Thượng Cổ Tích Hồng


Người đăng: temdansieucap

“ Một trăm dặm về hướng tây, bà mẹ nó bắt ta lết cái thân thể này đi một trăm
dặm thật sao? “ Sùng Lãm ngồi trên tảng đá buồn bực lẫm bẩm, đang định nhảy
xuống rời đi thì chợt thấy xung quanh cây cối rung động dữ dội. Từng bàn chân
to lớn với móng vuốt sắc bén hiện ra trong bóng tối, tiếng gầm gừ cùng vang
lên làm cho những ngọn cây cũng rung nhẹ, dưới màng đêm mờ mịt và một ít ánh
sáng len lói phát ra từ vầng trăng khuyết trên cao, nơi bình lặng yên tĩnh đối
với Sùng Lãm lúc này lại trở nên rét lạnh tanh tưởi vô cùng.

“ Thiệt là xui xẻo, vừa mới thoát kiếp mém chết… Giờ lại rơi vào miệng thú,
rốt cuộc còn chuyện nào nữa thì đến một lần luôn đi, bản Hoàng Tử cân hết. “
lời nới của hắn vừa dứt, đám thú rình mò kia cũng bắt đầu động lao đến, đồng
thời từ trên bầu trời cũng đột nhiên vang lên một tiếng khiếu thanh thoát, có
vẽ như còn mang theo chút đau đớn. Ngẩng đầu nhìn lên Sùng Lãm hai mắt trợn
đến không thể trợn lên được nữa “ Ta chết mất, ta chỉ nói vậy thôi có cần phải
làm thật không “ một cái bóng đen to lớn cực đại từ trên không trung đen tối
đang lượng tròn như mất thăng bằng ập xuống vị trí hắn đang đứng, do bóng đen
này hình thể quá lớn, lại còn ở tư thế đối diện với mặt trăng cho nên hắn
không thể nào nhìn rõ vật đang rơi xuống là thứ gì.

Chỉ có điều Sùng Lãm cứ nghỉ cú này mình nhất định không được toàn thây rồi,
theo tình cảnh này thì sẽ bị trên đè bẹp dưới sâu xé mất thôi. Nhưng cuối cùng
lại không có chuyện gì xảy ra cả, bởi vì đám thú kia dường như toàn bộ đã đứng
im một chỗ nằm phục xuống đất mà run rẩy, như đang chào đón quân vươn của
chúng hàn lâm vậy. Và cũng ngoài dự liệu của hắn vật to lớn kia từ trên cao
rơi xuống, càng xuống gần lại càng thu nhỏ lại làm hắn kinh ngạc không nói nên
lời.

Đến cuối cùng dưới sự ngơ ngác của Sùng Lãm vật kia rơi xuống đã thu nhỏ lại
cỡ bằng một bàn tay rơi xuống lóc cóc trên đỉnh đầu hắn hai cái rồi lăn xuống
dưới chân nằm lăn lóc trên tảng đá. Sau lớp vải băng hắn thở phì phì một bộ
tức giận mắng lên “ Mẹ kiếp hù chết ta, hừ… Giả thần giả quỷ này, ta mang
ngươi đi nướng… “ hắn vừa nói vừa đưa tay chụp lấy vật nhỏ kia lên, lúc này
mới nhìn rõ hoá ra đây là một con chim màu trắng, dáng vẽ khá kì dị, nó cổ hơi
dài giống như Hạt nhưng lông lại râm và đẹp hơn, kiển chân cao có móng vuốt
sắc nhọn, đuôi lại có lông bông phập phồng, hai tua lông đuôi dài bằng ba gan
tay rủ xuống. Lúc nhìn lên đỉnh đầu nó có một nhúm lông màu đỏ nhô lên cao
uống ngược về phía trước, Sùng Lãm quan sát chốc lát liền kinh dị kêu lên “
Không phải chứ, ở nơi này mà cũng có thể tay không bắt được cái loài động vật
quý hiếm này sao… Đây là hình thái của loài chim cổ đã thất lạc từ lâu… Thượng
cổ Tích Hồng a, theo ghi chép thì loài chim này chính là nòi giống của Tiên
Hạt và Chân Thiên Phụng Hoàng. Bởi vì mang trong mình hai dòng máu tôn quý nên
bản thân nó cũng có năng lực truyền thừa từ huyết mạch của cả hai, nếu trưởng
thành thức tỉnh cả hai dòng huyết mạch thì sẽ có sức mạnh cực kì đáng sợ. “

