Người đăng: Kitty
Hôm nay là một ngày rất đẹp trời ở thành phố MCH, nhiệt không quá nóng, độ ẩm
vừa phải, trời nhiều mây, ánh nắng lại không quá gắt, thỉnh thoảng lại có
những làn gió mát thổi tới khiến cho tâm thần con người ta trở nên vô cùng
sảng khoái.
Vào thời điểm này, trên con đường gắn bó với những năm tháng thăng trầm trong
đời sinh viên trường ĐH Bách Khoa lại trở nên đông đúc một cách lạ thường, bên
ngoài cổng đã chật kín người. Rất nhiều sinh viên từ các tỉnh xa xôi, trên vai
ba lô lớn ba lô nhỏ, tới đăng kí nhập học. Cũng có những thành phần con nhà
giàu từ trên xe hơi hạng sang bước xuống. Dọc đường đi, có rất nhiều thiếu
niên, thiếu nữ mười tám mười chín tuổi cười nói vui vẻ, mang theo gương mặt
háo hức bước đi về phía những tấm băng rôn đỏ với đủ kiểu chữ khác nhau. Bầu
không khí rất náo nhiệt.
.
Phía trên khá cao cổng treo tấm băng rôn đỏ chói ghi “Chào mừng tân sinh viên
....”.
Thì ra hôm nay là ngày nộp hồ sơ nhập học, nên mới có đông người như vậy. Lúc
này một thanh niên mặc bộ đồ bình thường: sơ mi, quần jean, đóng thùng, đang
bước vội về phía cánh cổng. Người thanh niên đó không ai khác ngoài Trần
Nguyên, lúc này hắn đang cầm trên tay một tập giấy hay cái gì đại loại thế,
trên đó có ghi: “Hồ sơ sinh viên.....” dùng để nhập học.
-“Mình không còn là Hades, mình là Trần Nguyên.”
Trần Nguyên tự nhủ với lòng.
-“Hades đã chết rồi.”
Trần Nguyên đã thi đậu khoa CNTT của trường ĐH Bách Khoa, Hôm nay là ngày phải
lên trường nộp hồ sơ để nhập học, Trần Nguyên cũng không ngoại lệ, thong thả
đi đến khu vực nộp hồ sơ hòa mình vào đám đông tân sinh viên đang xếp hàng dài
đằng đặc.
Sau khi vào trong sân trường, ngắm nhìn vẻ mặt tươi cười sáng lạn của đám tân
sinh viên. Trần Nguyên cảm thấy trong lòng uất hiện một chút vui vẻ, rất khoan
khoái dễ chịu, hắn như người ngoài hành tinh bước vào trái đất hết nhìn đông,
lại ngó tây, bởi vì trường học đối với hắn là một thứ tràn ngập thần bí, nhiều
màu sắc, muôn màu muôn vẻ.
………
Trước đó vài ngày.
Thủ đô NH, tại một tòa nhà vô cùng to lớn và tráng lệ, trong một căn phòng làm
việc, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế, khói thuốc nồng đậm vờn
quanh khuôn mặt của ông, khiến cho người ta không thể nào nhìn rõ được diễn
cảm lúc này trên gương mặt của ông, tựa như ông đang chìm vào trong kí ức xa
xưa bình thường. Không biết trải qua bao nhiêu lâu, trong tay truyền đến cảm
giác bỏng rát. Người trung niên cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện ra điếu
thuốc đã cháy tàn rồi.
Nhẹ nhàng dụi điếu thuốc vào trong chiếc gạt tàn. Người trung niên chậm rãi
đứng lên, đi tới gần bên cửa sổ, ngắm nhìn sao trời ở phương nam, khẽ lẩm bẩm
nói:
-“Đã trở về rồi sao!?”
………..
-"Xì xì ", cửa xe buýt mở ra, Trần Nguyên cùng với nhiều người khác đứng chờ xe bus mỏi chân khá lâu rồi, cuối cùng xe cũng đã đến. Rất may là lại đúng xe mà Trần Nguyên muốn, làm cho hắn không khỏi mừng rỡ, nhanh chóng lên xe muốn kiếm chỗ ngồi. Nhưng hắn chuẩn bị đi lên, thì hai dòng người hai bên xô đẩy mãnh liệt, hai dòng người đều như dòng nước che lấn nhau ào lên phía trước, trực tiếp đẩy Trần Nguyên ra ngoài cửa xe hai thước.
Trên xe bus người bán vè không ngừng lớn tiếng lặp lại: " Khách vừa lên xe mời
xuống phía sau, phía dưới còn chỗ trống! Ai không có vé mời mua vé. Không có
vé mời xuống xe.”
-“Phắc!” Trần Nguyên không thèm lễ phép, bất chấp già gái, thẳng tay chen chúc xô đẩy, nhưng cuối cùng vẫn không thể bò lên xe bus được, đành chấp nhận đi bộ về nhà vậy.
