Nam Thiên Môn


Người đăng: snowwhite1807

Đạp xe ngang qua cái ao làng thằng Hoàng, Long bỗng nhìn thấy Nhi, cô bé đang
ngồi thuyền ra ao hái sen, dù hiện tại không phải thời điểm sen nở
nhiều nhưng cũng đã có ài bông nở sớm. “Quái, không lẽ con bé làng
thằng Hoàng? Sao chưa gặp bao giờ? Mới chuyển về chắc?”

Thế là Long lại dừng lại bên bờ ao, cái ao cũng không to lắm, nhưng khá sâu,
lại nhiều bèo nên phải chèo thuyền. Con bé Nhi đang cặm cụi hái. Long nhìn
Nhi, quả thực từ lần gặp đầu Long thấy Nhi rất là thân quen, kiểu cảm giác đã
gặp rồi, từng rất quen nhưng lại quên, khi vô tình gặp lại sẽ không nhớ ra là
ai, nhưng cảm giác thì vẫn còn ấy. Cảm giác không giống với Nguyệt, cũng chẳng
giống Chi, nó giống như … em gái. Chính bản thân Long cũng thấy hoang đường vì
cái cảm giác của mình. Vì thế Long chú ý đến Nhi từ lần gặp đầu tiên ấy. Cảm
xúc khi ấy không nhiều như lần này, khi nhìn Nhi hái sen. Long đứng nhìn thêm
1 lúc rồi mới sực nhớ ra là phải dọn đồ qua nhà thằng Hoàng, rồi còn đi gặp
ông bác nó nữa. Đúng là ngắm gái quên cả thời gian mà. Thế là Long cũng không
có lên tiếng bắt chuyện với Nhi mà phóng xe đi luôn.



- Ê, nhà bác mày còn xa không?

Long hỏi Hoàng khi 2 thằng đang chạy bộ qua nhà bác của Hoàng. Con đường cũng
không ngắn. 1,4km lận. Và đối với 2 thằng học sinh lớp 9 như vậy cũng là khá
khoai. Thằng Hoàng thì còn đỡ, chứ Long thì mệt bở hơi tai. Cũng vì chưa trải
qua rèn luyện, nên thiếu hụt sức bền cũng là dễ hiểu. Dẫu khả năng hồi phục
của hắn mạnh hơn người thường, nhưng chưa quen với việc chạy bộ này nên vẫn
mệt. Còn thằng Hoàng thì đã quen. Tim được cường hoá khiến cho sức sống của
Long mạnh hơn, khó chết hơn nhưng không làm tăng sức bền.

- Sắp tới rồi, hơn trăm mét nữa thôi.

Hoàng vừa thở đầy mệt nhọc vừa nói.

- Thế thì tốt. Chứ thêm 4, 5 trăm mét nữa chắc t thở bằng tai quá. Mày học
lâu chưa?

- Mới có hơn tháng. Ông bác tao vừa mới nghỉ hưu quân đội.

- Thế à, ông bác mày làm chức gì?

- Thượng Tá. To không? Haha.

- Cũng khá là to đấy, võ mày học là võ thuật đặc công à?

- Không. Võ của bộ đội tinh nhuệ đặc chủng, ông bác tao bảo võ này là được
cải biên lại từ nhiều môn võ cổ truyền của Việt Nam cùng với Thái Lan và
Campuchia. Khá giống Tiệt Quyền Đạo của Lý Tiểu Long. Ông bác tao nói thế, tao
cũng chả biết.

Nghe Hoàng giải thích đôi chút, Long ngẫm nghĩ. Nếu chỉ là học võ không thì
Long có thể tìm hiểu từ cuốn sách. Chắc chắn không thiếu. Cái Long cần là
người đối luyện. Có vẻ ông bác này là 1 cao thủ ẩn danh thật.

Nói chuyện 1 lúc cũng đến nhà bác thằng Hoàng. Ngôi nhà khá khang trang, không
đồ sộ nhưng rất hợp mĩ quan, hài hoà. Hoàng lấy chìa khoá mở cổng bước vào tự
nhiên như ở nhà. Chắc quan hệ 2 bác cháu tốt lắm. Bước theo sau thằng Hoàng,
nó dẫn Long qua 1 lỗi nhỏ đi ra đằng sau nhà. Rộng. Phía sau cũng phải 70m2 là
ít. Có đủ tạ, xà ngang, cột gỗ,… đủ loại vũ khí như kiếm, đao, thương, giáo,
gậy, cung tên,… nhưng đều được làm bằng gỗ. Quả thực là 1 nơi luyện tập lí
tưởng. Có mái che nên cũng không lo nắng mưa.

