Gia Đình


Người đăng: luuhaison

[Ngân Hầu sơn mạch]
Một tháng sau,Diệp Thiên Sơn bắt đầu rời khỏi sơn cốc .Sau khi kiểm tra chiếc
nhẫn Tiểu Thanh đưa cho hắn, hắn dữ lại cho chính mình số lượng bản viết tay
về đan dược, luyện trận thạch cùng với Minh văn và một quyển nhật ký của
người chủ nhân cũ của sơn cốc.
Hắn quyết định đưa đại lượng linh thạch cùng đan dược, dược tài hay tài liệu
luyện trận trong chữ vật giới cho bọn Vũ Long đặc biệt theo như Tiểu Thanh nói
thì một mảnh da hươu có vẽ lên một hình vẽ minh văn không rõ thuộc tính là
chìa khóa của bảo khố trong sơn cốc nên hắn đã có chủ đích để Vũ Long thay thế
hắn là người thừa kế đống bừa bộn này.
Hắn đương nhiên đã suy nghĩ rất kỹ nhưng nhìn thế nào thì bọn Tiểu Thanh cùng
lão già kia cũng khá tốt từ khi lần đầu gặp hắn chưa kể có vẻ như tác giả của
bảo khố này muốn hắn làm điều gì đấy nhưng hắn đã quyết định đi theo lịch
trình trong quyển nhật ký đúng vậy hắn sẽ dự định trở thành một lữ hành du
lịch khắp nơi điều hắn lo nghĩ là bọn người Vũ Long vậy thì chẳng có lý do nào
để hắn giấu diếm bảo khố này khi hắn không thực sự cần.
Hắn đi về hướng Diệp gia để lại chuyện gì đó cho Diệp Thanh chỉ thấy Diệp
Thanh phá lên cười rồi hắn cũng rời đi hướng Lão Hùng Cùng Lão hổ đi đến chỗ
bọn họ hắn lại dặn dò nếu như bọn người Vũ Long gặp được vấn đề gì thì đến tìm
Kê Gia đúng vậy không cần ra mặt chỉ cần âm thầm theo dõi bọn người Vũ Long
tiến bộ bảo vệ bọn người.
Hắn lướt về tửu lâu phòng trọ,khi hắn đi vào điều hắn thấy lại làm hắn dật
mình nhưng không hiểu sao cảm giác chỉ có Vũ Long hay Tiêu Tuyết mang lại cho
hắn lại một lần xuất hiện trên thân người khác.
Diệp Tử Liên ngồi thẫn thờ suy nghĩ chuyện gì đó bây giờ nàng cũng đã Trùng
Thiên cảnh nhị trọng mới một tháng đã tăng tiến một bậc, dáng vẻ cho thấy nàng
cũng vừa mới tu luyện xong trên người mồ hôi làm ướt đẫm quần áo bám lên cơ
thể làm Thiên Sơn cũng hơi lung túng ho khan hai tiếng mỉm cười nhìn Tử Liên.
“ ca ca ngươi lại bỏ rơi ta một tháng nha đúng là vẫn chẳng giữ chữ tín đã nói
là sẽ bảo vệ muội khi cần hừ” Tử Liên cũng không để ý cơ thể ướt đẫm mồ hôi
nhảy lên vai Thiên Sơn làm nũng. Điều này lại làm cho Thiên Sơn một lần nữa
cảm thấy ấm áp, đã lâu rồi không có ai cho hắn cảm giác như ở bên người thân
gia đình như vậy hắn nhớ mọi người ở trái đất hắn cảm nhận được một điều khó
có thể thốt thành lời nước mắt hắn nhỏ giọt lăn xuống bả vai Tử Liên khiến
tràng cảnh trở lên yên lặng có một cảm giác như thời giang đang ngưng đọng tại
khoảng khắc này vậy điều này lại làm hắn muốn từ biệt bọn người một tiếng
trước khi đi.
“ Thôi nào để ta cõng muội cùng về Hạt Gia nào. Cảm ơn muội vì đã đợi 3: )”
hắn cười cười nhìn Tử Liên.
Điều này lại làm cho Tử Liên chắc chắn hơn nàng muốn ở bên hắn đúng vậy nàng
cần ở bên hắn nàng nhớ lại lúc trước đúng vậy từ bập bễnh tập đi đến nay mọi
tràng cảnh ở bên cạnh Thiên Sơn như một lần nữa nàng trải qua tuổi thơ lần thứ
hai vậy nàng cười mỉm nhẹ tựa đầu trên vai Thiên Sơn.
Tại biệt viện Vũ Long mọi người chưa bao giờ lại đông đủ như vậy bọn người
cười nói chỉ có Vương Lan cùng Hạt Tuyết là không rõ Thiên Sơn nhưng một lúc
sau bọn hắn lại bám dính lấy Thiên Sơn ngưỡng mộ đúng vậy bọn người nói chuyện
thuở bi bi bô bô làm Thiên Sơn trở lên cao lớn hơn bao giờ hết đúng vậy như
một người anh dẫn dắt bọn chúng.
Thiên Sơn cười nói rồi lém ra cho Vũ Long không gian giới chỉ,đang lúc Vương
Lan cùng Hạt Tuyết đùa nghịch cùng Tiểu Thanh khiến cho Tiểu Thanh cũng không
