- Hừ. Như thế nào, bị tao nói trúng rồi phải không? Tao biết ngay mà, loại gái điếm như mày chắc chắn là làm một số chuyện không muốn người khác biết. Hãy biết điều một chút mà đưa tao một trăm vạn, nếu không khi tao trở về nói với ba mẹ là mày ở ngoài nuôi tiểu bạch kiểm, xem bọn họ làm sao thu thập mày.
Người đàn ông đầu trọc nhìn Triệu Nhã Chi đắc ý nói.
- Là tôi nể mặt anh trai của cậu, không thì đã báo cảnh sát bắt cậu rồi. Hừ, một trăm vạn, cậu nằm mơ đi. Mà nếu tôi có, cũng không cho cái đồ vô lại như cậu. Cậu hãy nhanh chóng rời đi, tôi không muốn nhìn mặt cậu nữa.
Triệu Nhã Chi nhìn hắn với vẻ mặt khó chịu. Nếu hắn không phải em ruột của chồng đã chết thì đã sớm báo cảnh sát rồi.
- Làm sao thế? Muốn nhanh chóng cùng thằng nhóc này hoan ái à? Thấy tao ở chỗ này chướng mắt phải không? Tao cho mày biết, nếu hôm nay mày không lấy tiền đưa tao, tao sẽ không rời đi. Nếu mày có bản lãnh thì hoan ái ngay tại chỗ tao xem. Bản thân tao muốn nhìn lúc mày rên rỉ ra cái dạng gì.
Nam tử ngồi trên ghế salon, nhìn Triệu Nhã Chi nói.
- Hừ. Vô lại, lúc nãy tao đã tha cho mày rồi. Con mẹ thằng này lại muốn tìm chết.
Tần Thiên cả giận nói. Tên khốn này nói càng ngày càng khó nghe, đã sớm không nhịn được rồi. Tần Thiên trực tiếp xông qua, nắm lấy cổ áo tên kia, tay giơ lên.
- Tiểu Thiên, không nên.
Triệu Nhã Chi vội vàng bắt được cánh tay của Tần Thiền, không để cho hắn đấm xuống.
- Dì Triệu, dì không thể dung túng hắn như vậy. Tên này không dạy dỗ một trận thì sẽ không nên thân.
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi nói.
- Quên đi. Tiểu Thiên à, đã nhịn nhiều năm như vậy, thêm lần này cũng không sao.
Triệu Nhã Chi kéo tay của Tần Thiên xuống, nói rất là bất đắc dĩ, lại âm thầm thở dài.
- Lần này bỏ qua cho mày, cút ngay biến khỏi mắt tao, không thì tao lập tức giết chết mày.
Tần Thiên nhìn người đàn ông đầu trọc lạnh lùng nói.
- Hừ. Thằng nhóc, được đàn bà nuôi, mày còn dám động tay động chân sao? Hay là mày đuối lý, mới vội vàng động thủ?
Tên đàn ông đầu trọc không sợ hãi nhìn Tần Thiên, không tin hắn dám đánh mình.
- Rất tốt, Dì Triệu, dì cũng thấy rồi đấy, người như vậy mà không đánh thì thật có lỗi với đảng, quốc gia, và nhân dân cả nước rồi. Dì đừng cản tôi, vì hắn lần này mắng tôi không phải là đàn ông.
Tần Thiên quay đầu lại nhìn Triệu Nhã Chi. Nàng nhìn thoáng qua Tần Thiên, cũng không nói gì, trực tiếp quay đầu đi.
- Làm sao thế? Nhóc con, mày dám đánh tao không? Thử một chút đi, không dám đánh thì mày không phải là đàn ông rồi. Tới nào, thử một chút đi.
Hắn rất lớn lối nhìn Tần Thiên nói. Tần Thiên nhất thời cười cười, gặp qua nhiều loại người rồi, mà loại tự đi tìm chết này là lần đầu tiên.
- Rất tốt, mày tới lúc này vẫn còn nói mạnh miệng như vậy, tao rất là bội phục. Hiện tại cho mày một cơ hội, lập tức xin lỗi dì Triệu. Hơn nữa, thề vĩnh viễn không hề quấy rầy nữa, tao sẽ thả cho mày rời đi. Nếu không thì tao sẽ cho mày biết hoa hồng tại sao đỏ như vậy.
Tần Thiên đột nhiên nhìn hắn kia, cười nói. Nhưng là trong nụ cười tràn ngập sự lạnh lẽo. Người đàn ông kia lông tóc dựng đứng nhưng hắn vẫn không tin là Tần Thiên dám đánh hắn.
- Muốn tao xin lỗi à? Mày nằm mơ đi. Còn thằng nhóc con như mày, có bản lãnh thì tới đây đánh tao. Mà tốt nhất là đem tao đánh chết, nếu không mày đừng nghĩ tới là tao sẽ bỏ đi.
Hắn nhìn Tần Thiên nói.
- Tốt, mày đã muốn chết, tao liền cho mày toại nguyện.
Tần Thiên nhìn nam tử cười lạnh nói. Sau đó, một cái tát hung hăng hướng hắn đánh tới, trực tiếp đem cả người hắn đánh té xuống đất. Trong khoảnh khắc đó, răng môi lẫn lộn, máu tươi văng khắp nơi.
- Aaaa, mày lại đám đánh tao?
Hắn bưng mặt, thống khổ la lên, miệng đầy máu.
