Kịch Bản Kinh Điển Và Lời Thoại Kinh Điển


Người đăng: leelinh

Thế giới này ẩn giấu nhiều điều bí ẩn hơn con người vẫn tưởng.

Trần Yên từ trước tới giờ vẫn luôn tin tưởng điều đó. Bất kì điều gì xảy
ra,cho dù bạn có nghĩ rằng nó vô lý đến đâu,nhưng nếu có tồn tại thì tức là
hợp lý.

Một phút trước Trần Yên còn đang là một cá thể mơ mơ hồ hồ sống trong cái quần
thể gồm hơn bảy tỉ thành viên,tự nhận là giống loài thông minh nhất nhưng nhân
loại lại thể hiện sự thông minh đó trong việc tranh giành,bon chen với nhau
sinh hoạt ở một nơi gọi là địa cầu.

Nhưng đấy là chuyện của một phút trước,một phút sau Trần Yên bỗng nhiên đã
xuất hiện ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Hắn lúc này đang đứng dưới tán lá của một loại cây cổ thụ không biết tên,nó to
lớn đến nỗi phần rễ nổi lên trên mặt đất cũng đã cao quá đầu hắn. Trần Yên
ngửa mỏi cổ há mồm mà nhìn,cây cổ thụ này hùng vĩ như một gã khổng lồ.Trên cây
rủ xuống vô số dây leo,đám dây leo này cũng to quá cỡ như một đám trăn Nam Mỹ
treo mình đung đưa.

Đám cây bụi mọc thành từng cụm trong bóng râm của cây cổ thụ,chỉ có những kẻ
tí hon tuyệt đối thần phục cúi đầu này mới tồn tại được ở đây.Đám cây thân gỗ
thô to mấy nguời ôm cũng chỉ tính là đám thiếu niên mới lớn,tranh nhau không
gian ngoài kia nhưng tuyệt nhiên không dám xâm phạm lãnh địa của gã cổ thụ
khổng lồ.

Nền đất cỏ mọc xanh um,phía dưới cùng còn lót một lớp lá mục dày ,dẫm lên cảm
thấy rất êm chân.

Trần Yên hít sâu một hơi,không khí có mùi hương hoa rừng không biết tên quyện
trong mùi thảo mộc đặc hữu.Tiếng côn trùng bay vo ve,tiếng chim hót huyên
náo,chỉ nghe thấy vô số giọng hót thi nhau vang lên,nhưng không nhìn thấy thân
ảnh của chúng,chỉ có thể phán đoán chúng ẩn ở đâu đó trong tán lá rừng rậm
rạp. Cả khu rừng tỏa ra hơi thở nguyên thủy nhưng bừng bừng sinh cơ.

Trần Yên nhìn quanh,đây đích thị là một khu rừng nguyên sinh.

Thử tưởng tượng bản thân đang ở thế giới văn minh,đột nhiên trong tầm mắt các
tòa nhà bê tông biến mất thay vào đó là cổ thụ thành rừng,bên tai tiếng còi xe
inh ỏi quỷ dị im bặt thay vào đó là tiếng chim hót thú kêu,sự chuyển biến
huyền hoặc trong giây lát đó khiến con người sinh ra tâm lý kinh sợ,hoang
mang.

Khi Trần Yên nhìn thấy một con thỏ, mà không,một sinh vật giống thỏ nhưng thể
hình to hơn gấp đôi,có đến bốn cái tai và bốn chân to khỏe có móng vuốt lộ ra
chạy qua,sống lưng hắn đổ mồ hôi lạnh. Hắn liền biết mình đã ở một nơi không
phải là địa cầu.

Trần Yên liền nhớ đến một cái kịch bản kinh điển trong các loại tiểu thuyết
mạng,tình cảnh hắn đang gặp lúc này không khác gì phần mở đầu của cái kịch bản
cũ rích đó.Hắn nghĩ đến hai chữ"xuyên không". Trần Yên kinh ngạc thốt lên :"Lẽ
nào ta lại xuyên không ?".

Câu này vừa nói xong lại để hắn một phen cười khổ. Lời thoại này cũng quá quen
thuộc đi. Chẳng phải là lời thoại kinh điển mà nhân vật chính trong cái kịch
bản nhàm chán kia bao giờ cũng nói trong phần mở đầu hay sao.

