Rình Mò Địa Bảo


Người đăng: temdansieucap

Đứng trên đỉnh thác nước cao nhìn xuống đáy vực sâu thăm thẳm sương trắng và
hơi nước bốc lên mờ mịt huyền ảo, chín người Sùng Lãm quan sát bao quát toàn
bộ khu vực, lúc này có rất nhiều người ở các hướng khác nhau đang tìm đủ mọi
cách để xuống đáy vực. Hơn một tháng qua đám người Sùng Lãm lừa gạt đánh cướp
cũng khá nhiều, nói chung là toàn làm việt nhẹ lương cao.

Cho đền mấy ngày gần đây trong khi bọn hắn đang chặn cướp của một đám người đã
vô tình lấy được một thông tin hữu ích làm cho ai nấy đều hứng thú, nghe nói ở
một khe vực dưới thác nước sâu trong rừng có một cây Tẩy Linh quả trái đang
chín, vì vậy lúc này bọn hắn mới có mặt ở nơi này quan sát tình hình và hiển
nhiên cái thông tin này không chỉ có riêng bọn hắn có được.

Tẩy Linh quả tuy giá trị không cao đối với những người đã tu đến Ngũ Hành hay
Thần Thông nhưng lại là vật vô cùng giá trị đối với lớp trẻ như Sùng Lãm, nó
có tác dụng giống như tên của nó, có thể gia trì và tinh lọc linh khí cho hành
giả gở bỏ những nút thắt trong tu luyện giai đoạn đầu giúp cho người tu luyện
tu luyện tấn cảnh một cách dễ dàng.

Ở khu vực xung quanh vực thẳm lúc này, không riêng gì đám người Sùng Lãm vẫn
đang quan sát chờ đợi những kẻ tham lam đi tiên phong, mà ở những góc khuất
khác cũng có ba nhóm người đang âm thầm quan sát nơi này, cả ba nhóm người này
mỗi nhóm đều được một người dẫn đâu, hai thiếu niên khí chất bất phàm và một
thiếu nữ thanh tú cục kì xinh đẹp, cả ba người cùng dẫn đội của mình đứng cách
nhau không xa cùng quan sát bên dưới.

--- Lạc Long huynh liệu bên dưới có thật sự có Tẩy Linh quả không? Lưu Tiến
Quân vẽ mặt chờ mong hỏi, vì loại trái cây này có lợi ích đối với bọn hắn quá
lớn.

Nghe Lưu Tiến Quân hỏi như vậy nhưng người còn lại đều nhìn về phía Sùng Lãm
xem hắn nói như thế nào, bởi vì đi chùn suốt hơn một tháng qua bọn họ đã thật
sự kiến thức được tên nam nhân mà đến giờ họ vẫn chưa thấy mặt này thật sự
hiểu biết rất nhiều, sự quan sát và phân tích tình cực kì nhạy bén và chuẩn
xác và điều họ không ngờ là hắn ngoài kiến thức và trí thông minh ra hắn lại
còn biết bào chế độc dược, những ngày qua bọn họ nhẹ nhàng đánh cướp được
nhiều như vậy đều là nhờ vào độc được do hắn chế ra, còn thực lực thì bọn họ
chưa nhìn thấy hắn sử dụng bao giờ.

“ Ừ ta nghĩ là có bảo vật, các ngươi nhìn xem đi bên dưới có một khu nhỏ mọc
rậm rạp sợi đằng leo xanh tốt như vậy hẳn là cái cây kia ở cách đó không xa,
theo ta được biết những sợi đằng leo này là do yêu tinh mang đến trồng ở xung
quanh khu vực có thiên tài địa bảo xuất hiện nhằm tránh kẻ khác nhòm ngó đến…
Nói cách khác là những sợi đằng leo này sẽ thay chúng bảo vệ những vật có gia
trị kia, chúng làm như vậy nếu là người am hiểu vừa nhìn qua là sẽ biết ở đó
có bảo vật thảo dược trân quý, nhưng vấn đề là thấy thì thấy nhưng muốn lấy đi
thật sự không dễ. Bởi vì bản thân những sợi đằng leo kia có gai chi chít mang
theo độc tố cực mạnh lại vô cùng rắn chắc nữa, còn tuy theo từng loại bảo vật
mà yêu thú thủ hộ càng mạnh lên và loại đằng leo này cũng được trồng loại có
phẩm chất cao hơn để thủ hộ. “

