Người đăng: nhok_lan
"Sắp đến rồi, thời khắc 300 năm lại có 12 chiêm tinh ra đời dẫn dắc đế quốc
đến hòa bình. Bốn người sỡ hữu thuộc tính Thủy-Hỏa-Thổ-Mộc, bốn người sỡ hữu
linh vật Long-Lân-Sư-Phụng, bốn người năng lực đặc biệt. Nào, những đứa trẻ
của định mệnh sắp đặt hãy xuất hiện".
Ở nơi khác, kẻ cũng cầm trượng mặc đồ đen với đôi mắt tà ác "Ta sẽ không để
lịch sử 300 năm trước lặp lại lần nữa, nếu 300 năm trước cái thứ gọi là 'tình
thân - tình người - tình yêu' xóa tan đi mọi hiểu nhầm ân oán. Kiếp này ta sẽ
đảo ngược vận mệnh của những đứa trẻ. Sinh ra hưởng trọn tình yêu thương cùng
sự hạnh phúc nhất thời và về sau chính cái thứ đó sẽ giết chết tất cả. Yêu -
hận - thù - oán cứ thế luân hồi. Cái cảm giác chĩa mũi đao vào người mình yêu
thương, cái cảm giác phản bội lại người mình 'mang ơn' để có thể bảo vệ được
người mình muốn bảo vệ. Haha....cái cảm giác ấy tả thế nào nhỉ ? Đúng, tất
thảy do số mệnh...muốn trách chỉ trách số mệnh"
Trong vòng 4 năm những đứa trẻ ra đời mang trong mình dòng máu - số mệnh lên
vai mình. Thứ muốn bảo vệ đổi lại sẽ mất mát thứ gì đó, khao khát báo thù phải
đánh mất bản thân mình. Nếu muốn làm bá chủ điều cấm kị nhất bộc lộ yếu điểm
của mình và không được phạm sai lầm đó là thưa gọi là "Yêu". Phải rồi...cái
thứ đó là hiểm họa đày đọa con người ta lên tiên hoặc địa ngục và còn hơn thế
nữa.
Trong ngôi nhà nhỏ phía góc Thị Thành tấp nập người đi lại, người bà mái tóc
trắng nằm trên ghế gỗ gập lên gập xuống. Bà nhìn lên bầu trời xanh và vườn hoa
nỡ rộ rồi nhắm mắt hưởng thụ cuộc sống an nhàm bình yên.
Cậu bé 10 tuổi ôm cuốn sách dầy cộm chạy đến đưa cho bà cuốn sách, trên bìa
ghi "Kingdom Of Magic"
"Bà ơi ! Trên đời này có phù thủy không bà ?"
Người bà hiền từ đón nhận cuốn sách từ đứa cháu_"Có đấy cháu"
"Vậy họ ở đâu ?"
Bà lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tiếng chim ca nhảy múa hot vang_"Họ hòa
chung dòng người với chúng ta, không ai biết sự hiện diện của họ".
"Cháu muốn gặp họ lắm"_Cậu bé cười tít mắt ôm lấy người bà.
Bà mĩm cười xoa đầu đứa cháu, ánh mắt ánh lên chút đượm buồn. Sắp rồi, cái
ngày thế giới càng ngày càng yêu thương nhau hoặc là....đấu tranh để sinh tồn.
Năm 624
Tại vương quốc Kan, ánh bình minh ló dạng tỏa soi sáng khắp vương quốc. Một
vương quốc yêu hòa bình và có nền tảng thương gia lớn tập chung để làm ăn giao
dịch, ai mà chẳng yêu hòa bình tận hưởng hạnh phúc suốt đời cơ chứ.
Cung Điện
Như thường lệ các nữ tỳ mọi người đi qua đi lại làm việc, lính gác thay phiên
nhau đi tuần. Từ xa người vận lam y lụa, ánh sáng soi vào chiếc vương miện bạc
nhỏ đang ngự trị trên mái tóc óng vàng gợn sóng tự nhiên. Gương mặt mỹ miều
cao ngạo của một nữ tử kiêu xa đậm chất Hoàng Tộc đang tiến dần đến Hàn Phong
Cung nơi Tam hoàng tử ở. Nàng ta đi đến đâu người người khẽ cúi đầu cung kính
chào "Quận chúa Bảo Bình".
