Đồ Sát Toàn Bộ


Người đăng: temdansieucap

Sùng Lãm đôi mắt đỏ rực hung ác quét nhìn đám người trước mặt, đôi tay bên
băng bên hoả, khắp người quấn đầy lôi điện lập loè, hắn trực tiếp không nói
hai lời, đôi chân gia trì phong thuộc tính lướt đi như cơn gió, tốc độ không
hề thua kém Phong Chí Dương chút nào, đám đệ tử xung quanh nhìn Sùng Lãm đột
nhiên bạo lên, từng người từng đều cảm giác trong lòng dâng lên một sự sợ hãi
khó tả.

Dưới sức mạnh không ngừng tăng lên, Sùng Lãm như sói vào bầy dê, điên cuồng
đem từng tên đệ tử phái Thiên Ưng không kể là nam hay nữ, hắn ra tay không
chút nương tình kích phát hoả diễm vô tận phóng ra xung quanh thiêu đốt tàn
phá mọi thứ, có một vài tên sợ hãi tột cùng, muốn dãy giụa chạy trốn, nhưng
chưa chạy được bao xa thì chân đã bị hàng loạt ngọn lục đằng từ dưới đất chui
đem họ quấn chặt lại, kèm theo đó là hàng loạt kim khí lao đến đem từng người
xuyên qua, từng tiếng kêu la thẩm thiết vang lên một hồi rồi tất cả lại trở về
im lặng, chỉ còn lại Phong Chí Dương và và Ưng Phi Tuyết, hai người vẫn đang
kinh ngạc không nói nên lời.

Chỉ chưa đầy nữa khắc trước, một kẻ tưởng chừng như yếu nhược có thể tùy tiện
chém giết lại đột nhiên trở nên cuồng bạo hung tàn, thực lực tăng mạnh đến nỗi
khiến cho Phong Chí Dương cũng cảm giác được tia áp lực. Sùng Lãm nhìn lướt
qua Phong Chí Dương giọng nói lạnh lùng như ma quỷ “ Người không phạm ngươi,
nhưng ngươi lại phạm người… Kẻ tiểu nhân sống lâu cũng chỉ thêm hại người, vì
vậy ngươi hãy đi chết đi… “

Sùng Lãm nói rồi, cũng chẳng buồn để ý đến tên kia, từng bước đi đến bên cạnh
thi thể Lão Đại, hắn do dự một lúc rồi đưa tay nắm lấy chiếc rìu trên tay Lão
Đại, bởi vì lúc này cái cảm giác giống như đang kiêu gọi mãnh liệt phát ra từ
chiếc rìu kia lại giấy lên. Hắn cũng không chắc lần này có giống như những lần
trước có thể cầm vào nhưng không nhấc lên nỗi hay không, và ngoài dự liệu của
hắn là lần này hắn có thể nhẹ nhàng nắm lấy chiếc rìu nhấc lên mà không có một
chút cảm giác ráng sức hay nặng nhọc như trước kia.

Cầm chiếc rìu trên tay hắn cảm thụ một loại cảm giác, như có một nguồn năng
lượng nào đó từ bên trong chiếc rìu đang thông qua cánh tay chạy dọc vào cơ
thể của mình, nguồn năng lượng này không hề bài xích với các thuộc tính đang
phân tán trong thân thể hắn. Mà là trực tiếp hấp thu đồng nhất vào để đồng
hoá, nhưng không chỉ có nguồn năng lượng kì lạ vừa mới tiến vào này, hiện tại
những hạt nhỏ li ti màu vàng Kim kia cũng đang như Hổ đói điên cuồng hấp thu
các thuộc tính đang không ngừng tăng lên trong người Sùng Lãm.

Mà hết thảy tất cả những chuyện này hắn không hề hay biết gì, chỉ là cảm thụ
cái cảm giác kì lạ kia trong chốc lát, khuôn mặt lạnh lùng ngẩng lên nhìn
Phong Chí Dương, hắn biết tác dụng của Linh Chi tuy bá đạo vô thường, nhưng
chỉ có thể duy trì trong thời gian ngắn. Nếu không giải quyết tên này sớm đợi
đến lúc phản phệ thì không cần nói cũng biết người chết sẽ là hắn, vì vậy hắn
cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, trực tiếp hai tay nắm lấy chiếc rìu
dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía đối phương, lúc đến gần thì tung mình nhảy
lên cao, sức mạnh áp súc lấy đà từ trên cao bổ mạnh một rìu xuống đỉnh đầu
Phong Chí Dương.

