tường một cách vững vàng vừa
lập tức nâng người lên và đứng lên thành công trên cây gậy sắt mảnh.
“Ngươi... ngươi ổn không vậy?”
Sau khi đưa mắt xuống trước giọng nói khàn khàn đó, tôi nhìn thấy Alice đang
nắm chặt sợi xích vàng bằng bàn tay tự do và nhìn lên tôi với khuôn mặt có hơi
nhợt nhạt. Vẻ mặt ấy toát ra một ấn tượng trẻ con đến không ngờ và khiến tôi
dù biết không nên vẫn muốn giả bộ ngã xuống, nhưng liền quên đi ý nghĩ ấy vì
biết rằng đây không phải là thời điểm phù hợp cho việc đó.
“Tôi ổn... tôi nghĩ vậy.”
Ung dung ra dấu bằng tay phải, tôi lại niệm thuật đó và tạo ra một cây piton
mới. Đâm thật mạnh nó vào kẽ hở tiếp theo tôi nhìn thấy được ở phía trên đầu,
tôi leo lên với cùng một phương thức giống như vừa rồi. Trong khi ôm chặt chút
cảm giác cuối cùng cũng tiến lên thành công, mặc dù chỉ có vỏn vẹn hai mét,
tôi gọi Alice ở phía dưới.
“Rồi, có vẻ được đấy! Giống như tôi vừa làm, leo lên cây piton... không, cây
gậy sắt đầu tiên đó đi.”
Tuy nhiên, nàng hiệp sĩ hợp nhất vẫn bất động ngước nhìn lên tôi. Một chốc lát
sau môi cô nàng khẽ nhúc nhích và một tiếng nói không rõ ràng truyền đến chỗ
tôi.
“...ược.”
“Hả? Cô nói gì cơ?”
“...Ta không làm được, thế đấy!”
“Không... không, cô làm được mà. Với sức mạnh của cô, kéo cơ thể mình lên sẽ
rất...”
“Ý ta không phải vậy!”
Alice lắc mạnh đầu và khước từ sự cổ vũ thô thiển của tôi.
“...Vì đây là lần đầu tiên ta kẹt vào một tình huống như thế này... c-có thể
đó là một điều nhục nhã, nhưng chỉ treo người như thế này đã rút hết khí lực
của ta rồi. Một hành động không thể diễn tả được như leo lên chỗ đứng nhỏ như
vậy là quá...”
Tôi nhất thời không nói được gì trước giọng nói yếu ớt của Alice, thứ lại một
lần nữa có vẻ như sẽ biến mất vậy.
Nhìn chung, người ở Underworld có xu hướng phản ứng kém với những tình huống
nằm ngoài dự tính của họ hay hiểu biết thông thường. Khả năng thích nghi với
những «hoàn cảnh vốn không thể phát sinh» của họ đặc biệt thấp, với những
trường hợp cực đoan như Fluct Light của kiếm sĩ tập sự Raios, kẻ hai tay đã bị
chém lìa bởi kiếm của tôi, Fluct Light của hắn vỡ vụn và Sinh Mệnh của hắn dập
tắt—hay tương tự như vậy theo phỏng đoán của tôi.
Tôi cho rằng cả một hiệp sĩ hợp nhất cũng không thể giải quyết cái tình thế
này, bị ném ra bầu trời trống rỗng từ một cái lỗ hổng khổng lồ mở ra trên bức
tường lẽ ra không thể phá được của tòa tháp, và treo lủng lẳng ở một khu vực
siêu cao mà cả một chỗ đặt chân cũng không có, nơi thậm chí là cả rồng bay
cũng không thể xâm phạm được. Hay có lẽ—Alice Synthesis Thirty, người tự hào
với kỹ năng dùng kiếm vô bờ bến, về bản chất cũng chỉ là một cô gái mà thôi.
Bất kể là thế nào đi nữa, nghe thấy lời cầu viện của ngài hiệp sĩ hợp nhất đây
chắc hẳn là điều cấm kỵ trong một tình thế như bây giờ. Nhận định như vậy, tôi
kêu lên.
“Hiểu rồi! Vậy tôi sẽ kéo cô lên chỗ đứng bằng sợi xích!”
Alice cắn môi, trông như là đang đắn đo giữa lòng tự tôn và nỗi sợ khi tôi
nói, nhưng có vẻ không hề có ý định thay đổi thứ tự ưu tiên lúc trước của
mình, cô nàng nắm chặt sợi xích vàng cùng một cái gật đầu rất chi là nhỏ nhẹ.
“...Trông cậy vào ngươi.”
Vừa kềm nén ham muốn bốc đồng là chọc cho cô nàng nổi giận bởi giọng nói gần
như là câm của cô nàng, tôi cũng cầm lấy sợi xích.
“Rồi, thế thì tôi sẽ kéo cô lên từ từ. Tôi kéo đây.”
Tôi thận trọng kéo sợi xích lên sau khi nói câu đó. Chỗ đứng của tôi, cây
piton, khẽ kêu cót két, nhưng có vẻ nó có thể chịu được trọng lượng của hai
người nếu chỉ trong một thời gian ngắn. Chú ý không làm nó bật nảy lên, tôi
kéo hiệp sĩ vàng vĩ đại lên một mét rồi giữ yên sợi xích trong một chốc lát.
“...Được rồi, cô có thể rút kiếm ra rồi đấy.”
Alice gật đầu và tinh tế rút thanh Kim Mộc Tê Kiếm của cô nàng ra khỏi bức
tường đá mà nó đâm vào. Sợi xích lại trĩu xuống lần nữa trong khoảnh khắc ấy,
nhưng bằng cách đó tôi đã giữ chặt nó lại được.
Khi xác nhận được rằng cô nàng đã tra kiếm vào bao, tôi tiếp tục kéo lên. Tôi
kêu lên một lần nữa sau khi đôi bốt của Alice đã đứng lên cây piton đầu tiên.
“Bám vào bức tường bằng cả hai tay... đúng rồi, được, tôi sẽ thả xích ra.”
Tôi không thể thấy nét mặt của cô nàng từ góc độ này, nhưng Alice cố bám vào
bức tường một cách tuyệt vọng và lắc đầu lia lịa. Vừa tưởng tượng xem vẻ mặt
của cô nàng giờ đang ra sao bên dưới mái tóc vàng phất phơ trong gió, tôi nhẹ
nhàng hạ thấp cánh tay phải. Hiệp sĩ hơi lảo đảo một chút trên cây piton mảnh,
nhưng rồi lập tức lấy lại thăng bằng.
“Phù...”
Tôi để một hơi thở dài thoát ra.
