Chương 121: Đánh!



- Thế nào đồ chó, cảm giác có thoải mái không?



Heo mập đắc ý nói với Tiểu Nhã. Lúc này thì trên mặt Tiểu Nhã đã đầy vết thương, hai bên má đã bị đánh sưng lên, khóe miệng đang chảy máu, hai hàng nước mắt tuôn rơi.



- Hừ. Ném nó ra ngoài, tao muốn lột sạch quần áo nó trước mặt mọi người, để cho tất cả thấy được bộ dạng của con nhãi này. Ha Ha Ha Ha...!



- Không... Không được



Triệu Tiểu Nhã hoảng sợ hét to, liều mạng giãy giụa đứng lên, hai chân nàng cố níu lại trên mặt đất, không muốn ra ngoài. Thế nhưng bị mấy đứa nhấc bổng lên, kéo ra ngoài.



Bên ngoài, mấy tên học sinh được heo mập gọi đến liền lao đến vây quanh, mấy đứa học sinh nữ liền ném Tiểu Nhã xuống.



- Mẹ nó, con bé này nhìn cũng không tệ, lôi ra ngoài làm thịt cũng phê phải biết!



Một tên tóc vàng thèm thuồng nhìn Tiểu Nhã nói. Triệu Tiểu Nhã hoảng sợ đứng lên, định chạy trốn, thế nhưng bị heo mập đạp cho một phát đau điếng, ngã vật ra đất.



- Mọi người chuẩn bị điện thoại cho tốt, còn mấy đứa này thì lột quần áo nó ra. Để mọi người cùng xem bên trong nó có gì.



Heo mập hưng phấn nói, mấy đứa con gái đi theo liền lao đến giữ Tiểu Nhã, bắt đầu lột quần áo nàng.



- A... Không được, chúng mày sẽ chết không yên lành. Tần Thiên ca ca nhất định sẽ giết chúng mày!



Triệu Tiểu Nhã hoảng sợ hét lớn.



- Chát!



Heo mập lại tát mạnh vào mặt Tiểu Nhã, khiến nàng ngã ra đất, miệng bật máu.



- Đồ thối tha, còn dám già mồm, xé quần áo nó nhanh cho tao!



Heo mập gào lên với mấy đứa đàn em.



- Con mẹ nó, đứa nào dám!



Bỗng nhiên một tiếng hét lớn vang lên, như tiếng hổ gầm. Mọi người liền quay về hướng âm thanh phát ra, thì thấy một thanh niên đang lao rất nhanh về phía này. Chưa kịp định thần thì thanh niên đó đã tới trước mặt Tiểu Nhã, ôm nàng vào lòng.



- Tiểu Nhã, Tiểu Nhã. Em không sao chứ!?



Tần Thiên nhìn Tiểu Nhã hai bên má sưng húp, quần áo xộc xệch mà sốt ruột hỏi han, trong ánh mắt tràn đầy sát khí.



- Tần Thiên ca ca, hu hu... Bọn chúng đánh em, anh phải đánh chết chúng, đánh chết chúng!



Tiểu Nhã khóc rống lên, ôm chặt Tần Thiên.



- Tốt rồi, không sao đâu. Anh nhất định sẽ đánh chết bọn chúng, không chừa đứa nào.



Tần Thiên lạnh lùng nói.



- Con mẹ nó, mày là thằng nào mà dám kiêu ngạo như vậy, muốn chết hả?



Tên tóc vàng vừa rồi hướng về Tần Thiên quát, trong tay cầm một con dao găm, theo sau là lũ học sinh, cả đám tóc tai nham nhở như nhau tiến đến.



- Tóc vàng, chính là thằng này, lần trước đánh bọn em, anh hãy giúp em đánh chết nó!



Heo mập chỉ vào Tần Thiên.



- À. Hóa ra là thằng nhãi này, làn trước dám đả thương nhiều anh em của tao như vậy, lần này còn dám vác xác tới. Con mẹ nó, tao mới chính là người muốn giết mày đó, nhanh quỳ xuống, không thì tao cho mày ăn cức!



Tóc vàng hống hách nói.



- Đúng rồi, mau quỳ xuống, nếu không thì mày chết chắc!



Heo mập cũng đắc ý nói. Có nhiều người ở đây như vậy, nó chẳng sợ hãi chút nào.



- Hừ, cả đám chúng mày hôm nay đừng mong thoát được.



Tần Thiên lạnh lùng nói. Một luồng sát khí lạnh lẽo phát ra từ trên người hắn.



Tần Thiên vừa nói xong, ba chiếc xe trắng tinh từ bên ngoài lao đến, đỗ bên cạnh hắn. Từ cửa xe bước xuống là gã điên, tay cầm ống sắt. Đằng sau hắn là 30 người của Thiên Bang, cả một đám tay cầm ống sắt bước ra, khiến cho tất cả đều hoảng sợ.



