Người đăng: d42ngthp
- Anh dám!
Minh Minh tức giận đuổi theo Tề Nhạc, Tề Nhạc chạy vòng quanh cái cây ở phía
trước, vừa chạy vừa giễu.
- Có cái gì không dám. Cô nghe nhé, ánh trăng bồng bềnh trong nước hồ sen,
Minh Minh ôm eo chú heo, Minh Minh nhếch chân lên, đỉnh đầu chú heo nhỏ, bà mẹ
nó, giao hợp..., ah! Mưu sát chồng này.
Bịch...
Rốt cuộc Tề Nhạc cũng bị Minh Minh đuổi kịp, sau đó ăn một cước đá rớt xuống
hồ.
Trên mặt nước có bọt khi bốc lên, Tề Nhạc hét một tiếng đầy kinh hãi, thậm chí
ngay cả âm thanh giãy dụa cũng không có.
Minh Minh bị bài thơ của Tề Nhạc làm xấu hổ đỏ bừng cả mặt, nhưng mà, sắc mặt
của nàng biến đổi, thất thanh nói:
- Chẳng lẽ anh ta không biết bơi?
Cơ hồ không có chút do dự, nàng đã nhảy xuống dưới.
Hồ nước thanh tịnh nhưng lạnh buốt, sau khi Minh Minh nhảy xuống hồ liền lạnh
buốt linh hồn, nhưng nàng chẳng quan tâm tới chuyện này, lập tức bơi trong hồ
tìm kiếm Tề Nhạc, nàng lúc này rất gấp, đã có chút loạn lên.
Đột nhiên, một bàn tay ôm lấy eo của Minh Mình từ phía sau, Minh Minh vừa muốn
lặn xuống, bên tai đã có nhiệt khí.
- Thì ra cô quan tâm tôi như vậy nha.
Âm thanh trêu tức này, chính là đến từ Tề Nhạc.
- Anh, anh mau buông tôi ra.
Tuy Minh Minh bị giật mình, nhưng tâm tình khẩn trương đã buông lỏng rất
nhiều.
- Không buông, thật vất vả mới tìm được cơ hội, ai bảo cô đá tôi xuống nước.
Chẳng lẽ cô không biết bài thơ của tôi rất tôt sao? Nghe rất vần đấy!
- Chán ghét, anh đi chết đi. Bài thơ đó mà vần cái gì chứ.
Minh Minh vừa nói, vừa giãy dụa, nhưng không biết vì cái gì, có lẽ bởi vì
trong nước lạnh như băng, nàng tựa vào trong ngực của Tề Nhạc có cảm giác ấm
áp. Giãy dụa cũng chỉ là biểu trưng.
Tề Nhạc nhẹ nhàng động động cái eo của mình, đọc lại bài thơ.
- Tôi phát hiện mình làm heo cũng không tệ nha, Minh Minh nhếch chân lên,
đỉnh đầu chú heo nhỏ, ta...
Mấy chữ cuối còn chưa nói xong, miệng đã bị Minh Minh xoay người che lại.
Bây giờ là trời thu, y phục của hai người không nhiều lắm, Minh Minh vừa xoay
người, bởi vì bị Tề Nhạc ôm, cho nên bộ ngực đầy đặn áp lên ngực của Tề Nhạc,
ánh mắt của hai người tiếp xúc dưới ánh trăng sáng tỏ. Ánh mắt của Minh Minh
có chút bối rối, nhưng mà, lúc nàng nhìn thây ánh mắt của Tề Nhạc, lại có chút
thất thần.
Hai người cứ đối mắt nhìn nhau, giống như đã quên mất thời gian.
Thả tôi ra đi.
Khi Minh Minh cảm giác được ở bụng dưới của mình có thứ gì đó đang đội lên,
lập tức từ trong thất thần tỉnh táo lại, vội vàng đẩy Tề Nhạc ra, sau đó chạy
trốn lên bờ.
Tề Nhạc ngâm mình trong nước lạnh, cảm thụ được hương thơm nhàn nhạt trong
mũi, trong nội tâm thầm nghĩ, thì ra cảm giác ôm mỹ nhân thoải mái như vậy.
Đáng tiếc, chỉ sợ cô hội như vậy sau này không có nữa.
Minh Minh lên bờ, may mắn nàng hôm nay mặc quần dài, cho nên mới không xuất
hiện chuyện xấu hổ gì, ngồi ở tảng đá ven bờ, hai tay che bộ ngực của mình
lại, tim đập liên hồi, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng lên vì xấu hổ. Không ăn qua
thịt heo, nhưng cũng thấy heo chạy, dùng chân nghĩ cũng biết được cái đó là
thứ gì. Đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Minh Minh thân mật với nam nhân
như thế.
Lúc này, Minh Minh lại nghe tới câu chuyện cười của Tề Nhạc, nếu như hắn vừa
rồi cố ý không buông mình ra, hoặc là cố y xâm phạm mình, vậy mình phải làm
như thế nào? Tuy là tiếp xúc gần gũi, nhưng côn đồ này ôm mình, cũng không có
làm gì xấu cả. Chẳng lẽ hắn muốn bị nói không bằng cầm thú sao? Trời ạ! Cơ
Minh Minh, đầu óc của ngươi đang nghĩ cái gì thế.