Hoàng tự hào khoe:

- Thế nào? Choáng chưa cu? Đây là bác tao mới làm trong hơn tháng nay thôi,
sau sẽ có thêm nhiều cái hay nữa. Bác tao bảo sẽ làm 1 khu huấn luyện tại nhà,
rồi đào tạo mấy thằng đệ tử. Không biết có tính tao không. Hehe.

Có lẽ Hoàng còn nhỏ, chưa trải đời nên không hiểu, chứ đối với Long, hắn hiểu
ý nghĩa của cái việc xây dựng khu huấn luyện tạo nhà và đào tạo đệ tử của ông
bác này. Mấy lão già trong quân đội đều thuộc dạng cáo bô lão của làng cáo,
làm gì cũng đều nhằm đến 1 mục đích nào đó. Nên Long nghe thấy đào tạo vài tên
đệ tử thì nâng cao cảnh giác. Lúc đầu, Long cũng chỉ nghĩ đến bái sư luyện võ
bình thường, nhưng giờ hắn lại hơi e ngại. Hắn ngại sẽ bị cuốn vào vũng nước
nào đó khi chưa đủ thực lực, sợ lại như kiếp trước, không đủ sức thoát ra. Có
thể Long nghĩ nhiều, nghĩ quá lên, nhưng lo lắng không bao giờ là thừa.

- Chắc hôm nay bác tao không ở nhà rồi. Bình thường giờ này bác tao đang
luyện kiếm cơ. Chắc tao với mày tự tập với nhau thôi, mai rồi qua gặp bác vậy.

- Mà bác mày tên gì vậy? Tao vẫn chưa biết.

- À, bác tên Tùng. Chu Xuân Tùng.

- Còn bố mày là Chu Quang Nghiệp chứ gì? Tao biết rồi. Haha.

- Đm súc vật. Thích đánh nhau à?

- Haha, tao lại sợ mày quá? Nhào vô kiếm cơm!

Thế là 2 thằng vừa chửi nhau vừa ra giữa sân tập, ở đó có 1 khoảng trống rộng
dùng để đấu luyện.

Hoàng là người ra đòn trước. Nó lao nhanh lên áp sát Long, mở đầu bằng 1 cú
móc trái. Long tập trung tinh thần, đưa khuỷu tay phải lên đỡ nắm đấm, hắn
cũng gia cường 1 lớp tinh thần lực bên ngoài khuỷu tay. Nắm đấm của Hoàng va
chạm với khuỷu tay Long. Cộp. Hoàng rụt tay lại 1 cách vội vàng, va chạm vừa
rồi khiến xương bàn tay của hoàng đau buốt ê ẩm, cảm tưởng như rạn nứt. Tay nó
run run. Hoàng không thể nào tin được rằng chỉ mới va chạm 1 lần, đã ăn thiệt
thòi to lớn vậy.

Tách ra 1 khoảng, nó mới ôm lấy bàn tay trái mà ăn vạ:

- Đm súc vật, mày ăn gì mà xương cứng thế? Gãy tay bố mày rồi. A, đau vc.

Bù lu bù loa lên, thực sự cũng không đến nỗi vậy, nhưng thằng này đang làm
trò. Long cũng không bất ngờ lắm. Tinh thần gia cường khiến tay hắn cứng có
khi hơn cả bê tông. Hoàng ăn thiệt là đúng rồi. Nhưng cũng tội thằng bé.

- Cùi bắp vc, mày đấm tao chứ tao đấm mày đâu mà ăn vạ? Hay để tao đấm 1 cái,
rồi ăn vạ 1 thế? Khà khà.

- Cút. Nhưng công nhận đau thật. Mà tay mày cũng cứng vãi đái, bảo sao thằng
Điệp gãy chân. Chắc mày cũng còn nương tay.

- Ờ, không nương tay thì nó chết cmnr. Nhưng cũng phải nói, thằng ôn ấy có
chút bản lĩnh, mày không chắc ăn được nó. Nó lì đòn, khá nhanh. Nhưng đéo bình
tĩnh. Nó đánh bình tĩnh thì tao cũng tốn kha khá sức.

- Mày có học võ hay gì không mà sao mạnh thế? Nhìn mày cũng đâu có cường
tráng đô con, mà khoẻ với dai sức vc.

- Tao xem phim chưởng, rồi học theo. Sợ chưa?

- Shit!!! Xem phim mà vc thế? Mày giấu đĩa bay ở đâu đấy? Về hành tinh mẹ đi,
Trái Đất nguy hiểm lắm.

