- Còn ai muốn chết thì bước lên!
Tần Thiên nhìn đám lưu manh xung quanh, lạnh lùng nói, hai mắt bắn ra hai đạo hàn quang sắc bén làm đám lưu manh kinh hãi liên tiếp lui về phía sau.
-‘Hừ! Lại đây, xông lên đi!”
Tần Thiên vung ống tuýp đẫm máu lên quát lạnh, máu tươi lập tức bắn ra, đám lưu manh sắc mặt tái đi, bình thường là bọn hắn khi dễ người khác, không nghĩ tới hôm nay còn bị người ta hù dọa sợ không dám lao lên, cả lũ trong tâm tức giận vô cùng nhưng không dám nói ra.
- Hoặc là xông lên hoặc là cút đi, cho chúng mày một phút đồng hồ, nếu chưa cút đi ta sẽ khiến cho hắn nằm trên đất tàn phế cả đời!
Tần Thiên lành lạnh nhìn băng đảng đua xe quát lên.
Băng đảng đua xe nghe xong ai nấy nhìn nhau một cái, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất đem những người bị thương lên xe nhanh chóng nổ máy rời đi tất cả diễn ra trong vòng nửa phút thời gian, bọn chúng giống như là chó nhà có tang cúp đuôi chạy mất còn để lại mấy chiếc xe gắn máy.
Tần Thiên nhìn xung quanh sau đó liền gọi điện thoại cho Phong Tử đến đem xe máy về bang hội.
- Tốt lắm, bên này giải quyết xong rồi, ngươi qua ăn đi.
Tần Thiên một lần nữa đi đến bên Lưu Khắc lạnh lùng nói,tay vẫn cầm ống tuýp rỉ máu dọa cho hắn mặt trắng bệch.
- Ăn Quả bóng đi, không ăn ngươi sẽ chết đó.
Tần Thiên làm cho Lưu Khắc khó xử không ăn không được nhưng trong lòng hối hận lúc đầu sao lại nói ra như vậy.
Rất nhiều người đi đến xem Tần Thiên làm sao thu thập Lưu Khắc.
- Tần Thiên đồng học ta xem để cho Lưu Khắc đồng học ngay trước mặt nói lời xin lỗi có được không, ăn Quả bóng hay không không quan trọng hắn dù sao cũng là nói giỡn, là đồng học mọi người nhường nhau một chút ngày sau còn gặp nhau.
Tiết Chánh Khải đi ra nói với Tần Thiên, Lưu Khắc nhìn Tiết Chánh Khải vì mình cầu tình nhất thời mừng rỡ.
- Bại tướng dưới tay ta như ngươi không có tư cách nói chuyện!
Tần Thiên nhìn hắn lạnh lùng nói. Tiết Chính Khải sắc mặt cực kỳ khó coi nhưng cũng không dám làm gì, vừa rồi cũng thấy thủ đoạn của Tần Thiên, hắn cũng không muốn cũng bị phế đi hai tay hai chân.
- Là hắn ăn hoặc là ngươi ăn nếu không thì đừng ở chỗ này lải nhải, cút ngay!
Tần Thiên nhìn Tiết Chánh Khải lạnh lùng nói, Tiết Chánh Khải nhìn Tần Thiên, hai tay gắt gao nắm chặt, giận giữ hừ lạnh một tiếng không nói gì liền rời đi.
Lưu Khắc nhìn Tiết Chánh Khải rời đi nhất thời khẩn trương
- Đừng hi vọng gì vào hắn, ăn đi!
Tần Thiên nhìn Lưu Khắc lạnh giọng nói, trực tiếp đem Quả bóng nhét vào mồm hắn dọa cho Lưu Khắc kêu to một tiếng, mồ hôi lạnh ứa ra không ngừng sắc mặt xám lại
- Tần Thiên, là tôi sai rồi xin cậu bỏ qua cho tôi, ăn cái này tôi chết mất!
Lưu Khắc đồng học trực tiếp liền quỳ rạp xuống đất nhìn Tần Thiên khẩn cầu nói
- Ngươi gọi ta là cha cũng vô dụng, Ăn!
