Người đăng: temdansieucap
Nhìn qua thì hình dáng chiếc rìu kia cũng khá đặc dị khác thường, toàn bộ đều
là một màu trắng bạc, dài tám tất, đầu ngọn lại nhô ra bén nhọn như đầu giáo.
Đặc biệt nhất là hai cái lưỡi sắc bén cong như hai vòng trăng non được chia ra
nằm hai bên cân xứng, mà điểm đáng nói ở đây là nếu nhìn kỉ vào thì có thể
thấy hai chiếc lưỡi rìu sắc bén kia lại nằm tách rời với thân rìu, hay nói
cách khác là hai cái lưỡi chỉ bay lơ lững trên thân rìu chứ không có gắn liền
hay bám dính vào.
Vì vậy khi nhìn vào chiếc rìu này, nếu nhìn kỉ thì có thể căn cứ theo cấu tạo
của nó mà đoán, nó chắc chắn không phải vật tầm thường. Lúc này Sùng Lãm vẫn
đang còn mơ màng choáng váng, không hề hay biết chuyện gì nữa.
--- Đại ca, làm thế nài đây…?.... Tên này chắc chắn là bị con nhện tinh kia
ức hiếp mới thành ra cái bộ dạng này…! ( Lão Tam) nhìn ngó một lúc rồi quay
sang Lão Đại hỏi.
--- Đúng vậy Đại ca, tiểu tử này chắc là do lạc đường đi nhầm vào địa bàng
của yêu tinh nên mới bị nó truy sát, hay là chúng ta giúp hắn giải quyết con
nhện này đã rồi tính hắn sau…! (Lão Tứ) cũng nhìn nhìn Sùng Lãm đang nằm lăn
quay dưới đất nói.
--- Được rồi, các ngươi yên lặng… Con nhện này thì nhất định phải giết, người
cũng cứu, đồ vẫn cướp…! Lão Đại nghe hai người kia nói, rồi cũng gật đầu đồng
ý, khẳng khái nói như thể đã xem con nhện tinh kia đã là vật chết.
--- Kha kha… Chúng ta làm cướp, nhưng mấy khi có người đi qua nơi này, lần
này nhất định phải bóc sạch tiểu tử này… Không được mềm lòng như mấy lần trước
nữa đấy…! Lão Nhị cười san sản giọng ồm nói to.
Sùng Lãm vừa lúc thần trí tĩnh táo lại một chút, liền nghe thấy câu nói của
Lão Nhị hắn trong lòng thầm than “ hỏng bét, Yêu Tinh còn chưa thoát được bây
giờ lại gặp cướp “ đau lòng chết mất.
Q!:~`fxx a a A ss
--- Các ngươi đừng nói nữa, cùng xông lên bày trận…! Lão Đại vừa dứt câu thì
cả bốn người cùng lao lên đứng vây quanh Nhện Tinh lại, con nhện thấy đối
phương động thủ bao vây mình lại thì tám chân co rút lại, toàn thân phập phồng
những làn khói màu xanh lục, nó cứ ngỡ là bốn tên trâu đực này sẽ lập tức bay
vào tấn công. Nhưng ai ngờ nó thủ thế đứng nữa ngày mà đối phương vẫn bất động
không có làm ra động tác gì.
Sùng Lãm cũng từ dưới đất ngồi dậy nhìn mấy tên cướp này, không hiểu bọn hắn
đang bày cái trận Pháp cường đại gì mà lại đứng im như pho tượng như thế, mồ
hôi mồ kê chảy tùm lum bọn hắn cũng mặt kệ, mà Nhện Tinh thì đứng trong vòng
vây từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên tư thế không hề nhúc nhích, đứng lâu như
vậy nó như cũng sắp không chịu nỗi, tám cái chân đã có dấu hiệu lung la lung
lay không trụ vững.
Bốn tên cướp thấy con yêu tinh cuối cùng cũng có động tĩnh, tám con mắt nhìn
nhau, cho đến khi con nhện không trụ vững được nữa, nó lão đảo người nhích về
phía trước mấy bước. Bốn tên kia thấy vậy tưởng là nó đang muốn xông lên công
kích, thì lập tức ba chân bốn cẳng chia ra chạy, chỉ còn lại một mình Lão Đại
vẫn cầm chiếc rìu đứng đối diện với con nhện…” mẹ kiếp loại trận Pháp này luôn
luôn phát huy cái tác dụng vô dụng của nó đúng lúc… Lần nào cũng là ta ở lại
gánh“
Sùng Lãm nhìn một màn này, hắn cũng há to miệng thành chữ O,” oạch bày trận
nữa ngày, mà địch chỉ vừa động một cái do mỏi chân thôi, mà đã bỏ chạy tứ tung
hết cả rồi “ đây là đang chơi trò gì đây chứ…
--- Ha ha tiểu Lão đệ, rất ngạc nhiên phải không…? Loại trận Pháp này của
chúng ta rất là cao minh hữu dụng đấy…! Lão Tam chạy vòng đến vỗ vỗ vai Sùng
Lãm nói.
