Va Chạm


Người đăng: snowwhite1807

Quả thực Long cũng không nghĩ rằng mình sẽ có được loại năng lực này, vì theo
những truyện tu chân hắn đọc thì đây là thần thức, 1 thể thăng hoa của ý thức.
Khi ý thức đủ mạnh thì sẽ trở thành thần thức. Thần thức có nhiều tác dụng
thần kì mà chỉ người tu chân mới có thể vận dụng một cách đỉnh cao. Long hắn
hi vọng có loại năng lực nào khác khác, bá bá chút như hút sức mạnh kẻ địch
biến thành của mình, hay ít nhất cũng là phun băng phun lửa cũng được. Hắn
chẳng muốn có cái loại năng lực này chút nào vì theo suy nghĩ của hắn, có cuốn
sách kia, sớm muộn hắn cũng thành tu chân, thần thức là chuyện sớm muộn.

Nhưng hắn nhầm. Thế giới này có tu chân thật, nhưng chưa tu mà có thần thức là
chuyện không bao giờ có. Thứ hắn đang sở hữu là 1 loại dị năng hệ tinh thần,
nó phụ thuộc vào ý chí của hắn, mong muốn của hắn. Nếu hắn muốn biết suy nghĩ
của 1 ai đó, dù người đó mạnh hơn hắn, ý chí, thần thức mạnh hơn hắn, nhưng
chỉ cần hán quyết tâm đủ lớn thì vẫn sẽ có thể đọc được suy nghĩ. Không chỉ là
suy nghĩ, hắn còn có thể đọc được cả quá khứ của người đó, cảm xúc của ngừoi
đó, nếu thuần thục, thậm chí hắn có thể làm đảo lộn kí ức, thay đổi cảm xúc
của 1 người, làm tổn thương trí tuệ, hoặc giam cầm ý thức người đó vĩnh viễn.
Nghe thì có vẻ chả khác gì thần thức. Nhưng nó thực sự khác. Thần thức chỉ
xuất hiện khi ý thức của hắn lột xác thông qua tu luyện, là 1 quá trình dài
dòng. Còn dị năng này của hắn là phụ thuộc vào ý thức của hắn. Ham muốn vận
dụng càng mạnh, khả năng ấy càng mạnh, nó không bị giới hạn vào cường độ thần
thức. Nhưng để thuần thục cũng sẽ khó hơn, vì hắn là được tặng, không phải tự
thân luyện ra. Và mức độ ham muốn của con người, quả thực rất khó để đánh giá,
có thể mạnh đến bất diệt, cũng có thể hời hợt, ngoài mạnh trong yếu. Suy ra,
dị năng này của hắn, cái ưu là hắn được làm quen sớm, thuận lợi cho phát triển
mai sau, không bị giới hạn sức mạnh, không bị giới hạn lần sử dụng, tất cả phụ
thuộc vào chính bản thân ý thức của hắn. Khi ý thức hắn trở thành thần thức,
khả năng ấy càng mạnh, càng có nhiều diệu dụng mà có thể thần thức không có,
hoặc chưa có.

Nhưng Long không biết, hắn chỉ là 1 thằng giang hồ, nghiên cứu chút truyện
trên mạng. Không hệ thống, không người chỉ dẫn. Chỉ mới ngày hôm qua hắn mới
biết là trên thế giới tồn tại nhiều chuyện vượt ngoài tầm hiểu biết của người
phàm. Hắn chưa phát điên mà thích ứng nhanh vậy đã là khá giỏi rồi. Hắn hiểu,
cuộc đời này không giống như tiểu thuyết mà cứ ra đường đánh đánh giết giết
rồi đạt được may mắn nào đó. Từ khi lên Đại học, hắn đã hiểu rằng cuộc sống
này không dễ dàng gì như những trang truyện. Tới khi vào Sài Gòn, 1 thân 1
mình nơi đất khách, rồi lưu lạc thành giang hồ đến nỗi không rút ra được, hắn
càng hiểu thêm cuộc sống này khó khăn. Nếu hắn không cố gắng, không thích ứng
thì nhất định sẽ bị đào thải. Đó là quy luật tất yếu. Nên hắn buộc mình phải
thích ứng. Phải tập suy nghĩ nhanh nhạy, phải ứng biến chính xác.