Sùng Lãm nghĩ đến đây tròng mắt lập tức xoay chuyển, cảnh giác nhìn ngó xung
quanh, đồng thời hai tay ôm chặt con chim trắng kia vào người như ôm một món
bảo bối “ két ttt “ một tiếng kêu vang lên Sùng Lãm nhìn xuống thấy con chim
có vẽ dãy giụa như đang khó chịu gì đó, thực ra do lúc này trên tay hắn đang
quấn vãi băng cho nên không có cảm giác được mình đang chạm vào vết thương của
nó, đến khi máu chim thấm qua lớp vải làm ươn ướt trên tay hắn mới để ý nhìn
lại “ A hoá ra ngươi cũng đang bị thương sao, ta xin lỗi nha, để ta giúp ngươi
băng bó lại, chúng ta là kẻ đồng cảnh ngộ ngươi yên tâm ta sẽ giúp ngươi.

Sau một hồi vật vã hăng hái băng bó mồ hôi mồ kê, Sùng Lãm cuối cùng đem con
chim trắng kia băng lại từ trên xuống dưới giống y hệt mình, trong khi đó vết
thương chỉ bị ở mỗi cánh bên phải, xong xuôi hắn mới hài lòng quay đầu sang
một bên cười nham hiểm ( he he he, ta băng ngươi hết đề phòng ngươi chạy trốn)
sở dĩ hắn làm như vậy là vì cố tình, để con chim này không có cánh mà bay đi
trốn, nói đùa sao đây là loài tiên thiên thú quý hiếm, nếu đã đến tay mà còn
để nó chạy mất thì chẳng phải là đồ ngốc sao.

Con chim trắng lúc này nằm bẹp dưới đất, đôi mắt màu hồng nhạt mở hé liếc xéo
Sùng Lãm một cái, như thể nó đã biết tỏng ý nghỉ của cái nhân loại vô sỉ này
rồi. Nhưng nó cũng mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, bởi vì nó cảm giác được
Sùng Lãm không hề có một chút ác ý gì với mình, vì thế nó mới chịu nằm yên để
cho Sùng Lãm tùy tiện băng bó trên người mình.

Trời về khuya trở nên lạnh lẻo rét buốt, dưới một gốc cây lớn một ngươi một
chim ôm nhau mà ngáy khò khò, xung quanh còn có mấy con hung thú nằm cách họ
không xa đang phủ mình dưới đất ngó trước nhìn sau như đang canh gác. Nguyên
nhân không cần phải nói cũng biết, chúng là vì sợ con chim nhỏ kia mới trở nên
ngoan ngoãn như vậy.

Bỗng nhiên trên bầu trời phía xa xa ầm ầm dậy sóng, một đoàn mây trắng cực
nhanh kéo đến, trên những đám mây đó có bay, tám bóng người đang đứng trên đó,
họ toàn thân đều mặt Áo choàng phủ kín, khí thế mỗi người phát ra đều khiến
cho không gian xung quanh uốn lượn không ngừng. Hiển nhiên những đám mây kia
đều là vật cưỡi của họ, cảm nhận được uy áp trên cao toả xuống, cả Sùng Lãm và
chim Tích Hồng đều giật mình bật dậy, chim Tích Hồng mở ra đôi mắt màu hồng
nhạt, có vẽ như cực kì chán ghét nhìn lên đám người trên đỉnh đầu kia.

Sùng Lãm bị uy áp khoá chặt thân thể cả người bị chèn ép nặng nề như muốn quỳ
luôn xuống đất, nhưng hắn vẫn cố gắng trấn trụ, cố gắng ép mình dựa vào gốc
cây để chống đỡ thân thể “ bà mẹ nó tại sao xui xeo cứ hết lần này đến lần
khác tìm đến ta vậy nè “

--- n tiểu tử này vậy mà lại có chút kiên cường, có thể chống lại uy áp của
ta…! Một người nhìn Sùng Lãm kinh ngạc nói.

