Sắp Hết


"Mở ra." Nhan Tra Tán nói một tiếng với đội trưởng nhà lao, đội trưởng
nhà lao vội cầm cái chìa khóa qua, mở cửa nhà lao Tô Nham ra, Tô Nham
ngơ ngác nhìn Trần Nguyên từ bên ngoài tiến đến.

Trần Nguyên nhìn bộ dạng Tô Nham, trong nội tâm bi thương một hồi, lại không biết nói
cái gì để an ủi hắn, Tô Hiểu Du tham luyến phú quý, vì phú quý không từ
thủ đoạn, nhưng đây chỉ là vấn đề thái độ cuộc sống.

Từ loại nào
trình độ mà nói, Tô lúc trước Hiểu Du vì có thể cứu Tô Nham ra, cam tâm
bị Lữ Di Giản và mình lợi dụng, cũng coi như là một cô con gái hiếu
thuận, nhiều năm như vậy phụ tử bọn hắn chỉ mê phú quý, cũng không có
làm sự tình gì đại gian đại ác, Tô Hiểu Du không nên chết, ít nhất thì
Trần Nguyên thấy nàng không nên chết.

Nhưng nàng thực sự chết
rồi, người xử tử nàng là Tào thái hậu, Trần Nguyên không có khả năng
giúp nàng báo thù. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Nàng chết rồi, thế giới của Tô Nham đã sụp đổ.

Trần Nguyên vỗ vỗ bả vai Tô Nham, nói: "Đi thôi, đi với ta về Quỳnh Châu, được chứ?"

Tô Nham bỗng nhiên lớn tiếng khóc lên, hắn khóc rất bi thương, Trần Nguyên không biết phải an ủi hắn như thế nào, trên thế giới này, thống khổ
nhất đúng là sinh ly tử biệt, thời điểm an ủi người khác, chúng ta luôn
nói một câu bớt đau buồn đi.

Nhưng lại có mấy người có thể bớt đau buồn?

Trần Nguyên quay đầu lại nhìn Nhan Tra Tán, Nhan Tra Tán đưa một cái bao
qua, bên trong là một bộ quần áo mới, Trần Nguyên đặt quần áo ở đầu
giường Tô Nham, cũng không nói thêm gì nữa.

Hắn còn phải đi gặp Thẩm Nhị.

Nhà tù Thẩm Nhị khá xa xôi, bởi vì nàng là nữ tử, ở trong góc nhà tù có một gian nhà, là chuyên môn giam nữ tù nhân, đây là lần thứ hai Thẩm Nhị bị giam vào đây, lần tiến vào trước đó là Trần Nguyên dẫn nàng đi ra
ngoài, lúc này đây vẫn là mình.

"Vẫn khỏe chứ?"

"Ngươi
thấy hắn thế nào? Mấy ngày hôm trước ta nghe hắn hô, mấy ngày nay không
có âm thanh, ta gọi hắn hắn cũng không đáp lời, ngươi giúp ta nhìn hắn
trước được không?"

Thẩm Nhị chứng kiến Trần Nguyên, câu nói đầu tiên là nói như vậy, hắn, chính là Dương Chỉ huy sứ.

Thẩm Nhị vẫn chưa biết, tại hai ngày trước, Triệu Thự đã đem Dương Chỉ huy
sứ và Trần Thế Trung thả ra rồi, sở dĩ còn giam giữ nàng, là vì Triệu
Thự cảm thấy, lúc trước Thẩm Nhị đã trực tiếp tham dự chuyện kia.

Trần Nguyên nhìn Thẩm Nhị, hắn có một tí mất mát không hiểu, trước đó mình
cứu nàng ra, nàng đi cùng mình, lúc này đây, không biết nàng có đi với
mình không.

Trên cái thế giới này không có nữ nhân phóng đãng, nữ nhân phóng đãng, là vì nam nhân của nàng không đáng để nàng nghe lời,
như Bàng Cát, như mình, đội trưởng nhà lao cửa mở cửa ra, Thẩm Nhị
thoáng một tý đã đi ra khỏi nhà tù, hướng phương hướng mấy ngày trước
đây thanh âm kia truyền đến, thời điểm đi qua Trần Nguyên bên người,
thậm chí không hề dừng lại.