Cũng vì lẽ đó, khi vừa mới nghe thấy giọng nói của Chi vang lên trong đầu, hắn
nghĩ ngay tới thần thức của tu chân. Nên hắn muốn xác nhận thêm bằng cách nhìn
chăm chú Chi, buộc cô phải quay lại nhìn hắn vì hắn hiểu rõ tâm lí của mấy cô
bé mới lớn. Khi cô quay đi xấu hổ, hắn tập trung tinh thần, tưởng tượng tới
suy nghĩ của Chi sẽ vang lên trong đầu hắn, và hắn thành công. Tuy nhiên hắn
vẫn chưa biết đó là dị năng, vẫn ngộ nhận đó là thần thức. Haiz, ai bảo hắn
sống lại mà không 1 chút tin tức gì về thế giới mà hắn sắp dấn thân vào chứ.
Kể từ ngày hắn gặp ông anh kết nghĩa bí ẩn kia, cuộc sống hắn đã bước sang 1
hướng đi khác.

Tâm tình thích thú, hắn thử nghiệm lên hết đứa này đến đứa nọ trong lớp. Đa
phần là về học hành, vài cô cậu thì nghĩ về crush, vài ngừoi thì hắn không đọc
được gì, thể loại vô ưu vô lo chăng?

Sau 2 tiết học, tiết sau là bài kiểm tra 45 phút môn Văn, nhưng lại lấy điểm
15 phút. Và để đạt điểm cao, bắt buộc Long phải đọc lại các bài văn mẫu lớp 9.
Vì dù hắn học Đại học thật, giỏi thật nhưng Văn là cái môn củ chuối nhất, điểm
của nó rất là lung tung, không như Toán, rõ ràng. Khi bắt đầu đọc lại cuốn
sách giáo khoa Văn, hắn thấy lạ, bởi hắn liếc qua từng trang, không đọc kĩ hẵn
cũng nhớ rõ trang đó viết gì. Vậy nên hắn ngồi lật từng trang, liếc liếc 2
giây lại lật trang sau. Rất nhanh, cả cuốn sách Văn đã nằm trong đầu hắn. Hắn
hiểu thứ mình vừa đọc, chứ không đơn thuần là nhớ.

“Gì đây? Đau đầu xong có siêu trí nhớ? Nhìn cái nhớ ngay, đọc 1 hiểu 2? Haha,
phen này bá rồi, có khi lại thành tỷ phú nhờ cái trí nhớ này mất thôi.”

Thực sự cái khả năng này khá là bá đạo khi đọc qua cái nhớ ngay, còn hiểu nữa.
Chưa nói tới hiểu thông được nhiều ít thì cũng rất bá cháy rồi. Sở dĩ 2 tiết
học trước hắn không nhận ra vì hắn có học đâu, ngồi chém gió với test skill
mới hết.

Cũng vì năng lực này khá bá nên bài kiểm tra hắn làm ngon lành. Chắc cú kiểu
gì cũng 10 Văn.

Rất nhanh buổi học kết thúc, hắn ra lấy xe đi về thì bắt gặp mấy thằng trẻ
trâu lớp D đang tháo hơi xe lớp A hắn. Mấy thằng đi cùng Long cũng nhìn thấy,
chửi đám kia:

- Ê, * mẹ mấy thằng * kia làm gì thế? Thích gây sự à?

Mấy thằng chửi thật lực nhưng không thằng nào bước lên, vì lớp A hắn ít con
trai hơn, lại toàn mấy thằng dáng người trung bình, được thằng Tuấn với thằng
Dũng to con lại hiền, mấy thằng máu thì lại không được to cho lắm. Máu đánh
nhau phải kể đến thằng Hoàng. Thằng này học giỏi, là đối của Long trong lớp,
đá bóng hay nhưng hiện tại nó chưa phát triển nhiều, vẫn hơi nhỏ. Qua vài năm
nữa nó cũng cao to không kém gì Long. Nhưng hiện nay, quân số hơi bị áp đảo,
nên nó cũng chỉ biết đứng chửi.