“ Này các người có thôi đi không… Ăn hiếp một kẻ thường nhân vui lắm sao… Mấy
ngày nay bản Hoàng… À không bản công tử đã nếm đủ xui xẻo rồi nha.. “ Trong
lúc mấy người kia đang kinh ngạc thì đột nhiên giọng Sùng Lãm từ dưới mặt đất
quát lên trên, làm cho nguyên một đám cường giả ngây người.

--- Ha ha, tiểu tử này dưới uy áp mà không những không sợ chúng ta, ngược lại
còn bạo gan đem chúng ta ra quát tháo… Thật thú vị..! Người đứng đầu thấy biểu
hiện của Sùng Lãm như vậy không những không tức giận mà còn cảm thấy hứng thú
đối với tiểu tử này.

--- Được rồi Mạc đại trưởng lão, khoan hãy để tâm tới tiểu tử này. Mau làm
chính sự đã, bắt lấy thượng cổ Tích Hồng trước, nó đã bị thương lần này không
thể chạy thoát nữa…! Một người đứng sau lưng người đứng đầu kia lên tiếng nhắc
nhở.

Người gọi là Mạc đại trưởng lão nghe nói vậy, vẽ mặt liền nghiêm túc lại nhìn
xuống cánh tay Sùng Lãm đang ôm một cục vải trắng, khoé miệng hắn giật giật
khó tin “ một con tiên thiên thú huyết mạch thượng cổ, có sức mạnh hung mãnh
có thể đánh ngang tay với bọn hắn, vậy mà lúc này lại như một con thú bông
ngoan ngoãn nắm trên tay tiểu tử kia, tùy tiện hắn đem vải băng quấn đầy
người.

--- Tiểu tử, mau giao ra con vật trên tay ngươi cho chúng ta…. Nó không phải
là thứ ngươi có thể động vào đâu…! Mạc đại trưởng lão kia giọng nói trầm thấp
nhưng lại chứa đầy uy nghiêm vang lên.

--- Đúng vậy tiểu tử, biết điều thì nhanh tay lên đi… Nể tình ngươi là một
người bình thường nên mới đứng đây nói nghiêm túc với ngươi… Nếu ngươi là một
hành giả thì chúng ta đã trực tiếp giết người mà đoạt vật rồi…! Lại một người
nữa cũng lên tiếng, vừa mở miệng là uy hiếp, theo cách nói chuyện thì người
này có vẽ tính khí hơi nóng nãy cường ngạnh.

--- Này mấy lão già, các người tưởng ta là đồ ngốc sao. Hừ, con thượng cổ
Tích Hồng này giá trị như thế, các người bảo ta hai tay dâng cho các người,
nằm mơ sao…! Sùng Lãm biết những người trước mặt này đều là cường nhân tuyệt
đỉnh, nhưng hắn lại không thể cứ thế vì vài câu nói mà buông tay đem Tiên
Thiên thú giao cho bọn họ được, huống chi hắn còn đang đánh cuộc, bởi vì đã
từng nghiên cứu sơ qua về những năng lực đắc thù nhất của loài chim này trong
cuốn tàn thư về thú thượng cổ. Thượng cổ Tích Hồng mỗi con dù có năng lực
thông thiên như thế nào, thì điểm bắt đầu của chúng cũng chính là từ một loại
năng lực bẩm sinh duy nhất đó là khống ngự không gian, vì loài chim này về sau
khi trưởng thành tuy mạnh mẽ vô cùng, nhưng khởi đầu của chúng lại vô cùng yếu
ớt dễ chết yểu, vì vậy thiên sinh mới ban cho chúng loại năng lực đặc thù có
thể nắm bắt không gian này để bảo toàn tính mạng chạy trốn lúc gặp nguy hiểm ở
những giai đoạn đầu.

Sùng Lãm cũng là căn cứ vào điểm này mới dám đánh cuộc, ở trước mặt một đám
cường giả này, làm ra vẽ điếc không sợ đạn đối chọi đến cùng. Đồng thời trong
lòng hắn cũng hồi hộp chờ đợi, chỉ cần mấy lão già này động thủ chỉ mong con
chim này biết điều có nghĩa khí một chút, lúc chạy nhớ đừng quên manh theo hắn
là được.

