Người đăng: hunga10k70
Đến cuối chiều, tôi đã săn được 10 con thằn lằn lửa.
Đúng như tôi nghĩ, khi có ý định tấn công đến con thứ 11 thì một một áp lực có
như không đè lên tinh thần tôi, trong tiềm thức tôi nhìn thấy một con chim lửa
khổng lồ đang giang đôi cánh, đây chắc là nhắc nhở tôi dừng lại.
Dù sao đây cũng là đất của người ta, cũng không nên quá phận.
Tôi thở dài rồi quay về.
Đến khi nhìn thấy cổng thành thì cũng đã mặt trời cũng gần xuống núi.
Tôi chậm rãi theo đoàn người vào thành phố.
Đèn đường đều đã được bật lên, các quán ăn đêm cũng bắt đầu được dọn ra, người
người với trang bị toàn thân bước đi.
Khung cảnh về đêm của Viet nhộn nhịp hơn nhiều so với ban ngày, như hôm qua,
tôi không vào Guild để trả nhiệm vụ ngay mà đi kiếm một quán ăn nhỏ ven đường.
Mặc dù cảm thấy khá có lỗi với những món ăn của quán trọ, nhưng không lo, với
sức ăn hiện tại, ăn bao nhiêu cũng không thành vấn đề với tôi.
-Bác ơi, cho cháu 5 suất.
Tôi ngồi vào bàn ăn rồi nói
Người chủ quán là một Phụ nhân tầm hơn 40, quán này bán phần ăn theo suất nên
tôi chọn nó, ăn kết hợp nhiều món với nhau có vẻ khá ngon.
Đang ăn thì một cuộc trò chuyện thu hút tôi, hai người đàn ông râu tóc xoăn
tít đang vừa nhậu vừa nói chuyện.
-Này Hill, ngày mai phải giao hàng rồi đó, mày đã hoàn thành chưa?
Người đàn ông trông có vẻ lớn tuổi hơn hỏi
-Hoàn thành rồi, nhưng chỉ sợ mai giao hàng sẽ có chuyện xảy ra thôi.
Người còn lại nói trong khi chưng ra khuôn mặt lo âu
-Tao cũng đang lo chuyện đó đây, cái lũ 'Thập Tự Hội' đó, tiếng xấu nào không có chứ, chỉ sợ mai khó mà nhận được tiền.
Người cao tuổi buồn rầu nói:
Cả hai người cùng thở dài rồi ăn tiếp.
'Thập Tự Hội' một Clan lớn, có tổng bộ ở thành phố này, theo như thông tin tôi
có được, Clan này có một Pháp Vương, và cũng là cường giả cấp Vương duy nhất ở
thành phố này, tiếng tốt thì chắc chắn tôi chưa từng nghe, nhưng tiếng xấu thì
chả ở nơi nào là không có cả. Cái ông nhân viên Tình Báo kia cũng nhắc nhở tôi
không nên động vào họ, dù thấy họ làm việc gì không hay trước mắt mình thì nêú
nhịn được hãy cố mà nhắm mắt mà đi qua.
Clan này đều có dấu hiệu hình chữ thập màu đỏ trên giáp hoặc áo choàng để nhận
biết, mà theo quan sát thì cứ 4 người thì lại có 1 người của 'Thập Tự Hội',
nhân số khá đông đúc.
Đối đầu với một Pháp Vương khá là rắc rối, nhưng nếu chúng động đến tôi thì
chắc chắn tôi cũng sẽ không để chúng yên.
Nói thế thôi chứ nếu trực diện đối đầu với mấy vạn người thì tôi cũng không
biết mình có khả năng đào thoát không.
Tiếp tục nghe trộm vài cuộc nói chuyện, tôi cuối cùng cũng kết thúc bữa ăn của
mình mà không nghe được thêm tin tức thú vị nào khác.
Trả tiền xong, tôi bước vào Guild để trả nhiệm vụ.
Chỉ còn lại lác đác vài người nên tôi chỉ xếp hàng vài phút là đến lượt mình.
Vẫn cô gái lười biếng kia phụ trách trả nhiệm vụ, thấy tôi, cô gái chỉ hơi
nhíu mày một chút rồi cất lời:
-Hai năm không thấy cậu, tôi tưởng cậu phơi xác ngoài kia rồi cơ.