Bọn lớp D thì học kém nhất khối, kém hơn cả lớp E, lại nghịch nữa. Đa số
thường hay giao du cờ bạc linh tinh, đú đởn. Nên rất máu gây sự đánh nhau. Lần
này chắc chúng nó nghĩ lớp A yếu đuối, dễ bắt nạt nên bày trò gây sự, nghĩ rồi
bọn lớp A cũng sẽ yên lặng mà dắt xe đi bơm, mọi chuyện chấm hết bằng những
tràng cười ngặt nghẹo của chúng như mọi lần. Nhưng lần này chắc vì tức nước vỡ
bờ, lớp A cứng lên làm chúng nó cũng hơi bất ngờ.

Thằng Điệp, cao to nhất lớp D, cầm đầu luôn lớp D đang ngồi trên chính chiếc
xe của Hằng – crush Long kiếp trước hồi lớp 9 – thấy cả bọn hơi khựng lại thì
nhảy xuống, chửi lại:

- Bọn bố mày thích đánh nhau đấy, đang chán vl đây, giỏi ra bãi cát sau Uỷ
ban làm tí. Mấy thằng đàn bà giỏi chửi nhau.

Cả bọn bên Long lại nhao nhao lên:

- Đánh thì đánh, bọn bố lại sợ chúng mày quá?

Long không nói gì, vì trong mắt Long, bọn trẻ con này không đáng quan tâm.
Nhưng nghe thằng kia bảo hắn đàn bà thì Long bắt đầu nổi nóng. Kiếp trước, 24
năm chưa có bất kì ai nói hắn đàn bà mà lành lặn cả. Cho nên hắn tiến lên, cả
bọn thấy Long bước lên thì cũng ngừng chửi, vì chúng nó hiểu Long là thằng
cục, nhìn nhơn nhơn vậy chứ động vô là rách việc với hắn.

- Thích thì 15 phút nữa, ra bãi cát. Không ra thì từ sau gặp lớp A né né ra.
Bọn nào thua phải cúi đầu xin lỗi bọn thắng. Nhận kèo không các con trai ?

Long nói chậm rãi, rõ ràng từng chữ một. Xong rồi hắn quay đi, bỏ mặc đám xe
bước về phía cổng. Được vài bước, hắn quay lại :

- Thích đánh nhau thì gặp tao. Xe lớp con gái lớp tao, bơm trả chúng nó đê.
Nhục vl tháo xe con gái.

Xong hắn bước đi, bọn con trai cũng bước theo. Bất giác, hắn trở thành thủ
lĩnh của lớp A. cả bọn rủ nhau ra quán nước gần trường, ngồi đấy nói về chuyện
sắp tới. mặt thằng nào thằng nấy trầm trầm nặng nề. Thấy vậy, Long mở lời
khích lệ dũng khí chúng nó vì Long biết chúng nó tuy mạnh miệng nhưng vẫn sợ,
trẻ con chưa ra đời, có khi còn chưa cả đánh nhau nên sợ là đương nhiên. Việc
cần làm là khơi dậy dũng khí của chúng nó :

- Ê, tao biết chúng mày sợ, vì quân số mình ít, thể hình cũng thua. Nhưng
mình có thể thắng nhờ sĩ khí, nhờ đoàn kết. Chúng mày phải có cái sĩ của thằng
đàn ông. Không vì mình thì cũng phải vì lớp. Phải thắng. Chúng mày có tin tao
không ?

Hoàng là thằng nói đầu tiên :

- Tao tin mày. Tao tin lớp mình có thể thắng. Tao có thể cân 2 3 thằng, nhìn
mày tự tin như vậy chắc ít nhất cũng như vậy. Lớp nó trừ thằng Điệp tao không
chắc ăn được ra, mấy thằng kia tao không ngán.

