24. : Tặng Nàng Một Lời Hứa


Người đăng: temdansieucap

--- Các đệ tử nghe ta nói đây, các ngươi vào Chích Quái Môn học nghệ đã được
một thời gian rồi, bây giờ sẽ là lúc các ngươi nên ra ngoài lịch luyện để lấy
kinh nghiệm thực chiến… Lần này dù là đệ tử khoá trước hay đệ tử khoá sau đều
được ra ngoài, nhân gian hiện đang loạn lạc Yêu Ma hoành hành, các ngươi thân
là người tu đạo nhiệm vụ của các ngươi là diệt trừ chúng lớn mạnh bản thân…
Nên nhớ lần này ra ngoài không chỉ có đệ tử trong môn chúng ta, mà còn có rất
nhiều đệ tử các tông phái khác, hãy hạn chế gây chuyện không cần thiết. Nhưng
nếu bọn họ được đà mà lấn tới thì các ngươi cũng cứ thẳng tay mà đánh…! Hàn
Thi đứng trên đài cao cất tiếng nói vang vọng khắp sân luyện.

Các đệ tử bên dưới nghe xong trừ những người đã được thông báo trước ra, còn
lại những người chưa biết đều kinh ngạc và vui mừng.

--- Ta nói trước các ngươi đùng nên vui mừng quá sớm, đám Yêu Ma ngoài kia
rất tinh ranh xảo quyệt. Vì thế trước khi ra tay với chúng các ngươi nhất định
phải nắm chắc là giết được chúng không chắc chắn thì bỏ qua để người khác xử
lí, nếu cố gượng ép giao chiến thì người chết chắc chắn là các ngươi…! Đang
lúc đám đệ tử bên dưới còn đang vui mừng thì Hàn Thi lại một lần nữa lên tiếng
nhắc nhở, bản thân đã từng là người đi trước chiến đấu biết bao nhiêu trận với
các loại Yêu Ma quỷ quái mạnh yếu khôn khéo khác nhau, vì vậy hắn mới lo lắng
nhắc nhở đệ tử của mình để bọn họ đề cao cảnh giác lên một chút.

Sùng Lãm đúng bên cạnh từ trên cao nhìn xuống thấy đám người Tôn Cực đang đứng
ngang hàng với các vị sư huynh sư tĩ khoá trước trong lòng đầy kinh ngạc “ Ba
năm qua không ngờ thực lực của mỗi người bọn họ lại tăng mạnh đến vậy “

Nhưng có một điều hắn không biết chính bản thân mình mới là người thực lực
tăng nhanh nhất, đây là còn chưa nói đến hắn không có dùng Khai Linh quả để hổ
trợ tu luyện.

--- Chưởng Môn, lần này đệ tử của người cũng đi cùng chúng ta có phải
không?...! Lạc Thiện Hoa trong lòng ôm một tia hi vọng nào đó vô thức lên
tiếng hỏi. Ba nắm qua bóng hình người thiếu niên kia vẫn luôn sống trong lòng
nàng, chỉ là ngày ngày nàng cố ép mình tích cực tu luyện để sớm có ngày rời
tông môn đi tìm kiếm hắn, bây giờ nhìn người được xưng là đệ tử của Chưởng môn
kia không hiểu sao trong lòng nàng lại dâng lên hi vọng, hi vọng được gặp lại
hắn.

--- Đúng vậy… Nhưng có đi cùng các ngươi không thì do hắn quyết định…! Hàn
Thi nói xong thì quay sang nhìn Sùng Lãm ý nói có muốn hay không ngươi tự mình
lựa chọn.

