Người Giúp Việc


Người đăng: snowwhite1807

Long ngẫm nghĩ.

Hắn suy đoán là có lẽ, cái Âm Sào kia cũng đã bị phát hiện. Nhưng mấy cái thi
thể đã tan thành tro bụi, còn lại là mấy miếng kim loại vỡ vụn đã dịch chuyển
hắn và bố đi. Hắn cũng đã thử tìm hiểu mấy miếng kim loại đó, nhưng không có
khác gì mấy miếng đồng cũ nát cả. Có lẽ giờ chúng vô dụng, hoặc cũng có lẽ
nhãn lực hắn khi đó chưa đủ cao. “Tạm thời cứ tuỳ cơ ứng biến vậy”.

- Ngày hôm đó, em cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Em đang được bố dạy cách
tu luyện cơ bản thì bỗng loé sáng 1 cái, rồi em không còn biết gì nữa. Khi
tỉnh lại thì đã là 3 hôm sau rồi.

Long nói dối. Thực hắn không thể để lộ ra Huyết Sát. Cái chuyện giết người
đoạt bảo, không phải chỉ có trong phim, mà ngoài đời đôi khi vì vài triệu
đồng, vài chỉ vàng mà táng tận lương tâm. Chứ đừng nói tới loại vũ khí vô giá
như Huyết Sát. Hắn tin tưởng dù có tra xét thế nào, cũng chẳng thể nào tìm ra
được chút manh mối nào. Còn chuyện liên quan tới bố hắn, hẳn là ông bị dịch
chuyển tới Nam Cực. Biết vị trí của ông rồi, việc còn lại là tìm kiếm thôi.

- Vậy à? Em nhớ lại thử xem, còn có chi tiết nào nữa không?

Long giả vờ nhăn mặt cau mày, cúi đầu suy nghĩ chốc lát rồi trả lời không.
Hùng thở dài 1 cái, rồi hỏi về chuyên Long cần giúp đỡ. Long cần 1 nơi luyện
tập riêng, 1 quyển công pháp tu luyện, 1 chút thuật pháp. Hùng nhận lời, bảo
sẽ nói với gia chủ về chuyện này.

Rồi 2 người bỏ qua mọi thứ, uống rượu, đàm đạo nhân sinh.

...

Đêm đó hắn về nhà, mẹ hắn vẫn chưa ngủ, cả cu Dũng cũng chưa ngủ. Có lẽ do lạ
chỗ. Hắn trở vào, mùi rượu quấn quanh thân. Và tất nhiên là mẹ hắn sẽ phát
hiện ra điều đó, vì bà ở ngay phòng khách, đang ngồi trước màn hình TV.

Bà như người mộng du, nhìn vô định vào màn hình. Luẩn quẩn trong đầu bà là
những suy nghĩ mà người vợ, người mẹ sẽ phải suy nghĩ trong trường hợp này.
Rồi bà chợt tỉnh lại vì có tiếng người mở cửa. “Hẳn là thằng Long về, khuya
quá”. Bà đứng dậy, đi ra cửa. Xộc vào mũi bà là mùi rượu thuốc thoang thoảng.
“Chẳng lẽ ....”.

- Thằng kia! Ai cho mày uống rượu?

Long vẫn còn đang phê pha trong hơi men cay cay, đầu óc quay quay. Dù có là
linh tửu thì vẫn cứ là tửu, uống là phải say. Làm gì có chuyện nốc cả đống
linh tửu lại thần thanh khí sảng như trong truyện được. “Bố láo hết! Đứa nào
bảo linh tửu uống không say ông chém chết”, hắn vừa đi vừa chửi, xiêu xiêu vẹo
vẹo. Thực không biết động lực nào giúp hắn có thể lê lết được trở về nhà.

- Hơ, hình như có tiếng ai đó. Mẹ hả? Hay là u?

Mẹ hắn nghe cái câu trả lời quen thuộc của bọn say thì điên tiết, quên luôn cả
lo lắng, bước từng bước dài, dứt khoát lại véo tai hắn. Lôi hắn vào phòng
khách, đặt hắn nằm lên ghế.

- Con với chả cái. Tí tuổi ranh đã rượu chè bê tha, không có biết mẹ là ai
nữa. Hừ hừ.

