Người đăng: Kitty
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, không hiểu sao Trần Nguyên lại cảm thấy trong
lòng háo hức lạ thường.
Trường Đại học Bách khoa là một trường đại học kỹ thuật đầu ngành tại miền Nam
Nam Việt là trường đại học trọng điểm quốc gia Nam Việt trực thuộc thành phố
MCH.
Mặc dù vẫn có chút chênh lệch với những trường ĐH top đầu Nam Việt, nhưng danh
tiếng của trường ĐH Bách Khoa vẫn rất cao.
Nguyên nhân thì có hai, thường thì có rất nhiều trường tuy chất lượng học
thuộc hàng bình thường, nhưng hàng năm đều tuyển chọn được rất nhiều sinh viên
nhập học. Nguyên nhân chủ yếu là do mức điểm sàn nhập học thấp hơn và lấy số
lượng học sinh nhiều hơn những ngôi trường danh tiếng nằm ở top trên.
Đó là nguyên nhân đầu tiên.
Nguyên nhân thứ hai chính là chương trình đại học chính quy hiện nay của
Trường tuyển sinh hằng năm gần 4.000 chỉ tiêu bằng kỳ thi THPT Quốc gia của Bộ
Giáo Dục Đào Tạo Nam Việt.
Đặc biệt chuyên ngành Kỹ Sư cực kỳ nổi tiếng, so với những ngôi trường khác
trong cà nước. Nói về hệ thống đào tạo và chất lượng sinh viên sau khi ra
trường thì có thể nói là ĐH Bách Khoa không hề kém hơn những ngôi trường nằm
trong top trên là bao nhiêu.
Hầu như tất cả tân sinh đều dựa vào chính bản lĩnh thực sự của mình thi đậu
trường ĐH Bách Khoa, Trần Nguyên thì thông qua quan hệ tạo tạo ra một hồ sơ
giả rồi mới tiến vào nhập học.
Nói thật, Trần Nguyên ngay cả thi mẫu giáo lên tiểu học cũng chưa từng thi
qua, nói trắng ra mười mấy năm qua số lần Trần Nguyên tham gia thi cử có thể
đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa những cuộc thi này lại không hề có chút quan hệ
nào với ngành giáo dục đào tạo.
Theo tư duy của thánh troll thượng đế thì hai chữ học sinh đối với Trần Nguyên
quả thật không hề có duyên với nhau chút nào, cứ như hai đường thẳng song song
không hề giao nhau. Nhưng thỉnh thoảng cũng phải bớt troll một tí, cho người
ta biết cuộc sống sinh viên nó như thế nào, không lại có người chửi hắn lên bờ
xuống ruộng.
Ngày hôm nay, trường ĐH Bách Khoa chính thức khai giảng. Sáng nay Trần Nguyên
đã cố gắng dậy rất sớm để có thể đi học đúng giờ, tránh bị mất ấn tượng tốt
trước mấy cô bạn xinh xinh trong lớp, gây ảnh hưởng tới quá trình cua gái sau
này. Nào ngờ….
Phía trước ngã tư là một chiếc đèn đỏ. Trần Nguyên mới ngồi xe bus được mười
phút ngắn ngủi mà đã gặp phải cái đèn đỏ thứ tư.
Trong lòng hắn thầm mắng số mình khắm như mắm tôm, nếu hắn sớm biết giao thông
ở thành phố MCH đông đúc như vậy thì đã cắm trại ngủ luôn tại trường rồi.
Hắn đưa mắt nhìn đồng hồ thì thấy thời gian lúc này đã là sáu giờ năm mươi lăm
phút rồi, sắp muộn học mất rồi. Trong lòng Trần Nguyên không khỏi cười khổ,
ngay ngày đầu tiên đi học mà đã đến muộn, không biết có được ghi vào kỷ lục
của nhà trường không nữa!
……………………………
Mười lăm phút sau.
Khi Trần Nguyên đến trường thì cổng trường đã đóng lại, hắn đành phải dùng
tuyệt kĩ “thạch sùng đu tường” mà trèo vào. Mon men một hồi hết mười phút,
cuối cùng hắn cũng đã bò đến lớp học, khi hắn đến thì cả phòng gần như chật
kín người. Còn ông thầy thì đang hí hoáy viết cái gì trên bảng, nhân cơ hội
này Trần Nguyên liền rón rén chạy xuống chiếc bàn phía bên phải phòng học.
Nhưng khi chuẩn bị dời chân thì hắn liền nảy ra một suy nghĩ.
