Người đăng: WhiteSkull
Starlight: Reign of Empire
---WhiteSkull---
Chương 1 - Tập 2
Thình...Thịch...
Thình...Thịch...
Cặp mắt bỗng nhiên khẽ đụng đậy và dần mở ra đầy gượng ép.
-Cuối cùng... cũng đến nơi rồi.
Trong một khoang chứa, một thanh niên tuổi tầm 17-18 có khuôn mặt trắng trẻo
nhưng không hề che đi làn da màu vàng của người châu Á khỏe mạnh đang nằm một
cách bất động, chỉ có đôi mắt hữu thần chứng minh sự tồn tại của cậu.
Nằm được một lát, cậu khẽ đưa mắt liếc sang cái bảng điều khiển bên cạnh.
-Hành tinh vô danh? Oxy dạng khí không hề có? Điều kiện sống sót là 0%?
-Chết tiệt! Tưởng sống sót tới đây rồi ai dè lại là một hành tinh chết! F*ck! Cậu chửi thầm.
Tưởng chừng mọi thứ đã xong xuôi nhưng không... cậu vội đưa tay lên cổ và ấn
vào một cái nút được dấu kĩ trong bộ đồ phi hành của mình.
Xoạt! Ngay lập tức, một khung từ trường bằng năng lượng hình thành bao quanh
đầu của cậu và nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện.
Cậu đưa tay lên và ấn một cái nút đỏ trên khoang và Ầm, cánh cửa bị văng ra
ngoài.
Một khung cảnh hoang tàn xuất hiện trước tầm mắt cậu.
Những ngọn núi lổm chổm đất đá màu đỏ rực, ngay cả bầu trời cũng chỉ một màu
đỏ rực với những đám mây cuộn tròn xoáy động hung bạo như những cơn bão đang
gào thét. Nhưng một điều bất ngờ thay, thay vì sự hung bạo của tầng khí quyển
thì mặt đất thật tĩnh lặng, không giống như sao Mộc ở Thái Dương hệ.
Tiếp nhận luồng thông tin mới về nơi khỉ ho cò gáy mà mình tiếp đất, cậu không
khỏi thở dài.
-Oxy? Nước? Nên làm cái gì trước đây! Cậu thầm nghĩ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ đông và được đưa đến đây như là một phần của dự án
Legacy, cậu và hàng triệu cô, cậu bé 15-20 tuổi được tuyển chọn gắt gao và
được truyền thụ nhiều kĩ năng sống cũng như cách chiến đấu một cách khắc
nghiệt nhất, nhưng... diễn tập và thao luyện chỉ là thực hành có kiểm soát. Và
giờ đây, khi ra thực tế ở trên một hành tinh chết thì những luồng kiến thức
tưởng chừng vững chắc đó lại đang bị lung lay.
Đơn giản là vì... cậu và mọi thành viên đều được huấn luyện sống sót trong mọi
điều kiện dù khắc nghiệt nhất, nhưng đó là dành cho một hành tinh còn sống và
con người có thể sinh tồn được, còn với những hành tinh chết này thì chỉ có
cách sinh tồn duy nhất là phải có máy móc, công nghệ vũ trụ giúp tạo ra oxy và
những thứ cần thiết cho duy trì mạng sống con người. Nhưng giờ thì...
Dĩ nhiên, nếu có đủ năng lượng thì cậu cũng chắc đủ oxy và nước cho việc tồn
tại đến khi may mắn mỉm cười tìm ra cơ hội, với điều kiện khi người cậu vẫn
mặc bộ đồ phi hành gia này. Nhưng biết tìm năng lượng ở đâu trên cái hành tinh
chết tiệt này chứ!
-Có vẻ như mọi thứ đều đưa về chữ chết! Cậu than thở.
Lúc này, ở một nơi khác trên hành tinh này cũng có sự tồn tại của con người.
Nhưng điều đặc biệt là họ không đi một mình mà là một nhóm 8 người, 5 nam 3
nữ. Không như cậu thanh niên châu Á lúc nãy, họ đến hành tinh này bằng phi
thuyền đổ bộ, và điều đặc biệt là, nhóm của họ không phải 2 bàn tay trắng đến
đây một cách vô định mà có lẽ, mọi việc đều nằm trong khoảng tính toán của họ.
-Lee, cậu đã tìm ra tọa độ của gói hàng chưa? Một người thanh niên châu Á tóc đen, có gương mặt trái xoan đầy vẻ quyến rủ và mái tóc màu bạc trắng được chải chuốt cực kì gọn gàng cá tính nhưng cũng đầy sự cao ngạo toát ra từ ánh mắt băng hàn.