Cô chẳng buồn để ý đi thẳng vào bên trong phòng, mới sáng sớm hoàng huynh gọi
nàng đến gấp ắt có chuyện gì đó hệ trọng. Phía xa cô đã bắt gặp người nam nhân
như tảng băng toát ra sự uy nghi đang ngồi trên bàn làm việc dờ từng trang
sách như máy móc lập trình.
Bảo Bình tiến vài trong khẽ cúi chào chẳng nhây nhưa mà đi vào chủ đề chính
"Ma Kết huynh, có chuyện gì mới sáng sớm gọi muội sớm vậy ?"
Đúng là Bảo Bình cao ngạo, chẳng hề chần chừ mà vào luôn chủ đề chính chắc
chắn cô cũng nhận ra vấn đề gì đó. Ma Kết khẽ hậm hừ vào luôn chủ đề.
"Ta muốn muội đến vương quốc Lion để đàm phán việc ngoại thương với tư cách là
Đại Sứ của vương quốc Kan"
Thời điểm này chỉ có Bảo Bình mới có thể đại diện qua bên vương quốc Lion đàm
phán được. Ngoài Song Tử ra Bải Bình rất thông minh nhạy bén mặc dù có hơi cao
ngạo. Ma Kết nhận được gương mặt khó hiểu như nói lên "sao không để Song Tử mà
lại là cô ?"
"Hiện Song Tử đang 'rất bận' giải quyết phía thương buôn, bây giờ mùa đông nên
rất nhiều đoàn về đây để giao bán".
Lập tức Bảo Bình hiểu ngay vấn đề, đến mùa đông việc tích trữ lương thực là
rất cần thiết. Nước Kan lại là trung tâm giao dịch của các nước khác nên vào
mùa này rất nhiều đoàn thương buôn đến, Song Tử chắc bận tối mặt quản lý. Thôi
thì đi để tiếp thêm chút kiến thức của vương quốc khác có sao ? Khẽ gật đầu
"Muội biết rồi, vậy lúc nào đi ?"
"Mai xuất phát"
Bảo Bình nhận được câu trả lời liền cúi người chào rồi xoay gót quay về phủ
chuẩn bị. Ma Kết thật sự rất tin tưởng mấy vấn đề giao dịch cho Bảo Bình nhưng
hơi lo lắng với sự 'cao ngạo' của Bảo Bình mà làm loạn thì điềm chẳng hay.
Vương quốc Lion, một vương quốc đại diện cho quyền lực 5 lục địa, với họ chiến
tranh dành chiến phẩm giúp họ sinh tồn. Nhưng quả thật với một người lười nhác
ngay cả biểu cảm cũng ngại bộc lộ thì nói gì đến cầm kiếm xông trận.
Từ xa vị nam nhân vận kim long y đang hướng đến Liên Chính Cung, đôi mắt hổ
phách của một vị vương giả hòa quyện với gương mặt đầy quyền uy, một tay vắt
sau lưng. Đi theo sau lưng là đoàn thị vệ và cung nữ, y đi đến đâu mọi người
đều thập phần cung kính kèm theo vài tia sợ hãi trong đôi mắt "Thái tử điện
hạ"
Y gật đầu cho có tiến dần vào trong, chẳng hề dừng cước bộ mà đưa tay lên ý
bảo đoàn thị vệ đứng đợi. Y tiến thẳng đi vào dảo mắt nhìn quanh căn phòng tìm
kiếm thân ảnh nào đó. Và y đã thành công thấy người nam nhân đang nhàn nhạ
ngồi uống trà phía trong góc phòng.
Khẽ hừ lạnh với đứa hoàng đệ ngỗ ngược lười nhác này, suốt ngày chỉ ở lỳ trong
phòng chẳng đi đâu ngoài diện kiến phụ hoàng và mẫu hậu. Y tiến lại gần nam
nhân đó, người đó chẳng hề phản ứng gì vẫn ngồi nhìn qua cửa sổ thưởng hoa.
