Người đăng: conmuangannam@
Sau khi chiếc xe vừa đi Nhã Thanh với khuôn mặt đỏ ửng nhìnĐường Vi :
- Làm sao đây tiểu tiểu Vi hix…
Đường Vi lắc đầu đứng chống nạnh nói :
- Lần này cậu chạy không thoát Tiểu Anh đâu hehe ◤(¬‿¬)◥
- hix cậu không nói giúp thì Tiểu Anh sẽ bâm thây tôi mất (╥﹏╥)
Cậu kéo tay áo Đường Vi vừa kéo vừa khóc năn nỉ làm khuông mặt giống những đứa
trẻ năn nỉ mama mua đồ chơi
- Thôi được rồi !
Vừa nói Đường Vi vừa véo má Nhã Thanh, cậu nghe xong dụi đi đôi mắt đầy nước
mắt của mình cười rạng rỡ
- thật không ? Tiểu Vi hứa nha ? ٩(^‿^)۶ hứa đi
- ukm! hứa mà ^^
Nhã Thanh vừa cười vừa chạy về hướng phòng thay đồ nói to
- tôi đi thay đồ đây Đường Vi tôi sẽ chỡ cậu về nói với Tiểu Anh ^^
Đường Vi nhìn cậu chạy nhanh như gió, với nụ cười còn trên môi, nhìn cậu vui
như thế cậu chợt nhớ về kí ức xưa ,một kí ức đẹp và dù sao đi nữa nhờ có Tiểu
Thanh và tiểu Anh thì cậu cũng có được như ngày hôm nay.
3 năm trước :
Vào đêm hôm đó mưa tầm tả có 1 chiếc xe chạy nhanh lướt qua những vũng nước
to, khi vừa quẹo vào hẻm thì …. RẦM !!! cậu thắng gấp, thấy có người chạy gắp
ra hẻm và đụng vào thẳng xe của mình . Nhã Anh thấy anh chàng kia té xuống
,liền xuống xe coi anh ta có sao ? không Nhả Thanh thấy thế cũng xuống theo
vừa xuống, đã nhìn thấy anh chàng đó bên cánh tay phải có vết súng bắn trúng,
máu chảy ra khá nhiều, còn cánh tay trái thì hình như bị chém vào tay, trên
khắp người còn có những vết chém, vết bầm ,ở nhiều chổ khác nhau ,trên khuôn
mặt đẹp trai đó có rất nhiều máu ,chiếc áo sơ mi trắng giờ đã đỏ gần hết ,
cộng thêm cú va chạm vừa rồi làm cho cậu bất tĩnh, Nhã Thanh quyết định mang
anh ta về nhà chữa trị ,dù sau một phần cũng nhờ anh cậu mà cật ta mới nằm một
đóng ở đây mà . Nhã Thanh cuối xuống lôi tay cậu đi trước còn Nhã Anh nắm hai
chân khiên lên vức cậu vào ghế sau xe, vừa đống cửa xe lại hai người thở hồng
hộc * cậu ta là người hay heo thế này *, ngay lúc đó có khoảng 10 tên mặt áo
đen bước đến gần hai người, 3 tên cầm súng, 2 tên cầm dao, tên cầm roi, 2 tên
cầm thanh sắc và tên còn lại … chơi tay không.
Nhã Anh bước xuống xe bước đến phía trước, chống tay trước ngực nói lớn :
- Các người muốn gì ?
Một tên trong đó bước lên cuối đầu nói với Nhã Anh :
- Chúng tôi chỉ cần người trong chiếc xe đó mong cô hợp tác.
Nhã Anh nhìn người trong chiếc xe đó cô thấy anh ta có vẽ đau đớn bởi nhiều
vết thương gây ra, rồi cô nhìn về phía anh trai mình thấy anh cứ lắc đầu liên
tục cô hiểu ý quay lại cười nữa miệng với chúng rồi nói :
- Nếu không …. ?
Tên cuối đầu khi nãy nghe xong cười lớn rút con dao ngoài sau lưng ra chỉa mũi
dao vào cô :
- Vậy chúng ta không cần nói nữa !
Lời nói vừa kết thúc tên cầm con dao tiến thẳng đến cô, cô tích tác xuất hiện
sau lưng hắn:
- một mình người á ? mà muốn đánh ta à ? ( giọng nói khinh bỉ )
tên áo đen chưa kịp quay lưng lại thì đã bị cô dùng tay đánh ngay gáy, chết
ngay tại chỗ, cô quay lưng lại phía những tên kia đang mở to mắt :
- Sao ? không lên tiếp à ?