Tôi hoàn toàn không biết còn cách bao nhiêu mét nữa mới tới cái nơi «Đài Quan
Sát Sao Mai» nghe nói nằm ở tầng chín mươi lăm đó, nhưng dù sao thì, chúng tôi
hẳn sẽ tới được đó thôi nếu chúng tôi lặp đi lặp lại quy trình này. Vấn đề là
leo một khối đá mà chúng tôi đã mất thời gian đến vậy th ìđêm ắt sẽ xuống
trước khi chúng tôi tới được đó, vì thế chúng tôi nên chuẩn bị tinh thần treo
lủng lẳng trên tường mà nghỉ qua đêm.
“Vậy tôi sẽ leo tiếp cái nữa.”
Sau khi tôi tuyên bố hướng xuống phía dưới, Alice liếc lên với khuôn mặt cứng
đờ và đáp với một giọng thì thầm gần như không thể nghe được hầu hết bị cuốn
đi lẫn vào tiếng gió thổi.
“...Xin hãy cẩn thận.”
“Hiểu rồi.”
Tôi bật ngón cái tay phải lên một cách dứt khoát—mặc dù cử chỉ đó không được
dùng ở Underworld—rồi niệm lệnh hệ thống để tạo ra cây piton thứ ba.
Lẽ ra Centoria đang sắp vào giữa hè, thế mà một khi đã bắt đầu thì mặt trời
càng ngày càng chìm xuống nhanh hơn. Bức tường trắng rực rỡ với ánh cam của
mặt trời lặn chuyển sang một màu đỏ son, rồi tím, cuối cùng ấn định ở màu
chàm, và tôi có thể thấy dãy núi tận cùng xẻ một đường ngang cô độc ở xa phía
tây khi tôi quét mắt qua.
Vô vàn vì sao đã lung linh xuất hiện phía trên đầu, nhưng tiến độ leo của
chúng tôi lại chẳng có tí ti nào là nhanh. Một giới hạn ngoài dự kiến trong hệ
thống đã giày vò chúng tôi kể từ khoảng một giờ trước.
Leo lên thì dĩ nhiên là đơn giản. Tạo ra một cây piton bằng thần thuật, cố
định nó vào khe hở giữa những khối cẩm thạch, và trèo lên trên nó. Tiếp đến là
kéo Alice lên bằng sợi xích và đặt cô nàng lên cây piton mà tôi vừa đứng; tất
cả chỉ có vậy. Mỗi chu kì giảm xuống còn tốn dưới ba phút sau khi lặp đi lặp
lại nó hơn mười lần.
Tuy nhiên, vấn đề nằm ở việc tạo ra cây piton cốt yếu đó.
Thế giới này không có bất kỳ thứ gì tương đương với thông số được gọi là ‘mana
points’ ở ALO. Ở đây, mọi biến thể của ma thuật, được gọi là ‘thần thuật’, đều
có thể được tái sử dụng liên tục, chỉ cần quyền truy cập hệ thống của người sử
dụng đủ để dùng nó.
Tuy nhiên, thế không có nghĩa nó có thể được sử dụng vô hạn, ở bất kỳ đâu và
bất kỳ lúc nào. Quy luật của thế giới này, mọi hành động sáng tạo đều yêu cầu
tài nguyên, cũng đặt lên nghiêm ngặt y như thế với thần thuật. Việc sử dụng
thuật buộc phải tiêu thụ những chất xúc tác quý giá, Sinh Mệnh của sinh vật,
thậm chí là con người, hay «tài nguyên không gian» tích trữ xung quanh người
sử dụng.
Thứ tài nguyên không gian này không hề có giá trị rõ ràng bằng số và là một
vấn đề thực sự rất phiền toái. Về cơ bản, nó được cung cấp thông qua ánh sáng
mặt trời hay sự màu mỡ trong đất. Một nơi đất đai màu mỡ hay tắm trong một
lượng đủ ánh sáng mặt trời sẽ dồi dào tài nguyên, thậm chí đủ để thi triển
liên tục các thần thuật cao cấp, nhưng mặt khác, năng lượng không gian sẽ cạn
kiệt nhanh chóng trong một căn phòng mặt trời không chiếu tới được của một tòa
nhà làm bằng đá, đòi hỏi một khoảng thời gian dài trước khi tài nguyên được
nạp lại.
Và tuân theo quy luật đó, hoàn cảnh của tôi và Alice—mắc kẹt ở năm trăm mét
cách mặt đất và mặt trời đang chìm vào đường chân trời, đang rất gần với những
tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra. Nói ngắn gọn thì, tài nguyên ở xung
quanh sẽ cạn kiệt bởi thần thuật mà tôi liên tục niệm ra và chúng tôi sẽ không
thể tạo ra những cây piton thiết yếu để leo lên tường được nữa.
“System call! Generate metallic element!”
Trên lòng bàn tay duỗi thẳng ra tìm kiếm ánh tà dương lờ mờ còn lại của tôi,
những hạt ánh sáng bạc lẻ loi, lơ lửng biến mất và tỏa ra một luồng khói.
Tôi thở dài và Alice nói với giọng mệt mỏi từ hai mét phía dưới.
“...Tạo ra những dụng cụ đó hẳn đã tiêu hao một lượng thần năng trong khu vực
này... Nếu sau khi Solus lặn mà ta tạo ra được mỗi giờ một cái thì đã là rất
may mắn... —Chúng ta đã leo được bao xa rồi?”
“Ờm... tôi khá chắc là ta đã leo gần xong tầng tám mươi lăm.”
“Vẫn còn xa mới tới tầng chín mươi lăm nhỉ.”
Tôi nhìn chằm chằm một cách bướng bỉnh vào sắc tím đang dần biến mất trên bầu
trời, rồi gật đầu.
“Ừ... dù bằng cách nào thì leo khi trời tối mịt vẫn quá nguy hiểm. Có điều...
chúng ta không thể thực sự nghỉ trong tình trạng này cho dù chúng ta có dừng
lại nghỉ qua đêm...”
Trong trường hợp xấu nhất, chúng tôi sẽ phải nghỉ trong khi treo lủng lẳng
dưới sợi xích, nhưng vì chúng tôi không thể tạo ra cây piton nào và chúng sẽ
biến mất sau mười phút, chúng tôi chỉ có thể lại sử dụng kiếm của mình làm vật
chống. Nhưng vấn đề là Sinh Mệnh của kiếm của chúng tôi có duy trì được đến
sáng hay không.
Hy vọng tìm được thứ gì để treo sợi xích lên, tựa như một chỗ lồi nào đó, tôi
trừng trừng nhìn bức tường phía trên đầu, không bằng lòng bỏ cuộc. Và—
“A...”
Hình như chỉ khoảng tám mét phía trên có một vài cái bóng hình dáng phức tạp
thò ra khỏi tường, cách đều nhau. Có vẻ màn sương mù quấn quanh ngọn tháp đã
tan đi khi mặt trời lặn và phơi bày bộ mặt của những vật thể ẩn giấu.
“Này, đằng kia... cô thấy gì không?”
Sau khi tôi vừa la lên vừa chỉ, Alice, ở gần chân tôi, cũng ngẩng mặt lên. Đôi
mắt xanh của cô nàng nheo lại và cô nàng trả lời.