Sùng Lãm sau lớp Áo choàng cũng cười khổ, lần này gặp lại bọn họ hắn cũng rất
vui mừng, nhưng hiện tại hắn còn có nhiều việt cần làm không thể đi chung cùng
bọn họ, vì vậy hắn sẵn giọng đang định nói từ chối nhưng rồi kẻ phá đám lâu
ngày không thấy mặt đã xuất hiện. Chim Tích Hồng không biết vừa từ chỗ nào bay
tới, lượn quanh trên đỉnh đầu Sùng Lãm vài vòng kêu la ó é vài tiếng rồi xà
xuống đậu trên vai hắn, cái mõ dài liên tục mỗ vào vai như đang đòi nợ cái gì
đó.

Bên dưới mấy người Tôn Cực nhìn thấy một màn này, ai nấy trong lòng đều kinh
ngạc và vui mừng khôn siết “ Quả nhiên là Lạc Long huynh ha ha thật tốt quá “

Mà người vui mừng nhất lúc này lại là hai cô nàng Lạc Thiên Hoa và Khổng Minh
Tuyết, Lạc Thiên Hoa thì gấp gáp như muốn nhảy lên trên đài mà xà vào lòng tên
nam nhân kia. Còn Khổng Minh Tuyết thì ngay khoảnh khắc Tích Hồng đậu vào vai
nam nhân kia, tim nàng bất giác đập loạn nhịp trong lòng dâng lên cảm giác vui
mừng trước nay chưa từng có, nhưng bên ngoài mặt nàng vẫn lãnh đạm như bình
thường, chỉ có điều hai gò má hơi ửng hồng một chút.

Sùng Lãm thì lúc này câm như hến không biết nên nói gì với con Gà Điểu chuyên
phá đám này, kể từ lúc Sùng Lãm bị truyền từ trong khu thí luyện ra ngoài đến
nay nó vẫn luôn ở bên cạnh Lạc Thiên Hoa vì bị cô nàng này dụ dỗ, nói là đợi
nàng ta thực lực mạnh lên rồi mang nó ra ngoài tìm Sùng Lãm đòi nợ Dưỡng Nhan
hoa vì thế nó mới chịu ở lại cho đến bây giờ. Lúc Sùng Lãm vừa xuất hiện nó
bắt được khí tức của hắn cho nên mới bay đến.

Hắn kéo Áo choàng xuống lộ ra khuôn mặt Anh tuấn làn da trắng mỉm, đôi mắt cơ
màu nâu vàng sáng sủa đầy cơ trí “ Ha ha Các bằng hữu chúng ta lại gặp nhau
rồi “ hắn thấy không giấu được nữa nên đành bày ra bộ mặt cười hì hì chào hỏi.

--- Ha ha Lạc Long huynh dường như không muốn gặp lại chúng ta thì phải?... Á
ai du Lạc sư muội muội làm gì vậy sao lại dẫm chân ta…!Lưu Tiến Quân phe phẩy
chiếc quạt cười trêu đùa nói nhưng vừa nói dứt câu thì chân đã bị Lạc Thiên
Hoa dẫm cho một cái đau điếng.

“ Nào có nào có Lưu huynh cứ đùa, ta chỉ là muốn làm ra vẽ thần bí giả thần
giả quỷ một chút thôi ha ha..! Sùng Lãm chột dạ vội vàng lấp liếm cười cười
nói, đồng thời trong lòng lại thầm mắng “ Gà điểu khốn kiếp kém chút nữa hại
ta mắt mặt rồi “ cũng may là nó xuất hiện trước chứ nếu không đợi Sùng Lãm mở
lời từ chối mấy người kia xong nó mới xuất hiện thì hỏng bét.

--- Lạc Long Ca ca vậy huynh có đi cùng bọn muội không?..! Lạc Thiên Hoa
trông chờ hỏi.

--- Vấn đề này nói thẳng ra thì có lẽ ta sẽ đi một mình, vì hiện tại ta đang
cần tìm một số thứ rất khó tìm cho nên sợ là không thể đi cùng mọi người
được…! Sùng Lãm nghe hỏi vậy cũng đành thở dài rồi lựa lời từ chối, vì hiện
tại hắn cần phải đi tìm các loại thảo dược cần thiết để phá Mạch lần tiếp
theo. Nếu như đi cùng mấy người này hắn sợ mình sẽ làm chậm tiến trình của họ.

