Người đăng: hunga10k70
Sau khi quan sát bảng trạng thái, tôi mới quan sát xung quanh.
Nơi tôi đang nằm là một căn phòng được màu trắng, mặc dù chỉ rộng chưa đến
10m² nhưng thế là quá đủ để đặt một chiếc giường và chút thiết bị theo dõi
rồi.
Và đúng như Choros nói, ma thuật đã xuất hiện, bởi bên cạnh giường tôi là một
chiếc đèn, phía trong nó là một viên đá nhỏ màu tím, bên dưới còn có một tấm
giấy được khắc đầy kí tự và hình thù kì dị nữa.
Chỉ cần thế thôi tôi cũng có thể kết luận thế giới này có ma thuật.
Xoảng
Âm thanh bát đĩa rơi vỡ đưa tôi ra khỏi mạch suy nghĩ của mình.
Một cô gái mặc trang phục của y tá đang đứng trước cửa, khuôn mặt cô nhìn tôi
như thể thấy ma vậy.
-Cô gì ơ..
Chưa để tôi nói hết lời cô gái lao ra ngoài.
Vài phút sau cô quay lại với một người đàn ông mặc áo Blouse trắng trên cổ có
đeo một cái tai nghe, thứ mà tôi nghĩ là ống nghe kiểu mới.
Giống như cô gái vừa nãy, anh ta nhìn tôi như kiểu thấy ma, khuôn mặt trở lên
méo mó, như thể đang cố suy nghĩ điều gì vậy.
-Xin lỗi, có ai có thể cho tôi biết tôi đang ở đâu không.
Tôi cất tiếng để phá vỡ sự im lặng, hai người kia cuối cùng cũng dãn mặt ra và
cố gượng cười.
-Chào cậu, tôi là Nhật Tân người phụ trách ở đây, điều tôi sắp sửa nói có thể rất vô lý đối với cậu, nhưng hãy cố gắng lắng nghe hết.
Người đàn ông mặc áo Blouse trả lời
-Được rồi, tôi sẵn sàng nghe mọi thứ.
Hai người họ nghe tôi nói thế liền thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như họ đã từng gặp
khá nhiều trường hợp bệnh nhân nổi điên khi tỉnh dậy sau một khoảng thời gian
dài rồi.
-Vậy thì tốt, tôi sẽ bắt đầu kể từ ngày 27/6 năm 2018,ngày mà nhân loại gọi là Đại Thảm Họa
Và sau 10 phút lắng nghe, tôi đã hiểu thêm một chút về thế giới hiện tại, thế
giới mà con người phải phá vỡ cực hạn của bản thân để sinh tồn, ở thế giới mới
này, tiền chỉ đứng hạng thứ 3, quyền lực và sức mạnh chính là 2 thứ giữ hạng
đầu.
Nghe Nhật Tân nói, trong đầu tôi đã bắt đầu tưởng tượng ra mục tiêu của mình.
Đó là trở lên mạnh hơn, thậm chí phải trở lên mạnh nhất, có như thế tôi mới có
thể tận hưởng được cuộc sống này và có như thế tôi mới có thể thực hiện được
giao ước của tôi với Choros.
-Vậy đây là nơi nào vậy.
Tôi hỏi
Hai người kia nhìn tôi có vẻ không có gì quá sốc liền hơi bất ngờ, nhưng rồi
cũng ổn định lại và trả lời:
-Đây là thành phố Viet, là thành trì duy nhất được giải phóng hoàn toàn ở Việt Nam, một trong 14 thành trì có bệ dịch chuyển trên thế giới.
Sau khi nói về nơi chúng tôi đang ở, anh ta tiếp tục nói đến các thành phố
khác, và tôi lại biết thêm về tình hình thế giới bây giờ.
Cả thế giới có 14 thành phố được giải phóng, theo thứ tự là Roam, Ain, Kyser,
Russia, Cudas, Sia, Min, Moonlight, Viet, Thane, Wish, Long, Mayden và cuối
cùng là EU.
Điều khiến tôi bất ngờ chính là, lực lượng giải phóng các thành phố này là một
đội quân có tên Binh Đoàn Tự Do.