Sau nửa ngày ngơ ngác nhìn quanh Trần Yên bình tĩnh ngồi xuống cỏ,ung dung lấy
một đoạn rễ cây làm chỗ tựa lưng.

Hắn đương nhiên không có làm mấy việc tự ngược ví dụ như tự tát hoặc véo vào
mặt mình để xác định xem mình có đang mơ hay không. Trần Yên chậm rãi lôi ra
từ trong túi quần một chiếc bật lửa và một bao thuốc lá rẻ tiền bị bẹp một
nửa. Hắn lúc nãy đã kiểm tra qua bản thân.Còn may xuyên không nhưng thân thể
không có biến đổi gì cũng không bị một bàn tay biến thái thần bí nào đó lột
sạch quần áo,lại còn có chút phúc lợi là bật lửa và bao thuốc không bị mất,đối
với một kẻ hút thuốc lâu năm như hắn cũng coi như là chút an ủi,gọi là trong
cái rủi còn có cái may.

Châm thuốc,rít một hơi thật sâu và chậm rãi phả khói ra,Trần Yên từ từ tìm
được khoái cảm quen thuộc,cảm giác thèm thuốc được lấp đầy. Mỗi khi suy
nghĩ,hoặc khi cần ổn định tâm trạng,Trần Yên lại có thói quen hút một điếu
thuốc.

Trần Yên vốn là một cô nhi,hắn khi còn quấn tã lót đã bị đem bỏ trước cổng cô
nhi viện,đích thân viện trưởng cô nhi viện lúc đi tập thể dục sáng sớm nhặt
được hắn.

Lão viện trưởng râu tóc bạc trắng,trong trí tưởng tượng non nớt của Trần Yên
khi còn bé,ông bụt chính là có hình dáng như vậy. Từ bé được dạy dỗ bởi một
người như lão viện trưởng cho nên tính cách của Trần Yên cũng bị ảnh hưởng
nhiều từ ông, tốt,nhưng tốt đến mức lí tưởng,nghĩa là không phù hợp với một xã
hội đa phần mang gam màu xám xịt.

Trần Yên đi một mình trên một con phố vắng lúc nửa đêm, bỗng nhìn thấy một tên
lưu manh cao lêu nghêu đang dồn ép một cô gái xinh đẹp vào góc tối.Vô số lời
tục tĩu được buông ra xen lẫn với đó là tiếng cự tuyệt cầu xin run rẩy.

Tràng cảnh hết sức quen thuộc, giống mấy bộ phim có tình tiết anh hùng cứu mỹ
nhân.Trần Yên đương nhiên là biết tự lượng sức mình,không có dại dột bắt chước
làm trò anh hùng cứu mỹ nhân như phim ảnh. Hắn là con người thực tế,ai bảo hắn
nhát,hắn cũng đành chịu.

Nhưng hắn cũng không có mặc kệ vờ như không thấy. Làm người cũng là phải có
tính người hay còn gọi là nhân cách,đấy là điều lão viện trưởng vẫn dạy đám cô
nhi bọn hắn .Mắt nhìn thấy người hoạn nạn mà chân bước sang chỗ khác thì lương
tâm hắn chịu không nổi.

Trần Yên nghĩ ra một cách,hắn ra sức mà rống to lên "Trộm!Trộm!Ới bà con hàng
xóm ơi!"

Hô cái khác thì đừng có mà mơ người ta giúp,nhưng hô bà con hàng xóm thì mấy
nhà dân gần đấy nếu có người nghe thấy lúc nhất thời liền nghĩ đến hàng xóm
của mình,nhìn vào phần tình cảm và mặt mũi chí ít họ cũng sẽ có động tĩnh để
thể hiện rằng"Hàng xóm gặp hoạn nạn thì ta cũng là có quan tâmđấy!"

Quả nhiên hô mấy lần thì có mấy nhà dân xung quanh sáng đèn.Tên lưu manh cũng
giật mình hung dữ quay phắt lại. Chỉ chờ có thế Trần Yên liền quay đầu chạy
thục mạng. Hắn cũng không phải suy nghĩ xem kế sách của mình có hiệu quả
không,bọn lưu manh tép riu này gan bé,đang vụng trộm mà bị đánh động thế nào
cũng sợ hãi từ bỏ cô gái mà chạy mất.