Chỗ kia trống không, không nhìn thấy
người nào, thần sắc Thẩm Nhị không ngừng biến hóa, Nhan Tra Tán ở bên
cạnh nói: "Hắn đã đi rồi."

Cả người Thẩm Nhị lập tức tê liệt, ngã xuống trong nhà giam.

Những năm này, nàng một mực sợ hãi Dương Chỉ huy sứ biết rõ quá khứ của nàng, về sau sẽ rời khỏi nàng, nhưng hiện tại có lẽ hắn đã biết rồi, hắn đi
rồi, trước khi đi thậm chí còn keo kiệt bắt chuyện với mình, mấy ngày
nay Thẩm Nhị một mực kiên trì hi vọng, trong nháy mắt đã tan vỡ, trên
mặt nàng bỗng nhiên nở nụ cười, cười khóc, phảng phất như điên rồi.

Tô Nham khóc trong phòng, Thẩm Nhị khóc ở bên ngoài, Trần Nguyên không có
cách nào an ủi bọn hắn, cuối cùng chỉ từ từ đi đến trước nhà tù Phạm
Thuần Hữu, nhìn chằm chằm vào Phạm Thuần Hữu, nói: "Về nhà, gặp cha
ngươi đi."

Trần Nguyên đi ra khỏi nhà tù, thở phào một cái, nhổ
phiền muộn trong lồng ngực ra, nói: "Tra Tán, ta còn có một số việc phải làm, ngươi giúp ta hỏi bọn hắn, nếu như bọn hắn đồng ý theo ta đi mà
nói, ngươi bảo bọn họ ở chỗ này chờ một hồi, ta sẽ lập tức rồi trở về
đây một chuyến."

Nhan Tra Tán gật đầu, nói: "Ừm, ngươi còn có chuyện gì? Muốn ta hỗ trợ không?"

Trần Nguyên cười một tiếng rồi nói: "Không cần, ta muốn đi chỗ Gia Luật Hồng Cơ, lúc này đây, ta muốn dẫn bọn hắn đi đến Quỳnh Châu."

Gia
Luật Hồng Cơ và Tiêu Thát Ha Mã Thai đang ở tại Biện Kinh, tuy Đại Tống
cho bọn hắn ăn uống, cũng không giết bọn họ, nhưng loại cuộc sống tù
nhân này thật sự rất khổ.

Nhân Tông còn sống, Trần Nguyên không
dám dẫn hai người kia ra, cũng không đưa ra vấn đề này, bởi vì Nhân Tông là người tốt, hắn sẽ chiếu cố đến Gia Luật Hồng Cơ ở trên trình độ lớn
nhất.

Hiện tại Nhân Tông đi, hoàng thượng mới làm cho Trần Nguyên lo lắng, cho nên có lẽ là dẫn bọn hắn đi thôi.

Giện tại tinh thần trạng thái Tiêu Thát Ha Mã Thai đã tốt hơn nhiều rồi,
Gia Luật Hồng Cơ nói, ngẫu nhiên nàng có thể nhớ tới những chuyện trước
kia, đoạn thời gian này, Tiêu Thát Ha Mã Thai thì thầm nhiều nhất là về
Gia Luật Niệm Trần và Gia Luật Lũ Linh, nghe Trần Nguyên nói muốn dẫn
nàng đi gặp bọn họ, Tiêu Thát Ha Mã Thai rất cao hứng.

Ngay tại
thời điểm Trần Nguyên trợ giúp bọn hắn thu dọn đồ đạc, Thẩm Nhị cũng từ
Đại Lý Tự ngục đi ra, thời điểm Thẩm Nhị tinh thần hoảng hốt đi đến nhà
cửa của mình, trong lòng có một loại cảm giác dường như đã trải qua mấy
đời.