Theo như Nhật Tân nói, Binh Đoàn này đến từ Roam, cũng là nơi đầu tiên được
giải phóng. Xét theo vị trí địa lý cũ Thành Phố Roam chính là Tokyo trước Thảm
Hoạ.
Có thể nói, sức mạnh quân sự, Tài lực kinh tế, Thành tựu thậm chí cả phương
thức quản lý Roam đều vượt xa so với các thành phố còn lại, có thể nói Roam
chính là cái nôi của nền văn minh mới này.
-Cám ơn hai người vì đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua, tôi sẽ cố đắng kiếm tiền để trả nợ cho nơi này.
Tôi xuống giường và cúi đầu cám ơn, tôi biết, kể cả có Choros bảo hộ mạng sống
cho tôi thì tôi cơ thể tôi vẫn có thể bị phá hủy nếu không có người chăm sóc,
chăm sóc một kẻ suốt 4 năm trời tốn kém không phải một khoản nhỏ.
-Không có gì đâu, nếu cám ơn cậu nên biết ơn Hội Đồng tại Roam kìa, chính họ là người tài trợ cho việc chăm sóc những người như cậu đó. Chúng tôi chỉ là người làm công ăn lương bình thường thôi.
Nhật Tân đỡ tôi dậy
-Dù sao thì cũng cám ơn mọi người.
-Đã nói không có gì mà, vậy còn cậu thì sao, tại sao cậu lại bất tỉnh lâu như vậy.
Nhật Tân cười nói.
Thâý khuôn mặt tôi trầm xuống, Nhật Tân liền hiểu chyện và cất lời:
-Có vẻ cậu không muốn nhắc đến nó, vậy được rồi, chúng ta ra ngoài đi, hôm nay tôi sẽ chiêu đãi cậu, dù sao 4 năm truyền dịch dinh dưỡng chắc cũng khiến cậu thèm ăn lắm rồi. Thôi không nói nữa, chúng ta đi nào.
Nhật Tân kéo lấy tay tôi rồi dắt đi, hình như anh ta đã quên tôi là một bệnh
nhân mới tỉnh dậy rồi.
'Haiz, mặc dù anh ta khá tốt tính nhưng làm việc bất cẩn quá, công việc sau
này sẽ khó mà phát triển nổi'
Mặc dù không nói ra lời, nhưng khi nhìn vẻ ngây ngô của Nhật Tân tôi cũng phải
nghĩ lại xem có thật là anh ta hơn tuổi tôi không nữa.
Nhật Tân và tôi xuống dưới căng tin, bỏ lại cô y tá vẫn đang ngơ ngác trước sự
việc xảy ra quá nhanh này.
.
.
Ngồi vào bàn ăn, Nhật Tân lập tức gọi ra gần 10 món ăn và 1 món canh. Mà điều
khiến tôi ngạc nhiên là chúng toàn là thịt.
Lúc này tôi đang hoài nghi về việc Nhật Tân có phải bác sĩ không nữa, bác sĩ
kiểu gì mà lại ăn một bữa ăn mất cân bằng dinh dưỡng như vậy chứ, rau củ đâu
rồi, toàn thịt thế này để mà béo phì à.
-Sao vậy, mau gọi món đi chứ, không phải ngại đâu thức ăn ở đây đúng chuẩn ngon bổ rẻ luôn đó.
Nhật Tân thúc dục tôi trong khi đang gặm cái móng giò to bằng cả cái đầu anh
ta.
-Nhật Tân, anh gọi toàn thịt thế này, anh không sơ béo phì sao.
Không thể nhịn được nữa, tôi cất lời hỏi.
-Không...sao...kh..ông...sao. Tôi..uhm...bị...bệnh mà. Nếu.....không ăn đủ tôi sẽ....cạn sạch mana mà chết.
Nhật Tân nói trong lúc thức ăn đầy miệng khiến tôi gần như điên đầu để hiểu
nổi câu nói của anh ta.
Mà chờ đã, cạn mana mà chết? Cái bệnh quái quỷ gì vậy.