...

2 thằng vừa cãi nhau vừa giao đấu, lần giao đấu này không dùng lực, chỉ dùng
kĩ xảo. So kèo kĩ năng. Long cũng thả lỏng người, hoà vào nhịp độ của Hoàng.
Được 1 lúc mệt lại nghỉ, nghỉ 10-15 phút lại lao vào nhau, đánh chán lại quay
ra hít xà với đẩy tạ. Cứ thế đến 6h chiều thì bác Tùng về. Ông đi thẳng ra sân
sau, thấy Hoàng đang đánh nhau cùng 1 thằng khác thì định lên tiếng nhưng lại
thôi. Ông đứng xem 2 đứa giao thủ. Khả năng của Hoàng ông biết, đánh cùng bọn
trẻ cùng tuổi thì Hoàng cân 2 cân 3 thoải mái. Nhưng đánh với thằng lạ mặt kia
thì Hoàng liên tục bị ép vào thế bí. Ông cũng nhìn ra thằng lạ mặt kia không
biết võ, chỉ là những đấm, đá, lách người cơ bản. Nhưng rất đúng lúc, hợp lí.
Chứng tỏ kinh nghiệm đánh nhau khá dày dặn, nắm bắt thời điểm khá tốt. Còn có
vẻ đang nương tay với Hoàng để giúp Hoàng tiến bộ. Ông đến, quan sát cuộc đấu,
ông thấy thằng kia liếc mình ngay khi vừa bước qua cổng sân. Chứng tỏ tinh
thần cảnh giác rất tốt.

Long biết có người tới, nhưng hắn không quan tâm, vì hắn không nhìn ra điều gì
khiến hắn cảm thấy cảnh giác. Liếc mắt qua là phản xạ của cơ thể khi phát hiện
có thứ chuyển động. “Chắc là ông bác Tùng thằng Hoàng rồi. Đm như con gấu thế
này?”

Ông Tùng, tóc ngắn, vuốt ngược ra sau, nửa đen nửa trắng, nhìn rất chất nghệ.
Khuôn mặt rắn rỏi, làm da hơi ngăm ngăm màu nắng gió. Đuôi mắt nếp nhăn hiện
rõ, nhưng cặp mắt ông vẫn sáng rõ, ánh mắt luôn mang theo 1 tia uy nghiêm khó
nói của lãnh đạo quân đội, buộc người đối diện phải chịu 1 áp lực vô hình.
Thêm vào cái cơ thể cao ít cũng 1m85 của ông, cơ bắp không vì tuổi già mà mất
đi, vẫn săn chắc, nổi cộm lên bên dưới lớp vải áo cộc tay mỏng manh. Nhìn tổng
thể, ông toát ra vẻ rắn rỏi, từng trải, lão luyện. Luôn có cảm giác mạnh mẽ
khó nói khi nhìn vào ông. (Anh em cứ tưởng tượng đến Garp trong Onepiece nhé,
na ná vậy nhưng không có râu đâu :D).

Long mặc kệ ông quan sát, hắn vẫn đánh cùng Hoàng. Qua thêm 1 lúc, khi Hoàng
mệt thì mới nghỉ giải lao. Ông Tùng mới bước từng bước chắc chắn lại gần 2
đứa, cất giọng trầm ổn, có lực:

- Hoàng, thằng nào đây? Bác bảo không được cho người lạ vào mà mày không nghe
hả?

Thằng Hoàng mới quay mặt lại, nhìn người vừa nói:

- À bác về rồi ạ? Đây là Long, bạn cùng lớp với cháu. Nó muốn theo bác học võ
nên cháu dẫn nó qua gặp bác mà bác không có nhà nên cháu đưa nó ra đây tập
cùng cháu luôn. Nó mạnh lắm bác, cháu không chịu nổi quá 5 giây nếu nó đánh
hết sức đâu bác.

Bác Tùng nhìn Hoàng rồi lại nhìn Long. Ông nhìn Long thoáng chốc rồi nói:

- Thân thủ cũng được, nắm bắt thời cơ cũng khá. Nhưng đòn đánh khá đơn điệu,
dễ bị bắt bài. Tên Long nhỉ, từng luyện tập hay đánh lộn nhiều rồi hả?

Long cũng không thay đổi sắc mặt trả lời:

- Vâng, cháu cũng có tự tập ở nhà, chủ yêu học trên mạng.