Áp lực từ trên cao đè xuống, Phong Chí Dương trong lòng thầm sinh ra một tia
sợ hãi, nhưng chỉ là thoáng qua liền bị dập tắt, hắn dù sao cũng là một cường
giả đã tu đến Thần Thông sức mạnh bao hàm trong người cũng không phải chuyện
đùa. Hắn trấn định tinh thần hừ lạnh một tiếng, hai tay nâng lên thành chưởng
hợp lại tạo ra một lá chắn màu bạc cấp tốc xoay chuyển đem công kích của Sùng
Lãm chặn lại trên không trung. Cũng bởi vì Sùng Lãm là hoàn toàn mượn ngoại
lực chứ không phải năng lượng tự thân tu luyện, nên mỗi chiêu đều mang lực sát
thương tuy là cực mạnh nhưng đều là đánh loạn không có quy tắt hay sự thông
thạo nào cả. Muốn bổ thì bổ, muốn chém thì chém, không kể là chỗ nào, chỉ cần
thấy chỗ nào sơ hở chỗ nào dễ chém thì cứ cầm rìu mà lùa vào.

Phong Chí Dương vừa tránh vừa đỡ, hắn đỡ lấy công kích của Sùng Lãm cũng không
tính là khó khăn, cái hắn e ngại là mỗi đòn công kích giáng xuống đều mang
theo lực lượng cực đại khủng khiếp, mỗi chiêu không hề suy giảm mà nhược lại
còn không ngừng tăng lên, mạnh đến nỗi những cú chém về sau hắn càng đón đỡ
thì hai tay càng tê dại rồi dần chuyển thành đau nhức, đặc biệt là mấy ngón
tay bị cụt kia càng là đau đớn không chịu nỗi. Càng đánh Phong Chí Dương càng
cảm giác sinh tâm sợ hãi, bởi vì bây giờ hắn mới để ý, trên người Sùng Lãm mỗi
chiêu phát ra lại kém theo một loại thuộc tính khác nhau, cho đến lúc này hắn
đã thật sự sợ hãi, vì thuộc tính hiện tại Sùng Lãm phóng ra đã là thuộc tính
thứ sáu.

Nỗi khiếp sợ bao phủ lên khiến cho Phong Chí Dương nhất thời phân tâm, Sùng
Lãm nắm bắt cơ hội, vung rìu lên chém thẳng một nhát xuống vai Phong Chí Dương
đứt xuống một đoạn xương vai, làm cho vai hắn bị lệch xuống, đau đớn truyền
đến khiến cho hắn không nhịn được tru lên một tiếng rồi giựt người ra sau cách
xa Sùng Lãm ba trượng ( 15met)

Sùng Lãm cũng mặt tên kia rút đi, bởi vì lúc này hắn mơ hồ cảm ứng được có hai
luồng khí tức quen thuộc đang ẩn nấp quanh đây, nhưng hắn cũng không có theo
sát để cảm ứng, hiện tại việt trước mắt là phải giết chết tên này trước, nếu
không hậu quả sẽ khó lường “ Hừ, ngươi cảm thấy đau sao… Nếu đã nếm thử mùi vị
đau đớn rồi thì bây giờ nếm thử cái chết đi “

“ Ha ha ha… Tiểu tử, ngươi muốn giết ta, không dễ vậy đâu, ta đã biết nguyên
nhân vì sao ngươi lại đột nhiên mạnh như vậy… Hừ xuýt chút nữa đã bị tiểu tử
ngươi dắt mũi… Bây giờ ta chỉ cần câu kéo thời than, đợi đến lúc phản phệ ta
xem ngươi còn sống được không.. “ Phong Chí Dương lúc này cố nén đau đớn,
khuôn mặt trương ra nụ cười khó coi nói ra bí mật của Sùng Lãm, hiển nhiên hắn
cũng xuýt nữa biến thành ngu ngốc mà bị Sùng Lãm giết, hắn suy nghỉ đến chuyện
một người dù có thiên phú siêu phàm đến mức nào cũng muôn đời không thể cùng
lúc đồng tu nhiều thuộc tính, nhiều lắm cũng chỉ có ba thuộc tính là cùng. Mà
ở đây Sùng Lãm lại có đến sáu thuộc tính, trường hợp này nếu muốn cũng không
phải không có khả năng, đó chính là giống như Sùng Lãm trực tiếp sử dụng Linh
Chi trước cảnh giới Ngũ Hành và Thần Thông thì có thể tạm thời mượn sức mạnh
của nó.