--- Đúng vậy đúng vậy, trận Pháp của chúng ta có tên là “ Bất Động Nhân Tâm “
địch bất động thì ta bất động, địch động thì chúng ta chạy, địch đuổi thì
chúng ta quay lại đánh… He he thấy lợi hại chưa.?....! Lão Tứ cũng chạy vòng
lại ngồi bên cạnh Sùng Lãm cười he he nói.
“ Ta ngất, trên đời này còn cái loại trận Pháp bá đạo hơn cái này nữa không “
Sùng Lãm nghe mấy tên trâu này nói xong, miệng cũng câm như hến không còn biết
câu từ để nói, chỉ thầm nhủ trong lòng rồi lại quay sang nhìn lão đại bên kia
hỏi.
--- Các ngươi cũng thật không có nghĩa khí, để hắn một mình như vậy không sợ
hắn bị yêu tinh ăn mất sao?
--- n, cái này ngươi không cần phải quan tâm… Con Nhện kia sắp chết rồi… He
he…! Lão Tam lại nhanh miệng nói.
--- Chết, các ngươi có nhầm không? Nó là yêu tinh đấy, mặt dù chưa đạt đến
Thần Thông để hoá hình nhưng cũng không phải chuyện đùa a…! Sùng Lãm kinh nghi
hỏi…” Mặt dù mấy tên trâu núi này nhìn qua cũng cường trán mạnh khoẻ hơn người
thường, nhưng cũng không đến mức tự tin vậy chứ. “
--- Khà khà… Ngươi không thấy trên tay Đại ca ta cầm thứ gì sao… Cứ xem đi
rồi sẽ biết… “ Lão Tam im mồm “..! Lão Tam thấy Sùng Lãm tò mò đang định giải
thích thì bị Lão Nhị gắt lên nên đành phải ngậm miệng ngồi qua một bên.
Lúc này Sùng Lãm nghe Lão Tam nói hắn mới chú ý đến trên tay Lão Đại, chỉ thấy
trên tay hắn đang cầm một chiếc rìu màu trắng bạc sáng lấp lánh dưới ánh mặt
trời. Nhưng không hiểu tại sao khi hắn nhìn thấy chiếc rìu này lại cảm thấy có
điều gì đó là lạ, giống như có có ai đó đang hối thúc hắn nắm lấy nó.
Sau một lúc Sùng Lãm dùng sức lắc đầu, quay mặt sang chỗ khác thì cái cảm giác
đó liền biến mất “ Cái quái gì vậy chứ? Đó là vật gì mà lại tạo cho mình cảm
giác như muốn nắm lấy nó vậy nhỉ “
Bên này Lão Đại đứng đối diện Nhện Tinh, trên khuôn mặt râu ria rắn rỏi không
hề sợ hãi, hắn đứng nhìn con Nhện một hồi rồi cuối cùng lên tiếng nói.
--- Đám yêu tinh bây giờ cũng thật lớn lối, ngay cả địa bàn của bổn gia mà
cũng giám chạy vào giết người.
“ két két.. “ Nhện Tinh tuy không thể nói chuyện nhưng nó đã là yêu tinh biết
tu luyện, nên có thể nghe hiểu lời nói của Lão Đại, vì vậy nó chỉ rít lên hai
tiếng tỏ ý tức giận.
--- Hừ đồ chết bầm, bổn gia đập chết ngươi…! Lão Đại thấy Nhện Tinh không sợ
mình, mà còn quay lại thách thức, hắn liền tức giận Hừ một tiếng rồi nâng
chiếc rìu lên lao thẳng về phía con Nhện, nhìn khí thế hừng hực, tư thế hiên
ngang trông rất có phong phạm của một cao thủ tu luyện.
Sùng Lãm và đám người Lão Nhị nhìn theo uy vũ của Lão Đại, ai nấy đều rất
ngưỡng mộ. Nhưng cuối cùng cái hình tượng uy vũ bị bóp méo cho đến khi Lão Đại
tiếp cận với Nhện Tinh, một bên thì liên tù tì cong chân đón đỡ lung tung, một
bên thì cầm rìu chém loạn như một tên Tiều phu đang đốn cũi.
Sùng Lãm đen mặt lại “ con mẹ nó… Diễn thế như thật “ “ Lão Đại lại thế nữa
rồi, chỉ học được mỗi cái bài dùng để múa cho có khí thế, còn đánh thì lại
không dùng được “ ba người Lão Nhị, Lão Tam, Lão Tứ cũng ngây ra tại chỗ lầm
bầm.