Người tên Lee lay động các ngón tay quơ quạng trước mặt cậu, nhập thần một hồi
mới nói: -Theo tính toán thì khoảng 90% là nó đang nằm ở phía Đông, cách chúng
ta tầm 300km.
Theo công nghệ phát triển, con người đã sớm từ bỏ những chiếc máy tính cồng
kềnh từ thế kỉ 21 kia, mà thay vào đó, những chiếc siêu máy tính được gắn liền
như một con chip được kết nối thẳng vào mắt người dưới dạng kính áp tròng –
ngôn ngữ của thế kỉ 21. Siêu máy tính này được sử dụng dưới dạng hình ảnh –
ánh sáng. Những hình ảnh được chiếu trực tiếp vào mắt và chỉ người sử dụng mới
có thể nhìn thấy được chúng, và thông qua vòng tay được đeo ở cổ tay của người
sử dụng mà có thể khóa, định vị và điều khiển như con chuột máy tính, từ đó
hoạt động trao đổi thông tin giữa con người và chiếc máy tính được hoàn thiện.
-90% sao? Người thanh niên tóc trắng nói.
Giọng nói của cậu ta vẫn lạnh nhạt như thường nhưng ai trong đội này đều biết,
cậu ta không vui với kết quả này.
-Cậu thông cảm đi Phong, do luồng không khí nhẹ ở tầng trung lưu của hành tinh này quá hỗn loạn nên khi tiếp đất, ta đã sớm bị chệch ra khỏi hành trình, chưa kể là việc… haizzz. Lee thở dài, khuôn mặt mang vẻ tiếc thương.
Trong đội ngũ cũng như nhớ tới điều gì đó cũng khẽ cúi đầu, thậm chí 3 cô gái
trong đội, đôi mắt còn đỏ lên.
Nhưng trái hẳn với mọi người, Phong với khuôn mặt vô thưởng vô phạt, mái tóc
trắng nổi bật, khẽ nói: -Thằng đó không dễ chết vậy đâu.
Và cứ như vậy, đội ngủ 8 người bắt đầu tiến về phía Đông, nhưng do phi thuyền
đã sớm bị phá hủy trong quá trình tiếp đất nên họ ngoài việc đem một ít hành
trang trên phi thuyền thì cũng phải đành chấp nhận việc hành trình mà không có
phương tiện hỗ trợ.
…
Ở bên kia, cậu thanh niên đang cô độc đang ngồi dưới bóng của cái khoang sắt,
tay quơ quạng sử dụng siêu máy tính.
Lúc này trong tầm nhìn của cậu, một dãy các phép tính toán được hiển thị với
những con số rắc rối mà chỉ có người được đào tạo chính quy mới hiểu được.
-Chết tiệt! Chả có cách nào tìm ra tọa độ nếu không có bất kì thông tin nào sao? Làm sao để tìm ra vị trí và phương hướng đây chứ! Cậu nhăn nhó.
Trước khi bắt đầu ngủ đông, cậu đang ở Trái Đất và vừa hoàn thành khóa huấn
luyện cho kế hoạch Legacy, và cũng như mọi người, sau khi cho 1 ngày để đoàn
tụ gia đình lần cuối thì ngay lập tức, mọi người đều được di chuyển vào mẫu
hạm Ho Chi Minh dưới dạng các khoang và bắt đầu tình trạng ngủ đông. Mọi thứ
đối với cậu như mới là ngày hôm qua vậy.
Và bây giờ đây, cậu đang ở một nơi khỉ ho cò gáy, cằn cỗi như sao Hỏa, khung
cảnh như sao Mộc và cậu chả có bất kì thông tin gì về hành tinh cũng như
chuyến hành trình của mình đến đây nên không hề có bất kì thông tin gì.
Nếu như theo kế hoạch, đến khi tỉnh lại thì cậu cùng đội ngũ của mình sẽ nhận
được các thông tin về hành tinh cũng như lộ trình từ Trái Đất đến nơi này,
nhưng vì lý do gì đó, hệ thống truyền nhận thông tin của cậu đã bị trục trặc,
và cậu đang bị tách rời hoàn toàn khỏi nhóm của mình mà chả biết lý do.
Ngồi một chỗ không phải là quyết định đúng đắn khi năng lượng đang bắt đầu hạ
dần mà không có bất kì cái gì để bổ sung. Nhưng di chuyển mà không có điểm kết
thúc, không biết phương hướng hay tọa độ của bản thân lại là việc điên rồ. Đây
chả khác gì bị vứt một mình ra ngoài sa mạc cát mà trần trụi như nhộng, nhưng
điều khó khăn hơn là ngay cả bản thân còn bị mù không nhìn thấy mặt trời vậy.