Giới Thiệu Sơ Lượt


Người đăng: temdansieucap

Tổ hợp truyện ngắn truyền thuyết.!

Sử ký hoá rồng.( chương 1 )

--- Phu à chàng mau nghỉ cách khuyên tiểu Lãm đi…. Tại sao đột nhiên nó lại
đòi rời đi ra ngoài sống vậy chứ?

Trong một gian phòng xa hoa tráng lệ, đầy ắp mùi hương êm nhẹ dễ chịu của một
loại Trầm mộc quý. Trong phòng lúc này một đôi nam nữ trẻ đang đứng nhìn nhau,
người nữ thì mặc trên mình một bộ trang phục cao quý trắng tinh khôi, dáng vẽ
cực kì xinh đẹp trên khuôn mặt tinh tế đủ để đánh động nhân tâm, nhưng lúc này
lại có phần nhăn nhó như đang lo lắng chuyện gì đó.

Người nam trung niên kia thì trên người khoát một bộ trang phục màu lục nhạt,
gần giống như màu lúa non, thân hình cao lớn uy nghiêm, toàn thân từ đầu đến
chân đều phát ra một loại khí chất vô hình, làm cho người cảm nhận được một
loại cảm giác một loại khí phách hùng dũng. Hắn lúc này đang trầm mặt, hai tay
chắp sau lưng, bước chận nhẹ nhàng di chuyển đi qua đi lại trước mặt nữ nhân
kia như đang suy tính chuyện gì đó. Qua một hồi hắn mới cất tiếng hướng nữ
nhân kia nói.

--- Long nhi. Nàng cũng không cần quá lo lắng, ta nghỉ tiểu Lãm có lẽ là do
bị người họ nội và họ ngoại kì thị huyết mạch kém cho nên nhất thời uất ức mới
đưa ra quyết định như vậy.

--- Nói vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ, nó chỉ mới 16 tuổi còn quá
nhỏ… Mà ở bên ngoài bây giờ trùng trùng nguy hiểm yêu ma tác quái, nếu cứ như
vậy để nó ra ngoài ta thật không an tâm.

Nữ nhân gọi là Long nhi kia nghe nam nhân nói vậy, chân mày càng nhăn lại lo
lắng hơn, kì thực nàng cũng không hiểu vì sao đứa con nhỏ này của nàng huyết
mạch Long tộc trong người lại mỏng manh như vậy, vốn đã không thể mang hi vọng
hoá thân thành rồng mà ngay cả một điểm huyết mạch kế thừa sức mạnh của cha
hắn cũng không có. Vì vậy những năm qua hắn chịu đủ bao nhiêu lời đàm luận soi
mói của hai bên nội ngoại, chịu bao nhiêu uất ức cho đến giờ phút này, tất cả
những điều này khiến nàng cảm thấy rất thương sót cùng đau lòng.

--- Việt này ta đã từng nói qua với nó, nhưng nó có vẽ như đã quyết chí rời
đi… Haiz nếu đã như vậy ta cũng chỉ đành nên thuận theo ý nó, bây giờ mà gượng
ép bắt nó ở lại thì chỉ sợ sẽ xẩy ra chuyện.

Người trung niên thở dài, trong đôi mắt cương nghị cũng lộ vẽ phiền muộn.

--- Nhưng mà nó làm sao có thể …. ( Nàng không cần phải lo, việt này cứ để ta
sắp xếp, ta sẽ đến thăm Chân Linh Thiên Vương một chuyến)

Long nữ nghe phu mình nói vậy liền muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng còn chưa nói
hết câu thì đã bị phu của mình cắt ngang.

--- Ý chàng là… ( phải nó dù sao cũng là con chúng ta, ta sẽ không để nó xảy
ra chuyện, nếu nó đã không thể kế thừa chúng ta vậy thì thử để nó ra ngoài học
Pháp thuật xem sao vậy)

--- Nếu là vậy thì ta yên tâm rồi, có Chân Linh Thiên Vương chỉ dạy và bảo vệ
nó là ổn rồi…! Long Nữ lúc này mới an tâm thả lỏng tinh thần, hai vợ chồng ở
trong phòng bạn bạc với nhau về những chuyện sau đó.

OoO

Ta là Sùng Lãm ( Lạc Long Quân) Truyền thuyết về ta chắc các hậu nhân đã rõ,
trong lòng các ngươi có lẽ ta là một người đỉnh phong, một cái thế Anh hùng là
một truyền thuyết lưu truyền ngàn đời. Nhưng mà hãy quên đi vì đó là chuyện
của sau này rồi, còn thực tế hiện tại thì ta đang khóc không ra nước mắt đây,
ai mà ngờ được cái Vinh quang sáng chói lọi rọi mờ mắt kia của ta lại bắt đầu
từ cái chữ” thốn “ thế này cơ chứ.