Tôi tò mò hỏi
-Ực.. À không có gì đâu, mà gọi là bệnh cũng sai, bởi đó là một lời nguyền. Nêú tôi nhớ không nhầm thì bà ta bảo đây là lời nguyền giống với 'Rối loạn mana' nhưng cao cấp hơn thì phải.
Nhật Tân nuốt xong đống thức ăn liền trả lời.
-Vậy anh không đi giải nguyền sao, chẳng nhẽ lời nguyền này không giải được?
Tôi hơi ngạc nhiên, mặc dù Nhật Tân có hơi bất cẩn thật, nhưng anh ta cũng đâu
thể bất cẩn đến độ để bị trúng lời nguyền như vậy, với lại nhìn anh ta thì có
thể đắc tội với ai mà bị nguyền rủa thế chứ. Còn nguyên nhân bị trúng lời
nguyền? Quên đi, ai chả có điều không muốn tiết lộ chứ, với lại tôi cũng chả
rảnh mà tìm hiểu quá sâu.
-Hehe, tất nhiên là giải được rồi, nhưng phải đến Roam cơ, chỉ có giáo hội ở đó mới đủ sức giải lời nguyền này.
Nhật Tân có vẻ khá vui khi tôi không hỏi quá sâu
-Vậy thì sao anh không đi, chả nhẽ giáo hội thu phí quá đắt.
-À quên mất, tôi quên không nói với cậu. Sử dụng bệ dịch chuyển đến các thành phố khác thì không mất tiền, còn muốn đến Roam thì sẽ bị thu phí 1 vàng, cái này để tránh cho người dân ồ ạt đến Roam định cư đó mà. Còn giáo hội thì điều trị hoàn toàn miễn phí.
Ồ, điều trị miễn phí sao, không ngờ thế giới này lại có người tốt thế đó.
-Thế nào, đang nghĩ giáo hội có âm mưu gì sao, không phải đâu, họ chỉ đang củng cố lại hình tượng trong mắt người dân thôi.
Nhật Tân cười cười
-Được rồi, không nói nữa, mau gọi đồ ăn đi, cậu còn chưa ăn gì.
Nhật Tân lại thúc dục tôi lần nữa
Mặc dù muốn tìm hiểu thêm một chút, nhưng tôi cũng đành dừng lại, dù sao bụng
tôi cũng sắp reo lên rồi.
Kết thúc bữa ăn gồm một món thịt, một món rau và một món canh, tôi đi đến quầy
tiếp tân để làm thủ tục xuất viện.
Thủ tục có vẻ khá đơn giản, chỉ cần ghi lại tên và tuổi cho họ là có thể ra
về, ngoài ra còn được hỗ trợ 1 đồng bạc nữa.
À mà tôi chưa nói tiền tệ mới nhỉ
Tiền tệ được phát hành bởi hệ thống gồm 4 loại tiền đó là xu đồng, đồng bạc,
đồng vàng và đồng bạch kim
Theo thứ tự 1000000xu đồng=10000 đồng bạc=100 đồng vàng=1 đồng bạch kim
Và cả gia sản của tôi bây giờ chỉ có 1 đồng bạc, số tiền này cũng chỉ đủ để
tôi sống ở trong một nhà trọ rẻ tiền 10 ngày mà thôi.
-Haiz, trước tiên phải hồi phục về trạng thái mạnh nhất đã.
Dời khỏi bệnh viện tôi theo chỉ dẫn của người tiếp tân để đến công hội mạo
hiểm giả, đó là nơi duy nhất trong thành phố này có đủ thiết bị luyện tập.
Rất may cho tôi, mặc dù chỉ ra ngoài đúng 2 lần nhưng tôi không bị lạc đường,
chỉ 10 phút, tôi đã đến một toà nhà lớn ở gần trung tâm thành phố.
Với bề ngoài đồ sộ nhưng được thiết kế đẹp mắt, nơi này có thể hấp dẫn mọi ánh
mắt của những người mới đến đây lần đầu.
Trên biển hiệu đề 5 chữ Công hội Mạo Hiểm Giả được tạo thành từ các loại vũ
khí, từ giáo mác, gậy phép đến cả súng ống. Nói chung là tất cả các loại vũ
khí luôn.