'Rầm Ào Ào', Tề Nhạc từ trong nước đi lên, ngồi ở bên cạnh Minh Minh, thò tay
cởi áo của mình, dùng sức vặn vặn, có tiếng nước rơi.
Từ vị trí của Minh Minh nhìn thấy lưng của Tề Nhạc, có lẽ bởi vì thân thể hưng
phấn, cho nên đồ án Kỳ Lân đã hiện rõ trên người của hưans. Đó là đồ án hoàn
mỹ, cho dù chỉ là một hình xăm, nhưng đây tuyệt đối là tác phẩm nghệ thuật.
Nhìn thấy thân thể của Tề Nhạc dường như cường tráng hơn đôi chút, hơn nữa hai
màu đen bạc trên đồ án Kỳ Lân, ý thức của Minh Minh có chút mông lung, nhất
lòng phối hợp với vòng cổ tím, lam, hồng, thanh bốn màu kia, nhìn hắn càng có
thêm vài phần khí tức cao quý.
- Minh Minh, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.
Tề Nhạc vắt khô quần áo rồi đặt lên vai, hỏi dò. Lúc trước hắn bị Minh Minh đá
xuống hồ, bởi vì thú vị cho nên đã lặn xuống hồ, muốn nhìn xem Minh Minh sẽ có
phản ứng gì. Nhưng mà, hắn tuyệt đối không ngờ, Minh Minh lại không có chút do
dự, lập tức nhảy xuống nước hồ lạnh giá. Vào lúc đó, Minh Minh trong ánh mắt
Tề Nhạc biến thành tiên nữ tinh khiết. Từ trên người của nàng, Tề Nhạc cảm
nhận được cảm giác thân nhân. Cho nên, hắn mới bỏ qua quan niệm địa vị trong
nội tâm, ôm cổ Minh Minh. Hắn cũng không có ý định xâm phạm Minh Minh, chỉ cảm
thấy ôm nàng rất thoải mái, không chỉ có thân thể thoải mái dễ chịu, quan
trọng hơn là từ nội tâm của hắn.
Minh Minh nghiêng đầu nhìn Tề Nhạc, nhưng không có lên tiếng, thân thể run lên
nhè nhẹ.
- Ah! Mới vào trong nước, gió thổi qua lạnh như vậy, chúng ta nên trở về ký
túc xá đi.
Tề Nhạc cũng cảm thấy hơi lạnh rồi.
Minh Minh cúi đầu, nói:
- Bộ dạng như vậy mà quay về được sao? Nếu để cho Tình Nhi cùng Vân tỷ nhìn
thấy, các nàng sẽ nghĩ như thế nào.
- Thế nhưng mà, nếu ở đây cho gió thổi, cô sẽ cảm lạnh, ngày mai cô còn phải
đi Thánh Phật Tự đấy. Đều tại tôi không tốt.
Tề Nhạc có chút khó xử nhìn qua Minh Minh, muốn đem quần áo choàng lên người
Minh Minh, nhưng mà, quần áo trên người hắn cũng ướt, chỉ sợ không có hiệu quả
gì.
Minh Minh vẫn ngồi ở chỗ đó, thu hai chân vào trước ngực, hai tay ôm lấy đầu
gói của mình, cúi đầu không nói một lời. Nhưng thân thể nàng run rẩy càng thêm
rõ ràng. Không biết vì cái gì, vào lúc đó, Minh Minh cũng không muốn sử dụng
Thăng Vân Quyết khu trừ lạnh giá, dường như cảm giác lạnh lẽo này mới xua tan
được suy nghĩ trong nội tâm của nàng.
Vào thời điểm Minh Minh cảm giác lạnh lẽo tăng cao, không biết nên làm thế nào
cho phải, đột nhiên, hai cánh tay màu cổ đồng ôm lấy người của nàng, đột nhiên
từ vải vóc ẩm ướt sau lưng cảm nhận được khí tức nóng bỏng, ôm lấy thân thể
nhỏ nhắn của nàng vào trong lòng. Hai cánh tay ôm lấy nàng, lại khiến cho nàng
cảm thấy rất ôn hòa. Lạnh giá giảm xuống rất nhiều, cảm giác ấm áp không ngừng
truyền lên người của Minh Minh, khiến nhịp tim đã bình thường trở thành đập
lên rộn ràng như trước.
- Như vậy cô sẽ không còn lạnh nữa, chờ khi quần áo đã khô chúng ta liền đi
về. Hiện tại y phục ít, cũng hơi dễ chịu một chút.
Tề Nhạc nói cũng không mang hàm nghĩa khiêu khích, giông như đang nói một
chuyện rất bình thường.
Cảm giác ấm áp truyền tới, một tay Tề Nhạc ôm Minh Minh buông ra, cổ tay hơi
lắc lư, một đoàn lủa sáng hiện, lập tức cảm giác thân thể ấm áp hơn nhiều, đây
là hỏa thuộc tính khi vân lực vừa khôi phục của hắn.