Người đăng: snowwhite1807
Loài người, là 1 chủng tộc kì diệu. Họ không to lớn, không mạnh mẽ về thể chất
mà điều họ kiêu ngạo nhất chính là trí tuệ. Khả năng bắt chước, sáng tạo, phát
triển của loài người là vô hạn.
Vũ trụ rộng lớn, số hành tinh có loài người sinh sống không thể đếm hết, có lẽ
cũng chưa ai, hay sinh vật nào đi hết các hành tinh ấy để nói có bao nhiêu.
Nhưng, dù ở hành tinh nào, dù ngoại hình có thay đổi ra sao, thì họ, vẫn là
thuộc về loài người. Dù họ có thêm đôi cánh, họ vẫn là loài người nhưng thuộc
về Điểu Nhân, vẫn có chữ nhân. Dù họ có cao lơn hơn xa các giống loài khác,
người ta gọi họ Cự Nhân, họ vẫn mang 1 chữ nhân. Nên, dù có tiến hoá ra hình
thái nào, dù thích nghi môi trường dẫn tới biến đổi ra sao thì tựu chung lại,
nguồn gốc của họ, họ vẫn là thuộc nhân loại.
Cũng vì lẽ đó, theo bước chân nhân loại tiến hoá, vô số Tổ Khí đã được sinh
ra. Tổ Khí, là thứ xuất hiện đầu tiên. Giống như thanh kiếm đầu tiên được xuất
hiện, nó là Tổ Kiếm. Hay cây cung đầu tiên, nó là Tổ Cung, đi kèm với nó chính
là Tổ Tiễn. Tổ Khí, mỗi 1 loại đều mang trong mình 1 sức mạnh riêng, 1 điểm
mạnh điểm yếu. Tổ Kiếm hoàn hảo nhất, Tổ Đao sát thương mạnh nhất, Tổ Thương
bá khí nhất, Tổ Tiễn xuyên thấu mạnh nhất,…
Vô số Tổ Khí theo bước chân loài người mà xuất hiện. Không ai nói rõ được, thứ
nào mạnh hơn thứ nào, chúng luôn luôn biết cách tự cân bằng lẫn nhau. Nhưng có
1 ngoại lệ, không thuộc về sự cân bằng đó. Hay nói đúng hơn, từ khi xuất hiện,
cân bằng đó vốn đã bị đánh vỡ. Đó chính là cuốn sách mà Long đang có. Nó là Tổ
Khí, không sai. Nhưng nó tự gọi bản thân là Dị Khí. Vì sao? Vì khả năng của
nó, là 1 chữ “dị”. Chỉ có duy nhất nó mới có thể thay đổi thời gian, không
gian. Nó là đúc kết tinh hoa trí tuệ của loài người, nên khả năng của nó không
chỉ có vậy. Nó chính là thứ bao hàm tất cả những gì mà loài người từng nghĩ
ra, từng tạo ra, từng viết ra. Mọi thứ, mọi tri thức, đều được ghi lại bên
trong Dị Khí này. Tổ Khí sẽ không thể bị phá huỷ, trừ khi loài người chối bỏ
sự tồn tại của nó. Loài người có thể chối bỏ súng đạn, đao kiếm, nhưng làm sao
có thể chối bỏ tri thức? Vì lẽ đó, cuốn sách này trường tồn.
Nhưng, trên kia, là điểm đặc dị, điểm mạnh của cuốn sách. Điểm yếu của nó cũng
không ít. Nó không có lực sát thương trực tiếp. Mỗi đời, nếu chủ nhân cũ chết
đi, những gì người đó từng lưu giữ lại trong cuốn sách sẽ bị xoá đi. Đồng
nghĩa với việc, sự tồn tại của người đó, cũng sẽ bị xoá trong dòng lịch sử. Sẽ
không có ai nhớ tới chủ nhân cuốn sách. Đó là số mệnh. Cuốn sách có thể mang
đến cho chủ nhân sức mạnh, nhưng cũng xoá đi sự tồn tại nếu chủ nhân không đủ
mạnh.
Muốn trở thành chủ nhân của cuốn sách, bắt buộc phải trải qua quá trình dung
hợp, bao gồm dung hợp linh hồn, dung hợp ngũ tạng, dung hợp đan điền, dung hợp
ý thức, cuối cùng là dung hợp tất cả 8 lần trên, hoá thành 1 thể. Mỗi lần đau
đơn hơn lần trước, đỉnh điểm là lần cuối, 8 cơn đau trước sẽ gộp lại. Trải qua
9 lần dung hợp ấy, mới thực sự làm chủ được cuốn sách. Khi đó, tri thức chứa
bên trong nó, chủ nhân mới có thể tuỳ ý động tới.
Long nhân được nguồn tin tức ấy, bất giác thấy hơi sợ. Không phải là hắn sợ
chết, mà là sợ sẽ bị xoá khỏi lịch sử, sợ hắn sẽ không còn được ai nhớ đến
nữa. Theo như hắn đọc được bên trong dòng tin tức, nếu có người còn nhớ đến 1
người đã chết, thì người chết kia sẽ chưa tan biến, mà vẫn tồn tại ở thế giới
chỉ thuộc về linh hồn người đã khuất – Âm Phủ. Âm Phủ là 1 trong 3 đại giới
của nhân loại gồm Âm Phủ, Nhân Gian và Thiên Đường. Linh hồn khi chưa biến mất
ở Âm Phủ, sẽ luôn có cơ hội được hồi sinh. Có thể do luân hồi chuyển thế, có
thể do tu luyện, có thể do được người khác cứu,… Luôn có hi vọng, chỉ cần vẫn
còn tồn tại.