Khi Long trả lời xong, ông rời ánh mắt từ trên người Long ngước nhìn lên, chắp
2 tay sau lưng, có vẻ đang suy ngẫm điều gì, rồi lại nhìn Long nói:

- Nhìn mặt rất quen, rất giống 1 người quen của bác. Bố cháu có phải tên Vũ
Thiên Lam không?

Long hơi bất ngờ, không ngờ ông bác này lại là người quen của bố.

- Vâng, sao bác biết tên bố cháu ạ?

Ông Tùng thở dài nhắm mắt, chắc đang tìm lại những kí ức về người tên Vũ Thiên
Lam trong trí nhớ. Khoảng chục giây sau, ông mở mắt ra, không rõ vui buồn trên
đôi mắt ấy.

- Ừm, bác với bố cháu ngày xưa từng làm việc cùng nhau 1 thời gian. Xong rồi
bố cháu chuyển đi, bác mất liên lạc từ đó. Không nghĩ bố cháu sẽ chọn đất Hưng
Yên bé nhỏ này để sống.

Long tuy không nhìn ra vui buồn từ ánh mắt và lời nói của ông Tùng nhưng hắn
cũng biết rằng chuyện không đơn giản chỉ là làm việc cùng nhau 1 thời gian như
ông bác kể. “Nghe có vẻ rất hiểu về bố mình. Nhưng ông già mới có 38, ông bác
này ít cũng 64, 65 rồi, doanh nhân và quân đội thì có việc chung gì? Hay ông
già có bí mật?” Long hơi thắc mắc. Nhưng cũng không nghĩ lâu, hắn định giữ
lại, qua tuần sau về rồi có cơ hội sẽ hỏi ông bô nhà mình.

- Bác từng làm việc cùng bố cháu ạ? Cách đây lâu chưa bác?

- Chắc cũng gần 20 năm rồi. Thời gian trôi nhanh thật. Nghe thằng Hoàng bảo
cháu muốn học võ từ bác hả?

“20 năm, vậy lúc ấy ông già mới học Đại học. 1 thằng sinh viên lại liên quan
tới lãnh đạo quân đội, ông già cũng giấu kín quá, bí ẩn thật”.

- Vâng, cháu muốn học võ ạ, bác có thể dạy cháu không ạ?

- Dạy chứ, con của người quen cũ thì sao lại không?

Ông Tùng cười vang, nghe rất sảng khoái. Nhưng khi ngừng cười, ông bỗng nghiêm
túc lại:

- Cháu có muốn làm đồ đệ của bác không?

“Đến rồi. Đồ đệ! Khà”

- Có ạ.

- Tốt! Hoàng ra sân trước 1 lát đi, khi nào bác gọi lại vào.

Ông đuổi thằng Hoàng đứng hóng hớt từ nãy ra khỏi sân tập. Khi thằng Hoàng đã
đi, ông nói tiếp:

- Thực ra những thứ bác dạy thằng Hoàng chỉ là môn võ dành cho bộ đội đặc
chủng của Việt Nam thôi, nên cũng không tính là đồ đệ của bác. Còn cháu, nếu
đã làm đồ đệ của bác, bác sẽ dạy cháu 1 thứ khác, 1 môn võ công bất truyền của
người Việt.

Nghe ông bác nói khiến Long tò mò, hắn hỏi:

- Võ gì ạ?

- Haha, chưa là lễ bái sư mà đã muốn học rồi.

- Lễ bái sư? Là lạy 3 cái như trong phim ấy ạ?

- Đúng vậy. Đó là truyền thống khi thu nhận đệ tử của bất kì môn phái nào.

Long hơi do dự 1 chút rồi cũng quỳ xuống. Dập đầu 3 cái. Ông Tùng đỡ Long dậy,
cười nói:

- Được rồi, hôm nay bác sẽ chưa dạy cho cháu môn võ ấy, mà sẽ nói sơ qua về
môn phái của chúng ta. Phái chúng ta đối với người ngoài có rất nhiều tên gọi:
Xích Quỷ Tông, Dạ Lang Phái, Việt Phái, … Nhưng các môn đồ đều thống nhất 1
tên gọi là Nam Thiên Môn. Nghe rất giống Nam Thiên Môn của Thiên Đình như
trong tiểu thuyết hả? Haha. Nhưng không phải. Nam Thiên Môn nghĩa là môn phái
bảo vệ bầu trời nước Nam. Phái chúng ta bảo vệ đất nước khỏi các cuộc tấn công
đặc biệt. Nhân dân không biết đến chúng ta. Cháu hiểu không?