Đám người trên cao nghe Sùng Lãm nói xong, từng người sát y dâng lên bọn hắn
không ngờ một tiểu tử tầm thường lại biết nhiều như vậy, bọn hắn đã cực lực
che giấu sự xuất hiên của con vật nầy, âm thầm điều động nhân lực gần như là
toàn chủ lực của tông môn đi vây bắt nó, vậy mà tên tiểu tử phía dưới kia chỉ
là một người bình thường lại có thể vừa nhìn qua là đã nhận ra nó là Tiên
Thiên thú cổ, vì thế cho nên bọn họ mới động sát cơ muốn đem Sùng Lãm giết
chết để diệt khẩu tránh cho truyền ra ngoài.

--- Hừ, tiểu tử đúng là không biết điều, nếu đã muốn chết vậy thì ta thanh
toàn cho ngươi…! Người đứng bên cạnh Mạc đại trưởng lão kia thấy Sùng Lãm vậy
mà ương ngạnh không coi bọn hắn ra gì, lại còn hiểu biết nhiều như vậy liền
lập tức vung tay đập ra một chưởng, ý định một chiêu diệt sát Sùng Lãm. Cũng
bởi vì hắn chủ quan cho rằng Sùng Lãm chỉ là một tên thường nhân, nên chỉ cần
một cái vung tay là đủ để đập chết rồi.

Một thủ ấn khổng lồ mang theo kình lực cường hãn gián xuống, cây cối đều bị xô
nghiên về một bên, Sùng Lãm trong lòng rung lên hi vọng phán đoán của mình là
thật, nếu không thì sẽ chết oan chết uổng lắm a. Cổ sức mạnh khủng khiếp từ
trên cao như thác đổ xuống, tuy nó chỉ là một cái vung tay của người kia nhưng
đối với Sùng Lãm một cái vung tay này quả thật đã dư sức nghiền hắn ra tro
rồi, thủ ấn đã rơi sát đỉnh đầu nhưng mà con vật hắn ôm khư khư trong người
vẫn cứ trơ trơ như vậy mắt cũng không nháy lầy một cái. Sùng Lãm thấy vậy liền
cuốn cuồn lên, tung cò la lết chạy ra núp phía sau cây đại thụ.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ một mãng đất xung quanh khu vực hắn đứng cây cối
đều bị thổi bay, mặt đất bụi cát bốc lên mù mịt, cây đại thụ làm lá chắn cho
hắn kia cũng bị thổi bay mất tăm mất tích. Chỉ còn lại một mình Sùng Lãm trơ
trọi ngồi giữa bãi đất trống, hai tay vẫn ôm chặt chim Tích Hồng trong ngực,
khoé miệng trào ra một tia máu. Ở trên cao khi bụi đất lắng xuống đám người từ
trên cao nhìn lại, thấy Sùng Lãm vẫn còn chưa chết mà chỉ bị thương chút ít,
trong lòng không khỏi kinh dị, nhưng khi nhìn lại trên lưng hắn bọn họ thấy
một lớp vảy màu vàng kim lúc ẩn lúc hiện thì trong lòng ai nấy đều không thể
tin nỗi.

--- Tiểu tử này lẽ nào lại có đệ nhất bảo giáp phòng ngự. “ Ẩn Huyết Kim Giáp
“ trong truyền thuyết sao…! Mạc dại trưởng lão kinh ngạc, giọng run run nói.

Còn bên dưới này Sùng Lãm cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy
trên lưng mình vừa nãy bị một thứ gì đó như búa tạ đập mạnh vào khiến hắn
không chịu nỗi phải phun ra một búng máu. Bây giờ vẫn còn cảm giác đau thắt tê
dại, hắn không biết chỉ trong nháy mắt vừa rồi nếu không phải những hạt nhỏ li
ti màu vàng kim kia kịp thời phân ra tạo thành một lớp vảy Rồng kiên cố chống
đỡ cho hắn thì có lẽ hắn đã thật sự bị đập nát thành đống thịt rồi.


Sử Kí Hoá Rồng - Chương #12