Thật sự, biến cố bỗng nhiên đến làm cho nàng trở tay không
kịp, đặc biệt là Dương Chỉ huy sứ rời đi, lại càng làm Thẩm Nhị không
biết tương lai mình rốt cuộc ở nơi nào.

Vừa rồi Nhan Tra Tán nói cho nàng biết, Trần Nguyên muốn nàng đi Quỳnh Châu, nàng không chút suy nghĩ mà nói lời cự tuyệt.

Trần Thế Mỹ? Người này mang đến cho mình một đoạn phấn khích kinh tâm động
phách, đặc sắc giống như là cầu vồng chân trời, nhìn về phía trên phi
thường làm cho người ta vui vẻ, có thể sẽ làm cho ngày sau mình hoài
niệm lại lần nữa, nhưng đối với Thẩm Nhị mà nói, nó quá mức mờ ảo, nàng
truy cầu một người nam nhân, một nam nhân thuộc về nàng, điểm này hiển
nhiên Trần Thế Mỹ không làm được.

Thẩm Nhị đứng ở cửa ra vào nhà
mình hơn nửa ngày, cuối cùng là quyết định đi vào, dù cho ngày sau chờ
nàng chỉ có cô độc, nàng cũng phải đối mặt với loại cô độc này.

Nhẹ nhàng đẩy một chút, cửa phòng rõ ràng đang mở, Thẩm Nhị kinh thoáng
ngạc một tý, đột nhiên, một thân ảnh từ phòng bếp nhảy ra, trên người
Dương Chỉ huy sứ buộc lên tạp dề, cầm trong tay cái xúc, mặt đầy khói
dầu tro bụi.

"Nương tử, nàng đã trở lại rồi à? Vốn muốn làm một
bữa ăn ngon để cho nàng vui vẻ một chút, nhưng….nhưng " Dương Chỉ huy sứ nhưng hồi lâu, nhìn bộ dạng kia, Thẩm Nhị liền biết, hắn không có tay
nghề nấu ăn.

Thẩm Nhị bỗng nhiên khóc, nhưng lúc này đây lại là nở nụ cười.

Dương Chỉ huy sứ ngượng ngùng nói: "Ngày thường nhìn ngươi nấu cơm rất đơn
giản, tự mình trêu chọc chọc hai cái, lại biến thành bộ dạng này!"

Thẩm Nhị thoáng một tý đã phi vào trong lòng ngực của hắn, chăm chú ôm bờ
vai của hắn, nói: "Ngươi, vì cái gì không đi đón ta? Ta nhớ ngươi muốn
chết!"

Dương Chỉ huy sứ thở dài một tiếng, nói: "Cái này không
phải là không có tự tin sao! Ta nghe nói Trần Thế Mỹ lại đã trở lại, rất sợ ngươi lại đi cùng hắn, nếu ta đi, cũng làm cho tất cả mọi người khó
chịu nổi, cho nên ta ở chỗ này chờ, kỳ thật, ta cũng rất sợ ngươi không
trở lại."

Thẩm Nhị hung hăng đánh cho hắn một quyền, Dương Chỉ
huy sứ vội vàng cởi tạp dề xuống, nói: "Tốt rồi, trở về là tốt rồi, cái
sự tình nấu cơm này có nương tử rồi, ta đi mua một ít rượu về, hôm nay
chúng ta sẽ uống một chầu!"

Đợi xe ngựa chuẩn bị xong, bên
ngoài đã truyền đến tin tức, vào thời điểm lâm triều hôm nay, Triệu Thự
tuyên bố thoái vị, con thứ ba Lệ vương Triệu Diễm kế nhiệm hoàng thượng.

Triệu Diễm năm nay mười bảy tuổi, đối với hạnh phúc chợt đến này, thật sự là
hắn không kịp chuẩn bị, có thể ngồi trên vị trí này, hắn thật sự rất bất ngờ, ngay cả Lệ vương cũng bất ngờ.