Cô gái không chút khách khí nói
Tôi thật sự cảm thấy khá lạ khi Guild cho cô gái này tiếp nhận việc trả nhiệm
vụ đó, lời nói của cô cứ như muốn cho các mạo hiểm giả như tôi dần tự trôi vào
tuyệt vọng vậy.
-Cô có thể nhẹ nhàng với tôi chút được không, thay vì trả nhiệm vụ sớm, tôi đã trả muộn rồi còn gì.
Tôi nói
Cô gái cũng chả thèm quan tâm, tiếp nhận thẻ Mạo Hiểm Giả của tôi và kiểm tra.
Tôi cũng chậm rãi lấy ra đống vật phẩm nhiệm vụ.
-100 con Orc, 180 con Bọ, 10 con thằn lằn, 1 Thụ Nhân cấp Lãnh Chúa, 1 con Orc....
Cô gái giọng nói đang bình thản như không thì liền dừng lại khi cầm đến chiếc
tai Orc màu đen.
Cô bỗng thở dài một cái rồi nói tiếp:
-Chả hiểu cậu may mắn hay xui xẻo nữa, cái tai Orc Vương này cất đi, để chút nữa tôi dắt cậu đi gặp chủ Guild.
Cô gái đưa lại cho tôi chiếc tai Orc đen, có vê như nó được nhận định là Orc
Vương, có vẻ chưa được công nhận nên hệ thống mới chỉ nhận định nó là Orc
Tướng mà thôi, nhưng con Orc này quả thật đã đến cấp Vương.
Cô gái tiếp tân thu lại đống vật phẩm và gửi lại cho tôi 19 đồng vàng, còn
điểm cống hiến thì đã đầy mức D, tôi phải làm một bài kiểm tra thì mới được
phép lên cấp C.
Cô gái tiếp tân gọi một người đồng nghiệp của mình vào thay sau đó gọi tôi đi.
Dù sao cũng không quá bận, đi theo gặp Chủ Guild cũng không có vấn đề gì, tôi
cũng muốn biết chủ Guild mạnh như thế nào.
Tôi theo sau lưng cô gái lên tầng 2 đến một căn phòng cửa màu xám thì dừng
lại.
Cô gái thậm chí còn không cần gõ cửa mà trực tiếp đi vào, này có gì đó sai
sai, đáng nhẽ phải gõ cửa rồi mới được phép vào chứ. Cô có phải một nhân viên
không vậy.
-Any, cô có thể nhớ gõ cửa trước khi vào không.
Đang còn ngạc nhiên thì một giọng nói mang theo tiếng thở dài vang lên.
-Hả, gõ cửa?, Có cái cửa nào ở đó sao.
Cô nhân viên tiếp tân kia có vẻ tên là Any, mà chờ đã, sao cô ấy lại nói thế.
Tôi nhìn về phía cánh cửa, nó, cánh cửa màu xám đã không còn ở đó nữa, chỉ còn
lại một đống bụi màu xám bên dưới mà thôi.
Tôi thầm cảm thấy sợ hãi, tôi thậm chí còn chả cảm nhận được thứ gì đã khiến
cánh cửa trở lên như thế, ma thuật? kĩ năng? Bao nhiêu suy nghĩ, nhưng chả có
thứ gì khiến tôi thấy hợp lý cả.
Tôi bước vào căn phòng, căn phòng chỉ có diện tích 10m² và thứ duy nhất trong
nó là một chiếc bàn gỗ nhỏ, trên bàn có biển đề tên.'Trưởng Guild: Lê Thanh'
Vị trưởng Guild tên Lê Thanh kia là một người đàn ông Trung Niên trông khá cao
nhưng không có cơ bắp mấy, chỉ có vài, khuôn mặt tri thức của ông khiến ta
nhận thấy người này không phải chủ tu chiến đấu, mà có vẻ giống với một vị
quân sư hơn.
Lê Thanh nghe Any nói vậy chỉ thở dài một tiếng rồi khuôn mặt lại trở lên
nghiêm túc nói:
-Cô lên đây làm gì, chả phải vẫn còn ca làm sao.
-Tôi nhờ người trông hộ rồi, mà không liên quan lắm, tôi lên đây để nộp đơn xin nghỉ việc đây.
Nghe Any nói vậy, khuôn mặt của Lê Thanh có hơi nhăn lại, nhưng có vẻ ông vẫn
bình tĩnh đến lạ thường.