Mọi người nhe Sùng Lãm giải thích mà ai nấy đều kinh ngạc, mỗi người một vẽ
mặt khác nhau họ không hiểu vì sao tên này có vẽ như cũng ngang tuổi với bọn
họ mà hắn lại biết nhiều như vậy, chuyện yêu thú thủ hộ thảo dược quý thì bọn
đã biết vì đây là chuyện thường tình từ xưa đến nay, nhưng còn chuyện những
bảo vật được cả yêu thú và những sợi đằng leo kia cùng thủ hộ thì bọn họ chưa
nghe nói bao giờ “ trời ạ tên này tại sao lại biết nhiều như vậy chứ “ có điều
bọn họ không biết cả quảng thời gian từ nhỏ đến lớn Sùng Lãm vì không thể tu
luyện nên vùi đầu vào đọc hết toàn bộ các tài liệu ghi chép về mọi thứ ghi nhớ
toàn bộ trong đầu vì vậy hắn mới có kiến thức như ngày hôm nay để dùng.

--- Ha ha vẫn là Lạc Long huynh lợi hại… Chuyện này lúc ở nhà ta cũng đã từng
nghe nói qua nhưng không có để ý đến…! Tôn Cực cười cười nói.

--- Nói như vậy ở bên dưới chắc chắn có Tẩy Linh quả…! Khổng Minh Tuyết không
hiểu vì sao vốn im lặng lại nhất thời kích động lên tiếng hỏi, làm đo cả đám
kinh ngạc “ Cô nàng băng sơn này làm sao vậy? “

“ Ta e là không có Tẩy Linh quả “ Sùng Lãm nói “ Không có… Không phải huynh
vừa nói có sao? “ mọi người kinh ngạc hô lên “ Ta nói là có bảo vật không nói
là Tẩy Linh quả, bởi vì thứ bên dưới chắc chắn còn tốt hơn Tẩy Linh quả nhiều
lắm “ Sùng Lãm không nhanh không chậm nói.

Cả đám nghe hắn nói xong ai nấy đều kích động hẳn lên, trong số bọn họ có
người ở nhà vốn là không có thiếu thốn thứ gì để hổ trợ tu luyện, nhưng bọn họ
lại vì sự tự tôn và kiêu ngạo không muốn mang tiếng là ỷ vào tài nguyên của
gia tộc cho nên mới quyết định tự mình ra ngoài lăn lộn để lớn mạnh mình, đến
lúc đó sẽ không có ai dám dị nghị bọn họ nữa. Lúc này khi nghe Sùng Lãm nói
thứ bên dưới còn tốt hơn cả Tẩy Linh quả bảo sao bọn họ không kích động.

--- Vậy chúng ta làm gì bây giờ? Khổng Minh Tuyết lại lên tiếng hỏi.

Sùng Lãm cảm thấy kì lạ, không hiểu cô nàng này lúc này bị làm sao nữa, tại
sao nàng ta lại trở nên nóng vội như vậy nhưng hắn cũng không tiện hỏi chỉ nói
một chữ “ Đợi “ rồi yên lặng tiếp tục quan sát, mọi người thấy vậy cũng không
tiếp tục lên tiếng nữa, họ hoàn toàn tin tưởng Sùng Lãm.

Xung quanh bờ vực lúc này càng ngày càng đông người, còn có một ít người đã
bắt đầu nối dây hoặc bám theo vách đá mà chèo xuống khe vực… Sau một khoản
thời gian rốt cuộc từng người từng người nối đuôi nhau xuống bên dưới tiến lại
gần khu vực dãy đằng leo kia tìm kiếm.