Sùng Lãm đang thế tấn công, nghe Phong Chí Dương nói như vậy, hắn tuy có bất
ngờ nhưng động tác cũng không dừng lại, mà còn điên cuồng kích nộ gia tăng
thêm lực lượng. Lại một chiêu từ trên cao bổ xuống, nhưng lần này uy lực lại
tăng lên không biết bao nhiêu lần lúc trước, Phong Chí Dương thấy vậy, lần này
lại bình tĩnh hơn lần trước, điều động toàn bộ sức mạnh chống đỡ “ tiểu tử
ngươi có thể ép ta đem Thần Thông ra sử dụng, ngươi chết cũng Vinh hạnh lắm
rồi đấy “

“ Phản Sát Thần Thông “

Sùng Lãm áp sát đến gần, thì ngay lập tức quanh ngươi Phong Chí Dương không
khí ngưng kết lại thành từng đoạn Đao phong liên tục biến đổi xoay quanh người
hắn, tốc độ và số lượng không ngừng tăng lên cuối cùng hoá thành một đoàn lốc
xoáy Đao Phong phòng hộ xung quanh, Sùng Lãm mạnh mẽ bổ xuống đập nát ra một
lỗ hổng, nhưng rồi trong nháy mắt lỗ hổng kia lại được dòng xoáy lấp đầy,
ngược lại còn tạo ra lực phản chấn đem đòn đánh của Sùng Lãm đánh ngược lại,
hai tay hắn bị Đao phong cắt ra từng vết máu cộng thêm lực phản chấn cực mạnh,
khiến cho cả người lẫn rìu văng ngược ra sau, cảm giác đau nhức đến cùng cực.

“ Đây là sức mạnh của Thần Thông sao? Thật đáng sợ “ Sùng Lãm nhìn đồng xoáy
Đao Phong đang bao lấy Phong Chí Dương Bên trong kia rồi lại nhìn đôi tay của
mình, máu đang nhỏ xuống từng giọt, hắn thầm giật mình vì sự cường đại của
Thần Thông, đồng thời càng thêm khao khát cái loại sức mạnh đó.

--- Hừ, chỉ là cái lồng rách mà cũng muốn bảo vệ ngươi sao… Chết đi cho ta… “
Bạo Lôi “...! Sùng Lãm quát lên một tiếng nắm lấy chiếc rìu bạc giơ thẳng lên
trời, lức này trên bầu trời mây đen ùng ừng kéo đến, từng tia sấm chớp đầu
tiên đùng đoàn xuất hiện, sau đó càng lúc càng nhiều càng lúc càng dày đặt.
Như có một sự liên kết vô hình, từng tia lôi điện sấm sét đánh xuống quấn lên
chiếc rìu bạc, tạo ra một mãng sáng loà ẩn chứa đầy nguy cơ hủy diệt khủng
khiếp.

Phong Chí Dương trăm ngàn lần không thể nào ngờ tới, cái Sùng Lãm sử dụng lại
là Thất Sắc Linh Chi, nguồn lôi điện cực đại khiến cho da đầu người tê dại này
đã nói lên rất rõ rồi, hắn lần này đã hoàn hoàn cảm giác được tử lộ đang đến
gần rồi. Ở phía bên này, Ưng Phi Tuyết từ đầu đến cuối đã nếm đủ kinh ngạc do
Sùng Lãm mang lại, nhưng lúc này khi nhìn lên đám mây đen chằng chịt tia điện
sấm chớp kia, nàng cũng không khỏi cảm giác khiếp sợ đến nỗi khuôn mặt xinh
đẹp cũng tái đi. Nàng vội vàng đứng dậy lão đảo tránh xa khu vực bao phủ của
mây đen, ánh mắt phức tạp nhìn người thiếu niên cao lớn kia, đồng thời trong
lòng cũng thở dài, tuyệt vọng thay cho Phong Chí Dương. Chuyện đã đến nước này
nàng cũng không có cách nào cứu vãng, bởi vì mọi chuyện đều là do Phong Chí
Dương tự mình chuốc lấy. Theo tầm nhìn của nàng thì nguồn Lôi điện kia sức hủy
diệt đã vượt xa thực lực của Phong Chí Dương rồi, lần này hắn có muốn thoát
chỉ sợ là không có khả năng.

Lôi quang vẫn điên cuồng giáng xuống, quấn lấy chằng chịt trên chiếc rìu, sức
mạnh khổng lồ phát tán ra khiến cho toàn bộ thú hoang và yêu tinh cấp thấp
trong núi đều sợ hãi nằm phục mình xuống đất không giám ngẩng đầu lên như đang
bái tế quân Vương hàng lâm.