Mà đợi chút đã, cô ta xin nghỉ việc thì sao lại đem tôi lên đây chứ, rảnh à.
-Vậy lý do là gì?
Chủ Guild hỏi lại.
-Theo như hợp đồng thôi, tôi có nhiệm vụ rồi.
Any thản nhiên nói, tôi liền cảm thấy ánh mắt của Lê Thanh lướt qua tôi.
-Vì cậu ta?
Ông ta chỉ vào tôi hỏi
-Đúng, là cậu ta
Any gật đầu trả lời.
"Hả, tôi thì liên quan gì đến việc này"
-Hai người đang nói cái gì vậy, sao lại có liên quan đến tôi.
Tôi cất lời sau một khoảng thời gian im lặng.
-À, tôi chưa nói với cậu nhỉ, tôi hiện tại là một 'Giám Sát Viên', có vài thành viên cấp cao của hội đồng cần tôi bảo vệ cậu.
Any thản nhiên nói, Hội Đồng sao, cái tổ chức khủng bố nhất thế giới đó hả,
tôi có làm gì để họ chú ý sao.
-Có hỏi người ra lệnh này thì tôi cũng chả biết đâu, tôi chỉ nhận nhiệm vụ thôi.
Any chặn họng tôi.
-Vậy được rồi, đưa giấy xin nghỉ đây
Lê Thanh chỉ lắc đầu vài cái rồi thúc dục Any.
-Được rồi, về chỗ cậu ở nào.
Any nắm lấy tay tôi và kéo đi.
Từ đầu đến cuối, tôi chả hiểu gì hết luôn, tự dưng tôi lại có một người bảo
kê, đã thế còn lại là một cô gái xinh đẹp nữa chứ.
Mà chờ chút, người ta bảo nắm tay con gái có cảm giác thoải mái, sung sướng
lắm mà, sao tôi một chút cũng chả cảm nhận được thế này.
Vừa đến nhà trọ, Any liền đứng lại, cô nhìn xung quanh một lát rồi nói:
-Không ở đây nữa, đi mua một căn nhà.
Và tôi một lần nữa chả hiểu gì liền bị kéo đi, cái tên nhân viên Tình Báo kia
khi thấy tôi liền chắp hai tay lại xin lỗi, này đừng nói lý do tôi bị như thế
này có liên quan tới hắn đó nhé.
Tên khốn, đừng để ta gặp được nếu không ngươi sẽ không yên thân đâu.
Tôi bất lực bị kéo đi, lúc này tôi mới nhận ra một điều kì lạ, sức lực của tôi
chắc chắn vẫn dùng được nhưng không cách nào ngăn nổi bước chân của Any cả,
giống như sự phản kháng của tôi là vô tác dụng vậy.
Bây giờ tôi triệt để sợ hãi rồi, chỉ số của tôi lớn như thế, vậy mà trước sức
mạnh của Any liền trở lên vô lực, rốt cuộc cô gái này phải mạnh như thế nào
chứ.
Vài phút di chuyển, hai chúng tôi đã đến văn phòng nhà đất.
Nhanh và gọn, chỉ vài phút sau, một ngôi nhà đã được bán cho chúng tôi với giá
20 đồng vàng, và dĩ nhiên người trả tiền là tôi.
Vì đường phố khá đông nên di chuyển có hơi chậm chạp.
Any thấy vậy liền dừng lại, cô nhắm mắt lại.
'Bay'
Chân của Any bắt đầu dời khỏi không khí.
Chờ đã, không phải thành phố có ma trận ngăn cản phi hành sao, tại sao Any lại
có thể bay chứ.
Vâng và cô ấy mặc kệ chúng mà bay lên luôn.
Sau vài chục phút địa ngục trần gian với tôi, căn nhà được mua đã ở trước mặt.
Một căn biệt thự có phần u ám, dây leo mọc đầy sân và trên các vách tường, cảm
giác ghê rợn bắt đầu hiện lên trong tôi.
-Pháp Trận sao.
Any âm trầm nói
-Mà thôi kệ đi, vào nào Minh Hạo.
Cô gái này thậm chí còn chả quan tâm đến cảm nhận của tôi mà liền kéo tôi vào
trong.
Hôm nay, não tôi có chút tiếp thu chậm.
//////
Nhảm