“Có... chúng có phải là tượng hay thứ gì tương tự không? Nhưng tại sao chúng
lại ở cao đến vậy... Chẳng có ai ở quanh đây để mà ngắm chúng cả.”
“Chúng là gì không quan trọng miễn là chúng ta có thể ngồi nghỉ trên chúng. Có
điều, vẫn còn tám mét... tám mel nữa mới tới đó lận. Tôi có thể leo lên trên
đó, nhưng tôi nghĩ tôi cần thêm ba cây gậy sắt nữa mới đủ...”
“Ba... thế hả.”
Alice trông có vẻ đang suy nghĩ một chốc lát trước khi cô nàng lập tức gật
đầu.
“Hiểu rồi. Ta đã định để dành thứ này cho thời điểm thực sự cần thiết,
nhưng... có vẻ bây giờ chính là thời điểm ấy.”
Cô nàng dựa vào tường lúc nói như vậy và tháo cái găng tay mang ở tay trái.
Chằm chằm nhìn vào lớp giáp tỏa ra một ánh sáng vàng mờ nhạt dù là trong bóng
đêm này, cô nàng niệm cụm từ mở đầu của thần thuật.
Một tia sáng thoáng bắn ra khi khúc niệm được niệm lưu loát hơn nhiều so với
khả năng của tôi kết thúc—cái găng tay đã thay đổi hình dạng trở thành ba cây
piton trước khi tôi kịp nhận ra. Có lẽ thuật thay đổi hình dạng của Alice sinh
lợi nhiều hơn nhiều so với những thuật sinh ra nguyên tố, vì nó đã phát huy
tác dụng dù là trong sự ít ỏi tài nguyên ở xung quanh chúng tôi.
“Hãy dùng những cái này.”
Alice duỗi hết mức bàn tay trái đang cầm mấy cây piton về phía tôi đang ở cao
hơn hai mét. Tôi cúi xuống chỗ đứng và thận trọng nhận lấy những món dụng cụ
quý giá.
“Cảm ơn, chúng sẽ có ích đây.”
“Nếu cần thiết, ta vẫn còn vài mảnh giáp, nhưng...”
Tôi liếc miếng giáp ngực lộng lẫy che phủ nửa thân trên của Alice một cái và
lắc đầu.
“Không... hãy dự trữ nó cho đến phút cuối. Ai mà biết được khi nào chúng ta sẽ
cần tới nó...”
Chậm rãi đứng dậy, tôi cắm hai trong ba cây piton mà Alice đã làm cho tôi vào
thắt lưng và cầm chặt cây cuối cùng.
“Uryaa!”
Quả nhiên cây cọc vàng tôi đâm vào với một tiếng hô chọc sâu vào trong khe hở
với độ chắc chắn hoàn toàn khác biệt với những cây làm từ nguyên tố kim loại.
Leo lên nó bằng bài tập xà ngang mà tôi đã khá quen thuộc, tôi kéo Alice lên
bằng sợi dây an toàn.
Lặp lại quy trình đó thêm một lần nữa, tôi có thể nhận ra rõ ràng vật thể bí
ẩn dù là trong ánh sáng lờ mờ khi tới gần nó bốn mét.
Nó đúng là một bức tượng đá. Một mái bằng hẹp trải dài về hai phía trái phải,
giống như thể nó bao quanh tường ngoài của thánh đường, và một vài bức tường
khá lớn xếp thành hàng ở trên nó.
Tuy nhiên, chúng chẳng phải những hình dáng thần thánh như nữ thần hay thiên
thần mà tôi đã thấy vô số lần bên trong tòa tháp.
Chúng được tạo hình giống như con người, nhưng tư thế của chúng, chân cong lại
thành thế ngồi xổm và tay xếp trên đùi, không mảy may khiến người ta liên
tưởng đến sự thanh khiết. Những cơ bắp gồ ghề, cục mịch phình ra trên tay chân
của chúng và đôi cánh sắc như dao chìa ra sau lưng chúng.
Và đầu của những bức tượng chỉ có thể miêu tả là kỳ cục. Một cái miệng tròn
được khắc trên phần phía trước nằm ở đầu của một vòng cung dài. Chỉ đầu của
chúng đã mang một sự tương đồng với bọ đầu dài hay con gì đó tương tự.
“Ugh... thiết kế đó hơi bị thô thiển nhỉ.”
Tôi lẩm bẩm;
“Ế...!? Ch-chúng là... của Dark Territory...!”
và Alice kêu lên một tiếng kinh ngạc trước lúc đó.
Bức tượng cúi người ở ngay phía trên tôi quay đầu về bên trái và bên phải, và
cái miệng tròn khiến người ta liên tưởng đến cá mút đá của nó, mở ra và đóng
lại từng tí một. Nó không đơn thuần là một vật trang trí được tạc ra từ đá.
Thứ đó—là sinh vật sống.
Nếu đây là một nhiệm vụ được thiết lập trong một trò chơi VRMMO ở thế giới
thực, nó đương nhiên sẽ tấn công chúng tôi.
Tuy nhiên, trong trường hợp này, người viết kịch bản nhất định là có sở thích
khá tàn độc hoặc hoàn toàn mới vào nghề. Dù sao thì, chúng tôi, những người
chơi, đang ở trên những chiếc piton nhô ra còn không được bốn mươi xentimét từ
bức tường thẳng đứng và không thể bước nổi một bước nào.
Một sự kiện không thể thắng được—những từ vô dụng ấy cuộn qua tâm trí tôi,
nhưng tôi lập tức rũ bỏ chúng. Tôi hoàn toàn không hy vọng vào một diễn biến
như ai đó sẽ cứu chúng tôi một cách khoa trương nếu chúng tôi rơi xuống. Chúng
tôi sẽ phải vắt óc ra và đẩy lùi mối nguy này bằng chính sức mình. Nếu không,
cả tôi và Alice và sẽ chết.
Trong khi tôi kiên quyết, bức tượng đá vừa bắt đầu thay đổi màu sắc toàn cơ
thể vừa rung lên. Da của nó, vốn có màu trắng ngả xám như bức tường, bắt đầu
chuyển sang một màu tro sền sệt từ phần đuôi.
Basaa! Không đợi đôi cánh đen của nó vừa phát ra một tiếng động inh ỏi vừa xõa
ra,tôi rút kiếm từ eo mình. Ánh mắt cố định vào con quái vật có cánh vốn là
tượng đá, tôi gọi Alice ở hai mét phía dưới.
“Có vẻ chúng ta phải chiến đấu rồi. Ưu tiên cao nhất không để bị rơi xuống!”
Tuy nhiên, tôi không nghe thấy lời đáp tức thì nào từ nàng hiệp sĩ hợp nhất.
