Người đăng: temdansieucap
Sánh hôm sau khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, trong một căn nhà gỗ nhỏ nhưng
có phần ngăn nắp gọn gàn, trên một chiếc giường đơn sơ chăn nệm ngổn ngang,
hai cục vải băng màu trắng một người một chim nằm lăn lóc ngủ, một giấc mơ đẹp
còn chưa đến hồi kết thì đã bị một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào cắt ngang “
Lạc Long ai là Lạc Long mau chuẩn bị tập hợp khảo hạch “
Chỉ vài khắc sau trên quảng trường thao luyện của Chích Quái môn, một đám đệ
tử lớn nhỏ không đồng đều đã đứng xếp hàng ngay ngắn, Sùng Lãm cấp tốc la lết
đi đến thì liền nhìn thấy mấy người Vũ Đình đã xếp riêng một hàng tại một góc
“ Lạc Long ca ca bọn ta ở đây “ cô nàng nhỏ Lạc Thiên Hoa vừa nhìn thấy hắn
đến thì mừng rở kêu lên, đưa tay vẩy vẩy hắn qua đó.
Hành động này của cô nàng đã vô tình rơi vào mắt mấy tên tân sinh và lão sinh
khác, lập tức cả đám nhìn Sùng Lãm bằng ánh mắt ghen tị đồng thời đánh giá hắn
từ trên xuống dưới. Một thân từ đầu đến chân quấn đầy vải băng, chỉ trừa lại
đôi mắt nhìn không ra hình dáng.
--- HÌ hì, các người xem ra là toàn tuổi trẻ nóng vội nhỉ, ai cũng háo hức mà
dậy sớm vậy…! Sùng Lãm thản nhiên như không có chuyện gì vừa đi vừa cười nói.
--- Sớm, Lạc Long ca ngươi có nhầm không vậy, mặt trời đã gần lên đỉnh rồi
đấy…! Vũ Đình vuốt mặt chỉ trời kêu lên.
“ Ồ vậy sao, có lẽ chắc hôm nay ông ta cũng chạy vội để cho trời mau tối rồi
về nhà ngủ với vợ ấy mà “ Sùng Lãm vẫn trơ mặt mo ra bao biện, hắn vẫn cho là
hiện tại mình đã dậy đúng giờ “ phì “ thật không chịu nỗi, nghe hắn nói mà mấy
người như Sử Hàn Thạch và Khổng Minh Tuyết cũng phải nhích miệng phì cười một
tiếng.
“ Ai nha Lạc Long ca ca thật là lợi hại nha, vừa mới xuất hiện mà đã làm cho
băng sơn mĩ nữ cười rồi kìa “ Lạc Thiên Hoa láu lĩnh nhảy lên trêu chọc, cô
nàng này rất hiếu động không có việt gì cũng thích nhảy nhót lung tung, không
chịu ngồi yên chút nào.
“ E hèm… Được rồi, mấy người các ngươi mau xếp hàng vào cho ta “ giữa lúc mấy
người Sùng Lãm đang tám chuyện sôi nỗi, thì trên bục đài cao nhất không biết
từ khi nào đã xuất hiên một nam trung niên cao lớn, khí vũ bàn bạc trông có vẽ
rất uy nghiêm, người này là Lâm Xích Tùng là người dẫn dắt đệ tử mỗi năm của
Chích Quái môn. Ông ta thấy mấy tên đệ tử hờ này còn đang bàn chuyện sôi nỗi
không để ý đến mình, nên đành hắn giọng ho khang một tiếng nhắc nhở.
--- Được rồi các ngươi nghe ta nói quy tắt khảo hạch đây, năm nay Chích Quái
môn ta vừa hay chiêu tuyển được hai mươi lăm người… “ Ách khoan đã lão sư phụ,
cho ta hỏi một chút, tại sao môn phái chúng chỉ tuyển được có hai mươi lăm
người mà trông vẽ mặt ngài hạnh phúc như vậy… Các tông phái khác ta nghe nói
mỗi lần họ tuyển đến mấy trăm đệ tử vào tông môn a “
Giữa lúc mọi người đang yên lặng để chăm chú nghe Lâm Xích Tùng nói thì đột
nhiên lại có một giọng nói khác vang lên, cắt ngang lời của ông ta đang nói.
