2


Người đăng: nhok_lan

Nhân Mã nhìn quanh chọn cho mình bộ y phục nhẹ nhàng mà không vướng víu nhất
có thể kết hợp ví vũ trang của cô. Cuối cùng cũng chọn được bộ màu trắng phong
cách phương Tây, để lộ bờ vai và cánh tay trắng nõn, vai phải được thợ tỉ mỉ
may nếp gấp có dây buộc trên vai phải. Bên chân trái xẻ tà từ bắp đùi xuống,
váy dài đến gần đầu gối. Phần eo bó sát tạo điểm nhấn ba vòng. Chân đi dép đan
trắng quấn quanh chân gần đầu gối.

Sau khi tắm rữa mặc đồ tiến đến phòng Song Tử thì thấy cảnh tượng thảm sát, nữ
tỳ cố gắng ngăn Bảo Bình cầm ghế phang kẻ ngồi ung dung treo bộ mặt bỡn cợt
khiến người hận không thể lập tức đập nát nó ra.

"Dừng tay đi quận chúa, người đừng quá khích nữa" Nữ tỳ túm ôm Bảo Bình cố
khuyên ngăn. Trời, sao lúc nào Song Tử đại nhân cũng chọc điên quận chúa lên
chứ.

"Thôi nào quận chúa ngang ngược, đừng phá hoại phòng của tôi nữa" Song Tử vẫn
ngồi đó giọng chọc tức Bảo Bình càng khiến cô điên hơn.

Bình thường cô rất bình tĩnh lạnh lùng nhưng mà gặp kẻ như thế này thật sự cô
muốn chém nát cho bỏ tức, cầm cái ghế đập hắn có là gì. Ngay từ lúc Song Tử và
Bảo Bình gặp nhau cách đây 7 năm cả hai đã chẳng ưa gì nhau.

"Bảo Bình Song Tử hai người cứ hễ gặp nhau bao nhiêu bàn ghế lập tức biến
thành củi rồi" Nhân Mã bước vào chống hông ngao ngán nhìn hai người họ. Bảo
Bình quăng chiếc ghế sang bên chỉnh lại y phục.

"Đồ ăn đến đồ ăn đến đây" từ ngoài cửa tiếng thanh thót cùng bước chân gấp gáp
của nữ nhi bưng khay đồ ăn vào.

Đi đến cạnh cửa và "rầm" mọi người nhanh chóng phản xạ nhảy ra. Bảo Bình thở
dài đi lại đỡ nữ nhi đó lên, ánh mắt trách mắng

"Kim Ngưu, cậu đi từ từ thôi làm như ma đuổi vậy"

Kim Ngưu cúi mặt hối lỗi nhìn đống thức ăn do mình làm rơi be bét dưới sàn nhà
"Xin lỗi"

Nhân Mã ôm bụng nheo mắt nhìn đống thức ăn dưới đất bụng kêu ọt ọt, chẳng phải
cô đã dặn Kim Ngưu đừng bê lên sao.

"Tại vì....tại vì mọi người đang bận dọn nhiều việc. Với lại..."Kim Ngưu bấu
hai tay vào nhau, mọng mắt rưng rưng sắp khóc "Với lại ta chỉ muốn giúp mọi
người thôi"

Song Tử chống cằm nản lòng nhìn Kim Ngưu nhớ lại vài hôm trước cô đến tìm hắn.
Lúc bến cảng hắn đang chỉ đạo mọi người làm việc thì lính gác chạy đến

"Song Tử đại nhân, có người xưng người của quận chúa đến tìm ngài" Lính gác
bên ngoài cung kính cúi đầu nói

Hắn nhíu mày gương mặt hoài nghi, tại sao ả quận chúa đột nhiên cho người đến
tìm hắn chứ. Trở lại vẻ mặt như cũ khẽ gật đầu "cho vào"

Cô gái gương mặt tựa búp bê vận y phục nâu đất đi lại chỗ hắn cúi đầu "Song Tử
đại nhân"

Song Tử khẽ gật đầu ánh mắt suy xét nữ nhân đó

"Ta là Kim Ngưu bạn của Bảo Bình quận chúa, theo lời quận chúa ta đến đây để
giúp ngươi quản lý" Nàng ta nói hai tay đan vào nhau căng thẳng.