Long rất hài lòng với Hoàng. Hắn biết thằng này máu đánh nhau, khả năng đánh
đấm chắc cũng kha khá so với độ tuổi nó nên mới có dũng khí và tự tin đánh
đấm. Hắn cần chính là lời nói này của Hoàng. Hoàng đưa ra 2 chỗ dựa cho cả
bọn. Củng cố niềm tin cho chúng nó. Nếu chỉ có mình Long nói thì hiệu quả sẽ
không được cao, nên hắn cần lời nói này của Hoàng. Qua đó, Long cũng đánh giá
Hoàng cao thêm, Long thấy Hoàng rất có tố chất, và trong đầu hắn chợt loé lên
1 ý tưởng, ý tưởng cho hướng đi trong tương lai.

- Chúng mày không phải lo thằng Điệp, cứ để nó cho tao. Chúng mày chỉ cần
đánh hết sức, 2 đứa 1 nhóm nhỏ, chúng nó đang khinh thường bọn mình, tâm lí
khinh thường sẽ khiến chúng nó sơ hở, cố gắng phát huy hết sức vào yếu tố bất
ngờ, chúng nó sẽ không kịp trở tay với an hem mình. Hoàng, mày đánh solo.
Thằng nào khó nhằn hơn cả thì quấn lấy nó đợi tao, nếu dưới cơ mày thì cố gắng
bảo kê hỗ trợ anh em. Chúng mày bắt cặp đi, nhớ, phải đoàn kết, bọc lẫn nhau.
Hiểu không ?

Cả bọn im lặng 1 hổi, rồi gật đầu. Mắt thằng nào thằng nấy như có ngọn lửa
đang cháy. Cái tính hiếu thắng của tuổi mới lớn bốc lên, trong trạng thái này,
có thể nói chúng nó sẽ phát huy được sức mạnh lớn hơn bình thường. Long hài
lòng nhìn chúng nó, đứng dậy nói :

- Anh em ! Thắng !

- Thắng !

Rồi cả lũ kéo ra bãi cát sau Uỷ ban xã. Hắn bảo ghi nợ tiền nước cho hắn, lát
hắn trả.

Ra tới bãi, bọn lớp D đã đứng đấy đợi sẵn. Xung quanh là học sinh trong trường
vây lại hóng hớt. Vụ va chạm ở nhà xe từ sớm đã bị chú ý và nhanh chóng lan ra
toàn trường. Bảo vệ cũng biết chuyện, nhưng lão đã già, lại có chút khá vô
trách nhiệm. Xe học sinh bị tháo hơi cũng không thấy nhắc nhở thì cũng đủ biết
tinh thần trách nhiệm lão cao cỡ nào. Nếu lão không phải em hiệu trưởng thì
chắc cũng chả làm được bảo vệ ngần ấy năm. Lão biết sắp có đánh nhau, chẳng
những không ngăn mà còn có chút mong chờ. Thật là 1 lão bảo vệ vô tích sự. các
giáo viên thì đang họp, sắp hết năm học, công việc cũng nhiều nên chưa phát
hiện.

Học sinh đứng xem phải nói là kín lối đi. Nhưng thấy bọn Long tới tự tránh ra
thành đường cho bọn hắn đi vào. Cả đám không hò reo như khi có các vụ đánh
nhau khác, vì các vụ kia đều là solo hoặc cùng lắm là hội đồng, không thể
hoành tráng được như lần này. Lớp 9A nổi tiếng ngoan nhất trường gạ solo lớp
9D nghịch nhất trường, không xem hơi phí.

Thằng Điệp thấy lớp A tới, cười khẩy :

- Bố tưởng các con trai té rồi ? Cũng dám vác xác tới xin chết à ?

Đáp lại lời thằng Điệp là sự im lặng của lớp A, nhưng mặt thằng nào thằng nấy
hầm hầm, không có vẻ gì là sợ quá không nói lên lời cả. Đứng nhìn nhau 1 lúc,
Long mới bước lên nói :

- Nói nhiều vl, đánh đi con trai.


Sống Lại Rồi Thì Phải Làm Sao? - Chương #5