Long nằm trên ghế, hắn vẫn còn nói được là may. Rượu của Hùng vốn dĩ Trúc Cơ
hậu kì cũng không có dám uống quá 5 ngụm, đây hắn lại solo uống chay với Hùng.
Hùng 1 ngụm, hắn 1 ngụm. Đưa qua đẩy lại, đến đêm thì đã không còn có thể đếm
được là đã qua bao nhiêu ngụm nữa, chỉ biết là 1 bình rượu đầy với kích thước
thực 200 lít cứ như vậy mà vơi đi quá nửa. Tính ra hắn nốc cũng 50 lít. Chà,
con số thật sự nói ra đủ thành chuyện cười thiên cổ, hắn cũng sẽ được phong
danh hiệu “chém gió cao thủ” được rồi. Nhưng đây là sự thật. Linh tửu, uống
vào sẽ không còn là dạng lỏng nữa, mà sẽ thành dạng khí, được cơ thể hấp thu,
chuyển hoá. Chính vì vậy nên linh tửu mạnh hơn rượu thường rất nhiều. Rượu
thường theo máu mà đi, còn linh tửu theo kinh mạch mà đi. Tốc độ lưu thông máu
thì chắc chắn không thể nhanh được bằng linh khí bên trong kinh mạch rồi, nên
linh tửu say nhanh hơn. Thứ giúp hắn trụ được để mà lết về nhà chính là cuốn
sách. Phần linh khí bên trong linh tửu được Long Nhị dẫn vào Đan Điền tu
luyện, còn phần men thì không. Nhưng phần men lại được cuốn sách hấp thu. Long
không hiểu men rượu thì có cái gì để cuốn sách hấp thu, nhưng cũng kệ. Lần
cuối cùng gặp, cuốn sách nói rất yếu, cần nghỉ ngơi. Cho đến nay thì đây là
động thái đầu tiên của cuốn sách, có lẽ cũng là điều tốt. Nên Long cứ uống,
uống, uống cho đến khi không biết trời trăng gì, người đưa hắn về là Hùng cũng
bị hắn quên luôn. Hắn cứ ngỡ là hắn tự về bằng chính sức của mình.

Mẹ hắn đi lau mặt cho hắn, rồi đắp cho cái chăn lên người.

- Rượu có cái gì bổ béo mà bọn đàn ông lại cứ thích cơ chứ? Uống xong chả
được cái tích sự gì.

Bà mắng. Mắng xong, bà lại mỉm cười dịu dàng nhìn hắn. Thằng Dũng trên phòng
nghe tiếng mẹ mắng thì chạy xuống, thấy Long nằm trên ghế định chạy lại gọi
hắn thì mẹ hắn dắt trở lại phòng. Bà ôm Dũng ngủ.

Vậy là chấm dứt cái ngày đầy sóng gió và rắc rối.

...

Khi Long tỉnh dậy thì đã là trưa ngày hôm sau. Hắn bị đánh thức bởi mùi thức
ăn thơm thơm nơi chóp mũi. Bụng hắn kêu gào kháng nghị.

- Thơm quá, đói quá, khát nước quá.

Hắn lồm cồm bò dậy, đi thoả mãn bản thân. Hắn chạy xuống nhà bếp, 1 người phụ
nữ dáng dấp hình như là mẹ hắn đang đứng xào nấu gì đó. Có lẽ vẫn còn di chứng
của hôm qua nên mắt hắn hơi hoa lên chút. Nhưng cũng không cản hắn bước tới ôm
lưng mẹ. Miệng nói:

- Thơm quá mẹ, món gì vậy? Con đói.

Những tưởng sẽ bị ăn mắng vì phá quấy bà lúc nấu ăn như bình thường thì không,
người đó lại hét toáng lên.

- Aaaaaaaa! Ai đó?

Rồi gỡ tay hắn ra, xoay người lại nhìn. Hắn cũng bị tiếng hét làm cho bất ngờ,
bởi giọng này, hình như có gì đó sai sai. “Hình như không phải tone má mì, hơi
trong so với qui định”. Rồi khi người đó quay người lại, Long mới nhìn rõ mặt.
Đích thực, không phải mẹ hắn. Là 1 cô gái trẻ trung, xinh xắn. Hắn xoa xoa mắt
rồi nhìn lại. Nhưng mẹ hắn đâu không thấy, vẫn cứ thấy trước mặt là cô gái ấy.
Như để khẳng định, cô gái mới nói:

- A! Xin lỗi Long thiếu gia. Em... em... em không biết đó là thiếu gia.
Tại... tại... thiếu gia... thiếu gia...

“Thôi xong. Hỏng rồi. Nhận nhầm má rồi”. Long lúc này mới chịu chấp nhận rằng
trước mặt là 1 cô gái khác không phải mẹ hắn. Nhưng cái cách xưng hô “thiếu
gia” kia, hắn đoán có lẽ cô gái này là người giúp việc.

- Ừm, cô... e hèm! Em là người giúp việc hả?

Hắn định gọi cô nhưng nhìn lại cô gái này vẫn còn trẻ, tuy rằng dáng dấp cao
gầy khá giống mẹ hắn, nhưng còn chưa có phát dục hết, mông ngực còn hơi nhỏ.
Nên chắc cũng còn ít tuổi. Lại chủ động xưng em thì tội gì gọi chị?

- Vâng ạ. Em là người giúp việc được sắp xếp tới để hầu hạ phu nhân và thiếu
gia.

- Chỉ có mình em thôi hả?

- Không ạ. Ngoài em còn có Lan, Mai và Cúc nữa thưa thiếu gia.