Hắn lại khẽ chau mày lại, tại sao bả quận chúa lại cho người đến đây làm gì ?
Đúng là ở đây hắn đang cầm người giúp hắn thống kê sổ sách nhưng mà
liệu....Song Tử nhìn bộ dạng vụng về của Kim Ngưu.

"Thôi được rồi, cô ra lấy giúp ta quyển kế toán đang để trên bàn lại đây"

Kim Ngưu ngẩng lên vui mừng gật đầu "Vâng thưa ngài" nhanh chóng chạy đến chỗ
để sổ kế toán, Kim Ngưu không nhìn vấp phải hòn đá nhào đẩy luôn người thương
buôn đang vác thùng hoa quả.

Binh lính được phen hoảng sợ, Song Tử vỗ chán nhìn Kim Ngưu thở dài. Và đó
không phải lần duy nhất cô ta làm hỏng việc.

Quay lại Song Tử không hiểu nổi bà chằn khó tính sao lại chịu đựng nổi cô ta
trong ngừng ấy năm bên cạnh, với hắn một kẻ cẩn thận tỉ mỉ trong tất cả mọi
chuyện sẽ không hài lòng với kẻ vụng về ngốc nghếch và chỉ biết phá hỏng. Có
lẽ hắn phải chỉnh trang lại cô gái hậu đậu này, chắc nan giải đây.

"Kim Ngưu, cậu phải cẩn thận chứ. Mai tớ phải sang nước Lion làm đại sứ rồi sẽ
không giúp cậu được nữa đâu" Bảo Bình kéo tay Kim Ngưu lại xem xét vết thương
có nghiêm trọng không.

Nhân Mã ngồi xuống ghế nhìn Song Tử, liệu huynh cô có thể chịu đựng được cô
gái vụng về này không, nhưng nếu là người khác có lẽ huynh ấy đã đạp ra khỏi
phủ không thương tiếc rồi.

Kim Ngưu mếu máo khi nghe Bảo Bình nói vậy, nếu Bảo Bình đi sang nước Lion
chắc chắn cô sẽ đơn thân một mình ở đây với mớ lộn xộn cô gây ra.

"Bảo Bình cho mình theo với"

"Không được, bây giờ cậu là người Song Tử phải làm việc. Chẳng phải cậu bảo
không muốn ngồi không mà" thật ra cô cũng muốn mang theo Kim Ngưu, nhưng là
đại sứ không cho phép bất cứ ai theo để tỏ thiện ý. Họ chỉ cần mang theo một
người cận vệ thôi.

Kim Ngưu ngậm ngùi nhìn về phía Song Tử với đôi mắt đáng thương, khuân mặt búp
bê bị ướt đẫm nước mắt. Thật tình cô gái này dễ khóc vậy sao ?

"Được rồi được rồi, bạn của cô cứ để tôi chăm sóc là được rồi" Song Tử khó
chịu nhìn màn đẫm nước mắt.

Bảo Bình lườm Song Tử ý muốn cảnh cáo "Ngươi mà làm gì Kim Ngưu của ta thì ta
sẽ giết ngươi"

Song Tử cười xòa với ánh mắt cảnh cáo của cô quận chúa hung tợn này. Chẳng
biết được hắn sẽ làm gì cô ta nha.

"Nhân Mã" Bảo Bình quay sang chỗ Nhân Mã gương mặt nghiêm nghị, cô đang uống
trà nghe Bảo Bình gọi phun hết sặc té le "Khụ khụ...."

"Lo mà tìm bảo vật đi"

"Tớ biết rồi mà" Nhân Mã lau miệng gật đầu lia lịa.

Trong khu rừng đất nước Lion có rất nhiều thú dữ ăn thịt người. Có nữ nhi vận
y phục xanh mạ, đang ngó nghiêng dần dần đi vào sâu bên trong miệng kêu.