Tần Thiên nhìn Lưu Khắc và lạnh lùng nói và vung vẩy cây gậy làm máu tươi bắn lên mặt Lưu Khắc làm cho Lưu Khắc phát sợ nhìn Tần Thiên cuối cùng bất đắc dĩ đưa tay cầm lấy, xung quanh vô số ánh mắt nhìn Lưu Khắc xem hắn ăn Quả bóng ra sao.
- Mau ăn!
Tần Thiên quát lên
- Ăn đi!
Phạm Kiến cũng quát, Lưu Khắc vừa rồi sỉ nhục Tần Thiên như vậy, không hảo hảo trừng phạt một chút sao được a.
Lưu Khắc nhìn Tần Thiên rồi lại nhìn Quả bóng trong tay, sau đó bèn há miệng ra.
- Không cần ăn!
Lúc này thanh âm Hàn Thi Vũ vang lên đi tới trước mặt Lưu Khắc một tay cầm lấy Quả bóng giữ lại, Hàn Thi Vũ nghĩ là Tần Thiên hù dọa Lưu Khắc một chút không nghĩ là lại làm thật, nhất thời cảm thấy có chút quá tàn nhẫn, dù sao cũng là đồng học với nhau.
Lưu Khắc thấy Hàn Thi Vũ đứng ra giúp mình, nhất thời vô cùng cảm kích nhìn Hàn Thi Vũ
- Tần Thiên, coi như xong đi, dù sao cũng là đồng học, sau này vẫn ở chung một chỗ, làm quá không tốt.
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên nói rồi ôm lấy tay Tần Thiên kéo kéo giống như làm nũng.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ rồi lại nhìn Lưu Khắc, hầm hừ bỏ đi.
Trở lại phòng học thì chuông vào lớp cũng vang lên, hai tiết học cuối là bài chuyên ngành, giáo viên đã sớm tới rồi, bởi vì sắp đến sẽ cử hành cuộc thi lớn.
- Tần Thiên, anh không sao chứ!
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên hỏi, vừa rồi thấy Tần Thiên bị đám lưu manh đập cho mấy gậy.
- Không có chuyện gì, mấy gậy thôi mà ta không sao cả.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói
- Lão công, em thấy anh bị người ta, đánh có đau không, hay để em xem giúp!
Triệu Chỉ Nhược lao đến nhìn Tần Thiên với vẻ mặt quyến rũ nói, thanh âm cực kỳ làm nũng, nghe vậy mồ hôi lạnh của Tần Thiên xuất ra.
- Cám ơn, không cần đâu cô làm ơn cách xa ta một chút!
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược thản nhiên nói, Triệu Chỉ Nhược nhất thời cong môi làm ra bộ dạng không vui đem cái ghế nhích ra ngồi song song với Tần Thiên.
- Ta cũng là muốn ngồi cạnh ngươi!
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên có chút điêu ngoa nói, rồi đưa tay muốm ôm tay hắn, nhưng Tần Thiên tránh được.
- Thi Vũ đổi chỗ cho anh.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói sau đó liền cùng Hàn Thi Vũ đổi vị trí. Triệu Chỉ Nhược nhất thời mặt ỉu xìu, Hàn Thi Vũ vênh mặt khiêu khích nhìn Triệu Chỉ Nhược một cái sau đó ôm lấy tay Tần Thiên ngọt ngào dựa vào vai hắn làm Triệu Chỉ Nhược tức điên lên, nhưng cũng không có biểu lộ ra trên mặt.
Lúc này điện thoại của Tần Thiên vang lên, Tần Thiên lấy ra nhìn là Phong Tử gọi, lập tức nghe máy.
- Này A Thiên ta đến rồi xe ở chỗ nào a?
Kẻ Điên liền hỏi.
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên rời đi, quay đầu lại nói với Hàn Thi Vũ:
- Tôi cùng Tần Thiên có hôn ước, người sau này Tần Thiên cưới là tôi chứ không phải là cô, đừng cố gắng làm gì.
- Tôi tin tưởng Tần Thiên, có cưới hay không không quan trọng, chỉ cần hắn yêu tôi và tôi cũng yêu hắn là được.
Hàn Thi Vũ nói vậy Triệu Chỉ Nhược không biết làm gì hơn là im lặng.