--- Lạc Long huynh nói vậy sai rồi, nếu thứ huynh muốn tìm khó như huynh nói
thì một mình huynh sao tìm thấy, vì vậy có đông người sẽ dễ dàng hơn… Ta biết
huynh là vì sợ đi cùng bọn ta sẽ ảnh hưởng đến việt tu luyện của bọn ta cho
nên mới từ chối…! Sử Hàn Thạch vẫn luôn im lãnh lúc này lại đột nhiên mở miệng
nói làm cho Sùng Lãm kinh ngạc chính là lời hắn nói hoàn toàn là những gì Sùng
Lãm đang nghỉ trong lòng.

--- Đúng vậy, có đông người mỗi người một tay sẽ dễ tìm kiếm hơn…! Trường
sinh cũng lên tiếng nói.

Sùng Lãm nhất thời không biết làm thế nào nên quay sang nhìn sư phụ mình xin ý
kiến, y cũng không có tỏ vẽ gì chỉ gật đầu với Sùng Lãm tỏ ý đồng ý với ý kiến
của mấy người kia.

--- Vậy được, nếu các vị không ngại thì chúng ta lại cùng một đội… Nhưng mà
khi ra ngoài hãy nhớ một điều là hiện tại ta là Lạc Long Quân không phải là
Lạc Long nếu gọi nhầm thì ta sẽ bị người ta hiểu nhầm mà truy sát a ! Sùng Lãm
quyết định xong cũng không quên nhắc nhở về cái tên mới của mình, nếu không
nhắc trước cho bọn họ chỉ sợ là ra ngoài sẽ suốt ngày phải chạy trối chết cho
xem.

“ ( Ha ha ha) ha ha ha vậy thì từ nay gọi huynh là Long Quân đi “ đám người
nghe hắn nói liền hiểu chuyện gì, cả đám cùng nhau phá lên cười để cho một số
người từ đầu đến giờ phải ghen tức, nhất là khi họ nhìn Sùng Lãm lại càng hận
đến ngứa răng vì Lạc Thiên Hoa xinh đẹp trong lòng bọn hắn khi nói chuyện cứ
một câu Lạc Long ca ca hai là Lạc Long ca ca làm cho bọn hắn đố kị đỏ mắt.

--- Được rồi, những gì cần nói đều đã nói xong rồi các ngươi mau trở về nghỉ
ngơi chuẩn bị ngày mai lên đường…! Hàn Thi thấy mọi chuyện đã xong liền hô
giải tán, để cho đám đệ tử trở về chuẩn bị.

OoO

Màn đêm buông xuống, bầu trời đêm dày đặc những vì sao lấp lánh, dưới ánh sáng
mờ nhạt của những ngôi sao một thân hình thon gọn ngồi lặng lẽ trên đỉnh nóc
nhà, ánh mắt đăm chiu buồn phiếm mang theo sự cô độc lạnh giá nhìn về nơi xa
xôi nào đó trong hư không “ Mọi người hãy cố gắng đợi ta ngày ta quay trở về…

“ Nàng đang có tâm sự sao? “ Sùng Lãm lặng lẽ đến bên cạnh Khổng Minh Tuyết
ngồi xuống vu vơ hỏi.

--- Là ngươi sao ngươi lại lên đây? Khổng Minh Tuyết giật mình hỏi, đồng thời
trái tim đột nhiên lại đập thình thịch lên.