"Enta, Ela các cậu đâu rồi"

Cô chẳng biết đã kêu bao nhiêu lần rồi, họng cũng rát khô mà không thấy người
của mình đâu. Rõ ràng mới đây đã lạc mất nhau, cô cũng không biết nơi này là
nơi nào nữa. Tâm trí bắt đầu mất phương hướng đi sâu tiếp vào khu rừng.

Tiếng xì xoạt của những con thú chuyển động ngửi thấy mùi con mồi tiến đến, cô
bắt đầu run lên căng thẳng nhìn xung quanh, tứ phía đều là hổ báo và thú dữ ăn
thịt đang nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, không những dưới mặt đất ngay cả
trên không đám quạ bay đi bay lại cảm nhận được cái chết.

Người cô bất động hoảng sợ ngồi xuống, lòng ngào thét gọi Enta và Ela đến cứu
cô không cô sẽ bị thú dữ giết chết mất.

Con thú ngày càng vây quanh cô gần hơn, nhìn xung quanh không có đường lui
cũng không có cây La Hạ để tránh thú dữ. Chẳng lẽ cô sẽ chết ở đây sao ?
Không...cô không thể bỏ mạng ở đây được. Cô còn nhiều chuyện chưa làm mà. Ai
đó cứu với. Nước mắt sợ hãi dần dần lăn trên gương mặt xinh đẹp.

"Phịch" Từ đâu người vận y phục xám đứng cạnh cô, khẽ ngẩng đầu lên cô bắt gặp
đôi mắt hổ phách cao ngạo đang nhìn chằm chằm mình thật giống với 'người đó'.
Lòng thầm vui mừng vì được cứu.

Liệu đây là may mắn hay sự khởi đầu của số mệnh.

Y quay lại nhìn bầy hổ và báo đang lăm le nhìn, y khẽ nhíu mày nhìn bầy đàn
lập tức lùi lại dè chừng. Y mấp máy môi "bịt tai lại"

Cô ngây ngốc chỉ biết làm theo hắn bịt tai lại. Tiếng hét của y vang vọng cả
núi rừng khiến cây cối rung chuyển, thú dữ cùng quạ quay đầu chạy hết. Nhận
thấy y đã đuổi bầy thú đi cô bỏ tai ra.

Y quay lại một tay đặt sau lưng một tay đưa cô chiếc khăn "Cô tên gì ? Làm gì
ở đây ?"

Giật mình trở lại, khẽ đưa tay lên nhận lấy chiếc khăn tay từ y.

"Ta tên Xữ Nữ, ta đang bị lạc bạn" Xữ Nữ đứng dậy "Vậy ngươi là ai ?"

Y đột nhiên khóe môi giật giật nhìn Xữ Nữ, đây là lần đầu tiên y tin vào số
mệnh đấy. Y tiến lại gần ghé sát vào vành tai "Cô nợ ta hai chiếc khăn đấy"

Xữ Nữ ngơ ngác bất động không nói nên lời, cô nợ y hai chiếc khắn ư, đây là
lần đầu cô gặp y mà. Đang còn ngơ ngác thì y quay lưng đi.

"Đi hướng Tây là đêm thị trấn vương quốc" tiếng của y vọng lại.

Xữ Nữ xiết chặt chiếc khăn tay nhìn theo dáng y đang xa dần.

"Rốt cục, y là ai ?" dường như cô có chút ý thức thân thuộc về y, dù chỉ là
thoáng qua.

"Thái tử điện hạ, người đi đâu vậy ?" Lính vội vàng chạy lại phía người đang
đi từ khu rừng ra.

Sư Tử hôm nay tâm trạng khá tốt ngay cả binh lính cũng nhận ra từ lúc khi y đi
kiểm tra khu rừng trở lại. Y trèo lên lưng ngựa không nói câu gì, quay lại
nhìn hướng Xữ Nữ rồi quay ngựa đi.

Về đến hoàng cung đã có người đứng đợi, y xuống ngựa đi thẳng về phía Đông
Cung Điện. Phía xa người khoảng 55 tuổi đang đứng đợi y.

"Thái tử người mới đi kiểm tra rừng Deoms à ?" Người đó đi sau Sư Tử cung kính
giọng khàn khàn của người có tuổi.