Ai dà nhìn ta đi thân hình cao ráo đẹp trai mặt mũi sáng lạng, con nhà dòng
dõi. Nhưng toàn bộ chỉ được cái mã, nhìn to cao thế thôi chứ đụng vào là siêu
vẹo ngay. Ta cũng chẳng biết là vì cái gì mà ta lại biến thành như vậy, cùng
là con một dòng mà sao lại chỉ có mình ta là khác biệt, bao nhiêu bồ hòn đều
nhét cho ta ngậm hết là sao? Người ta nói ngậm bồ hòn làm ngọt, mà ta ngậm
biết bao nhiêu cái, cái nào cũng đắng chát. Vì vậy hôm nay ta không chịu nỗi
nữa nên phải bỏ ra ngoài lăn lộn kiếm sống thôi “ biết làm sao được, đói tự do
còn hơn no bồ hòn mà haiza “

Cái thời trẻ trâu này ta cũng chỉ biết nghỉ đến đây thôi, thật ta cũng không
biết cái quyết định bỏ nhà đi bụi này của ta lại là sáng suốt để có ta sau này
hi hi.

Các hậu bối chỉ thấy được cái Vinh quang hùng mạnh của ta, còn việt ta làm
cách nào để trở thành như vậy thì cùng theo dõi đi nhé.

OoO

Sùng Lãm ngồi một mình trong phòng, nép mình vào một góc im hơi lặng tiếng,
đôi mắt xoáy đảo liên tục như đang mâu thuẫn chuyện gì đó “cộc cộc cộc “ bỗng
tiếng gõ cửa vang lên, hắn vẫn bất động ngồi như vậy không ngẩn đầu nhìn lên,
miệng chỉ hời hợt phun một chữ “ Vào “ rồi lại im.

Tiếng cửa mở ra, một người nam tử bước vào phòng, tướng mạo có phần giống với
Sùng Lãm, đây chính là Kinh Dương Vương Lộc Tục cha của Sùng Lãm. Y đi đến cái
ghế gỗ duy nhất trong phòng rồi ngồi xuống, khuôn mặt trầm ngâm nhìn con trai
mình trong chốc lát rồi y cất tiếng nói.

--- Tiểu Lãm à… Nếu con muốn ra ngoài thì cũng được, cha mẹ đều đã đồng ý.
Nhưng con phải nói cho cha biết ra ngoài rồi mục đích của con là gì… Con muốn
đi đâu, làm gì..?

--- Đi tìm Sư học nghệ, trừ gian diệt ác… Con muốn chứng minh cho gia tộc nội
ngoại thấy con không phải là kẻ yếu, con muốn cho họ biết dù con không mang
đậm huyết mạch tôn quý của họ nhưng vẫn có thể trở nên mạnh mẽ.

Sùng Lãm nghe cha mình nói xong thì kích động lên, vươn dài cổ trả lời hùng
hồn, không còn cái bộ dáng héo qeo ủ rũ lúc nãy nữa.

--- Vậy được tốt lắm, ít ra vẫn còn có nghị lức và ý chí… Ta cho con thời
gian năm mươi năm… Trong mười năm này con nhất định phải bái được Sư tinh
thông học nghệ, đạt đến tiếng trình Tinh Thông Thần Thông Cửu phẩm, đến lúc đó
ta sẽ công nhận tài học của con… Còn nếu không làm được thì hãy ngoan ngoãn về
nhà làm một hoàng tử yểu đến hết đời đi.

Kinh Dương Vương rất hài lòng vì biểu hiện của con mình, những tất khuôn khổ y
đều đã vì hắn mà tạo sẵn, vì vậy y mới đưa ra cái thời hạn kia nhằm bắt buộc
Sùng Lãm ngay từ bước đầu tiên đã phải đi theo khuôn khổ. Mỗi lời ông ta nói
ra tất cả đều đã được tính toán sẵn.

Và Sùng Lãm cũng không hề hay biết gì cả, hắn chỉ biết hiện tại mình đã được
toại nguyện đã được tự do rong ruổi rồi.

--- Được con hứa với cha, thời gian năm mươi năm là đủ rồi. Năm mươi năm con
nhất định sẽ đạt đến Tinh Thông Thần Thông Cửu phẩm.

--- Vậy con tính khi nào sẽ rời đi và tính đi đâu để tìm Sư Phụ.

-+- Ngày mai… Con sẽ đi về hướng Bắc, nghe nói nơi đó sinh khí dồi dào,các danh môn đại phái đa phần đều tụ tập ở đó! Sùng Lãm nghỉ cũng không cần nghỉ lập tức trả lời, hắn đã thật sự chán ngấy nơi này rồi nên muốn rời đi càng nhanh càng tốt.

--- Ách. Có cần gấp vậy không? Kinh Dương Vương Ngạc nhiên đồng thời cười khổ
hỏi. Đứa nhỏ này những năm này thật sự đã dồn nén đến cực điểm rồi, bây giờ có
cơ hội là lập tức cuốn gói đi ngay.

