Người đăng: snowwhite1807
Lần dung hợp này diễn ra nhanh hơn những lần trước. Mặc dù đau đớn
phải trải qua nhiều hơn, nhưng Long thấy đáng giá. Đau chỉ 1 chút
nhưng hắn nhận được thì thực sự quá nhiều. Dù có phải chịu dựng
thêm vài lần nữa hắn cũng chấp nhận. Cơ bản là thứ hắn nhận được
là vô giá. Làm gì có ai Đan Điền tự thành ý thức riêng? Tự chủ tu
luyện 1 cách độc lập? Trải qua dung hợp Ngũ Tạng, bây giờ Ngũ Tạng
của Long đã chuyển hết qua thế giới linh hồn, nên dù cơ thể này ngũ
tạng có dập nát không thành hình đi nữa thì hắn cũng chẳng chết,
dù trái tim có vỡ nát hay bị lấy mất thì cũng chẳng là gì. Mệnh
Hoả của hắn hiện giờ ở trong thế giới linh hồn chứ không còn ở
tại thân xác nữa. Trừ khi thế giới linh hồn triệt để phá huỷ, hoặc
liên tục tổn thương đến nỗi hồi phục không kịp chứ ngoài ra thì hắn
gần như bất tử.
Khi quá trình dung hợp Đan Điền diễn ra, bên ngoài Hoàng vẫn ngồi
học, nó cũng đã quen với chuyện hằng đêm Long bị cơn đau hành hạ,
lần nào cũng thê thảm nhưng qua là xong. Long cũng không có điểm nào
không khoẻ, ngược lại càng khoẻ hơn ấy. Bố của Hoàng hằng đêm cứ
tầm này lại lên quan sát, rồi báo lại cho mẹ Long. Mẹ Long mỗi đêm
đều nói lại với chồng, ông nghe xong, mặt âm trầm, suy tư. Bà không
biết chồng nghĩ gì, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng ấy của ông, bà
cũng biết có lẽ chuyện không đơn giản. Bà biết chồng bà rất bí
ẩn, có nhiều bí mật. Nhưng là 1 người phụ nữ khôn ngoan, bà hiểu
được rằng nếu đàn ông đã muốn giấu, cố gắng tìm hiểu chỉ càng
khiến khoảng cách 2 người kéo giãn ra. Dù chồng bà hoa tâm, nhưng
tình cảm ông dành cho bà là thật tâm, bà cảm nhận được. Cảm nhận
được, và bà cũng rất yêu chồng, không có nghĩa là bà tha thứ cho
sự hoa tâm ấy. Bây giờ điều bà lo lắng, quan tâm nhất chính là con
của mình. Long và Dũng. Dù thằng Dũng không phải bà sinh ra, nhưng
bà từ lâu đã yêu thương nó như con đẻ của mình rồi.
Về phần bố Long, ông tựa thành giường nhăn mặt nhíu mày, nhìn vô
định lên trần nhà. Trong đầu ông đang ngồn ngang rất nhiều suy nghĩ.
Thứ nhất là thằng Long có thể là đang thức tỉnh dị năng nào đó.
Theo kinh nghiệm của ông, thời gian thức tỉnh càng dai, dị năng thức
tỉnh càng mạnh. Nhưng nếu là thức tỉnh dị năng thì quá trình đau
đớn sẽ liên tục, chứ không ngắt quãng, cũng không cố định khung giờ
như tình hình của Long. Mà lần thức tỉnh dài nhất ông biết cũng
chỉ là 5 ngày, cấp bậc thức tỉnh là cấp 6, tương đương với tầng
thứ 6 của Cửu Thức, tính ra Tu Chân thì là Nguyên Anh đỉnh phong. Tên
quái vật ấy thức tỉnh là không gian dị năng, loại khó chơi nhất
trong tất cả các loại dị năng. Ông vẫn nhớ rõ, cái ngày ông đứng
trước tên quái vật ấy. Hắn còn không thèm liếc nhìn ông, nhẹ nhàng
phẩy tay, đã dịch chuyển ông từ Thái Lan xuống tận Nam Cực. Có thể
nói dường như tại Trái Đất này, hắn tiên thiên bất bại. Mà nếu Long
thực sự thức tỉnh dị năng, ông thực sự lo lắng cho Long, vì hắn còn
quá nhỏ, mà sức mạnh thức tỉnh lại quá lớn, ông sợ Long sẽ bị
chính sức mạnh của mình điều khiển giống tên quái vật kia, nửa
tỉnh nửa mê. Trong trường hợp của Long có lẽ, sẽ không có “nửa
tỉnh” nữa.