"Phải" Sư Tử cứ đi rồi chợt nhớ gì đó "Takan, ông còn nhớ đứa bé ở hội nghị
vương quốc 8 năm trước không ?"

Takan lục lại trí nhớ của mình, vào hội nghị 8 năm trước ư, hay chẳng lẽ ngài
ấy định nói đến đứa bé đó. Lâu như vậy rồi sao ngài ấy lại hỏi lại ?

"Ý người là đứa bé vương quốc Rianla sao ? Tại sao ngài lại hỏi lại chuyện 8
năm trước ?" Ông có chút thắc mắc hỏi y.

Sư Tử cứ thế đi thẳng vào trong phòng, khẽ cười, y khá ấn tượng với ngày đầu
tiên y gặp cô ta.

"Hôm nay ta gặp lại cô ta tại rừng Demos"

Bất chợt Takan cảm thấy bất an khi Sư Tử nói vậy, từ nhỏ ông đã chăm sóc y nên
người hiểu rõ tính y không ai khác ngoài ông. Một khi Sư Tử đã để ý đến thứ
gì...và nhất là nữ nhân thì cô ta

KHÔNG XONG RỒI !!!

Nhưng vương quốc Rinala đã bị tiêu diệt dưới tay vương quốc Lion, thái tử của
tôi ơi !! Ngài tuyệt đối không được làm chuyện gì ngu ngốc hại tới vương quốc
này.

Đâu phải ai sinh ra được tự do chọn số mệnh cho mình !!

Nếu sinh ra vào nơi không nên sẽ hai từ "số mệnh" đè nặng lên vai

Trong thư phòng vương quốc Lion, nữ nhi vận cam y lụa đầu đội vương miện nhỏ
màu vàng lấp lánh, hai tay lúc nào cũng che miệng, đôi mắt xanh biển cụt dè.

"Song Ngư, ta muốn con sang nước Cpen thỏa hiệp hôn nhân với thái tử nước đó"
Người vận long y, gương mặt uy dũng như chúa tể, lời nói của ông khiến người
khác phải run sợ và người nữ nhi đó không ngoại lệ.

Cô chẳng làm gì ngoài cúi đầu nghe theo lời ông "Dạ, con biết rồi"

"Hãy nhớ cuộc hôn nhân của con với thái tử vương quốc Cpen rất quan trọng, khi
cuộc hôn nhân được tiến hành lúc đó sẽ kí kết vương quốc Cpen là một phần lục
địa của chúng ta" Ông căn dặn Song Ngư cẩn thận, vương quốc Cpen có nguồn tài
nguyên lớn dồi dào thu nhập thuận lợi. Nếu đỗ vỡ thì vương quốc Lion thiệt
thòi nha.

Song Ngư làm theo cúi đầu "dạ" rồi lui xuống. Cô đã từng đọc lịch sử bao cảnh
ngộ cách công chúa đời trước phải đi hòa thân hay làm mối liên kết cho các
nước khác. Và chẳng phải đọc cái đó cô cũng chứng kiến cảnh muội muội mình đau
khổ khi phải gã cho người mình không yêu, một kẻ xa lạ chưa được gặp mặt và
cuộc hôn nhân chỉ toàn lời ích của đất nước.

Khẽ liếc sang bên thấy con chim đang nhảy nhót trong chiếc lồng vàng như muốn
được cùng đồng loại bay lên trời cao tìm kiếm sự tự do viễn vông ấy. Ngẩng đầu
lên trời, cô cũng giống như con chim đó, khao khát thoát khỏi chiếc lồng vàng
tung bay lên trời cao. Rồi nhẹ nhàng đưa đầu xuống rồi cười chế diễu, âu muốn
trách thì trách tại sao lại sinh ra chốn hoàng cung này. Tất cả được sắp đặt
sẵn, cái đó gọi là gì nhỉ ?

SỐ MỆNH !!!

Cuộc đời Song Ngư ta căm hờn hai chữ đó.

Không thể nhìn bề ngoài đánh giá một vương quốc.

Vương quốc nào cũng giấu trong mình một con quỷ khát máu.

Nếu muốn tìm hiểu thì hãy dấn thân vào và đảm bảo không được hối hận về sau.