-“Mọe! Bây giờ mình mới nhận ra một điều, dân số đông và tăng nhanh cũng phát sinh nhiều việc thật!” Trần Nguyên cười khổ, âm thầm nuốt hận đi bộ.
-“Vụt..bặc” Một thân hình mảnh khảnh vụt qua người Trần Nguyên, tiện tay thó luôn cái ví Trần Nguyên đang cầm trên tay, trong vài cái nháy mắt thân hình đã chạy ra ngoài năm mươi mét, tốc độ này không khỏi khiến người ta líu lưỡi.
-“Đờ phéc!? Thằng này được Bolt nhập hả trời!? Sao Nam Việt nhiều thánh bá đạo thế này??” Trần Nguyên đang bực bội vì không đi được xe bus, chỉ có mấy giây không để ý thì đã bị tên cướp giật mất cái ví.
Tên cướp này cũng chạy khá là nhanh còn không nhịn được há miệng cười rộ lên,
không đơn giản chỉ vì chạy trốn thành công mà bởi vì hôm nay lời to rồi, chính
bởi vì cái ví tiền dày cộm của Trần Nguyên! Nhưng mà lần này hắn gặp xui rồi,
vài lần trước ra tay bất thành nhưng nhờ tốc độ chạy vô cùng nhanh nên có thể
đào thoát, còn lần này thì xui như chó mực rồi.
-“Hôm nay lời to rồi…” Tên cướp vừa chạy vừa tươi cười đồng thời cũng quay đầu nhìn xem phía sau có người đuổi theo hay không, thật ra hắn cũng cho rằng quay đầu là một hành động rất là thừa thãi, dựa theo tốc độ này của hắn thì ai đuổi kịp được!
Vâng, chính là bởi vì bệnh nghề nghiệp nên hắn mới thoáng quay đầu một chút,
vừa quay lại, hắn liền giật mình, suýt ngã cắm mặt.
Tên cướp không tin vào hai mắt mình, còn tưởng mình gặp ảo giác, cho nên hắn
nhắm chặt mắt, sau đó mở mạnh ra, lần này vẫn thấy y như lần đầu, khuôn mặt
hắn liền tái nhợt như thiếu máu, bởi vì, Trần Nguyên chỉ cách hắn khoảng hơn
ba mươi mét và càng lúc càng gần, hơn nữa ánh mắt của Trần Nguyên hết sức lạnh
lùng và sắc bén như dao đâm vào tim tên cướp, vì thế hắn liền sợ tới mức quay
đầu chạy trối chết, có bao nhiêu sức bình sinh hắn đều dùng sạch.
-“Ê ku, coi chừng phía trước!” Trần Nguyên vừa đuổi theo tên cướp vừa có ý tốt nhắc nhở tên cướp để ý phía trước mặt.
-“Cái quát đờ…b!” Tên cướp nghe Trần nguyên gọi với liền theo quán tính ngẩng mặt lên thì liền thấy một cái cây cổ thụ phía trước mặt, hắn ngay lập tức muốn dừng lại, nhưng đã quá trễ, tên cướp đang cật lực chạy, chạy thục mạng, chạy như thể hắn là con của thần gió, bốn quả trứng cùng một tô bún bò huế lúc sáng bây giờ đều được biến thành năng lượng phục vụ cho công cuộc chạy trốn của hắn.
Nhưng chạy nhanh thế đấy, tên cướp vẫn không dám quay đầu lại để nhìn thử xem
Trần Nguyên có còn đuổi theo hắn hay không, bởi vì hắn rất sợ nếu hắn quay đầu
lại thì sẽ thấy ánh mắt lạnh lùng sắc như dao của Trần Nguyên.
Cơ mà hắn đang hăng hái chạy hùng hục như trâu thì đột nhiên cảm giác bả vai
mình bị vỗ một cái, không mạnh không nhẹ, ngay lập tức hắn liền giật mình,
trong lòng tràn ngập nghi vấn hack, thế đé..à lộn thế bất nào lại có người vỗ
vai mình, không lẽ thằng kia xài tool hack tốc độ!? Tên cướp đành dồn hết can
đảm quay đầu lại đằng sau, ngay lập tức hắn liền vô cùng sợ hãi, Trần Nguyên
lúc này chỉ cách hắn có 5 mét, bộ dạng rất là nhàn nhã, như đang dắt chó đi
dạo, và hắn hình như chính là con chó của hắn…
-“Ê ku, chạy tiếp đi, anh đuổi theo ku!” Trần Nguyên thoải mái tươi cười nói với tên cướp, trong giọng nói còn có chút giễu cợt.
15 phút sau.
-“Hộc… hộc..” Tên cướp sau khi điên cuồng chạy liên tục mười lăm phút, cho dù hắn có chạy nhanh hay chạy chậm thì Trần Nguyên vẫn cứ nhàn nhã chạy sau lưng hắn đúng 10 mét, trên mặt còn nở nụ cười giễu cợt nữa chứ. Lúc này tên cướp đã mệt đến không thở được, trực tiếp đặt mông ngồi bệt xuống đất, mồm há to thở hổn hển, ngực phập phồng liên tục, Trần Nguyên cũng theo đó mà dừng lại.