Bọn chúng có chúc sợ nhưng lại nghĩ mình đông như thế không lẽ sợ 1 đứa con
gái ?, thế là 9 tên còn lại lần lượt xông lên cùng một lúc, cô nhanh tay đánh
từng tên 1 trong lúc cô đánh 8 tên, có 1 tên tấn công Nhã Thanh ,Nhã Thanh bị
tấn công bất ngờ khi hắn dùng gậy định đánh xuống ….Nhã Thanh nhanh chân hơn
đá thẳng vào anh em sinh đôi của hắn ,hắn ôm lấy cậu em đang đau thương . Nhã
thanh dồn sức vào chân trái tung quyền đá vào mặt hắn sức đá kinh hoàng đó làm
hắn bay ra xa 2m, chưa tới 3’ Nhã Thanh đã dẹp xong 8 tên còn lại, cô bước
đến gần một tên áo đen dùng chân đạp vào bụng hắn, hắn đau đớn kêu như heo
chọc tiết.
- NÓI ! tại sao các người lại truy sát hắn ?
Khuôn mặt cô bây giờ không khác gì là sát thủ đáng sợ [ tg: nhưng sự thật là
vậy mà ] hắn nhìn cô mà mồ hôi trên trán tuôn như nước đỗ, hắn sợ chỉ nói được
lắp bắp :
- là…là….ông chủ “Thiên” sai chúng tôi giết hắn!
- Ông chủ Thiên mà ngươi nó có phải là tên “ Thiên Nhất Phong “ không ?
Nhã Thanh đang xem người trong xe tĩnh chưa nghe đến “ Thiên Nhất Phong” mặt
của cậu tối lại tiến nhanh đến gần chỗ Nhã Anh, cầm cổ áo của tên áo đen lên
tức giận :
- MAU NÓI CHO TA BIẾT “THIÊN NHẤT PHONG “ ĐANG Ở ĐÂU HẮN ĐANG Ở ĐÂU HẢ ? NÓI
MAU ĐI ! NGƯƠI CÓ NGHE KHÔNG HẢ ? NÓI CHO TA NGHE” THIÊN NHẤT PHONG “ HẮN TRỐN
ĐÂU RỒI ? NÓI ĐI NÓI ĐI HẢ ?
Cô thấy Nhã Thanh sắp bốp chết tên đó liền kéo Nhã Thanh ra cô ôm lấy Nhã
Thanh làm cho Nhã Thanh bình tĩnh trước
- Tiểu Thanh bình Tĩnh bình tĩnh nào nếu anh bốp chết hắn chúng ta sẽ không
có thông tin đâu bình tĩnh tiểu Thanh ngoan nào
Bây giờ Nhã Thanh bình tĩnh lại đứng dậy tiến lại tên áo đen còn tên áo đen
thấy Nhã Thanh tiến lại liền bò ra xa nếu không nhờ Nhã Anh chắt giờ hắn đã có
thể đi chơi với ông bà hắn rồi.
- nói cho ta biết Thiên Nhất Phong đang ở đâu ?
- tôi không biết ! tha cho tôi ! thật ra chúng tôi chỉ làm từ mệnh lệnh ông
chủ từ thư thôi !
Hắn vừa nói xong Nhả Thanh dùng tay đập ngay gáy hắn, một cú của cậu làm đã
làm xương cổ hắn gãy theo.
___ hắn chính thức được đi chơi với ông bà rồi
Trong nhà của hai anh em :
Trên chiếc giường trắng, có 1 paraon phiên bản bựa đang tĩnh đậy sau môt cơn
mê ngủ dài, khi cậu vừa mở mắt ánh sáng mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu
thẳng vào cậu, cậu ngồi dậy, đầu hơi nhứt, cậu nhìn xung quanh mình . Cậu
đang nằm trên chiếc giường màu trắng pha chút đỏ nhạt, căn phòng cậu đang ở
màu trắng trắng làm mau chủ đạo. Quần áo và tủ quần áo là hai lựa chọn mang
lại sự đa năng và tiện nghi tối đa cho một phòng ngủ hiện đại. Được thiết kế
với 2 cửa kéo gọn gàng, tủ áo cánh lùa rất đơn giản và nhanh chóng trong cách
sử dụng, tiết kiệm được thời gian. Chiếc tủ áo thiết kế nằm trong vào tường để
tiết kiệm không gian, hơn nữa, nếu tủ âm tường đủ rộng nói chung chủ căn nhà
này phải là một nhà giàu . Cậu định bước xuống giường, vừa lấy chăn ra khỏi
người thì cậu suýt ngất lại vì hình ảnh mình, hai chân cậu thì được băng dính
vào nhau ,cả người cậu đầy băng không chỗ hở chưa nói đến cậu em của cậu cũng
được băng bó tặng kèm chiếc nơ trên đỉnh.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA ! ai chơi băng cho tôi làm
paraon zậy này ?