- Dạ hiểu. Kiểu như người bảo vệ âm thầm trong bóng tối, không bao giờ lộ mặt
nhưng khi có việc thì sẽ xuất hiện, giải quyết nhanh chóng rồi biến mất không
1 dấu vết như trên phim hả bác?

- Ừm. Cháu hiểu đúng rồi đấy. Nam Thiên Môn chúng ta có 1 môn cổ võ, chỉ có
người chảy trong mình dòng máu nước Nam mới có thể học. Và khi học, nếu có ý
đồ bất chính với nước Nam, người luyện sẽ đau yêu bệnh tật rồi chết 1 cách tự
nhiên, trí nhớ liên quan tới môn cổ võ này cũng sẽ biến mất ngay khi tâm bất
chính xuất hiện. Cháu hiểu không?

- Hiểu bác ạ. Bác cứ nói tiếp đi, chỗ nào không hiểu cháu sẽ hỏi ạ, kẻo thằng
Hoàng nó sốt ruột.

- Ừm, cháu rất thông minh, bác thấy cháu không giống 14 tuổi, 24 tuổi mới
đúng.

Long hơi chột dạ, “vc thật, nói chuyện vài câu, mình cũng không có làm gì mà
vẫn đoán ra tuổi thật của mình, thật là bá vl”.

- Hì, bác cứ đùa, cháu mới 14 thôi. Bác kể tiếp đi, đang hay.

- Haha, ừm. Môn cổ võ này, nghe nói là do người sáng lập ra Nam Thiên Môn
truyền lại. Người ấy là ai, bác không biết, có lẽ đã bị lãng quên theo dòng
lịch sử. Nhưng thứ người ấy để lại thì luôn luôn được duy trì và phát huy.
Chính là Nam Thiên Môn và Nam Thiên Cửu Thức. Nam Thiên Cửu Thức chính là nền
móng của Nam Thiên Môn. Cửu Thức, tức là có 9 chiêu. Mỗi chiêu lại có rất
nhiều biến hoá. Hôm sau bác sẽ nói kĩ về Nam Thiên Cửu Thức. Bác nghe nói bên
trong Nam Thiên Cửu Thức còn có Nam Thiên Tam Bí Thuật ẩn giấu. Nhưng hiện nay
không có ai tìm hiểu được ra Nam Thiên Tam Bí Thuật, cũng chưa ai luyện hết
được Nam Thiên Cửu Thức. Có lẽ có, nhưng bác không biết, ít nhất tại miền Bắc
và miền Trung chưa ai luyện hết được. Còn miền Nam bác không có quen biết
nhiều. Nam Thiên Môn chia thành 3 nhánh: Nam Thiên Vệ, Nam Thiên Tướng, Nam
Thiên Tình Báo. Nam Thiên Vệ là lực lượng chủ yếu thực hiện các nhiệm vụ, Nam
Thiên Tình Báo thu thập thông tin, Nam Thiên Tướng điều hành Nam Thiên Môn.

- Vậy bác là Nam Thiên Tướng ạ?

- Bác? Không phải. Bác chỉ là Nam Thiên Vệ thôi. Để vào được Nam Thiên Tướng,
tiêu chuẩn đầu tiên là luyện thành Thức thứ 6 của Cửu thức. Bác chưa luyện
được thức thứ 6. Cháu nên hiểu, thế giới rộng lớn, điều gì cũng có thể xảy ra.
Cửu Thức vô cùng tinh diệu, chúng ta chỉ dựa vào Cửu thức có thể bảo vệ Đất
nước hơn 4000 năm, dù có thời kì thăng trầm nhưng luôn tồn tại. Biết bao
truyền thuyết hào hùng cũng theo đó mà sinh. Truyền thuyết, cũng chưa chắc đã
là chuyện thêu dệt. Khi nào cháu luyện Cửu Thức mới hiểu được bản chất của thế
giới này.

- Vâng, dù chưa hiểu kĩ, nhưng cháu hiểu rằng thế giới rộng lớn, điều gì cũng
có thể xảy ra.

- Ừ. Mai chủ nhật, cháu qua đây từ sáng đi, bác sẽ truyền cho cháu Cửu Thức.

- Vâng ạ

Thế là cuộc nói chuyện của Long và ông Tùng kết thúc. Long đã có nhận thức mới
về ông Tùng.

Ông Tùng gọi Hoàng vào rồi bắt đầu dạy võ thuật đặc chủng cho 2 đứa.

Đến 7h30 thì 2 đứa ra về, mặt mũi bờ phờ vì mệt.


Sống Lại Rồi Thì Phải Làm Sao? - Chương #13