“ Haizz buồn chán nên ra ngoài hóng mát, thấy băng sơn mĩ nhân ngồi cô độc nên
mới đến nói chuyện cho vui. “ Sùng Lãm giả bộ uể oải vươn mình một cái, miệng
trêu đùa nói. Quả thật cô nàng này càng ngày càng lạnh lùng nhưng lại có cá
tính, bây giờ nhìn thân hình nàn ta bốc lửa hơn trước rất nhiều, một thân quần
Áo bó sát lồi lõm đồng đều, đầu tóc buộc cao đuôi ngựa để lộ toàn bộ khuôn mặt
nhỏ và cần cổ trắng nõn trông rất hấp dẫn.

“ Phì… Cái gì mà băng sơn mĩ nhân “ nghe hắn nói như vậy nàng ta phì cười một
tiếng khoát tay nói.

“ Nàng cười rất đẹp… Chỉ tiết là nàng không hay cười “ Sùng Lãm ngây ngốc nhìn
nữ cười của Khổng Minh Tuyết giọng nói nhỏ nhẹ khen một câu.

“ Thật đẹp lắm sao “ …. “ Thật… Chỉ tại nàng không cười nên không biết nụ cười
của mình như thế nào thôi “ Khổng Minh Tuyết dù lạnh lùng nhưng dù sao cũng là
nữ nhân, mà đã là nữ nhân thì có ai mà không thích được người khác khen mình
đẹp, nhất là đối với người khiến tim các nàng đập loạn nhịp.

“ Trước đây ta cũng không phải như thế này, cũng rất vui vẽ hoạt bát như Lạc
sư muội, nhưng vì một vài biến cố trong gia tộc đã lấy đi sự vui vẽ đó của ta,
thay vào là những trọng trách gánh vác nặng nề của mấy vạn người ta không thể
không lo… “ Vừa cười vui được một lúc ánh mắt nàng lại sụp xuống, mang bao
nhiêu sự buồn phiền kể về một đoạn tuổi thơ của mình.

“ Vì vậy cho nên nàng mới nôn nóng tu luyện để có thực lực mạnh đúng không? Từ
ba năm trước lúc còn ở trong rừng khảo hạch ta đã thấy nàng rất nóng vội khi
nghe đến chuyện có cách để tăng lên thực lực. “ Sùng Lãm chậm rãi nói ra những
quan sát mà hắn đã để ý thấy được tù cô nàng này, lúc đó hắn cảm thấy lạ vì
sao nàng ta lại như vậy, nhưng bây giờ hắn đã hiểu trọng trách có thể làm thay
đổi một con người trở nên cứng cỏi trường thành hơn và đồng thời cũng là một
sợi dây trói buộc rắn chắc mà không ai có thể thoát ra được.

“ Đúng vậy ta cần phải có thực lực mạnh mẽ, có như vậy ta mới có thể mang lại
tự do cho họ khỏi những kẽ xâm lăng “

--- Hai dà… Cuộc đời luôn là những mắc xích trói buộc mọi thứ lại với nhau,
nếu đã có duyên thì sẽ tặng cho nàng một lời hứa vậy… Nếu sau này ta có đủ
thực lực, chỉ cần nàng muốn ta giúp đỡ thì cứ nói một tiếng ta nhất định sẽ
thay nàng đi dọn rác….! Sùng Lãm lại duỗi lưng nằm ngửa ra mái nhà, nhắm mắt
hưởng thụ bầu trời đêm miệng cũng tự tin nói một câu rồi cứ thế nhắm mắt và im
lặng.

Khổng Minh Tuyết kinh ngạc nhìn tên nam nhân dám tự tin cho nàng một lời hứa
này, trong lòng cũng dâng lên ý vị ngọt ngào, nàng cũng duỗi người nằm xuống
nhưng bất chợt cánh tay Sùng Lãm duỗi thẳng ra đúng ngay vị trí để cho đầu
nàng vừa kê vào, nàng nhắm mắt lại khoé miệng cong lên một nụ cười như thoả
mãn như hạnh phúc. Cả hai cùng yên lặng hưởng thụ khí trời đêm dưới những vì
sao lấp lánh.


Sử Kí Hoá Rồng - Chương #24