Khi liếc nhanh xuống dưới, tôi thấy trên khuôn mặt nhợt nhạt nhô ra dưới hoàng
hôn của Alice không biểu hiện một điều gì cả, ngoại trừ sự ngạc nhiên. Đó có
thể là gì, tại sao chúng—tiếng thì thầm ấy lọt vào tai tôi thông qua dòng
không khí đi lên.
Cô nàng hiệp sĩ hợp nhất lẽ ra phải biết mọi thứ về Giáo Hội Chân Lý, thế mà
tại sao cô nàng lại kinh ngạc đến vậy? Tôi không biết gì hơn là tin đồn, nhưng
giáo sĩ tối cao Administrator dường như có khuynh hướng cảnh giác đến kỳ
cục.Cũng không có gì đáng ngạc nhiên nếu bà ta thấy không đủ an tâm chỉ bằng
việc thiết lập phần phía trên của tòa tháp thành khu vực không thể bay và bố
trí người bảo vệ để đẩy lùi những kẻ xâm nhập dùng sức leo lên tường.
Người bảo vệ đó—một con quái vật trông giống như những con «gargoyle» thường
xuyên xuất hiện trong game ở thế giới thực nếu bỏ qua cái đầu của nó, nắm lấy
gờ của mái bằng bằng hai bàn tay có móng vuốt, rồi khạc không khí ra từ cái
miệng tròn của nó với một tiếng “bushuu” ầm ĩ. Tôi nhận ra rằng những con
gargoyle ở bên trái và bên phải con bắt đầu cử động đầu tiên cũng đang thay
đổi màu sắc cơ thể, điều đó khiến tôi rùng mình. Nếu chúng án ngự ở cả bốn bề
của tường ngoài thánh đường, sẽ chẳng có gì là lạ nếu số lượng của chúng vượt
quá một trăm.
“Chết tiệt...!”
Vừa quay người vừa chửi thề, tôi rút kiếm ra, lưng dựa vào tường, nhưng chỉ
việc đó cũng đã khiến tôi mất thăng bằng kha khá. Ừm, chỗ đứng của tôi chỉ là
một cây gậy kim loại mảnh. Tôi chưa hề có kinh nghiệm chiến đấu trong những
hoàn cảnh như vậy, dù có xét tới thời tôi ở SAO trước kia.
Làm gì bây giờ—tôi nghe thấy âm thanh đập cánh mà còn không có thời gian để mà
ngẫm nghĩ về điều đó. Tôi nhìn lên, con gargoyle đang lơ lửng với bầu trời
xanh tối là hậu cảnh, trừng trừng nhìn tôi với hai trái nhãn cầu hình tròn gắn
vào hai bên cái đầu dài và hẹp của nó.
Con quái vật to lớn hơn dự đoán, chắc phải gần hai mét, tính từ đầu tới ngón
chân. Bổ sung thêm, đuôi của nó với chiều dài gần bằng cơ thể đang lừ đừ duỗi
ra từ phía sau hông của nó.
“Bushaa!!”
Tôi nhìn chằm chằm vào con gargoyle vừa kêu lên một tiếng quái dị như hơi nước
thoát ra khỏi van và áp sát tôi bằng một cú đâm bổ nhào. May mắn thay, dường
như nó không sở hữu khả năng tấn công tầm xa, nên đòn tấn công của nó hẳn sẽ
đến từ một trong bốn chi có móng vuốt của nó. Phải, trái, trên, hay dưới—
“—Uôô!?”
Thứ vừa vụt bay về phía này vừa rền lên như một ngọn roi là cái đuôi với phần
mũi được vót nhọn thành giống như mũi của một con dao. Bị tiếp cận khi không
phòng bị, tôi vừa la lên vừa quay đầu. Phần mũi nhọn sắc bén quẹt một vết rách
nông trên má tôi, nhưng tôi đã xoay sở né được đòn trực diện.
Tuy nhiên,bởi vì tôi mất thăng bằng do động tác thừa đó, cơ thể tôi lắc lư
trên cây piton.
Nhắm vào tôi, đang cố đứng vững một cách tuyệt vọng, con gargoyle vẫn đang lơ
lửng trước mắt tôi liên tiếp đâm đuôi tới.
Tôi chống cơ thể bằng tay trái và đỡ những đòn tấn công bằng đuôi bằng thanh
kiếm trong tay phải, nhưng chỉ giương nó lên để thay cho cái khiên cũng khiến
tôi phải dốc hết sức. Tôi hoàn toàn không đủ bình tĩnh để mà vung kiếm chém
lìa cái đuôi của nó.
“Kư...”
Tôi kết luận rằng đây hoàn toàn không phải tình huống để mà lưỡng lự và đưa
tay trái ra khỏi tường, rồi kéo ra một trong những cây piton được lèn vào thắt
lưng tôi. Trong khi hình dung ra động tác của kỹ năng ném mà tôi từng luyện
trong SAO, tôi ném nó đi với mục tiêu là trung tâm của con gargoyle.
Tôi không đặt quá nhiều sức mạnh vào nó, nhưng có vẻ cây piton làm từ găng tay
của Alice sở hữu một mức priority khá lớn, cây lao ngắn vẽ ra một vòng cung
vàng trong ánh sáng lờ mờ, đâm sâu vào bụng con gargoyle.
“Bushii!”
Máu có màu sậm phọt ra từ cái miệng tròn của nó và phân tán, và con quái vật
vỗ cánh một cách lảo đảo, bay lên một vị trí cao hơn. Có vẻ nó đã chịu một
lượng sát thương tương đối, nhưng đáng tiếc rằng thế vẫn chưa đủ để khiến nó
rút lui. Một tia giận dữ hòa vào cặp mắt đơn giản đen xì trông rất giống với
mắt côn trùng của nó, và con gargoyle trừng trừng nhìn tôi.
Tôi hiểu rằng đây không phải thời điểm phù hợp, nhưng suy nghĩ ấy vẫn vô thức
nảy ra ở một góc trong đầu tôi. Liệu có phải một phần mềm đang điều khiển con
quái vật kỳ cục đó? Hay chẳng lẽ, cả nó, cũng là một Fluct Light nhân tạo như
cư dân của Underworld...?
“Bushuuuu!!”
Một tiếng kêu mới và kỳ lạ làm xáo trộn suy nghĩ của tôi. Hai con gargoyle
nhảy ra khỏi mái bằng và bay quanh thành vòng tròn như thể đang chờ đợi tôi sơ
hở.
“Alice, rút kiếm ra đi, lũ quái vật cũng tới chỗ cô đấy!”
Tôi vừa kêu lên vừa liếc thẳng xuống, nhưng có vẻ cô nàng hiệp sĩ vẫn chưa hồi
phục khỏi mối lo không rõ nguồn gốc. Cô nàng một là sẽ bị xiên vào cái đuôi,
hai là rơi khỏi cây piton nếu bị tấn công ở tình trạng hiện giờ.
Liệu tôi có nên leo lên cái mái bằng cách bốn mét phía trên trong khi đám
gargoyle quan sát tình hình? Nhưng chỉ còn duy nhất một cây piton trong thắt
lưng tôi. Hỏi con gargoyle giận dữ kia trả lại cây piton cắm ở bụng nó hẳn là
không thể.