Thứ hai, là Long dính Nguyền Rủa Thuật. Ông dù mạnh, nhưng kẻ thù
của ông cũng không ít, kẻ mạnh cũng không thiếu, nên rất có thể
chúng đã làm vậy với Long để trả thù ông. Có thể qua mắt ông, hạ
thủ không lưu giấu vết, ắt hẳn không phải hạng vô danh. Có rất nhiều
loại nguyền rủa, đa số là hút sinh mệnh, làm tan rã tu vi, làm giảm
tuổi thọ, ăn mòn ý thức. Đó là 4 loại Nguyền Rủa Thuật thường
thấy nhất. Muôn hình vạn trạng phương pháp nguyền, nhưng mục đích
không gì ngoài 4 loại đó. Nhưng cái lần ông thấy Long phát cơn, ông
không nhìn thấy dấu hiệu suy giảm của bất kì điều gì. Tu vi Long
không có. Có thể loại. Sinh mệnh Long ông thấy còn tràn đầy hơn
người trưởng thành, nên cũng không phải. Về ý thức bị ăn mòn, sau
cơn đau, ông không nhìn ra dấu hiệu mệt mỏi, mờ mịt toát ra như ông
biết. Còn tuổi thọ, cái này rất khó nhìn thấu, vì tuổi thọ con
người gắn liền với Luân Hồi, ông tuy mạnh nhưng chưa đủ mạnh để nhìn
thấu Luân Hồi đại đạo, thấy rõ thọ mệnh. Tu chân, là cách cường
hoá bản thân, khiến bản thân mạnh mẽ, đạt được nhiều năng lực thần
kì. Nó là thuận thiên, không phải nghịch thiên mà đi như các tiểu
thuyết thường hay nói. Nghịch thiên, muốn nghịch thiên thì cách thứ
nhất là phải thoát khỏi Luân Hồi, thoát khỏi bàn tay Thiên Đạo. Thứ
hai là mạnh lên mà không nương nhờ thiên địa linh khí, không tham ngộ
đại đạo đã có, phải tự mở ra con đường mới tiến tới sức mạnh của
riêng bản thân. Tính tới nay, chưa có ai từng thành công nghịch thiên,
bởi con đường nghịch thiên, ắt sẽ bị Thiên Đạo diệt. Thiên Đạo chí
cao, nhưng không chí thượng. Nó không cao thượng tới mức để cho bất
kì kẻ nào thoát khỏi bàn tay nó. Nên việc nhìn thấy thọ mệnh, là
không khả dĩ. Sẽ chẳng có chuyện 1 tu chân giả biết rõ thọ mệnh
của bản thân, mà chỉ lờ mờ cảm nhận được khi đại nạn sắp đến
gần.
Chính vì thế nên bố của Long không thể loại trừ khả năng Long bị
Nguyền Rủa thọ mệnh ngay, loại nguyền rủa này là 1 cách câu thông
Luân Hồi, gia tăng tốc độ xoay bánh xe Luân Hồi của người trúng,
khiến Thọ mệnh người đó trôi nhanh hơn. Giống như tác động 1 lực vào
trục quay, lúc vẫn còn lực tác động, bánh xe sẽ quay nhanh hơn, rồi
chậm dần đến khi hết lực. Đó cũng chính là lúc Nguyền Rủa hết
hiệu lực. Có thể giảm lực tác động này bằng 1 phản lực khác.
Chính là Chúc Phúc Thuật, đối nghịch với Nguyền Rủa Thuật. Chúc
Phúc Thuật, mạnh mẽ nhất, nổi tiếng nhất chính là Thiên Chúa Giáo.
