11:


Chương 11:

Vi Vi?

Vi Vi mau mở mắt!…

Vi Vi…

Ngải Vi cảm nhận được một bàn tay đang vuốt ve ôn nhu trên mặt cô. Đó là mùi
xì gà quen thuộc khiến ý thức trong đầu dần dần thanh tỉnh. Cô mở mắt…

Nơi này là…?

“Vi Vi!”

“Huyền……Anh? Cha?”

Bây giờ trước mắt của Ngải Vi là cha cô- hầu tước Modle Liette cùng với anh
Ngải Huyền.

“Anh! Cha! Con…con đã trở về!?” Ngải Vi hưng phấn muốn ngồi dậy nhưng lại bị
Ngải Huyền kéo nằm xuống giường.

“Nằm cho tốt, thân thể của em còn đang rất suy yếu” Ngữ khí dị thường lạnh như
băng khiến Ngải Vi nhìn Ngải Huyền vài lần, đây chính là anh Ngải Huyền sao?
Trong ấn tượng, anh Ngải Huyền quần áo luôn luôn chỉnh tề, lại có mùi nước hoa
dễ chịu, râu ria được cạo sạch sẽ lại luôn mang theo nụ cười ôn nhu. Nhưng mà
bây giờ, trước mắt của cô là một anh Ngải Huyền hoàn toàn khác, trong ánh mắt
giường như có tơ máu, trên cái cằm vốn sạch sẽ bây giờ đã mọc rất nhiều râu
lởm chởm, áo sơ mi nút thắt lung tung, trên người lại tỏa ra mùi đặc hơn cả
yên thảo rất khó chịu.

Ngải Vi muốn mở miệng hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà không đợi cô mở miệng, hầu tước Modle Liette đã đi đến, lắng hỏi: “Vi
Vi, một tuần qua con đã đi đâu?”

“Đi đâu…” Ngải Vi đang tự hỏi phải làm thế nào để trả lời vấn đề này, đợi
chút, một tuần? “Cha nói một tuần sao?”

“Đúng vậy, con mất tích suốt một tuần, cha đã điều động cả lực lượng cảnh sát
lục soát tất cả các góc của nước Anh nhưng mà vẫn không tìm thấy con! Đúng là
đồ bỏ đi! Nhưng mà vào đêm qua, Ngải Huyền thấy con đã ở trong nhà nhưng mà bị
xỉu ở trên mặt đất”

“Chỉ có một tuần lễ….?” Ngải Vi thì thào nói. Rõ ràng lúc ở Ai Cập cổ đã là
một nguyệt nhưng mà hiện tại những người ở đây lại phát hiện mình chỉ mất tích
trong một tuần! Cô cúi đầu nhìn chiếc vòng trên cổ tay, phát hiện vẫn còn đó.
Cô hít một hơi, đem vòng tay giấu dưới lớp chăn: “Con không nhớ rõ…..”

“Cái gì?”

“Con không nhớ một tuần qua con đã đi đâu a” Tự hỏi một chút, Ngải Vi vẫn là
cảm thấy bây giờ nên nói dối là tốt nhất. Không thì cũng chẳng biết phải giải
thích như thế nào, đeo vòng tay vào rồi bay đến Ai Cập ư? Cách ba ngàn năm?
Ha, đúng là cười chết mất. Vì tránh người khác sau này nói mình là đồ ngốc thì
tốt nhất là cô bây giờ nên cẩn thận lời nói.

Ngải Huyền đứng một bên cau mày, sắc mặt âm trầm .

Hầu tước Modle đau làu vuốt ve đầu Ngải Vi một chút “Tiểu Vi Vi đáng thương,
nhất định là chịu không ít đau khổ a~, về sau cha sẽ chăm sóc con cẩn thận, từ
hôm nay trở đi, mỗi lần con ra khỏi nhà đều phải điều ba tên vệ sĩ đi theo
con! Ai lại dám bắt cóc Vi Vi của cha, cha sẽ khiến hắn chết so với khủng long
còn thảm hơn!” (=.=)

Trong mắt hầu tước bắn một tia âm ngoan quang, ông nhất định là lại nghĩ đến
người muốn tranh quyền đoạt thế mà bắt cóc Ngải Vi, tuy rằng chuyện như vậy
cũng không phải là lần đầu tiên. Nếu những người đó mà bị ông bắt được thì
đúng là chết so với khủng long còn thảm hơn- không chừng ngay cả gia tộc cũng
bị ông cho tuyệt vong luôn a~.