Còn về phía Nhện Tinh thì lúc này, nó khổ không nói nên lời” Mẹ kiếp cái nhân
loại trâu điên này, cứ ngỡ là có chút võ công thì còn dễ đánh, đằng này tên
này lại chẳng biết một tí gì, cứ cầm rìu mà nhảy vào thích chặt chỗ nào thì
chặt, muốn chém chỗ nào thì chém, chém loạn sì ngàu cả lên, khiến cho nó cũng
không biết nhát tiếp theo hắn sẽ chém ở chỗ nào để mà đón đỡ nữa. “
Mà thứ nó sợ cũng không phải là cái nhân loại to xác điên khùng kia, mà là
chiếc rìu trên tay hắn, bởi vì hắn mắt thường không thấy rỏ, còn Nhện Tinh là
yêu tinh nên có nhãn lực cao minh hơn một chút, nó nhìn thấy cứ mỗi nhát rìu
chém ra thì hai cái lưỡi rìu kia dùng tốc độ cực nhanh tách ra khỏi thân rìu
bay vút đi như hai con quay sắc bén chém về phía nó, rồi lại cực nhanh bay trở
lại lưỡi rìu. Nhanh đến nỗi để cho những người bình thường nhìn vào thì cứ ngỡ
hai cái lưỡi rìu vẫn còn nằm ở đó.
Vì vậy, một phần là do Lão Đại chém loạn không có quy luật, cho nên mới khiến
cho Nhện Tinh tránh trái đỡ phải có vẽ chật vật. Từ trong hốc miệng liên tục
bắn ra những sợi tơ đón đỡ, nhưng tất cả đều bị lưỡi rìu dễ dàng chém đứt.
Lão Đại được thế là lấn tới, miệng cười khà khà điên cuồng chém xuống, tuy
nhiên Nhện Tinh dù sao cũng là yêu tinh có thể chống đỡ được, nhưng lại không
làm gì được Lão Đại. Cũng đồng dạng Lão Đại chém loạn tứ tung, nhưng hắn cũng
biết mình không làm gì được con Nhện kia. Cứ thế hai bên cứ dằn co qua lại
suốt một hồi lâu, cuối cùng nhân lúc Nhện Tinh sơ xẩy, Lão Đại đã vô tình chém
trúng vào chỗ yếu hại trên chân nó, khiến cho nó rít lên một tiếng đau đớn rồi
phóng ra một cái mạng nhện cản đường, xong lại quay người bỏ chạy.
Lão Đại thấy vậy cũng không tính đuổi theo, vì hắn biết đám yêu tinh này một
khi đã chạy thì căn bản là không đuổi được.
OoO
Ở một nơi sơn thủy thanh khiết, phong cảnh thanh nhã, linh khí lượn lờ làm tôn
lên một nét mờ nhạt huyền ảo. Nơi này núi sông bề thế nằm vắt chéo nhau, trên
những toà núi mọc lên những sơn môn đứng sừng sững, trong đó có một toà núi
cao lớn nhất nằm ngay vị trí trung tâm, bao hàm toàn bộ những ngọn núi khác.
Trong đại điện toà sơn môn trên ngọn núi này, dưới làn khói nhan thơm lượn lờ,
có hai bóng người đang đứng trước một gương đồng nhìn vào trong đó.
Và điều đáng ngạc nhiên là, khung cảnh hiện ra bên trong mặt gương đồng này
lại là nơi đám người Lão Đại và Sùng Lãm đanh đứng. “ n, Thiết Nghi tiểu tử
mới xuất hiện kia hình như không phải là do Chiểu Dụ hoá thân thì phải.. “ Lúc
này một lão nhân râu tóc dài trắng tinh, khoát trên mình một bộ y phục giản dị
màu xanh nhạt, tuy trên khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn nheo, nhưng từ trong
đôi mắt lại không hề có dấu hiệu của sự già nua mà ngược lại, lai giống như
đôi mắt của một Trung niên lõi đời đầy cơ trí. Lão nhìn Sùng Lãm trong gương
đồng rồi nói với người trung niên đứng bên cạnh.
--- Vâng, không phải thưa Tổ gia… Tiểu tử này là người thật, có lẽ là do lạt
đường cho nên mới chạy nhầm đến đó….! Thiết Nghi là chưởng môn của Đại Linh
Côn sơn này, nhưng khi nghe lão giả tóc trắng kia hỏi, y lại rất cung kính mà
trả lời.
--- Ừ, tiểu tử này và tiểu yêu tinh kia lần này đều là vô tình, nhưng vẫn sẽ
tính cho thử thách lần này… Ngươi bảo Chiểu Dụ một năm sau hãy lại đến đó thử
thách lần cuối cùng. Nếu mấy tiểu tử kia vượt qua được thì chính thức nhận
chúng vào tông môn….! Lão giả nói.
--- Vậy để ta thông tri cho Chiểu Dụ… Mấy tên kia tuy là trí thức hơi thấp,
nhưng bù lại, lại có sự lương thiện cùng kiên nhẫn, cũng có thể miễn cưỡng thu
vào tông môn như vậy vẫn tốt hơn là nhận phải những kẻ có tâm cơ.” n “...!
Thiết Nghi đang nói thì bổng nhiên dừng lại nhìn vào một góc khác trong gương
đồng.
--- Ngươi cũng phát hiện rồi sao?