Có lẽ ba con quái thú đang cố hăm dọa tôi bằng những tiếng khạc nhổ kỳ lạ cuối
cùng đã quyết định tiếp tục tấn công, nhưng những tiếng kêu chói tai đáng lưu
ý thoát ra từ chúng.
Giờ chuyện đã thành ra thế này rồi, tôi chỉ còn cách tháo sợi dây an toàn và
nhảy về phía bất kỳ kẻ địch nào nhắm vào Alice.
Nghĩ vậy, tôi dùng tay trái lần tìm sợi xích nối với thắt lưng tôi. Và hai mắt
tôi mở to khi nhận ra.
Sợi xích dài xấp xỉ năm mét. Mái bằng phía trên cách bốn mét—
“Alice... Alice!!”
Vừa tra kiếm vào bao, tôi vừa hô lên lớn tiếng nhất có thể.
Cơ thể của hiệp sĩ hợp nhất bỗng run lên và cặp mắt xanh ấy cuối cùng cũng
nhìn về phía này.
“Nắm chặt vào sợi xích!”
Ngươi đang nghĩ cái gì thế; Alice cau mày trong khi tôi nắm chặt sợi xích nối
với thắt lưng đeo kiếm của cô nàng bằng cả hai tay. Tôi kéo mạnh nó và cơ thể
Alice nổi lên khỏi chỗ đứng. Vội vàng nắm lấy sợi xích, cô nàng hiệp sĩ cất
một giọng nói khàn khàn.
“...Đừng bảo ngươi định...”
“Tôi sẽ xin lỗi bao nhiêu tùy ý cô nếu cả hai ta sống sót qua chuyện này!”
Hít vào một hơi sâu, tôi tập trung toàn bộ sức mạnh và kéo sợi xích mà nàng
hiệp sĩ vĩ đại đang lủng lẳng lên, và nó—không, tôi ném nó thẳng lên phía
trên. Mái tóc dài vàng óng và chiếc váy màu trắng tinh phất phơ, Alice bay vút
lên theo quỹ đạo nửa vòng tròn.
“Kyaaaaa!!”
Một tiếng la nữ tính đến ngạc nhiên vang lên, nàng hiệp sĩ hợp nhất bay qua
giữa những con gargoyle và đáp xuống mái bằng cách bốn mét phía trên. Chính
xác hơn, có lẽ tôi nên nói là cô nàng đâm sầm xuống. Có lẽ tôi nên vờ như chưa
từng nghe thấy tiếng “mugyuu” không tương xứng với một nữ hiệp sĩ có học thức
phát ra trước khi tiếng la kết thúc đó.
Cơ thể tôi bị ném khỏi cây piton, chỗ đứng của tôi, bởi lực giật lại từ cú ném
mạnh quá mức. Nếu Alice không đỡ cho tôi từ mái bằng phía trên, cả hai chúng
tôi sẽ lao xuống mặt đất xa bên dưới.
Quả nhiên, dũng khí của tôi đóng băng ngay tức khắc sau khi rơi xuống, nhưng
nàng hiệp sĩ hợp nhất đã đáp lại niềm hy vọng của tôi, đứng dậy trên cái mái
bằng hẹp và nắm lấy sợi xích bằng cả hai tay. Hai chân cô nàng đứng vững chãi
và ngăn tôi rơi xuống trước khi
“Ngươ...ơơơơi!!”
Cô nàng vừa kéo sợi xích lên bằng toàn bộ sức mạnh vừa kêu lên bằng giọng nói
đầy tức giận.
Bay vọt qua không trung như Alice vừa nãy, tôi không tài nào thở nổi lúc lưng
tôi đâm sầm vào bức tường cẩm thạch, nhưng giờ thì không gì thấy chắc chắn hơn
mái bằng mà tôi đang nằm bẹp lên. Tôi muốn ném mình xuống cái mặt phẳng ngang
đầy hoài niệm này mãi, nhưng Alice đá vào sườn tôi và tôi miễn cưỡng ngồi dậy.
“Ng... ngươi nghĩ cái quái gì thế hả, tên đại đần!”
“Đâu còn cách nào khác, tôi chỉ có thể... không, để sau rồi nói, chúng tới
kìa!”
Tôi lại rút kiếm ra và chỉ mũi của nó vào ba con gargoyle đang đột ngột bay
lên.
Tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi bắt đầu chiến đấu để kiểm tra
địa hình xung quanh, tôi thoáng đảo mắt sang trái và phải.
Mái bằng chúng tôi đã trèo lên bằng một màn nhào lộn hệt như diễn xiếc có
chiều rộng khoảng một mét. Nó thiếu những chi tiết trang trí, không gì hơn là
một cái bục đơn giản bằng cẩm thạch nhô ra vuông góc từ tường ngoài của tòa
tháp. Không, chắc hẳn nó tương tự với một cái giá đựng. Nó là thứ chỉ được
dùng để đặt những con gargoyle lên trên.
Alice không biết đến sự tồn tại của mái bằng này, nên tôi giữ một hy vọng nhỏ
nhoi là có một cánh cửa hay cửa sổ trên bức tường ngoài phía sau chúng tôi,
nhưng đáng tiếc là không có một chỗ hở nào cả. Mọi thứ tôi thấy được là quanh
cảnh những cái bóng của những con quái thú vẫn chưa sống dậy xếp thành hàng
cho đến góc xa.
Biết được số lượng của chúng qua nhiều lần xác nhận khiến tôi sợ hãi, nhưng
may mắn thay, có vẻ ba con đang bay lên cao là những con duy nhất di chuyển.
Có lẽ cô nàng đã bình tĩnh lại sau khi lên được một chỗ đứng chắc chắn, nhưng
Alice cũng rút thanh Kim Mộc Tê Kiếm ra khỏi vỏ kêu một tiếng “shing”. Dẫu
vậy, những hồ nghi trong lòng cô nàng có vẻ vẫn chưa được giải quyết vì một
tiếng lẩm bẩm khàn khàn lọt vào tai tôi.
“...Không nghi ngờ gì nữa... Tại sao... chúng lại ở...”
Lũ gargoyle bay lên cùng một độ cao với mái bằng có lẽ đang đề phòng hai con
người vừa tuốt kiếm, bởi chúng không để lộ một dấu hiệu nào là sẽ lao vào ngay
lập tức. Vừa chằm chằm nhìn bầy quái vật đu đưa uể oải giữa không trung, tôi
vừa hỏi Alice một câu.
“Có điều này làm tôi băn khoăn từ lúc nãy. Cô biết lũ quái vật đó sao?”
“...Phải, ta biết.”
Ngạc nhiên làm sao, Alice lập tức trả lời đầy quả quyết.
