Xưng Tội


Người đăng: thanhviendthien

“Bây giờ phóng viên đang đứng sau trung tâm đô thị ngầm sau vụ việc, và cuộc
khủng hoảng hiện tại đã được giải quyết - nhờ vào hiệu quả vô song của các
phòng ban liên quan. Chưa được tiết lộ, nhưng tất cả các công dân bị mắc kẹt
đã được giải cứu ... "

Jay ngồi trên ghế sofa của mình và xem các phóng viên làm đẹp trên truyền hình
đối mặt với thực tế là họ không thay đổi trái tim và linh hồn của họ. Họ đã
phát đi một danh sách dài các tin nhắn đáng tin cậy bên cạnh những từ “tai nạn
trong các trung tâm mua sắm dưới lòng đất”. Không thể không ngưỡng mộ chất
lượng tâm lý của các nhân viên truyền thông ngày nay.

Tuy nhiên, anh đã gần như quen với nó, vì chính phủ liên bang đã thành lập
truyền thông mới, mặc dù bất đồng tiếng nói luôn luôn tồn tại, nhưng dường như
sau một thảm họa của người dân ngày tận thế đối với cuộc sống của khát chưa
từng lấn át khác Tất cả nhu cầu của người dân, hầu hết mọi người cuối cùng
cũng được chấp nhận.

Tin tức về vụ tai nạn ở trung tâm mua sắm ngầm vô tình không đề cập đến những
tin tức nửa vời liên quan đến sự điên rồ của hai người đàn ông, khi Jay đang
xem xét các báo cáo theo dõi không được chứng minh, giọng nói của bà Reynolds
đã đi qua một lúc lâu khóc. Đi ra.

"Jay! Lại đây," cô vừa nói vưa lau khóe mắt

"Được rồi, nó kết thúc rồi."

Jay bỏ điều khiển từ xa và đứng dậy và bước vào cuộc nghiên cứu. Reynolds và
vợ anh đang ngồi trên ghế sofa trong phòng nghiên cứu từ trái sang phải, có
một chiếc ghế trước mặt anh và có vẻ như đang chuẩn bị cho Jay. Điều này làm
cho anh ta vô tình nghĩ về cấu trúc của phòng thẩm vấn, nơi các nghi phạm được
thẩm vấn trong phim, và trái tim anh không thể không đập nhanh.

Nhưng cuộc trò chuyện này cũng là trong tâm trí của anh ấy - xem xét những gì
họ vừa trải qua. Anh đã tạo ra một vài lý do để anh quay trở lại trung tâm mua
sắm dưới lòng đất, khi anh ngồi xuống ghế và ngồi xuống, anh đang tự hỏi nên
dùng cái nào.

Sau khi mắt Reynolds gặp nhau, ông Reynolds đã nói ngay từ đầu: "Jay, chúng ta
... chúng ta biết."

"Biết " Jay nói. "bố biết gì?"

"Về ... Bí mật của con." Ông Reynolds chạm vào mũi và dường như cảm thấy chủ
đề này hơi khó mở rộng. "Ba và mẹ của con rất biết ơn - biết rằng nhờ co con
ba mẹ và bao người khác mới đều có thể sống sót không bị tổn thương. "

Jay đông cứng lại. Anh ta suy nghĩ về khả năng của chính anh ta được cha mẹ
anh khám phá, nhưng anh ta không bao giờ ngờ rằng cuộc đối thoại sẽ được tiến
hành trong một bầu không khí kỳ lạ như vậy. Anh cảm thấy mông không thể ngồi
yên và không thể không hỏi, "Bố có chắc những gì Bố đang nói về khác với những
gì tôi nghĩ không? Bởi vì dường như việc này... Không gây sốc như vậy . "

Reynolds và và vợ một lần nữa nhìn nhau, rồi bà Reynolds lên tiếng.

“Ba mẹ đã biết về nó sớm?”

Jay ngạc nhiên, anh vẫn cảm thấy rằng anh đã làm tốt công việc bí mật của mình
cho đến bây giờ.

"từ trại trẻ mồ côi lúc con về đây khoảng một năm rưỡi bây giờ." Bà Reynolds
nói, "Con có thể tự hào vì có thểche giấu quá lâu con sẽ ngạc nhiên với cha mẹ
của một đứa trẻ bí ẩn khó khăn như thế nào.ba mẹ quan tâm đến con nhường nào
và sự ngạc nhiên khi biết về bí mật đó"

Jay hơi thất vọng và nói: "Ồ, tại sao lain nói vậy? Bố mẹ không nói với bất cứ
tổ chức nào liên quan? bố mẹ.... không sợ sao?"

Bà Reynolds mỉm cười nhẹ: "Con nói điều thật ngớ ngẩn. Con là con trai của
chúng ta. Chẳng cái gì có thể thay đổi được."