Mà Thiên Chúa Giáo và tu chân giới vốn dĩ như nước với lửa, muốn
nhờ họ ra tay đối với ai thì dễ chứ với ông, kẻ vốn nổi danh từ
lâu tại tu chân giới Việt Nam thì lại khó vô cùng. Có mời được cũng
không có gì đảm bảo chúng sẽ Chúc Phúc cho mà không thừa cơ thả
thêm vài cái Nguyền Rủa. Nhưng ông thắc mắc là nếu giảm thọ nguyên,
vốn dĩ không nên quằn quại đau đớn như vậy mới đúng. Thọ nguyện
không có liên quan gì tới phàm thể, đau đớn phàm thể chắc chắn không
thể nào vấn đề lại ở tuổi thọ. Suy nghĩ 1 hồi, ông lại loại bỏ
khả năng này.
Trường hợp thứ 3, Long đang nhận được truyền thừa hoặc dung hợp với
1 dị vật. Ông nghĩ khả năng cao xảy ra trường hợp này nhất, cũng
mong muốn nó xảy ra nhất. Vì bất cứ truyền thừa hay dị vật nào,
đều là điều tốt. Dù là Tà tu truyền thừa hay Tà vật dung hợp cũng
không sao. Quan niệm của ông là vốn dĩ thế gian không có chính tà,
chính tà tại tâm sinh. Nếu tâm cho là chính, dù tu là Ma đạo cũng
là chính. Còn đã là tà, thì Chính đạo đỉnh cấp công pháp cũng
hoá Tà Thuật. Tà Vật hay Thánh Vật cũng vậy. Cái gọi là Ma Vật
nếu dùng để cứu người nên cứu, thì chẳng có lí do gì gọi nón là
Ma. Thánh Vật mà dùng để làm điều phi nghĩa, có lí do gì để giữ
nó trọn vẹn chữ Thánh? Ranh giới giữa chính và tà vốn dĩ mong
manh, cái gọi là nhất niệm thành ma, nhất niệm hoá phật chính là
như vậy.
Ông tin, ông sẽ có cách giáo dục, giúp Long không bước vào con đường
sai lầm.
Đã 1 tuần trôi qua, Long luôn bị cơn đau hành hạ. Nhưng biểu hiện
thường ngày của nó vẫn như bình thường. Ông luôn để lại 1 đạo thần
niệm lên người vợ con, nếu có chuyện gì xảy ra, ông sẽ cảm nhận
được ngay, sẽ có thể cứu viện nhanh nhất. Sở dĩ ông không nhìn ra
cuốn sách đang dung hợp với Long vì cuốn sách đã ngăn cách thần
niệm của bố Long xâm nhập sâu hơn. Nó không thể gạt bỏ hay xoá đi
thần niệm đó, chỉ có thể ngăn cách nó thăm dò sâu hơn. Tuần qua ông
luôn dõi theo Long, quan sát Long từng bước chân. Việc Long tiếp xúc
với ông Tùng, ông cũng biết, nhưng ông không cản, vì Nam Thiên Môn lập
nên với mục đích tốt, tư cách càng không phải nói, chỉ cần nổi lên
tà tâm, hoặc sẽ được cảm hoá bởi Cửu Quyết, hoặc sẽ bị Cửu Quyết
gạt bỏ ý thức, xoá đi tất cả trí nhớ về Nam Thiên Môn, tất cả
khoảng thời gian từ khi tiếp xúc với Cửu Thức, Cửu Quyết đều sẽ
bị xoá sạch. Điều đó đã xảy ra và được chứng thực, nên không cần
nghi ngờ. Ông hoàn toàn ủng hộ Long, ông không luyện Cửu Thức, không
nhìn ra được nồng đậm huyết mạch Việt tộc trên cơ thể con trai nên
không biết, ông cũng không muốn nó theo tu chân đẫm máu, tăm tối. Nếu
số mệnh đưa Long tới với Nam Thiên Môn, thì thuận theo tự nhiên đi.
Ông biết, cuộc đời Long đã không còn có thể nào bình yên được nữa,
sẽ sớm thôi, Long sẽ tiếp xúc với thế giới bên ngoài, ông không thể
từng giây từng phút bảo vệ hắn được.
“Có lẽ nên huấn luyện cho nó.”