“Bọn chúng được tạo ra bởi những pháp sư hắc thuật của Dark Territory, những
con ác quỷ mà chúng chi phối. Noi gương chúng, chúng ta gọi bọn chúng là
«minion». Ta tin rằng đó từ Thánh Ngôn của «bộ hạ» hay «thuộc cấp».”
“Minion... Từ bề ngoài tôi có thể đồng ý là chúng đến từ Dark Territory, nhưng
tại sao một thứ như thế lại xếp hàng dọc theo mọi vách tường của nơi linh
thiêng nhất Nhân Giới chứ?”
“Đó chính là điều ta muốn biết đấy!”
La lên như thể cô nàng đang gắng gượng nói, Alice cắn chặt môi.
“...Ta hiểu rằng chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nếu ngươi không nói cho
ta. Ta khó có thể hình dung ra được là lũ minion lại có thể lẩn qua sự quan
sát của các hiệp sĩ hợp nhất và vượt qua dãy núi tận cùng, và xâm phạm đến thủ
đô xa xôi... và thậm chí còn tới một địa điểm cao đến vậy ở Thánh Đường Trung
Tâm. Đừng nói là...”
“Đừng nói là một ai đó có quyền hạn cao trong giáo hội đã sắp đặt chúng ở
đây... một hành động chắc chắn là không thể có...?”
Alice quắc mắt về phía tôi, đang nói hết lời nói bị ngắt giữa chừng một cách
nửa có chủ ý, nhưng không hề bác bỏ. Đưa mắt trở về phía ba con gargoyle, lũ
minion, vẫn đang lơ lửng, tôi lại hỏi một lần nữa.
“Cho tôi biết thêm một điều nữa. Những con minion đó có trí tuệ không? Chúng
có biết nói giống như con người không?”
Alice, cũng đã đưa mắt trở lại phía trước, có vẻ vừa nhanh chóng lắc đầu.
“Việc đó thực sự là không thể. Khác với những tên goblin hay orc sống trong
vùng đất bóng tối, lũ minionkhông sống. Chúng là những linh thú được tạo ra từ
những tảng đất bởi các pháp sư phục vụ thần bóng tối, Vector... chúng chỉ có
thể hiểu được một vài mệnh lệnh đơn giản của chủ nhân chúng.”
“...Ra vậy.”
Tôi giấu Alice một hơi thở nhẹ nhõm.
Tôi nhận thức rõ rằng đây không hơn gì là trì hoãn vấn đề sắp xảy ra, nhưng
tôi vẫn vô cùng do dự về việc giết những sự sống sở hữu Fluct Light giống như
con người, thậm chí là lúc này.
Những đứa bé ở thế giới này chỉ được sinh ra giữa những cặp nam-nữ đã kết hôn
với sự thừa nhận của Giáo Hội Chân Lý—có khả năng một lệnh hệ thống dành riêng
cho điều đó có tồn tại—hay tựa như vậy, ẩn sĩ Cardinal đã nói thế. Những người
cư ngụ ở Dark Teritory cũng không ngoại lệ. Trong trường hợp đó, lũ minionđược
tạo từ những hắc thuật không-phải-thần-thuật sẽ không sở hữu Fluct Light, mà
là những bộ mã được lập trình giống như các loài động vật hoang vậy.
Nhìn từ khía cạnh đó, sự thù địch phát ra từ những cặp mắt đơn giản giống như
con trùng của lũ minion có mùi hôi thối rõ ràng củ akĩ thuật số thường gặp ở
những đàn quái tôi từng đánh trong SAO. Trạng thái của chúng có lẽ đã chuyển
từ «quan sát» sang «tấn công», ba con minion đồng thời đập mạnh cánh và bay
vọt lên cao.
“—Chúng đến kìa!”
Tôi la lên và một lần nữa vung thanh kiếm yêu quý của mình. Con bay vào theo
đường thẳng là con có cây piton vàng vẫn còn cắm vào bụng, có lẽ bởi vì mối
hận vừa có được lúc nãy.
Lần này, móng vuốt trên hai tay nó tấn công liên tiếp thay vì cái đuôi. Không
thể nói là nó nhanh, nhưng tôi gặp khó khăn trong việc canh đúng thời điểm vì
đã một thời gian dài không chiến đấu với quái vật. Tập trung tinh thần gạt đỡ
những móng vuốt bằng thanh kiếm, tôi chờ đợi thời cơ, rồi thấp thoáng nhìn
thấy hình ảnh hai con không bị thương lao vọt xuống Alice ở bên trái tôi ở một
góc tầm nhìn của mình.
“Coi chừng, chúng có hai con đấy!”
Bất chấp lời cảnh báo kêu lên trong sự lo lắng chân thật cho nàng nữ hiệp sĩ
của tôi, tiếng nói đáp lại hoàn toàn dửng dưng.
“Ngươi nghĩ ta là ai chứ?”
Nhanh nhẹn hạ thấp eo, cô nàng vung dứt khoát thanh Kim Mộc Tê Kiếm ở bên
trái.
Dobaa! Với tiếng chém mạnh khủng khiếp đó, ánh vàng lung linh từ thanh kiếm
của cô nàng chớp lên rực rỡ đủ để khiến người ta lóa mắt dù là trong ánh sáng
nhá nhem này.
Chỉ một nhát chém đơn duy nhất không có động tác giả hay những kỹ thuật kết
nối—nó là thứ được gọi là kỹ thuật sơ đẳng trong «Phái Aincrad», «Horizontal».
Tuy nhiên, tốc độ và sức nặng của nó cũng đủ để khiến tôi đổ mồ hôi lạnh dù
chỉ nhìn nó từ một bên. Thứ dễ dàng dồn tôi vào chân tường trong cái trận đánh
ở tầng tám mươi là độ hoàn thiện áp đảo trong nhát chém đơn không tài nào
tránh né hay phòng thủ được ấy. Đó là sức mạnh dễ dàng nghiền nát niềm tin vào
sự xuất sắc trong các kỹ năng liên kích mà tôi ấp ủ suốt những năm dài sống
trong VRMMO.
Trước mặt Alice, vẫn vừa vung kiếm xong, bốn cánh tay của hai con minion rơi
xuống. Tiếp đó, bất chấp nằm ngoài tầm chém của cô nàng, thân mình của chúng
tách đôi ra quanh ngực không một tiếng động.
Máu có màu sậm phun sạch ra khỏi hai con quái vật rơi xuống mà không rít lên
được tiếng nào. Đương nhiên, không một giọt nào chạm phải Alice.
Hiệp sĩ hợp nhất đứng lên như thể chưa hề có chuyện gì thực sự xảy ra, quay về
phía tôi, vẫn đang kẹt vào một trận chiến phòng thủ một chiều, và nói với
giọng có chút châm chọc.
“Ngươi có cần giúp đỡ không?”
“...K-Không cảm ơn.”