--- Không gấp không gấp… Sau này không có con ở nhà cha và mẹ phải nhớ chăm
sóc lẫn nhau, không cần lo cho con, con lớn rồi có thể tự lo được…

--- Ừ… Nếu đã quyết định rồi thì chuẩn bị đi, sáng mai cha mẹ sẽ đưa ngươi đi
một đoạn.

OoO

Sáng sớm hôm sau trước đại môn cửa lớn “ mẹ… Người làm cái gì vậy … Tại sao
lại mang một đống đồ túi lớn túi nhỏ ra đây chứ “ Sùng Lãm lúc này mặt đen như
cơm cháy, hắn nhìn một đống đồ gia dụng của mình trước mặt này mà buồn bực,
không biết nói gì cho phải.

--- Ai Za tiểu Lãm à… Con là lần đầu ra ngoài, nên mẹ chuẩn bị đầy đủ đồ dùng
đi đường cho con…! Long nữ nghe con mình hỏi vậy lúc này nàng hai tay buộc dây
thắt túi, nhoẻn miệng cười trả lời.

--- Ách… Cái này hay là không cần đâu mẹ… Con là đi bái sư học nghệ chứ không
phải đi dã ngoại ngao du sơn thuỷ, cần gì phải mang nhiều đồ như vậy…! Sùng
Lãm vẫn muốn bác bỏ, tìm lí do để đá đống lộn xộn này ở nhà “ đùa chắc một
thân nam nhi đi ra ngoài mà vác theo một đống quần Áo phụ kiên trên lưng thì
còn ra cái dáng gì chứ”

--- Hi hi con yên tâm ta là mẹ của con làm sao không nhìn thấu được tâm tư
của con chứ… Yên tâm đi không bắc con vác trên vai đâu mà lo…! Long nữ nhìn
khuôn mặt nhăn nhó như trái mướp đắng của con mình rồi cười cười nói.

--- Ủa không phải cõng đi vậy mẹ soạn những thứ này ra đây làn gì? Hắn tò mò
hỏi.

Xong Long nữ không có trả lời hắn, nàng xoè bàn tay mềm mại trắng nõn ra,
giống như làm ảo thuật, trên tay nàng đột nhiên xuất hiện một sợi dây vãi màu
đỏ. Trên dây có treo một trái hồ lô màu vàng nhỏ bằng ngón tay cái.

Sùng Lãm đứng nhìn không hiểu mẹ mình định làm gì, thì lúc này Long nữ đột
nhiên mở nắp hồ lô ra, bên trong hồ lô bắn ra một chùm sáng chiếu vào đống đồ
trên mặt đất. Toàn bộ ngay lập tức bị thu nhỏ lại rồi bị hút hết vào trong hồ
lô, sau đó nàng đem sợi dây đến đeo lên cổ con trai mình rồi nói.

--- Như vậy đã được chưa? Vật này là càn khôn hồ lô con phải cất kỉ, giá trị
của nó rất lớn đó, đem nó giấu vào trong Áo đừng để cho người nhìn thấy… Lát
nữa hãy nhỏ một giọt máu vào đó, sau này cần lấy ra thứ gì thì chỉ cần nghỉ
trong đầu nó sẽ lập tức hiện ra.

--- Mẹ à… Vật này giá trị như vậy con thấy hay là thôi đi mẹ giữ lại đi…!
Sùng Lãm nhìn cái hồ lô rồi lưỡng lự một lát, cuối cùng hắn nghỉ hay là vẫn
không nên nhận nó thì hơn, lúc đầu thì hắn không biết nhưng khi nghe đến bốn
chữ Càn Khôn Hồ Lô thì hắn biết uy năng và giá trị của vật này lớn đến cỡ nào.

Càn Khôn Hồ Lô là vật được nuôi dưỡng từ khí thể tự nhiên của thiên địa, không
được coi là Pháp Khí nhưng uy năng của nó lại có thể sánh ngang Pháp Khí cao
cấp. Và còn một công dụng khác đó là loại hồ lô này còn là một không giang trữ
vật tối cường, có thể chứa được vạn vật bởi vì số lượng hình thành của hồ lô
này rất ít nên giá trị của nó không phải ai muốn cũng đều có được.

--- Cất vào đi, cẩn thận một chút đừng để cho người khác thấy là được…! Thấy
chắn lưỡng lự muốn trả lại, lúc này Kinh Dương Vương ở bên cạnh chợt lên
tiếng, y cũng biết đem một vật giá trị như vậy gắn lên người đứa nhỏ không có
tài nghệ này là rất nguy hiểm, nhưng với sự thông minh khôn khéo của hắn y vẫn
rất tin tưởng hắn sẽ tự biết phải làm thế nào.

--- Vậy được rồi… Con đi đây cha mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ chờ ngày con trở
về…! Sùng Lãm khom người bái cha mẹ mình một cái rồi xoay người rời đi.


Sử Kí Hoá Rồng - Chương #1