Chẳng hiểu nổi hôm nay có chuyện gì đích thân hoàng huynh thân yêu của mình
đến tận đây. Chẳng hề dễ à nha, một khi đã đích thân huynh ấy đến thì muốn từ
chối cũng khó.
Y tự cho phép mình ngồi xuống đối diện chủ nhân của căn phòng mà không lấy lời
mời cũng như nó thấy hoàng huynh mà lười nhác đến nổi chẳng hé miệng chào lấy
tiếng. Hoàng đệ to gan.
"Sắp tới có vị đại sứ nước Kan tới, ta muốn đệ đi đón"
A ta biết ngay mà, nhưng muốn ta đích thân đi đón thì chắc chẳng phải nhân vật
tầm thường a. Thiên Bình bấy giờ mới hé răng "Ai vậy ?"
Nhận ra hàm ý chất chứa trong hai từ duy nhất của hắn. Kẻ đó là ai ? Người như
thế nào ? Địa vị ra sao ? Đến cả hoàng huynh ta - Thái Tử đến đây bảo ta đích
thân đi đón.
"Là quận chúa Bảo Bình nước Kan danh đại sứ đại diện sang đây để đàm phán về
giao thương"
Ta có nghe nói tên vị quận chúa cao ngạo chẳng thua kém hoàng huynh nha, nhưng
giữa hai người khác nhau ở chỗ hoàng huynh hắn cao ngạo kèm theo sự bá đạo tự
tin bên trong, còn cô ta-vị quận chúa cao ngạo lạnh lùng.
Nhận được ánh mắt chấp nhận của Thiên Bình kèm theo sự lười nhác "Được". Sư Tử
đứng lên quay về phủ. Trước khi đi hắn không quên để lại lời cảnh cáo dành cho
Thiên Bình.
"Đừng có biểu hiện thất lễ đấy"
Thiên Bình khẽ cười hắt ra, đúng là hoàng huynh của hắn như đi guốc trong bụng
hắn nha. Nhưng thật sự hắn muốn phá tan gương mặt cao ngạo ấy. Sư Tử một mạch
đi ra khỏi Liên Chi Cung, tất cả người trong đất nước này dưới cấp bậc của y
đều không dám có một ý nữa thái độ giống Thiên Bình - hoàng đệ hắn. Có lẽ
Thiên Bình là người ngoại lệ và duy nhất trong thế giới này.
Trong khi đó Thiên Bình đang miên man suy nghĩ coi mai chúng ta đi đón vị quân
chúa mà nói đúng hơn đại sứ bằng cách thức thế nào đây ? Khóe môi bất chợt hơi
co giật "Có rồi".
"Người đâu ?"
Ranh giới vương quốc Kan và Sinladat nơi đó cận kề khu ổ chuột. Từ xa top 3
người ăn mặc rách dưới, người gầy gò ốm yếu đang đi với sự tuyệt vọng khi
không kiếm được miếng ăn. Đúng lúc bọn hắn thấy nữ nhi vận phục của quý tộc
đến nữa bắp chân lộ làn da trắng như ngọc của cô, trang sức đều làm bằng vàng
và bạc đính đá quý, bên hông dắt đoản đao bằng bạc vỏ vàng. Đầu đội mũ caro
đính ngọc. Với một người trên người toàn là giá trị nằm ngủ say miết ở nơi gần
ổ chuột thì ai đời như mèo mỡ.
Và những thứ gì giá trị trên người cô đều bị lấy hết trừ mảnh váy trắng nội y,
may người trộm là gái đang còn ít tuổi nếu không....à mà thôi. Khi cô tỉnh dậy
vươn vai, cái gì đó thiếu thiếu thì phải, nhìn từ trên xuống dưới chỉ còn mỗi
chiếc váy nội y dài đến ngang bắp chân trên người còn đâu y phục và trang sức
có giá trị mà nói cách khác là...mỗi trang sức là giáp chiến của cô và bây
giờ, một cái cũng chẳng còn.