“ Sắp có trò hay để xem rồi “ Sùng Lãm khoé miệng cười tà mị nói.

Nguyên một đám người lần mò tiến vào khu vực dây đằng leo, những người này
thật sự không biết những sợi đằng leo trước mặt họ này lại là vật hái mạng
người thầm lặng. Có vài người dẫn đầu lên trước rút ra vũ khí từng nhát chém
xuống muốn đem đằng leo tách ra để lấy lối đi, nhưng thật sự không ngờ khi
lưỡi kiếm chém xuống những sợi đằng leo lại giống như tưởng tượng của họ, từng
nhát kiếm chém xuống như chém vào một vật cứng rắn cực kì chỉ để lại vài vết
trầy sướt rồi thôi, còn lại không hề có chuyện gì xảy ra cả không chặt đứt
nỗi.

Ngay lúc đám người chặt xuống những nhát kiếm đầu tiên, ở trong một cái động
tối om phía sau dãy đằng leo nằm bên vách vực thẳm một đôi mắt màu tím từ
trong bóng tối mở ra phát sáng lên giống như một đại lộ tử địa sống dậy bắt
đầu di chuyển ra ngoài ánh sáng. “ Tử Mục Linh Xà “ im hơi lặng tiếng từ trong
động phủ bò ra ngoài, cái lưỡi màu đỏ thè ra thụt vào thân thể to lớn bò sát
về phía những kẻ đang đến xâm phạm kia. Trước cửa động phủ của nó có một cây
nhỏ xanh tốt cao chừng nữa thân người ( tầm gần một mét) trên cây còn đeo lủng
lẳng chừng mười lăm mười sáu trái nhỏ màu đỏ, nếu bây giờ Sùng Lãm mà nhìn
thấy những trái cây này chắc chắn hắn sẽ kích động mà hú lên. Bởi vì loại quả
này chính là Khai Linh quả, là một loại quả quý hiếm nằm trong tóp mười quả
quý hiếm nhất đối với những người từ cảnh giới Thần Thông trở xuống.

Phàm là địa bảo đã được liệt vào hàng ngũ quý hiếm thì tác dụng của chúng cũng
sẽ tương đương với danh hiệu xứng đáng, giống như Khai Linh quả này tác dụng
của nó cũng cực kì bá đạo, những người từ cảnh giới Thần Thông trở xuống, chỉ
cần có được Khai Linh quả này đem luyện thành đan dược phục dụng thì những
người mới bắt tu luyện sẽ được tăng nhanh tiến độ lên hơn bình thường gấp
nhiều lần bình thường. Tuy không thể tinh lọc linh khí như Tẩy Linh quả nhưng
nó có thể khai thông và mở rộng một số chủ mạch, gạt bỏ tạp chất giúp cho
người tu luyện cũng có thể dễ dàng tấn cảnh ở những cảnh giới thấp mà không hề
sợ bị ảnh hưởng căn cơ, ngoài ra còn có một tác dụng khác là Khai Linh quả đối
với hành giả sắp mở ra Linh Nhãn để bước vào cảnh giới Thần Thông là cực kì
cần thiết. Bởi vì tác dụng chính của loại quả này là để dùng vào những lúc này
giống như tên của nó Khai Linh.

Tử Mục Linh Xa lao xuyên qua dãy đằng leo mà không hề bị độc tố ảnh hưởng lên
thân thể, cái miệng to lớn há ra với hàng loạt những chiếc răng sắc nhọn múi
hôi tanh tưởi phả vào mặt đám người phía trước khiến cho người nào người nấy
sợ tái mặt quay người bỏ chạy.

Nhưng mà họ chạy được sao, Tử Mục Linh Xà cấp 4 tương đương với hành giả Thông
Linh cảnh, sức mạnh cực kì đáng sợ. Không có gì ngoài dự tính mười mấy người
dám tiến vào khu vực có đằng leo chỉ trong nháy mắt đã bốc hơi biến mất khỏi
thế gian.


Sử Kí Hoá Rồng - Chương #17