- Chính là mày nói tao đánh mà. Tao mà không đánh mày thì là ngu ngốc rồi. À mà chưa xong đâu.
Tần Thiên nhìn hắn, lại mạnh mẽ một lần bắt lấy tay hắn, xoay tròn rồi tát vào mặt hắn.
- Bốp…
- Aaaa.
Một tiếng kêu giòn vang lên, hắn kêu thảm một tiếng, lại thêm một vài cái răng văng ra. Máu từ miệng, mũi tràn ra đầy mặt, té trên mặt đất, đau đến thấu trời.
- Hừ. vẫn chưa hết đâu.
Tần Thiên nhìn nam tử, lại mạnh mẽ bắt hắn lại, đấm một phát vào bụng. Nam tử cong người như con tôm trên mặt đất, kêu thảm thiết liên tục.
- Tiểu Thiên, mau dừng lại, nếu không sẽ đánh chết hắn đấy, lại liên quan đến cảnh sát thì phiền toái. Không đáng giá đâu.
Triệu Nhã Chi kéo Tần Thiên đang còn hăng hái muốn đánh. Nếu không thì Tần Thiên sẽ đem tên kia đánh chết thì không tốt.
- Không có chuyện gì đâu, hắn sẽ không chết.
Tần Thiên dừng lại, để cho Triệu Nhã Chi tránh ra. Sau đó lại dựng tên đàn ông kia dậy, nhìn hắn nói:
- Hiện mày nói xin lỗi vẫn còn kịp. Lập tức quỳ xuống nói xin lỗi, thề sẽ không bao giờ tới nơi này làm phiền dì Triệu. Nếu không tao sẽ cho mày không nhìn thấy mặt trời ngày mai luôn.
- Mày…. Đừng có hổ báo…. Nhóc con…. Nhóc con…
Hắn khó khăn nặn ra mấy câu nói.
- Rất tốt, xem ra mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Tao liền cho mày xem quan tài một chút.
Tần Thiên cả giận nói, mạnh mẽ thô bạo nắm chân của hắn, trực tiếp liền kéo hắn ra ngoài sân thượng. Tần Thiên trực tiếp đem hắn treo bên ngoài lan can.
- A.
Người đàn ông nhất thời hoảng sợ kêu to.
- Tiểu Thiên. Không nên.
Triệu Nhã Chi lập tức hoảng sợ hô lên, vội vàng xông qua ngăn cản Tần Thiên đang muốn đem hắn ném xuống. Nơi này chính là lầu 6 đó.
Nhưng Tần Thiên không có ngay lập tức ném tên kia xuống, mà nắm một chân của hắn, trực tiếp treo ở giữa không trung. Hắn bị hù, lập tức tè cả ra quần.
- Sao? Còn chưa chịu nói xin lỗi sao?
Tần Thiên nhìn hắn nói.
- Mày… Mày mau…. Mau kéo tao lên.
Tên đàn ông hoảng sợ hô lớn, cả người mồ hôi lạnh túa ra.
- Mày chết đến nơi rồi mà còn bố láo với tao hả. Nếu mày không xin lỗi vậy thì chết đi.
Tần Thiên lạnh lùng nói, giả bộ thả tay ra.
- A. Không nên, tôi nói, tôi nói xin lỗi.
Dưới áp lực của Tần Thiên, hắn cực kỳ muốn kêu lớn lên. Triệu Nhã Chi ở bên cạnh đã yên tâm lại, thấy Tần Thiên chỉ muốn hù doạ tên kia một chút, không có buông tay ra.
- Hừ. Vậy thì lập tức nói xin lỗi mau.
Tần Thiên lạnh lùng nói, một tay nắm lấy nam tử kéo lên rồi nặng nề ném xuống đất.
- Nhanh lên một chút, mau quỳ xuống nói xin lỗi.
Tần Thiên đá một cước vào người hắn. Hắn vội vàng quỳ trước mặt Triệu Nhã Chi, trong miệng thì hô to thật xin lỗi. Sau đó lại hướng Tần Thiên dập đầu bốn, năm cái, tỏ vẻ không dám nữa.
- Hừ. Đồ cặn bã, lập tức cút ngay cho tao.
Tần Thiên lạnh lùng nhìn hắn mà nói. Hắn vội vàng lăn một vòng rồi hướng dưới lầu bỏ chạy, tựa như bị Tần Thiên doạ vỡ mật rồi.
- Tiểu Thiên, cậu làm tôi sợ muốn chết, thật là quá lỗ mãng.
Triệu Nhã Chi tuy mắng Tần Thiên, nhưng trong ánh mắt thì đầy ý quan tâm.
- Dì Triệu, đối phó với loại vô lại này thì phải như vậy. Nếu không thì hắn không có nhớ.
Tần Thiền nói.
- Hừ. Lần sau không được như vậy, quá nguy hiểm đi, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Triệu Nhã Chi ra vẻ tức giận nhìn Tần Thiên nói.
- Sẽ không đâu, chẳng phải tôi không xảy ra chuyện gì sao? Nhưng tôi là tôi không nỡ nhìn dì Triệu chịu uỷ khuất.
Tần Thiên mê đắm nhìn Triệu Nhã Chi, ôm nàng vào lòng, sắc thủ lập tức hướng phía ngực của nàng nhắm tới. Triệu Nhã Chi nhất thời kêu một tiếng thét kinh hãi, mặt đỏ bừng …