Xong rồi xong rồi lần này mà gặp lại bà la sát kiểu gì bả cũng dập cho một
trận nên thân. Mà thôi, kiếm lại sau cũng được. Đứng dậy khởi động người trước
khi đi, đúng là không có mấy thứ đó trên người nhẹ hẳn.
Mái tóc trắng tuyết được cô đưa tay vuốt lại bằng phẳng, khi đưa tay phủi trên
vai trái vô tình chạm vào viên ngọc. A người trộm có tâm hay hắn bỏ xót vậy,
còn xót lại một y giáp cho cô nha. Linh hồn y giáp đó lập tức hiện ra, gương
mặt dữ tợn lập tức túm cổ cô mà lắc lên lắc xuống.
"Nhân Mã, cô ngủ kiểu mẹ gì mà để bọn người đó ăn cắp hết thần vật chứa giáp
hả ?"
Chết tiệt, sao không lấy luôn viên ngọc trên người cô đi còn để lại bà thích
bạo hành người khác trên người mình thế không biết "Tôi sẽ tìm lại
mà...Li...bỏ ta ra"
Li là giáp đầu tiên Nhân Mã thu phục, cô ta là giáp dựa vào thông minh để
chiến.
"Nhãi ranh nghe này" Li thô bạo kéo Nhân Mã ghé sát mặt cô mà gằn từng tiếng
đe dọa "Nếu không nhanh chóng tìm thấy thì 'ả' giết ngươi đấy"
Nhân Mã nghe xong từ ả toát mồ hôi cười trừ gật đầu lia lịa "Được được, tôi sẽ
cố gắng tìm" Nếu không nhanh chóng tìm lại ả, khi ả tỉnh dậy mà thấy mình
trong tay kẻ khác ả sẽ phanh thây cô ra là cái chắc.
Li thu mình vào trong hồng ngọc bên vai Nhân Mã, thật ra lúc đó Li cố gắng
dùng phép để miếng ngọc rơi xuống người Nhân Mã chứ không bây giờ cũng bị mang
đi. Cô được phen hú vía với bà này, chỉ 2 người duy nhất không tuân theo quy
ước mà tự ý ra ngoài hay bật lại chủ nhân chỉ có bả mới dám. Mà nói thật bây
giờ tìm thần vật ở đâu mới được chứ.
"Đi thăm ca ca rồi tính tiếp"
Tung tăng chạy đến vương quốc Kan, Nhân Mã đi lượn mấy ngày ngay cả lót dạ
cũng không có. Cố lê xác bước đến phía cảng vương quốc Kan, đám binh lính liền
chặn lại.
"Cô là ai ? Không được phép vào phòng của Song Tử đại nhân"
Nhân Mã mặt méo xệch vì đói còn bị bọn này cản đường, chết tiệt. Từ xa Nhân Mã
nheo mắt nhìn và thấy cảnh tượng cô gái đang chạy lại phía mình dẫm phải vạt
váy nhào ôm đấy mẹ.
Còn lính canh thì chẳng lạ gì với cảnh tượng hậu đậu vụng về của người này. Cô
gái kia lồm cồm đứng lên dơ tay lên xuýt xoa, đôi mắt rưng rưng vì đau.
"Kim Ngưu, cô lại bị thế nữa" Lính canh thở dài nhìn cô gái.
Kim Ngưu nhanh chóng xoa xoa hai tay vào đỡ đau lập lửng đi lại phía Nhân Mã.
"Đó...đó là em gái của Song Tử đại nhân đấy"
A có người cuối cùng cũng nhận ra cô là ai nha, Nhân Mã khó hiểu nhìn Kim Ngưu
ngờ vực cô chưa gặp nàng ta lần nào sao biết ta là em gái Song Tử.
Kim Ngưu bối rối khua tay "Thật ra năm trước ta có gặp cô ở phủ quận chúa mà"
Nhân Mã a lên tiếng rồi lục chí nhớ nhìn Kim Ngưu từ trên xuống dưới. Thật ra
trí nhớ cô có phần không tốt cho lắm, a cô nhớ ra rối.