-“Lỡ như mình đang rón rén đi vào mà ông thầy đột nhiên quay lại thì sao nhỉ…? Hay là…”
Suy nghĩ xong Trần Nguyên liền quay người lại đi lùi vào lớp trước ánh mắt
ngạc nhiên của vô số người, mục đích của hắn là đánh lạc hướng suy nghĩ của
ông thầy, khi ổng quay lại thấy Trần Nguyên đang đi như vậy sẽ nghĩ là hắn
đang muốn trốn ra khỏi lớp, nhưng…
-“Em Trần Nguyên, sau khi kết thúc tiết học viết kiểm điểm nộp cho tôi! Giờ thì về chỗ đi!” Ông thầy ấy vẫn hí hoáy viết trên bảng, không thèm xoay người lại.
-“WTF!? Cao thủ cmnr!” Trần Nguyên hít một hơi lạnh, hắn không thể ngờ được ông thầy này lại cao tay như vậy, không cần nhìn cũng biết hắn đang làm gì, sao Nam Việt toàn cao thủ ngọa hổ tàng long như thế này vậy trời!!
Trần Nguyên lủi thủi lết xác xuống cuối phòng rồi sau đó mới đặt mông cái
phịch xuống ghế. Đảo mắt một vòng lớp học, ngay lập tức hắn đã phát hiện ra
một cô nàng xinh đẹp.
Cô này có khuôn mặt đẹp không tì vết, da thịt trắng trẻo, da thịt vô cùng mịn
màng, đôi mắt to tròn, đen láy như muốn hút hồn người ta, đôi môi đỏ mọng nhìn
chỉ muốn “cắn”, mái tóc cô gái đen dài óng mượt xõa xuống hai bờ vai nhỏ nhắn,
phía trên mặt một chiếc áo thun T-shirt, bộ ngực to tròn nở nang khẽ phập
phồng theo nhịp thở. Phía dưới cô mặc một chiếc quần jean bó sát người, bao
tròn cái mông căng tròn lại, hai đùi thon dài, hiện ra một vẻ rất duyên dáng.
-“Đờ phắc…Nam Việt đúng thật là thần cmn bí mà, mới đi học ngày đầu mà đã gặp một cô nàng siêu cấp xinh đẹp rồi! Mợ nó chứ, dáng người đã đẹp, lại thêm cặp chân dài miên man nữa chứ, đây đúng là ước mơ của mọi gã đàn ông mà!” Trong lòng Trần Nguyên thầm xem xét, đánh giá cô sinh viên này.
Nhưng nhanh chóng tiếng giảng bài của ông thầy đã vang lên đem tinh thần đang
bay bổng của Trần Nguyên trở về với thực tại. Bây giờ quan sát kĩ thì mới nhận
ra, ông thầy này cũng tầm 55-56 tuổi, dáng người khá cao, hơi béo, hói nửa
đầu, mặt mày vô cùng sáng sủa, đôi mắt sắc bén vô ngần làm cho Trần Nguyên có
chút giật mình.
Buổi học đầu tiên của Trần Nguyên diễn ra như vậy đấy…..
………………………………..
Buổi chiều.
Sau khi cà kê cả nửa tiếng làm bảng kiểm điểm nộp cho ông thầy, cuối cùng Trần
Nguyên cũng đã lết ra khỏi phòng giáo viên, lúc này cái bụng của hắn đã kêu
lên sồn sột, hắn đành bất đắc dĩ xoa xoa cái bụng rồi lết xuống cầu thang,
hướng về phía canteen mà đi.
Nhưng đời éo như mơ, khi hắn vừa tới thì canteen đã bán đi suất ăn cuối cùng,
Trần Nguyên đứng trước quầy bán nghe câu nói: “hết đồ ăn rồi” của người bán mà
nước mắt lệ nhòa, thậm chí bây giờ hắn còn có suy nghĩ muốn giết cười cướp đồ
ăn, cái bụng của hắn kêu gào liên tục làm hắn cũng có chút đau đầu.
-“Đi ra ngoài ăn!” Trần Nguyên đành quay người đau khổ lết ra ngoài, bỏ lại phòng ăn tràn ngập tiếng cười và ồn ào náo nhiệt.
…………………………………..
-“Oáp…” Sau khi thỏa mãn được cái bụng không đáy của mình, Trần Nguyên thong thả tìm một chỗ mát mẻ ở công viên rồi lăn ra ngủ một giấc. Đến khi hắn tỉnh dậy đã là 4 giờ chiều.