Các vương gia khác tranh
đoạt quá lợi hại, cuối cùng Tào thái hậu thật sự không có cách nào quyết định dùng ai, dứt khoát không cần, kéo vương tử Triệu Diễm ngày bình
thường rất khiêm tốn ra ngoài.

Trần Nguyên nhìn đám người bận rộn đi đầy đường, chuyện này đang nhanh chóng truyền bá người, đi qua bên
cạnh hắn đều nghị luận thay đổi kinh thiên lần này, nhưng không ai vì
chuyện này cắt ngang cuộc sống của mình.

Tất cả đều không có gì
thay đổi, kết quả này là thứ Trần Nguyên muốn nhìn thấy, cũng là thứ các vương gia và đám đại thần kia muốn nhìn thấy.

Trần Nguyên chuyển một cái rương cuối cùng lên xe ngựa rồi nói: "Đi thôi."

Gia Luật Hồng Cơ vịn Tiêu Thát Ha Mã Thai ngồi lên trên xe, nhìn Trần Nguyên, nói: "Ngươi thật sự cam lòng sao?"

Trần Nguyên không trả lời vấn đề này, bởi vì hắn cũng không biết mình thật
sự cam lòng hay không, trong nội tâm có một tia cô đơn, có thể không để cho người khác phát giác, nhưng lừa gạt chính mình lại phi thường khó.

Gia Luật Hồng Cơ đã có được đáp án, cười cười vỗ vỗ bả vai Trần Nguyên, nói: "Đi thôi."

Tiêu Thát Ha Mã Thai bỗng nhiên nhìn thấy cái gì, ngón tay chỉ đi một góc đường một chút: "Người kia!"

Gia Luật Hồng Cơ sững sờ, theo tay Tiêu Thát Ha Mã Thai nhìn lại, lại không trông thấy cái gì.

"Mẹ, ngươi nhận ra ai vậy?"

Tiêu Thát Ha Mã Thai rất mê hoặc lắc đầu: "Không biết, vừa rồi ta nhìn thấy một người, dường như ta biết người đó."

Gia Luật Hồng Cơ không để trong lòng, đỡ nàng vào trong xe ngựa ngồi rồi
nói: "Mẹ nhất định là nhìn lầm rồi! Vào trong xe ngựa nghỉ ngơi đi,
chúng ta ngay lập tức đi tìm tỷ tỷ và Niệm Trần, bọn hắn đang ở Quỳnh
Châu chờ chúng ta."

Trần Nguyên lại nhăn lông mày một chút, nói: "Chờ một lát, ta đi xem xem."

Hắn chạy vài bước đến đầu phố vừa rồi, hướng hai bên nhìn một chút, bên
trái không có người nào, mà bên phải chỉ có một tên ăn mày gãy chân bò
sát trên mặt đất.

Trần Nguyên nhìn thân ảnh tên ăn mày, tên ăn
mày thoáng đưa đầu trở về, thời điểm trông thấy Trần Nguyên nhìn hắn,
hắn lại càng có vẻ kinh hoảng, hai tay càng dùng thêm sức.

Một
sát na Tên ăn mày quay đầu, thật sự lại làm cho Trần Nguyên kinh hãi,
tuy trên mặt hắn rất bẩn, nhưng Trần Nguyên liếc cái là nhận ra hắn:
"Trương đại nhân! Trương Tấm Lệ!"

Trương Tấm Lệ không ngừng chút
nào, tần suất động tác hai tay nhanh hơn rồi, nhanh đến mức chính hắn
cũng không theo kịp, một tay không chèo chống nổi, cả thân thể thoáng
một tý đã quỳ rạp trên mặt đất.

Trần Nguyên đuổi đến, lấy một tay đè hắn lại.

"Ta không phải Trương Tấm Lệ! Ta không phải Trương Tấm Lệ!"

Trương Tấm Lệ dùng ống tay áo lam lũ che đậy bộ mặt của mình, chính hắn cũng
phát hiện đây là thứ phí công, lập tức buông tha cho, trong miệng thì
thào nói: "Ta, ta, ta chỉ muốn nhìn nàng thôi."

Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia - Chương #607