"Nữ nhi hậu đậu bưng rớt nguyên khay trà, đi 3 bước ngã lần ấy hả"
Kim Ngưu thẹn ngoảnh mặt đi thật sự sinh ra cô vốn bản tính hậu đậu như thế
nên mỗi Bảo Bình chịu đựng được tính của cô.
"Mà thôi, ta muốn gặp huynh ta. Huynh ấy đâu ?" Nhân Mã chẳng buồn để tâm đến
biểu hiện Kim Ngưu hỏi luôn Song Tử.
"Ngài ấy đang trong phòng làm việc" Kim Ngưu chỉ về phía đối diện, Nhân Mã gật
đầu đi thẳng vào quên không nhắc "Chuẩn bị ta bàn ăn nhé, cô đừng bê nha"
Cô ta mà đích thân mang lên chắc cô chẳng nuốt nổi, khéo chưa kịp đặt đũa thức
ăn đã rơi tứ tung rồi. Nhân Mã đi thẳng vào phòng làm việc Song Tử.
"Này huynh yêu dấu" Nhân Mã liền ôm chầm lấy Song Tử, gương mặt nhớ nhung xa
cách.
Song Tử cười trìu mến vẫn nhìn vào sổ sách "Trang sức chứa thần vật của muội
đâu ?"
Nhân Mã buông Song Tử ra mặt giả hờn "Tại sao huynh không hỏi muội sống ra sao
? tốt không ?"
Cái đứa này được cái chiêu nịnh không ai bằng, dời mắt khỏi quyển sách hắn kéo
Nhân Mã ra phía trước mặt nhìn từ trên xuống "Vẫn lành lặn"
"Nhân Mã cậu về rồi à ?" Từ xa nữ nhi gương mặt cao ngạo tiến chạy vội về phía
Nhân Mã chợt khựng lại.
Nhân Mã quay sang thấy vui mừng "Bảo Bình iu" khi cô sãi tay định ôm Bảo Bình
lập tức nhận được ánh mắt tức giận của cô
"Dừng lại"
Hiệu lệnh lập tức có hiệu quả, Nhân Mã dừng lại mặt tươi rói khó hiểu. Bảo
Bình nhìn từ trên xuống, chẳng hề có đồ trang sức giáp chiến gì ngoài bộ váy
trắng nội y mà thậm chí....đôi giày cũng không mang. Định giết chết con người
ta trong bộ dạng đó à ?
"Thần vật đâu ?" Bảo Bình lạnh lùng hỏi.
"Bị trộm hết rồi"
"Không còn một thần vật xót lại sao ?"
"Không, à có" Nhân Mã trả lời tỉnh bơ như chẳng có gì hệ trọng lôi từ trong
thắt lưng vải ra viên hồng ngọc "Còn Li"
"Vô dụng, thảm hại. Đến thần vật cũng không dữ nổi" Bảo Bình trách mắng Nhân
Mã, Mã xua tay cười "không sao mà, tớ sẽ tìm lại"
"Cậu có thể đi thay bộ đó ra được không ?" Bảo Bình khó chịu nhìn bộ dạng Nhân
Mã.
Nhân Mã lúc này mới nhìn lại chắc cô nên đi thay bộ y phục khác, ngậm ngùi gật
đầu đi về phòng của mình trước đây.
Bảo Bình thở hắt nhìn bộ dạng Nhân Mã tung tăng hồn nhiên đi về phòng rồi quay
sang nhìn Song Tử với khuân mặt gian xảo hàng ngày.
"Này, mỗi lần nhìn mặt cậu tôi muốn đập nát nó ra đấy"
Song Tử khẽ a lên nở nụ cười ngã ngớn nhìn Bảo Bình càng chọc tức điên cô lên.
Mỗi lầm gặp hắn cô toàn đập ngay câu đó vào mặt hắn nha.
"A vậy sao"
Chỉ nhiêu đó thôi đủ Bảo Bình muốn phanh thây tính ngã ngớn đùa cỡn người
khác. Thật sự cô chưa bao giờ mà có lẽ sẽ không bao giờ nhìn được bộ mặt thật
sâu tận của hắn.
Song Tử, chính hắn cũng không ngờ sẽ có một ngày. Một người làm hắn trở
nên...nghiêm túc đến đáng sợ.