Vào bên trong công hội, tôi lại choáng ngợp lần nữa trước cảnh tượng trong
này, mặc dù bên ngoài toà nhà công hội này rộng lớn thật nhưng cũng chỉ có
diện tích 300-400 m² là cùng, vậy mà chỉ khu vực tiếp tân này thôi đã rộng đến
hơn 1000m² rồi.
Chỉ cần nhìn qua cũng hiểu đây là tác dụng của ma thuật không gian.
Thu hồi sự kinh ngạc của mình, tôi tìm đến nơi đăng kí luyện tập, vì bây giờ
đã 2 giờ chiều nên số người ở đây không đông lắm, chỉ xếp hàng vài phút đã đến
lượt tôi rồi.
Cô gái tiếp tân là một thú nhân thuộc tộc sói, gương mặt không đến mức gọi là
mỹ nữ nhưng cũng khá ưa nhìn, dù sao mỹ nữ cũng không phải rau cải bán đầy
chợ.
-Xin lỗi, tôi mới đến đây lần đầu, cô có thể giúp tôi đăng kí luyện tập được không.
Có vẻ thói quen ăn nói lịch sự của tôi khá khó để thay đổi, nhưng có lẽ thế
cũng tốt, vì theo như trong Anime và manga, những nhân vật chính ăn nói lịch
sự với tiếp tân thường nhận được khá nhiều cảm tình.
Nhưng hơi thất vọng, cô tiếp tân chỉ hơi mỉm cười một chút rồi nói.
-Anh phải đăng kí trước thì mới có thể sử dụng phòng tập.
Gãi gãi đầu, tôi hỏi lại:
-Vậy sao, xin lỗi, tôi có thể đăng kí ở đâu vậy?
-Xin hãy xem bảng chỉ dẫn.
Cô tiếp tân trả lời không mặn không nhạt.
"Haiz, đúng như Nhật Tân nói, ngoại trừ Giáo Hội đang củng cố hình tượng ra
thì các thế lực khác đều tìm mọi cách để chèn ép những người không thuộc thế
lực của mình"
Mặc dù có chút bất mãn trước thái độ phục vụ của tiếp tân, nhưng tôi cũng đành
chấp nhận, dù sao mình cũng chỉ là người ngoài.
Vì cần khôi phục lại chỉ số nên tôi đành tiến đến nơi đăng kí thành viên.
Vì không có mấy người đến đăng kí vào thời điểm này nên tôi không cần xếp hàng
mà trực tiếp đăng kí luôn.
Người phụ trách là một người đàn ông trung niên, nhìn cái dáng vẻ lôi thôi và
bộ râu lâu chưa cạo kia khiến tôi cảm thấy mất hoàn toàn hảo cảm với anh ta,
nhưng khi thấy cách di chuyển của anh ta, dù chỉ là vài bước thôi, nhận định
của tôi về anh ta đã hoàn toàn thay đổi, người này là một cao thủ, hoặc ít
nhất là mạnh hơn tôi rất nhiều.
Thủ tục cũng khá đơn giản, nhưng có một vấn đề đó là phí đăng kí, nó mất đến 1
xu bạc, toàn bộ tài sản của tôi luôn.
Căn răng đưa tiền, tôi nhận lại được một tấm thẻ kim loại màu đồng, một mặt
ghi tên và thành thị đăng kí, mặt còn lại chỉ có một chữ F.
Bây giờ tôi đã trở thành mạo hiểm giả
Quay trở lại với nơi đăng kí luyện tập, xếp hàng thêm 10 phút và tôi lại đối
mặt với cô gái thú nhân kia.
Cô gái mỉm cười rạng rỡ đón tiếp tôi:
-Minh Hạo đúng không, anh có 10 tiếng sử dụng phòng tập miễn phí, hãy đi với cánh cửa bên trái kia và chọn một phòng không người nhé.
Cơ mặt tôi giật giật, có cần phải thế không, thái độ thay đổi 180° luôn. Đây
là sự khác biệt giữa người ngoài và người nhà sao.
Cầm lại tấm thẻ, tôi bước vào cánh cửa cô chỉ.
////////
Ps 2508 từ