Sức mạnh thôi phát điên cuồn truyền vào cho đến khi Sùng Làm cảm giác được
không thể tiếp thêm được nữa, lúc này hắn mới dừng lại lạnh lùng nhìn Phong
Chí Dương trong vòng xoáy, hắn ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng “ Các vị
đại ca, ta có lỗi với các vị, nếu ta sớm một chút dùng nó thì các huynh đã
không chết… Bây giờ tiểu đệ cũng chỉ còn cách dùng máu của mấy tên này để tế
hồn thiên cho các huynh “ lời vừa dứt, cánh tay vung mạnh xuống, kéo theo toàn
bộ Lôi Điện từ trên trời giáng xuống, chỉ trong một cái chớp mắt, vòng xoáy
Đao phong của Phong Chí Dương lại trở nên nhỏ bé yếu ớt, chưa đầy vài nhịp thở
đã bị tàn phá sạch sẽ Phong Chí Dương là trung tâm mục tiêu, hắn vốn đã muốn
bỏ chạy, nhưng lại bị sóng điện từ trường cực mạnh trói buộc lại, vì vậy chỉ
có thể trơ mắt nhìn cái lưới điện dày đặc kia đánh xuống người mình, trước lúc
chết hắn còn kịp hét lớn một tiếng “ Tiểu tử phái Thiên Ưng sẽ không tha cho
ngươi “ xong câu nói hắn cũng hoá thành tro bụi, cặn bả cũng không còn.

Mọi sự im lặng trở lại toàn bộ khu vực bị tàn phá thảm trọng, gần như bị sang
thành bình địa, lúc này Sùng Lãm không hề biểu thị ra một chút cảm súc, đưa
mắt nhìn về phía Ưng Phi Tuyết. Nàng ta thấy Sùng Lãm quay sang nhìn mình, Anh
mắt vô tình đó khiến nàng cảm thấy bất an, nhưng rồi câu nói của Sùng Lãm vang
lên lập tức để cho nàng ta thở nhẹ một hơi, sự căng thẳng cũng buôn lỏng “
Ngươi mau đi đi, ta sẽ không giết ngươi, tuy ngươi và chúng cùng nhóm, nhưng
ít ra ngươi còn có nhân tính còn biết lẽ phải… Ngươi nên nhớ chính vì điều này
đã cứu mạng ngươi hôm nay, ta hi vọng về sau ngươi đừng đánh mất nó “

Thứ muốn làm hắn đã làm xong, Sùng Lãm tuy giận nhưng cũng không đến nỗi mất
đi lí trí. Hắn còn biết phân biệt người nào nên giết và người nào không nên
giết, bởi vì ngay từ lúc đầu cô gái này đã tỏ rỏ lập trường phản đối những
việt mà Phong Chí Dương đã làm, còn ra mặt bênh vực cho mấy người bọn hắn mà
bị tên kia đánh cho bất tỉnh, tất cả đều được Sùng Lãm thu lại trong tầm mắt,
vậy nên lúc này hắn mới tha cho nàng ta một mạng.

Ưng Phi Tuyết cũng không nói thêm một lời nào, nàng thật sâu nhìn kỉ người nam
nhân kia, trong lòng chính cả bản thân nàng cũng không biết là mình đang nghỉ
gì chỉ vô thức nói một câu “ Ngày sau ngươi hành sự hãy cẩn thận, Phong Chí
Dương là trưởng lão ngoại môn của phái Thiên Ưng trên người hắn có ngọc sinh
mệnh, ngươi giết hắn ngọc sinh mệnh cũng sẽ tắt, Phái Thiên Ưng cũng sẽ biết
là do ai làm, họ nhất định sẽ vì mặt mũi mà truy sát ngươi “, nói nàng rồi cứ
như vậy quay lưng đi đến nhảy lên lưng con chim Ưng màu trắng vỗ cánh bay đi.

Sùng Lãm ngơ ngát nhìn chim Ưng bay đi, hắn không hiểu vì sao cô nàng này lại
như vậy, đáng lẽ mình giết người của môn phái nàng ta thì nàng ta sẽ hận mình
mới phải chứ, đằng này lại còn chỉ điểm trước cho mình nhắc mình phải cẩn thận
“ Ngươi yên tâm, Phái Thiên Ưng ngày sau ta nhất định sẽ đến một chuyến uống
trà “

“ Ta ở đó chờ ngươi “ Ưng Phi Tuyết khoé miệng mĩm cười thì thâm.


Sử Kí Hoá Rồng - Chương #9