- Gã điên. Bắt tất cả lại, chặt đứt hết chân tay, còn con bé kia thì bắt lại đây cho ta.



Tần Thiên phân phó xong, ôm Tiểu Nhã đứng một bên xem



- Tiểu Nhã, nhìn xem, ai dám động đến em thì anh sẽ làm cho nó cả đời sẽ không còn ý nghĩ đó nữa.



Tần Thiên nói với Tiểu Nhã.



- Nghe thấy gì chưa, xử lý bọn chúng!



Gã điên quát bọn người Thiên Bang.



- Rõ.



Đám người Thiên Bang lập tức vác ống sắt lao tới đám học sinh.



- Thằng lông trắng chết tiệt, mày ở đâu đến, dám động đến người của ta, chán sống phải không?



Tóc vàng thấy gã điên hổ báo như vậy, liền hét lớn.



- Tao mặc xác mày là ai, chết đi!



Gã điên cười lạnh nói, lập tức vụt gậy sắt xuống vai tên tóc vàng.



Phặc!



- A!!



Gã điên dùng hết sức, nện một cái liền đem xương cốt của tóc vàng chấn nát, hét thảm một tiếng rồi ngã vật ra đất. Gã điên không để hắn kịp khóc lóc, vung gập đập về tứ chi hắn. Mỗi côn nện xuống là phế một chi, xương cốt đều nát bét, máu tươi nhuộm đỏ một mảng lớn. Tóc vàng liền hôn mê lập tức. Những tên vừa rồi còn đang hưng phấn muốn chụp ảnh nude thì giờ đây cũng có kết quả tương tự như tên tóc vàng.



Còn heo mập thì bị gã điên ném xuống trước mặt Tần Thiên, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch.



- Tiểu Nhã, em muốn xử lý thế nào.



Tần Thiên hỏi Tiểu Nhã, nàng nhìn heo mập trên mặt đất, vùng ra khỏi tay của Tần Thiên, nắm tóc của heo mập kéo mạnh.



- A!



Heo mập thét thảm một tiếng, tóc nó bị Tiểu Nhã dứt đứt một mảng lớn. Không đợi heo mập có phản ứng thì Tiểu Nhã đã tát vào mặt nó.



- Chát chát chát...



Tiểu Nhã như phát điên, tát liên tiếp vào mặt heo mập, khiến nó không kêu nổi một tiếng.



- Tao đánh chết mày, đánh chết mày, đánh chết mày!



Triệu Tiểu Nhã vừa đánh vừa hét, bộ mặt chảy sệ của heo mập cứ đà này sẽ bị nàng đánh nát. Tần Thiên tùy ý đứng bên xem Tiểu Nhã đánh người.



Hơn 10 phút sau, khi mặt heo mập gần như bị đánh nát, ngã vật trên mặt đất, chỉ còn lại vài tiếng hừ hừ thì Tiểu Nhã mới ngừng lại, Tần Thiên vội vàng ôm lấy nàng.



- Gã điên, cắt đứt tay chân nó, mặt thì rạch nát!



Tần Thiên phân phó. Đối với loại người này, đã tha cho lần thứ nhất còn dám trả thù, vậy thì không cần phải nương tay.



- Ok!



Gã điên nói xong, lập tức móc ra một thanh dao găm, hoàn thành tác phẩm vô cùng trừu tượng của hắn trên mặt heo mập. Trong chốc lát, cả người heo mập đã đầy máu tươi, thế nhưng vẫn chưa được yên thân, gã điên còn cầm gậy sắt đánh nát chân tay của nó rồi mới ngừng lại.



Hiện tại trên mặt đất chỉ toàn những kẻ chân tay bị cắt đứt, một số đang rên rỉ. Mấy đứa con gái bắt Tiểu Nhã đều bị gã điên đánh nát mông rạch nát mặt, cực kỳ thê thảm. Tần Thiên nhìn bọn chúng mà không nhăn mặt chút nào, đây là kết quả bọn chúng tự chuốc lấy. Dám động đến đàn bà của mình, thì đây là cái giá phải trả, cho dù là đối nghịch với cả thiên hạ thì Tần Thiên cũng không sợ!



- Đi thôi. Chúng ta đi bệnh viện, tiện thể gọi cho 120 đến dọn dẹp.



Tần Thiên nói với gã điên, đang chuẩn bị lên xe thì đúng lúc này tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Tiếp theo là ba bốn chiếc xe cảnh sát lao về hướng này, theo sau là một chiếc xe cao cấp có rèm che...



HPBD bé Tuân


Sống Cùng Biểu Tỷ Convert - Chương #121