Bây giờ Trần Nguyên đang vác balô đi dạo trên phố đi bộ Nguyễn Huệ, khi đang
đi thì hắn thấy một cặp vợ chồng già đang nắm tay nhau đi dạo, bộ dáng rất là
vui vẻ, nhưng ở phía sau họ còn có một gã thanh niên mặt mày sáng sủa, đẹp
trai, gã này đi không nhanh không chậm, giữ một khoảng cách nhất định với đôi
vợ chồng già này, Trần Nguyên không hề nói nửa lời, cước bộ có phần chậm lại,
đôi mắt lóe lên một tia sắc bén cực khó phát hiện liếc về phía gã thanh niên,
dừng lại trên đôi tay thon dài trắng nõn của gã thanh niên:
-“Một đôi tay thon dài, nhìn khá là linh hoạt, tay phải chỗ giữa ngón trỏ cùng ngón cái có một đường vết giao nhau, chắc chắn đã nhiều lần kẹp cái gì đó, gã chính là một tên móc túi, hơn nữa còn là tên móc túi cao cấp, xem ra mục tiêu của hắn là hai ông bà này! Mẹ nó, số mình đi đâu cũng gặp cướp là thế bất nào!?”
Để ý thấy phố đi bộ đang rất ít người, chỉ có một thằng sinh viên đang cúi gằm
mặt, gã thanh niên nhanh chóng lặng lẽ đi lướt sát qua người ông lão, trong
lúc sát thân thể hắn hơi hơi chùn xuống thấp, tiếp đó liền bước đi như không
có việc gì, tiếp tục tiến về phía trước, lúc này túi quần hắn lúc này đã phồng
lên!
Nhưng!
-“Xoẹt!”
Lúc gã thanh niên kia vừa lấy cái ví của ông lão xong thì vừa đi được vài bước
đã lướt sát qua người Trần Nguyên, ngay lúc lướt sát qua, thì tay trái của
Trần Nguyên thoáng duỗi ra rồi co rụt lại nhanh như chớp, lặng lẽ không một
tiếng động!
-“Bác ơi, ví tiền của bác bị rơi, mau nhận lại này.” Trần Nguyên thân thiện đưa trả ví cho ông lão.
Ông lão tiếp nhận ví tiền của mình liền mở ra, phát giác bên trong vẫn y
nguyên, mặc dù có chút không hiểu ví tiền của mình rớt khi nào nhưng vẫn cảm
kích nói:
-“Cám ơn, cám ơn cháu!”.
Trần Nguyên chỉ cười cười, vừa quay mặt lại thì đã thấy gã thanh niên mặt kia
mày dữ tợn đang tiến lại gần, trên tay là con dao găm sắc nhọn sáng loáng, âm
hiểm cười:
-“Đưa hết tiền ra đây, không được kêu, tốt nhất ngoan ngoãn hợp tác, dao của tao không có mắt đâu, còn mày thằng sinh viên kia, mày không biết mày sẽ chết như thế nào đâu…á..!!!”.
-“Bốp..binh..hự!”
Gã thanh niên chưa nói xong tay phải của Trần Nguyên đã chộp lên cánh tay của
tên thanh niên rồi liền kéo hắn về phía trước khiến hắn do chịu lực quán tính
mà bị lảo đảo chúi về trước. Ngay lập tức, một đòn đấm móc kiểu quyền anh đánh
thẳng vào hàm dưới của tên thanh niên.
Gã thanh niên kia chỉ kịp rên lên một tiếng rồi ngay sau đó "Phụt!" một phát,
trong miệng trào ra một ngụm máu lớn kèm vài cái răng cửa cũng theo đó mà bay
cả ra ngoài. Một đấm trực tiếp nát hàm, bất tỉnh nhân sự, còn Trần Nguyên thì
tiếp tục xách ba lô đi tiếp.
Xương hàm dưới của con người là nơi yếu ớt nhất nên khi bị một lực rất lớn tác
động thì người đó sẽ mất thần trí, mà nghiêm trọng hơn có thể dẫn đến tử vong.
Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức đôi vợ chồng già còn chưa kịp có phản ứng gì
thì Trần Nguyên đã hạ gục tên cướp rồi đi mất, bỏ lại hai người còn đang ngạc
nhiên, một người nằm gục dưới đất.
-“Số mình lạ thật, đi đến đâu là trộm cướp đến đó!? Kì lạ thật!” Trần Nguyên vừa đi vừa nghĩ thầm, không khỏi nở một nụ cười khổ, xưa giờ hắn đâu có ăn mắm tôm đâu mà sao số hắn khắm không thể tả, đi đến đâu cướp đến đó.