-“Ớ sao dừng rồi, mới chạy có 15 phút thôi mà?” Trần Nguyên ngó đồng hồ, giễu cợt nhìn tên cướp hỏi một câu.
-“Không...........không chạy nữa! Mày rốt cuộc là trẻ trâu phương nào? Sao có thể chạy so với chó còn nhanh hơn? Hack speed à?" Tên cướp vừa thở phì phò vừa quệt mồm nói.
-“Nếu mày thành tâm muốn biết, thì tao rất vui lòng trả lời. È hèm… có người nói tao là đồ lưu manh, có người lại nói tao là thánh troll, cơ mà lại có người gọi ta là anh em tốt, nhưng có số ít người gọi tao là thằng mê gái, tóm lại tao cũng không biết tao là ai!” Trần Nguyên không nhịn được cười.
-“….” Tên cướp triệt để câm lặng, không biết nói gì.
-“Trả tao cái ví!” Trần Nguyên tiến tới nhặt lấy cái ví rồi quay lưng bỏ đi, mặc kệ tên cướp đang ngồi bệt dưới đất.
-“Mày không đưa tao đến đồn công an?” Tên cướp thấy Trần Nguyên bỏ đi liền giật mình.
-“Tại sao phải đưa mày đến đồn công an? Ví tiền của tao vẫn còn nguyên mà?” Trần Nguyên không nhịn được cười lớn.
-"Hừm...mặc dù tốc độ và tay nghề của mày rất tốt, nhưng rồi cũng sẽ có ngày mày bị bắt." Trần Nguyên lạnh lùng nhìn gã thanh niên.
Tên cướp nghe Trần Nguyên nói không khỏi thở dài, sắc mặt có chút cô đơn,
giọng nói có chút buồn bã:
-“Tôi biết điều đó...nhưng nếu không phải đến mức cùng cực thì tôi cũng không phải đi làm cướp thế này…gia đình tôi ở quê nghèo quá nên tôi đành phải chấp nhận bỏ học, sau đó lên thành phố này để đi làm kiếm tiền, nhưng đến chỗ nào thì họ cũng đều cần có bằng cấp, mà tôi lại không có…nên đành lang thang xin làm ở các công trường, nhưng làm cả tháng không có lương còn bị đánh, quẫn bách quá tôi mới đi cướp… Được lần đầu hưởng trái ngọt liền từ đó nảy ra suy nghĩ tiếp tục ăn cướp trong đầu, càng về sau càng không thể rút ra, ăn cắp dần trở thành nghề nghiệp chính của tôi, ngày càng lún sâu hơn, không thể tự kiềm chế bản thân được nữa…”
Trần Nguyên nghe xong câu chuyện của tên cướp, một câu không nói, lầm vào trầm
mặc, hắn nhìn vào trong mắt tên cướp thì thấy trong đó hàm chứa sự bất đắc dĩ
cùng với chân thành, lúc này hắn mới tiến tới vỗ bả vai tên cướp.
-“Có phải gia đình anh bạn dưới quê rất nghèo khổ phải không?” Trần Nguyên chậm rãi hỏi.
-“Tại sao…” Tên cướp giật mình nhìn Trần Nguyên, vừa hỏi thì bị Trần Nguyên ngắt lời.
-“Hừm…Mặc dù anh bạn cướp ví tiền của tôi, nhưng tôi tin anh. Ừm…anh nói nhiều như vậy đều là những lời từ nội tâm, là lời từ đáy lòng, không phải vì muốn tìm sự đồng tình của tôi.” Trần Nguyên vốn đã từng lăn lộn trong biển lửa chiến trường nên chuyện thật giả đều có thể dễ dàng nhận ra, hắn nhận thấy người thanh niên này không hề nói dối hắn. Thật ra tình cảnh của người thanh niên này cũng không có gì lạ ở Nam Việt, rất nhiều người vì không thể thay đổi được cuộc sống mới làm liều, tất cả cũng chỉ vì ngày ba bữa cơm mà thôi, không thể trách họ hoàn toàn được.
Trần Nguyên một tờ giấy nhỏ trong túi ra, ghi hí hoáy lên đó một vài dòng chữ
rồi đưa cho người thanh niên.
-“Đây, lần theo địa chỉ này, sau khi tới được, gặp một lão già béo ú có vẻ mặt hèn mọn thì nói là H giới thiệu, lão ta sẽ sắp xếp xông việc cho cậu.”
Người thanh niên nhận tờ giấy rồi Trần Nguyên mới tiếp tục nói tiếp.
-“Có thể những ngày đầu anh bạn sẽ không rành công việc, nhưng đừng vì thế mà nản, hãy cứ cố gắng học hỏi kỹ thuật. Đừng làm tôi thất vọng.”
Nói rồi Trần Nguyên liền quay lưng đi mất, chỉ trong nháy mắt đã lẫn vào dòng
người đông đúc, bỏ lại người thanh niên ngẩn ngơ ngồi đó….