Ngải Vi thở dài, hi vọng cha không khiến người thân lại bị oan uổng, tuy rằng
cô chán ghét những người đó nhưng là vì mình nói dối khiến bọn họ mất mạng thì
đúng là không tốt….Thời gian từ bây giờ xem ra không thể không mang theo ba
cái đuôi a~. Cô bĩu môi.

“Hầu tước, buổi chiều lúc ba giờ có buổi gặp mặt với Nữ hoàng, mong Ngài chuẩn
bị” Trong bộ đàm vang lên thanh âm của quản gia.

Hầu tước Modle Liette lớn tiếng thở dài “Lão thái thái này chẳng lẽ không thể
sắp xếp thời gian khác gặp gỡ sao?” Toàn nước Anh chả ai dám xưng hô với Nữ
hoàng như vậy, chỉ sợ có mỗi cha của Ngải Vi thôi. Ông đành vội vàng mặc y
phục, tiến đến hôn lên trán Ngải Vi một cái “Vi Vi, cha đi trước, Ngải Huyền
sẽ thay cha chăm sóc con, buổi tối cha sẽ lại qua thăm con a”

“Vâng~ Cha chú ý an toàn nha” Ngải Vi bày ra bộ mặt cục cưng ngoan tươi cười,
ngọt ngào vẫy tay tạm biệt hầu tước.

Quả nhiên là con gái đáng yêu của ông. Rốt cuộc là ai dám cả gan bắt cóc tiểu
công chúa đáng yêu của ông đi? Nếu mà bị ông phát hiên, ông nhất định sẽ không
tha cho kẻ đó! Hầu tước Modle Liette trên đường đi gặp Nữ hoàng, biểu tình ôn
nhu lúc nãy đã không còn sót lại một chút gì.

Trong phòng giờ chỉ còn lại Ngải Vi cùng Ngải Huyền.

Không khí có chút xấu hổ khiến Ngải Vi bối rối đan ngón tay, cúi đầu không dám
nhìn Ngải Huyền. Cô cảm thấy anh Ngải Huyền giống như tâm tình không được tốt
lắm, nhưng mà lại không biết vì sao. Qua kinh nghiệm của cô mà nói, thì tình
huống bây giờ tốt nhất là vẫn không nên mở miệng.

Nhưng mà Ngải Huyền cũng giống như không muốn mở miệng trước, chính là yên
lặng ngồi trên giường cạnh Ngải Vi, mở to con mắt, gắt gao nhìn chằm chằm.

“Anh Huyền…..”

“Vi Vi…..”

Hai người đồng thời mở miệng, sau đó lại im lặng, tránh ánh mắt của người đối
diện.

“Vi Vi, em nói trước đi”

“Không không không, anh Huyền nên nói trước đi”

Lại một trận trầm mặc.

“Em rốt cuộc là đã đi đâu?”

“Em, em….đã quên”

Lại một trận trầm mặc giống như lúc đầu.

“Ngải Vi” Ngải Huyền xoay người đi qua. Ngải Vi trong lòng thầm kêu không tốt,
anh Huyền kêu đầy đủ tên mình khẳng định là không có chuyện tốt. Cô theo bản
năng lùi ra phía sau.

“Anh không nói cho cha biết, em là bị một loại quang mang kì dị đưa đi. Vì anh
biết nói như vậy thì cha cũng sẽ nhất định không tin. Cho nên…” Ngải Huyền
chậm rãi nói “ Anh mong em nhớ rõ, em cảm thấy nói ra không có người tin tưởng
hay là em cảm thấy không cần phải nói”

Quả nhiên là anh Huyền, thông minh của mình trong thời điểm này căn bản là
không bằng anh….Ngải Vi lại càng thêm khâm phục anh nhưng lại càng khẩn trương
hơn.