Sau khi lịch sự từ chối đề nghị của cô nàng với sự bướng bỉnh nhỏ nhất có thể,
tôi bước một bước để né tránh những đòn tấn công liên tiếp từ hai cánh tay của
con minion, hai cái chân, cộng thêm cái đuôi của nó, mà cuối cùng tôi cũng
nhìn thấu được mô thức. Quay về phía kẻ địch đang cố lấy lại khoảng cách, tôi
phát động kỹ năng liên kích đã ăn sâu vào cơ thể tôi.
Suốt một thời gian dài, tôi đã nghĩ thật là lạ rằng những kiếm kỹ y hệt như
trong thế giới của SAO lại tồn tại ở Underworld. Tôi đã xem xét nhiều phỏng
đoán trong hai năm vừa qua, nhưng vẫn chưa có được lời giải hoàn hảo. Có lẽ
một kỹ sư ở Rath đã tận dụng gói chương trình «The Seed» để xây dựng thế giới
ảo, nhưng theo như tôi biết thì hệ thống kiếm kỹ không bao gồm trong The Seed.
Nếu có thì lẽ ra tôi đã kích hoạt được những kiếm kỹ trong Gun Gale Online hồi
tôi chuyển đổi sang mới phải.
Có khả năng nhà hiền triết thông thái trú ẩn trong Phòng Đại Thư Viện,
Cardinal, sẽ biết sự thật, nhưng tôi đã lưỡng lự không biết có nên hỏi cô bé
điều đó không. Cardinal nhận thức được rằng mọi cư dân của Underworld, bao gồm
cả bản thân cô bé, đều là những sự tồn tại được tạo ra cho một cuộc thí nghiệm
của một công ty ở thế giới thực, Rath, và đau khổ về chính số phận của mình.
Tôi không chịu nổi việc đột nhiên hỏi một câu hỏi ngụ ý rằng thế giới này là
hư cấu dù bằng cách nào đi nữa mà không có sự đồng ý của cô bé. Huống chi,
chuyện đã tiến triển đến thế này thì lý do đằng sau sự tồn tại của kiếm kỹ đã
tuyệt nhiên không còn quan trọng nữa. Chỉ cần nó phát huy tác dụng và ban cho
tôi khả năng chiến đấu là đã đủ rồi.
Thanh kiếm trong tay phải tôi nhuốm một ánh sáng xanh lam và tôi khởi động
kiếm kỹ bốn đòn đánh theo chiều ngang, «Horizontal Square».
“Uo... ryaaa!”
Nhát chém vung ra cùng một tiếng hô có phần thô thiển không có ý đối chọi với
Alice, nhưng nó chém phăng hai cánh tay và đuôi của con minion, cuối cùng mượt
mà xẻ ngang thân của nó. Cố gắng không nhảy ra khỏi mái bằng với đà vượt quá
mức, tôi chăm chú nhìn những gì còn lại của con quái vật giờ đã tan thành từng
mảnh, chúng rơi xuống và chìm vào biển mây bên dưới.
Nếu mấy tảng thịt đó không tan biến giữa không trung và rơi xuống trước mặt
một tu sĩ hay một ai đó đang dạo quanh sân trong của thánh đường, sẽ có một vụ
om sòm lớn đây... trong khi tôi nghĩ về những thứ như thế;
“...Hê.”
Alice lẩm bẩm ngắn gọn với giọng của sư phụ khi nhìn kỹ năng của đệ tử.
Quét thanh hắc kiếm sang trái và phải để làm sạch nó, tôi tra nó vào lại bao
kiếm ở bên trái thắt lưng tôi—thực ra tôi muốn đeo nó ở sau lưng, nhưng trong
kho vũ khí không có dây đeo kiếm loại mang ở vai nào cả—trong khi tôi nhìn
nàng hiệp sĩ từ một bên.
“...Sao?”
“Không, ta chỉ nghĩ rằng ngươi sử dụng những kỹ năng thật kỳ lạ. Về việc nó sẽ
thu hút vài vị khách nếu ngươi biểu diễn nó ở một rạp trong lễ hội giữa hè.”
“À, cảm ơn.”
Sau khi nhăn nhở cười với nàng hiệp sĩ vĩ đại dùng lời lẽ chế nhạo với mọi thứ
nhỏ nhặt, tôi nhìn vào khuôn mặt Alice từ phía trước. Tôi nói lên câu hỏi bỗng
nổi lên trong đầu tôi.
“...Cô từng thấy lễ hội giữa hè của Centoria bao giờ chưa? Nếu tôi phải mô tả
thì, tôi phải nói rằng nó là lễ hội chủ yếu dành cho dân thường, gần như không
có một học sinh nào xuất thân là quý tộc cấp cao ở Học Viện Tu Kiếm đi lễ hội
cả...”
Tất nhiên, cũng có ngoại lệ, như Sortiliena-senpai, người tôi làm người hầu,
năm nào chị ấy cũng mong chờ nó. Những suy nghĩ đầy hoài niệm đó đến với tôi
trước khi Alice khịt mũi.
“Xin đừng đánh đồng ta với đám quý tộc cấp cao thích tự tâng bốc mình đó. Tất
nhiên là ta đã... đi......”
Những lời khinh miệt đó dần dần chậm lại và cuối cùng ngắt hẳn.
Nàng hiệp sĩ cau mày, môi vẫn hơi mở và đưa mắt xuống dưới cứ như đang tìm
kiếm điều gì. Đưa bàn tay trái đã mất găng lên, cô nàng ấn đầu ngón tay vào
cái trán trơn nhẵn. Alice lắc đầu không biết bao nhiêu lần trong bộ dạng đó và
chậm rãi ngẩng mặt lên, rồi lẩm bẩm với giọng dường như hơi mơ hồ.
“Không... ta nghe nói đến lễ hội đó... từ một vị tu sĩ. Hiệp sĩ hợp nhất... bị
cấm giao thiệp với nhân dân ngoại trừ khi làm nhiệm vụ, vì vậy...”
“...”
Đó là chuyện đương nhiên. Các hiệp sĩ hợp nhất tin rằng họ là những sự tồn tại
được triệu hồi đến từ Thiên Giới bởi giáo sĩ tối cao Adminstrator, nhưng thực
ra không phải như vậy. Administrator đã đưa những con người có trí tuệ và sức
mạnh vượt trội từ Nhân Giới đến Thánh Đường, rồi cải tạo họ thành những hiệp
sĩ với ký ức trước đó bị phong ấn bằng «Nghi Thức Tổng Hợp». Bởi vậy, nếu
những hiệp sĩ đó thăm viếng hạ giới nhiều hơn mức cần thiết và bất ngờ gặp
phải gia đình cũ của họ thì sẽ rất khủng khiếp.