để ý đến bên này thì khác với mọi lần không phải Vũ Long quyết định phân chia
mà Thiên Sơn đưa cho Vũ Long tấm da báo cùng một ít đồ rồi hướng mọi người chỉ
dẫn.
Khi trời cũng đã trầm xuống Lão Hùng cùng Lão Hổ đi đến mang theo thịt loại
rau củ.Bọn người đi ra sân bãi trong biệt viện bọn người Thiên Sơn ăn lẩu
nướng làm cho Vương Lan cùng Hạt Tuyết, Tiểu Thanh ba cặp mắt long lanh nhìn
về hướng mọi người chạy qua.
Trong bữa ăn bọn người vui vẻ với nhau mọi chuyện trở lên vô tư thoải mái ,
tiếng cười đùa vang lên mọi người trong Hạt gia để ý đến bên này liền chạy
sang xem vì thấy khói bốc lên kèm theo mùi hương thịt nướng.
“ Hạt gia gia chủ mời ngài cùng dùng bữa với bọn ta” Thiên Sơn đúng vậy chỉ
cần nhìn hắn cũng đoán ra được Hạt gia gia chủ.
“Đa tạ, làm phiền tiệc vui của các vị rồi ha ha” hắn khá vui vẻ khi nhìn thấy
nữ nhi của hắn vui vẻ như vậy làm trong lòng hắn vẫn luôn bị chẹn bởi chuyện
của Hạt Tuyết ngày xưa cũng bởi bỏ đi.
Nhóm người càng ăn càng đông càng uống tiếng cười qua lại cũng lớn hơn.Vì
không muốn di dời tránh đi mất hứng của mọi người trong ngoài gia phủ Hạt gia
mọi người cũng tham gia bằng cách mở tiệc lẩu nướng xung quanh vì khôgn đủ vào
bên trong biệt viện tràng cảnh này đúng vậy trên dưới cao thấp không còn có
những tiểu nhân vật cũng tham gia cùng gia chủ cùng trưởng lão như một đại gia
đình vậy.
Thiên Sơn hắn vui vẻ đúng vậy điều hắn thấy một đại gia đình, có được trên đầu
ngón tay một gia tộc nào lại vui vẻ đến như vậy, một gia tộc nào lại có thể
đoàn kết được dường này.Sau ngày hôm nay gia tộc này trên dưới như một còn hơn
cả đoàn kết ,mọi người là một điều này làm hắn bác bỏ một điều ( bọ cạp con
sau khi sinh ra sẽ ăn thịt chính cha mẹ của chúng).
Hôm sau bọn hắn ngủ đến trưa thì gia chủ đến gọi bọn người dậy để qua ăn trưa.
Về phòng Thiên Sơn cũng nói với bọn người về dự định của hắn.Đương nhiên mọi
người muốn đi theo hắn nhưng hắn lại cự tuyệt hai năm sau Tiêu Tuyết sẽ đến
đây mà hai năm sau hắn còn chưa biết sẽ đang ở đâu lên quyết định dặn dò bọn
người cùng để cho Vũ Long chuyển lời của hắn cho Tiêu Tuyết nếu như hắn không
tại đây.
Còn về phần Tử Liên nàng nhất quyết không muốn vậy mà chớ true nàng lại nghĩ
đến điều gì, nàng thách đấu hắn Thiên Sơn nếu như thắng nàng thì nàng sẽ ở
lại. Và cuộc chiến bất đắc dĩ cũng diễn ra tại đầu võ trường của Hạt gia.
“ ca ca chịu thua đi, để ta đi theo ca ca sẽ an toàn hơn một người không tu
luyện lại đi ra khỏi phạm vi được bảo vệ điều này rất nguy hiểm” Tử Liên dận
quát nàng đúng vậy có quá nhiều lần vì tên này mà chờ đợi. Nàng không còn kiên
nhẫn được nữa đã nhiều lần hắn đi đâu nàng cũng không biết chỉ biết hắn sẽ
quay lại nhưng lần này ngược lại khác rất nhiều hắn đi khỏi Nam Nguyên đại lục
điều này quá nguy hiểm còn chưa biết bao giờ thì hắn mới chán trò du lịch này
lên nàng lại càng không muốn
Dù hắn có an toàn trở về thì nàng cũng không biết phải đợi đến bao lâu một
năm, hai năm nhiều hơn nữa lên nàng nhất định quyết không cho hắn rời đi. Nàng
biết hắn không tu luyện dù là Võ mạch nhất trọng cũng không đến vậy thì đây
đang là thời điểm hắn không thể rời khỏi tầm tay của nàng.
“ Ca ca cảm ơn muội hì hì . Để ta xem xem tiểu muội của ta có còn bé bỏng như
cần ta bên cạnh như trước kia nữa không ha ha” Thiên Sơn cười đáp lại hắn là
người không muốn rời khỏi đám bạn nhất đúng vậy hắn là người không hiểu về sự
cô đơn . Cô đơn là như thế nào hắn không biết, từ trước hắn luôn có Vũ Long
bên cạnh ở trái đất hắn cũng có những người bạn giống như an hem Trần Thanh
vậy.


Song Tài Xưng Bá - Chương #10