Hậu Cá Bống


Người đăng: anhdat123v

Thị rùng mình…

Tấm đứng đằng sau, run bần bật, miệng cười, mắt trợn ngược, tay chỉ thẳng vào
giếng:
“Đến người bạn duy nhất của con, mẹ cũng nỡ tâm giết sao?”

“Tấm. Hãy tỉnh lại đi. Nó chính là yêu quái…” – mẹ Cám nói, đồng thời chầm
chậm lùi về phía sau, tay lấy ra một nắm bùa.

Tấm không nghe thấy gì nữa. Chỉ thấy những kí ức hỗn loạn kéo dài.

Từ thời thơ ấu, Tấm không có bạn. Vốn sinh ra da đã xanh xao, lại mắc một căn
bệnh quái ác: cứ hoạt động mạnh, là xương cốt sẽ bị nguy hại. Vì vậy lúc nào
Tấm cũng có vẻ nhợt nhạt, yếu ớt. Bọn trẻ trong làng luôn tìm cách tránh xa
Tấm. Một phần là vì sợ lúc nô đùa Tấm sẽ bị thương, một phần là sợ ánh mắt
lạnh lẽo kì dị Tấm luôn mang trên mặt.

Cám tính trẻ con, không để ý đến Tấm, chạy vào chơi cùng với lũ trẻ trong
làng. Cám càng vui vẻ hoạt bát bao nhiêu, Tấm càng ưu phiền sầu muộn bấy
nhiêu. Dần dần, buồn bã tích tụ thành trầm uất.

Một lí do nữa, là Tấm luôn nghĩ mình không có mẹ. Dù cả hai được nhận nuôi,
nhưng người ta thường gọi người đàn bà đó là mẹ Cám, chứ không phải mẹ Tấm.
Dân làng luôn gọi đó là người dì ghẻ của Tấm. Tệ hơn nữa, họ còn rỉ tai nhau
rằng, ngày mẹ Tấm mất, mẹ Cám luôn đến nhà bố Tấm mỗi đêm. Vốn dĩ không ai
biết Thị xuất hiện để phong ấn vong linh trong người Tấm, vào cái giờ mà nó
hoạt động mạnh nhất.

Nhưng những lời truyền miệng thất thiệt, cũng đủ để một đứa trẻ như Tấm thêm
phần hoài nghi.

Rồi Tấm gặp Bống. Một con vật mà không tránh xa Tấm. Một con vật muốn chơi với
Tấm.

Sau bao lâu chỉ có một mình, Tấm đã tìm thấy một người bạn.

Để đến hôm nay, chính mắt nó thấy mẹ Cám tự tay giết Bống.

Giờ nó chẳng còn gì cả.

Chẳng còn ai cả...

Đứng trước mẹ Cám, Tấm mắt trắng dã, miệng sủi bọt, phun ra một tràng tiếng
Tàu kéo dài, lần này có lẫn cả giọng đàn ông khản đặc.

Ác linh trong người đã chiếm lấy cô.

Sự thực là chính ác linh đã gọi con cá đến. Chính ác linh đã sắp đặt để Tấm
quay lại và chứng kiến khung cảnh này.

Tấm bắt đầu niệm chú, từ đằng sau, con trâu mà Tấm dắt đi chăn, hai mắt đỏ
ngầu, miệng thở hùng hục, dường như đã bị kiểm soát, xuất hiện rồi tiến về
phía mẹ Cám.

Nó đang lấy đà.

Mẹ Cám xoay người, lấy chân quệt lên mặt đất vẽ thành hình vòng tròn âm dương.
Những lá bùa trên tay, gấp lại, rồi lại xòe ra, dệt lên thành một lá bùa lớn
to bằng nửa thân người, trải dài từ lưng đến chân, hai tay cầm hai mép trên,
phủ ra trước ngực.

Con trâu lao tới, nó bước đến đâu, mặt đất rung động đến đấy. Nó không còn là
một con trâu bình thường nữa, tốc độ của nó đã ngang bằng một con ngựa.

Mẹ Cám mặt không biến sắc. Khi con trâu đến gần, thị uốn người cùng lá bùa
sang một bên. Con trâu đang có đà, bỗng bị đẩy theo đường cong của mép vòng
tròn âm dương dưới đất, mất thăng bằng, chệch hướng, lao thẳng vào miệng
giếng.
Ầm một cái, đống đất đá cùng gạch vụn văng tung tóe.

Tấm đứng ở đằng sau vẫn đang nhắm mắt niệm chú. Con trâu đứng dậy, lắc người,
chân trước cào đất rồi chuẩn bị lao tiếp.

Một lần nữa, con trâu lại bị mẹ Cám hất ra, ngã văng người, oạch xuống mặt
đất.

Tấm chuẩn bị niệm chú tiếp, thì có tiếng động lạ ở phía sau. Cả hai người cùng
quay về phía có động.

Cám đã về.

Trong lúc Cám ngây ngô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì Tấm đã quay người
về phía Cám, mở miệng cười độc địa. Tấm lao về phía Cám, bàn tay trái đổi sang
màu tím đậm, nhằm thẳng vào ngực Cám.

“Muốn điều khiển ai, phải lấy tim kẻ đó.” – Tấm lẩm nhẩm

Mẹ Cám theo phản xạ, hét lên một tiếng lớn, chạy ra khỏi vòng tròn âm dương,
thẳng về phía Cám. Cùng lúc đó, con trâu chẳng biết từ đâu lao đến, điên cuồng
nhằm thẳng phía eo thị mà húc.

Trong lúc thập tử nhất sinh, đau đớn vô cùng.

Khi mà bàn tay Tấm chỉ cách trái tim Cám một gang tay.

Một tia sáng lóe lên.

Giữa Tấm và Cám xuất hiện một chấn động lớn, đẩy cả hai người sang hai bên.
Cám ngã nhoài xuống đất, còn Tấm bị văng xa hơn, đập đầu vào gốc gây bất tỉnh.
Con trâu vì thế đang lao nhanh cũng khuỵu người xuống.

Một lớp bụi mù phủ qua.

Không gian trở nên im lặng.

Cám nhìn xuống dưới thân mình, nơi chiếc yếm đỏ mà hôm trước mẹ đưa cho, có
những văn tự đang phát sáng.


Sự Thật Về Truyện Cổ Tích Việt Nam - Chương #5