Nhưng có nhiều khi học mãi cũng chẳng biết hết chữ "ngờ".Trần Yên lúc bỏ chạy
láng thoáng nghe được tiếng phụ nữ rít lên oán hận "Mẹ nó,thằng oắt khôn
lỏi,phá hỏng việc của bà mày."Dường như là tiếng nói của cô gái xinh đẹp lúc
nãy.

Lòng hắn trầm xuống, thì ra không phải hoạt cảnh mỹ nhân chân yếu tay mềm bị
lưu manh ức hiếp như mình lầm tưởng mà là màn kịch của hai kẻ lưu manh. Hiện
thực thì làm gì có nhiều sân khấu cho anh hùng diễn như vậy.

Hai kẻ này rình sẵn ở đây chờ có con mồi đi qua là đóng vở kịch ngươi ăn hiếp
ta ứ ừ. Đám thanh niên máu nóng,chỉ cần ai thấy mỹ nữ bất chấp tiến đến giải
cứu thì hai tên nam nữ lưu manh kia sẽ trở mặt nhận là nhân tình của nhau.Tên
lưu manh kia sẽ nói kiểu đại loại như"Cái gì?Ngươi cho ta là lưu manh chuyên
đi ăn hiếp đàn bà con gái hay sao?Nói cho ngươi biết ông đây là người trong
giang hồ trọng nghĩa khí,không bao giờ làm cái việc bỉ ổi đó!"

Cuối cùng thanh niên xấu số bị vu cho tội vô cớ gây sự,cái gì mà xúc phạm nhân
phẩm,bôi nhọ danh dự đều có. Mặc kệ có xin lỗi thế nào,sau đó chắc chắn sẽ là
một màn bạo lực đấm đá và kẻ xấu xố bị lột sạch để nộp phí gọi là phí bồi
thường danh dự.

Thanh niên nào quá cứng cũng chẳng khá hơn vì chắc chắn bọn chúng không thiếu
đồng bọn đang ẩn núp gần đó,sẵn sàng đóng vai nguời qua đường abc.

Đang chạy lại nghe thấy tiếng quát mắng theo sát đằng sau"Đuổi theo tẩn nó một
trận!" Trần Yên càng là vắt giò lên cổ mà chạy.

Nhưng chạy không được bao xa thì bỗng nhiên hắn thấy bên phải chợt có ánh đèn
pha ô tô chói lòa cùng với đó là tiếng phanh xe rít lên hãi hùng. Lúc tỉnh lại
Trần Yên đã đang nằm giữa khu rừng.

Nghĩ lại mà vừa tức vừa trách mình ngu,nhưng âu cũng là cái số,vận đen đã đến
thì khó mà tránh,chưa thoát được đám lưu manh thì đã bị xe đụng.Trần Yên dập
tắt điếu thuốc chậm rãi đứng dậy. Không nghi ngờ gì hắn đã xuyên không,bị xe
đụng chết liền xuyên qua thế giới khác,coi như được sống thêm lần nữa.

Hắn thầm nhủ trời đã không tuyệt đường người thì phải cố mà sống tiếp. Mà nói
như một tiểu thuyết gia nào đó,thì đã sống là phải sống thật tốt. Tất nhiên
muốn sống tốt lại không phải chỉ có nói xuông mà cần phải bắt tay vào hành
động.

Trần Yên việc đầu tiên muốn làm là lấp đầy hai tay trống trải của mình.

Ở khu rừng này hắn thấy một sinh vật tạm gọi là quái thỏ tuy thể hình không
bao lớn nhưng hình dáng quái dị khiến hắn biết tình cảnh hiện thời của mình
bết bát như thế nào.Khu rừng này sinh vật tồn tại e rằng toàn là quái thú hắn
chưa thấy bao giờ.

Liệu có quái thú ăn thịt không,chúng có thích ăn thịt người không?Trần Yên
nghĩ đến đó mà toát mồ hôi,hắn vạn lần không muốn đánh nhau tay bo với đám
quái thú hoang dã đó,hắn cần có vũ khí.Vũ khí nắm trong tay tự nhiên an toàn
sẽ tăng lên,chí ít là về mặt cảm giác.


Sống Tốt Tại Thời Nguyên Thủy - Chương #1