RẦM ! Nhã Thanh và Nhã Anh dùng chân đạp vào cánh cữa tội nghiệp, Nhã Thanh
cùng Nhã Anh đầu tóc bù xù nhìn không khác cái ổ quạ Nhã Anh mặc chiếc đầm ngủ
màu trắng tay ôm chiếc gối còn Nhã Thanh thì mặt bộ đồ ngủ hình…. Hello kitty
làng da trắng của cậu làm nỗi bật nếu nhìn xa có thề làm người ta nghĩ đó là
con gái.
- Chuyện gì vậy chuyện gì vậy ? nhà sập à ?
- Hai người là ai ? O.o
- Phù thì ra là cậu tĩnh rồi à ? làm tôi cứ tưỡng sập nhà chứ ?
- Tôi đang ở đâu ?
Nhã Anh bước đến gần cậu vừa nói vừa ngáp:
- Cậu bị truy sát hên chúng tôi đến kịp cứu được nhưng cậu xỉu nên chúng tôi
đưa cậu về băng bó giúp cậu.
Nhã Thanh cười mĩm :
- Bác sĩ nói cậu chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày thôi sẽ khỏi cậu không cần lo
còn bây giờ cũng đã khuya rồi cậu ngủ đi có gì sáng chúng ta nói tiếp ha ?
- Thì ra là vậy à ? tôi đã làm phiền hai vị nhưng tôi có một chuyện nhờ hai
vị một chút được không ?
- hửm ? được rồi anh cứ nói!
- ukmmmmm…. hai vị ….. có thể giúp tôi tháo bớt băng gạt cho tôi không ? tôi
không cử động được !
Giờ Nhã Thanh, Nhã Anh mới nhìn thấy hình như bọn họ đã quá tay!
___ 6 tiếng trước _________
Khi bác sĩ khám xong dọn đồ đạc quay lưng lại nói với Nhã Thanh và cô :
- cậu ấy bây giờ không sao các vết thương cũng không sâu lắm chỉ cần băng bó
lại và nghĩ vài hôm là khỏe thôi !
- Cám ơn bác sĩ Trần ! bác sĩ về cẩn thận.
Sau khi bác sĩ vừa đi Nhã Thanh chạy vào tủ y tế lấy cả đống băng gạt lại cô
- Tiểu Anh băng bó làm sao đây ?
- À……chắc băng hết người lại ? em nghĩ zậy á !
- Ukm zậy ! đi em băng trên đầu đi còn anh phần dưới !
Hai anh em bắt tay vào việc băng bó cô, xé băng gạt ra rồi nhìn suy nghĩ một
hồi cô quyết định * quấn hết đầu chừa mắt với miệng cho anh ta thôi * nhìn cậu
khuôn mặt đẹp trai của cậu nhờ bàn tay khéo léo của Nhã Anh, giờ chỉ lồi ra
con mắt và cái miệng chúm chím còn phần dưới là nhờ Nhã Thanh băng bó cho cậu.
Nhã Thanh không biết bó như thế nào nhớ đến năm đó lúc nào mình bị thương ngay
tay hay chân thì bác sĩ luôn quấn hết cái tai hay chân nên giờ cậu sẽ làm
giống vậy cậu bắt đầu từ cổ quấn hết cái cổ đến vai, xong Nhã Thanh lấy hai
cánh tay cậu úp sát vào thân đến cầm băng quấn hết lại đến phần hông Nhã Thanh
định hỏi Tiểu Anh có cần cởi quần không nhưng cô đã ra phòng từ khi nào không
biết nên Nhã Thanh quyết lột luôn cái quần ngoài lẫn quần trong ra * OMG VOI
MA MÚTTTTTTTTTTTT *. Giờ mặt Nhã Thanh đỏ hết lên cố gắng làm nhanh qua khỏi
con voi này cậu không biết nên gập xuống không ? _ 30s sau__ cậu băng luôn
nguyên con voi luôn còn chu đáo thắt thêm chiếc nơ ngay giữa nó =.= Nhã Thanh
tiếp tục kép chân thẳng ra r quấn lại đến ngọn chân khi quấn xong cậu lấy tay
lau mồ hôi, nhìn lại tác phẩm của mình từ đầu đến chân hoàn hảo rồi ra ngoài
phòng đóng cửa lại xuống bếp dặn cho Nhã Anh đi ngủ thôi !