Vương quốc Sinladat không giống Kan yêu chuộng hòa bình cũng không giống Lion
yêu chiến tranh. Đất nước này tồn tại với chỉ tiêu "Nước sông không phạm nước
giếng"

Nhưng chẳng ai biết được một đất nước bình thường không lớn cũng không nhỏ lại
chất chứa nguồn gốc của ác quỷ. Bên ngoài vương điện tráng lệ thanh bình nhưng
sâu bên trong, kẻ không phận sự miễn vào, không khí tối mịt âm u mang sự chết
chóc. Kẻ ngồi trên cao là đế vương của vương quốc Sinladat-Sindap với khuân
mặt tựa diêm vương nhìn xuống.

Phía dưới có 5 người đang đứng, mỗi người đều toát ra cái gì đó khiến người ta
phải rùng mình vì run sợ.

Kẻ ngồi chiễm chệ phía trên chống đầu nghiêng một bên mắt nhắm hờ "Bạch Dương
- hắn ta đi đâu bây giờ chưa thấy về ?"

Nữ nhân vận xích y tà mị khẽ cúi đầu "Hoàng huynh, hắn có bao giờ ngồi yên một
chỗ trong đây đâu"

Sindap hừm giọng ngồi dậy đảo mắt nhìn, chẳng lẽ bọn chúng chưa làm nhiệm vụ
xong à ?

"Xà Phu, muội với tên Thiên Yết kia sao rồi ?" Hắn hỏi bâng quơ, ngay cả tên
Thiên Yết cũng không có mặt ở đây là sao ?

Xà Phu khẽ ậm ừm "Hắn ta đang ở trong phòng"

Tan cuộc hội thoại ai đi làm việc người đó, chỉ riêng nữ nhi vận xích y - Xà
Phu tiến thẳng đến gian phòng âm u tối mịt, nơi người nam nhân đẹp đến yêu mị
đang đứng hướng cửa sổ đôi mắt nhắm hờ

Ác quỷ mang gương mặt của thiên thần. Khí chất toát lên sự chết chóc vô hạn.
Hắn - kẻ mà đế vương Sindap còn phải dè chừng vài phần, là hôn phu của Xà Phu.

Giọng nói nữ nhân cất lên, y phục bó sát tạo nên đường cong nóng bỏng tiến lại
gần "Thiên Yết, sao cậu không đến họp"

Cô biết bình thường hắn không đến họp hành gì, chẳng qua là cái cớ.....cái cớ
để cô tiếp cận người con trai này mà thôi. Xà Phu - công chúa của một nước,
sắp đẹp của cô khiến đám đàn ông ngây ngẩn nguyện làm tất cả, quyền lực ai
nhìn cũng thèm khát, sức mạnh khỏi bàn. Nhiều lúc tự cười chế ngạo bản thân,
có mọi thứ trừ trái tim người con trai đứng trước mặt mình.

Xù Phu tiến lại gần vòng tay ôm lây eo Thiên Yết. Lạnh !! Lạnh quá !! Tại sao
cái ôm lại lạnh như vậy ?

Thiên Yết xoay người lại làm buông lỏng vòng ôm, ánh mắt đen sâu tận lạnh lùng
nhìn cô đi qua, Xà Phu chỉ ngây ngốc đứng nhìn và chợt dựng đứng người với câu
quen thuộc phả vào tai "tránh xa tôi ra"

Rồi hắn đi mất để lại mình Xà Phu với không gian âm u, à phải, vốn dĩ chốn này
đã âm u không sức sống gì rồi. Đôi mắt mở tròn khóe mắt có gì đó cay cay rồi
rớt xuống, hai bàn tay xiết chặt. Tại sao ? Cô vẫn nuôi hi vọng vô tận đó..

Câu hỏi của Xà Phu cũng là câu hỏi của một người con gái khác. Người đó cũng
muôn ngàn câu hỏi chỉ vì một người con trai y như cô vậy. Nhưng cô ấy không
được sự giải thoát bởi lời nói đêm định mệnh ấy.


Số Mệnh Cay Nghiệt - Chương #4