Nguyên một đám người trong sân luyện trợn mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh
kia, Sùng Lãm ngơ ngác không hiểu tại sao đám người này lại nhìn mình quái dị
như vậy, dĩ nhiên cái giọng nói vừa nãy kia là giọng của hắn “ Sao lại nhìn
ta, ta nói sai gì sao, thực tế đúng là vậy mà “
--- Ngươi nói không sai tiểu tử, nhưng mà ngươi nên nhớ cái mà Chích Quái môn
quan tâm không phải là số lượng, mà là chất lượng là chất lượng ngươi có hiểu
chưa?...! Lâm Xích Tùng đen mặt, tức giận gầm lên như thể ức chế vì bị người
khác cắt ngang khi lão đang nói.
“ Hiểu thì hiểu, có cần phải rú lên như khỉ đột vậy không? Sùng Lãm gượng gạo
thì thầm lẫm bẫm “ Ngươi nói cái gì “ Lâm Xích Tùng lại trừng mắt quát lên, “
Ách, à không có gì, học trò đã hiểu sự phụ mời ngài giản tiếp đi “ “ bà mẹ nó
như vậy mà cũng nghe được thật lợi hại, hù chết ta “
Quả thật mấy người Vũ Đình chưa từng thấy ai vừa lì vừa lầy như Sùng Lãm, từ
hôm qua đến giờ đi chung với tên này bọn hắn chưa bao giờ thiếu tiếng cười,
cảm thấy hắn rất thú vị gặp ai cũng muốn chọc cho được.
--- Hừ đợi từ từ ta tính sổ với ngươi sau… Được rồi ta sẽ không dài dòng nữa
các ngươi nghe cho rõ đây, lát nữa sẽ phát cho các ngươi mỗi người một cái thẻ
bài, các ngươi dùng nó tiếng vào khu thí luyện không gian, nhiệm vụ của các
ngươi lần này là tiến vào trong đó đánh bại tân sinh của bốn vực còn lại, đoạt
lấy thẻ bài trên người họ mang về, quy tắc cũng không rườm rà không cần biết
các ngươi dùng thực lực hay thủ đoạn gì chỉ cần lấy được thẻ bài và không gây
ra án mạng thì đều chấp nhận hết. Cho các ngươi thời gian hai tháng, ở bên
trong đó ăn uống các ngươi tự lo, bị yêu thú săn đuổi cũng tự lo đường mà
thoát thân lấy, nếu các ngươi chết dưới nanh vuốt của yêu thú thì coi như xong
không có trách ai được cả… Hai tháng sau thẻ bài sẽ tự động mở ra thông đạo
đưa các ngươi ra ngoài!
--- Khảo thí lấn này nếu các ngươi thông qua thì sẽ được chọn trở thành đệ tử
trung tâm của tông môn, vì thế hãy cố gắng mà biểu hiện cho tốt. Cao tầng của
các vực sẽ ở bên ngoài quan sát các ngươi, vì thê ta khuyên các ngươi không
nên dở trò tinh quái mà gian lận…! Lâm Xích Tùng nói đến câu cuối cùng thì đột
nhiên liếc mắt về phía Sùng Lãm ầm ồ nói nhấn mạnh lên.
--- Lâm lão sư, tại sao năm nay lại đột nhiên thay đổi hình thức khảo hạch
như vậy, có vẽ sẽ rất nÁo nhiệt a…! Một nam thanh niên tuấn lãng có đôi mắt
sáng trầm ổn đứng đầu tiên của hàng lão sinh, hắn vững vàng khoanh hai tay
trước ngực nhìn Lâm Sư phụ hỏi.
--- Mộc Linh cái này ta cũng không biết, nghe nói đây là ý của các vị chưởng
môn các vực… Thôi được rồi các ngươi giải tán đi, mất tên tân sinh ở lại chuẩn
bị nữa canh giờ sau sẽ tiến hành khảo hạch…! Lâm Xích Tùng làm xong tất cả,
thân hình vừa lay động liền biến mất tại chỗ.
