Lần Đầu Ra Mắt


Người đăng: snowwhite1807

Chi bị Lam Long ôm trọn vào lòng thì hơi cứng người. Vì cảm giác mà Lam Long
mang lại khiến cô bé thấy hơi xa lạ, có chút không quen. Thêm nữa là cô vẫn
đang hoang mang không hiểu vì sao mới chỉ có hơn 1 tháng, nhưng hắn lại có thể
thay đổi nhanh chóng đến như vậy. Nên cô cứ đứng yên như trời trồng, tay chân
cứ như tự nhiên trở nên thừa thãi, không biết phải làm gì.

Đúng lúc ấy, 1 giọng nói vọng ra từ trong nhà:

- Chi ơi, ai vậy con?

Giọng nói của mẹ Chi khiến cô sực tỉnh, giãy khỏi vòng tay Lam Long. Cô bé
lườm hắn 1 cái rồi nói với vào nhà:

- Dạ, là bạn con tới chơi ạ.

Rồi cô quay lại nói nhỏ với hắn, cũng không quên quăng cho hắn 1 cái nhìn đầy
cảnh cáo:

- Liệu hồn với tui.

Xong cô quay người, nắm tay hắn kéo vào nhà rồi đóng cửa lại.

Lam Long bị cô bé lườm thì cười cười không nói gì, bước vào trong nhà. Nhìn vẻ
mặt của cô bé lúc lườm hắn thật sự là cute hết cỡ, thiếu chút nữa hắn đè cô bé
ra bẹo má cho sướng tay rồi. Cũng may hắn là Lam Long, phần nào trầm ổn, thành
thục hơn bản thể trẩu tre của mình.

Kể ra thì đây cũng là lần đầu hắn bước chân vào 1 căn chung cư, lại còn là
hạng sang. Không nói diện tích rộng rãi, mà bài trí nội thất cũng rất là sang
trọng. Xem ra gia đình Chi cũng khá giả. Kiếp trước hắn lăn lộn mấy năm trong
Sài Gòn, cũng chưa từng vào chung cư lần nào. Không nói tới giá cả đắt đỏ, mà
hắn cũng không quen với những toà nhà cao tầng, đèn điện trang hoàng, nên đều
thuê trọ. Sau đó sống cùng với Nguyệt thì thuê lấy 1 căn nhà. Lúc nhỏ hắn cũng
được đưa đi du lịch đây đó nhưng đã là gần 20 năm trước rồi. Từ khi hắn lên 10
thì không được đi nữa, bố hắn cũng bận bịu, vắng nhà liên tục. Nên nói đây là
lần đầu dặt chân vào chung cư cũng không sai.

Đang lúc hắn ngắm nghía căn hộ nhà Chi thì cô bé đã kéo hắn đi vào, mắng yêu:

- Nhìn gì mà nhìn, đi vào đi chứ còn đứng đấy đến bao giờ?

Đúng lúc này thì mẹ Chi bước ra và nghe thấy Chi mắng hắn:

- Ơ hay con bé này, bạn tới chơi mà nói vậy hả con? Cháu kệ nó đi, vào ngồi
chơi nào cháu. Chi, mang nước mời bạn đi chứ còn đứng đấy à? Con gái con đứa,
không được tích sự gì.

Lam Long cười, lễ phép chào bà rồi ngồi xuống ghế đối diện với bà. Chi thấy mẹ
bênh Lam Long mà mắng mình thì phụng phịu đi lấy nước. Khi quay lại thấy mẹ
với Lam Long ngồi nói chuyện vui vẻ thì trong lòng vui lắm, nhưng ngoài mặt
vẫn làm bộ.

Lam Long ngồi nói chuyện với mẹ Chi 1 lúc mà kthiến thiện cảm của bà đối với
hắn tăng nhanh như cưỡi tên lửa. Bà đánh giá Lam Long lúc đầu là con nhà giàu
nào đó, được cái đẹp mã. Nên nói chuyện rất khách sáo, tuy nhiên bởi vì cách
nói chuyện của bà rất khéo léo nên tạo cảm giác thân thiết cho người nghe. Vốn
dĩ, bà là giảng viên đại học, nên không khó để từ cách nói chuyện của 1 người
mà hiểu về tính cách người đó. Bà thực sự rất có thiên cảm với Lam Long, cũng
thấy được rằng hắn có ý với Chi vì thỉnh thoảng, hắn lại vô tình cố ý liếc
sang cô 1 cái, kèm theo cái cười nhếch mép trêu ngươi. Bà cũng để ý thấy Chi
hung hăng lườm lại đáp trả hắn, dù kín đáo nhưng cô vẫn chỉ là cô bé, làm sao
qua nổi cặp mắt nhìn đời tinh tường của bà được. 2 đứa vô tư liếc mắt đưa
tình, người làm mẹ nhưu bà làm sao mà không nhận ra chứ.