“Lan, Mai, Cúc? Vậy là 4 người sao? Cũng tốt. Mẹ đỡ được nhiều việc lặt nhặt,
lại có người trò chuyện, đỡ tủi thân”.

- Vậy em tên gì?

- Thưa thiếu gia, em tên Trúc ạ.

Long rất là thích cô gái tên Trúc này. Bởi giọng cô rất là trong, mỗi khi trả
lời hắn đều năng cao giọng lên, có chút gì đó khẩn trương, ngây thơ trong sáng
trong đó. “Còn nữa, cảm giác được người khác gọi là thiếu gia, cũng không tệ.
Nhất là từ miệng mĩ nữ nữa chứ. Hé hé”. Kìm nén cảm xúc dâng trào, hắn mới hỏi
cô:

- Tên hay lắm. Em đang làm món gì đó Trúc? Hình như, mùi hơi sai sai.

- Dạ, em đang làm sườn xào chua ngọt ạ. A! Thôi chết.

Trúc la lên rồi quay người nhanh lại, đảo đảo, vung vung. Long ngồi lên ghế,
quan sát Trúc làm bếp. Không hiểu sao, nhìn Trúc loay hoay với món sườn xào
chua ngọt “quá tay” kia, lại làm hắn nhớ tới Nguyệt. Nguyệt gì cũng tốt, gì
cũng giỏi. Nhưng riêng có nấu ăn là nàng không giỏi, hay không muốn nói là dở
tệ. Về khống hoả hay căn chỉnh thời gian, nàng làm rất tốt. Chỉ không tốt ở
việc nêm gia vị. Hắn nhớ bữa cơm đầu tiên cô nấu cho hắn. Trứng cuộn, rau
muống xào tỏi, thịt lợn rán, đặc biệt cũng có món sườn xào chua ngọt. Mọi thứ
đều rất là ngon mắt, nhìn đã muốn ăn rồi. Nhưng khi ăn rồi lại ước gì mình
chưa từng đói. Trứng thì ngọt như thể cô cho cả lọ đường vào khi rán vậy, cô
nói cô nhầm với lọ mì chính ( bột ngọt ). Ừ thì cho là nhầm đi, nhưng cũng đâu
cần quá tay như vậy. Rau muống xào tỏi, hắn hi vọng món rau duy nhất này sẽ
khác. Ừm, đúng là cô không nhầm giữa mì chính (bột ngọt) với đường như món
trứng. Nhưng cái sự quá tay lại tiếp diễn. Quá nhiều mì chính, thực còn khó ăn
hơn cả nhiều đường nữa. Cô lè lưỡi, nói là do tay cô trơn, làm đổ mì chính.
Tới món thịt lợn rán, món này không cần nêm nếm, muốn cho ngon thì trước khi
rán ướp thịt với chút gia vị cho thấm đều, khi ăn sẽ rất là ngon. Hắn từng hi
vọng cô không ướp thịt. Nhưng,... cô vẫn cứ là ướp thịt. Người ta ướp với bột
điều đỏ để rán cho lên màu đẹp, cô lại ướp với bột ớt. Vâng, là bột ớt. Hắn
mới chấm mắm đưa lên miệng liền có cảm giác khè được ra lửa ngay tức thì. Hắn
vội vàng uống ngụm canh cho bớt cay thì trời ơi đất hỡi, canh cô cho mắm, quá
nhiều mắm. Vậy là hắn cố nín nhịn rót cốc nước đầy, 1 ngụm hết sạch rồi mới
quay lại bàn ăn. Cô biện hộ bởi bột điều đỏ và bột ớt màu giống nhau, cô nhầm.
Còn cho mắm vào cho canh thơm, nhưng bị quá tay. Hắn triệt để ngã gục. Trong
đời chưa bao giờ hắn cảm thấy ăn cơm lại cần nhiều dũng khí đến vậy. Món cuối
cùng, sườn xào chua ngọt. Hắn không có đủ dũng cảm để trải nghiệm nó, nên lấy
cớ hôm nay ăn chay, chỉ ăn cơm trắng với mắm. Có lẽ cô cũng biết mình nấu dở
tệ, nên cô cũng không có ăn thức ăn mình làm, cô nói đồ cô làm là để cho hắn
ăn, đó là tình cảm của cô. Còn cô ăn đồ ngoài tiệm mua về. Hắn trố mắt nhìn
cái hộp cơm mà cô móc ra từ ngăn bàn. Cố gắng kìm nén cảm giác muốn cắn lưỡi
tự tử, nhắm mắt lại mà nuốt từng miếng cơm mà nước mắt cứ tuôn ra. Hôm ấy, bữa
cơm đầu tiên nàng nấu cho hắn, khiến hắn cảm động đến rớt nước mắt. Sự tích
“cơm chan nước mắt” bắt đầu từ đó.


Sống Lại Rồi Thì Phải Làm Sao? - Chương #53