OoO
Mấy người Sùng Lãm nhận lấy thẻ bài trên tay lật qua lật lại xem, Tôn Cực cầm
thẻ bài do dự một chút rồi đến bên cạnh Sùng Lãm lên tiếng đề nghị nói “ Khảo
hạch lần này không có quy tắt rườm rà, ta đề nghị hay là chúng ta lập đội,
cùng đánh cướp của người khác, chiến lợi phẩm thu được sẽ chia đều thế nào “ “
Được, ta không có ý kiến “ “ Đồng ý “ tất cả mọi người đều nhất trí với đề
nghị của Tôn Cực, đến tiếp theo mọi người do dự không biết nên giao cho ai dẫn
đội, rồi tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Sùng Lãm.
“ Này cái ánh mắt đó là sao đây, ta nói trước cái trọng trách lao đó ta không
gánh nỗi đâu nha “ “ Ngươi xảo trá lanh lơi như vậy ngươi không làm thì ai làm
đây “ tên mập Vũ Đình thấy Sùng Lãm có ý thoái thác, nên vội vàng la lên làm
cho một đám người chú ý qua… “Hừ mẹ kiếp mập mạp, ngươi nhìn ta thế này đi còn
phải la lết nữa, ngươi nói ta làm sao dẫn đội… Được rồi hay bây giờ thế này
đi, chúng ta lập đội nhưng sẽ nghe ý kiến chung, mỗi người nếu ai có ý kiến gì
có lợi cho cả đội thì có thể nêu ra chúng ta cùng tham khảo, thế nào? “ Sùng
Lãm thấy chối thẳng mặt không được nên chỉ đành nêu ra một phương án khác, chứ
hắn cũng đâu có ngốc mà đi gánh cả đám tám người này trên vai, còn phải vắt óc
suy nghỉ cách này cách nọ để kiếm điểm nữa.
--- Được cứ vậy mà làm..! ( mọi người đồng thời hô lên)
--- Hắc hắc, chúng ta lần này nếu làm tốt thì có lẽ sẽ cuộc nhỏ thắng lớn a…
Các ngươi nghỉ mà xem, môn phái chúng ta chỉ keo kiệt phái ra có hơn hai mươi
người, còn những môn phái khác thì lại có đến mấy trăm người, béo bở như vậy
chúng ta hẳn là lời to rồi ha ha…! Sùng Lãm ngồi lẫm bẫm tính toán, làm cho
mấy người Tôn Cực và Trường Sinh đều há to mồm “ tên này quả thực là cực phẩm
còn chưa bắt đầu khảo hạch mà hắn đã ngồi tính luôn thẻ của người khác thành
phần của mình rồi, còn tính đến mức độ bên nào ít người bên nào nhiều người để
kiếm lợi nữa “ ( thiệt không chịu nỗi)
Khổng Minh Tuyết từ đầu đến cuối không nói một lời, nhưng vẫn luôn gật đầu
theo ý kiến của mọi người, nàng ta chỉ lẳng lặng quan sát mỗi hành động của
chỉ của Sùng Lãm mà không hiểu vì sao, lần đầu tiên trong lòng nàng bất giác
tò mò về một nam nhân, tò mò về cái nam nhân quái đản tinh ranh sau lớp vải
băng dày cộm kia.
OoO
Thời gian chậm rãi trôi qua, khi tiếng chuông bào giờ vang lên, phía trên bình
đài Lâm Xích Tùng lại một lần nữa xuất hiện, trên tay còn trôi nỗi lơ lững một
tấm phù lục màu tím đang toả ra quang vựng nhè nhẹ. Lão liếc mắt nhìn toàn bộ
thanh thiếu niên bên dưới gật đầu hài lòng “ nếu các ngươi đã chuẩn bị tốt rồi
thì bắt đầu thôi, phải nhớ các ngươi chỉ có thời giang ba tháng “ ông ta nói
rồi đem tấm phù trên tay ném ra, lập tức quang mang màu tím phóng ra cường
thịnh tạo thành một cánh của không gian trôi nỗi lơ lững giữa không trung.
“ Tử Linh Phù không gian thật lợi hại “ Sùng Lãm kinh ngạc kêu lên, những thứ
này hắn đã từng đọc qua trong sách, bây giờ được chứng kiến tận mắt quả thật
công năng quá lợi hại, loại phù lúc này là được vẽ ra từ phù sư hiếm hoi, theo
như hắn biết cái chức nghiệp vẽ phù này có thể bóc lột tiền trắng trợn của các
luyện đan sư và luyện khí sư rất là lợi hại.
--- Mau lên các ngươi tiến vào đi.