Tuy nhiên, có thiện cảm là 1 chuyện, bà vẫn có chút không thuận lắm. Vì 2 đứa
còn nhỏ. Bà không muốn con gái mình dính đến chuyện yêu đương quá sớm.

Trong khi mẹ Chi đánh giá Lam Long, Lam Long cũng âm thầm đánh giá lại bà. Đầu
tiên là bà trông khá trẻ so với tuổi. Hắn đoán bà ít cũng phải 45, vì Chi từng
kể là cô bé có 1 anh trai đang học đại học. Nhưng từ khuôn mặt, thì bà trông
như mới chỉ 35. Rất trẻ, rất hack tuổi. Sau đó là cách nói chuyện của bà, cực
kì thông minh, tinh tế nhưng không khiến người khác mất đi sự vui vẻ. Bà mang
cho hắn cảm giác rất giống mẹ hắn. Đều là dạng phụ nữ cơ trí, khéo léo. Hắn
biết bà để ý hắn và Chi mày qua mắt lại với nhau nhưng hắn kệ, biết thì sao
chứ?

...

Ngồi chơi chơi chút mà đã tới giờ cơm trưa. Bà bảo hắn ở lại ăn cùng bà với
Chi luôn, hắn đắn đo chút rồi cũng vui vẻ nhận lời. Thực ra thì hắn định rời
đi xem chị em Ngọc Huyền giờ như nào. Nhưng lại thồi, bởi vì hắn đã bị lộ hành
tung, nhất định gần đó sẽ có người dò xét. Dù hiện tại ngoại hình hắn khác đi,
nhưng không loại trừ khả năng bọn chúng thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Lo lắng
cho họ thật nhưng hắn không thể nào đâm đầu vào mà không suy nghĩ gì được. Lam
Long trầm ổn hơn ở chỗ đó. Long ban đầu chỉ suy nghĩ là, khi Thuỷ Phân Thân
xuất hiện sẽ phái hắn đi xem tình hình bên Ngọc Huyền trước. Nhưng lại không
nghĩ tới mai phục phía sau. Nên tạm thời, Lam Long chưa qua đó. Hắn tính toán
rất nhanh, rằng nếu đối phương đã đối với chị em Ngọc Huyền bất lợi, thì hắn
tới cũng đã muộn, làm vậy bọn chúng cũng chả thể tìm ra được hắn vì trước khi
đi, Long đã xoá đi những kí ức liên quan tới hắn. Bất lợi hay tổn thương họ
không có lợi bằng giữ lại họ. Lam Long tin chắc rằng chúng đã tra xét trí nhớ
của chị em họ. Nên chúng sẽ không bắt chị em họ đi mà để họ lại. Nếu có quan
hệ, thì kiểu gì hắn cũng sẽ quay về xem tình hình. Nếu không thì 2 chị em này
vô tội. Cũng có khả năng thứ 3, là hắn vô tình rời đi, lấy họ làm mồi nhử để
câu kéo thời gian. Dù như nào thì chị em họ cũng là mắt xích quan trọng, chúng
sẽ không ngu ngốc tới mức giết đi chứ? Hơn nữa đây là đâu chứ? Là Hà Nội. Hà
Nội là đâu? Là thủ đô của Việt Nam. Cũng là nơi đặt tổng bộ Nam Thiên Môn. Làm
quá lên thì thực sự không khôn ngoan chút nào.

Trên thực tế, suy nghĩ của Lam Long khá giống với suy tính trong đầu của vị
Nguyên Anh kỳ kia. Gã đúng là có chút bận tâm về phía Nam Thiên Môn.

...


Sống Lại Rồi Thì Phải Làm Sao? - Chương #85