Long sợ, nhưng càng sợ, Long càng muốn chiếm thắng nỗi sợ của mình.
- 9 lần dung hợp sao? Tao lại sợ chúng mày quá. Chết tao cũng đã chết 1 lần,
còn điều gì làm tao sợ hơn?
- Bị xoá khỏi lịch sử sao? Vậy thì tao sẽ tồn tại vĩnh viễn, để không ai
không biết, không ai không nhớ đến tao. Hahaha.
Long quyết định rồi. Hắn phải sống, phải thật mạnh mẽ, phải bất tử. Chỉ cần
hắn bất tử, người thân của hắn cũng sẽ vĩnh viễn tồn tại. Dù trải qua luân
hồi, nhưng hẵn vẫn sẽ nhìn thấy người thân của mình. Hay có phải phá cả Âm
Phủ, hắn cũng sẽ mang ngừoi thân từ cõi chết trở về. Người thân, là lí do duy
nhất khiến hắn muốn tồn tại. Là vảy ngược của rồng.
- Ai động tới người thân của tao, chém!
Long, hắn không phải tuyệt thế thiên tài hay có khả năng gì đặc biệt, mà hắn
chỉ hơn người khác ở sự nỗ lực. Và bây giờ, với sự trợ giúp to lớn của cuốn
sách, hắn sẽ phải nỗ lực nhiều hơn để xứng đáng với sự trợ giúp ấy. Để không
uổng mạng sống thứ 2 này.
Như cảm nhận được ý chí quyết tâm của Long, cuốn sách rung lên liên hồi, rồi
hoá thành tia sáng đỏ dung nhập vào cánh tay của Long. Nhận được luồng tin tức
kia, Long cũng không có bất ngờ vì cuốn sách biến mất mà hắn biết, cuốn sách
đã chính thức dung hợp cùng linh hồn hắn. Cơn đau đầu tiên không phải là dung
hợp linh hồn, chỉ là cuốn sách cưỡng ép phá vỡ vách ngăn không gian linh hồn
của Long, để cho đủ khả năng chứa đựng cuốn sách. Nếu Long sụp đổ ở cơn đâu
đầu tiên, hắn sẽ mất đi ý thức, thành người thực vật. Nếu hắn sụp đổ ở cơn đau
thứ 2, hắn sẽ bạo tim mà chết. Chỉ cần sụp đổ là chờ đợi hắn chỉ có cái chết.
Có 1 ngoại lệ không chết, chính là người đã hồi sinh cho Long. Nhưng giờ thì
hắn cũng đã triệt để biến mất, mang theo những bí mật mình hắn biết cùng tan
biến theo.
Long lúc này đang bận tiêu hoá thông tin với định hình lại tương lai, vì kế
hoạch của hắn lúc trước sẽ phải thay đôi chút, thêm mấy thứ như người đột
biến, tu chân giả,… các thứ vào tính toán. “Cuộc sống thật không dễ dàng.
Aizzzz”
Khi cuốn sách dung hợp với linh hồn Long thì Long cũng đã hiểu làm sao để tiến
vào đây. Đúng là chỉ trong 1 ý niệm như các tác giả từng nói tới. Đó là khi
dung hợp hoàn toàn với linh hồn thì mới được. Còn chưa dung hợp thì sẽ không
thể nào tự chủ được. Luôn bị động. Long thoát ra ngoài. Mở mắt ra, Long nhìn
thấy chính là gương mặt của bố hắn. Ông đang ngồi bên trái hắn, còn mẹ hắn
ngồi bên phải.
Bố hắn đi làm về, điều ông luôn làm trước khi ngủ là lên phòng các con, xem
con đã ngủ chưa. Thằng Dũng thì nếu ngủ rồi, ông sẽ hôn lên trán nó chúc ngủ
ngon, còn thằng Long ngủ rồi ông sẽ mỉm cười nhẹ nhàng bước ra. Nhưng hôm nay
lên thấy Long đang quằn quại ôm đầu, ông vội vàng gọi vợ dậy rồi chạy tới
giường Long. Lúc ấy là sau 3 giờ 15 phút bị hành hạ, 10 phút nữa là hết cơn.
Long thì đã mất đi cảm giác với xung quanh rồi. Còn lại với hắn chỉ là cơn đau
dữ dội, gặm nhấm từng tấc ý thức còn sót lại.
Qua 10 phút, Long mới yên tĩnh lại. Bố mẹ hắn thì nhìn nhau đầy lo lắng. Mẹ
hắn kể chuyện đêm qua cho chồng, ông cau mày nhìn Long. Cuộc đời ông, điều
khiến ông lo lắng nhất chính là vợ và 2 đứa con này. Họ có mệnh hệ gì, ông sẽ
dằn vặt suốt đời. Nhất là 2 đứa con. Ông không có nhiều thời gian chăm lo cho
2 đứa, ông sợ 2 đứa sẽ có khoảng cách với ông giống như ông và vợ. Dù vẫn yêu
thương nhau, nhưng khoảng cách 2 vợ chồng không vì thế mà thu hẹp lại. Yêu thì
vẫn yêu, thương thì vẫn thương. Nhưng khoảng cách cũng dần xa theo theo gian,
theo những chuyến đi công tác xa của ông. Ông làm nghề gì, ông không nói với
vợ con, chỉ biết ông là 1 doanh nhân. Ông giấu họ, cũng chỉ vì muốn họ không
dính tới thế giới của ông.
Thế giới của tu chân giả.