"Và ba mẹđã chọn để tin con" Ông Reynolds cũng cho biết, "mẹ của bạn và tôi là
những người đô thị bản địa, chúng tôi đã chứng kiến ​​sự xuất hiện của
Superman trong thành phố, không có ai là ý thức hơn về điều đó hơn so với
người dân địa phương đô thị khi một người cua cái chữS xuất hiện. Anh ta biến
mất sáu năm trước, tiếp theo là con xuất và có khả năng phi thường như anh ấy.
Tất cả chúng ta đều muốn tin rằng bạn có ý nghĩa đặc biệt. "

Jay không thể tin được và chỉ vào chính mình: "Ý bố là, hy vọng con có thể
thay thế anh ta? Siêu nhân?"

"Chúng tôi không muốn bạn làm bất cứ điều gì, Jay," bà Reynolds nói. "

Chúng tôi chỉ nghĩ rằng có lẽ đó là một sự sắp xếp có chủ ý để bạn xuất hiện
vào đúng thời điểm. ”

Ông Reynolds nói :. "mẹ của con và ba muốn con trở thành những gì bạn muốn,
như cha mẹ chúng tôi sẽ hài lòng hơn nhưng không phải trong trung tâm mua sắm
ngầm, bạn phải cho chúng tôi biết khi nào làm điều gì đó, chúng tôi đoán Bạn
có thể phải giúp mọi người và sử dụng khả năng của mình để tạo nên sự khác
biệt. Vào thời điểm đó, tất cả chúng ta đều thấy một anh hùng đang phát triển
nhanh chóng. Tất cả chúng ta đều rất hài lòng. "

Jay cảm thấy lúng túng và nói: "Con chỉ làm điều đó vì con có khả năng. Con
không nghĩ mình có thể đi theo lối đó."

Ông Reynolds mỉm cười: "Người được gọi là anh hùng chỉ đơn giản là một đứa
trẻ, tôi rất giống khi tôi còn trẻ. Khi tôi thấy điều gì đó sai trái, tôi cảm
thấy đó là trách nhiệm của tôi khi phơi bày nó. Tôi đã thách thức nó. Đã có
rất nhiều quý tộc đã trải qua một số khoảnh khắc nguy hiểm, nhưng hey, tôi
nghĩ lại thời gian tôi nghĩ nó rất vinh quang. Tôi cắt giảm mọi bài viết tôi
đã viết và thu thập nó. Một huy chương đã được tạo ra. "

Jay mỉm cười và nói: con nhớ con đã thấy họ."

Bà Reynolds lẩm bẩm “Nhiều năm trước, ông đã làm gì với nó? Hãy nhìn vào những
gì ông đã viết về tất cả những năm đó trong tay của mình. ”

Ông Reynolds dường như đã bị chọc vào chỗ đau, chỉ thở dài, nhưng không bác
bỏ.

"Oh ... Conrất biết ơn va vì sự giác ngộ ,con thực sự đánh giá cao việc đó ."
Jay nói, "Nhưng con không thực sự nghĩ mình có thể giống Superman."

Reynolds mỉm cười một chút, vươn tay ra và nhẹ nhàng vuốt đầu, nói: "Nó không
quan trọng, bất kể con chọn lựa gì trong tương lai, chúng tôi có niềm tin vào
bạn. Sau tất cả, con người giỏi nhất, đã từng. ”

Tại thời điểm này, ở một nơi khác.

Đây là một nơi mà bạn không thể hoàn toàn nói với vị trí, bởi vì nó thực sự
đen tối Khi bóng tối đến với bạn, bạn không thể không tự hỏi nếu có một góc
tối trên trái đất. Tất cả mọi thứ đều tối và u buồn, có một luồng gió thổi vào
sâu. Ánh sáng duy nhất đến từ một vài màn hình hiển thị lớn trong một vòng
tròn, nó cũng chiếu sáng một đường viền màu đen phía trước máy tính. Một người
sống.

Và tất cả các máy tính trước mặt anh đều gắn liền với ảnh trước của Jay
Reynolds.

“Anh có chắc đây là đứa trẻ không?” Con người da đen đỡ cằm bằng cả hai tay và
hỏi.

"Tôi chắc chắn." Giọng nói của Huntress xuất hiện từ kênh truyền thông "Tôi
luôn có trí nhớ tốt, bạn biết đấy."

"Bạn có nói với người khác không?"

"Không," cô nói. "Anh là người duy nhất tôi thông báo."

"Sự lựa chọn đúng."

Hai người đã không nói cùng một lúc, và kênh giao tiếp rơi vào một sự im lặng
hơi choáng váng kéo dài khoảng hai mươi ba mươi giây. Hình bóng đen đang nhìn
chằm chằm vào Jay trên màn hình, như thể đang đọc những thông tin đặc biệt từ
mắt anh.

"Vì vậy," Huntress nói, phá vỡ sự im lặng "Bạn sẽ làm gì với anh ta? Nếu anh
ta thực sự là một người Kyprton ?"

Hình bóng đen im lặng trong một thời gian dài, bắt đầu đập vào bàn làm việc
của chiếc bàn máy tính với những khớp ngón tay của anh ta.

"Tôi vẫn đang nghĩ," anh nói.


Superman Doomsday Future - Chương #10