___6 tiếng sau _____
Khi Nhã Anh định tiến lại nhưng lại bị Nhã Thanh cản lại
- Ơ sau vậy Tiểu Thanh ?
- Để đó cho anh em đi về phòng đi !
- Để em giúp anh một tay!
- Em là con gái để cho anh!
- Vậy em ra ngoài chờ anh!
- Ukm ! xong anh kêu em!
Nhã Thanh vừa Tháo vừa hỏi cậu:
- Cậu tên gì ? ( tháo băng trên đầu )
- Tôi là Ngọc Đường Vi
- Tôi là Nhã Thanh hiện nay tôi 25 tuổi, còn cô gái khi nãy là em gái tôi
con bé tên Nhã Anh 24 tuổi.
- Cậu bao nhiêu tuổi rồi ? ( tháo đến mặt )
- Tôi 26 tuổi
- Cậu sống ở đâu ? ( tháo đến cổ )
- Tôi…. Từ khi bị truy sát nhà đã bị thu lại rồi
- Vậy cậu đến đây sống với chúng tôi đi dù sao nhà này cũng có 2 anh em tôi
có thêm 1 người cũng không sao ( tháo đến vai )
- Tôi có thể sống ở đây sao ?
- Ukm, từ giờ gia đình của cậu là ở đây ^^ ( tháo đến bụng )
- Cậu không sợ tôi sẽ làm gì Hai vị à ?
- Không ( tháo đến eo )
- Nhưng tại sao cậu lại tin tưởng tôi còn cho tôi ở chung ?
- Vì tôi Tiểu Anh biết chúng ta đều chung 1 kẻ thù (tháo xuống chúc ….dừng
lại )
- Này!
- Có chuyện zì z ? (O.O)
- Cậu ở phần này có thể tự làm được rồi ! ( quay lưng lại )
- Hả ? ( nhìn xuống ) trời ơi ai quấn gì kì z nè ? o(╥﹏╥)o
- Mà cậu tại sao lại có thù với Thiên Nhất Phong vậy ? ( đang cố kiếm nút
thắc của chiếc nơ )
- Ukmmmmm ( kéo dài giọng )
- Không không tôi không có ý hỏi chuyện riêng này đâu tôi chỉ muốn biết tại
sao thôi ! nếu…nếu cậu không nói tôi cũng không hỏi nữa ! ( nói lắp bắp )
- Năm xưa khi tôi được 8 tuổi còn Tiểu Anh được 7 tuổi tôi còn nhớ rất rõ khi
đó…. Chúng tôi đang ngủ trong phòng bổng có tiếng súng nổ làm tôi giật mình
dậy. Lúc đó có một tên nhảy vào bắt chúng tôi lôi ra ngoài cha tôi phát hiện
đã cản hắn lại, nhưng khi lúc cứu chúng tôi thì bị hắn bắn vào lưng cha tôi
trước khi cha tôi ngất đi tôi có nghe cha tôi nói : - Thiên Phong NHất ngươi
thả con ta ra !
– tôi bị hắn đánh vào sau gáy rồi tôi không còn biết gì hết lúc tĩnh lại thì
thấy mình và tiểu Anh đang đang nằm trên chiếc thuyền nhỏ trôi dạt trên sông ,
cũng may lúc đó có người đến cứu sau đó họ đưa chúng tôi vào cô nhi viện !
- Vậy sao cậu không đi tìm hắn ?
- Lúc đầu tôi cũng có ý định đó nhưng….. tôi nghĩ lại nếu bây giờ đi thì
chẳng khác nào lấy trứng chọi đá chứ ? lúc đó tôi không có tiền cũng không
biết võ, đến đó chỉ có cái chết thôi, nên tôi cùng Tiểu Anh ở lại cô nhi viện
đó khi tôi 10 tuổi tôi và Tiểu Anh tình cờ gặp chú Minh và chú ấy quyết định
rèn luyện chúng tôi thành sát thủ, chú ấy nói nếu chúng tôi mạnh mẽ lên rồi
mới trả thù được nên chúng tôi sẽ giúp lại chú Minh là làm việc cho chú ấy
.Năm tôi 18 tuổi tôi dẫn theo tiểu Anh rời khỏi cô nhi viện rồi mướn nhà trọ
lập nghiệp 7 năm vất vã kiếm tiền tôi cũng mỡ được một công ty nhỏ và một quán
caffe nhỏ đủ chúng tôi sống lúc tôi tìm được chỗ hắn thì … hắn dám bỏ trốn ,
hiện giờ tôi đang tìm tin tức về hắn để trả thù cho cha tôi !
- Chú Minh người mà cậu nói có phải là ……” Lọc Chính Minh” ?
Cậu Giật mình quay lại …….