“Cho nên, nói cho anh biết, trong một tuần, em đã đi đâu?”

Ngải Vi tự hỏi, sau đó nhẹ nhàng mà nói “Em quên…” Cô không tính là sẽ nói,
không muốn nói cho bất luận là ai bởi vì chính bản thân cô cũng không muốn
tin.

Đôi lông mày thanh tú của Ngải Huyền gắt gao nhíu lại, trong ánh mắt hiện rõ
hai chữ —Không tin—. Còn có, sau mấy giây lại xuất hiện một phần phức tạp.
Nhưng mà ngay bản thân anh cũng không cảm giác được.

“Vậy thì anh hỏi em một chuyện khác…” Ngải Huyền nhẹ nhàng vuốt mái tóc của
chính mình, lộ ra hai tròng mắt màu xanh nước biển. Cái này chính là không
tiếng động nói với Ngải Vi rằng họ chính là có quan hệ máu mủ “Bỉ Phi Đồ là
ai?”

A?

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, mặt Ngải Huyền lại giống như băng sương. Trong
ánh mắt giống như có bão táp thâm trầm đại hải nhưng bên ngoài lại tĩnh lặng
như thường.

“Thời điểm em hôn mê đã gọi tên này.”

Cô? Gọi tên Bỉ Phi Đồ? Ha ha?

“Ngải Vi” Ngữ điệu của Ngải Huyền tuy rằng ôn hòa như trước nhưng mà vẫn không
che dấu được biểu lộ trong ánh mắt “Em rốt cuộc đã đi đâu?” Bỉ Phi Đồ, đó là
tên con trai, là tên con trai người ngoại quốc! Ngải Vi chẳng lẽ cùng hắn ở
một chỗ, bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Ngải Vi…Thích người con trai đó sao.
Không thể ngăn cản tâm của mình, Ngải Huyền đem tất cả mọi lý do đoán được mà
cắn nuốt.

Nhìn Ngải Huyền đen mặt, Ngải Vi thanh âm nho nhỏ hỏi “Anh Ngải Huyền…Sẽ không
phải là….ghen a~” Thật sao? Trong lòng có một chút mừng thầm.

Ngải Huyền theo bản năng quay đầu đi, không nghĩ ngợi mà phản bác “Nói ngốc
cái gì, em là em gái của anh, anh đương nhiên là muốn quan tâm em!” Thật là
như vậy sao? Hắn không biết.

Nhưng mà câu nói không suy nghĩ này của anh giống như một cái dao đâm sâu vào
trong lòng Ngải Vi. Miệng cô bất giác nhếch lên một nụ cười chế giễu, vì sao
còn muốn ôm hy vọng để tự rước lấy nhục a. Rõ ràng đáp án chính là như vậy.

“Như vậy, anh vì sao còn muốn hỏi. Anh chính là không phải kết hôn cùng Mina
sao, chuyện của em, vì sao anh lại muốn xen vào! Cho dù em yêu ai, gả cho ai,
cùng anh cũng không có quan hệ!”

“Vi Vi, anh…..”

“Anh đúng là rất ích kỷ a! Anh chính là tìm được hạnh phúc, vì sao không cho
Vi Vi đi về phía trước!” Ngải Vi giận dỗi đem chăn lên trùm kín đầu, xoay
người vào trong. Nhưng mà đó chính là không cho anh Ngải Huyền thấy nước mắt
của mình đang chảy ra.

“Vi Vi!”

“Anh hơi quá đáng! Đi ra ngoài! Anh đi ra ngoài! Em không muốn nhìn thấy anh!”

“Ngải Vi!”

“Đi ra ngoài!”

Ra khỏi phòng, trong lòng Ngải Huyền rối tinh.

Tâm bình tĩnh lại một lần nữa bị quấy rầy, lại là vì cô, không phải là em gái
hắn, mà là người con gái tên là Ngải Vi. Hai mươi sáu năm qua, lần đầu tiên
hắn thật sự không biết, nên làm cái gì bây giờ.

Đây là quyết định chính xác, thật là chính xác sao?

Đau quá….


Sủng Phi Của Pharaoh - Chương #11