Số của Alice là thirty, có nghĩa cô ấy là hiệp sĩ «mới nhất» sau Eldrie
Synthesis Thirty-one,người chỉ mới trở thành hiệp sĩ hợp nhất vào mùa xuân năm
nay. Có thể cô ấy được tổng hợp trong vòng một năm trở lại đây, và cô ấy bị
đưa đi khỏi Làng Rulid bảy năm trước, nên thực tế là cô ấy đã có hơn bảy năm
trống không. Rốt cuộc thời gian đó Alice đã sống như thế nào trong thánh
đường... tôi không rõ cô ấy trở thành sơ để học thần thuật, hay có lẽ bị «đóng
băng» bởi Adminstrator mà trải qua nó. Tuy nhiên, có lẽ cô ấy đã từng đi lễ
hội giữa hè của Centoria trước khi trở thành một hiệp sĩ? Liệu đó có phải một
ký ức lẽ ra đã bị phong ấn, nhưng lại được hồi sinh trong một khoảnh khắc nhờ
cuộc nói chuyện vừa rồi?
Trong trường hợp đó, nếu bây giờ tôi tiếp tục hỏi về lễ hội giữa hè, liệu
«module kính thần» phong ấn ký ức của Alice có thể bị loại bỏ giống như những
gì đã xảy ra khi tôi chiến đấu với Eldrie không?
Nghĩ đến điều đó, tôi bắt đầu mở miệng một lần nữa. Dẫu vậy, tôi cắn chặt răng
sau khi hít vào một hơi.
Cardinal đã nói rồi. Rằng lấy module kính thần ra chưa đủ để biến Hiệp Sĩ
Alice thành Alice Schuberg, người bạn thơ ấu của Eugeo. Rằng «mảnh ký ức quan
trọng nhất» bị giáo sĩ tối cao lấy cắp khỏi Alice nhất định là cần thiết. Bởi
vậy, cho dù module của Alice có bị lấy ra vào lúc này, hẳn cô ấy sẽ mất ý thức
trong khoảnh khắc đó và trở nên bất động. Tôi thà tránh điều đó trong hoàn
cảnh hiện tại mà chúng tôi không biết khi nào kẻ địch tiếp theo sẽ xuất hiện.
Trên hết, Alice không hề biểu lộ một dấu hiệu đau đớn nào khi nhìn thấy Eugeo
người mà cô ấy đã rất thân thiết một vài năm trước ở Rulid. Nói cách khác,
phong ấn trên ký ức của Alice mạnh đến mức đấy. Khả năng loại bỏ module bằng
một chủ đề như lễ hội giữa hè rất nhỏ và mặt khác, việc đó có thể sẽ khiến cô
ấy cảnh giác hơn nữa với tôi.
Alice chằm chằm nhìn vào mặt tôi một cách ngờ vực trong khi tôi im lặng suy
nghĩ những chuyện đó, nhưng rồi lại sớm cau mày như thể đã phát hiện ra một
điều gì đó.
“Máu của minion gây bệnh đấy. Lau thật sạch nó đi.”
“Nn? À à...”
Khi Alice chỉ ra tôi mới nhận thấy một vài giọt máu bắn ra từ con quỷ đã tưới
lên má tôi. Trong lúc tôi lau đi chất lỏng có mùi hăng bằng ống tay áo, một
lời quở trách nhức nhối vang lên.
“Này!”
Phải mấy năm rồi mới có người nổi giận với tôi như thế... Alice trừng trừng
nhìn tôi, đang á khẩu, với một vẻ mặt thực sự nản lòng.
“A a, đủ rồi đấy, sao đàn ông lại quá... Cả một cái khăn tay mà ngươi cũng
không mang theo à?”
Tôi lần mò hai túi quần, nhưng túi phải không có gì cả còn túi trái có nhét
một thứ không phải khăn tay. Tôi khẽ trả lời, đầu cúi thấp.
“T-Tôi không...”
“...Thật là, thôi được rồi, dùng cái này đi.”
Alice rút một cái khăn tay ra khỏi chiếc váy dài trắng tinh, rồi đưa nó ra cho
tôi với một vẻ mặt biểu lộ sự ghê tởm đến từ tận đáy lòng.
Ý nghĩ kéo váy của ngài hiệp sĩ vĩ đại lên và chùi má vào nếu cô nàng định đối
xử với tôi như một thằng nhóc ở trường tiểu học chớp qua đầu tôi, nhưng tôi
dừng lại vì việc đó sẽ chỉ kết thúc bằng cái chết của tôi.
Cảm ơn và mượn lấy cái khăn với những đường viền phức tạp không có dù chỉ một
vết bẩn, khi tôi dùng nó để lau má một cách bối rối, máu của con minion giống
như bị nó hấp thu vậy, làm sạch nó hoàn toàn, như thể một thuật làm sạch những
vết bẩn đã được thi triển lên nó.
“Cảm ơn nhiều.”
Thưa cô; tôi vừa kìm lại khao khát thêm cụm đó vào vừa trả lại cái khăn, nhưng
ngài hiệp sĩ vĩ đại nhanh chóng ngoảng mặt đi và nói một câu—
“Rửa sạch và trả lại nó cho ta trước khi ngươi bị ta chém.”
Tương lai trông thật là đáng lo ngại. Làm sao tôi có thể thuyết ngài hiệp sĩ
vĩ đại đây miễn trận đấu khi chúng tôi trở vào trong tòa tháp và gặp lại
Eugeo?
Hình ảnh người cộng sự chắc hẳn lúc này đang leo lên cầu thang trong tòa tháp
của tôi lóe lên trong đầu tôi khi tôi nhìn quanh, và nhận ra rằng ánh tà dương
trên bầu trời đã hoàn toàn biến mất mà tôi không hề nhận thấy và một vài ngôi
sao đã nhấp nháy ở đằng xa. Chúng tôi đã xoay sở đẩy lùi được lũ minion, nhưng
mặt trăng đã lên và chỉ mới có một tí ti tài nguyên không gian được bổ sung,
nhưng với chừng đó thì khó mà đủ để tạo ra những cây piton mới. Tôi nhét cái
khăn tay của Alice vào túi phải và lần này lướt mắt một vòng từ trái sang phải
mái bằng hẹp. Những con minion hóa đá xếp thành một thành từ cách đây vài mét
đến góc tường dường như sẽ không sống dậy nếu chúng tôi không đến gần hơn. Có
lẽ có thể đập vỡ chúng trước khi sự hóa đá của chúng giải trừ nếu chúng tôi
xông tới và dùng kiếm chém vào điểm yếu của chúng nhưng tôi thấy không có gì
đáng để thử rủi ro đó. Bởi vậy chúng tôi chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi ở đây
vài giờ đồng hồ cho đến khi trăng lên.
Thực lòng mà nói, tôi sẽ nồng nhiệt đón nhận suy nghĩ tạm thời ngồi xuống và
nghỉ ngơi, nhưng chắc hẳn Alice sẽ vô cùng bực dọc suốt trong lúc đó. Tôi cầm
lại một tiếng thở dài, nghĩ ngợi xem nên mở đầu một cuộc nói chuyện với nàng
hiệp sĩ hợp nhất đang ngoảnh mặt đi như thế nào đây.